← Quay lại trang sách

Chương XVI SỐ 188 ĐƯỜNG TAIYUAN - THƯỢNG HẢI

“Tại sao mẹ lại phải nghe từ Eleanor Young rằng con gái của mẹ suýt thì mất mạng?” - Kerry Chu mắng mỏ qua điện thoại.

“Con đâu có suýt thì mất mạng đâu, mẹ?” - Rachel nói, duỗi thẳng người trên ghế dài trong phòng tắm của cô tại tư dinh của gia đình Bao.

“Hầy dà, Eleanor nói rằng con đã suýt bị ghi tên vào sổ tử thần! Mẹ đang định bắt chuyến bay sớm nhất tới Thượng Hải vào ngày mai!”

“Mẹ không cần tới đâu, mẹ. Con có thể đảm bảo với mẹ con sẽ không bao giờ gặp nguy hiểm cả và bây giờ con hoàn toàn khoẻ mạnh.” - Rachel cười lớn, cố gắng xoa dịu mọi chuyện.

“Tại sao Nick không gọi cho mẹ sớm hơn? Tại sao mẹ lại là người cuối cùng biết mọi chuyện?”

“Con chỉ vào bệnh viện có vài ngày thôi, và đã hồi phục quá nhanh nên con thấy chả có lý do gì để làm mẹ lo lắng cả. Mà từ bao giờ mẹ lại tin tất cả những gì bà Eleanor nói với mẹ vậy? Bây giờ hai người đã thành bạn thân rồi đúng không?”

“Bọn mẹ không phải là kiểu đấy. Nhưng bà ấy cứ gọi cho mẹ vài lần một tuần nên mẹ không có cách nào khác là phải nhận cuộc gọi của bà ấy.”

“Chờ một chút, tại sao bà ấy lại phải gọi cho mẹ vài lần một tuần?”

“Hầy dà! Kể từ khi bà ấy phát hiện ra ở tại đám cưới rằng mẹ môi giới nhà cho tất cả những người làm về công nghệ ở Cupertino và Palo Alto, bà ấy đã gọi cho mẹ để cho những lời khuyên hấp dẫn về cổ phiếu công nghệ. Và sau đó bà ấy liên tục làm phiền mẹ để hỏi tin tức về con. Cứ vài ngày bà ấy lại muốn biết có tin tức gì không.”

“Tin tức về chuyến đi sao?”

“Không, bà ấy không quan tâm mấy về chuyến đi của con. Bà ấy muốn biết khi nào thì con có bầu, dĩ nhiên là thế rồi!”

“Ôi trời! Bắt đầu rồi sao.” - Rachel lẩm bẩm.

“Nghiêm túc mà nói thì sẽ thật tuyệt nếu như con hoài thai một bé bi ở Thượng Hải? Mẹ hy vọng con và Nick nỗ lực trong chuyện này.”

Rachel phát ra âm thanh như kiểu bị nghẹn. “Ặc! Dừng lại, dừng lại! Con không muốn nói chuyện với mẹ nữa. Làm ơn. Phải có giới hạn chứ!”

“Ý nghĩa của từ “giới hạn” là gì? Con chui ra từ bụng mẹ. Những loại ranh giới nào chúng ta cần phải có vậy? Con đã ba mươi hai tuổi, và nếu giờ con còn chưa chịu có em bé thì khi nào con mới bắt đầu?”

“Ghi nhận hợp lệ, mẹ. Con đã ghi nhận rồi.”

Kerry thở dài. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với cô gái đã cố để đầu độc con? Họ định treo cổ cô ấy à?”

“Chúa ơi, con không biết. Con hy vọng là không.”

“Ý con hy vọng không cái gì cơ? Cô ta đã cố giết con cơ mà!”

Rachel thở dài. “Mọi chuyện phức tạp hơn thế nhiều. Con không biết phải giải thích như thế nào qua điện thoại nữa, mẹ. Đó là một câu chuyện dài, một câu chuyện chỉ có thể xảy ra ở đại lục mà thôi.”

“Con đã quên là mẹ đến từ đại lục sao, con gái? Mẹ biết nhiều về đất nước đó hơn con đấy.” - Kerry nói, giọng thoáng khó chịu.

“Dĩ nhiên rồi, mẹ. Ý con không phải là thế. Nhưng mẹ không biết về những người và những chuyện mà con đã gặp phải kể từ khi đến đây.” - Rachel nói, cảm thấy một nỗi buồn ập đến với cô, khi nhớ về cuộc gặp gỡ của cô với Colette vào đầu tuần đó.

