← Quay lại trang sách

Chương SÁU 11 ĐƯỜNG NASSIM, SINGAPORE

Uốn lượn qua trung tâm Bukit Timah, đường Nassim là một trong số ít những con đường dài, đẹp như tranh ở Singapore vẫn lưu giữ được cảm giác riêng biệt trang nhã của Cựu Thế Giới, với hàng dãy lâu đài lịch sử được chuyển đổi thành đại sứ quán, căn nhà gỗ hiện đại nhiệt đới trên những bãi cỏ được cắt tỉa diêm dúa, và những căn nhà lớn Đen Trắng còn sót lại từ thời thuộc địa. Số 11 đường Nassim là một ví dụ rất đẹp về kiến trúc Đen Trắng, vì chỉ đổi chủ có một lần duy nhất kể từ khi được xây dựng nên, cách đây một thế kỷ. Ban đầu được Boustead và Công ty đặt làm, sau đó được S.K.Leong mua lại vào năm 1911, kể từ đó đến nay mỗi chi tiết nguyên bản của nó đều được bảo tồn và duy trì bởi ba thế hệ nhà Leong.

Khi Astrid dừng xe lại trên con đường dài với những hàng bách Ý dẫn vào ngôi nhà mà cô từng lớn lên, cánh cửa chính mở ra và Liat, người quản gia ra hiệu cho Astrid bước xuống. Astrid cau mày—cô tới đón mẹ đi thăm Ah Ma ở bệnh viện, và họ đã trễ giờ đến dự buổi chỉ dẫn buổi sáng của giáo sư Oon. Astrid bước ra khỏi chiếc Acura màu xanh thẫm trong lối cổng vòm đỗ xe và đi vào phòng giải lao, đụng phải chị dâu Cathleen, lúc này đang ngồi trên chiếc ghế đẩu gỗ hồng mộc buộc dây cho đôi giày đi bộ.

“Chào Cat.” - Astrid lên tiếng chào.

Cathleen ngước nhìn cô với vẻ mặt rất lạ. “Họ vẫn đang ăn. Có chắc là em muốn xuất hiện hôm nay không?”

Astrid cho rằng Cathleen đang nhắc tới thất bại của Isabel Wu trong bữa tối hôm trước. Do tập trung hết vào cho bà nên bố mẹ cô chưa nhắc gì tới vụ này, nhưng cô biết là chẳng được bao lâu.

“Theo em là bây giờ hoặc không bao giờ.” - Astrid đáp, đưa tay ôm lấy chính mình và bước vào phòng ăn sáng.

“Chúc may mắn,” Cathleen nói, xách chiếc túi đi chợ Jones the Grocer sờn rách 12* bước ra khỏi cửa.

Bữa sáng ở đường Nassim luôn được phục vụ trong mái hiên lắp kính mùa hè bên cạnh phòng vẽ. Được trưng một cái bàn tròn gỗ tếch mặt đá cẩm thạch từ Indonesia, mấy chiếc ghế đan bằng liễu gai bọc đệm vải hoa in hình khỉ rất kỳ dị, và vô số những cây dương xỉ treo lấy từ nhà kính Tyersall Park, đây là một trong những căn phòng đáng yêu nhất của ngôi nhà.

Khi Astrid bước vào, anh trai cô, Henry, nhìn cô với vẻ khinh bỉ và đứng dậy để rời đi. Lúc đi ngang qua cô, anh ta lẩm bẩm điều gì đó rất nhỏ, Astrid không thể nghe thấy anh trai nói gì. Cô nhìn bố đầu tiên, lúc này đang ngồi trong chiếc ghế liễu gai quen thuộc, cẩn thận ăn một miếng bánh mì với Marmite dính nhớp nháp, rồi nhìn sang mẹ đang ngồi trước một bát cháo còn nguyên, vò một nắm khăn giấy to tướng trong tay, mặt đỏ bừng và sưng húp vì khóc.

“Lạy Chúa, Ah Ma gặp chuyện gì vậy?” - Astrid thảng thốt hỏi.

“Hừ! Ta nghĩ câu hỏi phải là: ‘Chị sẽ giết bà nội bằng một cơn đau tim nữa phải không, khi bà đọc được cái này?’” - Felicity quẳng một tờ giấy lên chiếc bàn mặt cẩm thạch với vẻ kinh tởm.

