Chương NĂM PHỐ BOISSY D’ANGLAS, PARIS
Cô bé đứng trên cái bục đắp nổi bóng loáng ở giữa xưởng may được bày biện lịch sự của Giambattista Vallie, nhìn lên bộ đèn chùm sáng lấp lánh, cố gắng đứng yên trong lúc hai cô thợ may đính đường viền của chiếc váy tuyn trang nhã bé đang mặc mẫu. Nhìn ra ngoài cửa sổ, cô bé có thể nhìn thấy một cậu nhóc cầm quả bóng bay màu đỏ đang đi xuống con đường rải đá cuội, và tự hỏi không biết cậu nhóc đi đâu.
Người đàn ông đeo chuỗi ngọc trai hoa mỹ một cách cầu kỳ quanh cổ mỉm cười với cô bé. “Bambolina, cháu vui lòng xoay người lại được không?”
Cô bé xoay một vòng, và những người phụ nữ quanh cô đều ồ rồi à lên.
“J’adore!” - Georgina mê mẩn.
“Ồ Giamba, chị nói đúng! Chỉ cần ngắn bớt đi năm phân là cái váy trông sống động hẳn ra. Giống như một đóa hoa nở bung trước mắt vậy!” - Wandi thầm thì.
“Trông như một bông mẫu đơn màu hồng!” - Tatiana thổ lộ.
“Tôi nghĩ rằng chiếc váy này tôi lấy cảm hứng từ cây mao lương.” - Nhà thiết kế tuyên bố.
“Em không biết loài hoa đó. Nhưng Giamba ạ, chị thật là một thiên tài! Thực sự là một thiên tài!” - Tatiana tán dương.
Georgina đi quanh bục, chăm chú quan sát chiếc váy từ mọi góc cạnh. “Khi Kitty thông báo rằng bộ váy thiết kế này có giá 175.000 euro, tôi phải thừa nhận làtôi có chút ngạc nhiên, nhưng bây giờ thì tôi nghĩ nó thật sự đáng giá từng xu một!”
“Đúng, tôi cũng nghĩ vậy.” - Kitty khẽ lẩm bẩm, đánh giá chiếc váy quá gối qua hình ảnh phản chiếu của nó trong tấm gương phong cách cầu kỳ đặt dựa vào tường. “Gisele, con có thích không?”
“Có mẹ ạ.” - Cô bé năm tuổi nói. Cô bé đang phát chán với việc phải đứng đó trong bộ váy dưới ánh đèn chiếu nóng rực rọi vào người, và cô tự hỏi chừng nào mới được nhận phần thưởng. Mẹ đã hứa mua cho cô một cây kem nước quả thật to nếu cô đứng thật yên lúc thử váy.
“Vậy thì được rồi.” - Kitty nói, nhìn sang người trợ lý của Giambattista Valli. “Chúng tôi lấy ba cái.”
“Ba ư?” - Người trợ lý cao lớn lênh khênh nhìn Kitty với vẻ sửng sốt.
“Tất nhiên. Cái gì tôi mua cho bản thân và cho Gisele đều ba cái hết—chúng tôi cần mỗi cái cho một tủ quần áo ở Singapore, Thượng Hải, và Beverly Hills. Nhưng cái này phải may xong trước cho kịp tiệc sinh nhật của con tôi ở Singapore vào tháng Ba…”
“Tất nhiên rồi, Signora Bing.” - Giambattista ngắt lời. “Giờ thì các cô, tôi hy vọng là các cô không thấy phiền nếu tôi giao Luka cho các cô xem bộ sưu tập mới. Tôi phải chạy tới cuộc hẹn với đạo diễn thời trang của Saks đây.”
Mấy người phụ nữ hôn gió với nhà thiết kế đang rời đi, còn Gisele thì được cho đi cùng bà vú tới tiệm Angelina ở góc phố mua kem, và khi người ta mang thêm sâm ban Veuve Clicquot và cà phê kem vào phòng trưng bày, Kitty duỗi người trên chiếc ghế dài và thở một hơi thỏa mãn. Hôm nay chỉ mới là ngày thứ hai họ ở đây mà cô đã có cảm giác như cả đời người. Cô tới địa chỉ tiêu pha mua sắm này của Paris cùng những người bạn thân thiết nhất người Singapore của mình—Wandi Meggaharto Widjawa, Tatiana Savarin, và Georgina Ting—và dù thế nào đi nữa thì mọi chuyện cũng đã khác nhiều trong chuyến đi này.