Buổi sáng sau khi họ trở về Thượng Hải, Rachel đã liên tục bị làm phiền với những thư thoại từ Colette: “Ôi Chúa ơi, Rachel, em rất xin lỗi. Em không biết phải nói gì. Em mới tìm hiểu về Roxanne và mọi thứ. Hãy gọi lại cho em.”

Ngay sau đó lại là một tin khác: “Rachel, chị đang ở đâu? Em có thể được gặp chị không? Em đã gọi cho khách sạn và họ nói rằng chị chưa từng nhận phòng. Chị có ở nhà Bao không? Làm ơn gọi lại cho em.”

Nửa tiếng sau: “Chào chị, lại là em, Colette nè. Carlton có ở với chị không? Em thực sự lo lắng cho anh ấy. Anh ấy hoàn toàn biến mất và không trả lời các cuộc gọi hoặc tin nhắn của em. Vui lòng gọi cho em.”

Và rồi vào buổi chiều, là một tin nhắn thoại đẫm nước mắt: “Chị Rachel, em thực sự hy vọng và cầu nguyện rằng chị biết em KHÔNG LIÊN QUAN gì đến chuyện ấy. Không gì hết. Xin hãy tin em. Điều này thật kinh khủng. Xin hãy để em giải thích.”

Nick cho rằng Rachel không nên đáp lại bất kỳ cuộc gọi nào của Colette. “Em biết đấy, anh thực sự không tin rằng cô ta vô tội như Roxanne tuyên bố. Cô ta cuối cùng cũng phải chịu trách nhiệm về những gì đã xảy ra với em, và anh mong sớm không phải nhìn thấy hoặc nghe thấy bất cứ gì từ cô ta nữa.”

Rachel thông cảm hơn. “Anh có thể nói những gì anh muốn về việc cô ấy là một công chúa hư hỏng khó chiều, nhưng anh không thể nói rằng cô ấy đã không tốt với chúng ta.”

“Tất cả là vì anh không muốn thấy em bị tổn thương lần nữa.” - Nick nói, cau mày lo lắng.

“Em biết. Nhưng em không tin rằng Colette thực sự muốn thấy em bị tổn thương, và em chắc chắn không thể nghĩ rằng cô ấy sẽ làm tổn thương em bây giờ. Em cảm thấy như mình nợ cô ấy và ít nhất cũng cần phải nghe cô ấy nói.”

Vào lúc năm giờ chiều hôm sau, Rachel bước vào khách sạn Waldorf Astoria trên bến Thượng Hải, được hai vệ sĩ của ông Bao Gaoliang, mà Nick khăng khăng muốn họ đi theo để hộ tống cô, bám đuôi kín đáo. Cô tìm đường đến Grand Brasserie, một không gian tráng lệ được đóng khung bởi một gác lửng hình elip, những cột đá cẩm thạch cao vươn thẳng lên tầng hai và một sân trong tuyệt đẹp. Colette rời khỏi chỗ ngồi và lao về phía Rachel ngay khi vừa nhìn thấy cô.

“Em rất vui vì chị đã đến! Em đã không dám mong rằng chị sẽ đến.” - Colette nói, ôm lấy Rachel thật chặt.

“Tất nhiên là chị sẽ đến.” - Rachel nói.

“Họ có một loại trà hảo hạng tuyệt vời ở đây. Chị phải thử món bánh nướng nhỏ mà họ làm giống hệt như ở Claridges. Bây giờ, chị muốn uống trà gì hôm nay? Em nghĩ rằng em sẽ gọi một cốc Darjeeling, loại tuyệt nhất nhất.” - Colette run run lo lắng.

“Chị sẽ uống bất cứ loại nào em uống.” - Rachel nói, cố gắng khiến cho không khí trở nên thoải mái. Cô để ý thấy Colette phục sức hoàn toàn khác những gì cô ấy hay mặc, với một chiếc váy màu xám và trắng thanh lịch, trang sức không có gì ngoài một cây thánh giá của người Malta được làm từ ngọc lục bảo cũ. Lớp trang điểm mỏng hơn bình thường và đôi mắt của cô dường như sưng lên vì khóc.

“Rachel, chị phải tin em khi em nói rằng em hoàn toàn không biết gì về những việc Roxanne làm. Đó là một cú sốc đối với em y như với chị vậy. Em chưa bao giờ ra lệnh cho Roxanne làm bất cứ điều gì có hại cho chị. Không một chút nào. Chị có tin em không? Hãy nói rằng chị tin em.”

