← Quay lại trang sách

Chương X GIA ĐÌNH NHÀ BING - THƯỢNG HẢI

Nick, Rachel, Carlton và Roxanne đứng trên những bậc thang đá rộng lớn của khu bất động sản nhà Bing, nhìn Colette trao một cái ôm ấm áp cho người đàn ông vừa bước ra khỏi đoàn xe hộ tống.

“Đó là ai thế?” Nick hỏi Roxanne

“Richie Yang.” - Roxanne trả lời, trước khi thì thầm thêm, “Một trong những người theo đuổi Colette, sống ở Bắc Kinh.”

“Anh ấy lên đồ hơi quá cho tối nay thì phải.”

“Ồ, anh ấy luôn rất thời trang. Tạp chí Noblest xếp anh ấy là người đàn ông ăn mặc đẹp nhất Trung Quốc và cha của anh ấy được xếp hạng là người giàu thứ tư ở Trung Quốc theo báo cáo của The Heron Wealth Report , với tài sản ròng trị giá 15,3 tỷ USD.”

Một người đàn ông thấp bé nhẹ cân khoảng 50 tuổi bước ra từ chiếc SUV bọc thép. Khuôn mặt ông ta có một chút gì đó khinh khỉnh, sự khó ở đó càng được làm cho đậm nét với bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng. “Đó có phải là cha của Colette không?

“Đúng thế, đó là ông Bing.”

“Xếp hạng của ông ấy thế nào?” Nick hỏi một cách giễu cợt. Anh thấy những thứ hạng này khá vô lý và thường xuyên không chính xác.

“Ông Bing được xếp hạng giàu thứ năm, nhưng The Heron đã sai. Với giá cổ phiếu hiện tại, ông Bing nên được xếp hạng cao hơn cha của Richie. Fortune châu Á chuẩn hơn, họ xếp ông Bing ở vị trí thứ ba.” - Roxanne nói một cách sốt sắng.

“Thật khiến cho người ta phẫn nộ. Tôi có nên viết một lá thư cho The Heron Wealth Report để phản đối lỗi đó không.” - Nick nói đùa.

“Không cần đâu, thưa ngài, chúng tôi đã làm điều đó rồi.” - Roxanne nghiêm túc trả lời.

Ông Bing đỡ một người phụ nữ có mái tóc phồng dài ngang vai, đeo kính râm màu tối và khẩu trang y tế màu xanh, ra khỏi xe.

“Đó là bà Bing.” - Bing Roxanne thì thầm.

“Tôi biết rồi. Bà ấy bị ốm à?”

“Không, chỉ là bà ấy bị ám ảnh vi khuẩn một cách cực đoan. Đó là lý do tại sao bà ấy dành hầu hết thời gian của mình trên Đảo Lớn của Hawaii, nơi bà ấy nghĩ rằng không khí trong lành hơn, và tại sao khu dinh thự này có một hệ thống làm sạch không khí tối tân.”

Mọi người nhìn khi Colette trao cho cha mẹ cô những cái ôm lịch sự, sau đó, cô hầu gái mang chiếc rương nhỏ đựng khăn nóng phủ phục trước mặt họ như thể cô ấy đang dâng vàng, nhũ hương và mộc dược 110* . Cha mẹ Colette, mặc bộ đồ thể thao từ len cashmere màu xanh hải quân của Hermès, nhón lấy mấy chiếc khăn vẫn còn bốc khói nghi ngút và bắt đầu lau tay và mặt một cách cẩn thận. Bà Bing sau đó còn xòe tay ra, và một người giúp việc khác vội vàng chạy tới để xịt nước rửa tay khô lên lòng bàn tay của bà. Sau khi họ kết thúc các nghi lễ, Wolseley chào hỏi và sau đó Colette ra hiệu cho cả nhóm lại gần.

“Papa, Mama, đây là bạn bè con. Chắc mọi người đều biết Carlton rồi. Còn đây là chị gái của anh ấy, - Rachel và chồng - Nicholas Young. Họ sống ở New York, nhưng Nicholas đến từ Singapore.”

