Chương V CÂU LẠC BỘ PULAU - SINGAPORE
Michael đang lẩn quẩn trong văn phòng của mình để chuẩn bị cho một buổi thuyết trình lớn với đối tác liên doanh và trưởng cố vấn công nghệ của mình thì điện thoại báo có một tin nhắn từ Astrid:
Vợ: Mẹ đã gọi em – bà bị khủng hoảng vì bài báo.
MT: Quả là cú sốc lớn nhỉ.
Vợ: Bố yêu cầu anh tới gặp ông tại câu lạc bộ Pulau lúc 10:30 sáng
MT: Xin lỗi nhưng lúc đó anh đang họp rồi.
Vợ: Sớm muộn gì anh cũng phải gặp bố.
MT: Anh biết, nhưng bây giờ anh đang bận. Một trong hai chúng ta PHẢI LÀM VIỆC ĐỂ KIẾM SỐNG.
Vợ: Em chỉ chuyển lời nhắn thôi.
MT: Nói với ông ấy rằng anh có một cuộc họp vô cùng quan trọng sáng nay với Đương cục tài chính của Singapore. Trợ lý của anh sẽ gọi lại cho trợ lý của bố em để sắp xếp một cuộc gặp khác.
Vợ: Được rồi. Chúc cuộc họp của anh thành công.
Vài phút sau, trợ lý điều hành của Michael, Krystal, nhấn nút liên lạc nội bộ. “Michael, lah? Tôi vừa nhận đượt cuộc gọi từ cô Chua, trợ ní của bố vợ anh. Ông ấy muốn anh tới gặp ông ấy tại Câu lạc bộ Pulau sau nửa giờ nữa.”
Michael trợn mắt thất vọng. “Tôi đã biết về điều này, Krystal. Nó đã được xử lý xong. Bây giờ, cô không được gây gián đoạn dù có bất cứ chuyện gì. Chúng tôi chỉ còn một giờ trước trận đấu quyết tử này thôi.”
Anh quay lại với cộng sự của mình. “Xin lỗi mọi người. Chúng ta đến đâu rồi? À đúng, chúng ta có thể củng cố rằng ứng dụng mới về dữ liệu tài chính của chúng ta nhanh hơn một phần tư giây so với các thiết bị đầu cuối của Bloomberg...”
Máy liên lạc nội bộ lại đổ chuông. “Michael, tôi biết anh nói không được kachiao 150* , nhưng...”
“Vậy tại sao cô lại làm cái quái gì thế này?” - Michael cao giọng giận dữ.
“Tôi mới nhận đượt mụt cuột gọi khác... cuột họp với người của gahmen 150a* sẽ được hoãn lại, lah.”
“Cuộc họp với Đương cục tài chính sao?” - Michael cố để làm rõ.
“Vâng, lah .”
“Hoãn tới khi nào?”
“Hoãn lại, hoãn lại, lah ! Họ không nói tới khi nào, lah.”
“Cái mẹ gì vậy?”
“Và văn phòng của bố vợ anh vừa gọi lại lần nữa với mụt tin nhắn khác. Cô Chua nói rằng phải đọc to lên cho anh nghe. Chờ đã, à, tôi nhận đượt tin nhắn rồi. Đượt rồi, nó nói là: Làm ơn gặp ông Leong tại câu lạc bộ Pulau vào lúc 10:30 sáng nay. Không được vắng mặt.”
***
Bất cứ ai đứng ở lỗ thứ ba của sân golf Island Course tại câu lạc bộ Pulau – thường được gọi một cách kỳ lạ là “trường đua ngựa cũ” – có thể cảm thấy như vừa được đưa trở lại những năm tháng xưa. Được tạo thành từ rừng nguyên sinh tự nhiên vào năm 1930, những ngọn đồi xanh nhấp nhô đã nhường chỗ cho những rừng cây nhiệt đới, phi lao và cây lọng ô ở một bên và những ốc ảo nhỏ như Peirce Reservoir ở bên còn lại. Không hề có dấu hiệu nào cho thấy các toà nhà chọc trời của Singapore hiện đại có thể được nhìn thấy từ nơi này. Harry Leong, mặc trang phục chơi golf ưa thích gồm áo cotton trắng ngắn tay, quần kaki và mũ lưỡi trai màu xanh nhạt của Không quân Hoàng gia 151* để bảo vệ mái tóc bạc mỏng manh của mình, đang ngắm người bạn chơi golf của mình điều chỉnh một cú swing, thì cậu con rể ông ập đến.
