← Quay lại trang sách

Chương VIII COLETTE - THƯỢNG HẢI, TRUNG QUỐC

Xe của Carlton leo lên lối vào phía trước của ngôi nhà, và hai nhân viên mặc áo phông và quần đen của James Perse không biết từ đâu xuất hiện. Một trong số họ tiến lại giúp Rachel ra khỏi xe, trong khi người còn lại thông báo với Carlton, “Xin lỗi, cậu không thể đỗ xe của cậu ở đây như mọi khi. Chúng tôi đang đợi xe của ngài Bing đến. Cậu đánh xe vào hiên xe, hoặc là để tôi đỗ xe cho cậu.”

“Tôi sẽ tự làm, cám ơn.” - Carlton trả lời. Anh phóng đi rồi quay lại ngay sau đó với Rachel và Nick chờ ở lối vào. Những cánh cửa gỗ phong bạc màu cực lớn mở ra, họ bước vào một sân trong thanh bình. Khung cảnh trọn vẹn hơn với một hồ phản chiếu khá nông. Một lối đi bằng đá chạy xuống giữa hồ hướng về phía những cánh cửa sơn mài cao vút màu cà phê espresso và những bụi tre lớn chạy dọc theo các bức tường của sân. Những cánh cửa sơn mài lặng lẽ tách ra khi ba người họ đến gần, để lộ hành lang bên trong. Trước mắt họ là một phòng khách rộng lớn, dài cỡ tám mươi feet được trang trí hoàn toàn bằng tông đen trắng. Những người giúp việc mặc qipaos 100* lụa đen dài đứng im lặng một hàng cạnh những trụ gạch Thạch khố môn treo thư pháp viết bằng mực đen, sàn lát gạch đen bóng loáng và ghế sofa trắng thấp, tràn ngập không gian là một sự yên tĩnh đầy rung cảm quyến rũ.

Qua bức tường kính ở cuối căn phòng có thể thấy một lounge ngoài trời bố trí rất nhiều ghế sofa bóng bẩy và những chiếc bàn gỗ tối màu cà phê, xa xa người ta còn có thể nhìn thấy thêm những nhiều hồ phản chiếu và các khu nhà có mái che.

Ngay cả Nick, một người lớn lên giữa sự lộng lẫy của Tyersall, vẫn sững lại trong giây lát. “Chà, đây là một ngôi nhà hay khu nghỉ dưỡng Bốn Mùa vậy?”

Carlton bật cười. “Thật ra, Colette quá thích khách sạn Puli ở Thượng Hải và đã nài nỉ cha cô ấy mua lại nó. Khi biết dù có ra giá thế nào cũng không mua được, ông ấy đã ủy quyền cho kiến trúc sư của mình xây dựng nơi này. Phòng khách lớn này được lấy cảm hứng từ sảnh của Puli.”

Một người Anh trong bộ đồ đen trịnh trọng bước lại gần họ. “Xin chào, tôi là Wolseley, quản gia ở đây. Các vị muốn uống gì không?”

Trước khi mọi người kịp trả lời, Colette, mặc một chiếc váy dài màu hồng trúc đào, bước vào từ một cánh cửa khác. “Chị Rachel, anh Nick, rất vui vì mọi người có thể tới đây.” - Mái tóc được búi cao và chiếc váy xếp nếp gợn thành những cuộn sóng theo từng bước chân, Colette trông giống như vừa mới bước ra từ trang bìa của tạp chí Vogue những năm 1960.

Rachel chào cô bằng một cái ôm. “Colette, trông em như là vừa đi ăn sáng ở Tiffany hay đâu đó về vậy! Và lạy Chúa tôi, dinh cơ của em thật là không thể tưởng tượng được!”

Colette cười vẻ thích thú, nhã nhặn nói. “Để em dẫn mọi người đi xem một lượt. Nhưng trước tiên về đồ uống! Mọi người chọn tạm một món trước đã? Em chắc chắn rằng Carlton muốn một ly vodka như thường lệ, và em sẽ chọn một ly Campari và soda để cho phù hợp với chiếc váy của mình. Rachel, chị có muốn một ly Bellini không?”

“Được thôi, nếu không quá phiền.” - Rachel nói.

“Không có gì! Ở đây luôn có những quả đào trắng tươi rói để pha chế Bellini đúng không, Wolseley? Nick, còn anh thì sao?”

“Một ly gin và tonic đi.”

