Chương XV 28 ĐƯỜNG CLUNY PARK - SINGAPORE
Carmen Loh vừa mới kéo căng người thực hiện tư thế sarvangasana ở giữa phòng khách thì nghe thấy tiếng máy trả lời tự động vang lên.
“Carmen à, mẹ đây. Geik Choo vừa gọi để báo với mẹ rằng bác C.K. của con đã được kiểm tra tại nhà an dưỡng Dover Park. Họ nói nếu bác ấy qua được đêm nay, bác ấy có thể trụ được cả tuần nữa. Mẹ sẽ đi thăm bác ấy vào ngày hôm nay. Mẹ nghĩ con cũng nên đi với mẹ. Con có thể đến đón mẹ tại nhà của Lillian May Tan vào khoảng sáu giờ không? Tầm đấy là xong buổi mạt chược, trừ khi bà Lee Yong Chien đến. Trong trường hợp đó thì sẽ mất nhiều thời gian hơn một chút. Giờ thăm nom ở nhà an dưỡng kết thúc lúc tám giờ, vì vậy mẹ muốn chắc chắn rằng chúng ta tới đó sớm để có đủ thời giờ. Ngoài ra, mẹ tình cờ gặp Keng Lien hôm nay tại NTUC và bà ấy nói đã nghe từ Paula rằng con đang bán thẻ thành viên Câu lạc bộ Churchill của mình để lấy tiền cho chuyến lặn biển mạo hiểm mới. Mẹ đã bảo với bà ấy: ‘Thật là rác rưởi, không đời nào con gái tôi làm một việc như thế...’”
Càu nhàu trong sự thất vọng, Carmen thả lỏng người, thoát khỏi tư thế yoga. Tại sao cô lại quên không tắt cái máy chết tiệt đó chứ? Ba mươi phút hạnh phúc thuần khiết đã bị hủy hoại bởi một cuộc gọi từ mẹ cô. Cô đi chầm chậm đến điện thoại và nhấc nó lên. “Mẹ, có chuyện quái gì mà bác C.K. lại ở trong nhà an dưỡng chứ không ở nhà? Tại sao họ không dành hai bốn tiếng để chăm sóc bác ấy tại nhà ngay cả trong những ngày cuối cùng này? Con không thể tin rằng gia đình mà lại giam siap 132* như thế.”
“Ầy dà, không phải thế. Bác C.K. muốn được ra đi tại nhà, nhưng lũ con lại không để thế. Chúng nghĩ điều đó sẽ làm giảm giá trị của ngôi nhà, lor.”
Carmen trợn tròn mắt vì bực tức. Ra là những người đó đã có âm mưu từ trước khi kết quả chụp MRI của ông trùm khai thác thiếc C. K. Wong cho thấy các tế bào ung thư đã lan rộng khắp nơi. Ngày xưa, các đại lý môi giới bất động sản sẽ lùng sục cáo phó mỗi sáng, với hy vọng nhìn thấy tên của một ông trùm nổi tiếng nào đó xuất hiện, biết rằng đó chỉ là vấn đề thời gian trước khi gia đình họ mang ngôi nhà lớn ra để bán. Giờ đây, khi mà Good Class Bungalows 133* trở nên hiếm hơn kỳ lân, các đại lý bất động sản hàng đầu đã tìm cách cài cắm đầu mối khắp các bệnh viện. Năm tháng trước, ông chủ của Carmen, Owen Kwee, tại MangoTee Properties đã gọi cô vào phòng của ông ta và nói, “lobang 134* của tôi tại Mount E. đã thấy C. K. Wong đến để điều trị hóa trị. Cô có liên quan đến ông ấy không?”
“Cha của chúng tôi là anh em họ với ông ấy.”
“Ngôi nhà của ông ấy ở trên đường Cluny Park nằm trên một mảnh đất rộng ba mẫu. Nó là một trong những ngôi nhà Frank Brewer cuối cùng vẫn còn tồn tại.”
