Chương XIII SHOW THỜI TRANG SAVE THE SEAMSTRESS - THÁNG SÁU 2013, KHU BẤT ĐỘNG SẢN PORTO FINO, THƯỢNG HẢI
NOBLESTMAGAZINE.COM.CN
Chuyên mục xã hội trực tiếp từ Honey Chai – tường thuật từ hàng ghế đầu khi hai người có ảnh hưởng nhất trong giới thời trang của Trung Quốc đến cùng nhau tối nay vì những mục tiêu đáng quý.
5:50 p.m.
Tôi đã đến đất nước thiên đường của Colette Bing – một người thừa kế và cũng là một blogger về thời trang – đây là nơi cô ấy tổ chức một buổi duyệt trước show thời trang mùa Thu vô cùng đặc biệt cùng với người bạn thân nhất của cô ấy, ngôi sao Phạm Đình Đình . Tham dự sự kiện này là điều đáng thèm muốn nhất khi chỉ có ba trăm người sành điệu nhất Trung Quốc nhận được lời mời. Prêt-à-Couture 122* bay bổng trong những cái nhìn tiên phong nhất từ các nhà mốt hàng đầu ở châu Âu. Với sự trình diễn của các siêu mẫu hàng đầu châu Á, bao gồm Du Juan và Liu Wen . Toàn bộ trang phục sẽ được bán đấu giá để gây quỹ cho tổ chức Save the Seamstress , một tổ chức được sáng lập bởi Colette và Đình Đình, có mục tiêu đấu tranh để cải thiện điều kiện làm việc cho công nhân may mặc trên khắp châu Á.
5:53 p.m
Khi khách mời sải bước trên lối vào, một hàng bồi bàn người Pháp mặc áo khoác có cổ màu đen kiểu Napoleon chào đón chúng tôi với những ly cocktail French Blonde 123* được phục vụ trong ly có chân cổ điển của Lalique. Thật là đẳng cấp.
6:09 p.m
Nơi này giống như khách sạn Puli, chỉ có điều lớn hơn nhiều. Bây giờ chúng tôi đang ở trong Bảo tàng Gia đình Bing và tôi thấy các tác phẩm của Warhol, Picasso và Bacon khắp mọi nơi, nhưng đứng trước chúng mới là các tác phẩm nghệ thuật sống tuyệt vời nhất của Trung Quốc: Lester Liu và vợ, Valerie, trong một chiếc váy cổ điển gợi cảm của Christian Lacroix; Perrineum Wang diện đồ của Stephen Jones quyến rũ ánh vàng lấp lánh với phần váy Sacai xòe ra; Stephanie Shi tràn đầy sức sống trong màu xanh hoàng gia của hãng Rochas; và Tiffany Yap nổi bật hơn bao giờ hết với đồ của Carven. Toàn bộ Thượng Hải như đang tụ hết về đây tối nay!
6:25 p.m
Tôi vừa được gặp Virginie de Bassinet , người sáng lập sang trọng của Prêt-à-Couture đã hứa chắc nịch rằng chúng tôi sẽ được ngất ngây trên ghế khi chương trình thời trang bắt đầu. Carlton Bao vừa bước vào với một cô gái xinh đẹp trông rất giống anh. Cô ấy có thể là ai, và người đàn ông trông vô cùng nóng bỏng đi cùng họ là ai? Ôi Chúa ơi, có phải anh ấy là diễn viên của bộ phim truyền hình ăn khách Hàn Quốc My Love from the Star?
6:30 p.m
Đó không phải là anh chàng trong phim My Love from the Star. Hóa ra anh ấy chỉ là một giảng viên môn lịch sử - bạn của Carlton, đến từ New York. Thật đáng thất vọng.
6:35 p.m
Lester và Valerie Liu đang đứng trong phòng tranh nơi treo một số cuộn giấy cổ rất đẹp và Valerie đang khóc nức nở trên vai Lester. Có chuyện gì sai ở đây sao?