“Chị tin em.” - Rachel nói.

“Ôi cám ơn Chúa. Cám ơn Chúa.” - Colette thở dài, “Kể từ lúc xảy ra chuyện em cứ nghĩ rằng chị sẽ ghét em mãi mãi mất.”

“Chị không thể nào ghét em được, Colette.” - Rachel nói dịu dàng, đặt tay lên vai Colette.

Hai bình trà nóng được mang đến, cùng với một giá đỡ bằng bạc cao, đầy ắp những hình tam giác cắt nhỏ của bánh sandwich, bánh nướng, và một loạt các loại bánh kẹo ngọt khác. Colette lấy cả đống bánh ngọt và bánh nướng lên đĩa Rachel, và tiếp tục giải thích.

“Roxanne là người đã nảy ra ý tưởng nghe lén gia đình Bao sau khi bọn em rời đi, đó tất cả là ý tưởng của cô ấy. Nhưng sau đó, khi bọn em nghe cuộc trò chuyện của họ, em đã bị sốc, sự thực là vậy. Tất cả những gì em có thể nghĩ là em đã làm tổn thương Carlton, rằng em đã thực sự làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn với anh ấy. Và trong khoảnh khắc đó, chỉ trong một khoảnh khắc, em đã thực sự bực mình - không phải với chị, mà là toàn bộ tình huống - và Roxanne đã hiểu sai về cảm xúc của em.”

“Thực sự là cô ấy đã hiểu sai.” - Rachel nhận xét.

“Đúng vậy. Roxanne và em... bọn em có một mối quan hệ phức tạp. Cô ấy làm việc cho em năm năm nay, cô ấy là một món quà sinh nhật lần thứ mười tám từ cha em và cô ấy biết em tường tận chân tơ kẽ tóc. Trước khi cô ấy đến làm việc cho em, cô ấy đã có một công việc khốn khổ ở P. J. Whitney, và cô ấy rất biết ơn em, cô ấy không quan tâm tới bất cứ điều gì khác ngoài em. Cô ấy giống nhân vật người quản gia tuyệt đỉnh do Helen Mirren thủ vai trong phim Công viên Gosford , vì cô ấy có thể đoán được nhu cầu của em trước cả khi em biết nó là gì, và cô ấy làm mọi việc mọi lúc mà cô ấy nghĩ là tốt cho em, ngay cả khi em không hỏi cô ấy. Nhưng cô ấy đã vượt quá ranh giới, cô ấy thực sự vượt quá ranh giới. Em hy vọng chị biết là em đã sa thải cô ấy. Em đã gửi cho cô ấy một tin nhắn sa thải ngay khi em phát hiện ra mọi chuyện.”

Đúng vậy, chị hi vọng sóng wi-fi trong trại giam của cô ấy đủ tốt, Rachel nghĩ. “Còn một điều chị không hiểu, Colette, đó là lý do gì khiến em suy sụp chỉ vì Carlton có khả năng mất một số tài sản thừa kế của em ấy. Tại sao nó quan trọng với em nhiều như vậy?”

Colette nhìn xuống đĩa của mình và bắt đầu gẩy nho khô trên một chiếc bánh nướng. “Em không thể nghĩ rằng chị biết những áp lực mà em đang phải đối mặt trong cuộc sống. Em biết em may mắn như thế nào, tin em đi, nhưng vận may này nó cũng trở thành gánh nặng to lớn. Em là đứa con duy nhất và kể từ khi em được sinh ra, bố mẹ đã luôn có những kỳ vọng lớn lao đối với em. Họ đã cho em những điều tốt nhất, học tại những ngôi trường tốt nhất, những bác sĩ giỏi nhất mà họ biết, mẹ em đã cho em đi cắt mí mắt khi em lên sáu? Ở tuổi thiếu niên, luôn có một số ca phẫu thuật được thực hiện cho em mỗi năm để khiến em trông xinh hơn. Nhưng bù lại họ luôn mong em là người giỏi nhất. Để trở thành người biểu diễn hàng đầu trong trường. Để là tốt nhất của tất cả mọi thứ. Em nghĩ rằng họ đang thúc đẩy em thành công trong kinh doanh, nhưng hóa ra tất cả những gì họ muốn là em sớm kết hôn và sinh cháu trai cho họ. Đối với họ, em là một công chúa với vương miện trên đầu, và họ cũng chỉ muốn em kết hôn với một hoàng tử.”