“Ồ. Cậu ta tới rồi, trông cậu ta tối sầm như quỷ vậy. Chúng ta có thể vui vẻ với cậu ta một chút nhỉ?” - Harry nói với bạn của ông. “Ngày đẹp trời mà đúng không?” - Ông nói to.
“Hẳn nó sẽ thế nếu bố không...” - Michael nói với giọng gắt gỏng, trước khi trông thấy người đàn ông đang đứng cạnh bố vợ mình. Đó chính là ngài Hu Lee Shan – Bộ trưởng Thương mại, ăn vận bảnh bao trong chiếc áo chơi golf sọc sáng của Sligo.
“Chào buổi sáng, anh Teo.” - Ngài bộ trưởng nói một cách vui vẻ.
Gượng gạo cười, Michael nói, “Chào buổi sáng, thưa ngài.” - Chết tiệt! Không có gì ngạc nhiên khi ông ta có thể phá hoại cuộc họp của mình nhanh như thế. Ông ta đang chơi golf với ông sếp khó tính của ông sếp bên Cục tài chính!
“Cám ơn con vì đã tới gặp ta chỉ với một thông báo ngắn như vậy.” - Harry tiếp tục một cách lịch sự. “Bây giờ ta sẽ đi thẳng vào chuyện chính nhé: đó vấn đề về câu chuyện ngớ ngẩn trên tờ tạp chí.”
“Con xin lỗi, bố. Con không hề có ý định nhắc tới tên của bố.” - Michael bắt đầu.
“Ồ ta không quan tâm tới tên của ta. Ý ta là, ta đâu có là ai đâu đúng không? Ta chỉ là một công chức bình thường nên mọi người có thể viết bất kỳ thứ vô nghĩa nào họ muốn về ta. Đối với ta thì không có gì cả, nhưng con thấy đấy, còn có những cái tên khác được nhắc tới trong bài báo. Những người rất nhạy cảm với những điều như vậy. Như vợ và mẹ vợ của ta. Cả gia đình bên đó nữa. Con cũng biết là chúng ta không được phép làm bà ngoại của Astrid và ông cậu Alfred phiền lòng mà, đúng không?
“Ha ha... – không một ai nên làm phiền lòng Alfred Shang cả.” - Ngài bộ trưởng cười nói.
Michael muốn trợn mắt. Điều gì ở Alfred Shang lại khiến cho tất cả mọi người quá ư là bo lam pa 152* với sự hiện diện của ông ấy vậy? “Con không biết rằng phóng viên sẽ đào sâu như thế. Nhưng có lẽ nó sẽ chỉ được coi là một câu chuyện tâng bốc thôi...”
Harry cắt ngang lời anh con rể. “Tờ Tattle đã thấm nhuần nguyên tắc bất di bất dịch là không bao giờ được viết về chúng ta. Vậy nên con chạy qua một tờ tạp chí khác, Pompous 152a* hay cái tên của nợ gì đó. Nói cho ta biết, con đang mong đạt được điều gì vậy?”
“Con nghĩ rằng bài báo có thể giúp con nâng cao danh tiếng của công ty mà vẫn tôn trọng Astrid và giữ được sự riêng tư cho gia đình.”
“Vậy con nghĩ là nó thế nào? Ta cho là con đã đọc bài báo này.”
Michael nuốt nước bọt khó nhọc. “Đây không phải là những gì con đã hi vọng.”
