Chương X BỆNH VIỆN QUEEN MARY - POK FU LAM, HONG KONG
Nick đang chơi trò giải ô chữ của New York Times trên iPad thì viên cảnh sát bảo vệ bên ngoài thò đầu vào phòng bệnh.
“Thưa ngài, có một cặp vợ chồng ở quầy lễ tân đòi gặp cô Chu. Họ mang hai thùng sản phẩm thực phẩm bên mình, và người đàn ông nói rằng cậu ấy là em trai của cô Chu.”
“Ồ, vâng.” - Nick mỉm cười, cúi xuống và thì thầm nhẹ nhàng vào tai Rachel. “Em yêu... em còn thức không? Carlton và Colette đang ở đây. Em có muốn dậy để gặp mọi người không?”
Rachel, người đã ngủ chập chờn suốt buổi sáng, mở to mắt lúng túng. “Ừm, chắc chắn rồi.”
“Hãy cho họ lên.” - Nick trả lời viên cảnh sát.
Đã hai ngày kể từ khi Rachel được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt đến phòng riêng, tình trạng của cô đã dần cải thiện kể từ khi các bác sĩ phát hiện ra loại chất đã được sử dụng để đầu độc cô và nhanh chóng dùng thuốc giải độc.
Chẳng mấy chốc, có tiếng gõ cửa, Carlton và Colette bước vào phòng. “Chào chị! Em không hề nghĩ rằng vụ đi chơi ở Bốn mùa Hàng Châu sẽ diễn ra như thế.” - Carlton trêu chọc, tiến đến cạnh giường, nắm lấy tay chị gái và siết nhẹ.
Rachel cười yếu ớt. “Hai người không cần phải chuốc thêm phiền phức đâu...”
“Thôi nào! Bọn em đã book chuyến bay đầu tiên chỉ một phút sau khi anh Nick điện báo đấy.” - Carlton nói. “Hơn nữa, có một đợt giảm giá tại Joyce mà Colette muốn qua mua.”
Colette đập vào cánh tay Carlton. “Bọn em không nghe tin gì của hai người từ thứ Hai, nên nghĩ rằng mọi người hẳn là đã có một khoảng thời gian tuyệt vời ở Hàng Châu mà không cần có chúng em cơ đấy.”
“Một khoảng thời gian kỳ diệu, như hai người cũng có thể thấy đấy.” - Rachel nói đùa, dang rộng cánh tay để khoe mấy cái ống đặt truyền tĩnh mạch.
“Em vẫn không thể tin chị có thể bị sỏi mật khi còn trẻ thế này, em nghĩ nó chỉ xảy ra với những người già thôi chứ.” - Colette nói.
“Thực ra thì, nó có thể xảy ra với bất cứ ai đấy.” - Nick nói.
Colette ngồi trên mép giường bệnh của Rachel, và nói, “Em rất vui vì chị đã bình phục.”
“Hai em đã bay qua bằng chiếc máy bay nhỏ hơn của mình sao?” - Rachel hỏi Colette.
“Ồ, ý chị là Venti à? Không đâu.” - Colette nói, đảo mắt khó chịu. “Cha em đã cắt giảm mọi đặc quyền của em. Kể từ khi em từ chối lời cầu hôn của Richie Yang, bố mẹ em đã rất tức giận và họ nghĩ rằng họ cần dạy cho em một số bài học. Chị có tin nổi họ đã đóng băng tài khoản ngân hàng tên em và thẻ Titanium của em đã không sử dụng được không? Chà, đoán xem? Mấy trò đùa vớ vẩn của họ, bởi vì em có thể sống tốt mà không cần sự giúp đỡ của họ. Bây giờ chị đang nhìn thấy đại sứ thương hiệu quốc tế mới của hãng Prêt-à-Couture đấy!”
“Colette vừa ký xong hợp đồng trị giá hàng triệu đô la với họ đấy.” - Carlton tự hào khoe.
“Xin chúc mừng! Thật tuyệt vời!” - Rachel nói.
“Vâng, em đã thương lượng được với Virginie de Bassinet, và giờ cô ấy đã chuẩn bị cho em một buổi tiệc vào tuần tới tại nhà Johnnie Walker để ra một thông báo lớn. Em sẽ xuất hiện trên tất cả các quảng cáo của Prêt-à-Couture vào mùa tới, và Tim Walker sẽ thực hiện chiến dịch đó. Em hi vọng chị sẽ kịp bình phục để tham gia buổi tiệc.”
Nick và Rachel vẫn giữ im lặng.
“Này, cô gái điên khùng này cứ khăng khăng muốn mang cho chị thêm đồ ăn từ Daylesford Organic, nhưng người cai ngục không cho bọn em mang xe đẩy lên tầng này.” - Carlton nói.
