← Quay lại trang sách

Chương IV TOÀ NHÀ VICTORY RIVERSIDE - THƯỢNG HẢI

Với rất nhiều người Thượng Hải được sinh ra ở Puxi (Phố Tây) – trung tâm lịch sử của thành phố, khu đô thị mới lấp lánh ở phía bên kia bờ sông với tên gọi Pudong (Phố Đông) sẽ không bao giờ có thể trở thành một phần thực sự của Thượng Hải. “Puxi giống như là Pu-York nhưng Pudong sẽ luôn chỉ là Pu-Jersey, những người sành sỏi thường nhận xét một cách cạnh khoé như thế. Jack Bing, người đến từ thành phố Ninh Ba thuộc tỉnh Chiết Giang, không có thời gian cho những điều hợm hĩnh như vậy. Ông ta tự hào là một phần nhân tố mới của Trung Quốc đã xây dựng Pudong, và bất cứ khi nào khách đến căn penhouse ba tầng của ông tại Toà tháp Victory Riverside, một cụm ba khu bất động sản cực kỳ sang trọng mà ông đã phát triển ở ven sông của quận tài chính Pudong, ông sẽ tự hào đi bộ xung quanh khu vườn trên sân thượng vô cùng lớn của căn hộ rộng 8.888 mét vuông của mình và chỉ ra thành phố mới trải dài vút tầm mắt. “Một thập kỷ trước, tất cả khu này chỉ là đất hoang. Bây giờ nó là trung tâm của thế giới.” - Ông ta sẽ nói như thế.

Hôm nay, khi Jack ngồi trên chiếc ghế dài làm bằng titan bọc da linh dương Mông Cổ mà nhà thiết kế nội thất danh tiếng Marc Newson thiết kế riêng cho ông, nhấm nháp ly Château Pétrus năm 2005 ướp đá, những suy nghĩ của ông bay nhảy về ký ức về một buổi chiều một mình tại Cung điện Versailles khi kết thúc chuyến công tác, nơi ông vui mừng vì tình cờ thấy một triển lãm nhỏ dành cho các cổ vật Trung Quốc tại tòa án Louis XIV. Ông đang chiêm ngưỡng một bức chân dung Hoàng đế Càn Long trong một phòng trưng bày nhỏ nằm phía sau Phòng Gương, thì một nhóm lớn các du khách Trung Quốc chen chúc len vào không gian. Một người đàn ông, từ đầu đến chân vận đồ Stefano Ricci, chỉ vào bức chân dung của vị hoàng đế mặc triều phục và đội mũ lông kiểu người Mãn, lẩm bẩm đầy phấn khích, “Thành Cát Tư Hãn! Thành Cát Tư Hãn!”

Jack vội vã rời khỏi phòng trưng bày, sợ rằng mình có thể bị đánh đồng với nhóm người Trung Quốc dốt nát này. Hãy tưởng tượng mà xem những người vô giáo dục này còn không biết một trong những hoàng đế vĩ đại nhất của họ, người đã trị vì hơn sáu mươi năm! Nhưng khi ông đi dạo dọc theo con kênh lớn chia đôi khu vườn Versailles hoành tráng, ông bắt đầu tự hỏi liệu chính những người Pháp ngày nay có thể nào nhận ra được bức chân dung vị vua của họ, người đã xây dựng một tượng đài ấn tượng như vậy biểu tượng quyền lực của mình. Bây giờ, khi Jack nhìn chằm chằm vào ánh đèn vàng uốn lượn dọc theo cửa sông Pudong, đếm những tòa nhà thuộc về mình và suy ngẫm về di sản của chính mình, trong lòng thầm hỏi liệu những công dân mới của Trung Quốc có thể nhớ đến ông, trong nhiều thế kỷ tới, bằng cách nào.

Tiếng giầy cao gót gõ xuống sàn quen thuộc của cô con gái đã sớm phá vỡ sự im lặng và Jack nhanh chóng lấy mấy viên đá ra khỏi rượu và ném chúng vào chậu cây gần đó. Ông biết Colette sẽ làm ầm lên nếu cô nhìn thấy chúng. Một vài viên đá trượt ra khỏi chậu gốm thời Minh văng trên sàn nhà, để lại những vệt đỏ mờ trên nền đá cẩm thạch Emperador.

Colette lao vào thư phòng của bố với tất cả sự gắt gỏng. “Lại có chuyện gì vậy? Mẹ có sao không? Nainai có sao không?”

“Theo như bố biết thì bà của con vẫn còn sống, và mẹ con đang có cuộc hẹn bấm huyệt.” - Ông Jack bình tĩnh nói.

“Vậy tại sao bố lại gọi con gấp như thế? Con đang ăn dở một bữa tối rất quan trọng với các đầu bếp nổi tiếng nhất thế giới!”

“Và mấy thứ tào lao đó quan trọng hơn việc về nhìn mặt bố của con sao? Con vừa mới từ Paris về đấy.”

“Nhà phân phối nấm truffle hàng đầu đã định tặng con nấm truffle trắng Alba quý giá của anh ấy khi bố gọi, nhưng bây giờ con nghĩ rằng gã Eric Ripert lén lút đó đã bứng nó đi rồi. Con vốn định làm bố bất ngờ với món nấm truffle.”

