Chương XIII THÁP TRIUMPH - THE PEAK, HONG KONG
Nick và Rachel trên đôi ghế xếp đặt ngoài ban công, nắm tay nhau cùng nhìn xuống một khung cảnh tráng lệ. Căn hộ penthouse của Eddie trông như hang ổ của một con chim ưng trên đỉnh núi, và bên dưới là ngổn ngang những tòa nhà chọc trời tráng lệ của thành phố, ngay sau đó là mặt nước xanh lấp lánh của cảng Victoria.
“Thật là trác tuyệt.” - Nick nhận xét, tận hưởng làn gió mát ve vuốt trên da.
“Đúng, vô cùng trác tuyệt.” - Rahel nói. Đã hai ngày kể từ khi cô được xuất viện, và cô đang tận hưởng từng khoảnh khắc tuyệt vời này. “Anh biết đấy, khi Eddie lần đầu tiên khăng khăng rằng chúng ta hãy ở nhà anh ấy khi Fiona và lũ trẻ đi vắng, em đã có một chút sợ hãi. Nhưng ở đây giống như là đang tận hưởng một kỳ nghỉ vậy. Anh ấy đã không đùa chút nào khi nói rằng ở cùng anh ấy sẽ giống như sống tại Villa d’Este 167* .”
Như thể nghe được điều cô nói, Laarni, một trong những người giúp việc gia đình, bước lên ban công với hai chiếc ly cao đựng món trà chanh Arnold Palmers 168* trứ danh, được trang trí với những viên đá lớn và ô giấy xinh xinh.
“Chúa ơi, Laarni, cô không cần phải làm thế đâu!” - Rachel nói.
“Ông nói cô cần uống nhiều đồ mát hơn để nhanh khỏe lại.” - Laarni trả lời kèm một nụ cười duyên dáng.
“Anh biết không, em không bao giờ nghĩ rằng em sẽ nói điều này, nhưng em có thể quen với điều này. Laarni thật tuyệt vời. Anh có biết cô ấy đã làm gì cho em vào ngày thứ hai khi em đến gặp Carlton để ăn trưa không? Cô ấy khăng khăng đòi đưa em xuống cầu thang, nơi tài xế của Eddie đang đứng chờ. Sau đó cô ấy mở cửa xe để em bước vào, rồi cô ấy đột nhiên rướn người vào trong xe, với qua em để CÀI DÂY AN TOÀN CHO EM nữa!”
“À ừ, thắt dây an toàn. Anh đoán rằng trước đây chưa từng có ai làm điều đó cho em.” - Nick nói một cách thờ ơ.
“Chúa ơi, trong một tích tắc, em nghĩ cô ấy đang cố gắng tán tỉnh em. Em đã rất sốc! Em hỏi, ‘Laarni, cô có làm điều này cho Eddie và Fiona không?’ Cô ấy trả lời, ‘Có thưa cô, chúng tôi vẫn làm điều đó cho cả gia đình.’ Anh em họ của anh thật sự quá được nuông chiều, họ thậm chí không thể tự thắt dây an toàn cho mình đấy!” - Rachel nói trong sự phẫn nộ.
“Chào mừng em tới Hong Kong!” - Nick hài hước.
Điện thoại di động của Rachel reo lên và cô bắt máy. “Oh! Chào bố... Vâng, cảm ơn bố, con đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Bố sẽ tới Hong Kong hôm nay ư?... Ồ vâng, chắc chắn rồi. Khoảng năm giờ sao? Vâng, bọn con rảnh... Được ạ. Chúc bố có chuyến đi an toàn.”
Rachel đặt điện thoại xuống và nhìn Nick. “Hôm nay bố em sẽ bay đến Hong Kong, và ông ấy vừa điện hỏi liệu chúng ta có thể gặp ông ấy không?”