“Tôi biết. Tôi đã tới đó suốt từ xưa tới giờ.”
Owen ngả người trên chiếc ghế văn phòng bọc da. “Tôi chỉ biết con trai lớn nhất, Quentin. Nhưng anh ta có những anh chị em khác, phải không?”
“Còn hai em trai và một em gái.” - Cô biết chính xác ý đồ của ông ta là gì trong chuyện này.
“Hai anh em trai đang sống ở nước ngoài, phải không?”
“Vâng.” - Carmen sốt ruột nói, ước gì ông ta sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn.
“Gia đình họ có lẽ sẽ muốn bán căn nhà sau khi ông lão mất đúng không?”
“Chúa ơi, Owen, bác tôi vẫn còn sống mà. Bác ấy vẫn chơi golf tại Câu lạc bộ Pulau vào Chủ nhật tuần trước.
“Tôi biết, lah, nhưng nếu gia đình có ý định bán căn nhà, tôi có thể yên tâm cho rằng sẽ nhận được niêm yết độc quyền của khu MangoTee không?”
“Đừng quá kiasu 135* như thế. Tất nhiên, tôi sẽ lấy được niêm yết.” - Carmen nói trong sự khó chịu.
“Tôi không hề kiasu, tôi chỉ muốn chắc chắn rằng cô đã chuẩn bị cho việc này. Tôi nghe rằng Willy Sim ở công ty Eon Properties đang lượn vòng như một con chim ưng. Anh ta đã đến Raffles cùng Quentin Wong, cô biết đấy.”
“Willy Sim có thể xem xét tất cả những gì anh ấy muốn. Nhưng tôi đã ở trong tổ chim rồi.”
***
Sáu tháng sau, đây chính xác là nơi mà Carmen thấy mình đang đứng - trong tổ quạ, một căn phòng nhỏ nằm gọn trong căn gác ngôi nhà một tầng lầu cũ của người chú quá cố của mình - cô đang dẫn bạn mình là Astrid đi xem khu bất động sản.
“Thật là một không gian dễ thương! Họ đã sử dụng căn phòng này để làm gì vậy nhỉ?” - Astrid hỏi khi cô ngó nghiêng quanh các ngóc ngách nhỏ.
“Gia đình ban đầu xây dựng ngôi nhà này và gọi nó là tổ quạ. Lý do là người vợ là một nữ sĩ, và cô ấy muốn một nơi yên tĩnh cách xa những đứa con của mình để có thể viết lách. Từ cửa sổ, cô có thể nhìn toàn cảnh dưới con mắt của một chú chim về phía khu vườn phía trước và đường lái xe vào nhà, vì vậy cô luôn có thể theo dõi xem ai đang đến và đi. Vào thời điểm bác mình mua căn nhà, đây chỉ là một phòng chứa đồ. Anh em họ của mình và mình đã sử dụng nó như một câu lạc bộ khi chúng mình còn là những đứa trẻ. Chúng mình gọi nó là nơi ẩn náu của Đội trưởng Haddock.”
“Cassian có lẽ sẽ thích nơi này. Thằng bé sẽ có rất nhiều kỉ niệm vui vẻ ở đây.” - Astrid nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy chiếc Porche 356 đời 1956 màu đen của Michael đang tiến vào căn nhà.
“James Dean đã đến rồi.” - Carmen ngây người thốt lên.
“Haha... Anh ấy trông giống như một kẻ nổi loạn trong đó, ý cậu vậy phải không?”
“Mình luôn biết cậu sẽ kết thúc với một gã trai hư mà. Đến đây, hãy dẫn anh ấy đi một vòng nào.”