6:45 p.m
Hiện giờ tôi đang ở trong vườn, nơi chỗ ngồi đã được sắp xếp dọc theo hai bên của một hồ phản chiếu rộng lớn. Khu vườn này thực sự có thể được điều hòa không khí thật sao? Chúng ta ở giữa một đợt nắng nóng tháng sáu, nhưng tôi lại cảm thấy một luồng gió lạnh thổi và thoang thoảng trong gió là hương hoa kim ngân.
6:48 p.m
Trên mỗi ghế ngồi đều có một chiếc iPad, với một ứng dụng đặc biệt được cài đặt sẵn để khách mời có thể xem cận cảnh từng bộ trang phục khi người mẫu đi xuống trình diễn và ra giá đấu. Công nghệ bây giờ thật là hữu ích!
6:55 p.m
Mọi người đang chờ đợi sự xuất hiện của Colette và Phạm Đình Đình. Không biết họ sẽ mặc gì đây?
7:03 p.m
Colette vừa mới bước vào, và Richie Yang vội vã tới nắm lấy cánh tay đưa cô đến chỗ ngồi của mình. (Hình như có tin đồn rằng họ lại tái hợp với nhau đúng không?). Đây là bộ trang phục cắt xẻ táo bạo của Colette: một chiếc váy quây màu vàng nhạt của Dior Couture nổi bật với phần vải nhìn xuyên thấu ở đùi, phối cùng giầy cao gót của Sheme màu đỏ gợi cảm tới mức lố bịch có hình một con rắn đính cườm nặng chịch lượn quanh mắt cá chân. Đây là nơi đầu tiên các bạn có thể đọc về nó, trước cả khi cô ấy có thời gian để viết blog về nó!
7:05 p.m
Roxanne Wang, trợ lý tuyệt vời của Colette, người rất ngầu trong bộ đồ denim màu đen của Rick Owens DRKSHDW, vừa cho tôi biết rằng hạt cườm gắn trên con rắn thực sự là hồng ngọc. TÔI CHẾT MẤT!!!!
7:22 p.m
Vẫn đang đợi Phạm Đình Đình, cô ấy đã trễ hơn một tiếng đồng hồ. Chúng tôi được biết rằng cô vừa từ London, nơi cô đang quay một số bộ phim mới tuyệt mật với đạo diễn Alfonso Cuarón, bay về.
7:45 p.m
Phạm Đình Đình đã tới! Tôi xin nhắc lại, Phạm Đình Đình đang ở đây! Cô ấy cột tóc đuôi ngựa cao và mặc một bộ đồ liền thân bằng lụa trắng quyến rũ đi cùng đôi bốt da màu xám cao đến đầu gối. Tôi sẽ thông báo tên của nhà thiết kế ngay khi tìm ra. Trang sức: hoa tai nhiều màu sắc đến từ bộ lạc Maasai Mara ở châu Phi. Không quá lóng lánh, nhưng ai quan tâm chứ, dù sao trông cô ấy vẫn thật tuyệt vời, giống như cô ấy vừa đến từ một cuộc biểu tình bằng xe máy băng qua sa mạc Gobi. Đám đông như đang phát điên lên!!!
Chứng kiến sự hỗn loạn từ phía bên kia hồ phản chiếu, Rachel nói với Carlton, “Vậy đó là Jennifer Lawrence của Trung Quốc sao?”
“Ồ, cô ấy là một ngôi sao lớn hơn nhiều so với Jennifer. Cô ấy giống như Jennifer Lawrence, Gisele Bündchen và Beyoncé hợp lại mới đúng.” - Carlton tuyên bố.
Rachel cười lớn. “Cho đến tối nay, chị chưa từng bao giờ nghe nói về cô ấy đấy.”
“Tin em đi, chị sẽ sớm nghe được thôi. Mọi đạo diễn ở Hollywood đều cố gắng để mời cô ấy vào phim của họ, bởi vì họ biết điều đó đồng nghĩa họ sẽ kiếm bộn từ doanh thu phòng vé ở đây.”
