← Quay lại trang sách

Chương IX MICHAEL VÀ ASTRID - SINGAPORE

“Em chỉ định mặc như thế thật sao?” - Michael nhòm vào cửa phòng thay đồ của Astrid, hỏi.

“Ý anh là gì? Có phải em mặc xuề xòa quá so với anh không?” - Astrid nói đùa trong khi cố gắng buộc chặt móc dây tinh tế trên đôi dép của mình.

“Em trông quá giản dị.”

“Em không hề giản dị.” - Astrid nói rồi đứng dậy. Cô đã chọn một chiếc váy ngắn màu đen có phần ren móc và viền tua rua.

“Chúng ta sẽ đến một trong những nhà hàng đỉnh nhất ở Singapore cùng với mấy người tới từ IBM.”

“Mặc dù André là một trong những nhà hàng hàng đầu không có nghĩa nó là một nơi trang trọng. Em nghĩ rằng đây chỉ là một bữa tối tiếp khách thông thường với các đối tác của anh.”

“Đúng thế, nhưng có cả những nhân vật quan trọng bay qua và họ mang theo vợ mình, mấy người phụ nữ đó vô cùng... chic. 105*

Astrid liếc mắt lườm Michael. Dường như đám người ngoài hành tinh đã bí mật bắt cóc anh ấy và lén hoán đổi bằng một tay biên tập viên thời trang khó tính? Trong suốt sáu năm họ kết hôn, Michael chưa bao giờ bình luận về đồ cô mặc. Đôi khi còn tỏ ra cáu kỉnh vì cô quá “Đẹp” và “Sexy”, nhưng anh chưa bao giờ sử dụng một từ nào giống như chic. Đây là từ chưa từng xuất hiện trong từ điển của anh ấy – cho tới ngày hôm nay.

Astrid thoa một chút tinh dầu hoa hồng lên cổ và nói, “Nếu những người vợ đó thực sự chic như anh bảo, có lẽ cô ấy sẽ đánh giá cao chiếc váy Altuzarra này, nó chỉ xuất hiện trên sàn diễn thời trang và không bao giờ được đưa ra ngoài, không những thế em còn kết hợp với dép sọc lụa của Tabitha Simmons, hoa tai vàng của Line Vautrin và nhất là vòng đeo tay vàng của Peranakan.

“Có thể chúng làm bằng vàng. Nhưng đối với anh nhìn nó như là kan chia 106* vậy. Em có thể đổi sang kim cương hoặc thứ gì tương tự không?”

“Chiếc vòng này không thể gọi là kan chia được – nó thực ra nằm trong bộ nữ trang thừa tự của cụ Matilda Leong truyền lại cho em, nó còn đang được Bảo tàng Văn minh châu Á đề nghị mượn để trưng bày. Họ muốn sở hữu chiếc vòng này chết đi được, nhưng em không bán vì đây là kỷ vật của gia đình.”

“Xin lỗi, anh không có ý xúc phạm cụ của em. Và anh cũng không phải là một kẻ rành thời trang như em. Đây là một trong những thương vụ quan trọng nhất mà anh từng tham gia, nhưng cứ mặc những gì em muốn. Anh sẽ ở chờ ở dưới lầu.” - Michael nói với giọng kẻ cả.

Astrid thở dài. Cô biết tất cả những lằng nhằng này có liên quan đến tờ chuyên mục tin đồn Hong Kong ngớ ngẩn nói rằng Michael cần phải nâng cấp đồ trang sức cho vợ của mình. Mặc dù anh chưa từng thừa nhận, nhưng bình luận đó vẫn tác động đến anh. Cô đi đến két, bấm mã chín chữ số để mở két và nhìn vào trong. Chết tiệt, đôi bông tai mà cô đang nghĩ đến hiện ở trong kho của Ngân hàng OCBC. Thứ duy nhất cô đang có ở nhà, với kích cỡ đáng kể, là đôi bông tai với kim cương và ngọc lục bảo lộng lẫy của hãng Wartski mà bà ngoại đã trao cho cô một cách khó hiểu sau ván mạt chược ở Tyersall. Viên ngọc lục bảo ở mỗi bên có kích thước to bằng cả một quả óc chó. Lần gần nhất bà ngoại cô đeo món đồ này là tại lễ đăng quang của vua Bhumibol ở Thái Lan vào năm 1950. Chà, nếu Michael thực sự muốn có một show trình diễn của Busby Berkeley, thì đây là những gì anh ấy sẽ nhận được. Nhưng nên mặc gì với đôi bông tai này?