“Ôi, các chàng trai thật là nhàm chán.” - Colette đảo mắt nhìn Wolseley. “Đi theo em nào. Carlton đã giải thích cho mọi người về phong cách của ngôi nhà này chưa?”

“Nghe nói rằng do em thích một khách sạn ở Thượng Hải.”

“Đúng vậy, khách sạn Puli, nhưng ngôi nhà này còn có phần sang trọng hơn. Bọn em đã sử dụng những vật liệu quý giá mà người ta chỉ thường sử dụng trong một không gian công cộng như khách sạn. Em biết nhiều người mặc định rằng người Trung Quốc đều sống trong những lâu đài tẻ nhạt như của vua Louis XIV, nơi mọi thứ đều được dát vàng, trông như hiện trường của một nhà máy pháo kim tuyến nổ tung, vì vậy em muốn ngôi nhà này là nơi trưng bày những gì tốt nhất của Trung Quốc đương đại. Mỗi đồ nội thất mọi người nhìn thấy trong phòng lớn này đều được thiết kế riêng và làm thủ công ở đây bởi các nhà thiết kế tốt nhất, từ các vật liệu hiếm nhất. Và tất nhiên, các cổ vật theo tiêu chuẩn chất lượng của các viện bảo tàng. Các bức thư pháp trên tường kia là của Wu Boli từ thế kỷ XIV, các chén rượu đằng kia là từ thời nhà Minh? Em đã mua nó từ một nhà buôn ở Thiên An hai năm trước với giá sáu trăm nghìn - người giám tuyển từ Bảo tàng St. Louis đã muốn trả mười lăm triệu cho nó. Đó là nếu em muốn bán!” - Rachel nhìn chằm chằm vào cái bát sứ nhỏ được vẽ hình mấy con gà, cố gắng tin rằng nó đáng giá gấp trăm lần lương cả năm của cô.

Cả nhóm bước ra sân sau, nơi bị thống trị bởi một hồ phản chiếu rộng lớn khác. Colette dẫn họ dọc theo lối đi có mái che trên nền nhạc New Agey đầy ám ảnh được phát ra nhẹ nhàng từ hệ thống loa ẩn ngoài trời. “Niềm tự hào của khu bất động sản này kiến trúc nhà kính, điều quan trọng nhất mọi người nên biết là khu nhà này được chứng nhận một trăm phần trăm sử dụng năng lượng xanh, tất cả các mái nhà đều là những tấm pin mặt trời và các hồ phản chiếu đều liên quan tới hệ thống aquaponics 101* đầy nghệ thuật.”

Bốn người họ sau đó bước vào một khối kiến trúc mái kính vô cùng hiện đại với mái rèm ánh sáng và hàng dãy được xếp lần lượt xem kẽ giữa các bể cá và những ô trồng rau thủy sinh. “Nước sẽ được dẫn thẳng vào bể, nơi nuôi cá để ăn, và sau đó nước giàu dinh dưỡng sẽ dùng để bón cho rau hữu cơ được trồng ở đây. “Thấy không, em không chỉ sống xanh bình thường, mà xanh màu xanh ngọc lục bảo luôn!” - Colette tự hào nói với mọi người.

“Được rồi, anh khá là ấn tượng đó!” - Nick nói.

Băng qua sân trung tâm một lần nữa, Colette tiếp tục giải thích. “Mặc dù các tòa nhà có phong cách hiện đại, nhưng vẫn được kết nối và sắp xếp theo nguyên tắc phong thủy chặt chẽ. Mọi người DỪNG LẠI!”

Mọi người dừng phắt tại chỗ.

“Bây giờ thử hít thở đi. Mọi người có thể cảm nhận được dòng năng lượng tốt chảy khắp cơ thể không?”

Nick chỉ có thể phát hiện ra một mùi hương thoang thoảng khiến anh nhớ đến mùi nước thơm xịt phòng Febreze, nhưng anh vẫn gật gù cho giống Rachel và Carlton.

Colette chắp hai tay theo tư thế namaskara 102* và cười rạng rỡ. “Giờ chúng ta sẽ đến khu nhà giải trí. Hầm rượu vang chiếm toàn bộ tầng thấp nhất, nó được đặc biệt thiết kế cho nhà em bởi công ty Taittinger, và đây là phòng chiếu phim.” - Rachel và Nick thò đầu vào một rạp chiếu phim nơi có năm mươi chiếc ghế tựa Thụy Điển được sắp xếp theo kiểu chỗ ngồi ở sân vận động.

“Mọi người có thấy thứ ẩn hiện phía sau kia không?” Carlton hỏi.

