Chương XII PARIS - TRÍCH TỪ NHẬT KÝ CỦA RACHEL
Chủ nhật ngày 16 tháng 6.
Du lịch đến Paris phong cách Bingette giống như bước vào một vũ trụ khác vậy. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được ăn vịt quay Bắc Kinh ngon nhất trong đời ở độ cao 10.000 mét, trong phòng ăn xa hoa hơn Cung điện mùa hè của Từ Hy Thái Hậu, hoặc được xem Người đàn ông thép trong phòng chiếu IMAX trên máy bay (nó mới chỉ được công chiếu tại Mỹ, nhưng gia đình của Adele Deng sở hữu một trong những chuỗi rạp chiếu phim lớn nhất thế giới, vì vậy cô ấy luôn được xem trước mọi thứ). Mình cũng chưa bao giờ tưởng tượng là sẽ được mục kích cảnh tượng sáu cô gái Trung Quốc say bí tỷ đang biểu diễn bài Call Me Maybe hoàn toàn sai nhạc bằng tiếng Quan thoại trong phòng karaoke, với những bức tường bằng đá cẩm thạch được gắn đèn LED nhấp nháy. Trước khi kịp nhận ra thì máy bay đã hạ cánh xuống sân bay Le Bourget, và tất cả đều rất văn minh, không xếp hàng, không thủ tục thông quan, không hề ồn ào, chỉ có ba nhân viên lên trên tàu để đóng dấu nhập cảnh cho mọi người và một hạm đội những chiếc Range Rover màu đen chờ sẵn trên đường băng. Và, ồ vâng, có tới sáu vệ sĩ, những người trông giống Alain Delon trong thời kỳ hoàng kim. Colette đã thuê nhóm bảo vệ này của các binh đoàn cựu ngoại binh Pháp theo cả nhóm 24/7. “Đây sẽ là một cảnh tượng vô cùng vui vẻ.” - Cô ấy nói thế.
Dàn xe màu đen bóng loáng đưa cả đám đến thành phố trong chớp mắt và thả mọi người xuống tại khách sạn Shangri-La, nơi Colette đã bao trọn dãy phòng trên hai tầng cao nhất. Toàn bộ nơi này mang lại cảm giác như một tư dinh vậy, mà cũng đúng bởi vì nó từng là cung điện của Hoàng tử Louis Bonaparte, cháu trai của Napoléon 141* , và ông đã dành tới bốn năm để khôi phục nó. Tất cả mọi thứ trong căn phòng hoành tráng của mình đều được bao phủ trong sắc thái lộng lẫy của màu kem và màu men ngọc bích, và ở đó, còn có một chiếc bàn trang điểm đẹp kinh khủng với tấm gương lớn dài gấp ba lần chiều dài mà mình có thể thu vào trong cả triệu bức ảnh từ mọi góc độ. Ở đâu đó tại Brooklyn, mình biết có một người thợ mộc phong cách hipster (cũng là một nhà văn) có thể sao chép được nó. Mình đã cố gắng để có được một ánh mắt bình thản như Nick nhưng vẫn cứ quá phấn khích, bị lệch múi giờ và chuếnh choáng trong cùng một lúc. 11 giờ trên máy bay + 1 thiên tài pha chế người Philippines = một combo vô cùng tệ.
