Chương XV ĐƯỜNG RIDOUT - SINGAPORE
Khi Astrid trở về từ bữa tối ngày thứ Sáu thường lệ tại Tyersall, cô thấy âm nhạc của Led Zeppelin đang gầm rú ở mức độ phá huỷ màng nhĩ trên hệ thống âm thanh trong thư phòng của Michael. Cô bế Cassian đang ngủ gật trên lầu về phòng ngủ của cậu bé giao cho bảo mẫu rồi hỏi: “Mọi chuyện như thế này bao lâu rồi?”
“Tôi mới về nhà khoảng một giờ trước thưa bà. Lúc đó thì ông đang bật nhạc của nhóm Metallica.” - Lipine kính cẩn báo cáo.
Astrid đóng chặt cửa phòng ngủ của Cassian và đi xuống cầu thang. Cô lén nhìn vào thư phòng và thấy Michael ngồi bất động trong bóng tối trên chiếc ghế bành Arne Jacobsen của anh. “Anh có phiền nếu vặn nhỏ âm thanh xuống một chút không? Cassian đang ngủ và bây giờ đã là quá nửa đêm rồi.”
Michael tắt dàn âm thanh nổi của mình chỉ bằng một cú nhấp chuột và vẫn bất động trên ghế. Cô có thể khẳng định rằng anh đã uống rượu, và không muốn gây thêm bất cứ trận chiến nào nữa, cô đánh liều tỏ ra vui vẻ, “Anh đã bỏ lỡ một bữa tối vui vẻ. Ông cậu Alfred đột nhiên thèm ăn sầu riêng, vì vậy tất cả bọn em đã đến 717 Trading trên đường Upper Serangoon để lấy về một ít. Em ước anh có thể ở đó, mọi người đều biết rằng anh luôn chọn được những quả sầu riêng ngon nhất!”
Michael khịt mũi nhạo báng. “Nếu cô nghĩ tôi sẽ ngồi đó và nói chuyện nhảm nhí với ông cậu Alfred và bố của cô về sầu riêng...”
Astrid đi vào phòng, bật đèn và ngồi xuống chiếc ghế dài đối diện với anh ta. “Nghe này, anh không thể tiếp tục lảng tránh cha em như thế. Sớm muộn gì anh cũng nên làm hòa với ông ấy.”
“Tại sao tôi phải làm hoà khi ông ấy là người gây chiến trước?”
“Gây chiến gì chứ? Chúng ta đã nói về điều này rất nhiều lần, và em đã khẳng định với anh rằng em biết cha em không hề mua công ty của anh. Nhưng vấn đề ở đây là gì? Dù sao anh cũng đã lấy số tiền đó và khiến nó nở ra gấp bốn lần. Anh đã chứng minh cho tất cả mọi người, với cha em, với gia đình em, và với cả thế giới rằng anh là một thiên tài. Anh vẫn không thể hạnh phúc với điều đó sao?”
“Cô đã không ở sân golf vào buổi sáng hôm đó. Cô đã không nghe thấy những gì mà cha cô đã nói với tôi, sự khinh miệt trong giọng nói của ông ấy. Ông ấy đã khinh thường tôi ngay từ lúc đầu và ông ta sẽ không bao giờ thay đổi.”
Astrid thở dài. “Cha em coi thường tất cả mọi người. Ngay cả con đẻ của ông ấy. Đó là cách mà ông ấy luôn luôn thể hiện, và nếu bây giờ anh lại đi chỉ trích điều đó, thì em cũng không biết phải nói gì với anh nữa.”
“Tôi muốn cô không đi ăn vào mỗi tối thứ Sáu. Tôi muốn cô ngừng gặp gỡ cha mẹ của cô vào mỗi cuối tuần chết tiệt.” - Michael tuyên bố.
Astrid ngừng một lúc. “Anh biết đấy, em sẽ làm điều đó nếu em nghĩ nó tạo ra bất kỳ sự khác biệt nào. Em biết anh đã không hạnh phúc, Michael, nhưng em cũng biết rằng sự bất hạnh của anh thực sự liên quan rất ít tới gia đình em.”
“Cô có thể đã đúng về điều đó. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ hạnh phúc hơn nếu cô ngừng lừa dối tôi.”
