Chương XIV TRENTA - TỪ THƯỢNG HẢI TỚI PARIS TRÊN PHI CƠ RIÊNG128* CỦA GIA ĐÌNH BING.
Nhân viên bảo vệ tại lối vào dành riêng cho hàng không tư nhân của sân bay quốc tế Hồng Kiều trả lại hộ chiếu cho Carlton, Rachel, Nick và vẫy họ qua. Khi chiếc SUV của Carlton tới gần một chiếc Streamux VI đang bị vây quanh bởi một đám xe mới đến, Rachel nhận xét, “Chị có chút ám ảnh về chuyện bay bằng máy bay riêng, nhưng chị phải thừa nhận, chiếc máy bay của nhà Colette tuyệt đẹp.”
“Đó là một chiếc máy bay khá đẹp, nhưng nó không phải là của Colette. Cái kia cơ.” - Carlton nói, quẹo xe sang phải. Nằm ở khoảng không trên đường băng là một chiếc máy bay phản lực khổng lồ màu trắng - Boeing 747 với một dải màu đỏ uốn lượn được vẽ dọc thân máy bay giống như một nét vẽ thư pháp khổng lồ. “Chiếc Boeing 747-81 VIP này là món quà sinh nhật lần thứ bốn mươi dành cho mẹ của Colette.”
“Em đang đùa chị đúng không!” - Rachel nói, nhìn chằm chằm vào chiếc máy bay bự chảng lấp lóa dưới ánh đèn pha.
Nick cười mỉm. “Rachel, anh không biết sao em vẫn có thể ngạc nhiên nhỉ. Nhà Bing luôn thích những thứ hoành tráng mà, không phải sao?”
“Họ dành rất nhiều thời gian để đi khắp nơi trên thế giới, nên việc này cũng dễ hiểu mà. Và đặc biệt đối với những doanh nhân như Jack Bing, thời gian là tiền bạc. Với sự chậm trễ liên tục tại các sân bay ở Thượng Hải và Bắc Kinh bây giờ, sở hữu máy bay riêng rất có lợi – họ sẽ chỉ cần phải trả tiền để nhảy lượt xếp hàng sử dụng đường băng thôi.” - Carlton giải thích
“Đây có phải chính xác là lý do gây ra sự chậm trễ chuyến bay tại các cảng hàng không Trung Quốc không? Vì tất cả các máy bay phản lực tư nhân sẽ nhảy lượt để qua trước các máy bay thương mại?” - Nick hỏi.
“Em không có ý kiến gì đâu nhé.” - Carlton nháy mắt nói khi cho xe đi lên tấm thảm đỏ trải từ cầu thang máy bay xuống đường băng. Đội tiếp viên mặt đất lập tức vây quanh xe, mở cửa và dỡ hành lý trong khi Carlton giao chiếc xe của mình cho người phục vụ. Dọc theo chiều dài của tấm thảm, mười lăm thành viên phi hành đoàn đứng nghiêm như tiêu binh, sẵn sàng cho chuyến bay, họ mặc đồ của James Perse màu đen mịn giống như đồng phục được nhìn thấy tại nhà Colette.
“Em cảm thấy mình như Michelle Obama sắp lên chiếc Air Force One.” - Rachel thì thầm với Nick khi họ bước trên tấm thảm đỏ sang trọng.
Nghe lỏm được họ, Carlton châm biếm, “Hãy đợi cho đến khi chị lên máy bay. Chiếc máy bay này sẽ khiến cho chiếc Air Force One ấy không khác gì một hộp cá mòi.”
Lên hết cầu thang, họ bước vào cửa cabin và tiếp viên trưởng lập tức chào đón. “Chào mừng lên tàu, ông Bao. Rất vui được gặp lại.”
“Chào Fernando.”
Đứng bên cạnh Fernando là một nữ tiếp viên, cô cúi đầu trước khi hỏi Rachel và Nick. “Làm ơn cho biết kích cỡ giày của hai vị?”
“Ờ... Tôi đi cỡ sáu, còn anh ấy là cỡ mười rưỡi.” - Rachel nói, băn khoăn không hiểu vì sao cô ta lại hỏi như thế.
Một lát sau, người tiếp viên quay trở lại với túi dây rút nhung cho tất cả mọi người. “Là một món quà từ bà Bing.” - cô thông báo. Rachel nhìn vào bên trong và thấy một đôi dép da hiệu Bottega Veneta.
