← Quay lại trang sách

Chương III ĐƯỜNG JINXIAN - THƯỢNG HảI

Vài giờ sau khi từ Paris trở về Thượng Hải, Carlton gọi tới số của Rachel tại khách sạn Peninsula. “Mọi người ổn rồi chứ?”

“Ừ, nhưng chị đang bị lệch múi giờ khủng khiếp. Còn Nick, dĩ nhiên đã đặt lưng xuống giường và gáy ngay lập tức. Thật là bất công.” - Rachel thở dài.

“Ờ... không biết anh Nick có phiền nếu em tới đón chị đi ăn tối không? Chỉ hai chị em mình thôi?” - Carlton rụt rè hỏi.

“Dĩ nhiên là không rồi! Ngay cả khi anh ấy không ngủ như chết phải tới 10 tiếng nữa thì anh ấy cũng chả phiền gì đâu.”

Tối hôm đó, Carlton đưa Rachel (lần này là trên một chiếc xe Mercedes G-Wagen có vẻ hợp lý hơn rất nhiều) tới Đường Jinxian, một con đường hẹp với những cửa hàng cũ trong Khu tô giới của Pháp. “Nhà hàng đây rồi, nhưng thật không biết phải đỗ xe ở đâu nữa.” - Carlton lẩm bẩm. Rachel liếc nhìn mặt tiền cửa hàng nhã nhặn với rèm cửa màu trắng xếp nếp và một hàng dài những chiếc xe sang trọng đỗ bên ngoài. Họ tìm thấy một chỗ đậu xe ở giữa các dãy nhà và thong thả đi bộ về phía nhà hàng, lướt qua một vài quán bar kỳ lạ, cửa hàng đồ cổ và cửa hàng thời trang bên đường.

Đến nơi, Rachel phát hiện ra nhà hàng chỉ là một không gian nhỏ bé với đúng năm bàn. Đó là một căn phòng được chiếu sáng bằng đèn huỳnh quang và hoàn toàn không có trang trí nào khác ngoại trừ một chiếc quạt bàn bằng nhựa xoay được gắn lên bức tường trắng đã ố màu, nhưng nó vẫn chật cứng một đám đông vô cùng sang trọng. “Trông giống như một điểm đến ẩm thực vậy.” - Rachel nhận xét, để mắt đến một cặp vợ chồng ăn mặc bảnh bao dẫn theo hai con nhỏ vẫn đang mặc đồng phục trường tư thục màu xám và trắng, trong khi ở bàn cạnh cửa có hai người Đức mặc đồ sọc ca-rô theo phong cách hipster 148* , cầm đũa một cách thành thạo như bất kỳ người dân địa phương nào.

Một người phục vụ mặc áo sơ mi trắng và quần đen tới bàn họ. “Ông Fung đúng không ạ?” Anh ta hỏi Carlton bằng tiếng phổ thông.

“Không, là Bao – bàn hai người lúc bảy rưỡi.” - Carlton trả lời. Người đàn ông gật đầu và ra hiệu cho họ đi vào. Họ đi ra phía sau căn phòng, nơi có một người phụ nữ với bàn tay ướt nước chỉ ra phía một ô cửa. “Lên cầu thang đi! Đừng ngại!” - bà ấy nói. Rachel bước lên một cầu thang chật hẹp, dốc và có những bậc thang gỗ mòn vẹt tới mức võng xuống ở giữa. Tới giữa cầu thang, cô đi qua một gian nhỏ đã được tận dụng trở thành không gian nấu nướng. Hai người phụ nữ né người trước một chiếc chảo rán cháy xèo xèo, mùi khói bao phủ khắp toàn bộ cầu thang.

Ở đầu cầu thang là một căn phòng, bên trong có một chiếc giường kê sát tường và một tủ nhỏ với quần áo được xếp ngay ngắn thành chồng ở phía đối diện. Một chiếc bàn nhỏ được đặt trước giường cùng với một vài chiếc ghế và một chiếc tivi nhỏ đặt ở góc phòng. “Thực sự là chúng ta sẽ ăn trong phòng ngủ của ai đó ư?”

Carlton cười toe toét. “Em đã hy vọng chúng ta sẽ được ngồi ăn ở đây. Nó được coi là bàn tốt nhất của nhà hàng. Có ổn với chị không?”

“Em hỏi thật đấy à? Đây là nhà hàng tuyệt nhất mà chị nghĩ chị được đến!” - Rachel nói một cách hào hứng, nhìn ra ngoài cửa sổ với những dây phơi đồ giăng ra tận phía bên kia đường.

“Nơi này được gọi là quán cóc, nhưng họ rất nổi tiếng trong việc nấu những món ăn kiểu gia đình. Họ không hề có thực đơn – họ chỉ mang tới cho chị những gì họ nấu trong ngày hôm đó, tất cả mọi thứ đều theo mùa và tươi ngon.” - Carlton giải thích.