“Carlton Bao! Cha của cháu dạo này thế nào?” - Cha Colette hỏi, vỗ vỗ vào lưng cậu, sau đó quay sang Nick và Rachel. “Chú là Jack Bing.” - Ông nói và bắt tay họ nhiệt tình. Ông nhìn Rachel với sự thích thú rồi nói bằng tiếng Quan thoại, “Trông cháu không khác gì em trai của mình cả.” - Ngược lại, mẹ Colette - vẫn mang khẩu trang và kính râm Fendi kín mít, chỉ gật đầu chào nhanh.

“Máy bay của Richie đã đậu ngay cạnh máy bay của ba mẹ sau khi hạ cánh đấy.” - Jack Bing nói với con gái mình.

“Cháu vừa từ Chile về.” - Richie giải thích.

“Ba đã phải nài nỉ cậu ấy ăn tối cùng chúng ta.” - Cha Colette nói tiếp.

“À vâng ạ, dĩ nhiên rồi.” - Colette trả lời

“Nhìn xem ai ở đây nào, Carlton Bao, người đàn ông có chín cái mạng!” - Richie cố làm tổn thương Carlton.

Rachel nhận thấy xương hàm của Carlton hơi đanh lại, giống như cách cô phản ứng mỗi khi cảm thấy khó chịu, nhưng rồi cậu mỉm cười một cách lịch sự trước bình luận của Richie.

Mọi người tiến vào sảnh lớn. Khi bước vào, họ gặp một người đàn ông mà Rachel thấy khá quen. Anh đứng bên cánh cửa, bê một cái khay chứa bình rượu pha lê lấp lánh và một ly scotch mới rót. Cô đột nhiên nhớ ra đã gặp anh ta ở Din Tai Fung, nơi anh ta được giới thiệu là chuyên gia rượu vang. Bây giờ cô mới biết rằng tay người Pháp này không làm việc cho nhà hàng, anh ta là chuyên gia rượu vang riêng của nhà Bing.

“Ngài có muốn một ly rượu trắng mười hai tuổi để chào mừng dịp về nhà không, thưa ngài?” - Anh ta nói với ông Bing.

Nick phải cắn lưỡi để không bị buột miệng lần nữa - người đàn ông nói giọng như đang định cúng tiến cho cha Colette dịch vụ môi giới mại dâm trẻ em vậy.

“À Baptiste, cám ơn cậu.” - Jack Bing nói bằng giọng Anh có âm điệu khá nặng và chộp lấy chiếc cốc không chân khá nặng từ khay đựng.

Bà Bing cuối cùng cũng gỡ khẩu trang ra, đi về phía chiếc ghế sofa gần nhất và ngồi phịch xuống với một tiếng thở dài thỏa mãn.

“Ơ mẹ, mẹ đừng ngồi đấy. Hãy ngồi ở ghế sofa cạnh cửa sổ ấy.” - Colette nói.

“Ầy dà, mẹ đã phải bay cả ngày và chân mẹ đang phồng rộp lên. Tại sao con không để cho mẹ ngồi đây?”

“Mẹ, các cô hầu gái đã đặc biệt làm mềm chiếc gối lụa dệt từ tơ hoa sen trên chiếc ghế sofa đó cho mẹ và những cây mộc lan thì đang nở rộ trong tuần này. Chúng ta cần phải ngồi cạnh cửa sổ thì mới có thể thưởng thức chúng được.” - Colette nói lanh lảnh

Rachel như muốn nhảy tưng tưng theo ngữ điệu của Colette. Bà Bing đành đứng dậy một cách bất đắc dĩ và cả nhóm đi đến bức tường kính ở cuối phòng khách lớn.

