Chương VII NICK VÀ RACHEL - THƯỢNG HẢI, TRUNG QUỐC
Nick thức dậy với hình ảnh xa hoa của Rachel đang nhấm nháp ly cà phê trong vệt ánh nắng bên cửa sổ. “Mấy giờ rồi em?” Anh hỏi.
“Khoảng một giờ kém 15.”
Nick bật lên theo phản xạ như thể bị muộn giờ. “Chết tiệt! Tại sao em không đánh thức anh?
“Vì anh đang ngủ rất ngon, và chúng ta đang đi nghỉ, anh nhớ không?
Nick vươn vai rên rỉ. “Ừ. Chỉ có điều nó không hề giống như một kỳ nghỉ.”
“Anh cần một chút cà phê.”
“Và thêm rất nhiều aspirin nữa.”
Rachel cười. Kể từ khi đến đây vào tuần trước, hai người họ đã bị cuốn vào cơn lốc xoáy có tên là cuộc sống xã hội của Carlton. Trên thực tế, nó giống cuộc sống xã hội của Colette hơn, vì họ đã tham dự cả tá sự kiện: các bữa tiệc thời trang, tiệc mười hai món, khai mạc triển lãm, tiệc khai trương, một buổi tiệc tại Lãnh sự quán Pháp, các bữa tiệc dành cho VIP (kèm theo đó là một số các bữa tiệc dành riêng cho VVIP), và một số cái-gì-đó được quảng cáo là “Phạm vi ảnh hưởng giới hạn trên các kênh đa phương tiện” tất cả đều là Colette mời. Và sau đó họ lại tung hoành ở các hộp đêm cho tới tận bình minh.
“Cuộc sống về đêm của Thượng Hải đủ khiến cho New York cũng phải xấu hổ? Anh thực sự cần một đêm yên tĩnh. Em có nghĩ nếu mình làm thế sẽ em trai em tự ái không?”
“Chúng ta chỉ cần nói với Carlton rằng chúng ta đã quá già đối với đám đông của em ấy.” - Rachel vừa nói vừa thổi ly cà phê.
“Nói về cô gái bị đánh túi bụi đêm qua! Anh nghĩ rằng anh thực sự sẽ phải luyện tập một số động tác ninja để khiến mấy gã người Pháp tránh xa khỏi em tại M1NT.” 98*
Rachel cười lớn. “Anh bị ngẫn à!”
“Ngẫn ư? Anh không phải một người đam mê công nghệ. Là anh, hay mấy gã châu Âu ở Thượng Hải đã sáng chế ra một vài ứng dụng cách mạng hoá cả thế giới này chứ? Và họ có cần cái đống râu tóc lởm chởm đó không? Anh không thể tưởng tượng nổi nếu phải hôn mấy gã đó.”
“Thật ra, như thế mới là chuẩn nóng bỏng – nhìn anh với cái cậu sinh viên dễ thương tốt nghiệp trường Bách Khoa đó xem! Tên của cậu ấy là gì nhỉ? Loïc à?” - Rachel bẻ ngón tay.
“Ồ cám ơn, nhưng anh thích Claryssa hoặc Chlamydia hoặc bất cứ người bạn nào của Colette hơn.”
“Haha – Khuẩn Chlamydia chính xác là những gì anh sẽ nhận được nếu anh hôn cô ấy! Có phải anh đang nói về cô gái với hàng mi giả, cái cô đã hỏi anh có hộ chiếu Mỹ không ấy?”
“Lông mi của cô ấy là giả ư?”
“Anh yêu, mọi thứ trên người cô ta đều là giả! Anh có thấy cô ấy đã sửng sốt như thế nào khi Colette nói với cô ấy rằng chúng ta đã kết hôn không? Không biết anh đã làm thế nào mà tất cả đám ấy đều không nhìn thấy đôi nhẫn cưới trên ngón tay của chúng ta.”
