← Quay lại trang sách

Chương VI NHÀ HÀNG IMPERIAL TREASURE - THƯỢNG HẢI

“Con hi vọng là ba mẹ không phiền khi con mời Colette tham gia cùng chúng ta.” - Carlton vui vẻ nói với bố mẹ cậu khi hai người bước vào phòng ăn riêng tại nhà hàng Imperial Treasure. Ông bà Bao vội vã triệu tập cậu quý tử đi ăn để hỏi chuyện sau khi tin đồn về những chuyện xảy ra ở Paris tới tai họ, nên đã không hề che giấu sự ngạc nhiên khi Colette bước vào phòng, theo sau là trợ lý thân cận Roxanne với những hộp ruy băng lớn chứa đầy quà từ Paris.

“Ba rất vui khi có Colette tới ăn cùng chúng ta.” - Ông Gaoliang nói và nở một nụ cười xã giao trong khi nhìn chằm chằm vào cặp mắt tinh ranh của Carlton. Vậy thì những câu chuyện về vụ đụng độ của thằng bé với Richie Yang là thật rồi.

Shaoyen thiếu kiềm chế hơn. Bà đứng dậy khỏi bàn và lao về phía con trai, đặt tay lên mặt Carlton. “Nhìn con mà xem! Con trông giống như một con gấu mèo đi bơm môi vậy! Chúa ơi, sau tất cả những ca phẫu thuật chỉnh hình mà con đã trải qua, sao con dám để chuyện này xảy ra lần nữa?”

“Con ổn mà mẹ. Không có gì đâu.” - Carlton cộc cằn nói, cố gắng thoát ra khỏi mẹ.

“Cô Bao, cháu có mua vài món quà từ Paris. Cháu biết cô rất thích pâtés de fruits của Hédiard.” - Colette chỉ vào giỏ trái cây, cố gắng để làm xao nhãng họ.

“Hầy dà, nếu cô biết trước là cháu đến, cô sẽ sắp xếp một bữa tối tại nơi nào đặc biệt hơn. Đây chỉ là một bữa tối của gia đình được quyết định vào phút chót.” - Bà Shaoyen nói, hi vọng sự nhấn mạnh vào từ gia đình của bà có thể khiến cô gái cảm thấy đặc biệt không được chào đón.

“Ồ, đây là một trong những nhà hàng yêu thích của gia đình cháu! Cháu còn thuộc cả menu ở đây luôn.” - Colette nói ríu rít, dường như không để ý tới sự căng thẳng trong căn phòng.

“Vậy cháu gọi đồ luôn được không? Hãy gọi những món mà cháu thích ấy.” - Bà Shaoyen trả lời một cách gượng gạo.

“Không, không. Cháu sẽ chỉ gọi mấy món đơn giản thôi.” - Colette quay sang người phục vụ và mỉm cười. “Hãy bắt đầu với càng cua chiên giòn nhồi tôm băm nhỏ, tiếp theo là nghêu Venus hấp trong nước sốt XO, thịt lợn nướng với sốt mật ong, sò điệp xào với dầu nấm truffle trắng của Ý và gà hầm với bào ngư cá muối trong nồi đất sét. Ồ, chúng ta phải thử món heo sữa nướng, hãy chắc chắn rằng đó là một con béo mập và món cá mú thái lát hấp với nấm trong lá sen, rau thái hạt lựu xào với quả óc chó được phục vụ trong tổ giòn, và dĩ nhiên cả món mì vằn thắn với trứng cua và thịt cua trong nước súp. Tráng miệng bằng tổ yến chưng hai lửa với đường phèn.”

Đứng sau ghế của Colette, Roxanne nghiêng người về phía tai của người bồi bàn. “Hãy nói với đầu bếp rằng những món ăn này dành cho cô Bing, ông ấy biết rõ cô ấy thích món tráng miệng là tổ yến ướp hoa oải hương với 9 giọt rượu Amaretto di Saronno và được rắc những mảnh vàng 24 carat.”