“Mẹ của Colette muốn mọi người đi cái này trên máy bay.” - Carlton giải thích rồi cởi đôi giày lười của mình ra. “Lại đây, để em dẫn anh chị đi một vòng trước khi những người khác tới.” - Anh dẫn Rachel và Nick xuống một hành lang ốp gỗ cây phong sơn mài màu xám và cố mở cánh cửa đôi. “Chết tiệt, em đoán là nó bị khoá rồi. Đây là cầu thang dẫn xuống một trạm xá. Còn có cả một phòng mổ với một hệ thống duy trì sự sống đầy đủ và luôn luôn có một bác sĩ trên tàu bay.”
“Để anh đoán nhé... đây là ý của bà Bing đúng không?” - Nick hỏi.
“Đúng thế, bà ấy luôn luôn lo lắng rằng mình sẽ bị ốm trên đường bay qua gặp các bác sĩ. Hãy thử đi lối này xem.”
Hai người đi theo Carlton dọc theo một lối đi khác và xuống những bậc thang rộng hơn. “Đây là cabin chính, hoặc có thể gọi là Phòng Khách Lớn.”
Hàm Rachel suýt thì rơi ra. Cô vẫn còn tỉnh táo để ý thức được rằng mình đang trên máy bay. Nhưng những gì cô đang nhìn thấy là thứ gì đó không thể nào lại tồn tại trên một chiếc máy bay. Họ đang đứng trong một căn phòng hình bán nguyệt rộng lớn, kê đầy ghế sofa bằng gỗ tếch Bali bóng láng, bàn tiếp khách trông giống như mấy cái rương bạc cổ, và những chiếc đèn có chao bằng lụa tạo hình hoa sen. Nhưng tâm điểm của không gian phải kể đến một bức tường đá ba tầng được chạm khắc hình những vị Phật cổ xưa. Vươn ra khỏi bức tường là những cây dương xỉ và các loại thực vật kỳ lạ khác, ở bên cạnh, có một cầu thang bằng kính và đá xoắn ốc dẫn lên trên tầng cao hơn.
“Bà Bing muốn Phòng khách lớn mang lại cảm giác như một ngôi đền cổ của người Java.” - Carlton giải thích.
“Giống như Ba La Phù đồ 129* sao.” - Nick thì thầm khẽ khàng khi chạm vào một hòn đá phủ đầy rêu.
“Anh đúng đó. Em nghĩ là bà ấy bị thích một trong những khu nghỉ dưỡng ở đó nhiều năm về trước và muốn nó được tái hiện lại trên máy bay của mình. Bức tường này thực sự là mặt tiền đền thờ của một công trình khảo cổ. Họ phải buôn lậu nó ra khỏi Indonesia vì lý do như em đã nói.”
“Anh đoán là người ta có thể làm bất cứ điều gì họ muốn với một chiếc 747 nếu không cần phải tốn công để kê tới bốn trăm chỗ ngồi.” - Nick phỏng đoán.
“Đúng thế, và có năm ngàn feet vuông để chơi cũng thú. Nhân tiện, những chiếc ghế sofa này được bọc bằng da tuần lộc Nga. Và lên những bậc thang đó, có một phòng karaoke, phòng chiếu, phòng tập thể dục và mười phòng ngủ.”
“Lạy Chúa lòng thành! Nick, qua đây đi!” - Rachel nói với giọng hoảng hốt từ phía bên kia phòng.
Nick vội chạy đến chỗ cô. “Em không sao chứ?”
Rachel đứng chết trân bên bờ tường của cái dường như là một bể nước, lắc đầu không tin. “Nhìn này, đây là một hồ cá koi.”
“Chúa ơi, em làm anh hết hồn. Anh cứ tưởng em bị chuyện gì.” - Nick nói.
“Anh vẫn nghĩ cái này chưa phải là chuyện sao? CÓ MỘT CÁI HỒ CÁ COI Ở NGAY CHÍNH GIỮA CÁI MÁY BAY NÀY, NICK!”
Carlton chạy đến, vô cùng thích thú với phản ứng của chị gái. “Đây là một số loại cá Koi được bà Bing đánh giá cao. Chị có thấy con cá màu trắng mỡ đằng kia với đốm đỏ lớn ngay giữa lưng nó không? Một tay người Nhật ngớ ngẩn từng là khách trên máy bay đã muốn trả 250.000 đô la cho nhà Bing để lấy con cá đó vì anh ta nhớ đến lá cờ Nhật Bản. Em vẫn tự hỏi liệu những con cá koi tội nghiệp này có bị lệch múi giờ không nữa?”