Khi Michael ra khỏi chiếc xe thể thao cổ điển của mình, Carmen có thể thấy được sự biến đổi sâu sắc. Lần gần nhất cô nhìn thấy Michael là hai năm về trước tại một bữa tiệc ở nhà bố mẹ của Astrid, anh ta chỉ ăn vận với quần cargo 136* cùng áo polo và vẫn cạo đầu kiểu lính đặc công. Bây giờ, anh ta sải bước tới bậc thềm trong bộ đồ vest của Berluti màu xám, đeo kính râm của Robert Marc và để một mái tóc hơi rối thời thượng, anh ta như là một người đàn ông hoàn toàn khác.
“Hey, Carmen. Tôi thích kiểu tóc mới của cô.” - Michael nói, trao cho cô ấy một nụ hôn lên má.
“Cảm ơn.” - Carmen nói. Cô đã cắt mái tóc dài thẳng của mình thành một mái tóc dài tới cằm nhiều lớp và anh ta là người đàn ông đầu tiên khen ngợi mái tóc mới của cô.
“Tôi xin chia buồn về chú của cô, ông ấy là một người đàn ông tuyệt vời.”
“Cám ơn anh. Trong cái rủi cũng có cái may, thế nên hôm nay tôi mới được dẫn hai người đi xem nơi này trước khi nó được đưa ra thị trường công khai vào ngày mai.”
“Đúng vậy, nên Astrid đã kêu tôi rời khỏi văn phòng và đến đây ngay bây giờ.”
“Chà, chúng tôi dự đoán sẽ có một cơn sốt điên cuồng khi căn nhà này được đưa ra niêm yết. Một tài sản như thế này đã nhiều năm không xuất hiện trên thị trường và rất có thể nó sẽ được mang ra bán đấu giá.”
“Tôi có thể tưởng tượng được điều đó. Đây là hai hay ba mẫu đất vậy? Trong khu phố này ấy? Tôi chắc chắn rằng những người đầu tư bất động sản đều muốn được chạm tay vào nó.” - Michael nói, xem xét bãi cỏ rộng phía trước bao quanh bởi những cây cọ cao sum xuê tươi tốt.
“Đó chính xác là lý do tại sao gia đình đã cho phép tôi dẫn hai người đi xem nó. Chúng tôi không muốn ngôi nhà này bị phá hủy và biến thành một khu chung cư lớn.”
Michael liếc mắt hỏi Astrid. “Nơi này không thể phá dỡ sao? Anh nghĩ rằng em sẽ muốn thuê một số tay kiến trúc sư người Pháp tài năng để thiết kế lại mảnh đất này.”
“Không, không, có thể anh bị nhầm lẫn nơi này với nơi em muốn anh đi xem trên Trevose Crescent. Nơi này không bao giờ nên bị tháo dỡ, nó là một kho báu đấy.” - Astrid nói một cách dứt khoát.
“Tôi thích khu đất này, nhưng hãy nói thêm cho tôi biết những điều đặc biệt về ngôi nhà này. Nó không giống như một căn nhà mang tính lịch sử của thời kỳ thuộc địa chứ.”
“Nó còn hiếm hơn một ngôi nhà thời kỳ thuộc địa ấy.” - Carmen nói. “Đây là một trong số ít những ngôi nhà được xây dựng bởi Frank Brewer, một trong những kiến trúc sư nổi tiếng nhất ở Singapore trước đây. Ông cũng chính là người thiết kế tòa nhà Cathay. Lại đây, hãy đi dạo quanh bên ngoài trước.”
Khi họ đi vòng quanh ngôi nhà, Astrid chỉ ra những đầu hồi bằng nửa cây gỗ vô cùng đặc biệt, chúng khiến cho ngôi nhà trông trang nghiêm, các vòm gạch hiện ra thanh lịch ở lối cổng cho xe ra vào, và các chi tiết khéo léo khác như lưới tản nhiệt lấy cảm hứng từ Mackintosh giữ cho các phòng luôn mát mẻ ngay cả trong cái nóng nhiệt đới ngột ngạt. “Hãy xem cách nó được kết hợp giữa Nghệ thuật và mỹ thuật Thủ công hay giữa phong cách của kiến trúc sư Charles Rennie Mackffy và phong cách của toà đại sứ Tây Ban Nha? Hai người sẽ không tìm thấy sự hợp nhất tinh tế các phong cách kiến trúc trong cùng một ngôi nhà như thế này ở bất cứ nơi nào khác trên hành tinh.”