Ông Gaoliang quay sang nhìn vợ. Con bé Colette Bing có vẻ hơi quá đà. Nhìn trừng trừng vào Carlton, bà Shaoyen mát mẻ, “Giờ thì mẹ biết tại sao nhân viên ngân hàng của chúng ta lại gọi cho mẹ vào tuần trước. Họ phát hiện thấy một số giao dịch chi tiêu rất cao từ tài khoản của con. Hình như hai đứa đã có một khoảng thời gian vui vẻ ở Paris, phải không?”

“Ồ, nơi đó quả là thiên đường ạ.” - Colette nói với một tiếng thở dài.

“Bọn con đã có một khoảng thời gian đáng yêu.” - Carlton nói với một chút không thoải mái.

“Và cả vụ đua xe với Richie Yang, cũng rất đáng yêu đúng không?” Bà Shaoyen hỏi tiếp, giọng nhấm nhẳn đầy sự mỉa mai.

“Ý mẹ là gì? Con đâu có đua với cậu ta.” - Carlton trả lời cẩn trọng.

“Nhưng mọi thứ đã chuẩn bị diễn ra, không phải sao?”

“Nó sẽ không bao giờ được diễn ra đâu mẹ.” - Carlton phản đối.

Ông Gaoliang thở dài một cách nặng nề. “Con trai, điều thực sự làm ba thấy thất vọng là con hoàn toàn thiếu óc suy xét, ta không thể tin rằng con thậm chí có thể cân nhắc để làm một việc điên rồ như thế sau vụ tai nạn khủng khiếp kia! Và còn tồi tệ hơn là con hành động nhẫn tâm như thế vì vụ cá cược. Ba không thể tưởng tượng được con lại liều lĩnh để cá cược với Richie Yang vì mười triệu đô la.”

Colette lên tiếng bênh Carlton: “Hai bác, cháu không định xen vào, nhưng mong hai bác biết rằng chính Richie là người đã khơi mào cuộc đua và vụ cá cược. Richie đã tìm mọi cơ hội để khiêu khích Carlton trong vài tháng qua. Anh ta làm tất cả để tìm cách gây được ấn tượng với cháu. Nếu có ai đó phải bị đổ lỗi cho tất cả mọi chuyện xảy ra ở Paris thì đó phải là cháu. Hai bác nên tự hào về con trai của hai bác, Carlton đã làm những điều đúng đắn. Anh ấy đã cư xử rất đàn ông và tự rời khỏi cuộc đua đó, bác có tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu Richie thắng cuộc đua đó không? Ý cháu là, cháu biết mười triệu đô không phải là một khoản quá lớn, nhưng nó sẽ làm gia đình nhà mình bị mất mặt!”

Ông Gaoliang và bà Shaoyen nhìn Colette, quá sững sờ để nói bất cứ điều gì. Ngay sau đó, điện thoại của Colette đổ chuông. “Nói tới Tào Tháo, Tào Tháo tới liền, là Richie này. Anh ta vẫn không từ bỏ và đã gọi cho cháu hàng chục cuộc mỗi ngày! Cháu có nên bật loa ngoài và nói chuyện với anh ta không? Cháu chắc chắn rằng anh ta sẽ xác nhận mọi thứ.”

Ông bà Bao lắc đầu, cảm thấy mất thể diện vì lời đề nghị.

“Vậy cháu sẽ mặc kệ anh ta luôn.” - Colette nói khẽ, đặt điện thoại sang chiếc ghế trống bên cạnh.