“Em thực sự nghĩ rằng một miếng vàng nhỏ có thể ngăn cản họ ư? Phụ nữ ở đây họ không nhận ra được các tín hiệu xã hội của em. Em khiến họ quay cuồng trong mơ hồ, em y chang người Trung Quốc, nhưng họ không dùng ngôn ngữ cơ thể như em. Em không cư xử như một người vợ điển hình, vì vậy họ thậm chí không nhận ra chúng ta là vợ chồng đấy.”
“Được rồi, từ giờ trở đi, em chắc chắn sẽ bám dính lấy anh và nhìn đắm đuối vào mắt anh mọi lúc có thể. Anh là ông chồng gaofushuai 99* duy nhất của em.” - Rachel thì thầm, chớp chớp mắt.
“Em hiểu nhanh đó! Bây giờ thì chuẩn bị cà phê cho anh đi?”
“Cà phê đã sẵn trong máy pha cà phê ở quầy bar, và nhân tiện anh rót thêm cho em một ly nhé!”
“Chuyện gì đã xảy ra với người vợ bé nhỏ của anh vậy chứ?” Nick uể oải bước vào quầy bar, bỗng Rachel gọi với từ phòng khách, “Ôi, bố em đã gọi sáng nay.”
“Ông gọi có chuyện gì vậy?” - Nick hỏi, lúng túng cố gắng tìm ra một cái nút để ấn trên chiếc máy pha cà phê ứng dụng công nghệ cao một cách không cần thiết.
“Ông xin lỗi em một lần nữa vì đã không có mặt ở đây.”
“Ông vẫn phải thu xếp các vấn đề ở Hong Kong sao?”
“Chà, hôm nay ông còn phải vội vã đến Bắc Kinh. Hiện chính phủ đang có một vài trường hợp khẩn cấp.”
“Hmmm.” - Nick vừa cảm thán vừa cho cà phê vào bình pha kiểu Pháp. Anh tự hỏi cách cư xử của Bao Gaoliang thực sự có ý nghĩa gì. Anh vừa dợm nói ra những suy nghĩ của mình thì Rachel tiếp tục, “Ông muốn chúng ta gặp ông ở Bắc Kinh vào cuối tuần này, nhưng có vẻ tình trạng sương mù sẽ trở nên khủng khiếp trong vài ngày tới. Vì vậy, ông đề nghị chúng ta bay đến Bắc Kinh vào tuần tới nếu không khí trong lành hơn.”
Nick trở lại phòng ngủ và đưa cho Rachel cốc cà phê đã được rót đầy. Cô bỗng nhìn thẳng vào mắt anh và nói, “Em không biết anh nghĩ gì, nhưng em cảm thấy bất an về tất cả những điều này.”
“Em không phải là người duy nhất thấy thế.” - Nick nói và ngồi xuống sàn dựa lưng vào cửa sổ. Ánh mặt trời chiếu vào lưng ấm áp khiến anh cảm thấy được tiếp thêm sinh lực mạnh mẽ hơn cả mùi hương cà phê.
“Em rất vui khi anh nói ra như vậy! Em không bị hoang tưởng đúng không? Ý em là, những lý do ông ấy đưa ra đang bắt đầu nghe khá khập khiễng. Sương mù ở Bắc Kinh ư? Không phải là không khí ở đó luôn trong tình trạng sương mù sao? Em đã bay ba ngàn dặm để tới gặp ông thì các vấn đề về ô nhiễm đâu có ảnh hưởng gì nhiều. Em nghĩ rằng em đã nhìn rõ được thâm tâm bố em, và em cảm thấy như ông đang lảng tránh chúng ta.”
“Anh không đồng ý với em ở điểm này.”
“Anh có nghĩ là dì Shaoyen có liên quan gì không? Ý em là, em chưa nghe thấy chút tin tức gì về dì ấy.”
“Có thể có khả năng đó. Carlton có nói gì với em không?”
