Chương XIV ĐỒN CẢNH SÁT TRUNG TÂM - ĐƯỜNG FUZHOU, THƯỢNG HẢI
Nick và ông Gaoliang được phép vào cùng Rachel ở căn phòng liền kề phòng thẩm vấn, trong khi Roxanne đang bị thẩm vấn chính thức.
“Lần thứ một triệu, tôi phải nói với anh rằng đó là một sai lầm khủng khiếp. Tôi chỉ cố gắng gửi cho Rachel một thông điệp nhỏ, tất cả chỉ có thế thôi.” - Roxanne mệt mỏi nói.
“Cô có nghĩ rằng đầu độc một người bằng một loại thuốc cực mạnh làm thận và gan của cô ấy ngừng hoạt động và có thể dẫn đến cái chết là một cách để gửi cho ai đó một thông điệp nhỏ không?” - Thanh tra Zhang hỏi một cách đầy hoài nghi.
“Mục đích ban đầu chỉ là như thế thôi. Liều thuốc được cho là sẽ khiến cô ấy nôn mửa trong một thời gian và bị đau bụng dữ dội. Nó khiến cho người ta cảm thấy như đang chết dần, nhưng sẽ không thực sự bị nguy hiểm đến tính mạng. Kế hoạch là hoa cùng với tấm thiệp ghi chú sẽ được gửi cho Rachel ngay khi cô ta đến bệnh viện ở Hàng Châu. Nhưng trước khi chúng tôi có thể gửi hoa tới, cô ta đã được đưa khỏi bệnh viện và chuyển khẩn cấp đến Hong Kong. Làm thế quái nào mà tôi phải biết điều đó sẽ xảy ra chứ?”
“Vậy tại sao cô lại chờ lâu như thế sau khi cô ấy được đưa vào Bệnh viện Queen Mary ở Hong Kong rồi mới gửi thư?”
“Tôi không biết cô ta được đưa đi đâu. Cô ta cứ thế biến mất! Chúng tôi đã điên cuồng tìm kiếm cô ta ở khắp mọi nơi. Tôi có người ở Thượng Hải, Bắc Kinh, tất cả các bệnh viện hàng đầu trong khu vực để tìm kiếm cô ta. Nhưng chúng tôi phải đợi cho đến khi hồ sơ nhập viện của cô ta xuất hiện ở đâu đó. Tôi không bao giờ có ý định để cho mọi chuyện trở nên tồi tệ như vậy. Tôi chỉ muốn dọa cho cô ta sợ và khiến cô ta rời đi. Kế hoạch đã chệch hướng và sai lầm một cách khủng khiếp.”
“Nhưng tại sao lúc đầu cô lại muốn doạ Rachel Chu?”
“Tôi đã nói với anh rồi mà. Cô chủ Colette đã vô cùng điên cuồng khi nghĩ rằng cậu Carlton Bao có thể mất một phần tài sản thừa kế của mình vào tay Rachel.”
Hàm ông Gaoliang trễ xuống khi nghe thấy điều này, trong khi Rachel và Nick bối rối nhìn nhau.
“Tại sao điều này lại xảy ra?” - Thanh tra Zhang tiếp tục hỏi.
“Bao Gaoliang và vợ ông ấy đã rất tức giận sau khi phát hiện ra những chuyện liều lĩnh mà con trai họ đã làm ở Paris.”
“Những điều mà họ đã nói ở nhà hàng Imperial Treasure sao?”
“Đúng thế, nhà Bao đã cãi lộn vì Carlton, và ông Bao Gaoliang đã đe doạ sẽ tước quyền thừa kế của cậu ấy.”
“Cuộc cãi cọ này xảy ra với sự có mặt của Colette Bing và chính cô sao?”
“Không, cuộc cãi cọ đã xảy ra sau khi chúng tôi rời khỏi phòng. Tôi đã cố tình để iPhone của cô Colette trong phòng với chế độ ghi âm và đã quay lại để lấy nó.”
Ông Gaoliang đưa hai tay lên trán, lắc đầu ghê tởm.
