← Quay lại trang sách

Chương VIII THƯ VIỆN QUỐC GIA TRUNG QUỐC - BẮC KINH, TRUNG QUỐC.

3:54 p.m.

Nick đang mải mê đọc tiểu sử cũ về gia đình Sassoon trong Phòng đọc ngôn ngữ phương Tây của Thư viện Quốc gia thì điện thoại của anh bỗng rung lên. Anh đặt một thẻ thư mục nhựa lên cuốn sách đang mở để đánh dấu trang và ra hành lang nhận cuộc gọi.

Đó là Peik Lin, nghe giọng như muốn khóc. “Chúa ơi, Nick! Em không biết phải nói với anh điều này như thế nào, hiện tại em đang ở phòng cấp cứu với Rachel. Cô ấy bị bất tỉnh trong phòng khách sạn.”

“Gì cơ? Cô ấy ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra thế?” - Nick vô cùng choáng váng hỏi.

“Hiện chưa biết chính xác nguyên nhân. Cô ấy vẫn bất tỉnh, nhưng lượng bạch cầu của cô ấy cực kỳ thấp trong khi huyết áp tăng cao đáng sợ. Họ đã cho cô ấy uống magnesium IV để giúp ổn định, nhưng họ nghĩ rằng cô ấy có thể bị ngộ độc thực phẩm.”

“Anh sẽ đáp ngay chuyến bay tiếp theo đến Hàng Châu.” - Nick nói một cách dứt khoát.

4:25 p.m.

Phi như bay tới sân bay quốc tế ở Thủ đô Bắc Kinh, Nick vừa đến quầy của Hãng China Airlines thì Peik Lin gọi lại.

“Hey, Peik Lin, anh đang cố gắng để bắt chuyến bay lúc 4:55.”

“Em không muốn làm anh sợ hãi, nhưng tình hình đang dần trở nên tồi tệ hơn. Rachel hiện vẫn bất tỉnh, và thận của cô đã ngừng hoạt động. Các bác sĩ đang chạy thử nghiệm, nhưng cho đến nay họ không tìm ra chút manh mối gì. Thành thật mà nói, em đã mất niềm tin và em nghĩ Rachel nên được chuyển về bệnh viện tại Hong Kong, nơi cô ấy có thể được chăm sóc tốt nhất.”

“Hãy làm những gì em nghĩ là tốt nhất. Anh có nên thuê máy bay không?” - Nick hỏi.

“Đừng lo lắng – em sẽ tự sắp xếp được chuyện này.”

“Anh thật sự không biết sẽ phải làm thế nào nếu không có em giúp, Peik Lin!”

“Anh hãy tới thẳng Hong Kong đi.”

“Anh đi luôn đây. Nghe này, anh sẽ gọi cho chú Malcolm nhà anh, ông ấy là bác sĩ phẫu thuật tim mạch ở Hong Kong. Và ông ấy có thể giúp chúng ta.”

6:48 p.m.

Khi chiếc Gulfstream V của Peik Lin hạ cánh xuống sân bay quốc tế Chek Lap Kok của Hong Kong, đã có một máy bay trực thăng y tế chờ sẵn trên đường băng để đưa Rachel đến bệnh viện. Peik Lin bước ra từ máy bay và thấy một người đàn ông mặc quần jean màu vàng mù tạt cùng áo khoác Rubinacci màu xanh coban đang chờ cô.

“Tôi là Edison Cheng, em họ của Nick! Hiện tại không còn chỗ trên trực thăng cho cô vì vậy hãy lên chiếc Bentley của tôi.” - Anh ta hét qua tiếng gầm rú của cánh quạt máy bay trực thăng. Peik Lin thất thần đi theo Eddie đến xe của anh ta, và khi họ bắt đầu lên đường đến bệnh viện, Eddie nói, “Cha tôi đang ở Houston nhận giải thưởng của Tổ chức Y tế DeBakey, nhưng ông đã gọi cho Bệnh viện Queen Mary, đó là trung tâm cấp cứu hàng đầu của chúng tôi. Tôi đã báo cả đội chuyên khoa thận để chờ cô ấy đến.”

“Tôi rất vui biết được điều này.” - Peik Lin nói.