“Ý em sao?” - Nick hỏi. Mấy ngày trước, Carlton đã kể với họ mọi chuyện xảy ra sau khi cậu vội vã quay lại Thượng Hải để đối đầu với cha mẹ mình và kể từ đó không có gì ngoài sự im lặng từ gia đình Bao.
“Em cũng muốn gặp ông ấy, nhưng sẽ khá khó xử, phải không?” - Rachel nói, khuôn mặt tối lại.
“À, anh chắc chắn ông ấy còn cảm thấy khó xử hơn em. Ý anh là, vợ của bố em là một trong những nghi phạm chính trong vụ đầu độc em. Nhưng ít nhất, ông ấy đã cố gắng đến gặp em.”
Rahel lắc đầu buồn bã. “Chúa ơi, mọi thứ thật là quá đáng. Tại sao mọi chuyện cứ trở nên khó chịu như vậy mỗi khi chúng ta tới châu Á? Anh đừng có trả lời.”
“Nếu ông ấy chỉ tới đây thôi có lẽ sẽ làm cho em cảm thấy thoải mái hơn chăng? Anh chắc chắn rằng Eddie sẽ tận hưởng mọi cơ hội để khoe khoang về đồ nội thất Biedermeier hoặc tủ giày có kiểm soát độ ẩm của mình.”
“Chúa nhân từ, cái tủ giầy đó! Anh có để ý là anh ấy đã sắp xếp chúng theo bảng chữ cái dựa vào tên nhãn hiệu không?”
“Anh thấy chứ. Và em thì vẫn nghĩ rằng anh bị ám ảnh với những đôi giầy của mình.”
“Em sẽ không bao giờ nói bất cứ điều gì về chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) kì lạ của anh nữa, nhất là sau khi gặp Edison Cheng.”
***
Vào lúc bốn rưỡi, Eddie đang tất bật quanh căn hộ của mình như một kẻ điên, hét lên với những người giúp việc. “Laarni, nó đang bị sai rồi! Tôi đã nói là Bebel Gilberto, không phải Astrud Gilberto!” - Eddie la lớn. “Tôi không muốn bài hát Cô gái từ Ipanema chết tiệt này được bật lên khi ông Bao Gaoliang đến, ông ấy là một trong những khách hàng quan trọng nhất của tôi! Tôi muốn bật bản hoà tấu số hai của Tanto Tempo!”
“Xin lỗi, thưa ngài.” - Laarni nói vọng ra từ phòng khách khi cô hồi hộp cố gắng tìm bài hát trên hệ thống âm nhạc Linn. Cô hầu như không biết cái thứ chết tiệt này hoạt động như thế nào, và chuyện sử dụng điều khiển từ xa càng trở nên khó hơn nhiều vì ông Cheng yêu cầu cô mang găng tay bông mỗi khi cô đến gần hệ thống âm thanh nổi quý giá, điều mà ông ấy giữ gìn kinh khủng hơn việc bảo tồn cả ngôi làng ở Maguindanao.
Eddie xông vào nhà bếp, nơi có hai cô hầu gái người Trung Quốc đang ngồi bên chiếc tivi nhỏ để xem Fei Cheng Wu Rao. 169* Họ như nhảy lên khỏi ghế khi anh ta bước vào. “Li Jing, trứng cá muối đã sẵn sàng chưa?” - Anh hỏi bằng tiếng Quan thoại.
“Rồi, thưa ông Cheng.”
“Để tôi kiểm tra xem.”
Li Jing mở tủ lạnh Subzero và tự hào lấy ra một giá bạc với các kệ đựng đầy trứng cá muối.
“Không, không, không! Cô không nên làm lạnh toàn bộ! Chỉ trứng cá muối caviar cần được làm lạnh! Tôi không muốn đưa cả cái khay chết tiệt như một gái làng chơi rẻ tiền kia khi lôi nó ra khỏi tủ lạnh! Bây giờ hãy lau khô và để nó ra ngoài. Ngay khi vị khách chính trị gia rất quan trọng của chúng tôi đến, cô hãy đặt đá xay vào đây, thấy không? Và sau đó đặt bát trứng cá muối lên trên nó. Như thế này, thấy không? Và hãy chắc chắn rằng cô sử dụng đá xay lấy từ tủ lạnh, không phải đá viên từ máy làm đá, được chứ?”