“Mẹ hãy ngồi đây để có thể ngắm cây cối. Còn bố, hãy ngồi đây. Mei Ching sẽ mang ghế đẩu ra để bố kê chân. Mei Ching, ghế đẩu có đệm ở đâu vậy?” - Colette yêu cầu. Colette ngồi một cách thoải mái trên ghế dài đối diện từ cửa sổ, một vị trí mà người ngồi sẽ bị loá mắt vì ánh mặt trời. Rachel và Nick nhận ra rằng nghi thức chào đón công phu mà họ đã chứng kiến vừa nãy không phải Colette đã làm vì sợ hãi hoặc muốn bày tỏ sự tôn trọng và hiếu thảo với cha mẹ mình. Thực ra, Colette là một người thích kiểm soát tuyệt đối và muốn mọi thứ phải được thực hiện chính xác theo ý mình.

Trong khi mọi người cố nghiêng ngả để tìm những góc có thể tránh được ánh nắng chói loà, Jack Bing nhìn Nick đánh giá. Người đàn ông kết hôn với con gái của Bao Gaoliang là ai? Anh ta có gương mặt cương nghị và phong thái của một công tước.

Ông gật đầu với Nick và nói, “Vậy, cháu đến từ Singapore à. Một đất nước rất thú vị. Cháu hiện làm trong lĩnh vực gì?”

“Cháu hiện là giảng viên môn lịch sử.” - Nick trả lời.

“Nick từng theo học luật tại Oxford, nhưng hiện tại anh ấy đang dạy tại Đại học New York.” - Colette thêm vào.

“Cháu hẳn phải gặp rất nhiều rắc rối khi đã lấy được bằng luật tại Oxford, nhưng lại không hành nghề luật sư?” Hẳn là một tên luật sư thất bại.

“Cháu chưa bao giờ hành nghề cả. Lịch sử luôn là niềm đam mê trước nhất của cháu.” - Tiếp theo, chắc ông ấy sẽ hỏi mình kiếm được bao nhiêu tiền hoặc bố mẹ mình làm gì đây

“Hừm.” - Jack nói. Chỉ mấy người Singapore điên rồ mới có thể lãng phí tiền bạc để gửi con cái họ đến Oxford chả với mục đích gì cả. Có lẽ cậu ta đến từ một trong những gia đình Indonesia và Trung Quốc giàu có. “Ba của cháu làm nghề gì?”

Ồ hỏi thật rồi này. Nick đã gặp vô số những người như Jack Bing trong suốt thời gian qua. Những người đàn ông thành đạt, đầy tham vọng, những người luôn tìm cách kết nối với những người mà họ cho là xứng đáng. Nick biết rằng anh chỉ cần thả một vài cái tên phù hợp, anh sẽ có thể dễ dàng gây ấn tượng với một người như Jack Bing. Nhưng vì không có hứng thú với việc đó, nên anh chỉ đáp cho qua, “Cha cháu là một kỹ sư, nhưng giờ ông đã nghỉ hưu.”

“Bác thấy rồi.” - Jack nói. Thật là một sự lãng phí. Với chiều cao và ngoại hình của mình, cậu ta có thể là một chủ ngân hàng hàng đầu hoặc một chính trị gia.

Bây giờ có lẽ ông ấy sẽ đào sâu hơn về gia đình mình, hoặc chuyển sang thăm dò về Rachel. Nick hỏi một cách thiếu nhã nhặn, “Vậy bác hiện đang làm gì, bác Bing?

Jack đã phớt lờ câu hỏi của Nick và chuyển sự chú ý sang Richie Yang. “Vậy Richie, kể cho bác biết cháu đã làm gì ở Chile đi, mọi chuyện. Cháu đi thám thính các công ty cho ba cháu thâu tóm sao?”

Ồ hay quá, ông ấy đã bơ mình luôn, và hay cái là ông ấy cũng không hỏi Rachel những câu hỏi ngớ ngẩn. Nick cười thầm trong bụng.

Richie, nãy giờ luôn chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại Vertu làm từ titan của mình, như nhạo báng những lời của Jack. “Chúa lòng thành, không phải vậy! Cháu luyện tập cho cuộc đua Dakar. Bác biết đấy, đó là cuộc đua off-road thử thách sức bền? Hiện nó đang được tổ chức tại Nam Mỹ, khóa học bắt đầu ở Argentina và kết thúc ở Peru.”

