Chương XII MAR VISTA - LOS ANGELES, CALIFORNIA.
“Lần cuối cùng cô nhìn thấy họ là khi nào?” - Corinna hỏi Kitty khi họ đang ngồi thoải mái trong chiếc Tesla vừa đón họ từ sân bay.
“Ba tuần trước. Tôi cố gắng dành một tuần mỗi tháng ở đây, nhưng thành thật mà nói, nó trở thành một thách thức lớn gần đây vì chế độ sinh hoạt của con gái tôi.
“Hoá ra, đó là sự thật. Bernard và con gái của cô đang ở LA để điều trị y tế?”
Kitty bật cười mệt mỏi. “Tôi không biết làm thế nào mà tin đồn lại bị lan ra. Bernard đã ở đây để điều trị, nhưng không phải là loại mà cô đang nghĩ đến.”
“Đây là loại rối loạn hiếm gặp nào vậy?” - Corinna hỏi, mắt mở to.
Hít một hơi thật sâu, Kitty bắt đầu câu chuyện của mình: “Tất cả bắt đầu ngay sau khi chúng tôi kết hôn ở Las Vegas. Chúng tôi ở đó vài ngày và một đêm nọ chúng tôi đi xem phim Người Dơi phần mới. Sau đó, tôi đã nhận ra rằng Bernard bị ám ảnh bởi Batman như thế nào, anh ấy cảm thấy mình như một phiên bản châu Á của Bruce Wayne. Anh ấy bị ám ảnh đối với những chiếc xe kỳ lạ và thiết kế nội thất rùng rợn. Vì vậy, khi chúng tôi trở lại Hong Kong, Bernard đã quyết tâm muốn giống như chàng diễn viên trong phim Người Dơi. Anh ấy tìm ra một bác sĩ phẫu thuật thẩm mỹ hàng đầu, người được cho là chuyên phẫu thuật cho những người mong muốn có ngoại giống như những người nổi tiếng mà họ thần tượng, vị bác sĩ này ở Seoul. Chúng tôi đã có những cuộc nói chuyện dài về việc này, và thực sự, tôi đã không phiền nếu chồng tôi muốn trông giống như một diễn viên đẹp trai nào đó. Tôi nghĩ rằng điều đó cũng khá thú vị, thực sự. Nhưng sau đó...”
“Chúa ơi, cuộc phẫu thuật đã thất bại sao?” - Corinna nói.
“Không, cuộc phẫu thuật thực sự rất thành công. Nhưng đội phụ tá đã mắc một sai lầm khủng khiếp trước khi cuộc phẫu thuật diễn ra. Đó là một lỗi liên quan tới máy tính, các cuộc phẫu thuật thẩm mỹ tiên tiến nhất ở Hàn Quốc đều do máy tính hỗ trợ, và chương trình hình ảnh 3D AutoCAD thiết kế khuôn mặt mới cho Bernard đã bị nhập thông tin sai. Đó là một vấn đề về ngôn ngữ, cô y tá đã nghe nhầm tên trong tài liệu trước khi phẫu thuật và cô ta đã gõ sai tên diễn viên vào máy tính. Vì vậy, tất cả những thay đổi trong cuộc giải phẫu họ đã làm là một sai lầm, và tất cả các cấy ghép để tạo khuôn mặt mới đã sai theo. Bernard bước ra khỏi cuộc phẫu thuật hoàn toàn khác với những gì anh ấy mong muốn.”
“Tôi muốn hỏi, diễn viên mà y tá đã nhầm lẫn là ai?”
Kitty thở dài. “Anh ấy muốn được trở thành Christian Bale, nhưng thay vào đó, y tá lại nghe nhầm thành Kristen Bell.”
Hàm Corinna suýt thì rớt xuống. “Là nữ diễn viên tóc vàng vui tươi đó sao?”
“Vâng. Hóa ra họ có một bệnh nhân khác từ Hong Kong đang muốn chuyển giới từ nam sang nữ. Đó thực sự là một sai lầm tệ hại.”
“Đây có phải là lý do tại sao Bernard đã trốn tránh tất cả mọi người ở châu Á?”