Phạm Đình Đình đứng ở lối vào khu vườn và mọi ánh mắt đổ dồn vào cô. Mọi vị khách đều muốn chiêm ngưỡng làn da trắng tuyệt mỹ mà tờ Vogue Thượng Hải đã so sánh với kiệt tác Đức mẹ từ bi (Pietà) bằng đá cẩm thạch của Michenlangelo, đôi mắt Bambi to tròn lừng danh và những đường cong bí ẩn như Sophia Loren của cô. Đình Đình nở nụ cười rạng rỡ nổi tiếng của mình và nhanh chóng nhìn đám đông một lượt khi ánh đèn flash đầu tiên lóe lên. Không có gì gây ngạc nhiên vào tối nay – vẫn là những con người đó. Tại sao mình lại đồng ý rời London cho cái sự kiện này? Một dịp để lan toả hình ảnh tốt, quản lý của mình đã nói thế. Xét cho cùng thì mình đã có tận sáu bìa tạp chí trong tháng này, tại sao mình còn cần tiếp xúc thêm với báo chí? Đáng ra lúc này mình có thể thưởng thức món salad bí ngô tuyệt vời tại Ottolenghi và đạp xe qua Notting Hill mà không bị ai nhận ra (ngoại trừ khách du lịch Trung Quốc mua sắm trên đường Ledbury), vậy mà mình lại ở đây, bị soi xét như một con côn trùng dưới kính hiển vi. Nhắc đến côn trùng, Quan Thế Âm bồ tát tên gọi Perrineum Wang đang đeo cái gì quái trên đầu vậy? Đừng có giao tiếp bằng mắt. Ồ nhìn kìa, đây là nhiếp ảnh gia Russell Wing mà. Làm thế nào mà anh ta có thể có mặt ở mọi bữa tiệc châu Á cùng một lúc được vậy? Stephanie Shi vừa nhảy ra khỏi chỗ ngồi của mình như một con chó xù bị điện giật. Để mà xem, cô ấy sẽ cố gắng đứng bên phải mình một lần nữa để khi bức ảnh xuất hiện ở bất cứ đâu, chú thích sẽ được ghi là Stephan Shi và Phạm Đình Đình. Cô ấy luôn muốn tên mình được đặt lên trước. Ơn trời, ông của cô ta không còn quyền lực nữa. Mình nghe nói rằng những ngày này ông già ấy còn phải sử dụng túi hậu môn nhân tạo. Và tất nhiên, ngay sau Stephanie là hai đại tiểu thư người Bắc Kinh khác là Adele Deng và Wen Pi Fang. Chúa phù hộ cho họ, cả hai đều mặc váy dệt hình giỏ của Balmain khiến họ trông giống như một đôi ghế mây biết đi vậy.
Các cô gái chào đón Đình Đình bằng những cái ôm ngọt ngào giả tạo và đan tay ôm lấy cô như thể họ là bạn thân nhất trong khi Russell chụp lia lịa những bức ảnh. Chúa ơi, lên ảnh mình sẽ trông giống như phần nhân thịt trong bánh mì kẹp của Balmain. Những cô gái guanerdai 124* này thậm chí còn đi theo xu hướng của mình tận năm năm về trước ư? Chúa ơi, những việc mình làm nhân danh từ thiện!
Khi họ trở về chỗ ngồi của mình, Adele thì thầm với Pi Fang, “Em đã cố gắng tìm kiếm những vết sẹo trên mí mắt của cô ta. Em thực sự không tin rằng đôi mắt to như mắt gấu trúc của cô ta có thể là thật. Có điều cô ta đeo mi giả và còn sử dụng kem che khuyết điểm rất tốt. Lên ảnh, cô ta dường như trang điểm rất nhẹ, nhưng thực tế cô ta phải trát cả tấn phấn lên mặt ấy.”
Pi Fang gật đầu. “Chị cũng nhìn vào mũi. Không ai có thể có được cánh mũi hoàn hảo như thế! Ivan Koon đã thề với chị rằng cô ta từng là một bà chủ quán Karaoke ở Tô Châu cho đến khi một số ông trùm ở đó trả tiền cho cô ta đến Seoul để sửa sang lại. Bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ đã phải cấp cho cô ấy một giấy chứng nhận đề ‘trước’ và ‘sau’ khi phẫu thuật trên bức ảnh vì cô ta trông không hề giống ảnh chụp trên hộ chiếu sau khi tháo băng.”