Rachel và Nick bước vào phòng và phát hiện ra toàn bộ phía sau căn phòng, ngay dưới buồng chiếu phim, là một quầy sushi trông tươi ngon như thể được bứng thẳng từ quận Roppongi của Tokyo. Một đầu bếp sushi mặc kimono đen cúi chào họ trong khi người học việc trẻ tuổi của anh ta ngồi ở quầy bar khắc củ cải thành hình khuôn mặt mèo con dễ thương.

“LÀ.THỰC.HAY.MƠ.VẬY!” - Rachel phấn khích la lên.

“Vậy mà bọn anh nghĩ chúng ta sẽ đặt đồ từ Blue Ribbon Sushi vào Thứ Tư Cuối Cùng chứ?” - Nick châm biếm.

“Mọi người đã xem bộ phim tài liệu về bậc thầy sushi vĩ đại nhất thế giới phải không? Jiro Dreams of Sushi ấy?” - Colette hỏi

“Chúa ơi, em đừng nói rằng anh ta là một trong những người con trai của ông ấy nhé!” - Rachel há miệng choáng váng nhìn đầu bếp sushi đứng sau quầy gỗ vàng óng đương mát xa một con bạch tuộc.

“Không, đó chỉ là anh em họ đời thứ hai của Jiro!” - Colette hào hứng nói.

Từ đó, chuyến tham quan tiếp tục đến tòa nhà dành cho khách, nơi Colette khoe phòng ngủ xa hoa hơn bất kỳ khách sạn năm sao nào (“Khách khứa tới đây chỉ được phép ngủ trên nệm Hästens 103* với thảm lông ngựa tốt nhất của Thụy Điển”), tiếp nữa là gian phòng ngủ của cô, nơi được bao quanh bởi những bức tường kính và một hồ sen tròn chìm ở một đầu của căn phòng. Trong không gian tối giản lộng lẫy chỉ có một chiếc giường cỡ lớn hình đám mây nằm ở giữa phòng và những cây nến sáp ong ở một bức tường (“Em thích phòng ngủ của mình theo phong cách thiền. Khi ngủ, em muốn tách ra khỏi tất cả những phần phàm tục của mình”). Liền kề gian phòng ngủ là một kiến trúc rộng gấp bốn lần kích thước của phòng ngủ - Phòng tắm và tủ quần áo của Colette.

Rachel bước vào phòng tắm, đó là một không gian tràn ngập ánh sáng tự nhiên, được lát đá cẩm thạch Calacatta trắng như tuyết. Những bồn rửa được đục vào phiến đá cẩm thạch nguyên khối khổng lồ chưa được đánh bóng tạo nên một thiết kế hữu cơ trông giống như hố trữ nước cho đám người hobbit bảnh choẹ, và ở ngoài xa là một mảnh sân tròn riêng với một hồ nước lát đá khổng tước màu xanh đậm. Vươn lên từ trung tâm của hồ nước là một cây liễu được cắt tỉa hoàn hảo, và nép mình dưới tán cây là một bồn tắm hình trứng dường như được điêu khắc từ một khối mã não trắng. Để vào được bồn sẽ phải bước qua những viên đá tròn nổi trên mặt nước.

“Chúa ơi, Colette, chị phải chạy ra ngay để nói rằng: Chị rất ngưỡng mộ đấy! Phòng tắm này vượt ngoài sức tưởng tượng luôn, nó như là trong mơ vậy đó!”

“Cảm ơn vì đã đánh giá cao mắt thẩm mỹ của em.” - Colette nói, đôi mắt long lanh.

Nick nhìn Carlton. “Tại sao phụ nữ bị quá ám ảnh với phòng tắm vậy? Rachel bị ám ảnh với phòng tắm trong khách sạn, rồi choáng váng với phòng tắm ở Annabel Lee Boutique, và bây giờ có vẻ như cô ấy đã tìm thấy phòng tắm ở cõi niết bàn rồi.”

Colette nhìn chằm chằm vào Nick với sự khinh bỉ. “Chị Rachel, người đàn ông này HOÀN TOÀN không hiểu phụ nữ. Chị nên thoát khỏi anh ấy đi!”

“Tin chị đi, chị cũng bắt đầu nghĩ về điều đó rồi.” - Rachel nói và lè lưỡi với Nick.

“Được rồi, được rồi - khi chúng ta quay trở lại New York. Anh sẽ gọi cho nhà thầu và em có thể sửa lại phòng tắm như em muốn.” - Nick thở dài.