Mấy con mụ giúp việc này thật là vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Eddie than thở với chính mình khi anh ta trở lại phòng thay đồ. Điều này đã khiến cho những người giúp việc của anh ta thường không bao giờ được gia hạn hợp đồng sau năm đầu tiên. Anh ta đã cố đánh cắp một vài người hầu được đào tạo một cách bài bản từ bà ngoại khi anh ta ở Singapore, nhưng những người hầu đó còn trung thành hơn cả đảng viên quốc xã.
Eddie ngắm mình tới lần thứ mười, trong chiếc gương phong cách Vienna ly khai mạ vàng, kiểm tra coi có sợi xơ vải tưởng tượng nào trên chiếc áo khoác xương cá của mình không. Anh đã kết hợp nó với chiếc quần jean bó sát hiệu DSquared, vì nghĩ rằng nó sẽ khiến anh trông tự nhiên hơn. Chuông cửa đột nhiên vang lên. Chết tiệt, Bao Gaoliang đã tới sớm!
“Laaaarni, bật nhạc lên! Charity, bật đèn lên! Và Charity, hôm nay tóc cô đẹp hơn, cô hãy ra mở cửa đi!” - Eddie hét lên, chạy vào phòng khách chính. Nick ngạc nhiên khi thấy em họ của mình bắt đầu thực hiện các động tác chém của karate trên tất cả những chiếc gối nệm tua rua, điên cuồng cố gắng tạo ra một vẻ ngoài hoàn hảo.
Rachel, trong khi đó, đi đến cửa trước. “Tôi ra mở cửa được rồi, Charity.”
“Nick, anh thực sự cần phải huấn luyện vợ mình, hãy để người giúp việc làm những việc họ phải làm.” - Eddie lầm rầm nói với người anh họ.
“Anh chưa từng mơ tới việc có thể thay đổi được cô ấy.” - Nick đáp lại.
“Hầy dà, đó là việc sẽ xảy ra khi người ta tới và sống ở Mỹ.” - Eddie nói một cách miệt thị.
Rachel mở cửa, và đứng trước mặt cô là ông Bao, trông phải già đi cả mười tuổi. Mái tóc của ông được chải kỹ như mọi khi, nhưng bọng mắt của ông dường như trở nên to hơn. Ông giang tay ôm cô thật chặt, và Rachel ngay lập tức biết rằng sẽ không có bất cứ thứ gì có thể khiến cô khó chịu khi ở bên ông. Họ khoác tay nhau cùng bước vào phòng khách.
“Bao Bộ trưởng, thật vinh dự khi được mời ngài tới nhà tôi.” - Eddie nói một cách thân mật.
“Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã mời tôi đến đây.” - Ông Gaoliang nói với Eddie, trước khi quay lại trìu mến nhìn Rachel. “Bố thật nhẹ lòng khi thấy con trông khoẻ mạnh như vậy. Bố rất tiếc vì chuyến đi này đã trở nên tồi tệ với con. Đó thực sự không phải là những gì bố đã dự định khi mời con đến Trung Quốc. Bố không chỉ nói về sự cố của con. Bố còn nói về bản thân mình, và tất cả những điều phức tạp đã khiến bố không thể dành nhiều thời gian hơn cho con.”
“Không sao đâu mà, bố. Con không hề hối tiếc về chuyến đi này. Con rất vui vì được gặp Carlton.”
“Bố biết là thằng bé cũng cảm thấy như vậy. Nhân tiện, bố thực sự phải cảm ơn con vì những gì con đã làm cho Carlton ở Paris.”
