← Quay lại trang sách

Chương VII TÂY HỒ - HÀNG CHÂU, TRUNG QUỐC

Làn sương sớm vẫn còn bảng lảng trên mặt nước tĩnh lặng, và âm thanh duy nhất phát ra là tiếng lách cách khẽ khàng của người chèo thuyền khi anh khua mái chèo con thuyền độc mộc đưa Rachel và Peik Lin tới một vịnh nhỏ hẻo lánh trong lòng Tây Hồ ở Hàng Châu.

“Mình rất vui vì cậu đã kéo mình ra khỏi giường để làm điều này. Cảnh trí thật sự quá ư hữu tình!” - Rachel thở ra hài lòng, duỗi chân trên chiếc ghế dài có đệm của con thuyền có mái chèo truyền thống Trung Quốc.

“Mình đã nói với cậu rằng cảnh hồ đẹp nhất vào lúc bình minh mà.” - Peik Lin nói, nhìn xa xăm khung cảnh nên thơ được tạo thành từ những dãy núi trùng điệp. Xa xa, cô có thể nhìn thấy một ngôi đền cổ xưa nằm trên đỉnh đồi hắt bóng lên nền trời xám ngọc trai. Có điều gì đó từ khung cảnh nên thơ tịch mịch này đã chạm tới đáy tâm hồn cô mà không cần lời nói, và cô đột nhiên hiểu ra vì sao, trải qua nhiều thế kỷ, biết bao tao nhân mặc khách và các nghệ sĩ lớn của Trung Quốc đều được truyền cảm hứng từ khung cảnh hữu tình của Tây Hồ.

Khi chiếc thuyền nhẹ trôi qua dưới một trong những cây cầu đá lãng mạn, Rachel hỏi người chèo thuyền, “Mấy cây cầu này được xây dựng từ khi nào vậy?”

“Không có tài liệu nào ghi chép lại điều này cả. Hàng Châu là nơi ẩn dật ưa thích của các hoàng đế trong suốt năm nghìn năm, nhà thám hiểm Marco Polo đã gọi nơi đây là Thành phố Thiên đường.” - Anh ta trả lời.

“Tôi hoàn toàn đồng ý với ông ấy.” - Rachel nói, nhấp một ngụm trà Long Tỉnh tươi mới mà người lái thuyền đã chuẩn bị cho cô. Khi con thuyền trôi qua một vạt hoa sen, các cô gái nhìn thấy một con chim bói cá nhỏ đậu trên đầu cọng sen, kiên nhẫn rình mồi.

“Mình ước gì Nick có thể nhìn thấy nơi này.” - Rachel nói bâng khuâng

“Mình cũng vậy! Nhưng cậu có thể sớm quay lại với Nick mà. Mình nghĩ cậu đã bị Hàng Châu mê hoặc rồi đúng không?”

“Chúa ơi, mình ước là mình tới đây sớm hơn! Khi lần đầu cậu nói với mình rằng nơi đây là lời đáp từ của Trung Quốc với thắng cảnh hồ Como 156* , mình đã rất hoài nghi đấy. Nhưng sau khi đến thăm đồn điền trứ danh ngày hôm qua, tiếp theo là bữa tối tuyệt vời tại ngôi đền trên đỉnh núi, mình đã hoàn toàn bị chinh phục.”

“Và giờ, để hoàn hảo, mình nghĩ rằng mình nên thu xếp để George Clooney xuất hiện từ rặng liễu đằng kia, nhỉ.” - Peik Lin đùa.

Thuyền cập bến tàu Bốn Mùa Hàng Châu bằng gỗ thanh lịch, họ chậm rãi trèo ra khỏi thuyền, như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mê đắm của cuộc du ngoạn trên thuyền. “Vừa kịp giờ cho lịch hẹn với bên spa. Sẵn sàng đi nhé, nơi này sẽ đánh thức mọi giác quan của cậu đấy.” - Peik Lin nói một cách hào hứng khi họ đi dọc theo con đường đến ngôi biệt thự xa hoa có bức tường màu xám - là trung tâm spa của khu nghỉ dưỡng. “Cậu đã chọn làm liệu trình nào đầu tiên vậy?”

“Mình đã nghĩ mình sẽ bắt đầu một ngày với massage Cẩm thạch và Hoa sen.” - Rachel trả lời.

Peik Lin nhướn mày. “Hừm… Chính xác thì họ đã massage bộ phận nào trên cơ thể cậu?”