“Hay quá, nhưng cô có lẽ là người duy nhất còn lại ở Singapore quan tâm đến những chi tiết đó! Ai đã sống ở đây trước những người họ hàng của cô thế?” Michael hỏi Carmen
“Nó được xây dựng đầu tiên vào năm 1922 cho chủ tịch của hãng Fraser và Neave, và sau đó nó trở thành nơi cư trú của đại sứ Bỉ.” - Carmen trả lời, sau đó thêm vào một cách không cần thiết: “Đây là cơ hội hiếm có để sở hữu một trong những viên đá quý thực sự của lịch sử Singapore.”
Ba người bước vào nhà, và khi họ đi qua những căn phòng được thiết kế và bài trí một cách thanh lịch, Michael bắt đầu dần đánh giá cao nơi này. “Tôi thích trần nhà tầng trệt phải cao như thế này.”
“Nó có một vài chỗ bị ọp ẹp, nhưng em biết một kiến trúc sư có thể phục hồi được nơi này, ông ấy đã sửa một khu ở Surrey cho chú Alfred và ông ấy còn làm lại ngôi nhà Dumfries ở Scotland cho Hoàng tử xứ Wales nữa.” - Astrid nói.
Đứng giữa phòng khách, với ánh mặt trời tràn qua cửa sổ và đổ bóng hoa văn lên sàn gỗ, Michael bất chợt nhớ đến phòng vẽ ở Tyersall, anh đã từng có cảm giác sợ hãi không ngớt khi bước vào đó lần đầu tiên để gặp bà ngoại của Astrid. Ban đầu, anh đã hình dung ngôi nhà mới của mình sẽ giống như một bảo tàng đương đại, nhưng bây giờ anh đã có một tầm nhìn khác về bản thân. Anh của ba mươi năm nữa sẽ trở thành một nhân vật tóc bạc có địa vị quan trọng trong xã hội, chủ trì nơi thăm quan vĩ đại có tính chất lịch sử này và khiến cho tất cả các đồng sự kinh doanh tới từ khắp nơi trên thế giới phải tỏ lòng kính nể. Anh đập tay vào một trong những cột trụ và nói với Astrid, “Anh thích tất cả những đồ đá cũ này. Ngôi nhà này tạo cảm giác vô cùng chắc chắn, không giống như ngôi nhà thời kỳ thuộc địa lung lay của bố em.”
“Em rất mừng vì anh thích nó. Nó mang lại một cảm giác rất khác so với nơi ở của bố em.” - Astrid mói một cách khiêm nhường.
Và nó cũng lớn hơn ngôi nhà của bố em, Michael nghĩ. Anh đã có thể tưởng tượng những người anh em của mình sẽ nói gì khi họ lái xe tới đây: Wah lan eh, ji keng choo seeee baaay tua! 137* Anh quay sang Carmen và hỏi, “Vậy, cần chi bao nhiêu để có được chìa khoá ngôi nhà này?”
Carmen cân nhắc câu hỏi của Michael một lát trước khi trả lời. “Trên thị trường có lẽ ngôi nhà này sẽ có giá khoảng sáu mươi lăm hoặc bảy mươi triệu. Hai người phải ra một mức giá đủ hấp dẫn để gia đình họ ngừng việc niêm yết vào sáng mai.”
