← Quay lại trang sách

Chương XI NGHĨA TRANG BUKIT BROWN - SINGAPORE.

Hàng năm, vào ngày giỗ cha, bà Shang Su Yi và em trai, ông Alfred, sẽ đến viếng phần mộ nơi cha mẹ họ an nghỉ. Gia đình của Su Yi, và một vài người họ hàng thân thiết thường tập trung tại Công viên Tyersall để ăn sáng trước khi đến nghĩa trang, nhưng năm nay mọi người gặp nhau tại Bukit Brown trước. Astrid đến sớm, sau khi thả Cassian xuống trường mẫu giáo Viễn Đông, cô đi thẳng tới nghĩa trang, hầu như không có ai ở quanh khi cô thả bộ qua nghĩa trang lâu đời nhất của Singapore.

Kể từ năm 1970, khi nghĩa trang này ngừng nhận chôn cất, một khu rừng đã phát triển không kiểm soát xung quanh nó, khiến nơi an nghỉ cuối cùng của Singapore này trở thành một khu bảo tồn thiên nhiên tươi tốt cho một số loài thực vật và động vật hoang dã hiếm nhất trên đảo. Astrid thích đi dạo theo con đường uốn khúc và ngưỡng mộ những ngôi mộ được trang trí công phu không giống bất cứ nơi nào trên thế giới. Những ngôi mộ lớn hơn, phô trương hơn của người Hoa được xây dựng ở hai bên của các gò dốc thoai thoải, một số ngôi có cổng vào to như cổng cung điện, và có hẳn sân riêng lát gạch, nơi những người đi viếng mộ có thể tụ họp, trong khi những ngôi mộ khác được trang trí bằng gạch Peranakan đầy màu sắc với những bức tượng mô tả hình ảnh của phật bà Quan Âm, hoặc các vị thần khác của Trung Hoa. Astrid bắt đầu đọc bia mộ, và thỉnh thoảng, cô nhận ra tên của một người Singapore khai khẩn nơi này: Tan Kheam Hock, Ong Sam Leong, Lee Choo Neo, Tan Ean Kiam, Chew Boon Lay. Họ đều ở đây.

Đúng mười giờ, một đoàn xe nhỏ tiến vào xâm chiếm sự tĩnh lặng của nghĩa trang. Đi đầu là chiếc Jaguar Vanden Plas thập niên 1990 quen thuộc của mẹ Astrid. Bà Felicity Leong (con gái đầu của bà Su Yi) đi cùng ông Harry chồng bà; theo sau là chiếc Kia Picanto nhỏ do anh trai của Astrid - Henry Leong Jr 164* lái. Rồi đến chiếc Daimler màu đen và đỏ burgundy cổ điển của con gái út của bà Su Yi, dì Victoria, người đi cùng là dì Rosemary T’sien, Lillian May Tan, và Giám mục Singapore. Vài phút sau, một chiếc Mercedes 600 Pullman màu đen với cửa sổ cũng màu đen kín mít đi tới, và trước khi chiếc limousine to lớn dừng hẳn lại, cánh cửa giữa bật mở và hai lính Gurkha nhảy ra.

Alfred Shang, một người đàn ông tầm thước, bệ vệ ở độ tuổi khoảng bảy mươi với mái tóc màu xám được chải cẩn thận, bước ra từ chiếc xe, nheo mắt dưới ánh nắng buổi mai rực rỡ dù ông đang mang kính râm không vành. Ông giúp chị gái của mình, bà Su Yi, ra khỏi xe, theo sau là hai cô hầu gái của bà trong bộ váy lụa màu xanh ánh kim thanh lịch. Bà Su Yi mặc một chiếc áo cánh màu kem, áo len mỏng màu nghệ tây và quần nâu nhạt. Với cặp kính râm mắt tròn, mũ chuông và găng tay da lộn màu nâu, trông bà như đã sẵn sàng cho một ngày làm vườn. Bà Su Yi nhìn thấy Đức Giám mục See Bei Sien và lẩm bẩm giận dữ với Alfred, “Victoria đã mời vị giám mục ồn ào đó khi tôi đặc biệt nói với nó là tôi không đồng ý! Cha chúng ta sẽ quay cuồng trong mộ của mình mất thôi!”