“Không. Ý tôi là, lúc đầu thì là như vậy, nhưng điều đó không thực sự còn là lý do nữa. Bernard và tôi đến Los Angeles để anh ấy có thể phẫu thuật thẩm mỹ lại. Anh ấy lại tìm thấy một bác sĩ tuyệt vời, người đang dần biến khuôn mặt của anh ấy trở lại bình thường. Nhưng bây giờ vấn đề đã vượt xa khỏi cuộc phẫu thuật của anh ấy.”
“Ý cô là gì?”
“Trải nghiệm này đã thay đổi hoàn toàn Bernard. Không chỉ về mặt vật lý mà còn về mặt tâm lý. Cô sẽ hiểu khi nhìn thấy anh ấy.”
Vừa lúc đó, họ đến một ngôi nhà nhỏ kiểu Anh hai tầng ở Mar Vista, nơi có một cô bé và một người đàn ông đang tập yoga ở sân trước với một người hướng dẫn tóc vàng cao lớn.
“Ôi trời ơi – cô bé đáng yêu kia là con gái của cô à?” - Corinna hỏi, nhìn chằm chằm vào cô bé với mái tóc dài thắt bím đang thực hiện một động tác Yoga hoàn hảo.
“Vâng, đó là Gisele. Đây, hãy xoa một ít chất khử trùng hữu cơ này vào tay trước khi cô gặp con bé.”
Ngay khi chiếc xe vừa dừng lại, Gisele thoát khỏi tư thế yoga của mình và chạy lại phía họ.
“Em đã dùng nước rửa tay của Dr.Bronner chưa đấy?” - Bernard hét lên khẩn thiết với Kitty.
“Dĩ nhiên rồi.” - Kitty đáp lại, rồi cô ôm chặt lấy con gái bé bỏng của mình.
“Ôi con yêu! Mẹ nhớ con nhiều quá!”
“Em không nên nói như thế! Chúng ta không muốn tạo thành các vấn đề liên quan tới việc ghi nhớ.” - Bernard mắng. “Và em nên nói chuyện với con bé bằng tiếng Quan thoại. Anh sẽ nói bằng tiếng Anh và tiếng Quảng Đông, nhớ không?”
“Hoy es el día de español, no?” 165* - Cô bé người Trung Quốc nhíu mày nói.
“Chúa ơi, cô bé còn có thể nói được tiếng Tây Ban Nha rất tốt! Cô bé đã học được bao nhiêu ngôn ngữ rồi?”
“Mới năm thôi – cháu có một bảo mẫu người Colombia bán thời gian chỉ nói chuyện với cháu bằng tiếng Tây Ban Nha, và một đầu bếp của chúng tôi là người Pháp.” - Kitty trả lời.
“Gisele, đây là dì Corinna. Con có thể chào dì Corinna được không?”
“Buenos días, Tía Corinna.” - Gisele nói một cách ngọt ngào.
“Chúng tôi sẽ cho con bé học tiếng Nga khi nó lên ba.” - Bernard nói, tiến tới để chào đón các quý cô.
“Bernard, ôi Chúa ơi, đã quá lâu rồi!” - Corinna nói, cố gắng để không tỏ ra quá sốc khi nhìn thấy khuôn mặt mới của anh. Người đàn ông cô từng nhìn thấy rất nhiều lần ở các buổi tiệc tùng đã biến đổi theo cách mà cô không bao giờ có thể tưởng tượng được. Các đặc điểm kiểu Quảng Đông tròn trịa của anh ta đã được thay thế bằng một quai hàm góc cạnh, nhưng nó được ghép nối một cách bất thường với chiếc mũi giống như mũi chim nhỏ xíu. Xương gò má của anh ta có vẻ mới được cắt gọt lại, nhưng đôi mắt của anh ta mới thật sự lạ lùng với các góc bị lồi lên. Anh ta trông giống như đứa con yêu của Jay Leno và cô gái Hermione trong bộ phim Harry Potter vậy, Corinna nghĩ, không thể ngừng nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
“Vào luôn đi, đây là thời gian cho liệu pháp xương sọ của Gisele, và sau đó chúng ta có thể ăn trưa.” - Bernard vừa nói vừa bế cô con gái vào trong nhà.