“Không có gì đâu bố.” - Rachel khiêm tốn nói.
“Bố cũng tới đây để nói cho các con một vài thông tin. Nghe này, bố biết đây quả là một tình huống kì lạ với cả hai con. Bố đã có nhiều cuộc họp trong vài ngày qua với các lãnh đạo lực lượng cảnh sát ở Hàng Châu, và bố vừa kết thúc cuộc gặp gỡ với người chỉ huy đồng cấp Kwok ở Hong Kong. Bây giờ, từ tận đáy lòng bố tin rằng vợ của bố không liên quan gì đến việc con bị đầu độc. Bố biết bà ấy có vài vấn đề xung quanh chuyến thăm của hai con và bố chỉ có thể tự trách mình vì điều đó. Bố đã vụng về xử lý các tình huống với bà ấy quá tệ. Nhưng dù sao thì, bà ấy không phải loại người có thể hãm hại bất cứ ai.”
Rachel gật gật đầu.
Ông Gaoliang thở dài. “Bố sẽ làm mọi thứ trong khả năng của mình để đưa kẻ thủ ác ra công lý. Bố biết hiện cảnh sát Bắc Kinh đang giám sát từng động tĩnh của Richie Yang chặt chẽ và toàn bộ thành phố Hàng Châu đang ráo riết với cuộc điều tra. Mỗi giờ trôi qua, bố càng có niềm tin rằng cảnh sát đang tiến gần hơn đến sự thật.”
Mọi người khác chìm trong im lặng, không biết phải nói gì sau cuộc độc thoại của ông Gaoliang, và cô giúp việc Li Jing đã chọn thời điểm này để tiến vào phòng khách, tay đẩy một chiếc xe màu bạc lấp lánh, bên trên là món trứng cá muối caviar. Eddie khó chịu khi nhận ra rằng dưới đáy khay đầy đá viên, hoàn toàn không phải món đá xay như anh đã yêu cầu cụ thể. Bây giờ cái bát thủy tinh đang nằm một cách nhấp nhổm trên đống đá viên, và anh ta cố gắng để không bị phân tâm vì nó. Charity theo sau cùng với một chai Krug Clos d’Ambonnay vừa mới mở và bốn cái ly rượu sâm banh. Đồ chết bằm, rõ ràng anh ta đã dặn họ phải lấy những chiếc ly Venini cổ điển, không phải loại ly Baccarat dùng hàng ngày này!
“Mọi người dùng chút trứng cá muối và rượu sâm banh chứ?” - Eddie nói, cố gắng làm dịu bầu không khí, trong khi ném một cái nhìn sắc như dao về phía Charity, người đang tự hỏi ông chủ đang bực bội về điều gì. Có phải cô ấy đã mang sâm banh vào quá sớm không nhỉ? Ông chủ đã dặn phải mang nó vào trong tám phút sau khi vị khách quan trọng đến, và cô đã hẹn giờ chính xác trên chiếc đồng hồ của ông nội tặng cô. Ngài ấy cứ nhìn chằm chằm vào mấy ly rượu sâm banh. Ôi chết tiệt, cô đã mang sai loại ly rồi.
Rachel và Nick đã lấy cho mình một ít trứng cá muối và rượu sâm banh, nhưng khi Gaoliang được mời một ly, ông chỉ lắc đầu lịch sự.
“Ông không dùng rượu sâm banh sao Bao Bộ trưởng?” Eddie nói, vô cùng thất vọng. Nếu biết trước thế anh ta sẽ chỉ mang ra một chai Dom đãi Nick và Rachel.
“Không, tôi có thể dùng một ly nước nóng không.”
Những người đại lục và nước nóng của họ! “Charity cô có nghe thấy rằng ông Bao muốn một ly nước nóng không?”