“Chứ không phải là một trò hề khoe khoang sao?” - Harry nói, trong khi ông lấy một cây gậy gạt khác. “Thử cây của Honma này xem Lee Shan.”
Hàm Michael nghiến chặt lại. Nếu như ngài bộ trưởng không có mặt ở đây, anh ta sẽ cho lão già này biết tay.
Ngài bộ trưởng thực hiện một cú swing chính xác và quả bóng lăn trơn tru vào lỗ.
“Cú đánh đẹp quá thưa ngài.” - Michael nói.
“Cậu có chơi golf không, cậu Teo?”
“Tôi chơi khi có thể.”
Bộ trưởng liếc nhìn Harry khi ông bước tới bục phát bóng và nói, “Ông thật là may mắn, ông có một người con rể chịu chơi golf. Mấy đứa nhà tôi quá bận tâm đến cuộc sống quan trọng của chúng hơn việc chơi với tôi.”
“Khi nào đó tất cả chúng ta có thể tới chơi tại câu lạc bộ Sentosa của con. Nó có một khung cảnh nhìn ra đại dương rất ngoạn mục.” - Michael đề nghị.
Harry dừng lại giữa cú đánh của mình. “Con biết là ta sẽ không đặt chân tới câu lạc bộ đó và có chết ta cũng sẽ không đặt chân đến đó. Nếu không phải là St.Andrews hoặc Pebble Beach, thì nơi duy nhất mà ta tới chính là câu lạc bộ cũ này.”
“Tôi cũng vậy, Harry.” - Ngài bộ trưởng nói. “Dạo này ông còn lên máy bay Concorde tới London vào thứ sáu sau giờ làm việc rồi nhảy qua Edinburgh để chơi một vòng tại St. Andrews không?”
“Đó là ngày xưa khi tôi chỉ được nghỉ vào cuối tuần, còn bây giờ nghỉ hưu rồi, nên tôi có thể ở cả tuần tại bãi biển Pebbe.”
Michael phát cáu trong sự im lặng. Tự hỏi khi nào phần hội kiến này mới kết thúc. Như đọc được suy nghĩ của anh, ông bố vợ nhìn thẳng vào mắt Micheal và nói: “Ta cần con làm một việc cho ta. Ta cần con tới gặp riêng và xin lỗi mẹ vợ của con.”
“Dĩ nhiên. Con cũng sẽ viết thư cho tạp chí để từ chối bài báo nếu như đó là những gì bố muốn.”
“Không cần thiết – Ta đã mua toàn bộ bản in và các số của tạp chí đã phát hành ở hiệu sách để huỷ.” - Harry nói một cách nhẹ nhàng.
Mắt của Michael mở lớn ngạc nhiên.
“Hahaha. Những người đặt báo tháng có lẽ sẽ phải tự hỏi tại sao tờ Pinnacle lại bị thiếu trong hộp thư của họ tháng này.” - Ngài bộ trưởng chen vào.
“Bây giờ ta sẽ không giữ con nữa, Michael, vì ta biết rằng con là một người bận rộn. Con cần phải tới và gặp vợ của ta trước khi bà ấy tới Salon Dor La Mode để gội đầu lúc mười một giờ ba mươi.”
“Dĩ nhiên rồi ạ.” - Michael nói, cảm thấy thoải mái vì được rời đi một cách bình an vô sự. “Một lần nữa, con vô cùng xin lỗi. Con chỉ luôn cố gắng làm việc vì gia đình. Một bài viết về sự thành công của con chỉ là để mang lại lợi ích... ”
Ông Harry đột nhiên giận dữ nói. “Thành công của anh không liên quan gì đến ta! Thật sự thì anh đã thành công ở điểm gì vậy? Anh chỉ bán đi một vài cái công ty vô nghĩa và kiếm được một số tiền không đáng kể. Tất cả mọi thứ đã được trao tới tận tay anh! Nhiệm vụ duy nhất của anh mà ta quan tâm là bảo vệ được con gái ta, điều đó bao gồm cả việc bảo vệ sự riêng tư cho con bé. Nhiệm vụ thứ hai là bảo vệ cháu trai của ta. Và trong cả hai việc đó anh đều hoàn toàn thất bại.”