Vừa lúc đó, Colette bước vào cabin chính trong một chiếc áo choàng trùm đầu làm từ lông dê mịn poncho, theo sau cô là một đoàn tùy tùng lớn bao gồm mẹ và bà của cô, Roxanne, một vài cô gái lúc trước đó, và một người hầu gái. “Em không thể tin rằng những kẻ ngốc đó cho phép mọi người lên máy bay! Em muốn đích thân đưa anh Nick và chị Rachel đi tham quan.” - Colette nói với một cái bĩu môi.
“Bọn chị chưa xem qua bất cứ thứ gì ngoại trừ căn phòng này.” - Rachel nói một cách nhu mì.
“Hay quá! Em biết là chị thích phòng tắm, nên em muốn cho chị xem phòng mát-xa thủy lực.” - Hạ giọng xuống, cô nói với Rachel, “Em muốn cảnh báo cho chị trước một điều. Bố mẹ em đã mua và thiết kế chiếc máy bay này trong khi em đi vắng ở Regent. Vì vậy, em sẽ không thể chịu trách nhiệm cho việc trang trí.”
“Chị không biết em đang nói gì, Colette. Chiếc máy bay này thực sự đẹp đến không ngờ, trên cả tuyệt vời.” - Rachel trấn an cô.
Colette trông thật sự nhẹ nhõm. “Hãy làm quen với bà ngoại em. Nainai , đây là những người bạn của cháu đến từ Mỹ, Rachel và Nick.” - Colette giới thiệu tới một bà lão hơi quá đầy đặn với tiêu chuẩn cho một người-bà-kiểu-Trung-Quốc.
Người bà mỉm cười một cách mệt mỏi với họ, nhe ra một vài chiếc răng bọc vàng. Bà cụ trông như thể vừa vội vã rời khỏi giường, nhét người vào chiếc áo khoác đan len của St. John nhỏ hơn hai size, và hối hả để lên máy bay.
Colette ngó một vòng cabin, trông khá khó chịu. Cô liếc nhìn Roxanne và nói, “Gọi Fernando đến đây ngay.”
Người đàn ông vội xuất hiện trong giây lát, và bị Colette tặng cho một cái lườm chết người. “Trà ở đâu? Luôn luôn phải có những tách trà Long Tỉnh nóng nghi ngút khói 130* cho mẹ và bà tôi vào ngay phút họ bước lên máy bay chứ! Và những đĩa nhỏ hua mei 131* để ngậm trong khi cất cánh nữa! Có ai chịu đọc Hướng dẫn tiêu chuẩn máy bay không?”
“Tôi xin lỗi, cô Bing. Chúng tôi chỉ vừa hạ cánh được hơn một giờ trước nên chưa có đủ thời gian để chuẩn bị mọi thứ.”
“Anh nói anh vừa hạ cánh có nghĩa là gì? Không phải chiếc Trenta ở đây cuối tuần sao?
“Không, cô Bing. Cha của cô vừa trở về từ Los Angeles.”
“Thật sao? Tôi không biết điều đó đấy. Vậy thì hãy lấy trà cho chúng tôi và nói với phi công là chúng tôi đã sẵn sàng để cất cánh.”
“Ngay lập tức thưa cô Bing.” - Tiếp viên trưởng nói rồi quay đi.
“Một điều nữa…”
“Vâng, cô Bing?”
“Có cái gì đó trong không khí tối nay ấy, Fernando.”
“Chúng tôi sẽ chỉnh lại nhiệt độ trong cabin ngay bây giờ.”
“Không phải chuyện đó. Anh có ngửi thấy mùi trong không khí không, Fernando? Nó không hề giống mùi Jurassic Flower của Frédéric Malle. Ai đã thay đổi hương thơm của cabin mà không có sự cho phép của tôi?”
“Tôi không chắc thưa cô Bing.”
Sau khi Fernando rời căn phòng, Colette quay sang Roxanne một lần nữa. “Khi chúng ta tới Paris, tôi muốn những bản sao của Sổ tay tiêu chuẩn máy bay được in và phát cho mỗi thành viên phi hành đoàn. Tôi muốn họ ghi nhớ được từng trang, và chúng ta sẽ kiểm tra vấn đáp họ trong chuyến bay trở về.”