“Carlton không nói gì cả! Anh biết đấy, chúng ta vẫn gặp em ấy mỗi đêm kể từ khi chúng ta đến đây, nhưng em cảm thấy vẫn chưa hiểu mấy về Carlton. Ý em là, Carlton rất ngọt ngào, và là một người lịch thiệp như tất cả những người từng theo học ở Anh, nhưng lại không tiết lộ nhiều về bản thân. Và đôi khi em ấy trông có vẻ khá ủ rũ, anh có thấy thế không?”
“Anh cũng lờ mờ nhận thấy điều đó. Có một khoảnh khắc khi Carlton để lộ ra điều đó, trong cái đêm khi chúng ta ở quán bar trên nóc của khách sạn Ritz Phố Đông, cùng người phụ nữ có mái tóc xù.”
“Cô gái Trung Quốc tóc xù? À vâng, tên của cô ấy là gì nhỉ?
“Anh không biết nữa, nhưng cô ấy dường như đã phát ra những rung cảm kỳ lạ, và trong một lúc Carlton hoàn toàn im lặng chỉ ngồi đăm chiêu. Anh nghĩ rằng có thể cậu ấy không thích cô gái hay gì đó, nhưng chỉ một lát, rồi cậu ấy lập tức trở lại bình thường.”
Rachel nhìn Nick một cách lo lắng. “Anh có nghĩ là do uống rượu không? Ý em là, tiệc tùng nguyên tuần vừa rồi là quá đủ để em cảm thấy gan mình đang tổn thương.”
“Chà, có vẻ như mọi người ở đây đều uống rượu ở một cấp độ khác hẳn chúng ta! Nhưng không nên quên vụ tai nạn cách đây không lâu, cậu ấy đã bị chấn thương nặng ở đầu.”
“Anh biết đấy, Carlton có vẻ rất khỏe mạnh, em quên mất rằng em ấy mới gặp tai nạn xong.”
Rachel đứng dậy khỏi ghế bành và ngồi xuống cạnh Nick trên sàn nhà. Cô nhìn đăm đăm ra những ô cửa sổ được xắp xếp dạng xoắn của Tháp Thượng Hải, một tòa nhà chọc trời mới được xây dựng bên kia sông, một ngày nào đó có thể trở thành công trình cao nhất thế giới. “Mọi việc thật kì lạ. Em còn tưởng rằng chúng ta sẽ dành toàn bộ thời gian để làm quen với bố em, gặp gỡ những người thân khác trong các bữa ăn, đại loại thế. Nhưng tất cả những gì chúng ta đã làm ngày này qua ngày khác là tiệc tùng với đám đông Các cô gái ngồi lê đôi mách của Thượng Hải”.
Nick gật đầu tán thành, nhưng anh không muốn làm cô nản lòng. “Tới một lúc nào đó, cha của em sẽ phải xuất hiện. Và em biết đấy, có thể đúng là chúng ta đang hoang tưởng thật, mọi chuyện chưa xảy ra vì nó chưa thể xảy ra. Ba của em là một quan chức cấp cao rất quan trọng và có rất nhiều dự định trên mặt trận chính trị với sự thay đổi trong bộ máy lãnh đạo vừa xảy ra. Có lẽ có nhiều vấn đề khác đang diễn ra mà không liên quan gì đến em.”
Rachel nhìn chồng đầy vẻ ngờ vực. “Anh có nghĩ em nên cố gắng thử tìm hiểu mọi chuyện từ Carlton không?”
“Nếu có điều gì đó đang thực sự xảy ra với gia đình, thì em làm thế sẽ khiến cậu ấy khó xử. Nói một cách nghiêm túc, chúng ta đang được gia đình Bao chăm sóc rất tốt đúng không? Ý anh là, chúng ta ở trong căn phòng tuyệt vời này và Carlton đã tiếp đãi chúng ta mỗi ngày. Cứ để mọi chuyện tự hé lộ. Trong khi đó, anh nghĩ cuối cùng cũng đến lúc anh nên thử mấy chai nước ép thải độc đó.”