Các món ăn bắt đầu được dọn ra, và bốn người họ ăn trong sự im lặng đến khó chịu. Cuối cùng khi con heo sữa quay đặt trong một đĩa bạc phô trương được đưa lên, Carlton quyết định đã đến lúc phải lên tiếng. “Ba, mẹ, con sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn cho những gì đã xảy ra ở Paris. Thật là ngu ngốc khi con để mình bị kéo xuống bùn với Richie. Đúng là con đã chuẩn bị để đua với anh ta, nhưng may mắn thay chị Rachel đã chỉ ra con thấy những điều con nên thấy.”

Bà Shaoyen nhăn mặt khi tên Rachel được nhắc đến, nhưng Carlton vẫn tiếp tục nói. “Chị Rachel đã biết tất cả mọi chuyện ở London. Chị ấy hiểu tâm trạng lúc đó của con, và chị ấy kiên nhẫn thuyết phục để con rời khỏi cuộc đua. Và con rất biết ơn những gì chị ấy đã làm, bởi vì nếu không thì bây giờ con thậm chí có thể sẽ không được ngồi ở đây để nói với ba mẹ những điều ấy.”

“Con bé biết tất cả mọi thứ về tai nạn của con sao?” - Bà Shaoyen hỏi Carlton, cố gắng làm cho giọng nói có vẻ bình thường. Con bé liệu có biết về cô gái đã chết không?

“Vâng, tất cả mọi chuyện.” - Carlton nói, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình.

Bà Shaoyen không nói gì, nhưng trừng mắt nghĩ thầm. Thằng ngu, đúng là đồ ngu ngốc, đại ngu ngốc!

Như thể đọc được suy nghĩ của mẹ, Carlton trả lời, “Mẹ, chúng ta có thể tin tưởng chị ấy. Dù muốn hay không, chị Rachel cũng sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của chúng ta. Chị ấy hiện đang đến thăm Hàng Châu với một người bạn tới từ Singapore, nhưng một khi chị ấy trở lại Thượng Hải, con thực sự nghĩ rằng mẹ cần phải mời chị ấy qua nhà mình. Mọi chuyện đã bị đóng băng quá lâu. Một khi mẹ gặp chị ấy, con chắc rằng mẹ sẽ thích chị ấy thôi.”

Bà Shaoyen nhìn chằm chằm vào miếng da heo quay vàng giòn chưa được đụng đũa trên đĩa của mình, không nói gì, vì vậy Carlton đã thử một chiến thuật khác. “Nếu mẹ không tin con, hãy hỏi Colette. Tất cả bạn bè của em cũng đã rất thích Rachel khi gặp chị ấy ở Paris phải không. Cả Stephanie Shi, Adele Đặng hay Tiffany Yap.”

Colette gật đầu lia lịa. “Vâng, chị ấy đã tạo được một cú hích lớn với tất cả các bạn bè của cháu. Cô Bao, chị Rachel không giống như những gì cô nghĩ đâu. Chị ấy là người Mỹ nhưng theo kiểu rất tốt. Cháu nghĩ rằng theo thời gian, mọi người ở Thượng Hải và Bắc Kinh sẽ chấp nhận chị ấy dù chị ấy mang túi xách khác với chúng ta. Cô có thể tặng chị ấy một trong những chiếc túi Hermes trong bộ sưu tập của cô, cô Bao. Cô có thể coi chị ấy như con gái ruột của mình.”

Mặt bà Shaoyen đanh lại, trong khi ông Gaoliang nói với con trai mình. “Cha rất vui vì Rachel đã có thể giúp con, nhưng hành vi của con vẫn không thể chấp nhận được. Con đã chi tiêu hoang phí ở Paris, đánh nhau công khai, đua xe, điều đó khiến ba cảm thấy rằng con vẫn chưa sẵn sàng để…”

Carlton đột ngột đứng bật dậy khỏi ghế. “Nghe này, con đã xin lỗi. Con rất xin lỗi vì đã làm ba thất vọng. Vì luôn làm ba thất vọng. Nhưng con sẽ không ngồi đây nữa để tiếp tục cuộc thẩm vấn này. Đặc biệt là khi ba mẹ thậm chí còn chưa sắp xếp được các vấn đề của riêng hai người! Colette, đi thôi.”

