← Quay lại trang sách

Chương XII ASTRID - SINGAPORE

“Anh chuẩn bị chạy bộ sao?” - Astrid hỏi Michael khi thấy chồng đi xuống cầu thang, trên người mặc độc có một chiếc quần đùi chạy Puma màu đen.

“Ừ, anh cần phải phải chạy để cho tỉnh táo đầu óc.”

“Đừng quên là một tiếng nữa chúng ta có hẹn ăn tối.”

“Anh sẽ tới sau.”

“Chúng ta không thể tới muộn tối nay được. Anh em họ người Thái của em là Adam và Piya sẽ tới thăm, và đại sứ quán Thái Lan còn sắp sếp riêng một buổi biểu diễn đặc biệt nữa.”

“Anh đếch quan tâm lắm tới mấy người anh em họ nhà em đâu!” - Michael cáu kỉnh chạy ra khỏi cửa.

Có vẻ anh ấy vẫn đang khó chịu. Astrid đứng dậy khỏi ghế sofa và đi lên lầu làm việc. Cô đăng nhập vào Gmail và thấy tên Charlie đang online. Cảm ơn Chúa. Cô lập tức gõ một tin nhắn:

Astrong Leong Teo: Anh vẫn còn làm việc sao?

Charlie Wu: Đúng vậy. Mấy ngày nay bận tới nỗi không rời khỏi văn phòng được.

ALT: Em muốn hỏi anh một câu hỏi… Khi đang trong cuộc đàm phán quan trọng với các khách hàng tiềm năng, thì anh có giải trí cho họ luôn không?

CW: Ý của em “giải trí” gì cơ?

ALT: Anh có đưa họ đi ăn tối để bàn chuyện kinh doanh không?

CW: Ha ha! Thế mà anh nghĩ em đang nói tới mấy chuyện như kiểu tìm gái cho họ cơ! Bọn anh thường mời khách ăn tối, thậm chí cả ăn trưa nữa. Đôi khi các thương vụ được chốt trên bàn ăn luôn. Nhưng sao?

ALT: À em chỉ đang cố gắng để học hỏi thôi. Trong suốt cuộc đời mình, em rất rành việc tham gia các buổi tiệc hay các sự kiện mang tính chất xã hội với các nghi thức phức tạp. Nhưng nói đến các bữa tối cho công việc làm ăn thì em lại hoàn toàn không biết gì.

CW: Chà, em có vẻ không trở thành vợ của một doanh nhân được.

ALT: Isabel thường đi tiếp khách với anh sao?

CW: Isabel có mặt dùng bữa tối với khách hàng sao? Ha ha! Thế sẽ thành địa ngục mất. Việc đi tiếp khách cho công việc làm ăn thường không liên quan tới vợ chồng được.

ALT: Ngay cả đối với khách hàng quốc tế đến thăm châu Á?

CW: Khi khách hàng quốc tế đến châu Á, họ thường không mang vợ của họ theo. Ngày trước, thập niên 80-90 thời của cha anh ấy, có thể một số bà vợ muốn đến Hong Kong hoặc Singapore để mua sắm. Nhưng giờ thì không còn nhiều nữa. Những dịp hiếm hoi mà họ làm thế, bọn anh sẽ cố gắng trải thảm đỏ, để khách hàng có thể tập trung vào công việc và không phải lo lắng rằng vợ của họ đang bị xé toạc tại chợ Stanley.

ALT: Vậy thì, các bà vợ không có vai trò quan trọng nào trong các bữa tối tiếp khách hàng đúng không?

CW: Không hề! Bây giờ, hầu hết các khách hàng của anh là những người độc thân hai-mươi-hai-tuổi như Zuckerbergs. Và nhiều người trong số họ là phụ nữ! Mà sao thế? Có lẽ Michael muốn em đi tiếp khách cùng sao?

ALT: Chuyện đã xảy ra rồi.

CW: Thế thì em còn hỏi làm gì?