“Trước khi anh uống nó, em muốn nhắc là chúng ta có lịch ăn tối với bố mẹ Colette.”
“Ôi, anh đã suýt quên mất đấy. Em có biết sẽ gặp ở đâu không? Anh tự hỏi liệu có phải là một bữa tiệc hai mươi món huyên náo khác không?”
“Hình như Carlton nói là sẽ gặp ở một resort nào đó thì phải.”
“Có lẽ họ sẽ có bánh mì kẹp thịt. Anh rất sẵn lòng được chén bánh mì kẹp và khoai tây chiên tối nay.”
“Em cũng vậy! Nhưng em không nghĩ rằng mấy món đó nằm trong menu đâu. Em đoán Colette không phải là một cô gái thích các loại bánh burger và khoai tây chiên.”
“Dĩ nhiên rồi? Anh đặt cược với em rằng khoản chi cho quần áo hàng tháng của cô ấy vượt quá thu nhập hàng năm của chúng ta.”
“Hàng tháng? Ngân sách dành cho quần áo hàng tuần của cô ấy thì có lẽ chính xác hơn đó. Anh có thấy đôi giày gót nhọn chạm rồng mà cô ấy đã đi tối qua không? Em thề với Chúa em nghĩ rằng chúng được làm từ ngà voi. Cô ấy về cơ bản là phiên bản khác của Araminta.”
Nick cười nói. “Colette không phải là phiên bản khác của Araminta. Araminta bản chất là một cô gái người Singapore, cô ấy quyến rũ khi cô ấy muốn, nhưng cô ấy có thể đi chơi trong bộ đồ tập yoga và uống nước dừa tươi trên bãi biển mà vẫn thấy thoải mái. Colette là một cấp độ khác, chưa được phân loại. Anh nghĩ Colette có thể khuấy đảo cả Trung Quốc, thậm chí Hollywood trong một vài năm tới.”
“Nhưng em rất thích cô ấy. Cô ấy là người đáng yêu tới mức ngạc nhiên nhất từ trước đến giờ, phải vậy không? Khi gặp lần đầu tiên, em đã nghĩ, Cô gái này không thể có thật. Nhưng cô ấy rất ngọt ngào và hào phóng, cô ấy đã tặng cho chúng ta một đống quà ngay hôm chúng ta vừa tới đây.”
“Anh không muốn khiến em tổn thương, nhưng anh nghĩ rằng chúng ta được bao tại mọi nhà hàng hoặc câu lạc bộ mà chúng ta đã đến. Em có để ý thấy Colette luôn bắt Roxanne chụp ảnh cô ấy ở mọi nơi chúng ta đi không? Cô ấy sẽ đăng ảnh hay viết blogs về những chỗ đó, và chúng ta sẽ được ăn miễn phí. Giống như là công việc của cô ấy vậy.”
“Tuy nhiên, em nghĩ rằng cô ấy rất hợp với Carlton.”
“Hẳn rồi. Nhưng em có nghĩ rằng cô ấy đang đùa giỡn với cậu ấy không? Cô ấy rõ ràng thích cậu ấy, nhưng vẫn nhai đi nhai lại câu này ‘Anh ấy chỉ là một trong số rất nhiều người theo đuổi em’- Quý cô độc thân.”
Rachel nhìn Nick một cách khiêu khích. “Anh chỉ không ưng vì tình thế đang thay đổi! Colette hiện có sự nghiệp riêng và mục tiêu của riêng mình và cô ấy không vội vàng kết hôn. Em nghĩ rằng quan điểm ấy khá tân tiến. Hầu hết các cô gái Trung Quốc phải chịu áp lực rất lớn về việc kết hôn và sinh con ở tuổi đôi mươi. Ý em là, có bao nhiêu cô gái Trung Quốc trong mỗi học kỳ của chúng ta chỉ ở NYU để tìm ý trung nhân hoàn hảo?”