“Em không muốn sửa lại phòng tắm, Nick, em chỉ muốn cái này thôi! Rachel tuyên bố, vươn tay ra vuốt ve miệng bồn tắm làm từ đá mã não như thể nó là làn da mông mềm mượt của em bé.

Colette cười toe toét. “Được rồi, tốt hơn hết là chúng ta nên chuyển qua thăm quan tủ quần áo của em. Em thực sự không muốn bị đổ lỗi cho cuộc chia tay của anh chị. Mà tại sao em không giới thiệu qua về spa nhỉ?” Cả đám băng qua một lối đi màu đỏ thẫm dẫn tới những phòng trị liệu mờ tối được trang trí bằng đồ nội thất Bali. Sau đó họ đến một không gian dưới lòng đất tuyệt đẹp với những cây cột như trong hoàng cung Thổ Nhĩ Kỳ bao quanh hồ bơi nước mặn trong nhà khổng lồ sáng bừng một màu xanh lục bắt mắt. “Toàn bộ sàn của hồ bơi được lát ngọc lam.” - Colette công bố.

“Em thực sự có một spa cho riêng mình ngay tại đây ư?” Rachel nói trong sự hoài nghi.

“Rachel, bởi vì chúng ta đã là những người bạn tốt. Nên em sẽ tiết lộ cho chị một bí mật. Em từng bị một chứng nghiện khủng khiếp... Em nghiện các khu nghỉ dưỡng và spa. Trước khi tự xây một cái cho riêng mình, em đã từng dành cả năm để bay từ khu nghỉ dưỡng này đến khu nghỉ dưỡng khác trong vô định. Nhưng em không thể hài lòng, bởi vì vẫn có thứ gì đó không hoàn hảo ở những nơi em từng đến. Có lần em tìm thấy một cây lau nhà bẩn thỉu trong góc phòng xông hơi tại Amanjena ở Marrakech, hoặc em sẽ phải chịu đựng mấy tên bụng bự bỉ ổi nhìn chằm chằm vào em đang nằm tắm nắng trong bể bơi vô cực ở One & Only Reethi Rah. Vì vậy, em đi đến quyết định rằng em chỉ có thể hạnh phúc nếu em tự xây khu nghỉ dưỡng spa riêng của mình ngay tại đây.”

“Chà, em thật may mắn vì có đủ nguồn lực và tài chính để thực hiện điều này.” - Rachel nói.

“Vâng, nhưng công bằng mà nói thì em cũng tiết kiệm được rất nhiều tiền với việc này! Toàn bộ khu vực này từng là một vùng làm nông nghiệp, và bây giờ không còn trang trại nào nữa cả. Em đã thuê tất cả những người dân địa phương để làm việc ở đây, thế nên nó thực sự tốt cho nền kinh tế. Và hãy nghĩ về lượng khí thải carbon mà em đã gián tiếp tạo ra khi bay khắp nơi trên thế giới mỗi cuối tuần để thử các spa mới mà xem.” - Colette nói với một thái độ hoàn toàn nghiêm túc.

Nick và Rachel gật gật đầu xã giao.

“Em cũng tổ chức rất nhiều sự kiện từ thiện ở đây. Tuần tới, em sẽ lên kế hoạch cho một bữa Tiệc vườn mùa hạ với nữ diễn viên Phạm Đình Đình. Nó sẽ là một chương trình trình diễn thời trang cực độc với các bộ sưu tập mới nhất từ Paris - Rachel, hãy nói với em là chị sẽ tới dự đi.”

“Ồ, tất nhiên rồi.” - Rachel buột mồm đáp một cách lịch sự, sau đó tự hỏi tại sao cô lại đồng ý nhanh như vậy. Mấy từ “trình diễn thời trang cực độc” ấy khiến cô sợ hãi và đột nhiên làm cô hồi tưởng về bữa tiệc độc thân trên hòn đảo riêng của Araminta.

Vừa lúc đó, một vài tiếng sủa nhỏ vọng đến từ cầu thang. “Các em bé đã về rồi đây!” - Cả nhóm quay sang thì thấy Roxanne, trợ lý cá nhân của Colette, bước vào với hai con chó săn Ý đang cố giằng ra khỏi mấy dây xích bằng da đà điểu.

“Kate, Pippa, chị nhớ các em quá. Mấy cục cưng nhỏ bé tội nghiệp. Các em bị lệch múi giờ hả?” - Colette vừa thì thầm vừa cúi xuống vuốt ve hai chú chó hốc hác.