“Sau một tuần của chúng ta tại Paris, đây quả là một thay đổi đáng hoan nghênh.”

“Chị có thể ngồi vị trí danh dự trên giường.” - Carlton đề nghị. Rachel vui vẻ ngồi thoải mái trên tấm nệm – thật kỳ lạ và có chút nghịch ngợm khi ngồi ăn trên giường của ai đó.

Chẳng mấy chốc, hai người phụ nữ bước vào phòng ngủ kiêm phòng ăn và đặt vô số món ăn nóng hổi lên mặt bàn phóc-mi-ca. Món đầu tiên là hongshao rou - những lát thịt lợn dầy béo ngậy trong nước sốt ngọt với ớt chuông xanh; jiang ya – chân vịt om trong nước sốt ngọt sền sệt; jiuyang caotou - rau theo mùa xào với rượu thơm; ganshao changyu – cá chim chiên giòn nguyên con; và yandu xian - một món súp đặc trưng của Thượng Hải gồm măng, phù trúc, giăm bông muối và thịt lợn tươi.

“Chúa nhân từ! Làm thế nào để chúng ta có thể ăn hết chỗ này?” - Rachel cười lớn

“Tin em đi, đồ ăn ở đây thực sự rất ngon nên chị có thể ăn được nhiều hơn bình thường.”

“Ừ, chị sợ như thế đấy.”

“Chúng ta có thể gói những đồ mà chúng ta không ăn hết về cho anh Nick ăn đêm cũng được.” - Carlton đề nghị.

“Anh ấy chắc rất thích đó.”

Sau khi cụng những chai bia Thanh Đảo mát lạnh, hai chị hào hứng ăn không chút khách khí, cùng im lặng thưởng thức các món ăn trong vài phút đầu tiên.

Sau món thịt lợn béo ngậy ngọt vị đầu tiên, Carlton nhìn Rachel một cách nghiêm túc và nói, “Em muốn đưa chị đi ăn bữa tối nay vì em nợ chị một lời xin lỗi.”

“Chị biết. Nhưng em đã xin lỗi rồi mà.”

“Không, em chưa xin lỗi chị một cách thích đáng. Em đã suy nghĩ về chuyện đó không ngừng, và em vẫn cảm thấy những gì đã xảy ra ở Paris thật khủng khiếp. Cảm ơn chị đã can thiệp và làm những điều đúng đắn. Em thật là ngu ngốc khi nghĩ rằng em có thể đua với Richie trong thể trạng đó.”

“Chị rất vui vì em đã hiểu.”

“Em cũng xin lỗi về tất cả những gì em đã nói với chị. Thật sự thì em đã rất sốc vì xấu hổ, vì bị chị phát hiện ra chuyện ở London, nhưng thật không công bằng khi em đả kích chị như thế. Em ước em có thể thu lại những lời đã nói.”

Rachel im lặng một lúc. “Ngược lại, chị thực sự rất biết ơn về những gì em đã nói với chị. Nó giúp chị có một cái nhìn sâu sắc về tình huống đã làm chị khá bối rối kể từ khi bọn chị đến đây.”

“Em có thể hiểu được.”

“Thực sự, chị nghĩ chị có thể hiểu được tình huống mà chị đã đẩy bố vào. Chị thật sự rất xin lỗi nếu vì chị mà gia đình em lại gặp rắc rối. Đặc biệt là mẹ em. Chị có thể thấy là mọi chuyện sẽ rất khó khăn với cô – toàn bộ tình huống này là những sự trớ trêu mà không ai trong chúng ta được chuẩn bị trước. Chị thực sự hy vọng cô sẽ không ghét chị vì chị đã tới Trung Quốc.”

“Mẹ em không ghét chị, chỉ là vì mẹ em không biết chị thôi. Mẹ em đã có một năm vô cùng khó khăn với vụ tai nạn của em và tất cả. Tìm hiểu về chị cũng như khám phá ra một khía cạnh khác của cha em trong quá khứ - khiến cho bà bị căng thẳng gấp đôi. Mẹ em là một người sống theo quy tắc, và bà đã dành rất nhiều năm để lên kế hoạch cho mọi thứ được hoàn hảo. Giống như vận hành một công ty vậy. Cả sự nghiệp của bố cũng thế. Bà thực sự là hậu phương vững chắc thúc đẩy sự nghiệp chính trị của bố, và giờ mẹ cũng cố gắng để thúc đẩy tương lai của em. Tai nạn của em là một thất bại lớn trong mắt của mẹ, và mẹ sợ rằng chỉ cần thêm bất cứ sự vụ nào nữa, dù nhỏ, cũng sẽ phá huỷ mọi thứ mà bà đã lên kế hoạch cho em.”

