Chương XI CORINNA VÀ KITTY - HONG KONG
Cô ta lại tới trễ. Corinna đứng như muốn bốc khói bên cánh cửa xoay ngoài Glory Tower. Cô đã đặc biệt căn dặn Kitty không được đến muộn sau mười giờ ba mươi, nhưng giờ đã gần mười một giờ. Mình sẽ phải soạn riêng một bài giảng cho cô ta về sự đúng giờ - đã lâu rồi mình chưa phải đề cập tới chủ đề này, kể từ sau năm 2002 khi mình hợp tác với một gia đình Miến Điện, Corinna vừa nghĩ vừa gật đầu chào lịch sự với tất cả những người ăn mặc đẹp đẽ lướt qua cô đi vào Tòa nhà.
Vài phút sau, chiếc xe Mercedes S-Class mới màu trắng ngọc trai khiêm tốn của Kitty tấp vào lề đường, rồi Kitty bước xuống xe. Corinna sốt ruột nhìn đồng hồ khi Kitty bước vội vã xuyên qua quảng trường. Ít nhất Kitty đã chịu khó làm theo lời khuyên của cô trong việc hạn chế xuất hiện hơi công cộng, và thôi không trang điểm với khuôn mặt trắng bệch và tô son màu đỏ thẫm.
Nhìn từ phía xa, Kitty đã thay đổi không chê vào đâu được, má chỉ đánh phớt hồng, bờ môi có chút son bóng nhẹ màu quả mơ, và mái tóc nhuộm màu hạt dẻ kiểu cách thoải mái đã được cắt ngắn hơn bốn inch. Cô mặc một chiếc váy của Carolina Herrera màu vàng gà con với tay áo phồng làm từ lụa, giày gót thấp màu be từ một thương hiệu không thể xác định được, và một chiếc ví da cá sấu màu xanh lá cây đơn giản của Givenchy, trang sức duy nhất mà cô đeo là một đôi bông tai ngọc trai và một viên kim cương thanh nhã trên vòng cổ hình thánh giá của Ileana Makri. Các hiệu ứng từ thay đổi tổng thể đem lại khiến ngoại hình của cô khó lòng bị nhận ra.
“Cô đến quá trễ! Bây giờ mà chúng ta bước vào sẽ bị chú ý, trong khi dự định của chúng ta là cố để hoà mình vào đám đông.” - Corinna mắng.
“Tôi xin lỗi. Chọn đồ tới nhà thờ khiến tôi vô cùng lo lắng, tôi đã phải thay đồ sáu lần đấy. Nhìn ổn chứ?” - Kitty hỏi, chỉnh lại nếp gấp trên váy của cô.
Corinna nhìn chăm chú Kitty một lát. “Chiếc vòng cổ thánh giá của cô trông vẫn hơi thái quá cho lần viếng thăm đầu tiên, nhưng tôi sẽ bỏ qua cho nó. Mặt khác thì, nó trông khá phù hợp, cô không còn khiến tôi liên tưởng tới Daphne Guinness 115* nữa.
“Nhà thờ ở bên trong tòa nhà này sao?” - Kitty hỏi, có chút bối rối khi họ bước vào hành lang ốp đá cẩm thạch của Glory Tower.
“Cô nên biết, đây là một nhà thờ rất đặc biệt.” - Corinna trả lời khi họ đi thang cuốn đến sảnh lễ tân chính. Ở đó, nơi bàn đón tiếp được phủ vải may cờ xếp nếp màu xanh có ba cô cậu tuổi teen cùng một vài nhân viên bảo vệ đang trực. Một cô gái người Mỹ đeo tai nghe và cầm iPad đi về phía họ với nụ cười cởi mở. “Chào buổi sáng! Hai vị tới tham dự buổi lễ chính hay Lớp học Người Tìm kiếm đúng không ạ?”
“Là buổi lễ chính.” - Corinna trả lời.
“Xin cho biết tên ạ?”
“Corinna Ko-Tung và Kitty à ý tôi là Katherine Tai.” - Corinna trả lời, sử dụng tên thật của Kitty.
Cô gái cuộn màn hình iPad và nói, “Tôi xin lỗi, tôi không thấy tên của hai vị trong danh sách tham dự.”
“Ồ, xin lỗi vì không nói trước – chúng tôi là khách của Helen Mok-Asprey.”