“Cô ấy thực sự đặt tên cho chó của mình theo tên... ” - Rachel thì thầm vào tai Carlton.

“Đúng vậy. Colette vô cùng ngưỡng mộ hoàng gia Anh - ở nhà cha mẹ cô ấy tại Ninh Ba, có nuôi một cặp chó ngao Tây Tạng tên là Wills và Harry.” - Carlton giải thích.

“Mấy tình yêu của tôi thế nào rồi? Mọi thứ đã ổn chưa?” Colette hỏi Roxanne với vẻ mặt lo lắng.

“Roxanne vừa bay cùng Kate và Pippa trên máy bay riêng của Colette để gặp một nhà ngoại cảm nổi tiếng chuyên trị liệu cho chó ở California.” - Carlton vắn tắt thông báo cho Rachel và Nick.

“Chúng rất ổn. Cô biết đấy, lúc đầu tôi vẫn nghi ngờ nhà ngoại cảm thú cưng ở Ojai đó, nhưng cô hãy đọc báo cáo của bà ấy. Pippa vẫn còn bị chấn thương khi gần như bị thổi bay khỏi chiếc Bentley mui trần. Đó là lý do tại sao cô bé luôn cố gắng đào hang dưới ghế sau và són ra ngoài mỗi khi ngồi trong xe. Tôi không nói bất cứ gì, làm sao bà ấy biết cô đi loại xe đó? Bây giờ tôi là một người hoàn toàn tin tưởng vào tâm lý học thú cưng.” - Roxanne báo cáo một cách sốt sắng.

Colette rơm rớm nước mắt vuốt ve chú chó của mình. “Chị rất xin lỗi, Pippa. Chị sẽ đền bù cho em nạ. Roxanne, làm ơn chụp một bức ảnh cho chúng tôi và đăng lên Wechat với nội dung: ‘Đoàn tụ với các cô gái của tôi.’” Colette tạo dáng chuyên nghiệp cho bức ảnh, sau đó đứng dậy, vuốt phẳng các nếp nhăn trên váy và nói với Roxanne, giọng lạnh tanh, “Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy chiếc Bentley đó nữa.”

Cả nhóm đi tới gian nhà cuối cùng, tòa nhà lớn nhất và là tòa nhà duy nhất không có cửa sổ bên ngoài. “Roxanne, mã số!” - Colette yêu cầu, và người trợ lý ấn mạnh vào dãy số tám ký tự để mở khóa cửa. “Chào mừng đến với bảo tàng tư nhân của gia đình em.”

Họ bước vào một phòng trưng bày có kích thước của một sân bóng rổ, và điều đầu tiên thu hút Rachel là một tấm toan lớn vẽ Mao Chủ tịch. “Đây có phải là một bức của Warhol không?” Cô hỏi.

“Vâng. Chị có thích bức vẽ Mao chủ tịch của em không? Ba đã tặng nó cho em vào sinh nhật lần thứ mười sáu đấy.”

“Thật là một món quà sinh nhật đặc sắc.” - Rachel bình luận.

“Vâng, đó là món quà em yêu thích trong tất cả những món quà năm đó. Em ước mình có một cỗ máy thời gian để em có thể quay ngược lại và Andy có thể thực hiện bức chân dung vẽ em.” - Colette thở dài. Nick đứng trước bức tranh, thích thú nhìn chằm chằm vào nhà lãnh đạo có mái tóc vuốt ẹp ra sau, lòng tự hỏi liệu ông ta sẽ làm gì với một cô gái như Colette Bing.

Nick và Rachel bắt đầu đi về phía bên phải, nhưng Colette nói, “Ồ, hai người có thể bỏ qua phòng trưng bày đó, chỉ có mấy thứ bỏ đi nhàm chán mà cha em mua về vào thời kỳ đầu sưu tập, như – Picasso, Gauguin, hay đại loại thế. Hãy đến xem những món em đã mua gần đây.” - Sau đó họ được đưa vào một phòng trưng bày, nơi các bức tường là một danh sách của các nghệ sĩ du ký từ tất cả các hội chợ nghệ thuật quốc tế. Một bức tranh xi-rô sô cô la Vik Muniz rất hấp dẫn, bức tranh vẽ các hình vuông nhỏ chồng lên nhau có hiệu ứng gây đau nửa đầu của Bridget Riley, một nét vẽ nguệch ngoạc do heroin của Jean-Michel Basquiat, và dĩ nhiên, một bức rất cừ của Mona Kuhn, trong hình là hai thanh niên Bắc Âu ăn ảnh cực kỳ đang chụp ảnh khỏa thân trên ngưỡng một khung cửa ẩm ướt.