“Pi hua!” 125* Tiffany Yap đáp trả. “Chỉ vì các cô không thể chấp nhận sự thật rằng cô ấy được sinh ra với vẻ đẹp tự nhiên thôi? Không phải ai cũng dám đến Seoul để bị đập vỡ mũi vì mục đích như của hai cô. Và Đình Đình không đến từ Tô Châu, cô đến từ Tế Nam. Cô ấy cũng rất cởi mở về việc cô ấy từng bán đồ trang điểm tại quầy SK-II trước khi Zhang Yimou phát hiện ra cô ấy.”
“Chà, dù gì thì tôi nói cũng có phần đúng mà. Đây là cách mà cô ta luôn dùng để lấp liếm mọi chuyện.” - Adele tuyên bố.
Đình Đình tiến đến chỗ ngồi danh dự của mình, giữa hai mẹ con Colette. Cô ấy bắt tay bà Bing một cách kính trọng trước khi ngồi vào chỗ, và Colette nghiêng người để trao cho cô ấy một nụ hôn hai má. Colette trông thật tuyệt, như mọi khi. Mọi người nói cô ấy có thể đẹp như vậy chỉ vì cô ấy có thể mua bất cứ thứ gì trên hành tinh này, nhưng mình không đồng ý. Cô ấy có một phong cách mà tiền không thể mua được. Thật hài hước khi báo chí gọi mình và cô ấy là những người ‘bạn thân’, khi mà đây có lẽ là lần thứ năm mình được gặp cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy là một trong số ít những người mà mình thực sự có thể chịu đựng được. Cô ấy không thể đoán trước được như đám người còn lại, và xem cách cô ấy khiến cho tất cả những kẻ này chạy vòng quanh mình như đám trai nhảy đầy tuyệt vọng. Nó buồn cười chết mẹ lên được. Còn giờ mình sẽ giả vờ lơ đi chuyện bà Bing vừa bôi nguyên một chai nước rửa tay ngay sau khi bắt tay mình.
Đèn trong vườn đột nhiên vụt tắt tối đen. Sau một khoảng im lặng, bụi tre phía sau hồ phản chiếu sáng lên màu xanh Yves Klein mê hoặc, trong khi ánh đèn màu vàng chìm sâu trong lòng nước bắt đầu rung chuyển mạnh mẽ như đường băng ở sân bay. Giọng ca của Serge Gainsbourg và Brigitte Bardot trong bộ phim Bonnie và Clyde vang lên trên hệ thống âm thanh khi người mẫu đầu tiên khoác chiếc áo choàng vàng với phần đuôi quét đất lả lướt trôi qua mặt hồ rộng lớn, tạo ảo giác như cô ấy đang đi trên mặt nước một cách kỳ diệu.
Đám đông vỡ òa trong tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, nhưng Colette chỉ ngồi khoanh tay và nghiêng nghiêng đầu thẩm định. Mấy người phụ nữ ở hàng ghế đầu nhìn nhau bằng ánh mắt đầy bối rối khi các cô người mẫu bước ra trình diễn trên sàn catwalk đều mặc các bộ trang phục được thiết kế lạ lùng. Valerie Liu lắc đầu chán nản, trong khi Tiffany Yap nhướn mày nhìn Stephanie Shi đầy hoang mang khi một cô người mẫu bước ra trong chiếc áo khoác dành cho người đi xe đạp với những bông hoa mẫu đơn bằng lụa. Tới khi một nhóm ba cô gái mặc váy với phần đuôi được lấy cảm hứng từ đuôi của nàng tiên cá với thân áo được tô điểm bằng đồ châu báu xuất hiện, Perrineum Wang nghiêng người thì thầm lớn tiếng với Colette, “Đây có thực sự là một buổi trình diễn thời trang không, hay chúng ta đang tham dự đêm thi trang phục dạ hội của cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ vậy?”
“Tôi cũng đang thấy khó hiểu như cô vậy.” - Colette nói một cách đầy kích động. Một lát sau, khi một người mẫu bước lên sàn catwalk trong chiếc áo lụa satin màu ngọc trai thêu con rồng màu đỏ tươi, Colette không thể chịu được nữa. Cô hằm hằm đứng dậy và xông ra rìa của sàn trình diễn, nơi nhà sản xuất chương trình – Oscar Huang đang điên cuồng chỉ đạo các người mẫu.