Thứ Hai ngày 17 tháng 6
Buổi sáng tỉnh dậy, với Nick bên cạnh, xa xa là khung cảnh tháp Eiffel khiến mình cảm thấy như đang mơ. Sau đó thực tại đã chứng minh rằng mình thật sự đang ở kinh đô ánh sáng! Trong khi Nick dành cả ngày sục xạo quanh các hiệu sách ở khu Latin, mình đã tham gia cùng các cô gái trong chuyến thám hiểm mua sắm lớn đầu tiên của họ. Trong đoàn xe SUV, mình lên xe của Tiffany Yap, và được cô ấy giới thiệu ngắn gọn về thân thế của các cô gái khác: Stephanie Shi phong cách hoàn hảo xuất thân từ một gia đình chính trị hàng đầu, và gia đình của mẹ cô ấy có những khu khai thác mỏ và bất động sản lớn rải khắp Trung Quốc. Adele Deng, người để đầu nấm từ hồi mẫu giáo, là người thừa kế các trung tâm mua sắm và tập đoàn điện ảnh, cô ấy cũng đã kết hôn với con trai của một gia tộc lớn khác. Cha của Wen Pi Fang là Vua khí đốt tự nhiên, và Perrineum Wang người có vẻ mới sửa cằm, mũi và xương gò má, cũng là người sở hữu vận may mới nhất. “Mười năm trước, cha của cô ấy thành lập một công ty thương mại điện tử đặt ngay trong phòng khách của gia đình, và bây giờ ông ấy đã thành Bill Gate của Trung Quốc.” Và sau cùng, Tiffany tự giới thiệu về bản thân một cách đơn giản: “Gia đình em làm trong ngành đồ uống”. Không chỉ có thế, tất cả những cô gái này đều làm trong P.J.Whitney Bank, tất cả đều nắm giữ những chức danh khá ấn tượng như Tiffany là “Phó giám đốc điều hành của Private Client Group.” Vậy mà việc chỉ mất 1 khoảnh khắc để thông báo mình sẽ nghỉ làm để tới Paris không phải là một vấn đề lớn với họ sao? “Dĩ nhiên là không rồi.” - Tiffany khẳng định chắc nịch.
Đến đường Saint Honoré và mọi người chạy tản vào các cửa hiệu khác nhau. Adele và Pi Fang đi thẳng về phía cửa hiệu của Balenciaga, Tiffany và Perrineum phát điên vì Mulberry, bà Bing và các dì lướt về phía Goyard, Collete thì vào cửa hiệu Colette. Mình đi cùng Stephanie vào Moynat, một cửa hàng bán đồ da mình chưa từng nghe tên cho đến ngày hôm nay. Chiếc túi cầm tay Rejane tinh tế nhất đã quyến rũ mình, nhưng không có lý nào để bỏ ra 6.000 euro cho một miếng da, dù cho đó là miếng da từ một con bò chưa từng biết đến sự tồn tại của muỗi đi chăng nữa. Stephanie đi vòng vòng quanh các bức tường cong chất đầy túi từ sàn lên đến trần, xem xét mọi thứ một cách chăm chú. Sau đó cô ấy ra hiệu chỉ vào ba cái túi xách. “Cô có muốn xem ba cái túi đó không, thưa cô?” Cô gái bán hàng ân cần hỏi. “Không, tôi sẽ lấy tất cả mọi thứ trên tường trừ ba cái túi đó,” - Stephanie nói, chìa ra tấm thẻ tín dụng palladium màu đen.” - Stephanie nói, chìa ra tấm thẻ tín dụng palladium màu đen của cô ấy. #Chúatrờiquỷthầnơi #khôngthểtinnólàsựthật
Thứ Ba, ngày 18 tháng 6
Mình đoán các nhãn hàng hàng đầu đã nhận ra rằng sáu trong số những cỗ máy tiêu tiền hoành tráng nhất của Trung Quốc đang ở trong thành phố, bởi vì phái viên từ các cửa hàng tới tấp gửi thư mời đến Shangri-La sáng nay, tất cả đều dành tặng các đặc quyền độc quyền riêng và thời gian tiếp riêng. Một ngày mua sắm mới đã bắt đầu trên đại lộ Montaigne, nơi Chanel mở cửa sớm riêng cho các cô gái và tổ chức một bữa ăn sáng xa hoa chào đón Colette. Trong khi mình chăm chú vào món trứng rán mềm ngon nhất từng nếm, thì các cô nàng ấy lại phớt lờ đồ ăn, thay vào đó tập trung vào thử mấy cái váy tua rua mềm mại. Sau đó là bữa trưa tại showroom Chloé, và tiếp theo là tiệc trà tại Dior.