Astrid lướt qua tủ quần áo của mình và lôi ra một bộ jumpsuit của Yves Saint Laurent màu đen với thắt lưng dây rút và tay áo đính hạt. Đây là bộ trang phục đơn giản nhưng đủ sang trọng để phù hợp với một đôi bông tai lấp lánh thái quá. Cô sẽ phối cùng một đôi boot cổ thấp đến mắt cá chân của Alaïa để làm cho tổng thể thêm phần nổi bật. Astrid cảm thấy có một chút nghèn nghẹn trong lồng ngực khi khoác bộ đồ liền thân chưa bao giờ mặc trước đây vì nó quá kiểu cách. Nó từng nằm trong bộ sưu tập thời trang cao cấp cuối cùng của Yves vào năm 2002, và mặc dù cô chỉ mới hai mươi ba tuổi khi mặc bộ đồ này, nó vẫn tôn được cơ thể cô một cách hoàn hảo hơn bất cứ bộ đồ nào cô sở hữu. Chúa ơi, mình nhớ Yves.

Astrid đi xuống cầu thang đến phòng con trai, nơi cô tìm thấy Michael đang ngồi cùng Cassian ở bàn ăn trẻ con trong khi thằng bé đang ăn mì spaghetti với thịt viên.

“Ôi, bà thật thanh lịch quá!” - Bảo mẫu của Cassian thốt lên khi thấy Astrid bước vào.

“Cám ơn, Lupine.”

“Có phải là của Saint Laurent không?”

“Còn ai vào đây nữa?”

Lupine đặt tay lên ngực và lắc đầu thất kinh. (Cô ấy không thể chờ đợi thêm để lén thử bộ đồ này ngay ngày mai, khi cô chủ đã rời khỏi nhà.)

Astrid quay sang Michael. “Như này đã đủ để gây ấn tượng với mấy người quan trọng tới từ IBM của anh chưa?”

“Em kiếm đôi bông tai ở chỗ quái nào vậy? Tzeen hay keh ?” 107* Michael kêu lên.

“Tzeen! Bà đã tặng em.” - Astrid trả lời, hơi khó chịu khi Michael chỉ chú ý đến đôi bông tai và không đánh giá cao sự tinh tế kinh người của bộ jumpsuit.

“Wah Lan! 108* Lại là cuộc tấn công của Van Cleef và bà.”

Astrid nhăn mặt. Michael đã từng phạt Cassian vì chửi bậy, nhưng ngay tại đây, anh lại chửi thề như một tay thủy thủ trước mặt thằng bé.”

“Nhìn kìa, – tối nay nhìn mẹ thật đẹp đúng không?” Michael nói với Cassian, nhón lấy một viên thịt từ bát của thằng bé bỏ vào miệng.

“Vâng. Mẹ luôn luôn xinh đẹp mà. Bố đừng có mà ăn thịt viên của con!”

Tim Astrid lập tức tan chảy. Làm sao cô có thể khó chịu với Michael khi anh ấy trông thật dễ thương trên chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh Cassian? Mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn giữa hai cha con kể từ khi cô trở về từ Venice. Sau khi hôn tạm biệt Cassian, hai người họ đi ra lối cửa trước, nơi tài xế của họ, Youssef, đang thực hiện công việc đánh bóng cuối cùng trên tác phẩm cờ rôm của Michael - chiếc Ferrari California Spyder 1961 màu đỏ.

Chúa ơi, anh ấy thực sự muốn căng phông vào tối nay sao, Astrid nghĩ.

“Cảm ơn vì đã thay đồ, em yêu. Nó thực sự có ý nghĩa rất lớn đối với anh.” - Michael vừa nói vừa mở cửa xe.

Astrid gật đầu khi cô trèo vào. “Nếu anh nghĩ điều đó là cần thiết, em sẽ vui lòng nghe theo.”