Ông Gaoliang nhìn Nick và Rachel một cách đăm chiêu. “Bố muốn cả hai con biết rằng bà Shaoyen đã hợp tác một trăm phần trăm với cơ quan điều tra. Bà ấy đã tự trình diện hàng giờ để thẩm vấn, và bà ấy thậm chí còn bàn giao tất cả các video giám sát trong nhà máy của chúng ta ở Thâm Quyến, nơi sản xuất thuốc, để cảnh sát có thể phân tích mọi thứ.”
“Bố, cám ơn vì bố đã đến tận đây để nói với con mọi chuyện. Con hiểu mọi chuyện khó khăn với bố tới mức nào.” - Rachel nói.
“Ôi trời ơi, nó thật không là gì so với những chuyện con đã phải trải qua!”
Charity bước vào phòng khách mang theo một cái khay có bình nước nóng và một trong những chiếc ly Venini cổ. Cô đặt khay xuống cạnh ông Bao Gaoliang, và, trước khi Eddie có thể phân tích những gì đang xảy ra, cô bắt đầu rót nước nóng vào chiếc ly thủy tinh Venini tám mươi tuổi. Chiếc ly lập tức nứt toác khi nước nóng chạm đáy ly.
“Ôi, khôôôôôôôôôôôông!: - Eddie đột ngột hét toáng lên, nhảy ra từ ghế sofa và va vào khay trứng cá muối. Một triệu quả trứng cá nhỏ màu đen bay lên trên tấm thảm Savonnerie cổ đã phai màu, và khi những người hầu gái khác chạy vào để xem chuyện gì đang xảy ra, Eddie nhìn xuống trong hoảng loạn và bắt đầu thở hổn hển. “Đừng có mà di chuyển! Tấm thảm này có giá chín trăm năm mươi ngàn euro khi đấu giá! Không ai được phép di chuyển!”
Rachel quay sang Laarni và nói một cách bình tĩnh, “Cô có máy hút bụi không?
***
Sau khi sự cố trứng cá muối đã được giải quyết một cách ổn thoả, chỉ gây ra chút tổn thất không đáng kể ở một nút của tấm thảm, mọi người chuyển món rượu khai vị lên sân thượng để ngắm cảnh hoàng hôn. Bây giờ ông Gaoliang đã trút bỏ gánh nặng của mình sau tất cả những gì ông cần nói, tâm trạng nhẹ nhõm đáng kể. Eddie đứng ở một đầu với ông Gaoliang, chỉ ra những ngôi nhà của mọi ông trùm nổi tiếng sống trên đỉnh Victoria và ước tính giá trị tài sản của họ, trong khi Rachel và Nick ngồi ở một góc và nhìn xuống mặt nước.
“Em cảm thấy thế nào rồi, em yêu?” - Nick hỏi, vẫn bận tâm vì những điều Rachel đang phải đối mặt.
“Em cảm thấy tốt hơn rồi. Em rất mừng vì có thể xoá bỏ bầu không khí căng thẳng với bố. Giờ em sẵn sàng để trở về nhà rồi.”
“Chà, chỉ huy Kwok nói rằng chúng ta có thể rời đi vào cuối tuần nếu không có gì xảy ra. Anh hứa, chúng ta sẽ về nhà ngay khi có thể.” - Nick nói và vòng tay ôm lấy cô khi họ ngắm thành phố lên đen.
Tối hôm đó, khi Nick, Rachel và ông Gaoliang dùng bữa tối cùng với Eddie và mẹ anh ta - dì Alix, tại Câu lạc bộ Locke, điện thoại di động của ông Gaoliang bắt đầu đổ chuông. Nhận ra đó là cuộc gọi của cảnh sát trưởng Thượng Hải, ông xin phép ra khỏi bàn đi ra tiền sảnh để nhận cuộc gọi. Một lát sau, ông quay lại bàn với vẻ mặt khẩn thiết. “Có một bước đột phá lớn trong vụ án, và một vụ bắt giữ đã được thực hiện. Họ muốn chúng ta quay lại Thượng Hải ngay lập tức.”