Corinna khá sốc khi thấy Bernard Tai, người lớn lên trong những lâu đài kỳ vĩ và siêu du thuyền sang trọng, giờ lại sống trong một ngôi nhà khiêm tốn như vậy, nhưng vẫn chưa là gì so với những gì cô nhìn thấy khi bước vào trong nhà. Phòng khách đã bị biến thành một phòng khám, với đủ loại vật dụng trị liệu khác thường ở khắp mọi nơi, và Gisele nằm lặng lẽ trên bàn mát xa chuyên nghiệp khi chuyên gia xương sọ của cô bé nhẹ nhàng vuốt ve da đầu. Bên cạnh đó là một căn phòng nhỏ giống như một lớp học ở Scandinavia, có mấy cái ghế gỗ đơn giản và những chiếc bàn nhỏ, đệm vải gai trên sàn và một bức tường bằng gỗ, nơi trưng bày hàng chục bức tranh của trẻ em vẽ bằng những ngón tay nguệch ngoạc.
“Nơi này từng là phòng ăn, nhưng vì chúng tôi thường ăn luôn trong bếp, nên chúng tôi đã biến nó thành một không gian học tập. Bây giờ, lớp lập trình của Gisele tụ họp ở đây ba lần một tuần. Đến đây, để tôi chỉ cho cô phòng dành cho khách mà cô sẽ ở, và cô có thể tắm rửa trước khi ăn trưa.” - Bernard nói với Corinna.
Corinna cố gắng tháo dỡ đồ trong phòng ngủ chật chội của mình. Cô lấy ra những hộp kẹo Almond Roca mà cô đã phung phí tiền bạc để mua và đi xuống cầu thang, xuống tới nơi cô thấy cả gia đình đã ngồi xung quanh một bàn bằng gỗ trên sàn hiên nhỏ.
“Cô đã mua cho cháu một chút quà nhỏ này, Gisele.” - Corinna nói, đưa cho cô bé một hộp thiếc màu hồng sáng bóng có nắp bằng nhựa, và đứa trẻ hai tuổi rưỡi chỉ nhìn chằm chằm vào nó hoàn toàn bối rối.
“Wah lao! Là nhựa! Đặt nó xuống ngay bây giờ đi, Gisele!” - Bernard thở gấp thất kinh.
“Ôi, Tôi xin lỗi, tôi quên nói với cô rằng - không được phép có nhựa trong ngôi nhà này.” - Kitty thì thầm với Corinna.
“Không thành vấn đề. Tôi chỉ cần lấy kẹo ra cho cô bé và mọi người sẽ không bao giờ nhìn thấy chiếc hộp đựng nữa.” - Corinna bình tĩnh nói.
Bernard trao cho Corinna một cái nhìn khinh miệt. “Gisele đang trong chế độ ăn kiểu Paleo: đồ ăn từ nông trại tới bàn ăn, không đường, không gluten.”
“Tôi vô cùng xin lỗi, tôi không biết gì cả.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Corinna, Bernard dịu lại một chút. “Tôi xin lỗi. Tôi không nghĩ rằng các vị khách, đặc biệt là những người đến từ châu Á, có thể chuẩn bị tinh thần cho lối sống của chúng tôi. Nhưng tôi hy vọng chị sẽ đánh giá cao việc có ý thức với thực phẩm bổ dưỡng mà chúng ta tiêu thụ trong ngôi nhà này. Chúng tôi có trang trại riêng ở Topanga, nơi chúng tôi trồng tất cả sản phẩm mình cần. Đây, hãy thử một vài quả bí đao nhồi thì là. Chúng tôi vừa thu hoạch nó ngày hôm qua xong. Gisele đã nhổ cây thì là bằng chính đôi tay của mình, phải không Gisele?
“Sólo comemos lo que cultivamos.” 166* - Gisele thỏ thẻ trả lời, trong khi nhai cẩn thận những lát thịt bò thăn thái nhỏ nấu chín vừa.
“Tôi đoán là cậu chắc chắn sẽ không uống chai Johnnie Walker nhãn đen tôi mang tới cho mọi người đâu nhỉ.” - Corinna nhận xét.
“Tôi rất cảm kích thành ý của cô, nhưng tôi chỉ uống nước thẩm thấu ngược trong những ngày này.” - Bernard nói.
“Tôi rất cảm kích thành ý của cô sao?” Ôi Chúa ơi, hãy xem điều gì đã xảy ra với người đàn ông Hong Kong khi anh ta chuyển tới California này , Corinna nghĩ trong sự kinh hoàng.