Nick nghiêng đầu và suy nghĩ một lúc. “Em đang nói về em đúng không.”
“Ồ, ha ha. Trịch thượng quá!” - Rachel nói, đập Nick bằng một cái gối tua rua.
***
Khoảng năm giờ chiều, lúc Nick và Rachel đứng bên ngoài khách sạn để đợi Carlton đến đón họ, thì một tiếng gầm sấm sét có thể nghe thấy rõ vọng lại từ bến Thượng Hải. Nick lên đồ giản dị với quần jean, áo sơ mi oxford màu xanh nhạt và áo khoác hè Huntsman màu lông hươu, trong khi Rachel chọn cho mình một chiếc váy vải lanh mùa hè của Erica Tanov. Lát sau, một chiếc McLaren F1 quẹo vào đường tới khách sạnPeninsula, động cơ của nó tạo ra một tiếng gầm đắt đỏ và mê mẩn khiến các bồi phòng chạy tíu tít xung quanh, ai cũng hy vọng có cơ hội tự mình đỗ chiếc xe nhập khẩu này. Hy vọng của họ bỗng chốc tan vỡ khi Carlton thò đầu ra ngoài cửa xe và vẫy tay gọi Nick và Rachel.
“Em ngồi ghế trước nhé.” - Nick đề nghị một cách hào hiệp.
“Đừng làm lố thế, chân của em ngắn hơn chân của anh nhiều mà.” - Rachel nói. Cuộc tranh luận kết thúc hoàn toàn khi cánh cửa bật mở, để lộ ghế lái ở chính giữa chiếc xe, còn ghế khách bố trí ở hai bên.
“Tuyệt thật! Chị chưa bao giờ thấy bất cứ thứ gì như thế này!” - Rachel nói.
Nick nhìn chăm chú. “Đây là một trong những chiếc xe yêu thích của em à. Nhưng nó có hợp pháp không?”
“Chịu chết, em cũng không biết đâu.” - Carlton nói với một nụ cười tự mãn.
“Với cả, mọi người ở đây chỉ đi lại bằng xe Audi sao?” - Rachel hỏi khi cô trèo vào ghế bên phải.
“Ồ, gia đình Colette cũng sử dụng xe Audi. Chị thắc mắc tại sao mọi người lại thi nhau đi Audi, đúng không? Dòng xe này được hầu hết các chính trị gia cấp cao sử dụng, vì vậy nhiều người cho rằng khi lái dòng xe này, những xe khác sẽ nhường đường và cảnh sát thường có xu hướng bỏ qua.”
“Thật thú vị.” - Rachel nói khi cô ngồi vào chiếc ghế thoải mái đến bất ngờ. “Chị thích mùi xe mới này đấy.”
“Thật ra, chiếc xe này không hề mới – nó được sản xuất từ năm 1998 đấy.” - Carlton nói.
“Thật sao?” Rachel thốt lên ngạc nhiên.
“Nó có thể được coi là một chiếc xe cổ đấy. Em chỉ lái vào những ngày nắng, không có mây như hôm nay. Chị có thể ngửi thấy mùi da Connolly được khâu bằng tay – đó là da của những con bò thậm chí còn được nuông chiều hơn cả mấy con bò ở Kobe.”
“Có vẻ như chúng ta đã phát hiện ra một niềm đam mê khác của Carlton nhỉ.” - Nick nhận xét
“Ồ vâng! Em đã nhập khẩu xe hơi vài năm nay và bán chúng cho bạn bè. Em bắt đầu công việc này từ những ngày học ở Cambridge, bất cứ khi nào em đến London vào cuối tuần.” - Carlton giải thích khi chiếc xe bon đi trên Đường trên cao Yan’an.
“Em chắc hẳn đã tham dự cuộc diễu hành xe thể thao Ảrập quanh Knightsbridge mỗi năm?” - Nick nói.