Jack khịt mũi. “Điều thực sự khiến bố bất ngờ là cái cách con làm bố thất vọng hết lần này tới lần khác ấy.”

Colette nhìn chằm chằm vào cha mình, không hiểu gì cả. “Con đã làm gì khiến bố thất vọng cơ?”

“Con còn không biết gì mới thật là đáng nói. Bố đã mất công giúp Richie Yang tổ chức một buổi cầu hôn hoàn hảo cho con, nhưng hãy xem cái cách mà con đáp lại đi.”

“Hoá ra bố là một phần của kế hoạch đó sao? Hèn gì – bởi nếu mà là con làm thì mọi thứ sẽ tuyệt hơn rất nhiều rồi!”

“Đó không phải là vấn đề. Vấn đề là con phải nói đồng ý, giống như bất cứ đứa con gái bình thường nào được một ca sĩ đắt giá nhất thế giới biểu diễn cho nghe.”

Colette trợn tròn mắt. “Con thích John Legend, nhưng ngay cả nếu bố đã trả tiền cho anh ta để chui từ dưới hố lên hát bài ‘All You Need Is Love’ cho con, câu trả lời vẫn là KHÔNG.”

Colette thấy thấp thoáng một cái bóng di chuyển bèn quay lại và thấy mẹ mình đang đứng ở cạnh cửa. “Mẹ làm gì mà nấp ở góc ấy? Có phải từ nãy tới giờ mẹ cũng ở nhà và ngay từ đầu mẹ đã biết dự định của bố rồi phải không?”

“Ầy dà, mẹ không thể tin rằng con đã từ chối Richie! Cả hai bọn ta đều mong hai đứa thành đôi kể từ khi con bắt đầu hẹn hò với cậu ấy ba năm về trước.” - Mẹ cô nói với tiếng thở dài, thả mình xuống chiếc ghế trường kỷ mạ vàng.

“Bọn con không phải kiểu cặp đôi chính thức như thế. Con đã hẹn hò với rất nhiều các anh chàng khác nữa.”

“Chà, con đã vui vẻ đủ rồi và giờ đã đến lúc để kết hôn. Hồi bằng tuổi con mẹ đã kịp sinh ra con rồi.” - Bà Bing bực bội nói.

“Con không thể tin rằng chúng ra đang nói về mấy chuyện kiểu này! Tại sao mẹ lại gửi con đến học một trong những trường tiên tiến nhất Anh quốc nếu tất cả những gì mẹ mong đợi ở con là kết hôn vào độ tuổi quá trẻ như thế này? Tại sao con lại phải học quá chăm chỉ ở Regent? Con còn có rất nhiều mục tiêu, và có rất nhiều thứ con muốn hoàn thành trước khi còn trở thành vợ của bất cứ ai.”

“Tại sao con không thể vừa lấy chồng vừa hoàn thành mục tiêu của mình được?” - Jack nói lại.

“Chà, chúng không hề giống nhau, hoàn cảnh hiện tại của con hiện giờ rất khác với hồi bố mẹ còn trẻ. Đôi khi con tự hỏi con có nhất thiết phải lấy chồng không? – Nó không giống như con cần một người đàn ông để chăm sóc con!”

“Con định bắt bố mẹ phải đợi bao lâu cho tới lúc con sẵn sàng để kết hôn?” - Mẹ cô hỏi.

“Con nghĩ là con sẽ chưa sẵn sàng trong ít nhất một thập kỷ nữa.”

“Wo de tian ah! 149* Lúc đó con đã ba mươi ba. Con biết chuyện gì xảy ra với trứng của con không? Trứng của con sẽ bị già đi và con của con sinh ra sẽ bị chậm phát triển hoặc dị dạng đấy!” - Bà Bing rít lên.

“Mẹ ơi, đừng có nực cười như thế! Với những chuyện ngớ ngẩn mà bác sĩ nói với mẹ hàng ngày, mẹ nên biết rằng những chuyện đó không nên xảy ra thêm nữa. Hiện tại người ta có thể thực hiện những xét nghiệm về di truyền đặc biệt, và rất nhiều phụ nữ đã sinh con vô cùng khoẻ mạnh ở độ tuổi bốn mươi!”

“Nghe nó nói kìa!” - Bà Bing nói một cách hoài nghi với chồng.

Jack ngả người về phía trước trên ghế và nhận xét một cách hoài nghi, “Thực ra tôi không nghĩ rằng điều này có liên quan gì đến tuổi tác. Tôi nghĩ rằng con gái của chúng ta đang yêu Carlton Bao.”

“Ngay cả con có yêu anh ấy đi chăng nữa, thì con cũng không muốn kết hôn ngay bây giờ.” - Colette đốp lại.

“Và điều gì khiến con nghĩ rằng chúng ta sẽ đồng ý cho con lấy cậu ta?”

