← Quay lại trang sách

Chương IX ĐƯỜNG RIDOUT - SINGAPORE

Astrid bật máy tính cá nhân và soạn một bức thư:

Charlie thân mến,

Xin lỗi vì lại tiếp tục làm phiền anh như thế này, nhưng em cần phải nhờ anh một chuyện khác. Em tự hỏi không biết anh có thể giúp em điều tra gốc rễ của một vấn đề không... Anh có biết gì về Promenade Technologies không? Nó có trụ sở tại Mountain View, CA? Anh đã bao giờ làm việc với họ trước đây? Họ đã mua lại công ty đầu tiên của Michael - Cloud Nine Solutions. Em cần tìm hiểu thêm về công ty này; cụ thể, ai là người sở hữu nó.

Cảm ơn anh!

Astrid,

Cô gửi bức thư đi và một phút sau, Charlie xuất hiện ở cửa sổ chat Google.

CW: Này! Rất vui vì đã giúp được em.

ALT: Vô cùng biết ơn sự giúp đỡ của anh.

CW: Có lý do đặc biệt nào không?

ALT: Em chỉ tìm câu hỏi cho bản thân mình thôi. Anh từng nghe gì về họ chưa?

CW: Rồi. Nhưng liệu Michael có biết tất cả những chuyện em cần biết không?

ALT: Rõ ràng là không rồi. Anh có biết liệu công ty đó có thuộc sở hữu toàn bộ hoặc một phần bởi một số tập đoàn châu Á không?

CW: Chuyện gì đang xảy ra vậy, Astrid?

Astrid dừng lại một vài phút, cô không chắc mình có nên tiết lộ những chuyện xảy ra với Michael cho Charlie hay không.

ALT: Em chỉ muốn giúp Michael tìm ra sự thật. Nó khá là phức tạp nên em không muốn lôi anh vào.

CW: Anh đã bị lôi vào rồi mà. Nhưng được thôi, anh sẽ không ép em nói ra. Nhưng nếu em thực sự muốn anh giúp, thì anh nên biết được bức tranh toàn cảnh về việc này.

Astrid ngồi trên mép giường, suy nghĩ, Sao mình phải giấu Charlie nhỉ? Anh ấy là người duy nhất có thể hiểu mọi chuyện.

ALT: Được rồi, mọi chuyện là như thế này. Michael đang hoài nghi rằng cha em hoặc một người nào đó trong công ty do gia đình em điều hành đã mua lại Cloud Nine Solutions, và lấy Promenade làm vỏ bọc.

CW: Tại sao đột nhiên anh ta lại nghĩ như thế?

ALT: Là một câu chuyện dài, anh ạ. Nhưng về cơ bản, anh ấy đã xem qua một số giấy tờ cũ liệt kê người mua là Công ty Pebble Beach Holding, và biết rằng bố em rất thích chơi golf ở đó, nên anh ấy đã đưa ra giả định như vậy.

CW: Xin lỗi, nhưng để cho rõ ràng thì liệu em đã hỏi cha em xem có phải ông đã mua lại công ty ấy chưa?

ALT: Em đã hỏi và tất nhiên cha em phủ nhận nó. “Lý do quái quỷ nào mà bố lại muốn mua cái công ty của Michael cơ chứ? Bố nghĩ nó đã được đẩy giá lên quá cao để lựa chọn đầu tư.”

CW: Đúng là Harry Leong!

ALT: Thật vậy.

CW: Anh không nghĩ bố em có liên quan gì đến vụ này, nhưng liệu có làm sao không nếu thực sự ông ấy đã làm chuyện như thế?

ALT: Anh đang đùa à? Câu chuyện về Michael luôn luôn là anh ấy đã tự xây dựng thành công bằng chính nỗ lực của mình. Mối nghi ngờ rằng gia đình em nhúng tay vào thành công của anh ấy đã chọc tức anh ấy. Anh ấy nghĩ rằng bố của em đang cố gắng điều khiển anh ấy, và điều khiển bọn em. Bọn em đã có một cuộc xung đột khá lớn tối nay.

CW: Anh rất tiếc khi nghe chuyện này.

ALT: Em cuối cùng đã rời khỏi nhà. Nếu không chắc phải gọi cảnh sát mất. Bây giờ em đang ở khách sạn Marina Bay Sands.

Mười lăm giây sau, chuông điện thoại của Astrid vang lên. Là Charlie đang gọi, cô bèn nhấc máy lên và trả lời một cách tinh nghịch, “Là hầu phòng sao?”