“Okay, vâng, tôi thấy hai vị rồi, – Helen Mok-Asprey và hai người bạn.”
Một nữ bảo vệ tiến tới đưa cho mỗi người một dây đeo thẻ tên. Dòng chữ được viết bằng phông chữ màu tím rực rỡ đề “Nhà thờ Stratosphere nghi lễ ngày Chúa nhật - khách của Helen Mok-Asprey.” - theo sau là câu châm ngôn của nhà thờ được in nghiêng: Hiệp thông với Chúa ở cấp độ cao hơn.
“Hai vị đeo thẻ vào rồi đi thang máy đầu tiên lên tầng bốn lăm nhé.” - Nhân viên bảo vệ hướng dẫn.
Khi Kitty và Corinna lên tới tầng bốn lăm, một nhân viên lễ tân khác đeo bộ đàm đứng chờ sẵn, hộ tống họ đi qua một đại sảnh để vào một thang máy khác lên tầng bảy mươi chín.
“Chúng ta sắp tới nơi rồi, – chỉ còn một chặng thang máy nữa thôi.” - Corinna nói và chỉnh thẳng lại cổ áo trên bộ váy của Kitty.
“Chúng ta sẽ lên trên đỉnh à?”
“Đỉnh cao nhất. Thấy không, tôi đã nói với cô phải tới sớm vì nguyên việc đi lên tới nơi đã ngốn mất mười lăm phút.”
“Đi nhà thờ mà cũng thật là rắc rối!” - Kitty càu nhàu.
“Kitty, cô sắp bước vào một nhà thờ độc nhất ở Hong Kong, Straotosphere được khởi xướng bởi chị em tỷ phú nhà Pentecostal Siew, các lời mời được kiểm soát rất chặt chẽ. Nó không chỉ là nhà thờ cao nhất trên thế giới, ở trên tầng chín mươi chín so với mặt đất, mà nó còn tự hào là nơi có nhiều thành viên nằm trong danh sách South China Morning Post’s hơn bất kỳ câu lạc bộ tư nhân nào trên đảo.”
Lời giới thiệu vừa kết thúc, cửa thang máy liền mở ra ở tầng chín mươi chín, và trong thoáng chốc Kitty bị ánh sáng làm cho lóa mắt. Cô thấy mình đang đứng dưới một không gian cao vút trên đỉnh toà nhà, cấu trúc trần nhà giống như một thánh đường được xây dựng gần như toàn bộ bằng kính khiến không gian tràn ngập ánh mặt trời gay gắt. Kitty muốn lôi kính râm ra đeo nhưng cô sợ rằng sẽ phải nhận một lời trách mắng khác từ Corinna.
Điều tiếp theo đày đọa giác quan của cô là thứ nhạc rock chói tai. Khi ngồi ở một trong những hàng ghế sau, Kitty có thể thấy được hàng trăm tín đồ vẫy tay hoà nhịp hát theo ban nhạc rock Christian. Ban nhạc được tạo thành từ một ca sĩ chính tóc vàng giống như anh em nhà Hemsworth, chơi trống là một cô gái người Hoa để đầu đinh, một anh chàng da trắng chơi guitar bass, ba nữ sinh đại học người Hoa đứng sau hát bè, và một cậu bé tuổi teen cũng người Hoa gầy gò trong chiếc áo sơ mi, có lẽ phải rộng hơn tận 3 size màu xanh lá cây của Izod, đang ấn điên cuồng trên bàn phím cây organ điện tử của Yamaha.
Tất cả mọi người đồng thanh hát: “Chúa Giêsu, hãy đến với con! Chúa ơi, hãy tới và lấp đầy tâm hồn con!”
Kitty chứng kiến toàn bộ cảnh tượng với sự sợ hãi của một đứa trẻ - chưa bao giờ cô có thể tưởng tượng buổi lễ của một nhà thờ công giáo lại như này: với ánh sáng thiên đàng, âm nhạc kích động, nhóm nhạc rock tuyệt vời trên sân khấu và đỉnh nhất là: khung cảnh. Từ chỗ cô ngồi có thể nhìn thấy khung cảnh đầy kinh ngạc của đảo Hong Kong dưới con mắt của một chú chim, từ Trung tâm mua sắm Thái Bình Dương ở Admiraly tới tận điểm cực bắc. Nếu đây không phải là thiên đường thì là gì? Cô bèn lôi điện thoại ra và bí mật chụp một vài bức ảnh. Cô chưa từng nhìn thấy đỉnh của 2IFC 116* gần đến thế.