Lúc đầu, họ lái xe trong im lặng, tận hưởng làn gió mát rượi qua phần mui trần, nhưng khi bắt đầu rẽ vào đường Holland, Michael lại tiếp tục gợi chuyện. “Em nghĩ đôi bông tai của mình đáng giá bao nhiêu?”

“Có lẽ nhiều tiền hơn chiếc xe này.”

“Anh đã trả 8,9 triệu đô la cho chiếc Ferrari này. Em thực sự nghĩ rằng bông tai của em đắt giá hơn sao? Chúng ta nên định giá đúng chúng.”

Astrid thấy câu hỏi của chồng mình hơi kỳ cục. Cô không bao giờ nghĩ về giá trị của đồ trang sức và tự hỏi tại sao Michael lại đề cập tới nó. “Em chưa bao giờ nghĩ tới việc bán chúng, vậy định giá để làm gì?”

“Chà, chúng ta nên mua bảo hiểm cho chúng, phải không?”

“Tất cả các món đồ này đều được hưởng theo chính sách bảo vệ của gia đình em. Em chỉ cần thêm nó vào trong danh sách mà cô Seong giữ tại văn phòng của gia đình.”

“Anh không hề biết về điều này. Vậy mấy chiếc xe thể thao cổ điển của anh có thể hưởng được chính sách đó không?”

“Em không nghĩ là được. Nó chỉ dành cho những ai mang họ Leong.” - Astrid buột miệng, và lập tức cảm thấy hối hận về việc lựa chọn từ ngữ của mình.

Michael dường như không chú ý chỉ tiếp tục trò chuyện. “Em được tặng tất cả những viên ngọc lớn nhất của bà em đúng không? Anh em họ của em hẳn phải ghen tị muốn chết mất.”

“Ồ, bà em có rất nhiều thứ để tặng. Fiona có được viên ngọc lam của Nữ công tước Olga vĩ đại, và cô em họ Cecilia có một vài miếng ngọc bội thượng hạng. Bà em rất sáng suốt, bà sẽ đưa loại trang sức phù hợp cho những ai mà bà thấy biết đánh giá cao chúng nhất.”

“Em có nghĩ rằng bà sắp ra đi không?”

“Anh đang nói cái quái gì vậy!” - Astrid thốt lên, nhìn Michael một cái nhìn ghê sợ.

“Thôi nào, lah, có thể đó là suy nghĩ lướt qua tâm trí của bà, đó là lý do tại sao bà bắt đầu trao lại tất cả những thứ của mình. Người già có thể cảm nhận được khi nào họ sắp chết, em biết đấy.”

“Michael, bà đã ở bên em suốt cuộc đời và em thậm chí không thể tưởng tượng nổi tới một ngày mà bà không còn nữa.”

“Anh xin lỗi, anh chỉ đang nói chuyện thôi mà.”

Họ lại rơi vào im lặng một lần nữa, Michael tập trung suy nghĩa về bữa tối với đối tác và Astrid ngẫm nghĩ về cuộc hội thoại khó chịu của họ. Michael luôn tránh xa mọi thứ liên quan đến tiền khi họ mới kết hôn, đặc biệt là nếu nó liên quan đến gia đình cô, và vô cùng đau khổ để chứng tỏ anh hoàn toàn không hứng thú với những vấn đề tài chính của cô. Thật vậy, cuộc hôn nhân của họ từng bị lung lay bởi sự bất an của anh đối với tài sản của cô và nỗ lực phi lý của anh để giải thoát cô, nhưng may mắn thay, thời kỳ khủng khiếp đó đã ở phía sau họ.

Nhưng kể từ khi công việc kinh doanh của anh bùng nổ và thành công rực rỡ, anh đã trở thành một con chuột hoạt ngôn. Nó khiến Astrid nhận ra rằng trong các cuộc họp mặt gia đình gần đây, chồng cô dường như luôn là trung tâm của các cuộc tranh luận về tài chính với những người đàn ông. Michael thích thú cho mọi người lời khuyên về ngành công nghệ và nhận được sự tôn trọng từ cha và anh trai cô, những người đã nhiều năm đối xử với sự hạ cố không hề che giấu. Anh cũng trở nên tiếp thu nhanh hơn, và Astrid đã tròn mắt mắt ngạc nhiên khi thấy thị hiếu của anh được lên đời nhanh hơn cả câu nói “Ở đây có cho thanh toán bằng thẻ Amex không?”