“Richie Yang là lựa chọn hàng đầu của họ, và họ đã rất tức giận khi em từ chối anh ta. Nhưng em không yêu anh ta, Rachel. Em yêu Carlton, em chắc chắn rằng chị cũng biết, mặc dù em chưa vội kết hôn nhưng em muốn Carlton là người mà em sẽ lấy khi em sẵn sàng. Em có thể hình dung tương lai của mình với anh ấy, anh ấy có giọng nói tuyệt vời, và chiều cao, và khuôn mặt đẹp đẽ đó, chúng em sẽ có những đứa trẻ đẹp nhất cùng nhau. Cha em không thấy điều đó. Ông ấy không hiểu kiểu người như Carlton, ông ấy chỉ thích những kiểu truyền thống như Richie. Vì vậy, Carlton đã không phải là một người được ông ưu ái, và nếu anh ấy mất đi tài sản của mình, thậm chí một phần nhỏ thôi, nó sẽ chỉ làm tệ thêm cái nhìn của cha em về anh ấy. Và nó sẽ khiến cơ hội để em có thể cưới anh ấy càng thấp.”

“Nhưng gia đình em đã quá giàu rồi. Thừa của cải để sống đủ một trăm đời mất.”

“Em biết chị sẽ không thể hiểu được chuyện này – nó không giống như hoàn cảnh của chị. Nhưng tin em đi, cha em chưa bao giờ nghĩ ông ấy có đủ. Thậm chí gần đủ.”

Rachel lắc đầu ghê tởm. “Chị hy vọng em sớm nhận ra được rằng, vào một lúc nào đó, chính em sẽ phải đứng lên để bảo vệ cha mình.”

“Em nhận ra điều đó. Em đã làm điều đó, em đã nói không với Richie, chị nhớ chứ? Và bây giờ em đang cố gắng chứng minh với cha em rằng em có thể sống tốt mà không cần tiền của ông. Em biết ông ấy chỉ đang thử em thôi, ông ấy luôn luôn làm những việc như vậy và em biết rằng ông ấy sẽ không thể từ mặt em lâu đâu. Ý em là, nó không giống như việc ông ấy thực sự sẽ ngừng trả tiền cho kiến trúc sư cảnh quan tại bất động sản trong nước của em. Nhưng bây giờ em cần sự giúp đỡ của chị.”

“Chị có thể làm gì?”

Đôi mắt Colette rưng rưng nước mắt. “Cuối cùng, Carlton đã chịu nghe điện thoại của em. Nhưng anh ấy bảo em ngừng gọi cho anh ấy. Anh ấy nói rất nhiều điều kinh khủng mà em không muốn nói với chị. Và anh ấy nói với em rằng không bao giờ muốn gặp lại em! Chị có thể tin được không? Em biết anh ấy chỉ buồn về những gì đã xảy ra với chị. Em biết anh ấy cảm thấy tội lỗi, tự trách bản thân mình theo một cách nào đó. Làm ơn, chị hãy thuyết phục anh ấy rằng chị vẫn ổn, và chúng ta vẫn là bạn bè, và anh ấy sẽ không còn giận em nữa. Em có một việc rất quan trọng để thảo luận với anh ấy, và em cần gặp anh ấy càng sớm càng tốt. Chị vui lòng giúp em chứ?”

Rachel ngồi lặng lẽ, nhìn những giọt nước mắt tuôn rơi trên má Colette. “Em biết đấy, chị còn chưa nhìn thấy Carlton kể từ khi trở về Thượng Hải. Cậu ấy chưa hề nói chuyện với chị hoặc bố mẹ cậu ấy. Chị không nghĩ rằng cậu ấy đã sẵn sàng nói chuyện với bất cứ ai.”

“Anh ấy sẽ nói chuyện với chị, Rachel, và em biết anh ấy đang ở đâu. Anh ấy ở dãy phòng tổng thống của khách sạn Portman Ritz-Carlton – đó là nơi anh ấy sẽ lánh tới mỗi khi muốn trốn. Chị có thể tới để gặp anh ấy giúp em được không? Làm ơn đi?”

“Chị không thể làm thế, Colette. Chị không thể ép Carlton gặp chị khi cậu ấy chưa sẵn sàng. Và chị tin rằng chị không nên chen vào giữa mối quan hệ của hai em. Không có gì chị nói sẽ khiến cậu ấy ngừng cảm nhận mọi thứ theo cách cậu ấy muốn cảm nhận. Em cần cho cậu ấy thời gian để chữa lành, và cậu ấy cần phải tự mình tìm ra những gì cậu ấy muốn.”