“Chà, em chắc chắn rằng thức ăn trong bệnh viện sẽ rất là vô vị.” - Colette nhận xét.
“Thực sự chắc em sẽ phải bất ngờ đấy. Bọn anh đã nếm thử một chiếc bánh nhân thịt bò trong quán cà phê hôm qua, và nó khá là ngon.” - Nick nói
“Cám ơn em rất nhiều, Colette. Chị mới ăn lại được đồ ăn đặc từ sáng nay và chị thèm một vài thứ gì đó ngọt ngọt.” - Rachel nói.
“Ôi Chúa ơi – để em lén mang lên cho chị một ít bánh quy chanh nhúng sô cô la trắng nhé!” - Colette la lên.
“Có lẽ nếu anh đi xuống cùng với em, họ sẽ cho chúng ta mang một ít đồ lên đấy.” - Nick đề nghị với Carlton.
Hai người đi ra sảnh. Trong thang máy, Carlton nói, “Em thực sự cảm thấy nhẹ nhõm khi chị Rachel bình phục. Nhưng tại sao lại có cảnh sát ở khắp nơi như vậy?”
Nick nhìn thẳng vào mắt Carlton. “Anh sẽ kể với em, nhưng em phải hứa hoàn toàn giữ bí mật chứ?”
“Tất nhiên rồi.”
Nick hít một hơi sâu. “Thật ra Rachel không hề bị sỏi thận – cô ấy đã bị đầu độc.”
“Giống như ngộ độc thực phẩm phải không?” - Carlton hỏi, vô cùng bối rối.
“Không, có người cố tình đầu độc cô ấy bằng chất độc.”
Carlton nhìn chằm chằm vào Nick trong nỗi kinh hoàng. “Anh đang nói đùa đúng không.”
“Anh cũng ước gì chuyện này chỉ là một trò đùa. Rachel không muốn làm lớn chuyện, nhưng em có thể thấy cô ấy suýt chết. Các cơ quan nội tạng của cô ấy gần như đã lần lượt ngừng hoạt động, và các bác sĩ thì gần như vô vọng vì không tìm ra nguyên nhân của vấn đề, cho tới khi bọn anh phát hiện ra rằng cô ấy bị đầu độc.”
“Thật không thể nào tin được! Rồi làm thế nào mà mọi người có thể tìm ra?”
“Bọn anh nhận được một bức thư nặc danh.”
Carlton thở hổn hển. “Gì? Ai lại muốn đầu độc Rachel?
“Đây là điều mà bọn anh cũng đang muốn biết. Nhờ có dì Alix, người rất thân với trưởng đặc khu Hong Kong, nó đã trở thành một cuộc điều tra chính thức mà cả cảnh sát Hong Kong lẫn Trung Quốc đều đang vào cuộc. “Để anh hỏi em... một cách thành thật, em có nghĩ rằng Richie Yang có khả năng làm mấy chuyện như thế này không?”
Carlton ngừng lại một lát. “Richie? Tại sao cậu ta lại có động cơ để làm điều này?”
“Em đã làm cậu ta bị bẽ mặt trước tất cả bạn bè ở Paris. Và Colette đã nói rõ với mọi người rằng cô ấy thích em...” - Nick thận trọng đưa ra giả thuyết.
“Anh nghĩ rằng cậu ta đã đầu độc Rachel để chơi em sao? Khốn nạn, điều đó sẽ khiến anh ta bệnh hoạn hơn em tưởng! Em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân nếu điều đó là sự thật.”
“Nó chỉ có một giả thuyết thôi. Chúng ta sẽ cố gắng lần ra manh mối bất cứ ai có động cơ dù là nhỏ nhất. Anh nghĩ cảnh sát sẽ muốn nói chuyện cả với em và Colette vào một lúc nào đó.”
“Tất nhiên, tất nhiên.” - Carlton nói, lông mày nhíu lại vì sốc. “Họ có cho biết loại độc tố nào đã được sử dụng không?”
“Nó được gọi là Tarquinomid. Nó là một loại dược phẩm rất khó kiếm, thường dùng để điều trị cho những người bị bệnh đa xơ cứng, chỉ được sản xuất tại Israel. Họ nói đôi khi nó được các đặc vụ của Mossad sử dụng cho các vụ ám sát.”
Khuôn mặt của Carlton đột nhiên tái nhợt.
Tư dinh nhà Bao, Thượng Hải cùng tối ngày hôm đó
Ông Bao Gaoliang và vợ đang đứng dưới cổng căn biệt thự vườn thanh lịch của họ trong Khu tô giới của Pháp, vẫy tay chào tạm biệt những vị khách vừa rời đi, khi chiếc xe của Carlton chạy đến cua một vòng gắt.