“Cậu vẫn đua xe sao?” - Carlton huýt sáo.

“Dĩ nhiên rồi!”

“Thật không thể tin nổi!” - Carlton lắc đầu giọng đầy giận dữ.

“Gì thế? Cậu nghĩ tôi sẽ chạy về nhà với mẹ chỉ sau một va chạm nhỏ sao?”

Mặt Carlton chuyển sang đỏ gay, cậu nhìn như thể sắp nhảy ra khỏi ghế và phi thẳng vào Richie. Colette đặt tay lên cánh tay Carlton và nói với giọng vui vẻ, “Em đã luôn muốn đến thăm Machu Picchu, nhưng anh cũng biết là em bị bệnh sợ độ cao khủng khiếp. Em đã đến St. Moritz năm ngoái và em bị nặng tới mức em hầu như không thể mua sắm gì cả.”

“Con chưa bao giờ nói với mẹ điều đó! Xem cách mà con liên tục khiến cuộc sống của mình bị đe dọa khi đến những nơi nguy hiểm như Thụy Sĩ kìa?” - Bà Bing rầy la con gái mình.

Colette quay sang phía mẹ mình và nói với giọng cáu kỉnh, “Mọi thứ vẫn ổn mà mẹ. Bây giờ, làm gì đã có ai chết và biến mẹ thành Jackie Onassis 111* đâu? Mà tại sao mẹ lại đeo kính râm trong nhà?”

Bà Bing thở dài thườn thượt. “Hầy dà, con không biết mẹ đang rất là đau khổ đây.” - Bà bỏ kính râm ra và để lộ đôi mắt sưng húp. “Mẹ không thể mở nổi mắt nữa. Thấy chưa? Mẹ nghĩ mẹ bị một căn bệnh hiếm gặp có tên là... sốt mayonnaise.”

“Ý của bác là chứng nhược cơ đúng không ạ.” - Rachel gợi ý

“Đúng đúng! Cháu biết nó đúng không!” - Bà Bing hào hứng nói. “Nó ảnh hưởng tới các cơ xung quanh mắt của mọi người.”

Rachel gật đầu thông cảm. “Cháu nghe nói rằng nó làm các cơ bị nhược, bác Bing.”

“Cháu có thể gọi bác là Lai Di.” - mẹ Colette nói, mở lòng với Rachel.

“Mẹ không bị bệnh nước sốt mayonnaise, hoặc bất cứ cái tên gì mẹ dùng để gọi nó đâu mẹ. Mắt của mẹ bị sưng chỉ vì mẹ ngủ quá nhiều thôi. Bất cứ ai cũng sẽ trông như thế nếu họ ngủ mười bốn giờ một ngày.” - Colette nói với thái độ khinh khỉnh.

“Mẹ phải ngủ mười bốn giờ một ngày vì mẹ mắc hội chứng mệt mỏi kinh niên.”

“Đó cũng là một căn bệnh mà mẹ không hề mắc. Hội chứng mệt mỏi kinh niên không khiến mẹ buồn ngủ.” - Colette nói.

“Chà, mẹ sẽ đi gặp một chuyên gia về nhược cơ vào tuần tới tại Singapore.”

Colette đảo mắt khó chịu, giải thích với Rachel và Nick, “Mẹ em đã đi gặp tới khoảng chín mươi phần trăm các bác sĩ ở châu Á đấy.”

“Chà, vậy có lẽ cũng đã từng gặp khá nhiều người thân của cháu.” - Nick đổ thêm dầu vào lửa.

Bà Bing bật dậy. “Người thân làm bác sĩ của cháu là ai?”

“Để cháu nghĩ xem… người mà bác có thể biết là chú Dickie-Richard T’sien, chú ấy là một bác sĩ gia đình có khá nhiều khách hàng xã hội. Không ư? Vậy có thể là anh trai của chú ấy, Mark T’sien, một bác sĩ nhãn khoa; Hoặc anh họ của cháu là Charles Shang, một nhà huyết học; Hoặc một anh em họ khác của cháu là Peter Leong, một nhà thần kinh học.