“Ờ, vâng, tôi cần ai đó tới để giải quyết một vấn đề lớn trong phòng tôi bây giờ.” - Charlie phản hồi lại, không bị khấc chút nào.

“Rắc rối kiểu gì vậy?”

“Những người tôn sùng bánh trái đã tổ chức một bữa tiệc trong phòng của tôi, và có khoảng ba mươi chiếc bánh nghiền từ Lana Cake Shop rải trên khắp thảm, bôi trên tường, trên giường. Có vẻ như mọi người đã lăn lộn trong bánh và kem phủ, cố thử các tư thế Kama Sutra khác nhau.”

Astrid cười rũ ra. “Bệnh quá! Sao anh lại có thể nghĩ ra mấy chuyện này?”

“Anh đã lướt web tối qua và tình cờ thấy bài viết về mấy người chỉ bị kích thích bằng cách ngồi trên những chiếc bánh.”

“Em không định hỏi những trang web nào mà anh đã từng lướt ở Hong Kong, không nghi ngờ gì về việc mấy trang web đó đã bị chặn ở Singapore.”

“Và anh cũng sẽ không hỏi tại sao em lại ngồi trong một căn phòng ở Marina Bay mà không phải một nơi nào khác!”

Astrid thở dài. “Có rất ít khách sạn mà em có thể chắc chắn rằng sẽ không có ai nhận ra em. MBS là một trong những số ít ỏi đó vì nó chủ yếu đón khách du lịch.”

“Không có người dân địa phương sao? Có thật không?”

“Dù sao thì em cũng không biết ai. Khi khách sạn này mở cửa lần đầu, mẹ em đã cố gắng lên SkyPark cùng với bà Lee Yong Chien và Hoàng Thái hậu của Borneo để ngắm cảnh, nhưng khi họ phát hiện ra cần trả một khoản phí vé vào cửa hai mươi đô la cho người cao niên, bà Lee Young Chien đã nói, ‘ Ah nee kwee! Wah mai chut! 162* Vì vậy, cuối cùng họ đã đi đến Toast Box trong trung tâm thương mại.”

Charlie cười lớn. “Em sẽ không thể thay đổi được những người phụ nữ đó đâu! Thật hài hước. Mẹ của anh thường rất hoang phí, nhưng càng lớn tuổi, bà dường như càng biến thành một người hà tiện. Em có biết mẹ anh cấm đầu bếp riêng của bà bật đèn trong bếp cho đến sau bảy giờ ba mươi không? Anh đã vào bếp và thấy họ đang loay hoay trong bóng tối mờ mịt để cố gắng làm bữa tối cho bà.”

“Thật là điên rồ! Dạo này mỗi lần đi ăn nhà hàng mẹ em còn cố gắng cho nước chấm từ các món ăn vào tah pow2 và mang về. Em không hề đùa đâu. Em đã nói với mẹ làm vậy kỳ quá và bà bảo, “Chúng ta đã trả tiền cho nó! Tại sao phải lãng phí tất cả nước chấm tuyệt vời này? Rosie có thể cho nó vào bữa trưa ngày mai và nó sẽ ngon hơn rất nhiều!””

Charlie bật cười. “Thật sao. Vậy em định trốn ở khách sạn bao lâu nữa?”

“Em không trốn tránh. Em chỉ cần nghỉ ngơi một chút. Cassian và bảo mẫu cũng đi cùng em, và thằng bé thích hồ bơi ở SkyPark lắm.”

“Em biết đấy, người chồng mới là người phải rời đi. Khi anh và Isabel gặp phải những trận chiến thực sự tồi tệ, anh sẽ đến chỗ anh trai anh hoặc lấy một phòng khách sạn. Anh không thể tưởng tượng được việc để vợ con mình rời khỏi nhà.”

“Chà, anh là một loài khác với Michael. Bên cạnh đó thì anh ấy không bắt em đi, là em chọn ra đi. Anh ấy quá tức giận và bắt đầu trở nên thô bạo.”

“Cái gì cơ? Với em sao?” - Charlie nói, vô cùng sốc. Mình sẽ giết thằng khốn đó nếu hắn dám động vào cô ấy.

“Không, thôi nào, Michael chưa bao giờ làm tổn thương em. Nhưng anh ấy hoàn toàn có thể phá hoại một trong những chiếc Porsche của anh ấy. Anh ấy sẽ lấy một thanh kiếm samurai và chém vào mui xe. Em không dám lảng vảng xung quanh để chứng kiến điều đó.”