Rachel cảm thấy ruột mình quặn lại. “Con có thực sự cần phải tới đó không?”
“Rõ ràng họ cần con tới để nhận dạng ai đó.” - ông Gaoliang nghiêm túc nói.
Hơn ba giờ sau, Rachel, Nick và ông Gaoliang đã quay trở lại Thượng Hải, phóng như bay trong một chiếc Audi đến đồn cảnh sát trung tâm trên đường Fuzhou.
“Carlton vẫn không tiết lộ thêm gì sao?” - Rachel hỏi.
“Ờ, không.” - Ông Gaoliang nói một cách khó khăn. Ông đã cố để gắng liên lạc được với Carlton và bà Shaoyen trước cả khi máy bay nhận được đặc quyền rời khỏi Hong Kong, nhưng điện thoại của cả hai người đều chuyển thẳng sang hộp thư thoại. Bây giờ ông lại đang lo lắng nhấn nút gọi lại trong vô vọng.
Họ qua trạm gác và được hộ tống lên lầu, tới một phòng tiếp tân sáng chói ánh đèn huỳnh quang. Một viên sĩ quan với cái cằm nọng vĩ đại bước vào phòng, cúi chào cha của Rachel. “Bao Bộ trưởng, cảm ơn ông vì đã trở lại rất nhanh. Đây có phải là cô Chu không?”
“Vâng.” - Rachel nói.
“Tôi là thanh tra Zhang. Chúng tôi sẽ đưa cô vào một phòng thẩm vấn, và chúng tôi muốn cô sẽ nói cho chúng tôi biết nếu người mà chúng tôi đang giữ trông có vẻ quen thuộc với cô. Cô sẽ thấy họ đằng sau tấm gương hai chiều nhưng họ sẽ không thể nhìn hoặc nghe thấy cô, vì thế nên cô đừng cảm thấy e ngại. Không biết tôi nói đã dễ hiểu chưa nhỉ?”
“Vâng. Nhưng liệu chồng tôi có được vào cùng tôi không?”
“Không, rất tiếc điều này không được phép. Nhưng đừng lo lắng quá, cô sẽ ở cùng tôi và một vài người khác nữa. Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
“Bọn anh sẽ chờ ở ngoài này, Rachel.” Nick siết chặt tay cô.
Rachel gật đầu và đi vào cùng với viên sĩ quan. Có hai thám tử khác đã ở sẵn trong phòng đầu tiên khi cô bước vào. Một trong số họ kéo dây, và rèm che cửa sổ được nâng lên. “Cô có nhận ra người này không?” - Thanh tra Zhang hỏi.
Rachel có thể cảm thấy tim mình đập dữ dội và cổ họng nghẹn lại. “Vâng. Vâng tôi có. Anh ta là người lái đò ở Tây Hồ, Hàng Châu.”
“Anh ta không phải là lái đò. Anh ta đã thuê thuyền của người lái đò thực sự và giả lái đò để có thể cho độc chất vào tách trà của cô khi đang đi thuyền.”
“Ôi Chúa ơi! Tôi đã hoàn toàn quên mất tách trà Long Tỉnh đó!” - Rachel nói trong sự ngạc nhiên. “Nhưng anh ta là ai? Vì sao anh ta lại muốn đầu độc tôi?”
“Chúng tôi vẫn chưa điều tra xong, thưa cô. Hãy đến căn phòng tiếp theo đi.”
Rachel bước vào căn phòng liền kề, và vị sĩ quan kéo một tấm rèm khác. Đôi mắt Rachel mở lớn đầy hoài nghi. “Tôi không hiểu. Cô ấy đang làm gì ở đây vậy?”
“Cô có biết cô ấy không?”
“Đó là...” - Rachel lắp bắp. “Đó là Roxanne Ma – trợ lý cá nhân của Colette Bing.”