Mình từng khá choáng vì chuyện vung tay chi tiền mua sắm của Goh Peik Lin và Araminta Lee, nhưng hóa ra mình chưa bao giờ thực sự biết thế nào gọi là đốt tiền trong suốt cuộc đời mình! Các cô gái này giống như một nạn dịch cào cào, càn quét trên mọi cửa hàng và tàn phá mọi thứ trong tầm mắt, và Colette kiểu như quên cả thở để tập trung đăng hình lên mạng xã hội sau mỗi lần mua sắm. Bị cơn lũ ấy cuốn đi, mình đã, lần đầu tiên trong đời, thực hiện mua hàng thời trang cao cấp với một cặp quần lửng hải quân khá dễ để phối đồ được thiết kế đẹp mắt mà mình tìm thấy trên kệ giảm giá tại cửa hàng Chloé. Không cần phải nói về các cô gái ấy, giá của món đồ thực sự là một thứ gì đó vô hình đối với họ. Họ chỉ quan tâm xem đó có phải đồ của mùa mới hay không mà thôi.
Sau khi ra khỏi cửa hàng Chanel, Nick tuyên bố chuyện mua sắm với anh ấy thế là quá đủ và rời đi thăm một số bảo tàng, nhưng Carlton, người có sự kiên nhẫn đáng ngưỡng mộ, vẫn ở lại để dõi theo Colette đang bị thu hút bởi mọi vật thể sang trọng một cách đáng yêu. Dù không thừa nhận, nhưng hoàn toàn có thể khẳng định việc một anh chàng chịu đi mua sắm trong mười lăm giờ liền với một nhóm các cô gái và mẹ của họ đó là biểu hiện thật sự của tình yêu. Tất nhiên, Carlton cũng mua sắm như một cơn bão, nhưng hành động nhanh hơn nhiều: Trong khi bà Bing đang gặp khủng hoảng giữa việc lựa chọn chiếc vòng cổ ruby trị giá 6,8 triệu euro tại Bulgari hay một chiếc vòng cổ kim cương màu lông kim tước trị giá 8,4 triệu euro của Boucheron phía bên kia đường, thì Carlton lặng lẽ ra ngoài. Hai mươi phút sau cậu ấy quay lại mang theo mười túi mua sắm từ Charvet, giúi vào tay mình một cái. Trở về khách sạn, mình mở túi đồ ra và thấy một chiếc áo cánh có màu hồng nhạt sọc trắng, với vải sợi bông mềm nhất mà bạn có thể tưởng tượng. Carlton hẳn đã nghĩ nó sẽ kết hợp hoàn hảo với chiếc quần Chloé mới của mình. Thật là ngọt ngào quá đi!
Thứ Tư ngày 19 tháng sáu
Hôm nay là ngày của thời trang May đo cao cấp. Vào buổi sáng, cả đám đã đến các buổi trình diễn thời trang riêng của tiệm Bouchra Jarrar và Alexis Mabille. Tại Bouchra, mình đã chứng kiến một điều chưa bao giờ thấy trong đời: những người phụ nữ lên một cơn điên cuồng đa cực khoái với những chiếc quần. Rõ ràng chiếc quần cắt may khéo léo đầu tiên của Bouchra chả khác gì cái thứ hai, nhưng khi chiếc quần thứ hai xuất hiện, họ vẫn như bị điên lên với nó. Tại xưởng may tiếp theo, nhà thiết kế Alexis thực sự xuất hiện vào cuối buổi trình diễn thời trang và các cô gái đột nhiên biến thành những thiếu niên nổi loạn trong buổi hòa nhạc One Direction, cố gắng gây ấn tượng với anh ta trong việc đặt hàng núi đồ. Nick thậm chí còn khuyến khích mình lấy một món gì đó nhưng mình đã nói rằng nên tiết kiệm $$$ cho quỹ tân trang phòng tắm của chúng mình. “Phòng tắm sẽ được tài trợ đầy đủ. Bây giờ, xin em vui lòng chọn ra một chiếc váy!” - Nick cố nài. Mình nhìn vào tất cả những bộ đồ đẹp huyền ảo và chọn chiếc áo khoác màu đen có dáng áo tuyệt đẹp với các hình vẽ tay và hiệu ứng chuyển màu ombré ở tay áo, buộc lại ở thắt lưng bằng chiếc nơ lụa màu xanh thanh lịch nhất. Nó là đồ nguyên mẫu với kiểu dáng cổ điển, và ở nó có thứ gì đó làm mình tin mình có thể mặc cho đến khi một trăm tuổi.