Michael đứng ở đầu cầu thang, chạm ngón tay vào lan can gỗ. Phần trang trí nghệ thuật chan hoà ánh nắng của nó làm anh nhớ đến tòa nhà Chrysler. “Ông C. K. Wong có bốn người con, phải không? Tôi sẽ trả bảy mươi tư triệu. Như vậy thì mỗi anh chị em nhà đó sẽ nhận thêm được một triệu để giải quyết các rắc rối của họ.”
“Đợi tôi gọi cho anh họ Geik Choo đã nhé.” - Carmen nói, tìm điện thoại trong túi xách hiệu Saint Laurent và kín đáo đi ra khỏi phòng khách.
Vài phút sau, cô quay lại. “Anh trai tôi cám ơn về đề nghị của anh, nhưng vì phải trả cả thuế đất và hoa hồng cho tôi nên gia đình sẽ cần nhiều hơn. Họ sẽ đồng ý bán ngôi nhà ở mức tám mươi triệu.”
“Tôi biết là cô sẽ nói thế.” - Michael nói xong cười lớn. Anh nhìn Astrid và nói, “Em yêu, em muốn ngôi nhà này tới mức nào?”
Đợi một chút – không phải anh mới là người muốn chuyển nhà sao, Astrid nghĩ. Nhưng thay vào đó, cô chỉ nói, “Em chỉ thấy vui khi chuyển tới ngôi nhà này nếu anh cũng muốn thế.”
“Được thôi vậy thì chốt tám mươi triệu nhé.”
Carmen mỉm cười. Điều này dễ dàng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô. Cô liền né vào một phòng ngủ dưới hành lang một lần nữa để gọi cho anh họ mình.
“Em nghĩ sẽ tốn mất bao nhiêu để trang trí lại nơi này?” - Michael hỏi Astrid.
“Thực sự thì nó sẽ phụ thuộc vào những gì chúng ta muốn làm. Nó làm em nhớ đến mấy ngôi nhà ở nông thôn vùng Cotswold, vì vậy em có thể hình dung ra một số đồ kiểu Anh đơn giản phối cùng giấy dán tường của Geoffrey Bennison. Em nghĩ rằng nó cũng sẽ phù hợp với đồ giả cổ của anh và một số đồ cổ Trung Quốc của em. Và ở tầng dưới, có lẽ chúng ta có thể... ”
“Toàn bộ tầng dưới sẽ được chuyển đổi thành một bảo tàng xe hơi nghệ thuật để trưng bày bộ sưu tập xe của an.” - Michael ngắt lời cô.
“Tất cả sao?”
“Tất nhiên. Đó là điều đầu tiên anh hình dung khi vừa bước vào cửa trước. Anh muốn đập thông tất cả các phòng tiếp khách và biến nó thành một hội trường rộng lớn. Sau đó anh có thể đặt bàn xoay cho xe lên sàn. Thật tuyệt khi tưởng tượng cảnh những chiếc xe của anh xoay quanh mấy cái cột đó.”
Astrid nhìn chồng, chờ đợi anh nói mấy câu kiểu như, anh đùa thôi mà em, nhưng rồi cô nhận ra anh đang vô cùng nghiêm túc. “Nếu đó là tất cả những gì anh muốn.” - Cuối cùng cô cũng có thể thốt thành lời.
“Mà sao bạn em đi nói chuyện gì mà lâu thế? Đừng nói với anh rằng mấy người nhà Wong đó lại trở nên tham lam hơn và muốn tăng giá nhé.”
Ngay sau đó, Carmen trở lại căn phòng, mặt đỏ phừng phừng. “Tôi xin lỗi, hi vọng là tôi nói không nói quá to chứ?”
“Không. Có chuyện gì thế?” Astrid hỏi.
“Ờ, mình không biết phải mở lời như thế nào nữa, nhưng mình sợ rằng ngôi nhà đã được bán cho một người khác.”
“CÁI GÌ CƠ? Tôi tưởng rằng tôi là người ra giá đầu tiên.” - Michael nói.