Sau màn chào hỏi nhanh chóng, cả gia đình đi dọc theo một trong những con đường được cắt tỉa cẩn thận hơn, tạo thành một đám rước khá trang nghiêm với bà Su Yi dẫn đầu, đi dưới tán một chiếc ô lụa thêu màu vàng được một trong những người bảo vệ Gurkha giương trên đầu. Phần mộ của ông Shang Loong Ma đặt trên ngọn đồi cao nhất, một nơi hẻo lánh được những bụi cây bao quanh. Bản thân bia mộ không có gì đặc biệt hoành tráng so với một số các tấm bia khác, nhưng quảng trường lớn lát gạch tráng men và các bức phù điêu tinh xảo mô tả một cảnh trong Tam Quốc Diễn Nghĩa trên lăng mộ khiến nó trở nên đẹp độc đáo. Đợi họ ở bên ngôi mộ là một vài tu sĩ Phật giáo mặc áo choàng màu nâu sẫm, và trước khoảng sân, một lều lớn đã được dựng với một bàn tiệc dài lấp lánh đồ bạc và đồ sứ kiểu Wedgwood thế kỷ XIX màu vàng nhạt mà bà Su Yi luôn sử dụng cho các sự kiện ngoài trời.

“Ôi Chúa ơi! Chúng ta sẽ ăn trưa ở đây à?” - Lillian May Tan thốt lên, nhìn con lợn quay béo ú ngậm một quả anh đào trong miệng và hàng ngũ nhân viên mặc đồng phục từ Tyersall đang đứng chăm chú bên căn lều.

“Vâng, mẹ đã nghĩ rằng để thay đổi không khí, ăn ở đây sẽ rất tuyệt.” - Victoria nói.

Cả gia đình tập hợp trước phần mộ, và các nhà sư bắt đầu tụng kinh. Sau khi họ kết thúc, vị Giám mục bước lên và nói một lời cầu nguyện ngắn cho linh hồn của ông Shang Loong Ma và bà Wang Lan Yin vợ ông, đại ý mặc dù họ chưa bao giờ được rửa tội, ông hy vọng rằng những việc làm và đóng góp tốt đẹp của họ cho Singapore sẽ giúp họ không phải chịu quá nhiều sự nguyền rủa. Victoria gật gật đầu tán thưởng khi ông này cầu nguyện, phớt lờ ánh mắt sắc như dao của mẹ mình.

Khi vị giám mục rời khỏi sân khấu, các hầu gái người Thái Lan đưa cho Su Yi và Alfred những xô nhỏ đựng nước xà phòng cùng với bàn chải, và hai chị em già cả nhà họ Shang đến gần ngôi mộ và bắt đầu kì cọ bia mộ. Astrid luôn cảm động sâu sắc bởi cử chỉ hiếu thảo đơn giản này, khi bà ngoại đã chín mươi tuổi của cô quỳ trên đầu gối, tận tay tỉ mỉ làm sạch từng kẽ nhỏ trên tấm lăng mộ được khắc tinh xảo.

Sau khi nghi thức dọn dẹp kết thúc, bà Su Yi đặt một bó hoa lan chi hoàng thảo quý giá trước bia mộ cha, trong khi Alfred đặt một lọ hoa trà bên cạnh bia mộ người mẹ yêu dấu của mình. Sau đó, mỗi thành viên trong gia đình lần lượt tiến về phía trước và đặt lễ vật trái cây tươi và bánh trái bên mộ. Sau khi đồ lễ dồi dào đã được bày biện như tái hiện tác phẩm của Caravaggio, các nhà sư Phật giáo thắp tuần nhang mới và nói một số lời cầu nguyện cuối cùng.

Cả gia đình sau đó nán lại để ăn trưa dưới lều. Khi ông Alfred Shang đi ngang qua Harry Leong trên đường đến chỗ ngồi của mình, ông lấy một tờ giấy gấp ra khỏi túi quần và nói, “Oh, đây là thông tin mà cháu muốn. Chuyện này là sao? Ta đã phải sử dụng nhiều sự hỗ trợ hơn so với dự kiến đấy.”

“Cháu sẽ giải thích sau ạ. Cậu sẽ có mặt tại Tyersall vào bữa tối ngày thứ Sáu, phải không ạ?

“Liệu ta còn có một sự lựa chọn nào khác ư?”

Harry ngồi xuống và đọc qua tờ giấy một cách nhanh chóng. Sau đó, ông cất nó đi và bắt đầu ăn món súp đậu xanh ướp lạnh đầu tiên.

“Này Astrid, dì nghe nói cháu vừa ở Paris về. Có chuyện gì đáng yêu để kể như mọi khi không?” - Lillian May Tan hỏi.

“Rất tuyệt ạ. Nhưng bất ngờ lớn nhất là cháu tình cờ gặp được Nicky.”

“Gặp Nicky! Có thật không? Ta đã không nhìn thấy nó hàng năm rồi!”

Astrid liếc vài lượt để chắc chắn rằng bà ngoại ở ngoài vùng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện, rồi đáp. “Vâng, em ấy đã ở đó với Rachel và chúng cháu đã có một buổi tối khá thú vị cùng nhau.”