“Nhưng còn món chè tổ yến? Món chè tổ yến tráng miệng còn chưa đưa lên mà.” - Colette cự nự.

Đảo mắt tức giận, Carlton rời phòng ăn mà không nói thêm lời nào.

Colette mím môi lúng túng. “Um, cháu nghĩ rằng tốt nhất cháu nên đi theo anh ấy. Nhưng hai bác hãy để cháu mời hai bác bữa tối nay.”

“Đừng khách khí Colette, hai bác sẽ thanh toán bữa tối.” - Ông Gaoliang trả lời.

“Nhưng cháu là người đã gọi toàn bộ các món ăn, thực sự cháu là người nên đứng ra thanh toán.” - Colette nói thẳng, ra hiệu cho Roxanne, người đã đưa cho bồi bàn thẻ tín dụng.

“Không không, chúng tôi sẽ trả mà.” - Bà Shaoyen đứng dậy khỏi ghế và cố gắng nhét thẻ tín dụng của mình vào tay của bồi bàn.

“Chắc chắn là không được đâu cô Bao!” - Colette la lên, vội vã ra khỏi ghế và giật lấy thẻ của bà Shaoyen từ tay người phục vụ đáng thương.

“Ầy dà, đúng là nói không lại cháu.” - Ông Gaoliang nói.

“Bác đúng đấy ạ, cứ để cháu trả là được rồi.” - Colette trả lời với một nụ cười đắc thắng.

Một lát sau, người phục vụ trở lại. Liếc nhìn một cách ngượng ngùng Colette sau đó anh ta thì thầm điều gì đó vào tai Roxanne.

“Không thể nào. Thử lại đi.” - Roxanne nói một cách dứt khoát.

“Chúng tôi đã thử nhiều lần rồi thưa cô.” - Bồi bàn hạ giọng nói. “Có lẽ nó đã bị vượt quá hạn mức?”

Roxanne bước ra ngoài riêng với người phục vụ và cáu nhặng lên, “Cậu có biết đây là gì không? Đây là một chiếc thẻ Titanium P. J. Whitney và nó chỉ dành cho những người có địa vị vô cùng, vô cùng cao. Nó không có hạn mức. Nếu muốn tôi có thể mua luôn một chiếc máy bay với cái thẻ này. Cậu thử lại đi.”

“Có chuyện gì vậy?” - Colette bước ra khỏi phòng hỏi.

Roxanne lắc đầu khó chịu. “Cậu ta nói rằng thẻ bị từ chối.”

“Tôi không hiểu. Làm thế nào mà một chiếc thẻ tín dụng lại có thể bị từ chối? Nó đâu có phải là một quả thận!” - Colette cười lớn.

“Không, không, nó có một điều khoản thanh toán. Đôi khi, những người khác, các thẻ khác có thể bị từ chối, nếu họ vượt quá hạn mức chi tiêu nhất định, nhưng điều đó không thể xảy ra với cô được.”

Một lát sau, người phục vụ trở lại cùng với quản lý, người thường xuyên mặc một chiếc áo sơ mi có họa tiết Gianni Versace và quần bó chẽn đen. Anh ta mỉm cười xin lỗi và nói, “Tôi rất tiếc, cô Bing, nhưng chúng tôi đã thử mọi cách. Thẻ của cô không hề hoạt động. Cô có sử dụng thẻ khác không?”

Colette nhìn Roxanne hoàn toàn bối rối. Chuyện này chưa từng xảy ra với cô trong suốt cả cuộc đời. “Chúng ta còn có thẻ nào khác không?”

“Trước tiên, để tôi trả tiền đã.” - Roxanne giận dữ, trao cho người quản lý thẻ tín dụng black card của mình.