Đến lúc lấy số đo của mình, người bán hàng cứ khăng khăng đòi đo từng xăngtimet trên cơ thể mình. Nick còn nói với họ rằng mình cần thêm chiếc quần vẽ tay cho hợp với cái áo! Thật thú vị khi nhìn thấy những hành động đầy nghệ thuật của những người thợ may, không thể tưởng tượng nổi có ngày mình sẽ được sở hữu một bộ trang phục may đo cao cấp! Tự dưng nhớ về mẹ, và những ngày tháng khó khăn mẹ đã phải làm việc cực khổ trong những năm xưa cũ, mẹ thường sửa lại quần áo cũ của những người anh chị em họ để mình có đồ mặc tươm tất tới trường. Mình phải mua cho mẹ một số thứ thực sự đặc biệt ở Paris mới được.
Sau bữa ăn trưa tới bội thực tại một nhà hàng trong khuôn viên cung điện des Vosges với cái giá cao hơn cả tiền thưởng của mình năm ngoái (cảm ơn Chúa vì Perrineum đã bao toàn bộ), Carlton và Nick đi đến Molsheim thăm nhà máy sản xuất của Bugatti, trong khi bà Bing khăng khăng ghé thăm cửa hàng Hermès trên đường de Sèvres. (Nhân tiện, đôi chân của bà ấy không còn đau nữa, thậm chí sau bảy mươi hai tiếng đồng hồ đi lại không ngừng.) Mình không bao giờ hiểu được niềm đam mê của mọi người với Hermès, nhưng phải thừa nhận cửa hàng của họ khá tuyệt vời. Nó nguyên là hồ bơi trong nhà trước đây của khách sạn Lutetia, với tất cả các hàng hóa nằm rải rác quanh các tầng khác nhau của căn phòng lớn. Perrineum đã nổi điên vì cửa hàng này quá gần nơi công cộng và quyết định tẩy chay. Sau đó, cô ấy tiếp tục đi bộ xung quanh, đưa ra những nhận xét chê bai về những người mua sắm châu Á khác. “Người ta không cảm thấy tự ti sao khi cố gắng mua sắm xung quanh những người này?” - Cô ấy nói với mình vậy. “Cô có vấn đề gì với những người châu Á giàu có sao?” - Mình đùa. “Những người này không hề giàu có, họ chỉ là TNCCĐGC thôi!” - Perrineum nhạo báng. “TNCCĐGC là gì?” - Cô ấy nhìn mình kiểu-cạn-lời. “Cô là một nhà kinh tế học mà không biết TNCCĐGC là viết tắt của từ gì sao?” Mình đã cố thử hách não, nhưng vẫn chịu không tìm ra chút manh mối nào. Perrineum cuối cùng cũng xổ toẹt ra: “Thu nhập cao, chưa đủ giàu có.”