Cô liếc nhìn anh, hình ảnh một người đàn ông bảnh bao trong bộ đồ Cesare Attolini màu xám sẫm với chiếc cà vạt Borrelli được thắt nút hoàn hảo, mặt kính của chiếc đồng hồ Patek Philippe Nautilus Chronograph lóe lên dưới ánh đèn đường khi anh vào số một cách mạnh mẽ trên chiếc xe hơi thần thánh của mình - một thứ mà mọi người đàn ông nóng bỏng từ James Dean đến Ferris Bueller đều thèm muốn. Cô tự hào về tất cả những gì anh đã đạt được, nhưng một phần trong cô nhớ Michael trước đây, người đàn ông có thể ở nhà mặc chiếc quần sooc, cười đùa hạnh phúc và thoải mái chén món tau you bahk 109* cùng với cơm trắng và bia Tiger.

Khi họ lái xe dọc hàng cọ trên đường Neil, Astrid nhìn chằm chằm vào các cửa tiệm kinh doanh lâu đời đầy màu sắc bên đường. Rồi cô nhận ra họ vừa đi qua nhà hàng. “Này, anh đã đi quá mất rồi. Chúng ta vừa đi qua Bukit Pasoh xong.”

“Đừng lo lắng, anh đã cố tình làm thế đấy. Chúng ta sẽ đi lòng vòng một lúc.”

“Tại sao? Không phải chúng ta đã đến trễ rồi sao?”

“Anh đã quyết định cho họ đợi thêm một chút. Anh đã dặn hầu bàn để đảm bảo họ sẽ được phục vụ đồ uống ở quầy bar, và xếp họ ngồi ngay cạnh cửa sổ để nhìn thấy chúng ta rõ nhất. Anh muốn tất cả mấy gã đấy nhìn thấy anh ra khỏi chiếc xe tuyệt vời này, và sau đó anh còn muốn họ thấy được em bước ra từ chiếc xe này nữa.”

Astrid suýt bật cười. Người đàn ông đang nói nhảm bên cạnh cô này là ai vậy?

Michael vẫn tiếp tục, “Bây giờ chúng ta đang chơi trò ai là gà, và anh biết họ muốn thi xem ai chớp mắt trước. Họ đã rất khó khăn để mua lại được công nghệ độc quyền mới mà bọn anh đã phát triển và việc truyền tải một hình ảnh chuẩn xác về anh tới họ cũng là một điều thực sự quan trọng.”

Cuối cùng họ cũng đứng trước cửa của tòa nhà kiến trúc màu trắng thanh lịch có từ thời thuộc địa đã chuyển đổi thành một trong những nhà hàng được đánh giá cao nhất trên đảo quốc. Khi Astrid ra khỏi xe, Michael nhìn cô và nói, “Anh nghĩ em đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi thay chiếc váy cocktail lúc đầu ra. Nó khoe được đôi chân gợi cảm của em. Nhưng ít nhất em cũng có được đôi bông tai. Điều đó thực sự sẽ làm cho hàm của họ rớt xuống, đặc biệt là bà vợ. Thật là tuyệt! Anh muốn họ biết rằng đây sẽ không phải là một cuộc gặp mặt rẻ tiền.”

Nhìn chằm chằm vào chồng trong sự hoang mang cực độ, Astrid loạng choạng tý ngã trên sàn gỗ mộc dẫn đến cửa trước.

Michael nhăn nhó. “Chết tiệt, anh hy vọng họ đã không thấy em đi đứng như thế. Tại sao em lại đi đôi giày lố bịch đó?”

Astrid cố gắng hít thở sâu. “Nhắc lại cho em tên của người vợ?”

“Cô ta tên là Wendy. Và họ có một con chó tên Gizmo. Em có thể nói chuyện về con chó với cô ấy.”

Một cơn buồn nôn trào lên trong cổ họng Astrid. Lần đầu tiên trong đời, cô biết được cảm giác chân thực rằng một cuộc hẹn hò rẻ tiền là như thế nào.