Từ thời điểm cô bước ra khỏi Trenta, chiếc máy bay Boeing 747-81 VIP mà gần đây cô tân trang lại để trông giống hệt như nhà thổ Thượng Hải trong bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ 7* , cô đã được nếm trải mọi cấp độ bợ đỡ từ trước tới nay chưa từng có. Khi đoàn xe Rolls-Royce hộ tống đến khách sạn Peninsula Paris, toàn bộ ban quản lý khách sạn đều đứng ngay ngắn chào đón cô tại lối vào, còn tay tổng giám đốc thì hộ tống cô lên căn Peninsula Suite cực kỳ ấn tượng. Khi họ đi ăn tối tại Ledoyen, hầu bàn cúi chào và cãi cọ điên cuồng đến mức cô nghĩ họ chuẩn bị nổ ra một cuộc cãi lộn. Và rồi trong suốt thời gian cô thử đồ thiết kế tại Chanel ở phố Cambon ngày hôm qua, không phải ai khác mà đích thân trợ lý riêng của Karl Lagerfeld đi xuống cùng một bức thư viết tay của chính con người vĩ đại này!
Kitty biết rằng tất cả những nghi thức tiếp đãi hoàng gia này là do cô tới Paris lần này với tư cách là phu nhân của Jack Bing. Cô không chỉ là vợ của một tỉ phú nào đó mà là người vợ mới của người giàu thứ nhì Trung Quốc 8* , một trong mười người giàu nhất thế giới. Hãy tưởng tượng rằng Pong Li Li, con gái của một công nhân vệ sinh ở Thanh Hải, đã đạt được vị thế to lớn ở độ tuổi còn khá trẻ là ba mươi tư (mặc dù cô vẫn bảo với mọi người là cô ba mươi). Không có gì là dễ dàng cả—cô đã làm việc không ngừng nghỉ cả đời để đạt tới vị trí này.
Mẹ cô xuất thân từ một gia đình trung lưu có giáo dục, nhưng đã cùng với gia đình bị đày về nông thôn trong suốt chiến dịch Đại nhảy vọt của Mao. Nhưng nhờ thế, bà đã thấm nhuần trong Kitty rằng học hành là cách duy nhất để thoát khỏi tình trạng này. Trong suốt thời thanh xuân, Kitty học tập cực kỳ chăm chỉ để luôn đứng đầu lớp, đứng đầu trường, đứng đầu các cuộc thi sát hạch, để cuối cùng nhìn thấy cơ hội duy nhất của mình được học lên cao bị tước đi mất vì một cậu nhóc nào đó có đủ các mối quan hệ được trao suất duy nhất của cả quận đi học đại học—suất mà đáng ra phải dành cho cô.
Nhưng Kitty không từ bỏ, cô tiếp tục phấn đấu, trước hết là chuyển tới Thâm Quyến để làm việc cho một quán karaoke, nơi cô phải làm những công việc không thể nói ra, rồi sau đó tới Hong Kong, kiếm được một vai trong phim nhạc kịch truyền hình địa phương, biến nó thành một vai diễn tuần hoàn sau khi cặp với ông đạo diễn, hẹn hò với một loạt những tay tương đối vớ vẩn cho đến khi gặp được Alistair Cheng, chàng trai dễ thương, ngờ nghệch, quá ư là dịu dàng chẳng màng gì tới bản thân, đi cùng anh tới đám cưới gia đình nhà Khoo và gặp Bernard Tai, cùng Bernard chạy trốn tới Vegas để làm đám cưới, gặp Jack Bing tại lễ tang của cha Bernard, li dị Bernard và cuối cùng, mãi về sau, cưới Jack, người đàn ông thực sự đáng giá với toàn bộ mọi nỗ lực của cô.