ALT: Chà, nó hoàn toàn là một thảm hoạ, vụ giao dịch thất bại, và anh đoán xem, ai là người đã bị đổ lỗi?

CW: Hả? Tại sao em lại bị đổ lỗi cho một thỏa thuận thất bại? Lần cuối cùng anh biết thì em đâu phải nhân viên của chồng em. Em đã làm đổ bak kut teh 120* lên máy tính của khách hàng hay gì sao?

ALT: Đó là một câu chuyện dài. Và thực sự thì khá buồn cười. Em sẽ kể với anh vào tháng tới khi em đến Hong Kong.

CW: Thôi nào, em không thể khơi chuyện xong bỏ mặc anh thế này được!

Astrid bỏ tay ra khỏi bàn phím. Trong một khoảnh khắc cô đấu tranh giữa việc đưa ra một vài lý do để xin miễn hay tiếp tục với câu chuyện của cô ấy. Cô không muốn nói xấu chồng mình với Charlie, biết rằng anh sẽ bị ấn tượng không tốt về Michael, nhưng cô cần một nơi để trút giận.

ALT: Michael đã chăm sóc những khách hàng này trong một thời gian dài, sếp lớn bên đó và toàn đội của anh ta đã bay qua để chốt các thỏa thuận. Ông ấy đưa vợ tới, vì vậy Michael đã yêu cầu em sắp xếp một bữa tối ở một nơi nào đó tuyệt vời nhằm gây ấn tượng với tất cả bọn họ. Cặp đôi này rất thích ẩm thực, vì vậy em đã chọn André.

Cw: Không tệ. Dưới quan điểm của một người tới từ nơi khác, anh cũng thích Waku Ghin.

ALT: Em thích đồ ăn của Tetsuya, nhưng em cảm thấy nó không phù hợp với những người này. Dù sao thì, đây là lần đầu tiên Michael bị ám ảnh bởi những gì em sẽ mặc trong bữa tối. Em đã chọn một bộ trang phục em nghĩ là hoàn hảo, nhưng anh ấy muốn em thay đổi với chút gì đó phô trương hơn.

CW: Và đó không phải là phong cách của em!

ALT: Em cũng muốn hợp tác. Chính vì thế em đã đeo đại một đôi hoa tai cỡ lớn đính kim cương và ngọc lục bảo – những thứ hoàn toàn không nên nhìn thấy ở nơi công cộng trừ khi chúng ta đi ăn tối ở lâu đài Windsor hoặc tham gia một đám cưới ở Jakarta.

CW: Nghe tuyệt mà.

ALT: Chà nhưng cuối cùng thì đó là một sự lựa chọn hoàn toàn sai lầm. Bọn em tới nhà hàng trễ, thế mà Michael vẫn khăng khăng đòi lái chiếc Ferrari cổ điển anh ấy mới tậu và đỗ xe ngay bên ngoài. Vì vậy, mọi người đều nhìn chằm chằm khi bọn em bước vào. Mà hoá ra sếp bên đó tới từ bắc California. Cặp vợ chồng thấp bé nhưng đáng yêu, người vợ rất sang trọng nhưng theo một cách hợp lý. Cô ấy mặc một chiếc váy dài xinh xắn, đi dép quai ngang, và đeo một đôi bông tai khá nghệ có vẻ do một đứa trẻ nào đó đã làm cho cô ấy. Trong khi em lên đồ hơi thái quá một chút và nếu đem ra so sánh thì nó làm cho mọi người bị khó chịu. Mọi thứ trở nên tồi tệ và hôm nay Michael trở về nhà với vẻ khó chịu. Anh ấy đã mất hợp đồng.

CW: Và Michael đổ lỗi cho EM?

ALT: Anh ấy trách bản thân nhiều hơn, nhưng em cho đó là một phần lỗi của em. Em nên kiên định với lựa chn ban đầu và cứ mặc bộ trang phục đầu tiên mà em đã chọn. Thật sự mà nói thì em khá bối rối với bộ trang phục thứ hai mà Michael yêu cầu em mặc, nhưng em vẫn chọn nó. Bộ trang phục quá lố khiến mọi chuyện hỏng bét.