Astrid cười lớn. “Anh thực sự say quá rồi.”
“Tôi không say một chút nào cả. Tôi chỉ mới uống bốn ly whiskeys. Dù sao thì tôi cũng chưa đủ say để bỏ qua những sự thật mà tôi đã nhìn thấy.”
Astrid nhìn thẳng vào mắt chồng, không chắc anh có nghiêm túc hay không.
“Anh biết đấy, Michael, em đang rất cố gắng để kiên nhẫn với anh, vì cuộc hôn nhân của chúng ta, nhưng thực sự anh luôn làm cho nó trở nên bế tắc.”
“Vì vậy mà cô đã ngủ với Charlie Wu để cứu vãn cuộc hôn nhân của chúng ta sao?”
“Charlie Wu? Thế quái nào mà anh lại có thể nghĩ rằng em lừa dối anh vì Charlie Wu?” - Astrid hỏi, băn khoăn không biết liệu anh ta đã khám phá ra được sự thật về công ty của mình chưa?
“Tôi đã biết về cô và Charlie ngay từ những ngày đầu rồi.”
“Nếu anh nói về chuyến đi cuối tuần mà bọn em đã đến California với cùng với Alistair, thì anh thật lố bịch, Michael. Anh biết bọn em chỉ là những người bạn cũ mà thôi.”
“Chỉ là bạn cũ sao? Ôi Charlie, anh là người duy nhất có thể thực sự hiểu em.” - Michael giả giọng nữ nói một cách chế giễu.
Astrid cảm thấy ớn lạnh dọc sống lưng. “Anh đã nghe lén các cuộc gọi của em được bao lâu rồi?”
“Ngay từ đầu, Astrid. Và cả e-mail của cô nữa. Tôi đã đọc tất cả các email cô trao đổi với anh ta.”
“Làm thế nào? Tại sao?”
“Vợ tôi dành hai tuần ở Hong Kong với một trong những đối thủ cạnh tranh của tôi từ những năm 2010. Cô nghĩ rằng tôi có thế cứ đứng đó mà nhìn thôi sao? Cô quên tôi từng là chuyên gia giám sát cho chính phủ ư? Tôi có tất cả các nguồn lực trong tay để làm điều này.” - Michael lạnh lùng khoe khoang.
Trong một lúc lâu, Astrid cảm thấy bị xỉ nhục và quá sốc để có thể hành động. Cô nhìn chằm chằm vào Michael, tự hỏi người đàn ông đang ở trước mặt cô là ai? Cô từng nghĩ anh là người đàn ông đẹp trai nhất hành tinh, nhưng giờ anh trông không khác gì quỷ dữ. Ngay lúc đó, Astrid nhận ra cô không còn có thể sống chung dưới một mái nhà với anh ta nữa. Cô ra khỏi chỗ ngồi và đi xuống lối đi đầy gió, qua hồ bơi phản chiếu, đến cầu thang dẫn đến phòng ngủ của Cassian. Cô chạy lên cầu thang và gõ cửa gọi Lupine.
“Vâng, vào đi.” - Astrid mở cửa và thấy Lupine đang nằm trên giường gọi điện với một anh chàng lướt sóng nào đó trên máy tính xách tay của cô ấy.
“Lupine, hãy đóng gói một túi đồ qua đêm cho mình và cho Cassian. Chúng ta sẽ rời qua nhà mẹ tôi.”
“Khi nào?”
“Ngay bây giờ.”
Sau đó, Astrid chạy vào phòng ngủ lấy ví và chìa khóa xe. Khi cô đi xuống cầu thang cùng Lupine và Cassian, Michael đang đứng giữa đại sảnh ngạo nghễ cười họ. Astrid đưa chìa khóa xe cho Lupine và thì thầm, “Đi vào xe với Cassian. Nếu tôi không ra ngoài trong năm phút nữa, thì hãy lái xe thẳng đến đường Nassim.”
“Lupine, cô dám bước thêm một bước là tôi sẽ bẻ gãy cái cổ chế tiệt của cô đó!” - Michael hét lên. Cô bảo mẫu đứng như trời trồng, và Cassian mở to mắt nhìn chằm chằm vào cha mình.