“Ôi, thôi nào! Rõ ràng họ đã chà xát cơ thể mình bằng hạt sen và ngọc bích nghiền nát và sau đó là kích thích mô sâu chuyên sâu. Cậu nhận được gì?”

“Liệu trình yêu thích của mình – Nghi Lễ Tắm Hoa Của Phi Tần Hoàng Gia. Nó lấy cảm hứng từ nghi thức tắm được dành riêng cho các cung tần mà hoàng đế chọn để qua đêm. Mình được đắm người trong một bồn tắm thơm đầy hoa cam và cây sơn chi, massage huyệt nhẹ nhàng. Sau đó, họ thực hiện công việc tẩy tế bào chết toàn cơ thể vô cùng tuyệt vời với ngọc trai và hạnh nhân nghiền nát, trước khi phủ toàn bộ cơ thể trong một cái bọc bằng đất sét trắng Trung Quốc. Kết thúc bằng một giấc ngủ ngắn trong phòng xông hơi riêng. Nói cho cậu biết, mình luôn cảm thấy mình trẻ ra một thập kỷ sau liệu trình này.”

“Ôi. Có lẽ mình sẽ thử liệu trình đó vào tối nay. Mà gượm đã, mình nghĩ rằng mình đã lên lịch cho món trứng cá muối hảo hạng vào hôm nay rồi. Thật là đau lòng, chúng ta không có đủ thời gian cho tất cả các liệu trình mà mình muốn thử!”

“Đợi một chút, đây có phải Rachel Chu bạn mình, người thậm chí không bao giờ sơn sửa móng hồi còn học đại học, sao giờ đã biến thành một cô gái xa hoa thế này?”

Rachel cười toe toét. “Mình nghĩ mình đã bị nhiễm sau khoảng thời gian ở cùng mấy cô gái Thượng Hải đó.”

***

Sau khi trải qua nhiều giờ trị liệu, Rachel và Peik Lin cùng nhau ăn trưa tại nhà hàng của khu nghỉ mát. Đương nhiên, họ được đưa đến một trong những phòng ăn riêng, có cấu trúc kiểu truyền thống, nhìn ra một hồ nước thanh bình. Chiêm ngưỡng chiếc đèn chùm thủy tinh Murano khổng lồ lơ lửng bên trên bàn ăn bằng gỗ óc chó sơn mài của họ, Rachel trầm ngâm, “Sau chuyến đi này, New York sẽ giống như một bãi rác mất. Mỗi điểm đến của mình ở Trung Quốc dường như lại xa xỉ hơn lần trước. Ai mà có thể đoán được? Cậu có nhớ khi mình đi dạy ở Thành Đô năm 2002 không? Khu mình ở có nhà vệ sinh khép kín, và như thế đã được coi là rất xa xỉ rồi.”

“Ha ha! Bây giờ cậu sẽ không nhận ra được Thành Đô đâu. Nơi đó giờ đã trở thành Thung lũng Silicon của Trung Quốc với 1/5 số máy tính thế giới được sản xuất tại đó.” - Peik Lin nói.

Rachel lắc đầu hoài nghi. “Mình không thể nào tin được. Những siêu đô thị này mọc lên như nấm sau một đêm, nền kinh tế bùng nổ không ngừng nghỉ. Nhà kinh tế học trong mình như muốn nói ‘nó sẽ không thể kéo dài được,’ nhưng sau đó mình lại thấy một số thứ làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của mình. Một lần tại Thượng Hải, Nick và mình đang cố gắng trở về khách sạn từ khu Xintiandi. Tất cả các xe taxi đều để đèn sáng báo chưa có khách, nhưng không thể hiểu nổi tại sao họ không dừng lại đón bọn mình. Cuối cùng một cô gái người Úc đứng ở một góc nói với bọn mình, ‘Hai bạn có cài ứng dụng taxi không?’ Hóa ra có một ứng dụng để trả giá trên taxi. Mọi người đều sử dụng nó, và người trả giá cao nhất sẽ bắt được taxi.”

Peik Lin cười lớn. “Thị trường tự do tốt nhất cho doanh nghiệp mà!”