Và bây giờ, khi cô đã sinh cho ông ấy đứa con trai nối dõi tông đường (Harvard Bing, sinh năm 2013), cô có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Cô có thể bay tới Paris bằng chiếc máy bay phản lực riêng cùng với một phiên dịch tiếng Pháp, hai đứa con, ba cô bạn gái sang chảnh (tất cả đều tương đồng, bóng bẩy và ăn vận đắt tiền như cô, đều là vợ của những tay xa xứ giàu có ở Thượng Hải, Hong Kong, và Singapore), bốn người vú em, năm cô hầu gái riêng, và sáu vệ sĩ và thuê hẳn toàn bộ tầng thượng của khách sạn Peninsula (đã thuê). Cô có thể đặt mua toàn bộ bộ sưu tập thiết kế của Chanel Automne-Hiver mà mỗi loại hẳn ba món (đã mua). Cô có thể đặt tour có hướng dẫn riêng đi thăm Versailles cùng với người phụ trách bảo tàng kèm bữa trưa đặc biệt ngoài trời do Yannick Alléno ở làng Marie Antoinette chuẩn bị (sẽ diễn ra vào ngày mai, nhờ có sự thu xếp của Oliver T’sien). Nếu ai đó viết sách về cô, hẳn sẽ chẳng có ai tin cả.
Kitty nhấp một ngụm sâm banh và nhìn những bộ váy ball gown đang diễu hành trước mặt, cảm thấy có chút nhàm chán. Đúng là đẹp thật, nhưng sau bộ váy thứ mười, mọi thứ lại trông như cũ. Lẽ nào lại là do quá liều trước quá nhiều cái đẹp hay không? Cô có thể mua trọn cả bộ sưu tập trong khi đang ngủ và quên mất là mình từng sở hữu chúng. Cô cần một thứ gì hơn thế nữa. Cô cần phải ra khỏi đây và đi xem mấy viên ngọc lục bảo Zambia, có lẽ thế.
Luka nhận ra cái nhìn trên gương mặt Kitty. Biểu hiện này anh đã thấy quá nhiều trên một vài trong số những khách hàng đặc biệt nhất của mình—những người phụ nữ liên tục tiếp xúc không giới hạn với tất cả mọi thứ mà trái tim họ hằng khao khát—những người được thừa kế, những người nổi tiếng, và những nàng công chúa ngồi vào đúng vị trí đó. Anh biết anh cần phải chuyển hướng, đổi năng lượng trong căn phòng để lấy lại cảm hứng cho vị khách chịu chi này.
“Thưa các quý bà quý cô, hãy để tôi cho các quý vị thấy một điều cực kỳ đặc biệt mà Giamba đã vất vả làm việc trong nhiều tuần. Hãy đi theo tôi.” Anh nhấn vào một cái bảng trên bức tường ốp gỗ, để lộ ra không gian riêng bên trong của Giambattista—một phòng làm việc chỉ có duy nhất một bộ váy trưng bày trên con manequin ở giữa không gian tinh khôi này. “Bộ váy này lấy cảm hứng từ bức Adele Bloch-Bauer I của Gustav Klimt. Các cô có biết bức tranh này không? Nó được Ronald Lauder mua với giá 135 triệu đô la và được treo ở phòng tranh Neue tại New York.”
Các cô gái nhìn với vẻ kinh ngạc vào tác phẩm bộ váy ball gown trễ vai được biến đổi từ vải tuyn màu ngà ở vạt trên và thành một cột vàng lấp lánh, với chiếcđuôi váy dài lê thê chảy rủ xuống được đính hàng ngàn mảnh vàng, đá thiên thanh, và nhiều viên đá quý, rải một cách công phu thành những mẫu khảm hình xoáy. Nó thực sự giống như một bức tranh của Klimt ngoài đời thực.
“Ôi lạy Chúa tôi! Thật không thể tin được!” - Georgina ré lên, lướt những chiếc móng tay dài được cắt tỉa của mình trên vạt áo đính đá quý.
“Ravissement!” - Tatiana bình luận, cố gắng thể hiện thứ tiếng Pháp sai bét ở trường cấp hai của mình. “Combien?”
“Chúng tôi chưa có giá cho nó. Đây là một công việc đặc biệt đòi hỏi bốn thợ thêu làm việc suốt ba tháng nay rồi, và đến bây giờ vẫn còn nhiều tuần nữa mới hoàn tất. Tôi có thể nói rằng bộ váy này, với những chiếc đĩa vàng hồng và những viên đá quý kia, sẽ có cái giá cuối cùng là trên hai triệu rưỡi euro.”
Kitty nhìn bộ váy, và tim bắt đầu rộn lên một cách dễ chịu như mỗi khi nhìn thấy thứ gì đó khiến cô thích thú. “Tôi muốn mua nó.”
“Ồ, thưa bà Bing, tôi rất lấy làm tiếc, nhưng bộ váy này đã có người đặt.”- Luka mỉm cười với vẻ hối lỗi.