Thứ Năm ngày 20 tháng 6
Nick và mình quyết định bỏ buổi mua sắm hôm nay, thay vào đó đi bồi đắp đời sống văn hóa. Tụi mình định lẻn ra ngoài từ sáng sớm để đi thăm bảo tàng nghệ thuật Musée Gustave Moreau, có điều lại suýt đâm sầm vào Colette trong thang máy. Cô ấy khăng khăng rằng tụi mình phải cùng ăn bữa sáng đặc biệt mà cô ấy đã lên kế hoạch cho mọi người tại Jardin du Luxembourg. Vì khu vườn là một trong những khám phá yêu thích nhất của chuyến đi trước nên mình đã nhượng bộ.
Khu vườn thật là đáng yêu vào buổi sáng, đây đó có những bà mẹ sang trọng đẩy xe đưa các em bé của họ đi dạo, những ông già bảnh bao ngồi đọc báo buổi sáng, và những con bồ câu trông bụ bẫm và thoả mãn nhất mà mình từng thấy. Cả nhóm đi lên các bậc thang bên cạnh đài phun nước Medici và ngồi tại một quán cà phê ngoài trời xinh xắn. Mọi người đều gọi cà phê crème hoặc trà Dammann cho riêng mình, và Colette gọi một tá pains auchocolat (bánh sừng bò nhân sô cô la). Những người phục vụ nhanh chóng mang ra mười hai đĩa bánh ngọt, nhưng khi mình vừa định xắn vào chiếc bánh trước mắt, thì Colette rít lên, “Dừng lại! Đừng ăn vội!” - Cà phê cũng chưa được chạm vào, và trước khi mình có thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, Colette đứng dậy khỏi ghế và thì thầm với Roxanne, “Nhanh nào! Làm ngay đi trong khi những người phục vụ không để ý!” - Roxanne mở chiếc cặp da màu đen và lấy ra một cái túi giấy chứa đầy pains auchocolat. Hai người họ bắt đầu điên cuồng đổi bánh ngọt trên đĩa của mọi người với những đồ ăn lôi ra từ trong túi, trong khi Nick và Carlton cười ngặt nghẽo và cặp đôi trông thanh lịch ngồi ở bàn kế bên nhìn như thể tụi mình là một lũ điên.
Colette tuyên bố, “Được rồi, bây giờ mọi người có thể ăn.” - Mình cắn một miếng pains auchocolat, và nó thật tuyệt vời. Chiếc bánh mềm xốp, các lớp bánh tách biệt, ngậy bơ, và ngập sô cô la đắng đậm đà. Colette giải thích: “Những chiếc pains auchocolat này là của cửa hàng Gérard Mulot. Đây là món cực ưa thích của em, nhưng vấn đề là họ không có một quán cà phê để ngồi ở đó. Và em chỉ có thể ăn pains auchocolat trong khi nhấm nháp một tách trà ngon. Nhưng những nơi bán trà đàng hoàng lại không có pains auchocolat hoàn hảo như thế này, và tất nhiên họ sẽ không cho phép mang bất cứ thứ gì từ một tiệm bánh khác vào. Vì vậy, cách duy nhất để giải quyết tình trạng khó khăn này tráo đổi. Nhưng rất hoàn hảo đúng không? Bây giờ chúng ta được thưởng thức tách trà buổi sáng ngon nhất, với những chiếc pains auchocolat ngon nhất, trong công viên tuyệt nhất thế giới. Carlton lắc đầu và nói, “Em đúng là một người hâm mộ cuồng nhiệt nhất đấy, Colette!” - Và sau đó xử chiếc bánh sừng bò sô cô la của cậu ấy trong hai nhát cắn.