“Hiện giờ, Leo Ming tình cờ đã trở thành bạn thân nhất của tôi, vì vậy cha của anh ấy là Ming Kah-Ching, người mà tôi chắc chắn rằng cô đã nghe qua, đã gọi điện cho giám đốc điều hành của bệnh viện để tăng thêm áp lực. Nhân tiện, phòng y tế khẩn cấp nằm trong sự bảo trợ của Ming Kah-Ching. Vì vậy, Rachel sẽ được đối xử như một VVIP khi cô ấy đến.” - Eddie khoe khoang.

Làm như là Rachel quan tâm tới mấy cái điều đó không bằng! Peik Lin nghĩ. “Miễn là họ điều trị cho cô ấy được HIỆU QUẢ, đó là tất cả những gì tôi quan tâm.”

Họ lái xe im lặng trong vài phút, sau đó Eddie hỏi, “Chiếc GV đó là của cô hay cô thuê máy bay vậy?”

“Nó là của gia đình tôi.” - Peik Lin trả lời. Mình cá là anh ta sẽ hỏi gia đình mình là ai.

“Tuyệt quá. Không biết tôi có thể hỏi gia đình cô kinh doanh trong lĩnh vực gì không?” Cô ta nhìn giống người Phúc Kiến, mình đoán là họ làm trong ngành ngân hàng hoặc bất động sản.

“Xây dựng và phát triển bất động sản.” - Giờ thì anh ta sẽ muốn biết công ty nào cho xem. Mình sẽ làm cho anh ta khó đoán!

Eddie mỉm cười thân mật. Hóa ra là người Singapore chết tiệt! Nếu cô ta đến từ Hong Kong hoặc Trung Quốc, mình đã biết mọi thứ về gia đình cô ta ngay khi vừa bước lên máy bay. “Thương mại hay dân sự?”

Thôi được rồi, mình sẽ lôi anh ta ra khỏi sự tò mò khốn khổ. “Gia đình tôi sở hữu công ty Near West Organization.”

Mặt Eddie sáng lên. Ting Ting Ting! Gia đình Goh được xếp thứ 178 trên Báo cáo xếp hạng giàu có của Heron. “Ồ, nhà cô đã xây dựng loạt căn hộ siêu cao cấp mới với nhà để xe trên cao đúng không?” - Anh ta nói một cách bâng quơ.

“Đúng là chúng tôi.” - Bây giờ anh ta sẽ nói với mình anh ta làm gì. Dựa vào bộ trang phục, mình đoán là người dẫn chương trình thời tiết hoặc thợ làm tóc.

“Tôi là giám đốc điều hành của Leichtenburg Group Asia.”

“À, vâng.” - Xời. Là một cái ngân hàng.

Eddie nở nụ cười cầu tài với Peik Lin. “Hãy cho tôi biết cô có hài lòng với đội ngũ quản lý tài sản cá nhân của mình không?”

“Vô cùng hài lòng luôn.” - Mình không tin được tên khốn này! Rachel đang được đưa đi cấp cứu tại bệnh viện trong tình trạng nguy kịch mà anh ta vẫn cố gắng để săn một khách hàng mới!

7:45 p.m.

Peik Lin và Eddie chạy đến quầy tiếp tân tại phòng hồi sức tích cự. “Cô có thể cho chúng tôi biết Rachel Young đã được đưa đi đâu không? Cô ấy đã nhập viện trong khoảng một giờ trước. Cô ấy đến bằng trực thăng cứu thương.”

“Cô có phải là người nhà của bệnh nhân không?”

“Vâng chúng tôi là người nhà.”

“Đợi tôi chút…” - Người phụ nữ gõ vào máy tính của mình để tra cứu. “Nói lại cho tôi tên của cô ấy đi?”

“Rachel Young. Hoặc có lẽ cô ấy được đăng ký dưới tên Rachel Chu.” - Peik Lin nói.

Người phụ nữ quét màn hình máy tính của mình. “Tôi không tìm thấy tên nào như thế ở đây cả. Hoặc cô nên đến sảnh lễ tân chính tại...”

Eddie đập tay vào quầy lễ tân trong sự thất vọng. “Thôi đi, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi! Cô có biết tôi là ai không? Tôi là Edison Cheng! Cha tôi là bác sĩ Malcolm Cheng, ông từng là trưởng khoa tim mạch! Các quán ăn còn được đặt theo tên ông! Tôi yêu cầu được biết người ta đã đưa Rachel Young đi đâu ngay bây giờ nếu không cô sẽ bị mất việc vào ngày mai!”