“Hãy nói cho dì biết, vợ của Nick như thế nào?” - Lillian May thấp giọng hỏi.

“Dì biết đấy, cháu thực sự rất thích Rachel. Ngay cả dù cô ấy không kết hôn với Nicky, cô ấy cũng là kiểu người mà cháu chắc chắn sẽ chọn làm bạn. Cô ấy khá...”

Ngay lúc đó, Astrid cảm thấy một cú đập nhẹ trên vai. Đó là một trong những cô hầu của bà Su Yi, ghé vào tai cô thì thầm, “Bà muốn cô dừng việc nói về Nicholas ngay bây giờ hoặc rời khỏi bàn ăn luôn.”

***

Sau bữa tiệc trưa, khi mọi người quay trở lại xe, ông Harry đi cùng với Astrid và hỏi, “Con còn giữ liên lạc với cậu Charlie Wu đó không?”

“Vẫn còn – sao thế ạ?”

“Ông cậu Alfred vừa cung cấp cho ba một thông tin đáng sửng sốt. Con nhớ có lần con hỏi có phải ba mua lại cái công ty đầu tiên của Michael không? Vì câu hỏi đó, ba đã quyết định điều tra sâu hơn, bởi vì chính ta cũng cảm thấy kỳ quặc không hiểu làm cách nào anh ta có thể bán công ty đó với số tiền lớn như vậy.”

“Ồ, vậy có phải Charlie đã giúp ba một tay không?”

“Không, Astrid - chính Charlie là người đã mua công ty đó.” - Astrid dường như chết đứng. “Ba đang đùa phải không?”

“Không một chút nào. Trò đùa thực sự là Charlie Wu đã bí mật trả ba trăm triệu đô la cho một công ty khởi nghiệp công nghệ bé tí hin.”

“Ba, ba có chắc chắn về điều này không?”

Harry lấy ra mảnh giấy và đưa nó cho Astrid. “Nghe này, đây là thông tin thực sự khó kiếm. Ngay cả những chuyên gia hàng đầu về tài chính của chúng ta cũng chẳng lần được ra chút manh mối nào ngoài ngõ cụt, vì vậy ba đã phải nhờ ông Alfred giúp đỡ, và con biết là ông ấy không bao giờ sai. Charlie rõ ràng đã cố gắng hết sức để che giấu quyền sở hữu của mình trong một mạng lưới phức tạp của các tập đoàn vỏ bọc, nhưng con có thể thấy bằng chứng trong tài liệu này rõ ràng như ban ngày. Bây giờ, câu hỏi thực sự là, anh ta đang âm mưu gì? Đó là những gì ba muốn biết.”

Astrid nhìn chằm chằm vào tờ giấy trong sự hoài nghi. “Ba ơi, làm ơn hãy giúp con một việc, xin ba vui lòng đừng đề cập một từ nào về chuyện này cho Michael hay bất cứ ai khác cho đến khi con tìm hiểu được thêm, ba nhé.”

Sau khi mọi người đã rời đi, Astrid vẫn ở lại nghĩa trang. Cô vào xe, nổ máy và bật điều hòa không khí trong vài phút, chuẩn bị rời đi, nhưng sau đó lại tắt động cơ và bước ra ngoài. Cô cần đi bộ một chút. Đầu óc cô quay cuồng, và cô vô cùng muốn hiểu được những tin tức giật gân vừa mới biết. Tại sao Charlie lại mua công ty của chồng cô? Và tại sao anh không bao giờ nói với cô? Charlie và Michael có thỏa thuận bí mật nào không? Hay thực sự có một kế hoạch đen tối hơn mà cô không thể nào hiểu được? Cô không biết nên nghĩ gì, nhưng cô không thể không cảm thấy bị Charlie phản bội một cách kỳ lạ. Cô đã trút hết trái tim và tâm hồn mình cho anh, và anh đã lừa dối cô. Liệu cô có thể tin anh lần nữa?

Astrid lang thang xuống một con đường cây mọc um tùm, tiến sâu hơn vào khu rừng, vượt qua những cây leo dài lủng lẳng buông xuống từ những cây muồng tím cổ thụ cao chót vót và những ngôi mộ cổ phủ đầy rêu. Những con chim kêu ríu rít trên cây, và những con bướm nhỏ cuống quít bay trên đám dương xỉ khổng lồ. Cuối cùng cô cũng có thể thở lại. Cô cảm thấy hoàn toàn thoải mái trong những khu rừng này, chúng gần giống như khu rừng mà cô đã trải qua suốt thời thơ ấu ở Tyersall. Tại một khoảng trống nơi các tia sáng mặt trời xiên qua tán lá xanh tươi, Astrid bắt gặp một bia mộ nhỏ nằm giữa những búi rễ ngổn ngang của một cây đa lớn. Có một tác phẩm điêu khắc đặc biệt về một thiên thần hiền hậu cúi xuống trên ngôi mộ, đôi cánh khổng lồ mở ra và uốn cong trên đầu thiên thần. Bức chân dung hình bầu dục nhỏ xíu của một cậu bé trông nghiêm túc mặc bộ đồ trắng được đặt chính giữa tấm kính trên bia mộ. Cậu bé trong ảnh có lẽ ở khoảng tuổi của Cassian khi chết. Có một điều gì rất bi thảm về tấm bia mộ chưa từng thấy đó, khiến Astrid nhớ lại những ngôi mộ tại Nghĩa trang Père Lachaise ở Paris.