“Hẳn rồi! Em và đám bạn sẽ chiếm một cái bàn bên ngoài Ladurée và xem họ đi qua!”
“Hai người đang nói về cái gì vậy?” Rachel hỏi.
Nick giải thích. “Mỗi dịp tháng sáu, tất cả những triệu phú trẻ tuổi của Ảrập sẽ tới London, mang theo những chiếc xe thể thao tuyệt vời nhất thế giới. Họ sẽ đua quanh Knightsbridge như thể phố xá là đường đua Công thức Một riêng của họ. Vào các buổi chiều thứ bảy, đám thanh niên đó sẽ tụ với nhau phía sau cửa tiệm Harrods ở góc đường Basil giống như một nơi gặp gỡ trao đổi. Tất cả những đứa trẻ đó, một số không quá mười tám tuổi, mặc đồ denim rách đắt tiền, cùng các cô bạn gái che kín trong chiếc khăn trùm đầu hjjab nhưng vẫn mang những cặp kính râm sành điệu nhất, ngồi trên những chiếc ô tô triệu đô này. Đó thực sự là một cảnh tượng đáng kinh ngạc.”
Carlton gật đầu, đôi mắt lóe lên sự phấn khích. “Những điều tương tự cũng xảy ra ở đây! Đây hiện là thị trường số một cho những chiếc xe hạng sang trên thế giới, đặc biệt là xe thể thao độ. Nhu cầu nhiều tới mức không thể đáp ứng, và tất cả bạn bè của em đều biết em là người giỏi nhất trong việc tìm ra mấy chiếc kiểu hiếm của hiếm. Chiếc McLaren mà chúng ta đang ngồi này chỉ có sáu mươi bốn chiếc được xuất xưởng. Vì vậy, thậm chí trước khi một chiếc xe như thế này cập bến Thượng Hải, thì em đã có một danh sách dài dằng dặc những người muốn mua nó.”
“Thật là một cách kiếm sống thú vị.”
“Hãy nói điều đó với cha mẹ em khi anh gặp họ nhé. Vì họ nghĩ em đang lãng phí cuộc đời đấy.”
“Chị chắc chắn họ quan tâm chỉ vì sự an toàn của em mà thôi.” - Rachel nói, nín bặt khi Carlton đột nhiên cắt ngang qua ba làn xe với tốc độ chín mươi dặm một giờ.
“Xin lỗi, em chỉ cần vượt qua xe tải đó. Mọi người đừng lo lắng quá, cứ tin vào tay lái của em.”
Nick và Rachel nhìn nhau ánh mắt ngờ vực, họ đều biết vụ tai nạn gần đây của Carlton. Rachel kiểm tra dây an toàn của cô đã được cài chắc chưa và cố gắng không nhìn vào những chiếc xe đang tạo thành hình zíc zắc trước mặt.
“Mọi người trên đường cao tốc dường như bị tâm thần phân liệt ấy nhỉ, họ đổi làn liên tục kìa.” - Nick châm biếm.
“Nghe này, nếu người ta cố lái xe một cách có trật tự ở đây và lúc nào cũng trong làn đường của của mình, họ sẽ bị tông chết.” - Carlton nói, tăng tốc trở lại để vượt qua một chiếc xe tải chở đầy lợn. “Các quy tắc lái xe chuẩn mực không được áp dụng ở đất nước này. Em đã học lái xe ở Vương quốc Anh và khi em trở lại Thượng Hải lần đầu sau khi nhận được bằng lái, em đã vỡ mộng. Tay cảnh sát ấy đã hét vào mặt em, ‘Đồ ngốc chết tiệt! Tại sao lại dừng ở đèn đỏ?’”
“Ồ đúng vậy nhỉ, Rachel và anh suýt thì bị tông khi cố băng qua đường nhiều lần. Tín hiệu giao thông dường như không có ý nghĩa gì với các tài xế Thượng Hải thì phải.” - Nick nói.