“Vậy thì làm cho tôi một bộ khác. Ý tôi là ba bộ, tất nhiên.”
“Tôi e rằng chúng tôi không thể làm cho bà bộ y hệt thế này được.”
Kitty nhìn anh ta với vẻ không hiểu lắm. “Ồ, tôi chắc là anh có thể làm được đấy.”
“Thưa bà, tôi hy vọng là bà sẽ hiểu... Giamba sẽ rất vui nếu được hợp tác với bà làm một bộ váy khác, cũng với tinh thần này, nhưng chúng tôi không thể nhân bản bộ này được. Đây là sản phẩm độc nhất vô nhị được làm cho một vị khách đặc biệt của chúng tôi. Cô ấy cũng là người Trung Quốc...”
“Tôi không phải người Trung Quốc, tôi là người Singapore.” - Kitty tuyên bố 9* .
“Ai là ‘vị khách đặc biệt’ này vậy?” - Wandi hỏi, bờm tóc dày nhuộm vàng kiểu Beyoncé rung lên giận dữ.
“Đây là bạn của Giamba, vì vậy tôi chỉ biết rằng cô ấy tên là Colette.”
Mấy người phụ nữ đột nhiên im lặng, không dám nói lên điều mình muốn hỏi. Cuối cùng Wandi lắp bắp. “Ơ... anh muốn nói rằng đó là Colette Bing?”
“Tôi không chắc lắm về họ của cô ấy. Để tôi kiểm tra lại tờ thông tin.”
Anh lật một tờ giấy. “À, đúng rồi, là họ Bing. Une telle coincidence! Cô ấy có họ hàng với bà sao, bà Bing?” - Luka hỏi.
Trông Kitty như con nai bị dính ánh đèn thợ săn. Luka đùa chăng? Chắc chắn anh ta phải biết rằng Colette là con gái của chồng cô với người vợ đầu chứ.
Tatiana nhảy vội lên. “Không, làm gì có. Nhưng chúng tôi biết cô ấy.”
“Đúng thế.” Wandi khịt mũi, tự hỏi liệu cô có nên nói với Luka về video tố cáo Colette lẳng lơ dâm đãng đang lan truyền khắp Trung Quốc như thế nào, chỉ riêng trên WeChat đã có tới hơn 36 triệu lượt xem, khiến cô ta trở thành một mẫu hình tai tiếng của hành vi xấu kiểu fuerdai 10* +, buộc cô ta phải chạy trốn sang London trong tủi nhục. Wandi quyết định rằng tốt nhất là không nói chuyện đó ra lúc này.
“Vậy ra bộ váy này là của Colette.” - Kitty nói, mơn trớn cái ống tay vải sợi bông trông giống như the.
“Vâng, đây sẽ là bộ váy cưới của cô ấy.” - Luka mỉm cười.
Kitty ngẩng lên nhìn anh ta, sững người. “Colette sắp cưới sao?”
“Ồ, vâng, thưa cô, bây giờ đây là câu chuyện của cả thành phố này. Cô ấy sắp cưới Lucien Montagu-Scott.”
“Montagu-Scott? Gia đình anh ta làm gì?” - Wandi hỏi, vì mọi thứ trong thế giới của cô chỉ xoay quanh việc trở thành thành viên của một gia đình giàu có vô cùng tận người Indonesia.
“Tôi không biết gì về gia đinh ông ấy, nhưng tôi tin ông ấy là một luật sư?” - Luka đáp.
Tatiana lập tức google tên anh ta, và đọc to dòng liên kết đầu tiên xuất hiện: “Lucien Montagu-Scott là một trong những luật sư môi trường thế hệ mới của Anh. Tốt nghiệp Đại học Magdalen—”
“Đọc là ‘Maudlin.” - Georgina chỉnh.
“Đại học Maudlin, Oxford, Lucien từng vượt Thái Bình Dương trên chiếc bè làm từ 12.500 vỏ chai nhựa tái chế cùng với bạn mình là David Mayer de Rothschild để nhấn mạnh vấn đề ô nhiễm biển toàn cầu. Gần đây, anh tham gia công bố khủng hoảng môi trường ở Indonesia và Borneo…”
“Tớ nghĩ là tớ sắp ngủ gật đấy.” - Tatiana khịt mũi.
“Ông ấy là một quý ông lịch lãm… lần thử quần áo nào cũng đi cùng với bà ấy.” - Luka nhận xét.