Vào một trong những chuyến đi thường xuyên của họ hồi còn đang học đại học ở London, Charlie đã chỉ cho cô xem ngôi mộ của Abelard và Héloïse. Khi họ đến viếng thăm ngôi mộ lớn, họ thấy trên mộ đầy những bức thư tình và Charlie giải thích: “Abelard là một triết gia Pháp, sống ở thế kỷ XII, ông được thuê để dạy học cho Héloïse, một nữ quý tộc trẻ tuổi, là cháu gái của giáo sĩ Cannon Fulbert. Hai người nhanh chóng phải lòng nhau, dẫn đến việc Héloïse có thai và hai người đã kết hôn trong bí mật. Khi người chú của Héloïse phát hiện ra chuyện này, ông ta đã vô cùng phẫn nộ và sai tay chân đến thiến Abelard, còn Héloïse thì được gửi đến một tu viện nữ. Họ không bao giờ có thể gặp lại nhau, nhưng họ đã gửi cho nhau những lá thư thấm đẫm tình yêu trong suốt quãng đời còn lại, những lá thư đó đã trở thành một trong những thứ nổi tiếng trong lịch sử văn học Pháp. Xương cốt của cặp tình nhân cuối cùng đã được đoàn tụ tại đây vào năm 1817, và kể từ đó, những người yêu nhau từ khắp nơi trên thế giới đã tiếp tục để lại những lá thư trên ngôi mộ này.”

“Ohh, thật lãng mạn làm sao!” - Astrid thở dài. “Anh có hứa là anh sẽ không bao giờ ngừng gửi thư tình cho em không?”

Charlie hôn tay cô và tuyên bố, “Anh hứa rằng anh sẽ không bao giờ ngừng gửi cho em những bức thư tình, Astrid. Cho đến ngày anh chết đi.”

Khi Astrid đứng một mình giữa rừng nhớ lại lời anh nói, dường như cô có thể đột nhiên nghe thấy những cái cây nói chuyện với mình. Trong những hốc cây sâu thẳm, trong tiếng lá xào xạc, cô có thể nghe thấy chúng thì thầm. Anh ấy làm điều đó vì tình yêu, anh ấy làm điều đó vì tình yêu. Và đột ngột tất cả trở nên rõ ràng. Charlie đã mua công ty của Michael để giúp cứu vãn cuộc hôn nhân của cô. Anh đã trả hàng trăm triệu vì anh muốn Michael có một gia tài của riêng mình, để cho anh ta cơ hội vượt qua cảm giác không tương xứng với cô và gia đình. Đó là một hành động của tình yêu thuần khiết, không chút vị kỷ. Mọi thứ Charlie đã làm cách đây ba năm giờ đây bắt đầu có ý nghĩa - anh khuyên cô nên đợi ít nhất một năm trước khi đồng ý ly hôn, nói với cô rằng, anh có cảm giác Michael có thể thay đổi. Đúng là Michael đã thay đổi, nhưng không phải theo cách mà bất cứ ai có thể dự đoán. Anh ta đã biến thành một người đàn ông hãnh tiễn hoàn toàn không thể nhận ra. Người sĩ quan khiêm tốn ngày nào đã trở thành một tỷ phú ngông cuồng. Và anh ta muốn cô trở thành một người vợ khác thường để phù hợp với mình. Astrid nhận ra rằng cô đã phải đấu tranh với chính mình để thay đổi vì Michael và cô không còn muốn làm việc đó nữa. Những gì cô thực sự muốn, những gì cô luôn mong muốn cho đến lúc này đã thất bại hoàn toàn, chỉ có Charlie là người đã yêu cô theo cách của cô. Một người như Charlie. Ôi, Charlie. Ở kiếp khác có lẽ họ có thể hạnh phúc bên nhau. Giá như cô đã không làm tan nát trái tim anh. Giá như cô đã mạnh mẽ hơn và đứng lên đấu tranh với bố mẹ mình. Giá như anh chưa từng kết hôn và có hai đứa con xinh đẹp. Giá như.