“Dừng chương trình lại ngay!” - Colette yêu cầu.
“Gì cơ?” - Oscar hỏi, đầy bối rối.
“Tôi nói là dừng ngay cái chương trình chết tiệt này lại!” - Colette nói và liếc qua Roxanne. Roxanne nghe vậy liền chạy vội vã đến bục âm thanh. Âm nhạc đột ngột tắt ngấm, đèn bật sáng, và các người mẫu lúng túng đứng trên sàn diễn nơi nước sâu tới hàng inch không biết phải làm gì.
Colette chộp lấy tai nghe của Oscar, giận dữ ném xuống đất và giẫm đạp lên bằng đôi giầy cao gót nạm hồng ngọc của mình, sau đó bước thẳng lên sàn catwalk nằm chìm dưới mặt nước. Cô tiến tới giữa bể phản chiếu và thông báo, “Tôi vô cùng xin lỗi mọi người. Buổi trình diễn thời trang này đã kết thúc. Đây không phải là chương trình mà tôi đã mong đợi, đây không phải là những gì tôi đã hứa với các bạn. Xin hãy chấp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi.”
Virginie de Bassinet, nhà sáng lập của Prêt-à-Couture, cũng lao lên sàn diễn, rít lên: “Cô nói thế là có ý gì?”
Colette quay sang Virginie. “Tôi mới là người phải hỏi câu ấy. Cô cam đoan với tôi rằng cô sẽ mang tới những diện mạo nóng bỏng nhất từ London, Paris và Milan.”
“Đây đều là những bộ đồ được gửi thẳng từ bên đó về!” - Virginie vẫn khăng khăng.
“Sàn diễn nào mà lại có mấy bộ đồ như thế? Sân bay ở Ô Lỗ Mộc Tề sao? Nói cho tôi biết, mấy cái rồng phượng rác rưởi và cườm ngọc vô độ này là gì? Tôi chỉ thấy nó giống như đồ biểu diễn trượt băng của Nga thôi! Hubert de Givenchy từng thêu những viên pha lê như gạch lát vỉa hè lên áo choàng lông dê cashmere của họ sao? Đây chỉ là cái thể loại thời trang dành cho những tay ma cô vô học fu er dai 126* tới từ miền tây thôi, nó là một sự xúc phạm tới khách của tôi! Tôi đã mời những người sành điệu có ảnh hưởng nhất trong giới thời trang và các KOLs trên khắp cả nước tới đây tối nay, và tôi có thể nói thay cho toàn bộ mọi người rằng: cho tới thời điểm này chưa có nổi một bộ đồ nào xứng để cho hầu gái của chúng tôi mặc!”
Virginie nhìn chằm chằm vào Colette, hoàn toàn chết lặng.
***
Sau khi hầu hết các vị khách đã giải tán, Colette mời Carlton, Rachel, Nick, Đình Đình và một vài người bạn thân nhất của cô ở lại nhà để ăn tối.
“Richie đâu?” - Pineineum Wang hỏi Colette khi họ bước vào sảnh lớn.
“Tôi đã tống cổ anh ta đi sau hành động ngớ ngẩn lúc nãy. Nghĩ mà xem sao tôi lại cần anh ta hộ tống tới chỗ ngồi của mình chứ, cứ như thể là anh ta đang sở hữu tôi hay cái gì tương tự như thế vậy!” - Colette nói một cách bực bội.
“Hoan hô, Colette!” - Adele Deng nói. “Mình hoàn toàn đồng ý với cậu. Và cậu cũng đã có một quyết định vô cùng chính xác khi kết thúc buổi biểu diễn thời trang đó. Nó có thể huỷ hoại danh tiếng và hình tượng phong cách của cậu nếu để cho diễn ra lâu thêm một chút nữa.”