Vào buổi chiều, một số cô gái tới bữa tiệc mua sắm riêng tại L’Eclaireur trong khi Nick và mình đi cùng Stephanie và mẹ cô ấy đến Phòng trưng bày Kraemer. Nick có biết về cửa hàng buôn đồ cổ này và muốn ngó qua nó. Anh gọi đùa nơi đó là “IKEA của ngài tỷ phú” nhưng khi đến đó, mình nhận ra rằng rõ ràng anh đã không đùa. Nơi đó là một lâu đài nguy nga gần công viên Monceau, được lấp đầy với những đồ đạc và vật thể đáng kinh ngạc nhất. Mọi tác phẩm đều có chất lượng của bảo tàng và dường như đều đã từng thuộc sở hữu của một vị vua hoặc một bà hoàng nào đó. Bà Shi, người phụ nữ lặng lẽ cho đến tận bây giờ chưa từng bị cuốn vào cơn lốc mua sắm thời trang nào, đột nhiên như biến thành kiểu mẫu người nghiện mua sắm qua mạng truyền hình, bắt đầu mua cuồng nhiệt. Nick đứng trò chuyện với ông Kraemer, và sau vài phút, người đàn ông lánh đi đâu đó. Một lát sau ông ta trở lại mang theo một trong những sổ cái lịch sử giao dịch của cửa hàng và, rất vui vẻ, chỉ cho Nick và mình xem một số biên lai cũ các giao dịch mua của ông cố Nick từ đầu những năm 1900!
Thứ Sáu, ngày 21 tháng 6
Đoán xem ai đã xuất hiện ở Paris ngày hôm nay? Là Richie Yang đấy. Rõ ràng cậu chàng không thể chịu đựng được việc vắng mặt tại cuộc chơi. Cậu ta thậm chí đã cố gắng để được ở tại khách sạn Shangri-La, nhưng dãy phòng suite đã được bên mình bao trọn, cậu ấy đành phải chuyển tới căn hộ áp mái tại Mandarin Oriental. Cậu ta đến Shangri-La mang theo những giỏ trái cây trông có vẻ đắt tiền của Hédiard và tặng tất cả cho mẹ của Colette. Trong khi đó, Carlton hào hứng thông báo rằng đã được giới thiệu cho một chiếc xe thể thao cổ điển đáng kinh ngạc và phải đi gặp chủ sở hữu của nó đâu đó bên ngoài Paris. Mình nói để mình đi cùng, nhưng Carlton chỉ lầm bầm vài lời bào chữa nhanh chóng và vội vã rời đi một mình. Mình không chắc có thể tin lý do mà Carlton đưa ra, thật kỳ lạ nếu cậu ấy cứ bỏ chạy như thế. Tại sao lại chạy trốn khỏi trận đấu trong khi đối thủ đã bước vào vòng trong?
Vào buổi tối, Richie nhất định mời bằng được mọi người đến “nhà hàng độc nhất ở Paris. Người ta sẽ phải giết lẫn nhau để có thể đặt được chỗ trước” - cậu ấy nói vậy. Nhà hàng được trang trí theo phong cách không thể giải thích, giống y như phòng họp của ban giám đốc, Richie đã bố trí để cho tất cả mọi người trải nghiệm thực đơn nếm thử của bếp trưởng – “Tiêu khiển và vui chơi trong mười sáu niềm xúc động.” Mặc dù cái tên nghe có vẻ không được hấp dẫn lắm nhưng thức ăn hóa ra khá ngoạn mục và sáng tạo, đặc biệt là súp atisô cùng nấm truffle trắng và tu hài nấu với kem sabayon tỏi ngọt, nhưng mình có thể thấy bà Bing và các dì có vẻ không hài lòng lắm. Bà ngoại của Colette đã vô cùng bối rối với kiểu hải sản ăn sống trong hơi nước lạnh, bọt nổi có màu sắc khá kinh ngạc, và các loại rau củ mini được bày biện một cách nghệ thuật, nên liên tục hỏi con gái của bà, “Tại sao họ lại cho chúng ta ăn mấy thứ rau củ bỏ đi này, có phải vì chúng ta là người Trung Quốc không?” Bà Bing trả lời, “Không, mọi người ở đây đều ăn cùng một món mà. Mẹ nhìn xem có bao nhiêu người Pháp cũng đang ăn ở đây, nơi này rất đáng tin, mẹ yên tâm đi.”