“Chúa ơi, hoàng đế đã quyết định ban ơn cho chúng ta bằng sự hiện diện của Ngài! Chúng ta phải đền đáp gì cho vinh dự này đây?” - bà Shaoyen nói mát khi Carlton bước lên những bậc đá tiến về phía họ.
“Con cần gặp cả hai trong thư phòng. Bây giờ!” - Cậu nói qua kẽ răng.
“Con dám nói với mẹ mình bằng cái giọng đấy sao!” - ông Gaoliang quát.
“Sao, hai người sẽ cần xin lỗi ư?” - Carlton nói trong khi hùng hổ đi vào nhà như một cơn bão.
“Chúng ta vừa có một bữa tối vớingài đại sứ Mông Cổ. Không giống như con, cha của con và ta vẫn còn biết cách cư xử khi cần thiết.” - Bà Shaoyen nói, thả người xuống chiếc ghế sô-fa bọc da và tháo đôi giầy cao gót hiệu Zanotti ra khỏi chân với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Carlton lắc đầu kinh tởm. “Con không biết làm thế nào mẹ có thể ngồi đó trong chiếc áo choàng lòe loẹt của mẹ và giả vờ rằng không có gì sai khi mẹ biết rất rõ những gì mẹ đã làm!”
“Con đang nói về vấn đề gì vậy?”
Carlton nhìn mẹ không nói nên lời. “Mẹ có muốn nói với bố không? Hay để con?”
“Mẹ không biết là con đang nhắc đến điều gì cả.” - Bà Shaoyen đáp, lạnh lùng.
Carlton quay sang phía cha mình, đôi mắt tối sầm vì giận dữ. “Trong khi bố đang ngồi ở căn nhà này và tổ chức tiệc với vợ của bố, thì con gái bố - máu mủ của bố - đang nằm trong bệnh viện ở Hong Kong…”
“Rachel đang trong bệnh viện sao?” - Ông Gaoliang cắt ngang.
“Bố chưa nghe chuyện đúng không? Họ đã phải đưa chị ấy từ Hàng Châu tới Hong Kong bằng máy bay.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” - Ông Gaoliang nhìn chằm chằm vào Carlton, hoảng hốt.
“Chị ấy đã bị ai đó đầu độc. Chị ấy đã phải nằm ở khoa hồi sức tích cực ba ngày và gần như đã chết.”
Hàm Gaoliang như rơi ra. “Ai đã đầu độc con bé?”
“Con không biết... Tại sao bố không hỏi mẹ?
Bà Shaoyen đứng phắt dậy từ ghế sofa. “Ni zai jiang shen me pi hua? 163* Con đã ngừng dùng thuốc rồi sao hả Carlton? Đây có phải là ảo giác của con không?”
“Con biết là mẹ chỉ cố cảnh báo chị ấy, nhưng mẹ gần như đã giết chết chị ấy! Con không thể hiểu nổi mẹ. Tại sao mẹ lại có thể làm những chuyện như thế?” - Carlton nói, đôi mắt rưng rưng.
Shaoyen quay sang chồng đầy ngạc nhiên. “Ông có tin điều này không? Con trai chúng ta đang buộc tội tôi giết người. Làm thế quái nào mà con nghĩ mẹ liên quan tới vụ này, Carlton?”
“Con biết chính xác cách mẹ đã làm nó. Tất nhiên, không phải mẹ, mà là một trong những tay chân của mẹ. Rachel đã bị đầu độc bằng Tarquinomid. Thật thuận tiện là chúng ta cũng vừa mới sản xuất một lô hàng cho Dược Phẩm Opal của Tel Aviv!”
“Ôi Chúa ơi.” - Bà Shaoyen thì thầm, trong khi ông Gaoliang sững sờ.
“Mẹ hẳn không nghĩ rằng con đã theo kịp những gì đang xảy ra ở công ty? Nhưng ngạc nhiên chưa, con nắm được hết cả. Con biết tất cả về những thỏa thuận bí mật mà mẹ đã thực hiện với Opal.”
“Chúng ta có rất nhiều những thoả thuận bí mật với các công ty trên toàn thế giới. Đúng, Opal thuê chúng ta sản xuất Tarquinomid, nhưng con thực sự nghĩ rằng mẹ sẽ đầu độc Rachel ư? Tại sao mẹ phải làm vậy?”
Carlton nhìn mẹ như muốn buộc tội. “Ôi thôi nào! Mẹ đã rất khó chịu với Rachel ngay từ ngày đầu! Con có cần đánh vần điều đó cho mẹ không?”