Người phụ vụ bước vào phòng và nhấc cái nắp đậy ra khỏi món ăn đầu tiên với một điệu bộ hoa mĩ. Đó là một đĩa đầy những con tôm nhỏ xíu lấp lánh như ngọc trai. “Đây là món tôm nước ngọt nổi tiếng của Hàng Châu chiên tỏi. Cậu sẽ không thể tìm thấy chúng ở bất cứ nơi nào khác trên hành tinh này. Mình đã vật vã thèm món này kể từ lúc chúng ta bàn về việc gặp nhau ở đây.” - Peik Lin nói và lấy một phần hào phóng vào đĩa của Rachel.

Rachel ăn một miệng đầy sau đó quay sang cười với bạn mình trong sự ngạc nhiên. “Wow... chúng thật ngon ngọt đó!”

“Tuyệt đúng không?”

“Mình chưa từng được ăn hải sản ngon như thế này kể từ đợt tới Paris.” - Rachel nói.

“Mình vẫn luôn luôn nói rằng chỉ có người Pháp mới cạnh tranh được với người Trung Quốc trong việc chế biến hải sản thôi. Mình chắc các cậu đã ăn được hết các món mình thích ở Paris rồi đúng không?”

“Nick và mình đã thử, nhưng thức ăn không thực sự là trọng tâm trong chuyến đi của Colette và bạn bè của cô ấy. Cậu có nhớ mình từng chỉ trích cậu vì việc hồ hởi một cách thái quá mỗi khi Neiman Marcus mời cậu tới dự triển lãm Rương không? Chà, những cô gái ấy hoàn toàn điên rồ ở Paris! Họ mua sắm ở các cửa hàng từ sáng đến tối, và bọn mình có thêm ba chiếc Range Rovers theo đuôi đi khắp mọi nơi bọn mình đến chỉ để chở những túi đồ của họ!”

Peik Lin mỉm cười. “Nghe quen quá. Những người PRC 157* này cũng đến Singapore và thực hiện những cuộc mua sắm điên rồ. Cậu biết đấy, đối với nhiều người trong số họ, mua sắm kiểu đốt tiền là cách họ khẳng định thành công. Đó là một cách để bù đắp cho tất cả những gì mà gia đình họ đã phải chịu đựng trong quá khứ.”

“Trời, mình biết rõ hoàn cảnh đó mà. Mình cũng đến từ một gia đình nhập cư, và mình đã kết hôn với một anh chàng gia đình giàu có. Nhưng mình cảm thấy rằng luôn có một giới hạn nhất định mà mình sẽ không bao giờ có thể vượt qua với chuyện mua sắm.” - Rachel nói. “Ý mình là, khi mà người ta trả tiền cho một chiếc váy may đo cao cấp cao hơn cả chi phí tiêm vắc-xin cho một ngàn trẻ em để ngăn ngừa bệnh sởi hoặc cung cấp nước sạch cho toàn bộ thị trấn, thì điều đó thật vô lương tâm.”

Peik Lin trao cho Rachel một cái nhìn ân cần. “Mặc dù vậy, mọi thứ chỉ là tương đối? Đối với một người sống trong túp lều ở một nơi nào đó, việc cậu trả 200 đô la mua một chiếc quần jeans Rag & Bone để mặc cũng vẫn bị coi là xa xỉ? Những cô gái mua đồ may đo cao cấp đó có thể lập luận rằng phải mất một nhóm mười hai cô thợ may làm việc trong suốt ba tháng để tạo ra những sản phẩm may mặc, và đó là cách họ kiếm tiền để nuôi sống gia đình. Như mẹ mình ấy, bà muốn chép lại trên trần phòng ngủ của bà bức bích họa phong cách Baroque mà bà nhìn thấy tại một cung điện ở Đức. Và việc đó tiêu tốn của mẹ mình nửa triệu đô la, hai nghệ sĩ từ Cộng hòa Séc đã phải làm việc mỗi ngày trong suốt ba tháng để tạo nên nó. Có những người có khả năng mua đồ nội thất cho căn nhà mới của họ ở Prague, trong khi những người khác gửi con tới học ở Penn State. Tất cả chúng ta đều được chọn tiêu tiền của mình theo những cách khác nhau, nhưng ít nhất chúng ta có thể đưa ra lựa chọn đó. Hãy nghĩ về quá khứ cách đây hai mươi năm, những cô gái trạc tuổi những cô gái cậu đi cùng tới Paris mua sắm, hồi đó sẽ chỉ có hai sự lựa chọn: Họ được quyền chọn chiếc áo khoác của mình hoặc màu nâu xỉn hoặc màu xám xỉn, chỉ vậy thôi?”