“Cô nghĩ mình đang ở đâu mà làm thế? Cất ngay đi! Cô đang ở trong nhà Chúa đấy!” - Corinna rít vào tai cô.
Kitty đỏ mặt cất điện thoại đi, nhưng vẫn thì thầm với Corinna, “Bà nói dối tôi. Bà nhìn kìa, mọi người đều ăn mặc tử tế cả, trừ tôi!” - Kitty nói, chỉ vào người phụ nữ trẻ ngồi ở hàng ghế đầu trong bộ đồ Chanel màu trắng, ba chiếc nhẫn đá quý khổng lồ thương hiệu Bulgari thi thoảng lại lấp lánh rực rỡ khi cô ta vẫy tay qua lại.
“Cô ấy là vợ của mục sư. Cô ấy có quyền ăn mặc như vậy, nhưng cô thì không thể vì cô chỉ là một người mới.”
Ban đầu Kitty đã cảm thấy vô cùng bực mình, nhưng khi cô nhìn chằm chằm vào những đám mây trắng bồng bềnh ngang qua bầu trời xanh thẳm và nghe tiếng gầm rú của điệp khúc bắt tai và mọi người đang hát xung quanh, cô thấy những cảm xúc mới lạ khuấy động từ bên trong. Anh chàng bảnh bao trong áo khoác hoạ tiết răng sói và quần jean Saint Laurent bó sát bên cạnh cô đang rít lên, “Tất cả mọi thứ con cần đều ở ngay đây, Chúa ơi! Tất cả mọi thứ con cầnnnnnnn.” - Nước mắt của anh ta tuôn rơi trong niềm vui và hạnh phúc. Chứng kiến điều này cô thấy thật là một sự quyến rũ mới mẻ khi anh chàng hipster 117* này có thể khóc thoải mái như vậy. Sau nửa giờ hát hò, người ca sĩ chính tóc vàng – người hoá ra là mục sư – nói với giáo đoàn bằng giọng Mỹ đặc sệt, “Thật khiến ta tràn ngập niềm vui khi nhìn thấy những khuôn mặt bừng sáng của mọi người hôm nay. Hãy chia sẻ tình yêu! Hãy chia sẻ niềm vui bằng việc trao nó cho những người ngồi cạnh mình! Mọi người thấy điều đó thế nào?”
Trước khi Kitty biết được chuyện gì đang xảy ra, anh chàng hipster đang khóc đã quay qua và trao cho cô một chiếc ôm nồng nhiệt. Và cả tai tai trung niên đằng trước cũng quay lại và ôm chầm lấy cô. Kitty sững sờ. Người Hong Kong đang trao nhau những cái ôm! Làm sao lại có thể như thế được? Và không phải chỉ một hay hai người bạn biết nhau từ trước. Là những người hoàn toàn xa lạ đang ôm và giới thiệu bản thân mình. Đó quả là một phép lạ. Chúa ơi, nếu những người công giáo hoá ra là như thế này, cô muốn cải đạo ngay bây giờ!
***
Khi buổi lễ cuối cùng kết thúc, Corinna quay sang Kitty. “Cuối cùng cũng đến thời gian dành cho tiệc trà và bánh ngọt. Đi theo tôi nào.”
“Tôi không muốn làm hỏng vị giác của mình. Chúng ta không đến quán Cuisine Cuisine để dùng bữa trưa sao?”
“Kitty, lý do chính tôi đưa cô đến đây là để cô có thể giao lưu với những con người này trong khi thưởng thức cà phê và bánh ngọt. Đây mới là sự kiện chính. Nhiều thành viên là thế hệ trẻ đến từ các gia đình lâu đời ở Hong Kong, và đây là cơ hội tốt nhất để cô làm quen với họ. Họ sẽ chấp nhận cô dễ dàng hơn bởi vì họ là những Cơ đốc nhân được tái sinh.”
“Tái sinh? Làm thế nào mà con người ta lại có thể được sinh ra hai lần?