Astrid vồ lấy tờ giấy và hoang mang nhìn vào đó. Đấy là một tờ giấy in ra từ mục báo chuyện gẫu trực tuyến nổi tiếng nhất châu Á:

MÓN ĂN HÀNG NGÀY DO LEONARDO LAI ĐƯA TIN

NHÂN VẬT THỪA KẾ QUYẾN RŨ GIỮA TÂM ĐIỂM VỤ NÉM SOUP CỦA ISABEL WU

Hỡi những người đang theo dõi vụ lùm xùm nóng hổi liên quan đến Isabel , vợ của tỉ phú công nghệ Charlie Wu , suýt gây nên một sự kiện quốc tế giữa Malaysia và Hong Kong, xin hãy thắt chặt dây an toàn, bởi vì trời ạ, tôi có một vài tin gây sốc cho các bạn đây! Chúng ta đều biết rằng Charlie và Isabel đã tuyên bố ly thân vào năm 2013, và nguồn tin cho biết họ vẫn đang đàm phán riêng với nhau về điều khoản ly hôn kể từ bấy đến giờ.

Trước mắt là một phần tài sản của gia đình họ Wu, căn biệt thự thừa kế của họ trên đường Peak, và quyền giám hộ hai cô con gái. Nhưng một người bạn thân của Isabel cho tôi biết, “Thời gian qua rất khó khăn đối với Isabel. Gần đây cô ấy bị trầm cảm là do những căng thẳng về mặt cảm xúc do vụ li hôn và người phụ nữ kia xuất hiện.”

Vâng, các bạn nghe đúng rồi đấy. TIN SỐC SỐ MỘT: Bây giờ thì Món Ăn Hàng Ngày đã có thể khẳng định rằng người phụ nữ kia không ai khác ngoài Astrid Leong Teo , cô vợ người mẫu xinh đẹp của nhà đầu tư mạo hiểm quyến rũ Michael Teo (người mà tôi nghĩ là bỏ lỡ mất nghề làm mẫu đồ lót cho Calvin Klein) và là mẹ của một bé trai bảy tuổi, Cassius . Vâng, Charlie và Astrid đã có một cuộc tình bí mật nồng nhiệt trong suốt năm năm qua, và trên thực tế, TIN SỐC THỨ HAI: ngôi nhà kỳ thú do Tom Kundig thiết kế hiện đang được xây dựng ở Shek O mà ai nấy đều cho là bảo tàng tư nhân mới của Leo Ming thực ra sẽ là tổ ấm tình yêu của Charlie và Astrid khi họ chính thức về với nhau! (Astrid và Michael Teo hình như cũng đang ra tòa.)

Cô Astrid lộng lẫy quyến rũ đàn ông có thể là một cái tên lạ lẫm với độc giả Hong Kong, nhưng cô ta có một câu chuyện phi thường: Theo nguồn tin đáng tin cậy của tôi ở Singapore, Astrid là con gái duy nhất của Harry Leong , chủ tịch danh dự chính thức của Viện Sự vụ ASEAN. Về mặt không chính thức, ông là một trong những nhà môi giới quyền lực chính trị có ảnh hưởng lớn nhất Singapore mà theo lời nguồn tin của tôi cho biết—cũng là người lãnh đạo Công ty Tư nhân Hữu hạn Chứng khoán S. K. Leong, tập đoàn khổng lồ bí mật được người ta đồn là sở hữu Ngân hàng Borneo, Selangor Mining, New Malaysia Post , và Palmcore Berhad, một trong những công ty thương mại hàng tiêu dùng lớn nhất thế giới. Và chưa hết—mẹ của Astrid, Felicity Young , đến từ một trong những gia đình dòng dõi nhất Singapore. “Dòng họ Young đang sống trong tầng bình lưu của riêng họ. Họ hàng với dòng họ T’sien, Tan, và Shang—bất cứ ai trong số họ đều có quan hệ với nhau, và mẹ của Felicity, bà Shang Su Yi là chủ nhân của Tyersall Park, trang viên tư nhân rộng nhất Singapore,” tay trong của tôi cho biết.

Được ăn học ở London và Paris, Astrid gia nhập vào những giới kiêu kỳ nhất, và kết bạn với các nhân vật hoàng tộc châu Âu bị phế truất, những nhà thiết kế thời trang hạng A, và các nghệ sĩ nổi tiếng. “Làm thế nào để Isabel cạnh tranh với điều đó? Izzie không chỉ đơn thuần là một kẻ thừa kế giàu sụ-cô có một sự nghiệp quan trọng với tư cách là luật sư pháp lý cho người nghèo khó và bị áp bức và đang bận nuôi hai cô con gái, không phải ngồi máy bay đi khắp thế giới, hay ở hàng ghế đầu của các cuộc trình diễn thời trang. Bảo sao mà cô ấy không bị trầm cảm! Tất nhiên, Charlie sẽ bị cuốn đi bởi cuộc sống tuyệt đẹp của Astrid—trước đây anh đã từng bị cô ta quyến rũ một lần rồi.”