Bà Bing hết hồn. “Là bác sĩ Leong? Người mở phòng khám ở Kuala Lumpur cùng với vợ mình - Gladys?”

“Vâng, đúng là anh ấy.”

“Ầy dà, thế giới thật là nhỏ bé mà – Bác đã tới gặp cậu ấy vì bác tưởng bác có một khối u ở não. Và sau đó bác còn tới gặp Gladys để kiểm tra lại lần hai.”

Bà Bing hào hứng nói với chồng bằng một phương ngữ Trung Quốc mà Nick không hiểu được. Jack đang ngồi nghe Richie mô tả về chiếc xe đặc biệt đi đường trường mà cậu ta đang phối hợp thiết kế với Ferrari, ngay lập tức quay sang Nick. “Peter Leong là anh em họ của cháu. Vậy Harry Leong hẳn là chú của cháu ư?”

“Dạ, đúng thế.” - Hẳn là ông ấy nghĩ mình là một người nhà họ Leong. Giá trị trường của mình hẳn là đã tăng trở lại.

Jack nhìn Nick với sự hứng thú mới. Chúa ơi, cậu trai này là người của gia tộc Dầu Cọ Leong! Gia tộc đứng thứ ba trong danh sách của các gia đình giàu có nhất châu Á theo đánh giá của The Heron Wealth Report! Không có gì ngạc nhiên khi cậu ấy có thể trở thành một giảng viên! “Mẹ của cháu mang họ Leong phải không?” - Jack hỏi một cách hào hứng.

“À dạ không. Bác Harry Leong lấy chị gái của bố cháu.”

“À ừ.” - Jack nói. Hừm. Hoá ra thằng bé họ Young. Mình chưa từng nghe về họ. Đứa trẻ này có lẽ đến từ phần thấp kém của gia tộc.

Bà Bing nghiêng người về phía Nick. “Nhà cháu còn bác sĩ nào khác không?”

“Ờ… Bác có biết Bác sĩ Malcolm Cheng, một chuyên gia tim mạch Hong Kong không?”

“Ôi Chúa ơi! Đó đúng là một bác sĩ khác của bác!” - Bà Bing hào hứng nói. “Bác đã đến gặp ông ấy vì nhịp tim bất thường. Bác đã nghĩ có lẽ bác bị tái phát van vi mô, nhưng hóa ra chỉ cần uống ít Starbucks đi là được.”

Richie đã vô cùng chán nản với cuộc nói chuyện về mấy ông bác sĩ, quay sang Colette. “Khi nào thì chúng ta ăn tối?

“À sắp xong rồi. Đầu bếp Quảng Đông của em đang làm món gà với nấm truffle trắng bọc giấy nến nổi tiếng của cô ấy.” 112*

“Ngon quá!”

“Em cũng đã yêu cầu đầu bếp người Pháp của em làm món tráng miệng Grand Marnier soufflé yêu thích của anh coi như là một sự thết đãi đặc biệt.”

“Em luôn biết cách để đi thẳng tới trái tim của một người đàn ông đúng không?”

“Chỉ với một số người đàn ông nhất định thôi.” - Colette nói, một bên mày khẽ nhướng lên.

Rachel liếc nhìn, dò xem phản ứng Carlton thế nào, nhưng cậu dường như hoàn toàn tập trung vào chiếc iPhone của mình. Sau đó Carlton ngước lên và khẽ gật đầu với Colette, cô ấy lập tức nhận ra ám hiệu của cậu nhưng không nói gì. Rachel không thể giải mã những gì đang xảy ra giữa họ.

Wolseley thông báo bữa tối đã sẵn sàng, và mọi người liền dời vào phòng ăn, đó là một sân thượng có lan can bằng kính nhìn ra một hồ lớn. “Đây chỉ là một bữa tối gia đình, vì vậy con nghĩ rằng chúng ta có thể dùng bữa một cách không quá kiểu cách trên sân thượng với máy điều hoà không khí nhỏ.” - Colette giải thích.