“Hầy dà, tôi sẽ giải thích sau. Nhưng điều quan trọng cô cần biết về việc trở thành một Cơ đốc nhân được tái sinh là: một khi cô ăn năn và trong lòng cô có Chúa, cô sẽ luôn được tha thứ cho mọi tội lỗi cho dù cô là ai. Cho dù cô xử tệ với cha mẹ, với con riêng hay tham ô hàng triệu đô la để tài trợ cho sự nghiệp ca hát của mình, những người này vẫn phải tha thứ cho cô. Những gì tôi hy vọng có thể làm được ngày hôm nay là cài cắm cô vào được một trong những nhóm nghiên cứu Kinh Thánh. Nhóm mà mọi người đều muốn tham gia là nhóm của Helen Mok-Asprey, nhưng đó là một nhóm rất kín và thành viên chỉ là các quý bà quý cô hàng đầu. Để khởi động, tôi sẽ nhắm đến nhóm được dẫn dắt bởi cháu gái của tôi, Justina Wei. Nó có một đám đông trẻ hơn, và có khá nhiều cô gái từ những gia đình tử tế. Ông nội của cha Justina - Wei Ra Men, bắt đầu mở công ty mì Yummy Cup, vì vậy mọi người gọi nó là Người Thừa kế Mì ăn liền.”
Kitty tiến thẳng tới hướng người phụ nữ mặt tròn xoe khoảng ngoài ba mươi. Cô không thể tin được cái người mặc bộ đồ liền mảnh màu xanh hải quân trông như một thư ký kia lại là người thừa kế của đế chế mì ăn liền mà cô được nghe kể rất nhiều. “Justina – hầy dà, gum noi moh gin! 118* Gặp bạn của cô đi – Katherine Tai.”
“Xin chào. Liệu chị có liên quan gì tới Stephen Tai không?” Justina hỏi, cố gắng nhận diện Kitty trong bản đồ xã hội của mình.
“Ừm, không.”
Justina, người thường chỉ cảm thấy thoải mái khi được nói chuyện với những người cô biết từ khi mới sinh, tiếp tục phải sử dụng thêm một câu hỏi mặc định. “Vậy, trước đây chị theo học trường nào?”
“Tôi không học ở Hong Kong.” - Kitty trả lời, có chút bối rối. Mái tóc dài xoăn mềm mại của Justina khiến cô liên tưởng tới món mì ăn liền. Cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu như cô đổ thêm nước sôi lên chúng và ủ trong 3 phút.
“Katherine học ở nước ngoài.” - Corinna vội vàng xen vào.
“Ồ, vậy đây là lần đầu tiên cô dự lễ ở nhà thờ của chúng tôi?” - Justina tự gõ vào đầu mình.
“Vâng.”
“Vậy thì, chào mừng tới Stratosphere. Thường thì cô hay đi nhà thờ nào?”
Kitty cố gắng để nhớ lại tất cả các nhà thờ mà cô đã đi qua mỗi ngày từ căn hộ của mình ở khu The Peak, nhưng đầu óc cô tạm thời trống rỗng. “Ờ, nhà thờ của cha Volturi.” - Cô buột miệng, hình dung ra một không gian giống như trong phim Chạng vạng, nơi có những ma cà rồng đáng sợ ngồi trên ngai vàng.
“Ồ, tôi không biết nhà thờ đó. Có phải nó ở khu Cửu Long không?”
“Đúng thế.” - Corinna nói, chen vào giải cứu lần nữa. “Tôi rất cần giới thiệu Kit, – ý tôi là Katherine, tới Helen Mok-Asprey. Tôi đã thấy Helen chuẩn bị đi lấy những bông hoa từ ban thờ, có lẽ cô ấy sắp rời đi.”
Kéo Kitty qua một bên, Corinna nói, “Chúa ơi, hoàn toàn là một thảm hoạ! Có chuyện gì với cô hôm nay vậy? Cô gái duyên dáng đã thu hút được cả Evangeline de Ayala đâu rồi?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tôi đoán là do tôi không quen với tất cả điều này – tên mới của tôi, giả vờ là một người theo công giáo, ăn mặc theo kiểu này. Tôi cảm thấy mình trần trụi khi không được trang điểm và đeo trang sức như bình thường. Mọi người thường hỏi tôi về trang phục, và giờ thì tôi không thể nói về những điều đó nữa.”