Sau bữa ăn, những người lớn tuổi quay trở lại khách sạn trong khi “Người thổi sáo kỳ dị” Richie tuyên bố sẽ đưa chúng tôi đến một câu lạc bộ vô cùng độc nhất do giám đốc David Lynch mở. “Tôi là một thành viên từ những ngày đầu tiên.” - Cậu chàng khoe khoang. Nick và mình xin khất và dành phần còn lại của buổi tối đáng yêu thả bộ dọc sông Seine. Khi về đến khách sạn, mình đi ngang qua bà Bing, bà ấy đang đứng trước cửa để nói chuyện với một cô dọn phòng người Trung Quốc. Nhìn thấy mình, bà ấy vẫy vẫy tay. “Rachel, Rachel, hãy nhìn những gì cô hầu gái tốt bụng này mang cho cô này!” - Trong tay bà ấy là một túi ni-lông trắng chứa đầy hàng chục chai sữa tắm, dầu gội và dầu xả của khách sạn. “Cháu có muốn lấy một ít không? Cô ấy có thể lấy thêm được đấy!” - Nhưng mình nói với bà rằng Nick và mình sử dụng đồ mang theo và không chạm đến mấy đồ của khách sạn. “Vậy cháu có thể đưa cho cô được không? Cả mũ tắm nữa?” - Bà Bing háo hức hỏi. Mình đã gom tất cả đồ dùng vệ sinh ở phòng và quay trở lại đưa cho bà ấy. Bà nhận lấy túi đồ, đầy thỏa mãn. “Aiyah! Đáng nhẽ cô nên nhờ cháu gom mấy cái chai này cho cô cả tuần mới phải! Đợi một chút, đừng đi vội!” - Bà ấy sau đó trở ra với một cái túi chứa năm chai nước. “Này, lấy một ít nước mà uống! Cô đun sôi nó mỗi ngày trong ấm đun nước điện để đỡ phải trả tiền cho nước đóng chai của khách sạn!” - Nick cố gắng kiềm chế, giữ vẻ mặt bình thường nhất, khi bà của Colette đến trước cửa và nói, “Lai Di, tại sao con không mời họ vào phòng?”
Tụi mình bước vào phòng của bà ấy và phát hiện ra dì Pan Di, bà Shi và bà Wen đang cắm đầu vào một nồi lẩu di động lớn trong phòng ăn. Trên sàn là một cái rương hiệu Louis Vuitton khổng lồ chứa đầy các gói mì tôm với đủ loại hương vị. “Mì Tôm và mì thịt lợn không?” - Dì Pan Di vừa hỏi vừa khuấy một đũa mì lớn. Bà Bing thì thầm ra vẻ bí mật, “Đừng nói với Colette nhé, nhưng đêm nào bọn cô cũng ăn thế này! Ăn mì tôm ngon hơn nhiều mấy cái món ăn kiểu Pháp ấy!” - Bà Wen nói, “Aiyah, cô bị táo bón mỗi ngày vì mấy cái loại phô mai mà bọn cô buộc phải ăn.” Mình hỏi họ tại sao họ không xuống lầu qua Shang Place, nhà hàng Trung Quốc của khách sạn đã được gắn sao Michelin để ăn tối. Bà Shi, người trước đó đã mua một chiếc đồng hồ cổ 142* với giá 4,2 triệu euro tại Phòng trưng bày Kraemer sau khi xem nó chưa đầy ba phút, kêu lên, “Bọn cô đã thử vào đó sau bữa tối kiểu Pháp tồi tệ, nhưng tất cả các món ăn đều rất đắt nên bọn cô lại đi ra! Hai mươi lăm euro cho một suất cơm chiên? Tai leiren le! 143* ”
Thứ Bảy ngày 22 tháng 6
Colette gõ cửa phòng, lôi tụi mình dậy lúc bình minh vừa ló rạng và hỏi xem đã thấy Carlton chưa? Liệu cậu ấy có gọi cho tụi mình không? Có lẽ Carlton đã không quay trở lại khách sạn vào đêm qua, và cũng không trả lời điện thoại. Colette có vẻ lo lắng, nhưng Nick trấn an là không có gì phải lo lắng đâu. “Cậu ấy sẽ xuất hiện thôi. Đôi khi phải mất một thời gian để thương lượng với những nhà sưu tập xe hơi, cậu ấy có lẽ vẫn đang thực hiện thỏa thuận của mình.” Trong khi đó, Richie gửi lời mời mọi người đến căn hộ áp mái để thưởng thức tiệc cocktail ngắm hoàng hôn trên sân thượng. “Một bữa tiệc nhỏ dành cho Colette” cậu ta đã gọi nó như thế. Trong khi các cô gái dành cả buổi trưa để tới spa thì Nick và mình tranh thủ chợp mắt, tận hưởng ánh nắng trên bãi cỏ trong công viên Monceau.