***

Sau khi Roxanne và Colette rời khỏi phòng, ông bà Bao ngồi im lặng một lúc.

“Tôi cho rằng ông đang cảm thấy hài lòng về tất cả những điều này.” - Cuối cùng bà Shaoyen cũng lên tiếng

Ông Gaoliang nhíu mày. “Ý bà là gì?”

“Chúng ta đã được nghe về cách mà đứa con gái đức hạnh của ông ra tay cứu thế và ông đang nghĩ mọi thứ đều ổn.”

“Bà thực sự nghĩ thế sao?”

Bà Shaoyen lườm chồng mình một cách lạnh lùng và nói bằng giọng nhỏ nhẹ đầy chủ ý, “Không, đó không phải là những gì tôi nghĩ. Tôi nghĩ rằng tất cả các gia đình hàng đầu của Trung Quốc bây giờ đều biết rằng ông có một đứa con hoang. Tôi nghĩ rằng gia đình chúng ta sẽ trở thành trò cười của cả cái xã hội này. Tôi nghĩ rằng con đường chính trị của ông sẽ kết thúc, và Carlton cũng không còn cơ hội nào nữa.”

Ông Gaoliang thở dài mệt mỏi. “Lúc này thì, tôi nghĩ mình cần quan tâm nhiều hơn về hành vi làm người của Carlton chứ không phải là sự nghiệp chính trị của thằng bé. Tôi tự hỏi chúng ta đã sai ở đâu. Làm thế nào mà chúng ta lại nuôi dạy nên một đứa trẻ có thể chấp nhận cá cược mười triệu đô la cho một cuộc đua? Bây giờ tôi thậm chí còn không nhận ra con trai của mình nữa!”

“Thế bây giờ ông định thế nào? Ông sẽ ném con trai ông ra khỏi nhà phải không?” - Bà Shaoyen nói mỉa.

“Tôi có thể làm nhiều hơn thế. Tôi sẽ doạ tước quyền thừa kế của thằng bé. Để cho nó hiểu rằng mình không còn vận may để có thể đánh bạc nữa, hi vọng điều này có thể thức tỉnh được nó.” - Ông Gaoliang trầm ngâm.

Bà Shaoyen mở trừng mắt hoảng hốt. “Ông không thể làm quá lên như vậy.”

“Tôi không định tước quyền thừa kế của thằng bé, nhưng sau tất cả mọi chuyện, tôi nghĩ rằng việc giao cho thằng bé quyền kiểm soát mọi thứ có thể là một sai lầm lớn. Thử nghĩ mà xem, chuyện gì sẽ xảy ra với mọi thứ mà chúng ta đã vất vả để có được? Đặc biệt là bà – bà đã một tay điều hành công ty vật tư y tế của cha tôi và biến nó thành một đế chế tỷ đô. Bà thực sự nghĩ rằng khả năng của Carlton có thể điều hành công việc này bất cứ khi nào sao? Tôi đang nghĩ tới việc để cho Rachel tham gia vào điều hành việc kinh doanh. Con bé dù sao cũng là một nhà kinh tế học được kính trọng – ít nhất thì con bé cũng sẽ không đưa công ty vào ngõ cụt!”

Đúng lúc đó cánh cửa bật mở và Roxanne bước vào. “Ồ, ông bà vẫn ở đây sao? Tôi vô cùng xin lỗi vì đã đường đột, nhưng tôi nghĩ cô Colette để quên điện thoại ở đây.”

Ông Gaoliang nhìn thấy chiếc điện thoại nằm ở ghế bên cạnh bèn cầm lên đưa cho Roxanne. Ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, bà Shaoyen cất tiếng lần nữa. “Sao ông dám nghĩ đến việc đưa đứa con gái đó vào công ty? Carlton sẽ cảm thấy như thế nào chứ?”