Ông Gaoliang, cuối cùng cũng chán ngấy với những lời buộc tội của con trai mình, cất tiếng: “Đừng có lố bịch như thế, Carlton. BÀ ẤY KHÔNG ĐẦU ĐỘC RACHEL! Sao con dám nói những điều như vậy về mẹ của con?”
“Bố, bố không biết được phân nửa những điều mẹ đã nói với con. Nếu bố có thể nghe dù chỉ một nửa những gì mẹ nói về Rachel!”
“Mẹ của con có thể có vấn đề với Rachel, nhưng bà ấy sẽ không bao giờ làm gì để làm hại con bé.”
Carlton bật cười cay đắng. “Ồ đó là những gì bố nghĩ sao? Bố không biết một chút nào về khả năng của mẹ, phải không? Tất nhiên là bố không rồi, bố không biết những gì mà mẹ đã làm ở…”
“CARLTON.” - Bà Shaoyen lớn giọng cảnh báo.
“Mẹ con đã làm gì ở London!”
“Con đang nói về chuyện gì vậy?” - Ông Gaoliang hỏi.
“Một màn che đậy khủng khiếp ở London... tất cả là để bảo vệ bố.”
Shaoyen lao tới chỗ con trai và hoảng loạn nắm lấy vai cậu trong sợ hãi.
“CÂM MIỆNG, CARLTON!”
“KHÔNG! CON KHÔNG CÂM! Con phát ốm vì im lặng và giữ bí mật về nó!” - Carlton nổ tung.
“Nói mau! Chuyện gì đã xảy ra ở London?” - Ông Gaoliang tra hỏi.
“Làm ơn đi Carlton, nếu như con biết rằng điều gì sẽ là tốt nhất cho con, làm ơn đừng nói thêm gì nữa.” - Bà Shaoyen khẩn khoản van nài.
“Một cô gái đã chết trong vụ va chạm của con!” - Carlton phun ra.
“ĐỪNG NGHE NHỮNG GÌ NÓ NÓI! Thằng bé đang say rồi! Và đầu óc nó vẫn còn bất ổn!” - Bà Shaoyen hét lên, cố gắng đưa tay che miệng Carlton.
“Con đang nói về chuyện quái quỷ gì vậy? Bố nghĩ rằng cô gái ấy bị liệt cơ mà.” - Ông Gaoliang nói.
Carlton vùng ra khỏi mẹ và chạy sang phía bên kia căn phòng. “Có hai cô gái trong chiếc Ferrari với con, bố ạ! Một người sống sót, nhưng cô gái còn lại đã chết. Và mẹ đã che đậy tất cả. Mẹ đã bắt ông Tin và nhân viên ngân hàng của bố ở Hong Kong trả tiền để khiến mọi người ngậm miệng. Mẹ muốn bố không biết gì về những chuyện đã xảy ra để bảo vệ địa vị và thanh danh của bố! Mẹ không bao giờ cho phép con nói về nó. Mẹ không bao giờ muốn bố biết con là một thằng khốn như thế nào. Nhưng bây giờ con sẽ thừa nhận điều đó. Bố - con đã giết một cô gái!”
Ông Gaoliang nhìn chằm chằm vào cả hai người họ kinh hoàng, trong khi bà Shaoyen vật xuống sàn khóc nức nở.
Carlton vẫn tiếp tục, “Con sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình, và nó sẽ ám ảnh con đến hết cuộc đời. Nhưng con đã cố gắng chịu trách nhiệm về những gì con đã làm, bố ạ. Con không thể thay đổi quá khứ, nhưng con đã cố gắng thay đổi bản thân. Chính Rachel giúp con nhận ra tất cả những điều này khi chúng con ở Paris. Nhưng mẹ phát hiện ra rằng chị Rachel biết về bí mật này, về tai nạn của con, và đó là lý do thực sự mà mẹ muốn giết chị ấy!”
“Không, Không! Điều này không phải sự thật!” - Bà Shaoyen khóc nức nở.
“Bây giờ thì mẹ cảm thấy thế nào? Bí mật lớn đã được tiết lộ, và cơn ác mộng tồi tệ nhất của mẹ sắp trở thành sự thật. Thanh danh của gia đình chúng ta sẽ bị hủy hoại giống như mẹ nghĩ – nhưng nó không phải bởi vì Rachel hay bởi vì con, mà là khi cảnh sát đến và lôi mẹ vào tù!”
Carlton xông ra khỏi nhà, bỏ lại mẹ cậu vẫn vật vã trên sàn thư viện và bố cậu ngồi cạnh bà, vùi đầu vào hai bàn tay.