“Nhưng anh ấy chưa bao giờ biết mình muốn gì. Chị phải nói với anh ấy!” - Colette cầu khẩn. “Em nghĩ anh ấy càng lo nghĩ về điều này lâu bao nhiêu, nó sẽ càng khiến cho anh ấy trở nên day dứt, giống như vụ tai nạn vậy. Anh ấy lúc nào cũng như một đống rối bời sau khi bình phục trở lại sau vụ tai nạn; em không muốn anh ấy lại có một đống bùi nhùi khác trong đầu mình.”

“Chị không biết phải nói gì hơn với em, Colette. Con người ta luôn rối bời. Cuộc sống vốn là đống bùi nhùi. Mọi thứ không phải lúc nào cũng vận hành một cách hoàn hảo chỉ vì em muốn như thế.”

“Điều này không đúng. Mọi thứ luôn vận hành như cách em muốn.” - Colette nói quả quyết.

“Chà vậy thì em nên tin tưởng lần này nó cũng sẽ như thế đi.”

“Vậy có nghĩa là chị sẽ không đến Portman?”

“Chị không tìm ra được lý do khả dĩ nào để chị phải đến đó.”

Colette nheo mắt trong một lúc. “Ồ, tôi hiểu rồi. Chị không muốn tôi quay lại với Carlton đúng không?”

“Không phải như thế.”

“Đúng, giờ thì tôi đã thấy. Chị muốn trừng phạt tôi đúng không?”

“Chị không hiểu em đang nói gì…”

“Chị vẫn đang bực tức với những gì xảy ra với chị.”

Rachel nhìn Colette một cách thất vọng. “Chị không giận em. Chị chỉ thấy buồn cho em, có lẽ thế, nhưng chị chưa thực sự thấy giận em bao giờ cả.”

“Chị thấy buồn cho tôi ư?”

“Đúng, chị thấy buồn cho tất cả tình huống này, có lẽ bây giờ Roxanne cũng đang cần sự giúp đỡ...”

Colette đột nhiên đập tay lên bàn, “Làm sao chị dám buồn cho tôi! Chị nghĩ mình là ai?”

Rachel giật mình. “Ừm, chị không biết đó là một sự xúc phạm, Colette, ý chị là…”

“Tôi đã thương hại chị, Rachel Chu! Tôi đã nghĩ, đây là cô gái nghèo hèn, thảm hại và mồ côi đến từ Mỹ. Nên tôi đã trả tiền cho bữa ăn của chị, tôi mời chị đến nhà tôi, cho chị bay trên máy bay của tôi, trả tiền cho toàn bộ chuyến đi Paris chết tiệt đó. Tôi đã cho chị quyền truy cập đặc biệt vào những nơi độc nhất trên thế giới và giới thiệu chị với tất cả những người bạn quan trọng của tôi, và đáp lại chị thậm chí không thể làm một việc nhỏ cho tôi.”

Chúa ơi, cô ta mất kiểm soát rồi. Rachel cố gắng để giữ bình tĩnh. “Colette, chị nghĩ em đang bị vô lý đấy. Chị biết ơn tất cả sự hào phóng mà em đã thể hiện với Nick và chị, nhưng chị chỉ nghĩ rằng chị không thể nói mà khiến Carlton làm theo bất cứ điều gì, đặc biệt là nếu nó liên quan đến mối quan hệ của em ấy và em.”

“Chị chưa bao giờ thực sự là bạn tôi? Tôi đã nhìn rõ được bản chất của chị bây giờ, một cô gái đến từ Mỹ rẻ tiền mặc đống quần áo rẻ tiền và đeo những đồ trang sức cũng rẻ tiền!” - Colette nói một cách khinh khỉnh.

Rachel sững sờ nhìn Colette. Điều gì đã thực sự xảy ra vậy? Cô có thể nhận thấy tất cả những người phụ nữ với những bộ móng được chăm sóc kỹ càng khác trong phòng đều đang trố mắt nhìn họ. Hai vệ sĩ vội vã chạy tới sau ghế Rachel. “Mọi thứ đều ổn chứ cô?”