Điều này dẫn chúng ta tới TIN SỐC SỐ BA: Thời còn học đại học, Astrid và Charlie thực ra đã đính hôn với nhau, nhưng sự kết hợp này đã bị gia đình cô phá vỡ bởi vì dòng họ Wu ở Hong Kong được cho là không môn đăng hộ đối với gia đình Singapore! Có vẻ như đôi tình nhân bất hạnh chưa bao giờ nguôi nhớ về nhau, vì vậy mới dẫn tới vụ lùm xùm bê bối này. Hãy theo dõi Món Ăn Hàng Ngày để đón thêm nhiều tin sốc nữa!

*

Astrid ngồi phịch xuống ghế, cố gắng trấn tĩnh sau khi đọc xong mục báo kích động này. Cô quá bối rối nên thậm chí không biết phải bắt đầu từ đâu nữa. “Ai gửi cho mẹ cái này?”

“Ai gửi thì quan trọng gì? Bây giờ tin tức đã lan khắp nơi rồi. Ai nấy đều biết cuộc hôn nhân của chị đang đổ vỡ, và chị là đứa có lỗi!” Felicity rền rĩ.

“Thôi nào mẹ. Mẹ biết là không phải lỗi của con mà. Mẹ biết con đã cẩn thận và bí mật thế nào trong mấy năm vừa qua trong khi tiến hành li hôn mà. Bài báo này chẳng qua chỉ là một đống những điều không chính xác và dối trá. Con đã bao giờ ngồi hàng ghế đầu của bất cứ cuộc trình diễn thời trang nào chưa? Con luôn ở hậu đài giúp đỡ mọi người. Mẹ xem này, thậm chí bọn họ còn viết sai cả tên của Cassian.”

Mẹ cô nhìn cô với vẻ trách móc. “Vậy là chị phủ nhận mọi chuyện? Chị không phải đang qua lại với Charlie Wu sao?”

Astrid thở hắt ra một hơi thật dài. “Không phải là suốt năm năm qua! Charlie và con chỉ mới bên nhau khoảng một năm rưỡi nay—và là sau khi con đã chia tay Michael và Charlie đã đệ đơn li hôn với Isabel.”

“Vậy là đúng rồi còn gì! Đấy là lý do tại sao Isabel Wu lại nổi điên lên và tìm cách tấn công chị! Chị chia rẽ vợ chồng nhà người ta... chị phá vỡ gia đình nhà người ta!” - Felicity lẩm bẩm qua hàng nước mắt.

“Mẹ, cuộc hôn nhân của Isabel với Charlie chưa bao giờ hạnh phúc cả. Con chẳng liên quan gì đến việc họ chia tay nhau. Nếu mẹ muốn biết sự thật, thì cô ta đã lừa dối anh ấy nhiều năm trời, với vô số đàn ông… ”

“Điều đó vẫn không biến chị trở thành Anna Karenina được đâu! Chị vẫn là đứa không chung thủy! Cả hai đứa đều đã kết hôn với người khác dưới con mắt của luật pháp và của Chúa! Lạy Chúa lòng lành, Giám mục See sẽ nghĩ gì khi nghe về tất cả những chuyện này?”

Astrid mở to mắt. Cô chẳng mảy may quan tâm Giám mục See nghĩ gì.

“Giờ thì sao nào? Chị sẽ chuyển vào ‘tổ ấm tình yêu’ với Charlie sau khi li hôn và sống trong tội lỗi?”

“Đấy lại là một lời dối trá nữa... đấy không phải là tổ ấm tình yêu của bọn con. Charlie đã bắt đầu xây ngôi nhà đó từ rất lâu trước khi bọn con đến với nhau. Anh ấy mua mảnh đất đó sau lần đầu tiên ly thân với Isabel—bốn năm trước!” - Astrid hít một hơi thở sâu và trấn tĩnh lại, đây có lẽ là thời điểm để thông báo mọi chuyện với bố mẹ cô. “Nhưng con nghĩ bố mẹ cần biết rằng Charlie và con đúng là định cưới nhau sau khi xử lý xong chuyện li hôn, và chắc chắn là con sẽ dành nhiều thời gian ở Hong Kong.”