“Và sau đó các cô phát hiện ra gia đình Bao đã nói những điều khinh miệt Carlton?”
“Đúng. Đó là một cú sốc kinh khủng đối với Colette. Cô chủ nghĩ mình sẽ giúp giải quyết mọi chuyện giữa Carlton và bố mẹ cậu ấy, nhưng thay vào đó lại khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ. Thấy không, tôi đã nói với cô ấy rồi, không có hành động xấu nào mà không bị trừng phạt!”
“Tại sao Colette Bing lại quan tâm nếu Carlton Bao bị tước quyền thừa kế?”
“Chuyện đó vẫn chưa rõ ràng sao? Cô ấy sẽ bị thảm bại khi yêu cái tên thua cuộc đó.”
“Vậy Colette Bing đã yêu cầu cô làm chuyện này?”
“Không, cô ấy không hề yêu cầu! Tôi đã nói với anh là không rồi mà. Cô Colette chỉ vô cùng đau khổ sau khi nhận ra rằng cô ấy đã đẩy Carlton vào nguy cơ bị tước quyền thừa kế. Cô ấy không thể ngừng khóc và cô ấy không thể ngừng chửi rủa Rachel Chu, vì thế tôi đã nói với cô ấy rằng mình sẽ giải quyết chuyện này.”
“Vậy có nghĩa là cô ấy biết về kế hoạch cô đầu độc Rachel?”
“Không! Colette chưa bao giờ biết về những gì tôi làm. Tôi chỉ nói với cô ấy rằng tôi sẽ tự lo liệu.”
“Đó là một âm mưu nghiêm trọng, nhưng Colette lại không biết chút gì sao?”
“KHÔNG MỘT CHÚT NÀO! Và cái gì gọi là ‘âm mưu nghiêm trọng’ cơ?”
“Hãy dừng việc cố gắng bảo vệ Colette Bing đi! Cô ta đã yêu cầu cô làm việc này, không phải sao? Đây hoàn toàn là kế hoạch của cô ta và cô chỉ là tay sai làm thay công việc bẩn thỉu này cho cô ta thôi.”
“Tôi không phải là tay sai của cô ấy. Tôi là trợ lý cá nhân của cô ấy! Anh có biết những gì mà công việc này đòi hỏi không? Tôi quản lý một nhóm trực tiếp gồm bốn mươi hai nhân viên và một đội ngũ hỗ trợ nhiều hơn nữa. Tôi kiếm được 650.000 đô la một năm đấy.”
“Colette Bing trả cho cô nhiều tiền như thế, nhưng cô ta lại không biết hết những điều cô làm cho cô ta? Tôi thấy thật khó mà tin được.”
Roxanne trừng mắt nhìn viên thanh tra một cách khinh bỉ. “Anh có biết gì về các tỷ phú không? Anh thậm chí có biết một người nào trong số họ không? Anh có biết họ sống như thế nào không? Colette Bing là một trong những người phụ nữ giàu nhất thế giới, và cô là một người cực kỳ bận rộn và có sức ảnh hưởng. Blog thời trang của cô ấy được theo dõi mỗi phút trong ngày bởi hơn ba mươi lăm triệu người, và cô ấy sắp trở thành đại sứ thương hiệu quốc tế cho một trong những công ty thời trang lớn nhất. Lịch trình của cô ấy luôn kín mít và cô ấy có ít nhất ba hoặc bốn hoạt động xã hội mà cô ấy được yêu cầu phải có mặt vào mỗi đêm. Cô ấy có sáu chỗ ở, ba chiếc máy bay, mười chiếc ô tô và cô ấy sẽ luôn đi du lịch tới một nơi nào đó vào mỗi tuần. Anh thực sự nghĩ rằng cô ấy sẽ đủ thời gian để lúc nào cũng theo dõi những chuyện diễn ra xung quanh mình sao? Cô ấy quá bận rộn với những cuộc họp quan trọng với những người nổi tiếng trên toàn thế giới như Ngải Vị Vị và Phạm Đình Đình! Công việc của tôi là đảm bảo rằng mọi thứ trong công việc và đời sống cá nhân của cô ấy có thể diễn ra suôn sẻ. Tôi đăng tất cả hình ảnh lên blog của cô ấy! Tôi thương lượng tất cả hợp đồng của cô ấy. Tôi phải đảm bảo cả chuyện những con chó của cô ấy đi ra phân đúng màu nâu mật cây phong! Tôi phải theo dõi cả sự bài trí hoa trong sáu ngôi nhà và ba chiếc máy bay đều phải thật hoàn hảo! Anh thậm chí có biết chúng tôi có bao nhiêu nhà thiết kế hoa phải đưa vào danh sách bảng lương không, và những trò hề mà họ tự tạo ra nữa? Những con chó cái đó có thể tự sản xuất chương trình thực tế của riêng mình với tất cả sự lôi cuốn và phản ứng vô cùng dữ dội chỉ để nhận được một lời khen từ Colette về mấy cây phi yến thảo chết tiệt! Mỗi ngày, tôi phải xử lý một triệu linh một những vấn đề lẻ tẻ mà cô ấy thậm chí còn không biết là chúng từng tồn tại!”