Dĩ nhiên là sân thượng hoàn toàn không nhỏ hay thông thường. Bố trí theo chu vi của không gian rộng bằng sân tennis là những giá đèn bằng bạc cao được đốt nến lung linh, bộ bàn ăn tám chỗ làm từ gỗ tử đàn vô cùng công phu và đồ sứ Nymphenburg. Những người hầu gái đứng nghiêm trang đằng sau mỗi chiếc ghế và chờ đợi như thể cuộc đời họ phụ thuộc vào việc các vị khách có đảm bảo vào đúng vị trí của mình hay không?

“Và bây giờ, trước khi chúng ta bắt đầu ăn tối, con có một tiết mục đặc biệt đãi mọi người.” Colette thông báo. Cô liếc nhìn Wolseley và gật đầu ra hiệu. Ánh đèn mờ đi, những giai điệu của bài hát dân gian cổ Trung Quốc - “Hoa Nhài” – khởi lên từ hệ thống loa ngoài trời. Cây cối xung quanh hồ lớn bên ngoài đột nhiên được chiếu sáng trong màu ngọc lục bảo rực rỡ, và nước của hồ bơi, được chiếu sáng với màu tím đậm, bắt đầu nổi sóng. Sau đó, khi bài hát được bắt đầu với một giọng ca kịch, hàng ngàn tia nước bắn lên bầu trời đêm, được biên đạo theo âm nhạc tạo nên những hình thù công phu phức tạp và một mớ màu sắc đan xen lộn xộn.

“Ôi Chúa ơi, nó giống như là buổi nhạc nước Bellagio ở Las Vegas vậy!” - Bà Bing thốt lên sung sướng.

“Con lắp đặt cái này khi nào vậy?” - Jack hỏi cô con gái.

“Bọn con đã bí mật làm việc trong hàng tháng trời. Con muốn nó hoàn thành kịp lúc tổ chức Tiệc vườn mùa hạ với Phạm Đình Đình.” - Colette tự hào giải thích.

“Tất cả chỉ để gây ấn tượng với Phạm Đình Đình thôi sao?”

“Không hề, - con làm điều này là vì mẹ đó!”

“Và nó ngốn của ba mất bao nhiêu?”

“Ồ, - con nghĩ nó rẻ hơn là ba nghĩ nhiều. Chỉ khoảng hai mươi củ thôi.”

Cha của Colette thở dài thườn thượt, lắc đầu trong sự cam chịu.

Nick và Rachel đã được mở rộng tầm mắt. Họ biết rằng đối với những người Trung Quốc giàu có thì “triệu” chỉ có nghĩa là “củ.”

Colette quay sang Rachel. “Chị có thích nó không?”

“Vô cùng ngoạn mục. Không biết ca sĩ là ai nhưng giọng cô ấy nghe rất giống Celine Dion.” - Rachel nói.

“Chính là Celine đó. Đây là bài hát bằng tiếng Quan thoại nổi tiếng của cô ấy hát chung với Song Zuying.” - Colette nói.

Khi màn trình diễn nhạc nước kết thúc, một hàng dài người giúp việc bước vào, mỗi người mang theo một đĩa Meissen cổ. Đèn được bật trở lại, và đồng loạt một cách hoàn hảo những người hầu gái đặt đĩa gà nướng giấy nến trước mỗi vị khách. Mọi người bắt đầu gỡ bỏ phần giấy bọc được thắt nút một cách đáng yêu trong dây dù, và một mùi thơm dày vò bao tử của thực khách tỏa ra từ bọc giấy màu nâu vàng. Khi Nick chuẩn bị thưởng thức miếng đùi gà đẫm nước sốt, anh phát hiện ra cô Roxanne trung thành tới bên Colette và thì thầm điều gì đó. Colette cười toe toét và gật đầu. Cô ngó Rachel qua bàn và nói, “Em có một bất ngờ dành cho chị.”