Astrid lườm anh ta. “Hãy chú ý tới ngôn từ của anh trước mặt con trai, Michael. Anh biết đấy, trong suốt một thời gian dài tôi đã cố gắng, tôi thực sự đã cố gắng. Tôi nghĩ rằng chúng ta có thể cứu vãn cuộc hôn nhân này, vì lợi ích của con trai chúng ta. Nhưng việc anh xâm phạm vào quyền riêng tư của tôi theo một cách có chủ đích như vậy đã cho tôi thấy cuộc hôn nhân của chúng ta không thể cứu vãn được nữa. Anh đã không tôn trọng tôi, và quan trọng hơn, anh không tin tưởng tôi. Anh không bao giờ tin tưởng tôi! Vậy tại sao anh lại muốn ngăn chặn chúng tôi bây giờ? Trong sâu thẳm, anh biết tôi không còn là người vợ như anh muốn. Anh chỉ là không chịu thừa nhận với bản thân mình thôi.”
Michael chạy ra phía cửa trước và khoá lại. Anh ta chộp lấy cây rìu Bavarian từ thế kỷ XV treo trên bức tường và vung vẩy nó đe doạ Astrid. “Cô muốn đi tới chỗ quái quỷ nào cũng được, nhưng không được mang theo con trai tôi! Nếu cô ra khỏi nhà bây giờ, tôi sẽ gọi cho cảnh sát và nói với họ rằng cô đã bắt cóc thằng bé. Cassian, đi lại đây mau!”
Cassian bắt đầu khóc toáng lên, và Lupine ôm chặt lấy cậu bé, lẩm bẩm thì thầm, “C’est des putains de conneries!” 170*
“Dừng lại! Anh đang làm thằng bé sợ đấy!” - Astrid giận dữ nói.
“Tôi sẽ kéo cô và cả gia đình cô xuống bùn! Cô sẽ được lên trên trang nhất của tờ The Straits Times! Tôi cũng sẽ kiện cô vì tội ngoại tình và bỏ trốn. Tôi có tất cả các email và các cuộc gọi của cô để chứng minh điều đó!” - Michael gầm gừ
“Nếu anh đọc tất cả các email của tôi, anh nên biết rằng tôi chưa từng viết một điều gì không phù hợp với Charlie. Không một lời! Anh ấy chẳng là gì ngoài một người bạn tốt với tôi. Anh ấy là một người bạn tốt hơn anh có thể tưởng tượng.” - Astrid nói, giọng cô vỡ ra vì xúc động.
“Đúng, tôi biết cô đã rất cẩn trọng trong việc che đậy mọi dấu vết của mình. Nhưng tên Charlie phá hoại gia đình người khác đó thì không.”
“Ý anh là gì?”
“Nó rất rõ ràng mà Astrid. Anh ta đang yêu cô tới mức điên rồ, điều đó thật đáng buồn. Tất cả các e-mail của anh ta đọc lên đều như những bức thư tình thảm hại.”
Trong nháy mắt, Astrid bỗng nhận ra rằng những điều Michael nói là sự thật. Mỗi email thông thường, mọi tin nhắn văn bản Charlie từng viết cho cô là một minh chứng cho tình yêu của anh. Anh chưa bao giờ thất hứa. Kể từ ngày họ viếng thăm lăng mộ Abelard và Héloïse tại Paris. Đột nhiên, trong Astrid dâng lên một sức mạnh khiến cô can đảm hơn bao giờ hết. “Michael, nếu anh không đi ra khỏi cửa trước ngay bây giờ, thề với Chúa tôi sẽ tự mình gọi cảnh sát!”
“Cứ làm thế đi! Cả hai chúng ta có thể xuất hiện trên mấy tờ báo chết tiệt vào sáng ngày mai luôn!” - Michael hét lên.
Astrid lấy điện thoại ra quay số 999, và mỉm cười bình tĩnh.
“Michael, anh vẫn chưa biết rằng bà tôi và ông cậu Alfred là những cổ đông bí mật lớn nhất của tập đoàn Báo chí Singapore sao? Chúng ta sẽ không lên báo đâu. Chúng ta sẽ không bao giờ lên báo cả.”