“Nó chỉ đơn thuần là để gợi ý.” - Carlton tán thành, đột nhiên đạp phanh và lao mạnh về phía bên phải để tránh một chiếc xe tải ở làn đường bên trái.
“LẠY CHÚA! CÁI XE TẢI ĐÓ THẬT SỰ VỪA ĐI LÙI TRONG LÀN CAO TỐC SAO? Rachel hét lên.
“Chào mừng đến Trung Quốc.” - Carlton nói một cách tỉnh queo.
Sau hai mươi phút đi bên ngoài trung tâm thành phố Thượng Hải, cuối cùng họ đã rời khỏi đường cao tốc và rẽ vào một đại lộ có vẻ vừa mới được hoàn thiện gần đây, khiến sự căng thẳng của Rachel giảm đi rất nhiều.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Đây là một khu phát triển mới mang tên Porto Fino Elite.” - Carlton giải thích. “Nó mô phỏng theo những khu phố lạ mắt ở Newport Beach.”
“Hẳn là thế.” - Nick nhận xét khi họ đi qua một trung tâm thương mại theo phong cách Địa Trung Hải được sơn màu vàng hoàng thổ, hoàn hảo với một quán Starbucks. Họ tiếp tục ra khỏi đường chính và lái xe xuống một con đường nhánh dài, hai bên là những bức tường bằng vữa cao, ở cuối đường một thác nước điêu khắc xếp tầng bên cạnh một cổng lớn hiện ra. Carlton dừng xe trước cánh cổng lớn với các tấm thép trang trí, ba vệ sĩ mặc đồng phục xuất hiện. Một trong những người đó đi xung quanh chiếc xe một cách thận trọng, như thể anh ta đang dò mìn, trong khi một người khác sử dụng gương để kiểm tra dưới gầm xe. Người bảo vệ phụ trách nhận ra Carlton và bỏ qua cậu ấy. Anh ta nhìn Nick và Rachel cẩn thận lần nữa, trước khi gật đầu và vẫy xe đi qua.
“Nghiêm trọng thế.” - Nick nhận xét.
“Vâng, đây là một khu thuộc sở hữu tư nhân.” - Carlton nói
Cánh cổng nặng nề mở ra, và chiếc McLaren phóng nhanh xuống con đường rải sỏi trắng với hai hàng chi hoàng đàn hai bên. Qua hàng cây, Rachel và Nick có thể nhìn thấy một loạt hồ phản chiếu, ở giữa có đài phun nước; các tòa nhà bằng thép và kính bóng loáng rải rác; và các gò nhấp nhô của một sân golf. Cuối cùng, sau khi đi qua hai cột hình tháp lớn, họ đến tòa nhà tiếp tân chính, một công trình kiến trúc bằng đá và kính, tối giản nhưng tráng lệ, được bao quanh bởi những cây hoè được trồng một cách nghệ thuật.
“Anh không biết là người ta đã xây dựng những khu nghỉ dưỡng như thế này ở ngoại ô Thượng Hải. Nơi này có tên là gì thế?” - Nick hỏi Carlton.
“Đây thực ra không phải là một khu nghỉ dưỡng. Đây là nơi ẩn dật cuối tuần của Colette.”
“Gì cơ? Toàn bộ gia sản này là của cô ấy ư?” - Rachel thốt lên.
“Vâng, nó khoảng ba mươi mẫu đất. Cha mẹ cô ấy đã xây riêng khu này cho cô ấy.”
“Thế họ sống ở đâu?”
“Họ có nhà ở nhiều thành phố trên thế giới như Hong Kong, Thượng Hải, Bắc Kinh, nhưng dạo này đa phần họ ở Hawaii.” - Carlton giải thích.
“Nhà họ hẳn là giàu lắm!” - Rachel nhận xét.
Carlton nhìn cô thích thú. “Em đoán là vì em chưa bao giờ kể về bố của Colette, bố cô ấy là một trong năm người giàu nhất Trung Quốc.”