Rachel nhìn Nick bối rối, sau đó đành mạo muội hỏi, “Có gì thì mọi người bỏ quá cho, nhưng tôi thực sự vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Có gì sai với buổi biểu diễn sao? Từ bản hướng dẫn trên iPad của tôi, dường như chúng ta vẫn đang xem màn trình diễn những thiết kế từ các nhà tạo mẫu hàng đầu.”
“Họ là những nhà thiết kế hàng đầu, không sai. Nhưng chúng tôi chỉ thấy những bộ quần áo mà họ đặc biệt thiết kế để thu hút thị trường Trung Quốc. Thái độ đó cực kỳ kẻ cả. Đây là một phần của xu hướng đáng báo động khi các thương hiệu chỉ gửi các món đồ đầy tính Trung Quốc tới châu Á, nhưng hoàn toàn không cho chúng ta tiếp cận với những món đồ thời trang thực sự mà phụ nữ ở London, Paris hay New York sẽ mua.” - Colette giải thích.
“Mỗi tuần, tất cả các nhà thiết kế hàng đầu đều gửi cho tôi hàng kệ quần áo của họ, và hy vọng tôi sẽ mặc chúng, nhưng đa phần chúng đều những bộ trang phục tương tự những gì chúng ta nhìn thấy trên sàn trình diễn vừa rồi.” - Đình Đình nói.
“Tôi vẫn chưa hiểu gì cả.” - Rachel nói.
“Tôi hỏi cô, các thiết kế của Gareth Pugh và Hussein Chalayn ở đâu? Chỉ cần có thêm một chiếc váy sequin lệch vai nữa xuất hiện trên sàn catwalk đó, tôi sẽ nôn mửa mất!” - Perrineum giận dữ, chiếc râu bằng vàng trên đầu cũng chao đảo theo cơn giận của cô.
Ngả người trên một trong những chiếc ghế sofa, Tiffany Yap thở dài. “Mình đã hy vọng sẽ mua sắm được tất cả tủ đồ cho mùa tới vào tối nay, nhưng đây đúng là một thất bại hoàn toàn.”
“Mình đã từ bỏ việc mua sắm ở Trung Quốc từ lâu rồi. Tốt nhất là đi thẳng đến Paris.” - Stephanie Shi khịt mũi.
“Tất cả chúng ta nên tới Paris vào những ngày này. Sẽ là một chuyến đi thú vị.” - Adele nói.
Mắt Colette bỗng ánh lên rạng rỡ. “Tại sao chúng ta không đi ngay bây giờ? Dùng máy bay của mình và bay thẳng tới đó!”
“Colette, cậu thực sự nghiêm túc chứ?” - Stephanie nói một cách hào hứng.
“Tại sao không được?” - Quay sang Roxanne, Colette hỏi, “Lịch trình của máy bay như thế nào? Chiếc Trenta có được sử dụng vào tuần tới không?”
Roxanne bắt đầu lướt qua chiếc iPad. “Cha của cô sẽ sử dụng Trenta vào thứ năm, nhưng tôi đã sắp lịch cho cô bay với chiếc Venti vào ngày thứ hai. Cô đã dự định bay đến Quế Lâm cùng với Rachel và Nick.”
“Tôi đã quên mất điều đó.” - Colette nói, liếc nhìn Rachel một cách ngượng ngùng.
“Colette, em cứ tới Paris đi. Nick và chị có thể tự mình đi tới Quế Lâm.” - Rachel quả quyết.
“Không hợp lý. Em đã hứa sẽ chỉ cho chị thấy những ngọn núi yêu thích của em ở Quế Lâm, và chúng ta chắc chắn sẽ đi cùng nhau. Nhưng trước tiên, chị và Nick phải đến Paris cùng bọn em.”
Rachel bắn cho Nick một cái liếc mắt mà anh có thể hiểu là, Chúa ơi, không phải là một chuyến đi bằng máy bay riêng nữa chứ! Anh trả lời, lựa chọn từ ngữ một cách cẩn thận, “Chúng tôi thực sự không muốn làm phiền.”
Colette quay sang Carlton. “Ài dà, anh bảo anh chị ấy không cần phải khách sáo đâu.”
“Dĩ nhiên là anh chị ấy sẽ đi cùng chúng ta đến Paris.” - Carlton nói một cách ngắn gọn, như thể đó là một điều tất lẽ dĩ ngẫu.