Điện thoại của Astrid bất ngờ đổ chuông, là Charlie gọi.

“Astrid Leong, đó là điều kỳ cục nhất mà anh từng nghe! Khách hàng không rảnh để đi đánh giá vợ đối tác của họ mặc cái mẹ gì, nhất là đối với giới công nghệ. Anh chắc chắn có nhiều lý do khiến cho thỏa thuận này không thành công, nhưng tin anh đi, phụ kiện của em không liên quan gì đến nó. Em biết mà đúng không?”

“Em hiểu những gì anh nói, và em đồng ý... một phần. Nhưng đó không phải là một buổi tối thông thường, một sự kiện với những người xa lạ. Tại vì anh không trực tiếp ở đó thôi.”

“Astrid, nó hoàn toàn ngớ ngẩn. Anh thấy phát điên với Michael khi cậu ta khiến em cảm thấy mình phải có trách nhiệm trong chuyện này!”

Astrid thở dài. “Em biết em không phải là người phải chịu toàn bộ trách nhiệm, nhưng em cảm thấy rằng nếu em làm mọi chuyện khác đi thì kết quả sẽ trở nên khả quan hơn. Em xin lỗi vì đã khiến anh khó chịu. Em không hề có ý đó – em đoán rằng do mình quá ích kỷ đi trút giận sau khi Michael gây hấn với em. Em thực sự cảm thấy khổ tâm cho anh ấy. Em biết rằng anh ấy đã làm việc rất chăm chỉ và cố gắng để đạt được hợp đồng này.”

“Không quan tâm lắm! Công ty của Michael vẫn làm ăn rất tốt – cổ phiếu của cậu ấy còn chả mất một điểm nào vì chuyện này. Thế mà cậu ta bằng cách nào đó vẫn khiến cho em cảm thấy tồi tệ về chuyện này, và điều đó khiến cho anh bị lo ngại. Em không thấy lý do đưa ra là hoàn toàn vô lý à. Em chả làm gì sai cả, Astrid. KHÔNG GÌ CẢ.”

“Cám ơn vì anh đã nói thế. Nhưng, giờ em phải chạy xuống nhà. Không hiểu có chuyện gì mà Cassian lại hét ầm lên.” - Dập máy, Astrid nhắm chặt mắt lại và nước mắt cứ thế tuôn ra. Cô không dám nói với Charlie những gì Michael đã thực sự nói khi anh ta về vào chiều nay. Anh ta đã vào phòng ngủ của Cassian, nơi Astrid đang bò dưới gầm bàn và bị ba chiếc ghế chặn ngang, cô vẫn đang đeo đôi bông tai bằng ngọc lục bảo, giả vờ là Guinevere đang bị vua Arthur do Cassian đóng vai bắt.

“Lại là cái đôi bông tai chết tiệt đó! Hợp đồng lớn nhất của anh đã bị em phá hỏng bởi mấy đôi bông tai đó!” - Michael nhạo báng.

“Anh đang nói cái quái gì vậy?” Astrid hỏi, ngó ra khỏi nơi ẩn nấp của cô.

“Hợp đồng đã bị hủy hôm nay. Họ không hề muốn trả mức giá mà bọn anh đưa ra.”

“Em xin lỗi, anh yêu.” - Astrid trồi lên từ dưới ghế và cố gắng trao cho chồng một cái ôm, nhưng anh ta đã đẩy ra sau một giây. Cô theo chồng xuống hành lang tới phòng ngủ của họ.

Khi Michael thay đồ, anh ta vẫn tiếp tục: “Chúng ta đã thực sự làm hỏng bữa tối hôm đó. Anh không trách em, anh đang trách bản thân mình. Anh đúng là thằng ngốc nên mới yêu cầu em thay đồ. Nếu không thế thì nhìn em đã không quá lố so với mọi người.”

Astrid không thể tin vào tai mình. “Em không hiểu có bất cứ thứ gì liên quan ở đây. Ai mà thèm quan tâm tới việc em mặc thứ gì chứ?”