Corinna lắc đầu chán nản. “Cô là một diễn viên! Đây là lúc để cô sử dụng kỹ năng diễn xuất của mình. Cô chỉ cần nghĩ về nó như là một vai diễn mới. Hãy nhớ rằng, cô không còn là cặp chị em sinh đôi xấu xa. Bây giờ cô là người vợ tốt. Cô dành toàn bộ thời gian để chăm sóc người chồng danh chính ngôn thuận và cô con gái nhỏ của mình, và đây là lần duy nhất trong tuần cô được hoà nhập với mọi người. Vì vậy, cô phải trở nên tràn đầy sức sống và thoải mái. Bây giờ, cô hãy thử lại với Helen Mok-Asprey. Helen sinh ra là một người họ Mok, đã ly dị một người nhà Quek và hiện đã kết hôn với ngài Harold Asprey. Cô nên gọi cô ấy là quý bà Asprey.
Corinna dẫn Kitty về phía bàn tiếp đãi, nơi có một người phụ nữ với mái tóc bồng bềnh như đội một chiếc mũ bảo hiểm đang gói gém sáu lát bánh Black Forest khổng lồ trong khăn giấy và nhét chúng vào túi xách Oroton màu đen lớn của mình. “Helen, cảm ơn chị rất nhiều vì đã cho chúng tôi vào danh sách của chị ngày hôm nay!” - Corinna thỏ thẻ.
Helen giật nảy người. “Ồ, chào Corinna. Tôi chỉ đang gói về một ít bánh cho Harold. Chị biết thằng bé hảo ngọt tới mức nào mà.”
“Vâng, Harold cũng hảo ngọt giống chị mà đúng không? Trước khi chị rời đi, tôi muốn giới thiệu với chị một vị khách của tôi, Katherine Tai. Katherine thường lui tới nhà thờ Volturi ở bên Cửu Long, nhưng giờ cô ấy nghĩ đã tới lúc phải thay đổi.”
“Tôi vô cùng thích nhà thờ của chị! Cám ơn chị rất nhiều vì đã mời chúng tôi hôm nay, quý bà Asprey.” - Giọng Kitty ngọt như đường.
Helen nhìn Kitty một lượt từ trên xuống dưới. “Chiếc vòng thánh giá bé xíu thật là đáng yêu quá.” - Bà ấy khen ngợi trước khi quay sang Corinna và lầm rầm, “Tôi có một chiếc vòng giống hệt như thế, nhưng tôi nghĩ là một trong những đứa hầu gái của tôi đã đánh cắp nó. Những cô gái tới từ nơi mà cô cũng biết là nơi nào đó hoàn toàn không đáng tin. Chúa ơi, tôi nhớ Norma và Natty của tôi. Bà biết đấy, tôi đã trả lương cho họ rất hậu hĩnh vậy mà giờ họ rời bỏ tôi để làm tại một quán bar trên bãi biển ở Cebu.”
Một người phụ nữ sang trọng trong chiếc váy chữ A màu men ngọc đi lại gần bàn tiếp đãi với hai bình mới đầy cà phê. “Chúa ơi, chuyện gì đã xảy ra với mấy chiếc bánh vậy? Tôi đoán là tôi phải quay xuống bếp lần nữa rồi.” - Cô thở dài.
“Ồ Fi, trước khi em rời đi, hãy làm quen với bạn của chị - Katherine Tai. Katherin, đây là em họ Fiona Tung-Cheng của tôi.” - Corinna nói.
“Rất hân hạnh được gặp cô, Katherine.” - Fiona nói, sau đó nhìn Kitty kỹ hơn. “Cô nhìn rất quen. Không biết cô có chút liên quan gì với Stephen Tai không?”
“Họ là anh chị em xa.” - Corinna cắt ngang, cố gắng để Fiona không hỏi thêm câu nào nữa.
Kitty bình tĩnh mỉm cười với Fiona và nói, “Chị biết không, tôi rất thích chiếc váy của chị. Narciso Rodriguez đúng không?”
“Cám ơn cô, mà sao cô biết tài thế.” - Fiona cười rạng rỡ. Không mấy khi có người khen ngợi về quần áo của cô.
“Tôi có gặp anh ấy vài năm về trước.” - Kitty vẫn tiếp tục, phớt lờ ánh mắt của Corinna. Cô sẽ cứ nói về chủ đề thời trang tại nhà thờ dù nó có khiến Corinna bị đột quỵ hay không.
“Thật sao? Cô đã gặp Narciso sao?” - Fiona nói.