“Thế còn cô, Đình Đình? Cô có thể đi cùng không?” - Colette hỏi.
Trong một tích tắc, Đình Đình trông giống như một con nai bị mắc kẹt trong ánh đèn pha. Mình thà bị mụn nhọt rộp da còn hơn bị mắc kẹt với mấy cô nàng này trong suốt mười hai giờ. “Chà, tôi ước mình có thể tới Paris, nhưng tôi sẽ phải quay lại trường quay ở London vào tuần tới.” - Nữ diễn viên nói với một điệu bộ đầy thê lương.
“Thật tệ quá.” - Colette nói.
Roxanne hắng giọng lớn. “E hèm, có một chút trở ngại... mẹ cô sẽ dùng Trenta vào ngày mai.”
“Để làm gì? Bà ấy định đi đâu?” - Colette hỏi.
“Toronto.”
“Mẹ!” - Colette gọi với tông giọng muốn rách phổi.
Bà Bing lạch bạch đi vào phòng khách lớn, tay vẫn cầm bát cháo cá.
“Tại sao mẹ lại cần tới Toronto?” - Colette hỏi.
“Mary Xie đã giới thiệu cho mẹ một bác sĩ chuyên khoa chân ở đó.”
“Bàn chân mẹ bị làm sao?”
“Ầy dà, vấn đề không phải ở bàn chân. Mà là bắp chân và đùi của mẹ. Nó thường bị như lửa đốt bên trong mỗi khi mẹ đi bộ độ hơn mười phút. Mẹ nghĩ rằng mẹ bị bệnh gì đó liên quan tới xương sống.”
“Chà, nếu thực sự gặp vấn đề với chân của mẹ, thì không nên tới Toronto, mà tới Paris mẹ à.”
“Paris, ở Pháp sao?” - Bà Bing nói một cách ngờ vực rồi tiếp tục ăn cháo.
“Vâng, mẹ không biết là tất cả các bác sĩ giỏi nhất về chân đều tập trung ở Paris hết sao? Họ chuyên chữa cho những người phụ nữ thường xuyên hành hạ đôi chân bằng cách đi bộ qua những con đường lát đá cuội trên mấy đôi giầy Roger Vivier ấy. Bọn con muốn tới Paris tối nay. Mẹ nên đi cùng và con sẽ đưa mẹ đi gặp chuyên gia hàng đầu ở đó.”
Bà Bing nhìn chằm chằm vào con gái mình, vừa sốc vừa thích thú. Đây là lần đầu tiên Colette quan tâm tới vấn đề cá nhân của bà. “Nainai 127* và dì Pan Di đi cùng được không? Dì ấy luôn ao ước được tới thăm Paris, còn kẽ ngón chân của Nainai cũng đang bị viêm tấy.”
“Dĩ nhiên rồi. Chúng ta còn rất nhiều phòng mà! Mẹ cứ mời bất cứ ai mà mẹ muốn nhé.”
Bà Bing nhìn Stephanie một cách ân cần. “Tại sao cháu không mời cả mẹ cháu nữa? Bác biết là mẹ cháu rất buồn kể từ lúc em trai cháu bị đuổi khỏi Yale.”
“Thật là một ý hay, cô Bing ạ! Cháu chắc rằng mẹ cháu sẽ rất muốn thăm thú một chuyến, nhất là vì có cả cô cùng đi.” - Stephanie trả lời.
Colette quay sang Roxanne ngay khi mẹ cô rời khỏi phòng. “Cô phải tra Google về ‘Bác sĩ chân tại Paris’ ngay.”
“Đã xong.” - Roxanne trả lời. “Và chiếc Trenta cùng phi hành đoàn sẽ sẵng sàng trong ba tiếng nữa.”
Colette quay sang bạn bè của mình. “Chúng ta sẽ gặp nhau tại sân bay Hồng Kiều lúc nửa đêm được không?”
“Mọi người, đi săn những món đồ Goyards 127a* cho mình nào! Chúng ta sẽ đến Paris!” - Perrineum phấn khích thông báo.