Rachel ngó quanh và nhìn thấy ông Bao đang đi lên cầu thang đến phòng ăn. Tất cả mọi người đứng lên chào một cách tôn kính ngài bộ trưởng cấp cao. Quá bất ngờ và vui sướng, Rachel đứng bật dậy khỏi chỗ để chào đón cha mình. Bao Gaoliang cũng ngạc nhiên khi thấy Rachel. Ông ôm chầm lấy cô một cách ấm áp, khiến Carlton vô cùng kinh ngạc. Cậu chưa bao giờ thấy cha mình thể hiện tình cảm như vậy với bất cứ ai trước đây, kể cả mẹ cậu.

“Tôi rất xin lỗi vì làm gián đoạn bữa tối của mọi người. Vài giờ trước tôi vẫn ở Bắc Kinh, và tôi đột nhiên bị hai kẻ âm mưu này dùng vũ lực để đưa lên một chiếc máy bay.” - ông Gaoliang nói, ra hiệu về phía Carlton và Colette.

“Làm gì có gián đoạn nào chứ. Thật vinh dự khi có ông ở đây với chúng tôi, Bao buzhang.” 113* - Jack Bing nói, đứng dậy và vỗ vỗ và lưng Gaoliang. “Phải kỷ niệm dịp này mới được. Baptiste đâu rồi nhỉ? Chúng tôi cần một vài loại rượu cao hổ cốt loại đặc biệt.”

“Đúng thế, sức mạnh của hổ cho tất cả mọi người!” - Richie vui mừng, đứng dậy bắt tay Bao Gaoliang. “Bài phát biểu mà bác đưa ra vào tuần trước vô cùng sâu sắc - về sự nguy hiểm của lạm phát tiền tệ ấy ạ, Lingdao 114* .”

“Ồ, cháu cũng có ở đó sao?” - ông Bao Gaoliang hỏi.

“Không, cháu chỉ xem trên CCTV thôi. Cháu bị nghiện các vấn đề chính trị.

“Chà, bác rất mừng thế hệ trẻ các cháu chú ý đến các vấn đề của đất nước.” - ông Gaoliang nói, liếc nhìn về phía Carlton.

“Con sẽ chỉ quan tâm khi con cảm thấy các nhà lãnh đạo của chúng ta ngang tầm với con. Con không muốn xem bất kỳ bài phát biểu nào chỉ mang tính chất hùng biện và thổi phồng mọi thứ.” - Carlton phải cố gắng để không tỏ thái độ ra mặt.

Một chỗ ngồi cạnh Rachel được sắp xếp nhanh chóng cho ông Gaoliang và Colette tỏ vẻ ân cần, “Bao Buzhang, bác ngồi xuống đi ạ.”

“Thật tiếc vì dì không tham gia cùng chúng ta. Dì vẫn còn bận việc ở Hong Kong ạ?” - Rachel hỏi.

“Đúng vậy, thật là không may. Nhưng bà ấy có gửi lời hỏi thăm.” - Gaoliang đáp nhanh.

Carlton khịt mũi. Mọi người trong bàn đều liếc nhìn cậu chốc lát. Carlton trông giống như là định nói gì đó, nhưng sau đó cậu đổi ý và uống trọn một ly Montrachet.

Khi bữa ăn tiếp tục, Rachel kể cho ông Bao nghe những gì họ đã làm kể từ khi đến Thượng Hải, trong khi Nick trò chuyện hoà nhã với gia đình họ Bing và Richie Yang. Nick cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng Bao Gaoliang cũng xuất hiện, và anh có thể thấy Rachel đã hào hưng đến thế nào khi được dành thời gian bên bố của mình. Nhưng anh không có cách nào chỉ cho cô thấy gần đó, Carlton ngồi như tượng đá trong khi Colette dường như ngày càng kích động hơn mỗi khi có món ăn mới được phục vụ. Thỏa thuận ở đây là gì nhỉ? Cả hai trông giống như họ có thể phát hoả bất cứ lúc nào.