Khuôn mặt giận dữ của Michael nóng bừng vì bối rối, anh nhìn chằm chằm vào ông bố vợ. Anh vừa dợm miệng định nói câu gì đó thì có tới sáu vệ sĩ mặc đồ đen không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, mang theo những túi golf.
Harry Leong quay sang ông bạn. “Bây giờ chúng ta chuyển sang lỗ thứ tư chứ?”
***
Michael tăng tốc trên đường Adam trong chiếc Aston Martin DB5 của mình, nổi cơn thịnh nộ. S ao cái túi cứt ấy lại dám làm nhục mình trước mặt ngài bộ trưởng thương mại! Còn dám gọi mình là một người tự phụ, trong khi ông ta cũng khoe khoang về những chuyến đi cuối tuần tới sân golf tại bãi biển Pebble! Cái quái gì mà mọi thứ đã được trao tận tay cho mình chứ, trong khi từng xu của ông ta đều là do thừa kế còn mình đã làm việc chăm chỉ cả đời!
Đột nhiên như có một tia sét lóe lên trong đầu Michael. Đang trên đường tới nhà mẹ vợ ở Nassim, nhưng giờ Michael liền đạp phanh, quay xe ngược trở lại, chạy về văn phòng.
Krystal lúc ấy đang lướt web để săn chuyến du lịch giá rẻ đến Malpes khi Michael xông vào phòng làm việc và lao thẳng tới tủ hồ sơ.
“Tất cả các hồ sơ liên quan tới việc bán Cloud Nine Solutions – công ty đầu tiên của tôi ở đâu?”
“Acherley 153* , có khi nào những tập hồ sơ cũ đó đã lên phòng lưu trữ ở tầng bốn mươi ba không?”
“Đi theo tôi, tôi cần tìm những hồ sơ đó ngay bây giờ!”
Họ chạy đến phòng lưu trữ, nơi Michael chưa từng tới trước đây, và bắt đầu đào xới các ngăn kéo đựng hồ sơ. “Tôi cần tìm những file hợp đồng gốc từ năm 2010.” - Anh ta nói khẩn cấp.
“Chà, có quá nhiều tập hồ sơ ở đây! Tìm được thì chắc nôn ra máu mất!” - Krystal than vãn.
Sau khi tìm kiếm suốt hai mươi phút, cuối cùng họ thấy được một tập màu cam buộc dây thừng chứa tất cả các tài liệu liên quan. “Nó đây rồi!” - Michael nói một cách hào hứng.
“Chà thật là quá heng 154* ! Tôi cứ nghĩ chũng ta sẽ không bao giờ tìm thấy cơ đấy!”
“Được rồi, Krystal, cô có thể quay trở lại phòng.” - Michael lật giở qua các trang tới khi gặp thứ mà anh ta tìm kiếm. Đó là Thoả thuận mua cổ phần cho phép bán công ty của anh ta cho công ty Promenade Technologies ở Mountain View, California. Ở đó, bị chôn vùi trong hàng tá các giấy tờ khác nhau có liên quan đến việc mua lại công ty công nghệ của Michael - một cái tên nổi bật lên – chính là tên công ty mẹ sở hữu công ty đã thực hiện vụ mua bán, một tập đoàn có trụ sở tại Mauritius: Công ty trách nhiệm hữu hạn Pebble Beach HoldCo IV-A. Michael cầm mảnh giấy trên tay, chằm chằm nhìn vào cái tên trong sự hoài nghi tột độ và mong muốn phủ nhận điên cuồng, trái tim đập dữ dội hơn bao giờ hết
Tất cả mọi thứ đã được trao tới tận tay mày! Những lời nói của bố vợ anh ta đột nhiên mang một thông điệp hoàn toàn mới.