Đúng lúc đó, họ nghe thấy tiếng ai đó gọi sau lưng, “Này, Eddie! Ở đằng này!” - Họ quay lại và nhìn thấy Nick thò đầu ra khỏi một cánh cửa đôi đang đung đưa.

“Nick! Làm sao anh lại đến được đây trước vậy?” - Peik Lin vô cùng sốc, nói trong khi lao về phía anh.

“Anh đã nhờ vả một chút.” - Nick vừa nói vừa ôm chặt lấy cô.

“Anh biết Cơ trưởng Kirk hay ai vậy? Bắc Kinh cách Hong Kong hơn một giờ bay mà!”

“Tôi đã thu xếp để bắt máy bay vận tải quân sự. Như thế tôi sẽ không phải gặp mấy sự cố chậm trễ không phận nào, và tôi thề là chúng tôi đã bay với tốc độ Mach 3 158* đấy.”

“Để em đoán nhé... là chú Alfred đúng không?” - Eddie hỏi.

Nick gật đầu. Anh dẫn hai người họ vào phòng chờ của phòng chăm sóc đặc biệt, nơi có một dãy ghế lót da êm ái. “Anh đã được nhìn thấy Rachel trong vài phút, và sau đó họ bắt anh rời đi. Họ đang cố gắng khôi phục chức năng thận của cô ấy. Bác sĩ cần hỏi em một số câu hỏi đấy, Peik Lin.”

Vài phút sau, một bác sĩ bước vào phòng chờ.

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là bác sĩ Jacobson.” - Nick nói.

Eddie đứng dậy khỏi ghế và chìa tay ra một cách hoa mĩ.

“Edison Cheng, tôi là con trai của Malcolm Cheng.”

“Tôi rất tiếc, tôi có nên biết cái tên đó không?” - Người bác sĩ có mái tóc đen nhánh hỏi.

Eddie ngạc nhiên nhìn cô. Bác sĩ cười toe toét, “Tôi chỉ đùa thôi. Dĩ nhiên là tôi biết cha của anh.”

Eddie chưa từng cảm thấy nhẹ nhõm hơn thế trong cuộc đời của mình.

“Cô ấy sao rồi?” - Nick hỏi, cố gắng bình tĩnh.

“Tín hiệu sống của cô ấy hiện đã ổn định và chúng tôi đang chạy một loạt các thử nghiệm. Đây là một trường hợp rất rắc rối. Chúng tôi vẫn chưa thể xác định được nguyên nhân dẫn đến sự cố suy đa cơ quan nhanh như vậy, nhưng rõ ràng là có một thứ gì đó cực kỳ độc hại đã ảnh hưởng tới cô ấy.” - Nhìn vào Peik Lin, người bác sĩ hỏi, “Cô có thể cho tôi biết tất cả mọi thứ mà bạn của cô đã ăn hoặc uống trong hai mươi bốn giờ qua không?”

“Để tôi thử nhớ lại. Chúng tôi đến khu nghỉ dưỡng Bốn Mùa vào tối qua, Rachel đã ăn salad Cobb, sau đó là món tráng miệng bánh mousse dâu và vải thiều. Sáng nay chúng tôi đã bỏ bữa sáng, nhưng chúng tôi đã có một bữa trưa đơn giản với tôm sông Hàng Châu, măng non xào, và mì vịt nướng. Ngoài ra có thể Rachel đã ăn một ít gừng bọc sô cô la trong phòng khách sạn. Tôi thì không ăn những thứ đó. Đợi một chút, cô ấy đã có một buổi massage sáng nay mà người ta đã sử dụng bột ngọc thạch và hạt sen nghiền nát.”

“Chà,... để tôi xem nào. Chúng tôi sẽ gọi điện đến khu nghỉ mát để lấy danh sách đầy đủ mọi thứ cô ấy có thể đã ăn hoặc từng tiếp xúc.”

“Cô nghĩ nguyên nhân có thể là gì, bác sĩ? Về cơ bản, chúng tôi đã ăn các loại thực phẩm giống nhau, và như cô có thể thấy là tôi vẫn hoàn toàn ổn.” - Peik Lin nói.