Vòng qua góc phòng, họ đến một phòng thậm chí còn lớn hơn, chỉ trưng duy nhất một tác phẩm nghệ thuật khổng lồ - hai mươi bốn cuộn tranh được treo cùng nhau để tạo thành một khung cảnh rộng lớn, phức tạp.

Nick vô cùng ngạc nhiên. “Này, có phải là bức Cung Điện Thập Bát Hoàn không? Anh nghĩ Kitty... ”

Đúng lúc đó, Roxanne thở gấp và đưa tay lên tai nghe. “Anh chắc không?” - Cô ấy nói vào tai nghe của mình, trước khi nắm lấy cánh tay Colette. “Cha mẹ của cô vừa đi qua nhà bảo vệ.”

Colette trông hoảng hốt trong giây lát. “Tới rồi sao? Họ đến quá sớm! Chưa có gì sẵn sàng để tiếp đón cả!” - Quay sang Rachel và Nick, cô nói, “Em xin lỗi vì phải dừng chuyến thăm quan luôn bây giờ, nhưng ba mẹ của em đã tới.”

Cả nhóm vội vã quay trở lại phòng lớn, Colette tiếp tục yêu cầu Roxanne. “Cảnh báo cho tất cả các nhân viên! Wolseley đang chết dẫm ở đâu rồi? Nói với Ping Gao bắt đầu nấu món gà ngay đi! Gọi Baptiste để rót rượu whisky! Và tại sao đèn rọi tại các khóm tre quanh hồ bơi trung tâm lại không sáng?”

“Chúng đã được lập trình, sẽ tự động bật vào đúng 7 giờ tối.” - Roxanne đáp lại.

“Bật tất cả lên đi! Và tắt cái tiếng thút thít ngớ ngẩn này đi, cô biết là cha tôi chỉ thích nghe những bài hát dân gian Trung Quốc thôi mà! Nhốt Kate và Pippa vào chuồng nữa. Mẹ tôi dị ứng với chúng đấy!”

Nghe thấy tên mình, hai con chó bắt đầu sủa ăng ẳng một cách đầy phấn khích.

“Mau thay nhạc của Bon Iver bằng nhạc của Bành Lệ Viên! 104* ” Roxanne nói vào tai nghe và vừa chạy vừa lôi mấy con chó về phía chái nhà phục vụ, suýt thì vấp vào dây xích của chúng.

Lúc Carlton, Colette, Nick và Rachel đến tiền sảnh của gian nhà chính, toàn bộ nhân viên đã tập hợp ở dưới chân cầu thang. Rachel thử nhẩm đếm số người, nhưng rồi đành dừng lại ở ba mươi. Những người hầu gái thanh lịch trong bộ quần áo lụa đen đứng bên trái và những người đàn ông mặc đồng phục James Perse màu đen đứng bên phải, tạo thành chữ V giống như hình ảnh của đàn ngỗng bay đi trú đông. Colette tiến đến chiếm vị trí của cô ấy ở đỉnh của chữ V, còn mọi người còn lại đứng chờ tại bậc thang đầu tiên.

Colette quay người lại kiểm tra lần cuối. “Ai có khăn không? Khăn nóng ấy?”

Một trong những người hầu gái trẻ nhất bước ra, đưa chiếc rương nhỏ màu bạc.

“Cô đang làm cái gì thế? Quay trở lại đội hình ngay!” - Roxanne hét lên vừa khi đoàn xe Audi SUV màu đen tăng tốc lực trên lối đi.

Cánh cửa của chiếc xe dẫn đầu mở ra, và vài người đàn ông mặc vest và mang kính mắt đen rất ngầu bước ra, một trong số họ tiến đến mở cửa chiếc xe ở giữa, theo đánh giá sơ bộ của Nick thì cánh cửa xe rất dầy, có lẽ là do đã được độ lên để chống bom. Một người đàn ông thấp bé trong bộ đồ may đo ba mảnh xuất hiện đầu tiên.

Roxanne đang đứng cạnh Nick bỗng thở hổn hển.

Thấy người đàn ông chỉ khoảng ngoài hai lăm, Nick hỏi “tôi đoán đây không phải là cha của Colette đúng không?”

“Đúng thế.” - Roxanne nói cộc lốc, rồi liếc nhanh nhìn Carlton.