Đột nhiên, trong khi mọi người đang thưởng thức món mì kéo tay kiểu Lan Châu với tôm hùm và bào ngư, Colette đặt đũa xuống và thì thầm vào tai cha cô. Hai người họ đột ngột cùng đứng dậy. “Xin vui lòng thông cảm cho chúng tôi một lát.” - Colette nói với một nụ cười gượng.

Colette đi cùng với cha xuống tầng dưới, và ngay khi họ vừa ra khỏi tầm nghe, cô bắt đầu hét ầm lên: “Con không hiểu thuê hẳn một vị quản gia người Anh về để bố có thể học cách cư xử cho đúng đắn để làm gì, khi bố không chịu tiếp thu? Bố cứ húp mì xùm xụp, con nghe thôi cũng buốt cả răng! Rồi bố còn nhổ cả xương lên bàn, Chúa ơi, Christian Liaigre sẽ bị đau tim nếu anh ấy biết chuyện gì đang xảy ra trên chiếc bàn xinh đẹp của anh ấy mất! Và đã bao nhiêu lần con nói với bố rằng đừng cởi giày của bố khi chúng ta đang ăn tối với người khác. Bố đừng chối, con có thể ngửi thấy mùi đó từ cách xa cả dặm, và con chắc chắn đó không phải là mùi của đậu tuyết được ninh nhừ trong đậu phụ thối!

Jack cười khẩy trước cơn giận của con gái của mình. “Tao chỉ là con trai của một ngư dân thôi. Và tao nói cho mày biết, mày đừng hòng thay đổi tao. Và cũng không phải lo về cách cư xử của tao. Chừng nào cái này còn dầy.” - Ông nói và vỗ vào chiếc ví để ở túi sau, “Ngay cả trong phòng ăn xịn nhất ở cái đất Trung Quốc này, cũng không có ai dám thể hiện thái độ ví như tao nhổ lên bàn.”

“Rác rưởi! Tất cả mọi người đều có thể thay đổi! Mẹ đã làm rất tốt đấy thôi, – mẹ không còn mở miệng trong khi nhai nữa, và mẹ cầm đũa như một quý bà Thượng Hải thanh lịch.”

Cha của Colette lắc đầu phì cười. “Hầy dà, tao thực sự thương hại thằng ngốc Richie Yang. Nó không biết nó đang lao đầu vào cái gì.”

“Bố đang nói cái quái gì vậy?”

“Không phải giấu bố mày. Kế hoạch đong đưa Carlton Bao trước mặt Richie cứ như là bỏ bùa nó vậy. Tao cảm thấy là nó sẽ cầu hôn mày sớm thôi.”

“Thật tức cười.” - Colette nói, vẫn còn đang cáu vì sự cẩu thả bất lịch sự của ông bố.

“Thật sao? Vậy vì sao nó lại cầu xin được lên máy bay của tao để hỏi xin tao cho mày kết hôn?”

“Anh ta thật ngớ ngẩn. Con hi vọng bố nói với anh ta chính xác nơi anh ta có thể đưa ra đề nghị đó.”

“Thật ra, tao đã chúc phúc cho Richie rồi. Tao nghĩ rằng đây sẽ là một sự kết hợp tuyệt vời, chưa kể rằng tao cũng sẽ không phải cạnh tranh với công ty của cha nó nữa.” - Jack cười toe toét, lộ ra hàm răng khấp khểnh mà Colette đã liên tục cầu xin ông ta đi sửa lại.

“Bố đừng có bắt đầu bất kỳ sự tưởng tượng nào về việc sáp nhập, bởi vì con không hứng thú để kết hôn với Richie Yang.”

Jack cười, và ông ta thì thầm khe khẽ, “Con gái ngốc, ta không bao giờ hỏi con xem có thích cưới cậu ta không. Ta không quan tâm con có hứng thú hay không.”

Rồi ông quay lưng đi lên lầu.