“Vì vậy, Rachel Chu chỉ là một vấn đề nhỏ khó chịu cần phải biến mất?”
Roxanne trao cho Thanh tra Zhang một cái nhìn phẫn nộ. “Tôi chỉ đang làm công việc của mình.”
Nick quay sang Rachel nói, trong sự ghê tởm hoàn toàn. “Hãy ra khỏi đây thôi. Anh đã nghe quá đủ rồi.”
Cả ba người rời khỏi trụ sở cảnh sát, và khi chiếc SUV của họ chạy dọc theo những con đường tối tăm của Huangpu, họ ngồi im lặng, mỗi người tự suy ngẫm về những thứ vừa xảy ra. Ngồi ở ghế phía trước, trong lòng ông Bao Gaoliang là một mớ cảm xúc hỗn độn. Ông đã bị Roxanne và Colette làm cho phát ốm, nhưng thậm chí còn thấy tức giận và xấu hổ hơn về bản thân. Tất cả là lỗi của ông. Ông đã để mọi thứ vượt khỏi tầm kiểm soát với bà Shaoyen, và khi những bí mật và lời nói dối xoay quanh Carlton trở thành một mạng lưới đầy nguy hiểm, Rachel đã vô tình trở thành một nạn nhân trong đó. Rachel, người không muốn bất cứ gì từ ông ngoài việc tìm hiểu bản thân ông và gia đình. Con bé xứng đáng được đối đãi tốt hơn rất nhiều và con bé không cần phải tiếp xúc với một gia đình bệnh hoạn như nhà ông.
Nick dường như đang ngồi một cách thoải mái ở hàng ghế phía sau với cánh tay ôm lấy Rachel, nhưng trong lòng anh đang sôi sục vì giận dữ. Ả Colette khốn nạn đó. Cô ta chính là người đã khiến cho Rachel bị đau đớn vô cùng, và anh muốn cô ta phải bị trừng phạt cùng với Roxanne. Nhưng thật là phẫn nộ bởi trong khi Roxanne sẽ phải ngồi tù thì Colette vẫn nhởn nhơ ở bên ngoài. Những người cực kỳ giàu có với những mối quan hệ tốt luôn luôn bất khả xâm phạm, chính anh biết điều đó rõ hơn bất kỳ ai. Nhưng nếu Rachel không ngồi bên cạnh anh ngay lúc này, anh có thể sẽ tới tận nhà Colette, và dìm đầu cô ta xuống cái hồ phản chiếu lố bịch đó, với giọng Celine Dion đang hát om sòm làm nền.