“Tôi rất xin lỗi. Tôi cũng nghĩ là như thế. Nhưng gã anh họ khốn nạn Quentin đã chơi tôi. Anh ta đã lấy giá của anh để ra giá cho một người đang đàm phán khác.”
“Tôi sẽ ra giá cao hơn bất cứ giá nào mà anh họ của cô được trả.” - Michael nói một cách ngang ngạnh.
“Tôi cũng đã đề nghị như thế, nhưng có vẻ thoả thuận đã được chốt xong xuôi. Người mua tăng giá lên tận gấp đôi giá thị trường. Ngôi nhà đã được bán với giá 160 triệu.”
“Một trăm sáu mươi triệu đô la sao? Vô lý! Ai mà mua với giá như thế?”
“Tôi không biết. Anh họ tôi cũng không biết luôn. Hình như là một công ty trách nhiệm hữu hạn nào đó ở Trung Quốc, nhưng có vẻ chỉ là vỏ bọc mà thôi.”
“Người đại lục. Hẳn là thế rồi.” - Astrid nói nhẹ nhõm.
“Kan ni na bu chao chee bye!” 138* Michael hét lên, đá lan can gỗ trong sự thất vọng
“Michael!” - Astrid kêu lên vì sốc.
“Sao nào?” - Michael nhìn cô thách thức. “Khốn nạn, tất cả là lỗi của cô! Tôi không thể tin rằng cô lại lãng phí thời gian của tôi như thế này!”
Carmen giận dữ. “Tại sao anh lại đổ lỗi cho vợ mình? Nếu anh cần phải đổ lỗi lên một ai đó thì chọn tôi đây này.”
“Cả hai người các cô đều có lỗi. Astrid, cô có biết hôm nay tôi bận đến thế nào không? Cô không nên yêu cầu tôi bỏ tất cả mọi thứ để đến xem ngôi nhà tuyệt vời này nếu nó đã được bán. Carmen, làm thế quái nào mà cô lại có được giấy phép hoạt động bất động sản khi cô thậm chí làm không xong một giao dịch đơn giản như thế này? Khốn kiếp, thật không thể tin nổi!” - Michael chửi thề, sau đó lao ra khỏi nhà.
Astrid khuỵu xuống bậc thang trên cùng của cầu thang và vùi đầu vào tay trong giây lát. “Mình vô cùng xin lỗi.”
“Astrid, cậu không có gì phải xin lỗi cả. Mình mới cần xin lỗi.”
“Lan can có bị sao không?” - Astrid hỏi, nhẹ nhàng vỗ vào vết chân mà Michael đã để lại.
“Mấy cái lan can sẽ được sửa thôi. Nói thật thì mình lo lắng cho cậu hơn.”
“Mình hoàn toàn ổn. Mình nghĩ đây là một ngôi nhà đẹp, nhưng thành thật mà nói, mình không biết có thể chăm nom cho nó tốt nếu mình sống ở đây hay không.”
“Mình không nói về chuyện đó. Ý của mình là...” - Carmen dừng lại một lúc, suy nghĩ xem có nên nói thẳng không. “Mình chỉ tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với cậu?”
“Ý cậu là gì?”
“Được rồi, vì chúng ta là bạn bè nên mình sẽ nói chuyện này một cách thật thẳng thắn: Mình không thể chấp nhận được cái cách mà Michael nói với cậu, và cách mà cậu cứ để anh ta bỏ đi như thế.”
“Xì, không có gì đâu. Michael chỉ giận dữ một chút thôi bởi vì anh ấy bị mua lỡ căn nhà này. Anh ấy đã quen với việc có được những gì anh ấy muốn.”
“Cậu đừng nói thế. Ý mình không chỉ là những gì anh ta phun ra khi tức giận. Mình đã không thích cách anh ta nói chuyện từ lúc anh ta đến rồi cơ.”
“Là sao cơ?”