Sau khi Corinna lịch sự cố ăn hết bữa ăn nhạt nhẽo nhất của cuộc đời mình, cô đứng trong tiền sảnh nhìn Bernard giúp Gisele mang đồi giày thể thao TOMS và đội chiếc mũ chống nắng nhỏ cho cô bé.
Kitty nài nỉ Bernard. “Bọn em vừa mới qua mà. Gesele có thể bỏ qua một buổi hôm nay để ở nhà với em không? Em muốn đưa con bé đi mua mấy bộ đồ dễ thương tại Fred Segal.”
“Em không cần mua thêm quần áo cho con bé từ ngôi đền duy vật đó nữa. Lần trước em mua cho con bé mấy chiếc váy hồng bánh bèo công chúa đó, bọn anh đã quyên tặng tất cả cho Đoàn Cứu hộ của Liên bang rồi. Anh thực sự không muốn con bé mặc quần áo áp đặt giới tính và mang đầy màu sắc cổ tích đó.”
“Được rồi, vậy bọn em có thể chỉ đưa con bé ra bãi biển chơi hay đâu đó thôi được không? Bãi biển vẫn được phép mà đúng không? Cát vẫn là gluten-free hay cái gì gì đấy đúng không?”
Bernard kéo Kitty ra một góc và thấp giọng nói, nhỏ nhưng kiên quyết: “Anh thực sự không nghĩ là em có thể hiểu Gisele cần những buổi chánh niệm hai tuần một lần thả lỏng các giác quan trong bể nổi. Người thực hành phương pháp Reiki của con bé nói với anh rằng con bé vẫn phải vật lộn với chấn thương liên quan tới việc co kéo khi lọt lòng.”
“Anh đang đùa em đúng không? Phòng trường hợp anh không nhớ, thì em đã ở đó khi con bé được sinh ra, Bernard. Chấn thương thực sự là con bé đã giết chết ống dẫn sinh của em vì anh không cho phép thực hiện gây tê màng cứng!”
“Suỵt! Em muốn tạo cho con bé thêm ảo giác về tội lỗi bị kìm nén sao?” - Bernard thì thầm khẽ khọt. “Dù sao thì, bọn anh sẽ trở về lúc sáu giờ. Buổi thả lỏng của con bé ở Venice Beach chỉ kéo dài bốn mươi lăm phút, và sau đó nó có một giờ chơi vô định với những người bạn đắm-chìm-trong-thế-giới-thực của mình ở Compton.”
“Vậy tại sao lại mất tới năm giờ?”
Bernard nhìn Kitty bực tức. “Tất nhiên là do tắc đường rồi. Em có biết anh phải đi mất bao lâu trên đường cao tốc 405 không?”
Sau khi nói adiós (tạm biệt) với Gisele trong khi cô bé được thắt dây an toàn cẩn thận vào ghế xe được thiết kế tùy chỉnh trên chiếc Tesla của Bernard, Kitty và Corinna ngồi xuống nói chuyện.
“Giờ thì tôi đã hiểu vì sao cô nói rằng tôi nên tới tận nơi để xem. Từ khi nào mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế này?” - Corinna hỏi.