“Tớ không thể hình dung nổi tại sao Colette Bing của công chúng lại dừng chân ở đây với tay này. Thậm chí anh ta còn không phải là luật sư M A… lương hàng năm của anh ta có khi còn chẳng đủ để mua cho cô ta một bộ váy nữa! Tớ đoán chắc hẳn cô ta phải khao khát có những đứa con hai dòng máu lắm,” Georgina nói, liếc trộm Kitty, hy vọng cô không quá buồn trước tin này. Kitty cứ đứng nhìn bộ váy, không biểu hiện điều gì.
“Oooh... Tớ cũng muốn có một đứa con lai xinh đẹp! Luka, anh có biết bá tước độc thân ngon lành nào người Pháp không?” - Wandi hỏi.
“Rất tiếc, mademoiselle. Bá tước duy nhất mà tôi biết lại đã lấy vợ.”
“Lấy rồi cũng được... tôi cũng đã có chồng, nhưng tôi sẽ bỏ ông chồng chán ngấy của mình nếu có thể kiếm được một đứa con đẹp đẽ mang nửa dòng máu Pháp!” - Wandi cười rúc rích.
“Wandi, ước ao gì thì cũng phải cẩn thận nhé. Cậu chẳng bao giờ biết sẽ có đứa con như thế nào đâu.” - Tatiana nói.
“Không, nếu cậu có con với một người vùng Caucasus, gần như đảm bảo là nó sẽ rất hấp dẫn. Có chín mươi chín phần trăm là sẽ trông giống như Keanu Reeves. Đấy là lý do tại sao có quá nhiều phụ nữ châu Á mong muốn lấy chồng da trắng chết đi được.”
“Trước hết, Keanu không phải là người mang một nửa dòng máu da trắng. Anh ấy có ba phần tư… mẹ chỉ có một phần Hawaii thôi, còn bố anh ấy là người Mỹ 11* . Và không phải là chọc ngoáy gì cậu đâu, nhưng tớ đã thấy một số đứa trẻ lai không được may mắn cho lắm.” - Georgina cả quyết.
“Ừ, nhưng hiếm lắm. Và như thế thì thật là bi kịch! Lạy chúa tôi… cậu đã nghe chuyện tay kia ở Trung Quốc kiện vợ vì mấy đứa con của họ đứa nào cũng xấu xí cả không? Anh ta cố tình cưới cô gái xinh đẹp này, nhưng hóa ra là cô ta đã có cả đống cuộc phẫu thuật tạo hình trước khi gặp anh ta! Vì vậy lũ trẻ đều giống hệt như mẹ chúng trước khi phẫu thuật!” Wandi cười rúc rích.
“Chuyện đó bịa đấy!” - Tatiana khẳng định. “Tớ nhớ lúc nó mới lan ra, nhưng hóa ra là tờ báo đó đã bịa toàn bộ mọi chuyện và chụp ảnh hai người mẫu cùng với một đám trẻ xấu xí.” Nhận thấy đề tài trẻ con thiếu hấp dẫn quá nhàm chán nên Luka cố gắng lái câu chuyện sang hướng khác. “Tôi nghĩ ông Lucas và cô Colette sẽ có những đứa con xinh đẹp. Cô ấy thật là đẹp, còn ông ấy rất là đẹp trai, các chị biết đấy.”
“Ờ, thế thì tốt cho họ.” - Kitty nói bằng giọng vui vẻ. “Giờ thì câu chuyện về trẻ con này khiến cho tôi muốn xem một vài bộ đồ mặc ban ngày cho Gisele. Được không? Và anh có cái gì hay hay mà nam nữ đều mặc được để tôi mua cho Harvard không?”
“Oui, madame.” Khi anh ta quay vào gian trưng bày chính, Georgina nắm lấy cánh
tay anh ta. “Luka, nói cho tôi biết anh có sống ở tầng hai không?”
Ngay lập tức, Luka trả lời bằng một nụ cười toe toét, “Có chứ, mademoiselle, tôi nghĩ là cô đã thấy tôi trước đây rồi.”
Wandi và Tatiana đứng ở cửa chính ngắm nhìn, trong khi Kitty nấn ná thêm một lúc bên bộ váy. Khi quay người ra về, cô túm lấy lưng bộ váy quý báu lấy cảm hứng từ tác phẩm của danh họa Klimt và nhanh tay giật mạnh cho nó rách xuống tới phần giữa.