Bà Felicity hoảng hốt nhìn chồng, chờ ông trả lời. “Chị cho rằng bố mẹ cần biết ư? Chị đã lên kế hoạch làm đám cưới trong năm nay mà đến tận bây giờ mới báo cho bố mẹ? Thật không thể tin nổi là sau tất cả những chuyện này mà chị vẫn cưới Charlie. Thật nhục nhã... thật nhục nhã!”

“Con thấy chuyện này chả có gì là nhục nhã cả, mẹ ạ. Charlie và con yêu nhau. Cả hai đứa bọn con đều hành xử hoàn toàn tôn trọng trong suốt một khoảng thời gian rất khó khăn. Chẳng qua không may là Isabel lại bị trầm cảm lần nữa, thế thôi.”

“Cơn trầm cảm đó! Những thứ bẩn thỉu mà cô ta nói về chị trước cả thế giới… cả đời ta chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến vậy! Lại còn những phu nhân khốn khổ kia nữa! Làm sao mà ta có thể nhìn mặt nhà vua Perawak được nữa cơ chứ? Chúng ta suýt nữa thì đã giết chết bà mẹ tội nghiệp của ông ấy rồi.”

“Dì Zarah vẫn ổn mà mẹ. Mẹ tự thấy rồi đấy… tấm vải trùm đầu hijab của dì ấy nạm toàn kim cương, làm gì có cái gì qua được. Dì ấy chỉ bị sốc vì món laksakhông phù hợp với giới luật đạo Hồi mà thôi.”

“Cái thằng Charlie Wu… tất cả là lỗi của nó khi tên tuổi chúng ta đang bị kéo xuống bùn!”- Felicity tiếp tục nổi đóa.

Astrid thở dài thất vọng. “Con biết là bố mẹ chưa bao giờ thích Charlie cũng như gia đình anh ấy—đấy là lý do tại sao bố mẹ cứ chia rẽ bọn con ngay từ đầu trong suốt những năm vừa qua. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã thay đổi rồi mẹ ạ. Không ai còn quan tâm đến gia thế nhà họ và những chuyện vớ vẩn như thế nữa. Họ Wu không còn bị coi là nhà giàu mới phất nữa. Bây giờ gia đình họ đã có ảnh hưởng rồi.”

“Ảnh hưởng cái con khỉ ấy! Bố của Wu Hao Lian trước đây còn đạp xe đi bán sữa đậu nành!”

“Có thể đấy là lúc họ mới khởi nghiệp, nhưng họ đã đi được một quãng đường rất dài từ thời ông nội của Charlie tới nay rồi. Charlie đã sáng lập ra được một trong những công ty đáng ngưỡng mộ nhất trên thế giới. Hãy nhìn chiếc điện thoại mới của mẹ đi—màn hình, vỏ bọc, con chắc chắn là ít nhất một nửa các bộ phận được sản xuất bởi Wu Microsystems!”

“Ta ghét cay ghét đắng cái điện thoại này! Ta chẳng thể nào biết cách sử dụng cái thứ ngu xuẩn này cả! Ta cứ gạt qua gạt lại và thay vì gọi điện thì một cái video ngớ ngẩn chiếu cái bà già Ấn Độ hát bài Kìa vì sao đang ở tít xa cứ liên tục xuất hiện trên màn hình. Lần quái nào gọi điện cũng phải nhờ Lakshmi hoặc Padme gọi hộ!” – Bà Felicity nổi đóa lên.

“Ồ, con xin lỗi khi mẹ vẫn không biết cách sử dụng điện thoại thông minh. Nhưng điều đấy chẳng liên quan gì đến việc họ Wu được đón nhận trong những ngày này cả. Hãy nhìn xem bà Wu đã hiến cho nhà thờ ở đường Barker bao nhiêu là tiền… ”

“Mấy người họ Wu kia quá ư là tầm thường, và họ càng chứng tỏ điều đó bằng cách đem một khoản tiền bẩn thỉu cho cái nhà thờ đó. Họ nghĩ rằng tiền bẩn của họ có thể mua được lối vào thiên đường chắc!”