Kitty nhìn Corinna buồn bã. “Vấn đề nảy sinh khi Bernard bắt đầu phẫu thuật chỉnh hình ở LA. Anh ấy đã dành rất nhiều thời gian tại phòng khám của bác sĩ Goldberg, và anh ấy đã kết bạn với một số bệnh nhân trong phòng chờ, chủ yếu là những bà mẹ trẻ vô cùng ganh đua ở bờ Tây. Một trong số họ mời anh ấy đến một khóa tu cuối tuần ở Sedona, và đó là khởi đầu cho tất cả mọi chuyện sau này. Anh ấy trở về Singapore và trở thành một người hoàn toàn khác, tuyên bố rằng anh ấy muốn dừng tất cả các ca phẫu thuật và giữ lấy khuôn mặt mới của mình. Anh ấy nói về tuổi thơ khủng khiếp của mình và việc có một người cha đã phớt lờ và chỉ ném tiền cho anh ấy cùng một người mẹ quá ám ảnh với nhà thờ. Anh ấy muốn hoàn thiện các thế hệ sau bằng việc trở thành một bậc cha mẹ có ý thức và giác ngộ. Năm đầu tiên sau khi Gisele ra đời là quãng thời gian tồi tệ nhất. Bernard chuyển chúng tôi đến Los Angeles khi Gisele mới chỉ có hai tháng tuổi, anh ấy tuyên bố rằng Singapore độc hại đối với con bé, rằng cha mẹ anh cũng độc hại nốt. Ở đây, tôi hoàn toàn bị cô lập, với Bernard phong tỏa chúng tôi mỗi giây trong ngày, kiểm soát mọi việc tôi làm. Không có gì tôi từng làm là đúng hết. - Tôi đã luôn phơi bày thân thể ra cho con bé. Ý tôi là, điều duy nhất tôi đã phơi bày cho con bé là ngực của tôi! Chúng tôi đã phải vời đến khoảng năm mươi chuyên gia khác nhau một tuần cho mỗi vấn đề dù nhỏ nhất. Điển hình là khi anh ấy thiết kế lại phòng ngủ chính cho phù hợp với kiểu ngủ của Gisele. Tôi không thể ngủ được với mấy cái ánh đèn LED phát sáng kỳ lạ đó, không khí thanh lọc quá mức và nhạc Mozart phát trong cũi suốt đêm. Đó là khi tôi bắt đầu quay trở lại Hong Kong mỗi tháng. Tôi không thể chịu được nữa. Ý tôi là, cô hãy nhìn vào cách chúng tôi sống mà xem!”
“Tôi đã rất ngạc nhiên ngay khi chúng ta tới gần ngôi nhà này.” - Corinna nói.
“Chúng tôi rời khỏi biệt thự của mình ở Bel Air bởi vì Bernard muốn Gisele trải nghiệm ‘sự chuẩn bị trong thế giới thực.’ Và anh ấy nghĩ rằng bằng cách sống trong hoàn cảnh kiểu thu nhập thấp hơn này, con bé sẽ có cơ hội tốt hơn để vào được Harvard.”
“Bernard có bao giờ hỏi cô muốn gì cho con gái không?”
“Tôi không hề có tiếng nói trong việc này, vì rõ ràng tôi quá ngu ngốc để hiểu bất cứ điều gì. Cô biết đấy, tôi thực sự nghĩ rằng Bernard thích việc tôi ở lại châu Á hơn. Tôi nghĩ rằng anh ấy còn sợ tôi sẽ làm cho con bé trở nên ngu ngốc hơn bằng một cách nào đó. Anh ấy thậm chí không quan tâm tới sự tồn tại của tôi nữa. Tất cả mọi thứ chỉ tập trung cho con gái quý giá của anh ấy, hai mươi tư giờ một ngày.”
Corinna nhìn Kitty đầy thông cảm. “Hãy nghe tôi, tôi nói không phải dưới cương vị nhà tư vấn xã hội của cô mà là kinh nghiệm từ người mẹ này truyền cho người mẹ khác, nếu cô thực sự muốn con gái mình lớn lên một cách bình thường, nếu cô muốn con bé có được vị trí xứng đáng trong xã hội châu Á, cô phải dừng tất cả điều này lại.”
“Tôi biết. Và tôi đã lên một kế hoạch.” - Kitty nói nhỏ.
“Tôi rất vui vì nghe cô nói thế. Bởi vì nếu Dato’ Tai Toh Lui có thể nhìn thấy cách mà cháu gái duy nhất của ông ấy được nuôi dậy, hẳn ông ấy sẽ phát cuồng lên trong ngôi mộ của mình! Cô gái nhỏ này nên có một phòng ngủ rộng lớn hơn cả căn nhà này trong Công viên Nữ hoàng Astrid hoặc ở Vịnh Nước Sâu, và không được phép ngủ với cha mẹ mình mỗi đêm!” - Corinna tuyên bố, giọng cô run lên với lời phán quyết mãnh liệt.
“Amen.”
“Cô bé này cần được nuôi dưỡng đúng cách - bởi một đội ngũ bảo mẫu Quảng Đông nhạy cảm, không can thiệp vào việc của cha mẹ!” - Corinna đập bàn mạnh mẽ.
“Cô nói đúng!”
“Cô bé này nên mặc quần áo đẹp nhất từ Marie-Chantal và được đưa đến Mandarin để uống trà chiều và ăn macarons hồng tươi mỗi tuần!
“Đúng con mẹ nó luôn!” - Kitty gầm lên.