“Cơ thể mọi người có thể phản ứng với những thứ khác nhau. Và tôi không muốn đưa ra bất kỳ kết luận nào cho đến khi chúng tôi hoàn thành việc chạy tất cả các xét nghiệm độc chất.” - Nữ bác sĩ giải thích.

“Tiên lượng của cô như thế nào, bác sĩ?” - Nick hỏi một cách lo lắng.

Bác sĩ ngừng trong một lát, khom vai lại. “Tôi sẽ thẳng thắn với anh, mọi thứ hiện tại khá nguy kịch. Chúng tôi có thể phải đưa cô ấy vào tình trạng TIPS 159* để kiểm soát tình trạng suy gan ngày càng tồi tệ. Và nếu xâm lấn tới não, chúng tôi sẽ buộc phải đặt cô ấy vào tình trạng hôn mê do gây mê về mặt y tế để mang lại cho cơ thể cô ấy nhiều cơ hội chiến đấu hơn.”

“Hôn mê về mặt y tế?” - Peik Lin thầm thì hỏi lại và bật khóc. Nick ôm cô trong vòng tay, cố gắng để bản thân không trở nên tuyệt vọng.

Eddie tiến đến chỗ bác sĩ. “Cô hãy làm mọi thứ có thể. Hãy nhớ rằng, bác sĩ Malcolm Cheng và Ming Kah-Ching sẽ khiến cô phải chịu trách nhiệm cá nhân nếu có bất cứ điều gì xảy ra với cô ấy.”

Bác sĩ Jacobson trao cho Eddie một cái nhìn khó chịu. “Chúng tôi luôn làm tốt nhất có thể với tất cả bệnh nhân của mình, ông Cheng, bất kể họ là ai.”

“Chúng tôi có thể được gặp cô ấy không?” - Peik Lin hỏi.

“Tôi chỉ có thể cho từng người vào gặp một lúc thôi.” - Bác sĩ trả lời.

“Anh vào đi, Nick. - Peik Lin nói, sau đó ngồi thụp xuống ghế.

8:40 p.m.

Nick đứng cuối chân giường, nhìn Rachel một cách bất lực khi một nhóm bác sĩ và y tá đi lại xung quanh cô. Hai ngày trước, họ đã ở trong căn phòng tại Khách sạn Peninsula, nơi cô hào hứng đóng đồ cho buổi đi spa vào cuối tuần với một trong những người bạn thân nhất của mình. Không phải là anh sẽ có rất nhiều niềm vui ở Bắc Kinh sao! Nhớ không được tán tỉnh bất kỳ cô thủ thư gợi cảm nào, trừ khi đó là Parker Parker Posey, Rachel đã trêu chọc, trước khi trao cho anh nụ hôn tạm biệt ngọt ngào nhất. Bây giờ nước da của cô đã chuyển sang màu vàng vọt và có cả đống dây dẫn, ống truyền chạy ra từ cổ và bụng dưới. Mọi thứ thật mơ hồ. Chuyện gì đã xảy ra với cô vợ xinh đẹp của anh? Tại sao tình trạng của cô ấy không tiến triển tốt hơn? Anh thậm chí không thể tưởng tượng được việc mất cô. Không, không, không, anh phải gạt suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Cô đã thật mạnh mẽ và thật khỏe mạnh. Cô sẽ ổn thôi. Cô ấy còn có cả cuộc đời phía trước. Cả đời họ sẽ bên nhau. Nick rời khỏi phòng và đi về phía phòng chờ. Ngang qua một nhà vệ sinh dành cho người khuyết tật, anh bước vào và khóa trái cửa lại. Anh hít một vài hơi thật sâu, vã ít nước lạnh lên mặt và nhìn mình trong gương. Sau đó, anh nhận ra quanh chiếc gương có viền đèn giống như món đồ đến từ một phòng trưng bày nội thất đắt tiền. Anh liếc nhìn xung quanh và thấy rằng toàn bộ không gian khu vệ sinh gần đây đã được trang trí lại. Nước mắt bắt đầu tuôn xuống khuôn mặt anh không thể kiểm soát. Nếu Rachel bình phục, - không, - khi Rachel bình phục, anh nhất định sẽ xây cho cô một phòng tắm đẹp điên rồ nhất trên thế giới này.

9:22 p.m.