“Chết tiệt! Tất cả chỉ vì vấn đề ai là người đã mua lại công ty thôi sao?” - Charlie hỏi, càng lúc càng trở nên hốt hoảng.

“Chuyện không chỉ có thế. Gần đây mọi thứ dường như trở nên tồi tệ hơn với anh ấy. Anh ấy đã không đạt được thoả thuận với IBM, anh ấy bị nẫng tay trên ngôi nhà mà anh ấy muốn mua, và cả bài báo trên tờ tạp chí mà em đã can thiệp vào, nó giống như là tất cả mọi chuyện bọn em làm thời gian này...” - Giọng của Astrid bị ngắt quãng trong một phút. Mình đã nói quá nhiều rồi. Thật không công bằng khi cứ bắt Charlie phải nghe mình thế này.

Charlie có thể nghe thấy Astrid đang kín đáo tránh xa khỏi tai nghe của điện thoại. Cô ấy đang khóc. Cô ấy ngồi trong phòng khách sạn và khóc.

“Em xin lỗi, thật là không hợp lý khi em cứ làm phiền anh như thế này trong khi anh đang làm việc.” - Astrid lại sụt sịt.

“Hôm nay anh không thực sự làm được gì nhiều, nhưng đừng quá lo lắng, không ai có thể sa thải anh được. Em biết là em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào mà, đúng không?”

“Em biết. Anh là người duy nhất mà có thể thực sự hiểu em. Anh biết em đã phải trải qua những gì với gia đình của em. Họ không biết rằng trong hôn nhân có vấn đề là như thế nào.”

“Đã khi nào em thực sự nghĩ rằng các anh em của em hoàn toàn hài lòng với hôn nhân của họ chưa?”

“Anh đang đùa em sao? Em cho rằng tất cả bọn họ đều khốn khổ theo cách này hay cách khác, nhưng không ai trong họ thừa nhận điều đó đâu. Không ai được phép bất hạnh trong gia đình em. Em nghĩ chỉ có Alex ở LA mới thực sự hạnh phúc khi cậu ấy ra đi và được ở bên tình yêu của đời mình. Nó chỉ có chút không thoả đáng ở chỗ chính Salimah lại không được chấp nhận. Thật là mỉa mai, khi anh nghĩ rằng tất cả tài sản ban đầu của gia đình anh đến từ Malaysia.”

“Ít nhất họ đã làm cho nhau hạnh phúc. Đó là điều quan trọng.” - Charlie nói.

“Anh biết không, khi em đến thăm họ vài tháng trước, em đã nghĩ: ‘Em ước mình cũng có thể làm điều này.’ Đôi khi em ước mình có thể đóng gói và chuyển đến California, nơi không ai biết em và không ai quan tâm em là ai. Cassian có thể lớn lên, mặc kệ mọi áp lực mà thằng bé sẽ phải bắt đầu đối mặt từ rất sớm ở đây. Và em sẽ hoàn toàn hạnh phúc, thề với Chúa, sống trong một túp lều bãi biển.”

Anh cũng thế, Charlie thầm nghĩ.

Cả hai người họ im lặng hồi lâu, sau đó Charlie lên tiếng. “Vậy em định sẽ làm gì?”

“Em chả làm gì cả, thực sự vậy. Một hai ngày tới Michael sẽ bình tĩnh lại thôi, sau đó em sẽ về nhà. Nếu anh có thể giúp em chứng minh rằng bố của em không liên quan gì tới việc mua lại công ty của anh ấy, em chắc rằng điều đó sẽ khiến anh ấy hạnh phúc hơn rất nhiều.”

Charlie im lặng một lúc. “Để anh xem có thể làm gì.”

“Anh đúng là tốt nhất, Charlie, thực sự ấy.”

Ngay khi gác điện thoại với Astrid, Charlie gọi điện cho giám đốc tài chính của mình: “Này, Aaron. Anh có nhớ vụ mua lại công ty Cloud Nine của Michael Teo năm 2010 không?”

“Làm sao tôi có thể quên? Chúng tôi vẫn luôn nhắc lại về những mất mát của vụ đó.” - Aaron trả lời.

“Thế quái nào anh lại đặt tên cho nó là Công ty cổ phần Pebble Beach LTD?”

“Anh bạn, tôi đang đứng trên hố thứ mười tám khi anh gọi để bảo tôi mua công ty đó. Nó là hố hoàn thiện lớn nhất trên thế giới. Mà tại sao tự dưng lại hỏi chuyện đó vậy?”

“Đừng bận tâm.”