“Cậu thực sự không thấy điều đó sao? Cậu không thấy rằng anh ta đã thay đổi quá nhiều sao?” - Carmen thở dài trong thất vọng. “Khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Michael sáu năm trước, anh ta đường như có một tâm hồn vô cùng dịu dàng. Mặc dù anh ta không nói quá nhiều, nhưng khi mình thấy cái cách mà anh ta nhìn cậu, mình đã nghĩ, ‘Chà, anh chàng này thực sự tôn thờ cô ấy. Đây đúng là mẫu người lý tưởng của mình rồi.’ Mình đã quá quen với mấy anh chàng bám váy mẹ, mấy gã luôn mong chờ được hầu hạ tận răng, giống như người yêu cũ của mình, nhưng người đàn ông này thì hoàn toàn khác. Anh chàng mạnh mẽ và kín đáo này luôn hành động vô cùng chu đáo với cậu. Cậu có nhớ cái ngày mà chúng ta đi mua sắm tại xưởng của Patric, và Michael đã chạy khắp phố Tàu trong cả giờ liền để cố gắng kiếm kueh tutu 139* cho cậu chỉ vì cậu từng nói rằng bảo mẫu của cậu thường đưa cậu đến mua chỗ mấy cái xe đẩy cũ của đám đàn ông bán kueh tutu?”
“Anh ấy vẫn làm những điều nhỏ bé tốt đẹp như thế cho mình mà.” - Astrid bào chữa yếu ớt.
“Đó không phải là vấn đề. Người đàn ông tới xem ngôi nhà này hôm nay hoàn toàn khác với người đàn ông mà mình đã từng gặp.”
“Chà, anh ấy đã có được nhiều sự tín nhiệm hơn. Ý mình là, anh ấy đã đạt thành công vô cùng to lớn trong công việc kinh doanh. Và dĩ nhiên thành công như vậy sẽ làm thay đổi bất cứ ai.”
“Rõ ràng. Nhưng anh ta thay đổi tốt lên hay xấu đi? Lúc vừa tới đây, Michael đã hôn lên má mình. Đó là điều đầu tiên khiến mình ngạc nhiên. Nó quá ư là đại lục, không hề giống anh chàng chin chye 140* mà mình từng biết. Và đình điểm là anh ta đã khen ngợi mình. Nhưng cậu đứng ngay cạnh đó trong chiếc váy hoa xinh xắn nhất của Dries Van Noten mình từng được nhìn thấy mà chồng cậu không nói một lời nào cả.”
“Thôi nào, mình đâu không mong đợi anh ấy khen mình mỗi lần bọn mình gặp nhau. Bọn mình đã kết hôn từ rất lâu rồi mà.”
“Bố mình vẫn dành cả triệu lời khen cho mẹ mình mỗi ngày, và họ đã kết hôn được hơn bốn mươi năm rồi. Nhưng ở đây thì, cái cách anh ta đối xử với cậu, nó thật khiến mình đau lòng. Ngôn ngữ cơ thể của anh ta. Lời nói của anh ta. Có một sự... sự... khinh miệt rất rõ ràng.”
Astrid cố gắng phá lên cười trước bình luận của bạn mình.
“Đây không phải là trò đùa. Sự thật cậu không thấy đó là một điều đáng báo động sao. Nó giống như là cậu đã mắc hội chứng Stockholm hay cái gì tương tự thế. Có chuyện gì đã xảy ra với “nữ thần” của mình vậy? Astrid mà mình biết sẽ không bao giờ cam chịu điều này.”
Astrid im lặng một lúc, rồi ngước lên nhìn bạn mình. “Mình thấy điều đó, Carmen. Mình đã nhận thấy tất cả.”
“Vậy tại sao cậu lại để điều này xảy ra? Bởi nhìn từ quan điểm của mình, đây giống như một con dốc mà sau đó cậu sẽ bị trượt dài. Đầu tiên, nó chỉ là một vài lời cay độc nhưng rồi tới một buổi sáng thức dậy và cậu nhận ra rằng mọi cuộc trò chuyện cậu có với chồng chỉ là những trận cãi vã hò hét.”