Dựa đầu vào bờ vai rộng của Nick, Rachel có lẽ là người bình tĩnh nhất trong cả ba. Từ lúc Roxanne bắt đầu trả lời thẩm vấn trong phòng giam đó, Rachel thấy một cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Các phép thử đã kết thúc. Thủ phạm không phải là một người xa lạ nào đó. Thủ phạm chính là trợ lý cá nhân điên rồ của cô bạn gái của em trai cô, một người mà bây giờ cô chỉ cảm thấy xót xa. Tất cả những gì cô muốn vào lúc này là về ngay khách sạn. Cô muốn chui vào chiếc giường êm ái, vùi đầu giữa đống gối vải tơ mềm mại, và chìm vào giấc ngủ.
Khi chiếc Audi chở họ rẽ vào đường Nam Henan, Nick nhận ra họ đang đi ngược với chiều về khách sạn. “Hình như đây không phải là đường đến bến Thượng Hải?” - Anh hỏi ông Gaoliang.
“Đúng thế. Ta sẽ không đưa hai con đến Khách sạn Peninsula đâu. Hai con hãy ở lại nhà ta tối nay.”
Họ đi vào một khu dân cư yên tĩnh hơn với những hàng cây tiêu huyền đan cành tạo thành những cổng vòm trên đường phố, và chiếc xe tiến tới một cổng nhà có bức tường bằng đá cao. Cánh cổng bằng sắt đúc màu đen được một cảnh sát bảo vệ mở ra, chiếc xe chạy dọc con đường ngắn dẫn đến một ngôi nhà kiến trúc Pháp rực rỡ ánh đèn. Khi chiếc SUV chạy lên đường dẫn vòng tròn phía trước nhà, những cánh cửa gỗ sồi cao mở ra và ba người phụ nữ bước xuống.
“Xin chào Ah Ting. Vợ tôi có nhà không?” - Ông Gaoliang hỏi người quản gia.
“Có, bà đang nghỉ ngơi trên lầu.”
“Đây là con gái tôi và chồng nó. Cô có thể vui lòng gọi cho khách sạn Peninsula và đảm bảo rằng hành lý của chúng được mang đến đây ngay lập tức? Sau đó hãy chuẩn bị cho họ một bữa tối. Có lẽ là một bát mì bong bóng cá?”
Ah Ting trố mắt nhìn Rachel trong cơn sốc hoàn toàn. Con gái ông ấy?
“Hãy chuẩn bị cả phòng ngủ màu xanh đã được thu xếp một cách thoải mái nhất cho họ.” - Ông Gaoliang dặn thêm.
“Phòng ngủ màu xanh nước biển sao?” - Ah Ting hỏi lại. Phòng ngủ đó chỉ được dùng cho những vị khách đặc biệt quan trọng.
“Tôi nói chưa đủ rõ sao.” - Ông Gaoliang nói một cách quyết liệt, liếc lên tầng hai và thấy bóng dáng vợ của mình đang nhìn qua cửa sổ.
Ah Ting do dự một lúc, như thể cô định nói điều gì đó, nhưng rồi cô quay đi và bắt đầu ra lệnh cho hai cô hầu gái trẻ hơn.
Ông Gaoliang mỉm cười với Rachel và Nick. “Hôm nay quả là một ngày dài. Ta hy vọng hai con không phiền nếu ta chúc các con ngủ ngon luôn bây giờ. Hẹn gặp lại hai con vào sáng mai.”
“Chúc bố ngủ ngon.” - Rachel và Nick đồng thanh nói, khi họ nhìn theo bóng ông Gaoliang biến mất vào nhà.
***
Rachel giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng ríu rít chói tai ngoài cửa sổ. Ánh sáng mặt trời xiên qua rèm cửa, đổ bóng mờ lên những bức tường màu xanh hoa tử đinh hương mềm mại. Ra khỏi chiếc giường bốn cọc, cô đi về phía cửa sổ và phát hiện ra một tổ chim ở trong chái nhà đầu hồi. Ba chú chim non háu đói đang cong mình rướn những chiếc mỏ nhỏ xíu lên trời, háo hức chờ mẹ mang đồ ăn sáng về, trong khi chim mẹ đang bay lượn bên trên tổ thăm dò. Cô lấy chiếc iPhone và nghiêng người ra khỏi cửa sổ để cố chụp con chim mẹ có cái đầu đen đặc biệt, thân màu xám và một vệt màu xanh sặc sỡ chạy dọc theo đôi cánh. Rachel chụp được vài bức ảnh, và khi đặt điện thoại xuống, cô giật mình khi thấy một người phụ nữ trong bộ váy màu vàng cam cổ tàu đang đứng giữa vườn nhìn chăm chú vào cô. Đó chắc là mẹ của Carlton.