“Vâng, tôi đã tới buổi trình diễn thời trang của anh ấy tại New York. Cô có nghĩ câu chuyện thành công vang dội của cậu bé tới từ một gia đình nhập cư gốc Cuba trở thành một nhà thiết kế thời trang thật là tuyệt vời không? Nó giống như thông điệp của buổi thuyết giảng ngày hôm nay – bất cứ ai có một trái tim rộng mở đều có thể được sinh ra một lần nữa.”
Helen Mok-Asprey cười rạng rỡ. “Đúng quá. Ôi Chúa ơi, tại sao cô không tham dự vào nhóm đọc Kinh Thánh của tôi? Chúng tôi cần có thêm những quan điểm tươi trẻ như của cô.”
Gương mặt của Kitty bừng sáng lên trong khi Corinna nhìn như một người mẹ đầy tự hào. Chúa ơi, Kitty đã thành công ngay từ lần thử thách đầu tiên! Có lẽ Corinna đã đánh giá sai khả năng của cô rồi. Với tốc độ như vũ bão này, Kitty nhất định sẽ giành được cảm tình của các quý cô khác trong nhóm bồi dưỡng Kinh Thánh và sẽ được mời tham gia tất cả các sự kiện mùa lễ hội sắp tới tại các gia đình lâu đời trên đảo.
Vừa lúc đó, Eddie Cheng tiến tới chỗ vợ mình, Fiona. “Em đã hoàn thành nhiệm vụ tiếp thêm cà phê của em chưa?” Quay sang Helen và Corinna, anh ta khoe khoang, “Chúng tôi dự kiến sẽ đi ăn trưa tại Ladoories, và sẽ rất tệ nếu chúng tôi đến trễ.”
“Em sắp xong rồi. Em chỉ cần xuống bếp một lượt nữa để lấy thêm bánh thôi – hôm nay chúng bị hết nhanh quá. Eddie, anh hãy làm quen với người bạn mới của chị Corinna, Katherine.”
Eddie miễn cưỡng gật đầu về hướng Kitty.
“Xử lý đống bánh cùng em được không, như thế thì chúng ta có thể rời đi sớm hơn.” - Fiona nói. Trên đường đi xuống bếp cùng Eddie, cô nói, “Quý cô mới đó sẽ tham gia vào buổi học Kinh thánh của chúng em. Em thích chiếc váy của cô ấy. Giá mà anh đồng ý cho em mặc đồ sáng màu như thế.”
Eddie quay lại nhìn chằm chằm vào Kitty một lần nữa, đột nhiên nheo mắt. “Em đã nói tên cô ta là gì cơ?”
“Katherine Tai, cô ấy là một người anh em họ xa của Stephen.”
Eddie khịt mũi. “Có thể trên Sao Hỏa họ là họ hàng với nhau, nhưng ở trái đất thì chắc chắn là không đâu. Nhìn kỹ lại đi, Fi.”
Fiona nhìn chăm chú vào gương mặt của Kitty. Đột nhiên cô thở dốc vì nhận ra được con người đó, Fiona đánh rơi khay bánh làm từ kim loại xuống sàn đánh choang một cái. Tất cả các cặp mắt trong căn phòng đổ dồn vào họ. Thích thú với sự chú ý ấy, Eddie đi thẳng tới chỗ Corinna, Kitty và Helen đang đứng và tuyên bố một cách tự mãn, “Corinna, em biết rằng chị luôn cố gắng để làm mấy việc bao đồng, nhưng lần này chị đã quá đà rồi. Người phụ nữ này đã mạo danh là chị em họ của Stephen Tai. Nhưng cô ta thực ra là Kitty Pong – kẻ đào mỏ đã làm tan vỡ trái tim của em trai tôi – Alistair, và bỏ theo Bernard Tai hai năm trước. Tôi nói đúng chứ, Kitty.”
Kitty cúi mặt xuống. Cảm thấy bị tổn thương và hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào. Tại sao cô lại bị gọi là kẻ mạo danh? Cô chả làm gì cả - Corinna mới là người nói với Fiona rằng cô là họ hàng của cái người tên là Stephen đó. Cô quay sang Corinna, hi vọng chị ta sẽ bảo vệ mình, nhưng người phụ nữ đó cũng đang đứng chết trân.
Helen Mok-Asprey lườm Kitty và nói bằng giọng sắc lẹm, “Cô là Kitty Pong? Bà Carol là bạn tốt của tôi. Cô đã làm gì với con trai của bà ấy? Và tại sao cô không để cho Carol được gặp cháu nội mình? Gum bak sum ! 119* ”