Astrid chỉ biết lắc đầu. “Đừng vô lí vậy nữa mẹ… ”

“Mẹ của con không vô lí đâu.” - Bố Astrid xen vào, lần đầu tiên lên tiếng trong buổi sáng hôm đó. “Hãy nhìn xem chuyện gì đã xảy ra. Cho đến tận hôm nay, gia đình chúng ta vẫn hưởng những đặc quyền như đảm bảo hoàn toàn riêng tư và được giấu kín tên tuổi. Cái tên Leong chưa bao giờ xuất hiện trên những mục báo chuyện phiếm, chứ đừng nói tới những thứ ngớ ngẩn như cái này... cái này... bố thậm chí còn không biết phải gọi cái thứ Internet ngu xuẩn này là gì nữa.”

“Vậy là bố trách Charlie về chuyện này?” - Astrid lắc đầu, không nhận ra logic của bố mình.

“Không. Bố trách con ấy chứ. Dù là vô thức thì hành động của con đã dẫn tới điều này. Nếu con không bao giờ dính líu tới những người đấy thì cuộc sống của chúng ta bây giờ đã chẳng bị soi mói đến thế.”

“Thôi nào bố, bố lại quan trọng hóa rồi—”.

“CÂM CÁI MIỆNG LẠI VÀ ĐỪNG CÓ NGẮT LỜI KHI BỐ ĐANG NÓI!” ông Harry đập tay lên bàn, khiến cả Astrid lẫn mẹ cô đều giật mình. Cả hai người đều không nhớ nổi lần cuối cùng ông lên giọng như vậy là khi nào nữa.

“Con đã hoàn toàn làm lộ bản thân! Và con đã bị lộ và làm tổn hại đến gia đình mình! Trong suốt hơn hai trăm năm, lợi nhuận kinh doanh của chúng ta chưa bao giờ bị săm soi, nhưng giờ thì sẽ bị đấy. Con không nhận ra điều này ảnh hưởng tới con thế nào sao? Bố nghĩ con không thực sự nhận ra thiệt hại thế nào đâu, không chỉ với chúng ta mà còn đối với bên phía mẹ con nữa. Họ nhà Shang đã bị nhắc tới. Tyersall Park đã bị nhắc tới. Mà lại đúng vào thời điểm không hề phù hợp chút nào, là khi bà nội con bị ốm nặng. Hãy nói cho bố biết con định đối diện với ông Alfred thế nào khi ông ấy đến đây vào chiều nay?”

Astrid cứng họng mất một lúc. Cô chưa hề nghĩ đến ảnh hưởng của cái trang mạng buôn chuyện này, nhưng cuối cùng cô cũng lên tiếng, “Con sẽ đích thân gặpông Alfred nếu như bố mẹ muốn con làm vậy. Con sẽ giải thích tất cả mọi chuyện.”

“Hừm, con có thể cảm ơn ngôi sao chiếu mệnh may mắn của mình là con không cần phải làm vậy nữa. Chuyên mục này và toàn bộ cái website lố bịch này đã bị đánh sập.”

Astrd nhìn bố, sững người mất một lát. “Bài báo này biến mất thật rồi sao?”

“Xóa hẳn khỏi bề mặt trái đất này! Mặc dù cũng đã gây ra vô khối hậu quả… không biết được là bao nhiêu người đã đọc cái thứ rác rưởi này trước khi nó bị gỡ xuống.”

“Ôi, hi vọng là chỉ bị lộ ít thôi. Cảm ơn bố… cảm ơn bố vì đã làm điều này,” Astrid lẩm bẩm nhẹ nhõm.

“Ồ, bố chẳng liên quan gì đến việc này cả… hãy cảm ơn chồng con ấy.”

“Michael đã gỡ nó xuống ư?”

“Đúng vậy. Nó mua lại cái công ty sở hữu trang web quỷ quái này và kết thúc mọi chuyện vớ vẩn. Có lẽ đây là điều hữu ích đầu tiên mà Michael từng làm để bảo vệ con. Còn hơn nhiều những gì bố có thể nói về Charlie Wu!”

Astrid ngồi phịch xuống ghế, cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên vì giận dữ. Tất cả đều là do Michael làm cả. Hẳn là từ đầu anh ta đã báo cho bố mẹ cô về chuyên mục chuyện gẫu này, và tất nhiên là anh ta cũng quá sung sướng khi báo cho họ biết là đã ra tay cứu vãn ngày hôm nay. Quỷ thật, có thể anh ta là ‘tay trong người Singapore’ của Leong Lai ấy chứ, tận dụng cơ hội để phá hoại Charlie, phá hoại cô.