“Đây là chuyện kinh doanh, và cảm nhận là tất cả. Và một phần quan trọng tác động tới việc đàm phán ở các bữa tối đãi khách là các bà vợ.”

“Em nghĩ là chúng ta đã có một bữa tối tuyệt vời. Wendy đã say sưa bàn luận về các món ăn, và thậm chí bọn em còn trao đổi số điện thoại nữa.”

Michael ngồi xuống giường ôm đầu trong hai tay một lúc. “Em không thấy gì sao? Nó chả liên quan gì tới việc các bà vợ nghĩ gì cả. Anh đã cố để cho mấy gã đó thấy rằng anh điều khiển một công ty công nghệ ở Singapore. Bọn anh là một lựa chọn tuyệt vời và có phong cách cũng tuyệt vời không kém. Và họ cần phải trả một mức giá sao cho xứng đáng. Nhưng tất cả đều phản tác dụng.”

“Có thể anh không nên lái chiếc Ferrari đó. Không phải nó quá phô trương sao.” - Astrid nói.

“Không, không hề. Ai mà chả thích Ferrari. Tất cả chỉ là do phong cách của em.”

“Phong cách của em?” - Astrid nói một cách hoài nghi.

“Tất cả những đồ hoài cổ kỳ dị đó, không ai thẩm được nó cả. Tại sao em không chỉ đeo mấy thứ như đồ của Chanel giống những người khác? Anh đã nghĩ rất nhiều, và anh nghĩ là chúng ta cần phải có một vài sự thay đổi lớn. Anh muốn tân trang hoàn toàn lại hình ảnh của mình. Mọi người đã không coi trọng anh chỉ vì cách chúng ta sống. Họ nghĩ rằng, ‘Nếu thực sự có một công ty thành công nhất châu Á, tại sao anh ta không sống trong một căn nhà lớn hơn? Tại sao anh ta không xuất hiện trên truyền thông nhiều hơn? Tại sao vợ anh ta vẫn lái chiếc Acura, và tại sao cô ấy không có nhiều trang sức xịn hơn?”

Astrid lắc đầu không tin vào tai mình. “Các nhà sưu tập trang sức sành sỏi đều biết về bộ sưu tập của gia đình em.”

“Đây chính là một phần của vấn đề đó em yêu, không ai bên ngoài kia thậm chí từng được nghe nói về gia đình em vì họ quá khép kín! Trong bữa tối, khách hàng của anh thậm chí còn không tưởng tượng nổi mấy viên đá to tổ bố bằng cả quả chôm chôm em đeo là hàng thật. Vì vậy, thay vì chúng làm cho em trở nên sang trọng hơn, chúng lại khiến trông như thể em đang đeo trang sức rẻ tiền vậy. Em có biết cố vấn trưởng của họ đã nói gì với Silas Teoh sau khi uống say đêm qua? Ông ta nói rằng khi nhìn thấy chúng ta bước vào, tất cả các gã đàn ông đều nghĩ rằng đây là một buổi hẹn hò của anh với một cô gái tới từ Orchard Towers.”

“Orchard Towers?” - Astrid bối rối.

“Đó là khu gái bán hoa. Đôi bốt và đôi bông tai mà em đeo đã khiến mấy gã đó nghĩ em là gái gọi cao cấp!”

Astrid nhìn chằm chằm vào chồng, phẫn uất không nói nên lời.

“Được ăn cả ngã về không. Anh cần phải thuê một nhà tư vấn truyền thông mới, và em cũng cần phải thay đổi diện mạo. Anh nghĩ là ngày mai em hãy gọi cho người bạn môi giới nhà đất của em đi, cô ấy tên là gì nhỉ? Miranda?”

“Ý anh là Carmen?”

“Đúng thế, Carmen. Nói với cô ấy rằng chúng ta cần tìm nhà mới. Anh muốn một nơi sẽ khiến tất cả mọi người phải lao nua 121* ngay khi họ lái xe tới.