Bị bắt gặp, Rachel buột miệng, “Chào cô.”
“Chào buổi sáng.” - Người phụ nữ trả lời, có chút căng thẳng. Rồi bà ấy nói tiếp với một giọng điệu thoải mái hơn, “Cháu tìm thấy mấy con chim ác là sao.”
“Vâng, và cháu đã chụp được mấy tấm ảnh của chúng.” - Rachel nói, ngay lập tức cảm thấy hơi ngu ngốc vì chuyện đó đã quá rõ ràng.
“Cháu muốn uống cà phê không?” - Người phụ nữ hỏi.
“Cảm ơn cô. Cháu sẽ xuống ngay đây.” - Rachel trả lời. Cô nhón chân đi quanh phòng trong vài phút, cố gắng không làm phiền Nick khi đánh răng, buộc tóc thành đuôi ngựa, và băn khoăn lựa chọn những đồ cô nên mặc. Ôi, điều này thật nực cười - người phụ nữ đã nhìn thấy cô bơi trong chiếc áo thể thao Knicks Jersey cũ quá cỡ của Nick. Một ý nghĩ lướt qua cô: Có đúng người phụ nữ đó là mẹ của Carlton không nhỉ? Cô thay vội chiếc váy mùa hè bằng vải cotton trắng thêu đơn giản và rón rén bước xuống cầu thang uốn lượn duyên dáng. Tại sao cô lại đột nhiên lo lắng như vậy? Cô biết ông bà Bao đã nói chuyện cho đến gần sáng, thi thoảng lại có những giọng nói như bị bóp nghẹt vang vọng xuống hành lang và dội vào tận trong phòng khách dành cho họ.
Cô sẽ gặp người phụ nữ ấy ở đâu? Khi cô lén nhìn quanh các phòng tiếp tân trang nghiêm ở tầng trệt, nơi chứa đầy sự pha trộn tao nhã giữa đồ cổ của Pháp và Trung Quốc, cô tự hỏi liệu mẹ Carlton sẽ nói gì với cô bây giờ, sau tất cả những chuyện đã xảy ra. Những lời của Carlton lúc ở Paris đột nhiên vang lên trong tâm trí cô: Mẹ tôi thà chết còn hơn để chị đặt chân vào nhà của bà!
Một người giúp việc đi dọc hành lang với một bình pha cà phê bạc dừng lại khi thấy Rachel ngó nghiêng xung quanh. “Lối này, thưa cô.” - cô ta nói và dẫn Rachel qua một khung cửa Pháp lên sân thượng rộng, nơi người phụ nữ trong khu vườn lúc nãy đang ngồi bên bàn trà bằng gỗ hồng sẫm. Rachel chầm chậm bước về phía người phụ nữ, cổ họng đột nhiên khô khốc.
Người phụ nữ nhìn cô gái đang từ từ bước ra sân thượng. Ra đây là con gái chồng của mình. Là cô gái suýt chết vì Carlton. Và khi Rachel bước lại gần hơn, mọi thứ bỗng trở nên rõ ràng: Chúa ơi, nó trông giống hệt như thằng bé. Nó đúng là chị gái của thằng bé. Và cứ như thế, tất cả những nỗi sợ hãi mà bà đã nén chặt quá sâu, tất cả những suy nghĩ đã giằng xé trong lòng bà ngay lập tức trở nên vô nghĩa.
Rachel tiến đến gần bàn, và người phụ nữ đứng dậy chìa tay ra. “Cô là Bao Shaoyen. Chào mừng đến nhà cô.”
“Cháu là Rachel Chu. Cháu rất vui vì được đến đây.”