“Nó phức tạp hơn thế, Carmen.” - Astrisd hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục. “Michael và mình đã từng có một thời kỳ vô cùng căng thẳng. Bọn mình đã ly thân một thời gian và đứng trên bờ vực ly hôn.”
Đôi mắt của Carmen Lau mở to. “Khi nào?”
“Ba năm về trước. Ngay trong khoảng thời gian tổ chức đám cưới của Araminta Lee. Cậu là người duy nhất trên toàn bộ hòn đảo mình kể chuyện này đấy.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Đó là một câu chuyện dài, nhưng về cơ bản, điều đó đã làm cho Michael thực sự gặp khó khăn trong việc đối phó với quyền lực trong cuộc hôn nhân của bọn mình. Mặc dù mình đã cố gắng hết sức để hỗ trợ, anh ấy vẫn cảm thấy lúng túng. Cậu biết đấy, về chuyện tiền bạc. Anh ấy luôn cảm thấy như một người chồng rúc gầm chạn, và cách gia đình mình đối xử với anh ấy cũng không được tốt lắm.”
“Mình có thể thấy được điều đó, kết hôn với con gái duy nhất của Harry Leong không thể dễ dàng, nhưng thôi nào, bao nhiêu gã đàn ông chỉ mơ ước để được không may mắn như vậy mà.” - Carmen nhận xét.
“Chính xác. Nhưng Michael không giống như hầu hết đàn ông khác. Và chính điều đó ở anh ấy đã thu hút mình. Anh ấy rất thông minh, và bị động, và anh ấy thực sự muốn làm mọi thứ một cách tự lực. Anh ấy không bao giờ muốn sử dụng bất kỳ một mối quan hệ nào từ gia đình để giúp anh ấy bắt đầu công việc kinh doanh, và anh ấy kiên quyết không lấy một xu từ mình.”
“Có phải đó là lý do hai người sống ở căn nhà nhỏ bé trên Đại lộ Clemenceau không?”
“Đúng vậy. Bởi vì anh ấy đã tự mua căn hộ đó bằng tiền của anh ấy.”
“Quả thật không ai có thể hiểu nổi chuyện đó! Mình nhớ tất cả mọi người đã nói về nó kiểu như – Cô có thể tin Astrid Leong kết hôn với một anh chàng cựu quân nhân và chuyển đến một CĂN HỘ BÉ TÍ XÍU không? Nữ thần đã thực sự bị trục xuất xuống trái đất. ”
“Michael đã cưới mình không phải vì anh ấy muốn có một nữ thần. Và bây giờ anh ấy cuối cùng cũng thành công, và mình thì đang cố gắng trở nên giống một người vợ truyền thống hơn. Mình đã cố gắng để giữ thể diện cho anh ấy, và có thể là giành chiến thắng trong một số trận cãi cọ, nhưng chỉ đôi khi thôi.”
“Miễn là cậu đừng để bị đánh mất bản thân.”
“Thôi nào, Carmen, mình đã bao giờ để điều đó xảy ra đâu? Cậu biết đấy, mình rất vui vì Michael cuối cùng đã quan tâm đến một số điều rất quan trọng đối với mình. Giống như cách anh ấy ăn mặc. Và chất lượng cuộc sống của chúng mình. Mình còn rất vui vì đôi khi anh ấy nâng cao quan điểm một mạnh mẽ để thách thức mình. Nó thực sự rất kích động và làm mình nhớ lại những gì đã thu hút mình đến với anh ấy lúc ban đầu.”
“Vậy thì, miễn là cậu được vui.” - Carmen thừa nhận.
“Hãy nhìn mình đi, Carmen. Mình đang hạnh phúc mà. Mình chưa bao giờ thấy hạnh phúc như thế này.”