“Nhưng kế hoạch mà mẹ đã lên cho em là gì? Mẹ có muốn em tham gia vào chính trị không?”

“Sau này thì có.”

“Nhưng đó có phải là thứ em muốn không?”

Carlton thở dài. “Em cũng không biết là em thực sự muốn gì nữa?”

“Cũng không sao. Em có đủ thời gian để tìm ra điều mà em muốn mà.”

“Thật sao? Bởi vì đôi khi em cảm thấy như mọi người ở lứa tuổi của em đều đang vượt lên trước trong khi em hoàn toàn vô dụng. Em từng nghĩ em biết rằng mình muốn gì, nhưng rồi vụ tai nạn đã làm thay đổi mọi thứ. Chị đã làm gì khi chị 23 tuổi?”

Rachel nghĩ về câu hỏi trong khi húp một ít súp thịt lợn nấu măng. Cô nhắm mắt lại, cảm xúc trở nên mãnh liệt bởi những hương vị tinh tế.

“Ngon đúng không? Họ nổi tiếng vì món súp này đấy.” - Carton nói.

“Ngon đến mức kinh ngạc ấy. Chị nghĩ là chị có thể húp hết cả nồi luôn đó.” - Rachel kêu lên.

“Tự nhiên đi ạ.”

Bình tâm lại, Rachel tiếp tục, “Khi chị 23 tuổi, chị đang ở Chicago tốt nghiệp trường Northwestern. Và chị đã dành nửa năm ở Ghana.”

“Chị đã tới châu Phi sao?”

“Ừ. Để làm nghiên cứu thực địa cho luận án của chị về tài chính vi mô.”

“Tuyệt vời. Em đã luôn mơ ước được đến bờ biển có tên là Skeleton ở Namibia.”

“Em nên nói chuyện với Nick, anh ấy đã từng ở đó.”

“Có thật không?”

“Ừ, anh ấy đã đi cùng với người bạn thân nhất của anh ấy là Colin, hồi họ còn ở Anh. Họ đã từng đi du lịch đến tất cả những vùng đất mạo hiểm. Nick đã từg có khá nhiều trải nghiệm trước khi anh ấy gặp chị và ổn định cuộc sống.”

“Cuộc sống của hai người bây giờ dường như khá tốt.” - Carlton nói vẻ ao ước.

“Em có thể sống theo bất kỳ cuộc sống nào mà em muốn, Carlton à.”

“Chị không hiểu đâu. Chị chưa từng gặp mẹ em. Nhưng chị biết sao không? Chị sẽ sớm biết thôi. Em sẽ đi nói chuyện với bố - ông ấy cần phải đứng lên nói với mẹ và chấm dứt sự phong tỏa ngu ngốc này. Chỉ cần mẹ gặp chị một lần thôi, chị sẽ không còn là thực thể huyền bí với mẹ nữa, mẹ sẽ nhìn chị đúng theo con người chị. Và em tin là mẹ sẽ đánh giá cao chị.”

“Em thật tốt khi nói thế, nhưng Nick và chị đã thảo luận về chuyện này sớm hôm nay và bọn chị đã nghĩ đến việc thay đổi kế hoạch du lịch của mình. Peik Lin, bạn của chị ở Singapore, sẽ bay đến thăm chị vào thứ năm. Cô ấy muốn đưa chị đến Hàng Châu để đi spa vào cuối tuần, trong khi Nick sẽ tới Bắc Kinh thực hiện nghiên cứu của anh ấy tại Thư viện Quốc gia. Bọn chị trở lại vào tuần tới, nhưng chị nghĩ sau đó bọn chị sẽ trở về nhà ở New York.”

“Tuần tới sao? Chị dự định ở đây tới tháng Tám cơ mà, – chị không thể đi sớm như thế được!” - Carlton phản đối.

“Như vậy tốt hơn. Chị đã nhận ra chị đã sai lầm lớn khi thực hiện chuyến đi này vội vã như vậy. Chị đã không cho mẹ em đủ thời gian để quen với sự tồn tại của chị. Thật sự thì chị chỉ gây ra vết thương sâu sắc cho bố mẹ em mà thôi.”

“Hãy để em nói chuyện với họ. Chị có thể rời khỏi Trung Quốc mà không gặp lại bố nhưng em muốn mẹ em gặp chị. Mẹ phải làm điều đó.”

Rachel suy ngẫm mọi thứ một lát. “Tùy em. Chị không muốn họ phải chịu đựng thêm gì nữa. Hãy nhìn xem, chúng ta đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở đây. Và tất nhiên là ở Paris nữa. Được tận hưởng tất cả quãng thời gian này cùng em đã nhiều hơn toàn bộ những gì chị có thể mong đợi rồi.”

Carlton nhìn chị gái mình trong giây lát, và không ai cần nói thêm điều gì nữa.