Colette nhìn cha mình bực tức. “Tại sao, Richie có điều gì đặc biệt hơn Carlton chứ? Cả hai đều tốt nghiệp từ những trường đại học hàng đầu, và cả hai đều xuất thân từ những gia đình danh giá. Tại sao? Con còn thấy gia đình Carlton có địa vị cao hơn nhà Richie.”

Bà Bing đằng hắng. “Mẹ không thích cái bà Bao Shaoyen đó. Bà ta luôn tỏ thái độ như thể là mình giỏi giang thông minh hơn người vậy!”

“Đó là bởi vì cô ấy đúng là thông minh hơn mẹ đó mẹ. Cô ấy có bằng tiến sĩ hóa sinh và điều hành một công ty trị giá tới hàng tỷ đô la.”

“Tại sao con dám nói điều đó với mẹ! Con không nghĩ rằng người đứng sau thành công của cha con là ta sao? Ta đã hi sinh tất cả những năm tháng của mình.”

Jack cất giọng, xen vào giữa cuộc đôi co của vợ và con gái, “Gia đình của CARLTON BAO có cùng lắm là hai tỷ đô. Trong khi gia đình Yang là cả một cấp độ khác. Họ cùng đẳng cấp với chúng ta. Con không thấy rằng đây là sự kết hợp hoàn hảo sao? Hai con sẽ cùng làm cho hai gia đình chúng ta trở nên quyền lực và có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất ở Trung Quốc. Con không nhận thấy vị trí độc nhất mà con đang đứng là một phần của lịch sử sao?”

“Con xin lỗi, con đã không nhận thấy rằng mình là một quân cờ ở trong kế hoạch thống trị thế giới của cha.” - Colette đáp trả một cách mỉa mai.

Jack đập tay vào bàn và đứng dậy khỏi ghế, chỉ vào mặt cô giận dữ. “Con không phải là quân cờ của ta! Con là tài sản quý giá của ta. Và ta muốn thấy con được đối đãi như một nữ hoàng và kết hôn với người đàn ông tốt nhất có thể trên toàn thế giới!”

“Thế nhưng quan điểm về người đàn ông tốt nhất thế giới của bố và con lại không giống nhau!”

“Chà nếu Carlton Bao là người đàn ông tốt nhất đối với con, vậy thì tại sao anh ta lại không cầu hôn con?”

“Ồ, anh ấy sẽ cầu hôn con bất cứ khi nào con muốn. Bố có hiểu không? Con đã nói với bố rằng, Con chỉ chưa sẵn sàng! KHI NÀO con muốn lấy chồng và nếu con CHỌN Carlton, bố có thể yên tâm rằng anh ấy sẽ vượt xa mọi mong đợi của bố. Gia đình Bao có lẽ còn giàu hơn cả nhà Yang cũng nên. Bố không biết Carlton thông minh tới mức nào đâu! Một khi anh ấy thực sự dành sự quan tâm của mình cho công việc kinh doanh của gia đình, thì không nói trước được anh ấy sẽ làm tốt tới mức nào đâu.”

“Điều đó liệu có xảy ra trong đời ta không? Mẹ của con và ta không còn trẻ nữa. Ta muốn thấy những đứa cháu trai của mình lớn lên trong khi chúng ta vẫn đủ sức khỏe để tận hưởng cuộc sống với chúng!”

Đôi mắt Colette nheo lại khi cô nhìn chằm chằm vào cha mình, mọi thứ đã bị thay đổi theo một cách hoàn toàn mới. “Vậy đó mới là vấn đề chính đúng không... bố mẹ chỉ muốn có cháu trai thôi đúng không?”

“Dĩ nhiên! Ông bà nào lại không muốn có thật nhiều cháu trai?” - Ông Bing nói

“Điều này thực sự quá buồn cười... nó giống như là con bị mắc kẹt trong một sự bất công vậy.” - Colette tự cười với chính mình. “Và nếu như con chỉ đẻ được con gái thì sao? Nếu như con không muốn có con thì sao?”

“Đừng nói những thứ vô nghĩa như thế.” - Mẹ cô phản ứng.

Colette đã chuẩn bị cãi lại khi cô bị chì chiết – tên của mẹ cô Lai Di, có nghĩa là “Mong ước có một đứa con trai.” Bà không thể thoát ra khỏi nếp nghĩ của mình – nó được tiêm nhiễm vào đầu bà ngay từ khi chào đời. Colette nhìn thẳng vào cha mẹ mình và nói, “Hai người có thể đã được lớn lên như những người nông dân, nhưng con không phải là nông dân và chính bố mẹ cũng không nuôi dạy con để trở thành một người như thế. Đây đã là năm 2013, và con sẽ không kết hôn và sinh con chỉ bởi vì bố mẹ muốn có một đàn cháu trai đâu.”

“Đồ bất hiếu! Mày dám nói thế với những người đã sinh ra mày sao!” - Bà Bing buột miệng.

“Vâng, cám ơn vì đã cho con một sinh mạng tuyệt vời, và con sẽ tự quyết định cách con sống!”

Colette tuyên bố và giận dữ ra khỏi phòng.

Jack khẽ cười. “Để xem nó định sống như thế nào khi tôi đóng băng mọi tài khoản của nó.”