Vào đầu giờ chiều, tụi mình đến dự bữa tiệc của Richie tại Mandarin Oriental nhưng bị đám vệ sĩ trước thang máy VIP không cho qua vì rõ ràng là “không có tên trong danh sách.” Sau cú điện thoại với Colette cuối cùng tụi mình cũng được đưa lên sân thượng, và choáng váng nhận ra rằng đây không chỉ là một “bữa tiệc cocktail nhỏ” dành riêng cho nhóm tụi mình. Căn penthouse chật cứng những đám đông cực kỳ quyến rũ và được bài trí như một buổi giới thiệu sản phẩm công nghệ cao. Những cột hình tháp khổng lồ được trang hoàng bằng đèn trải khắp lan can, một sân khấu phức tạp được dựng ở một đầu, và dọc theo một bên của sân thượng là một nửa tá đầu bếp nổi tiếng đang sắp xếp các món ăn đặc sắc khác nhau.
Mình lập tức cảm thấy bị lạc điệu trong chiếc váy lụa màu xanh hoa ngô và đôi dép quai ngang của mình, đặc biệt khi vị khách danh dự - là Colette đó - bước vào sảnh, phục sức với vòng cổ kim cương màu hoàng yến đắt giá mà mẹ cô ấy vừa mua cùng một chiếc váy hiệu Stéphane Rolland màu đen tuyệt đẹp, có phần đuôi cá gợn sóng cảm giác dài tới cả dặm. Còn bà Bing thì gần như không thể nhận ra vì khuôn mặt được trang điểm kỹ cùng mái tóc búi cao kiểu tổ ong và bộ trang sức bằng ngọc lam cỡ bự đối lập chan chát với chiếc váy xoè hiệu Elie Saab màu đỏ với một đường viền cổ áo.
Nhưng ngạc nhiên nhất trên tất cả là Carlton đang ở đây! Cậu ấy không hề đả động gì tới chuyện đã mất tích trong hai mươi bốn giờ và vẫn quyến rũ như thường thấy.
Hóa ra Carlton gần như biết hết mọi người tham dự bữa tiệc - nhiều người bạn từ London - Dubai - Thượng Hải đã bay tới, và chẳng mấy chốc mình bị cuốn vào cơn lũ của những lời giới thiệu điên cuồng. Mình đã gặp Sean và Anthony (hai anh em quyến rũ đồng thời là DJ của bữa tiệc), một hoàng tử Ả Rập quen Carlton tới từ Stowe, một vài nữ bá tước người Pháp không ngừng nói với mình rằng cô ấy đã chán ghét chính sách đối ngoại của Mỹ như thế nào, và rồi mọi thứ thực sự trở nên điên rồ khi một số ngôi sao nhạc pop nổi tiếng của Trung Quốc xuất hiện. Từng chút một, mình nhận ra đêm tiệc này sẽ còn điên rồ hơn nữa.