Rachel bật cười. “Oke, mình hiểu rồi, nhưng mình vẫn sẽ không tiêu tiền kiểu đó đâu. Bây giờ mình nghĩ rằng mình không thể ăn thêm bất kỳ viên thịt nào nữa. Chúng khiến mình liên tưởng tới một đống bánh bột hấp.”

Sau bữa trưa, Rachel và Peik Lin quyết định khám phá xung quanh khu nghỉ mát, tọa lạc trên mười bảy mẫu đất và cảnh quan được thiết kế giống với những khu vườn của một cung điện mùa hè của triều đại nhà Thanh. Khi họ đi dọc theo lối đi có mái che lượn quanh co uốn khúc, hít hà những bông hoa anh đào thơm ngát và ngắm nhìn say sưa những hồ hoa súng thông với nhau, Rachel bắt đầu cảm thấy hơi khó chịu. Khi họ đến một khu vườn bố trí đầy những bia đá được chạm khắc, cô ngồi xuống một trong mấy cái ghế dài.

“Cậu ổn chứ?” - Peik Lin hỏi, nhận thấy sắc mặt Rachel bỗng nhiên tái nhợt đi.

“Mình chắc nên quay trở lại phòng. Mình nghĩ có lẽ không khí quá nóng ẩm đối với mình.”

“Chắc do cậu không quen với điều này đấy thôi. Chứ so với Singapore thời điểm này trong năm, đây vẫn là thiên đường. Cậu có muốn giải nhiệt với bể bơi vô cực bên hồ không?” - Peik Lin đề nghị.

“Mình nghĩ mình chỉ cần nằm nghỉ một lát thôi.”

“Được rồi, vậy mình cùng quay về nhé.”

“Không, không, cậu cứ ở đây tận hưởng khu vườn đi.” - Rachel khăng khăng.

“Vậy thì chúng mình sẽ gặp nhau vào buổi trà chiều trên sân thượng lúc 4 giờ được không?”

“Nghe tuyệt đấy.”

Peik Lin nán lại trong vườn lâu hơn một chút, khám phá ra một hang động nhỏ yên tĩnh che chở cho bức tượng phật Di Lặc lớn bằng đá. Cô thắp vài cây nhang cắm vào bát hương đặt trước bức tượng phật, sau đó quay trở lại phòng của mình để thay bộ đồ tắm. Khi vào phòng, cô nhận thấy đèn thông báo tin nhắn màu xanh lá cây trên điện thoại đang nhấp nháy. Cô nhấn nút nghe. Là tin nhắn thoại từ Rachel, giọng nghe như kiểu sắp hết hơi: “Um, Peik Lin à, cậu có thể vui lòng đến phòng mình không? Mình nghĩ là mình cần giúp!”

Hoảng hốt, Peik Lin theo bản năng kiểm tra điện thoại di động và thấy ba cuộc gọi nhỡ từ Rachel. Cô vội vã rời khỏi phòng, chạy dọc hành lang dài về phía phòng Rachel. Đến nơi, cô gõ cửa nhưng không có câu trả lời. Một nhân viên khách sạn đi ngang qua, và Peik Lin liền tóm lấy anh ta. “Anh có thể mở cánh cửa này không? Bạn tôi bị ốm và cần giúp đỡ!”

Vài phút sau, người quản lý chạy đến cùng với một nhân viên bảo vệ. “Chúng tôi có thể giúp gì cho cô không?”

“Có, bạn tôi nhắn cho tôi một tin nhắn khẩn cấp yêu cầu giúp đỡ. Cô ấy đã cảm thấy không khỏe, và bây giờ cô ấy không trả lời tôi.” - Peik Lin hoảng loạn nói.

“Ờ, có khi nào cô ấy đang ngủ không?” - Người quản lý hỏi.

“Hoặc có thể cô ấy đã chết rồi! Mở cái cửa chết tiệt này ra ngay đi!” - Peik Lin hét lớn.

Người quản lý quẹt chìa khóa mở cửa và Peik Lin vội vã chạy vào. Không có dấu hiệu của bất cứ ai trên giường hay ở ban công, nhưng trong phòng tắm bằng đá cẩm thạch, bên cạnh bồn ngâm, cô thấy Rachel nằm bất tỉnh trong một vũng nước màu xanh đậm.