Nick trở lại phòng chờ và thấy Peik Lin và Eddie đang cắm cúi ăn món mì hoành thánh đựng trong bát nhựa. Phía đối diện họ là dì Alix và cậu em họ Alistair của anh. Alistair đứng dậy và ôm Nick một cái ôm đồng cảm.

“Ôi Nicky! Điều này thật phi lý! Rachel thế nào rồi?” - dì Alix lo lắng hỏi.

“Không có nhiều tiến triển lắm.” - Nick mệt mỏi nói.

“Chà, dì biết bác sĩ Jacobson rất rõ. Cô ấy là người giỏi nhất ở đây, thật đấy, vậy nên Rachel sẽ được chữa khỏi thôi.”

“Cháu rất vui khi nghe được điều đó.”

“Và chú Malcolm của cháu cũng vừa gọi – bệnh viện sẽ cập nhật mọi thông tin cho ông ấy, và ông ấy cũng đã yêu cầu đồng nghiệp của mình là chuyên gia về gan mật hàng đầu của Hong Kong đến để xem xét tình hình.”

“Cháu không biết phải cám ơn chú ấy bao nhiêu cho đủ.”

“Ông ấy ước mình có thể ở đây. Gum ngaam, 160* ah, lần duy nhất cháu phải cấp cứu y tế ở Hong Kong và Malcolm lại đi vắng! Dì đã mang một ít sook yook và wonton meen. 161* Cháu có đói không?”

“Vâng. Cháu nghĩ cháu nên ăn chút gì đó.”

Nick ngồi thất thần trong khi dì của anh sắp xếp các loại hộp đựng thức ăn và thìa đũa bằng nhựa xung quanh anh.

“Hiện giờ, dì chưa gọi cho bất cứ ai, Nicky. Dì không chắc cháu muốn mọi người biết chuyện này, nên dì chưa vội gọi cho mẹ cháu. Một khi bà ấy biết, cả thế giới sẽ biết.”

“Cảm ơn, dì Alix. Cháu chưa biết phải đối phó với mẹ cháu như thế nào vào lúc này.”

“Cháu đã nói chuyện với mẹ Rachel chưa?”

Nick thở dài. “Một lát nữa cháu sẽ gọi bà ấy. Cháu cảm thấy chưa nên kinh động tới bà ấy trong khi bác sĩ vẫn chưa biết cô ấy bị làm sao.”

Cánh cửa bật mở và Cecilia, chị gái của Eddie và Alistair, bước vào, mang theo một bó hoa loa kèn trắng.

“Nhìn như tất cả bè lũ nhà mình đều ở đây cả vậy.” - Nick nói, cố gượng cười.

“Anh biết em mà, – em không thể bỏ lỡ buổi tiệc nào cả.” - Cecillia nói, trao cho Nick một nụ hôn lên má trong khi đặt bó hoa bên cạnh anh.

“Chúa ơi, nhìn kìa! Cảm ơn rất nhiều, nhưng em thực sự không cần phải mang bất cứ thứ gì tới đâu.”

“Ồ, không phải em đâu. Nhân viên tiếp tân bên ngoài bảo em mang vào đấy.”

“Thật là lạ. Ai đã gửi nó cơ chứ? Không ai, ngoại trừ mọi người, biết bọn em ở đây cả.” - Nick thắc mắc trong khi đưa một gắp mì vào miệng.

Peik Lin bắt đầu tháo những dải ruy băng xung quanh bó hoa, và khi các lớp giấy gói được tháo ra, một tấm thiệp rơi xuống. Cô nhặt tấm thiệp, mở ra đọc. “KHỐN NẠN!” - Peik Lin thở hổn hển, theo phản xạ đẩy chiếc bình ra xa cô. Bình hoa rơi xuống sàn nhà vỡ tan tành, nước tràn lênh láng khắp nơi.

Nick nhảy ra khỏi ghế của mình. “Chuyện gì vậy?”

Peik Lin đưa cho anh tấm thiệp, trên đó ghi:

Rachel,

Cô đã bị nhiễm độc liều cao Tarquinomid có khả năng gây tử vong. Bác sĩ của cô sẽ có thể biết cách chữa khỏi cho cô một khi họ biết điều này.

Nếu cô coi trọng mạng sống của mình, cô không nên tiết lộ chuyện này cho bất cứ ai.

Và đừng bao giờ đặt chân đến Trung Quốc nữa.

Đây là cảnh báo cuối cùng cho cô.