“Tôi nghĩ Carlton chả cảm thấy gì đâu. Thằng bé đó luôn thể hiện rằng nó không nghiêm túc với bất cứ chuyện gì trong cuộc đời nó, và…”

“Nó vẫn đang trong quá trình hồi phục sau vụ tai nạn mà!”

Ông Gaoliang lắc đầu vẻ thất vọng. “Carlton không làm nên trò trống gì ngoài việc phá hoại trong vài năm qua, còn bà thì luôn bao biện cho nó. Nó đua xe ở London và suýt chết, và bà cấm tôi không được chỉ trích vì bà nghĩ điều đó sẽ làm ảnh hưởng tới quá trình phục hồi của thằng bé. Nó về Trung Quốc và không làm gì ngoài tiệc tùng mỗi tối trong tuần với Colette Bing, và chúng ta vẫn không nói gì. Bây giờ thì nó đến Paris và bố láo đến mức tham gia vào một cuộc đua liều lĩnh khác, mà bà vẫn bênh nó.”

“Tôi không bênh nó! Nhưng tôi có thể hiểu rõ được việc đấu tranh nội tâm của thằng bé.” - Bà Shaoyen phản đối. Nếu biết được những gì thực sự xảy ra ở London, ông ấy sẽ hiểu. Nhưng ông ấy không thể biết được.

“Đấu tranh nội tâm cái gì chứ? Cuộc đấu tranh duy nhất mà tôi đã chứng kiến là cách bà làm mờ mắt thằng bé với tất cả sự nuông chiều của bà.”

Bị châm chích bởi lời nhận xét, bà Shaoyen phá lên cười trong tức giận. “Vậy tất cả đều là lỗi của tôi đúng không? Tôi quá mù quáng để nhận ra, nhưng hành động của ông mới đáng bị lên án! Ông để con bé đó đến Trung Quốc, chính nó là nguyên do phá hủy mối hòa thuận trong gia đình chúng ta. Con bé ấy chính là lý do khiến Carlton hành động một cách liều lĩnh!”

“Thật là vô lý! Chính tai bà cũng đã nghe được những gì thằng bé nói rồi mà – Rachel là người đã giúp thằng bé tỉnh ra, trong khi nó thậm chí còn không coi trọng tính mạng của mình!”

“Làm thế nào mà nó có thể coi trọng được nó khi chính cha đẻ cũng không coi nó ra gì? Ngay từ khi nó còn là một đứa trẻ, tôi đã thấy rằng ông hoàn toàn không yêu thương nó như tôi. Và bây giờ thì tôi đã hiểu tại sao... đó là bởi vì ông chưa bao giờ ngừng yêu shabi 155* Kerry Chu đúng không? Ông không thể ngừng nhớ tới bà ta và đứa con gái thất lạc của mình!”

“Bà đang trở nên quá vô lý rồi đấy. Bà biết rất rõ rằng cho đến vài tháng trước đây tôi thậm chí không biết Kerry còn sống. Tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng rằng tôi có một đứa con gái!”

“Thế thì ông thậm chí còn thảm hại hơn tôi nghĩ! Ông sẵn sàng trao sản nghiệp gia đình của ông cho một đứa con gái mà ông hầu như không biết! Trong khi tôi đã hi sinh cho cái công ty chết tiệt này trong hơn hai mươi năm, ông sẽ phải giết tôi trước khi để tôi thấy ông giao nó cho... con khốn đó!” - Bà Shaoyen hét lên, chộp lấy cái ấm trà từ bàn ném thẳng vào bức tường gương.

Ông Gaoliang nhìn chằm chằm vào những mảnh sứ vỡ vụn và dòng nước trà màu hổ phách chảy xuống bức tường gương. “Tôi không thể nói chuyện với bà khi bà như thế này. Rõ ràng bà mất trí rồi.” - Ông nói, đứng dậy và bước ra khỏi phòng.

Bà Shaoyen rít lên sau lưng ông, “Tôi bị mất trí như này là vì ông đấy!”