“Chị mang cả vệ sĩ theo sao? Chị đang nghĩ mình là ai vậy? Điều này thật buồn cười, chị đang cố bắt chước tôi phải không? Chà, nhưng tôi có gấp đôi đội ngũ bảo vệ của chị cơ! Roxanne đã nói đúng tất cả về chị, chị đã ghen tỵ với tôi ngay từ ngày đầu tiên, và chị đã lên kế hoạch để Carlton rời xa tôi và gia đình anh ấy. Mọi thứ đã diễn ra theo đúng ý chị rồi, phải không? Chị muốn tất cả tiền của họ thuộc về chị. Chà, nhưng cùng lắm thì chị cũng chỉ có khoảng một tỷ rưỡi đô là cùng, sẽ chả là gì so với những gì gia đình tôi có. Chị sẽ chẳng bao giờ có thể với tới tôi cả! Và dù chị có tất cả tiền trên thế giới cũng sẽ không bao giờ có thể giúp chị mua được phong cách hay khẩu vị giống tôi bởi vì bản chất của chị quá nhà quê. Chị chả là gì ngoài một đứa con hoang khốn kiếp tầm thường!”

Rachel hoàn toàn bất động trong một lúc, cảm thấy mặt nóng bừng. Sau đó quyết định rằng sẽ không để Colette xúc phạm tới mình thêm một giây nào nữa, cô đẩy ghế ra và đứng dậy khỏi bàn. “Cô biết đấy, điều này quá ư là vô lý. Lúc đầu tới đây tôi thực sự cảm thấy tệ thay cho cô, mặc dù tôi bị ốm nặng trong suốt một tuần vì những hành động của cô. Nhưng bây giờ trong tôi không còn gì ngoài sự thương hại cô. Cô nói đúng, tôi sẽ không bao giờ giống như cô. Cảm ơn rất nhiều vì lời khen! Cô không có gì hơn là một đứa con gái hư hỏng, luôn làm những thứ rác rưởi. Và không giống như cô, tôi luôn tự hào về nguồn gốc của mình. Tôi không nói về cha đẻ của tôi, mà tôi đang nói về người mẹ trung thực, chăm chỉ, người đã nuôi nấng tôi và cả gia đình bên ngoại tuyệt vời đã luôn hỗ trợ bà. Chúng tôi không tạo ra một đống tài sản điên rồ chỉ sau một đêm, nhưng chúng tôi không cần phải thuê quản gia để dạy chúng tôi cách cư xử. Cô không có cuộc sống trong thế giới thực, và cô sẽ không bao giờ có, vì vậy tôi thậm chí sẽ không cần cố gắng tranh cãi với cô. Cô không đáng để tôi bận tâm. Cô cứ ngồi trong cái bong bóng sinh thái xa xỉ nhỏ bé hoàn hảo của mình, trong khi chính công ty của cha cô lại là nơi gây ô nhiễm lớn nhất cho Trung Quốc. Cô có thể có tất cả tiền trên thế giới này, nhưng cô là đứa trẻ nghèo khổ nhất về mặt đạo đức mà tôi đã từng gặp! Colette, cô phải trưởng thành lên và hãy bước ra ngoài cuộc sống đi!”

Nói tới đó, Rachel bước ra ngoài khách sạn và hướng tới cảng Hong Kong, đi theo sau là hai vệ sĩ. “Chúng ta có gọi xe không thưa cô?” Một trong hai người hỏi.

“Nếu hai anh không phiền, tôi muốn hít thở chút không khí. Tôi nghĩ ra đến đây rồi tôi sẽ ổn thôi. Hẹn gặp lại hai anh ở nhà.”

Rachel đi bộ xuống đại lộ uốn cong nổi tiếng, nhìn lên những tòa nhà trang trí nghệ thuật lấp lánh với những lá cờ Trung Quốc tung bay trên nóc. Khi cô đi ngang qua một cặp đôi cô dâu và chú rể đang hạnh phúc chụp ảnh bên ngoài khách sạn Peace, điện thoại của cô bắt đầu đổ chuông. Là Carlton.

“Rachel! Chị có ổn không?” Cậu ấy nói, giọng nghe nửa lo lắng nửa háo hức cùng một lúc.

“Chị ổn. Sao thế?”

“Là vì vụ của chị với Colette…”

“Làm thế nào mà em biết được điều đó vậy?” - Rachel thở dốc.

“Một người nào đó đã quay video toàn bộ sự việc trên điện thoại của họ từ tầng lửng ngay phía trên bàn của chị. Nó đang lan truyền chóng mặt trên WeChat! Họ còn đặt tên cho clip đó là ‘Sử thi về con khốn hư hỏng bị gục ngã’! Không thể tin được, nó đã đạt được chín triệu lượt xem rồi!”