← Quay lại trang sách

Chương BẢY 19 PHỐ WEST FOURTH, NEW YORK

Rachel đang ở trong phòng làm việc tại Đại học New York, cùng với cô bạn đồng nghiệp cùng phòng Sylvia Wong-Swartz chia miếng bánh chocolate Đức của hãng Amy’s Bread thì mẹ cô gọi điện tới.

“Chào mẹ! Panama thế nào?” - Rachel trả lời bằng tiếng Quan thoại. Mẹ cô đang dự chuyến đi biển sum họp gia đình với họ Chu qua kênh đào Panama.

“Mẹ không biết. Mẹ đã rời tàu đâu.” - Kerry Chu trả lời.

“Mọi người đi suốt bốn ngày trời rồi mà giờ vẫn chưa cập bến lấy một lần ư?”

“Không, không phải, tàu thì cập bến rồi, nhưng mọi người chưa hề xuống. Không ai muốn rời tàu cả. Bác Jin và dì Flora muốn bòn cho hết tiền nên cứ ngồi một chỗ và cả ngày không rời miệng khỏi bữa tiệc buffet muốn-ăn-gì-thì-ăn, còn chú Ray và Walt thì tất nhiên là sẽ không nói chuyện với nhau nữa. Vì vậy cả hai đều ngồi ở sòng bạc, nhưng khác phe. Walt ngồi ở mấy bàn xì lát, còn Ray thì có lẽ cháy túi ở món bài cào, nhưng vẫn không chịu nghỉ.”

“Ôi ôi, chú Ray dư tiền mà.” - Rachel cười tủm tỉm. Cô thấy vui khi quyết định bỏ qua vụ sum họp gia đình này.

“Ha! Đúng thế. Con phải thấy cô vợ của chú ấy. Cô ta thay đồ mỗi ngày bốn lượt, và đêm nào cũng thay một bộ dạ hội và một loại trang sức khác nhau. Mẹ cũng chả biết cô ta nghĩ gì về bản thân nữa—đây là con tàu du lịch chứ có phải là lễ trao giải Oscar đâu.”

“Mợ Belinda chỉ làm những gì mợ ấy thích thôi mà mẹ.”

“Cô ta đang bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta thì có! Và tất nhiên, lần nào con bé Vivian cũng phải hỏi cô ta đang mặc gì, và Belinda luôn trả lời đại loại như, “Ồ, cái này mẹ mua ở Toronto của nhà Holt Renfrew, hoặc đây là chiếc Liberace—mẹ mua hàng giảm giá. Giá của nó là 7.500 đô, giảm còn 3.000 đô.’”

“Liberace ư? Con không nghĩ là ông ấy cũng thiết kế quần áo cơ đấy mẹ.”

“Con biết nhà thiết kế người Ý đó mà, ông ta bị bắn ở Miami.”

“Ồ, ý mẹ là Versace.”

“Ờ ờ, Liberace, Versace, đối với mẹ chả khác gì nhau cả. Nếu không phải vì được bán giảm giá ở Ross Dress cho Less thì mẹ cũng chả quan tâm nhãn hiệu là gì nữa.”

“Ồ, con chắc là mợ Belinda thích sự chú ý của Vivian. Rõ ràng em ấy là người duy nhất trên tàu mà dì Belinda có thể trò chuyện về thời trang cao cấp.” - Rachel cắn một miếng lên phần bánh của mình.

“Lẽ ra con và Nick nên tới. Các anh chị em khác đều thích được gặp con. Con có biết đây là kỳ nghỉ đầu tiên của Vivian kể từ khi sinh Ollie không?”

“Con rất muốn được gặp mọi người, mẹ ạ, nhưng lịch đi như vậy lại vướng lịch dạy của con. Mặc dù vậy con vẫn không thể tưởng tượng được Nick sẽ thế nào trên một chuyến tàu biển—con nghĩ anh ấy sẽ nhảy qua boong trước khi tàu kịp rời cảng.”

“Hahaha. Chồng con chỉ thích những chiếc du thuyền cá nhân thôi!”

“Không, không—mẹ hiểu sai rồi. Anh ấy thích tạm bợ hơn là lên một chiếc tàu biển sang trọng—con có thể thấy anh ấy trên một dạng tàu chiến thám hiểm nào đó tới Nam Cực hoặc trên một chiếc thuyền câu ở Nova Scotia, nhưng không phải là trên mấy cái lâu đài nổi như thế.”

“Thuyền câu! Bọn trẻ nhà giàu lớn lên đầy đủ mọi thứ đều chỉ muốn sống như là nghèo khó lắm vậy. Nhưng mà Nick thế nào?”

“Anh ấy vẫn ổn. Nhưng mẹ biết gì không, bà anh ấy bị lên cơn đau tim tuần trước.”

“Ồ thật sao? Nó quay về Singapore rồi à?”

“Con không biết mẹ ạ. Mẹ biết là anh ấy nhạy cảm thế nào đối với bất cứ cái gì liên quan đến bà nội.”

“Nick nên quay về. Con phải thuyết phục nó quay về… đây có thể là cơ hội cuối cùng để gặp mặt bà cụ.”

Radar của Rachel đột nhiên hoạt động. “Chờ đã... mẹ vừa nói chuyện với mẹ của Nick phải không?”

Kerry Chu ngừng một lúc lâu, rồi nói tiếp, “Không. Lâu lắm rồi mẹ có chuyện trò gì đâu.”

“Mẹ đừng nói dối con. Chỉ có mẹ Eleanor mới gọi bà nội của Nick là ‘bà cụ’!”

“Ây dà, đúng là không thể giấu gì được con, con hiểu mẹ quá rõ mà! Đúng là Eleanor gọi điện. Bà ấy gọi mấy lần và không để cho mẹ yên. Bà ấy nghĩ chỉ có con mới thuyết phục được Nick quay về.”

“Con không thể bảo Nick làm việc gì anh ấy không muốn làm.”

“Con có biết là lẽ ra Nick sẽ được thừa kế ngôi nhà đó không?”

“Có mẹ ạ… con biết. Con là toàn bộ lý do khiến bà nội bỏ tên anh ấy ra khỏi di chúc. Vì vậy mẹ không thấy rằng con nên là người cuối cùng bảo anh ấy quay về sao?”

“Nhưng bà nội của nó chỉ còn sống được có vài tuần nữa thôi. Nếu hành xử khôn ngoan thì nó vẫn có thể được nhận ngôi nhà đó.”

“Lạy Chúa, mẹ đừng có nói theo mẹ Eleanor Young nữa!”

“Ai dà, làm gì có Eleanor! Mẹ đang nói với tư cách là mẹ của con—mẹ đang nghĩ cho con! Hãy nghĩ xem sở hữu căn nhà ấy sẽ tốt cho đời con thế nào.”

“Mẹ à, bọn con sống ở New York. Căn nhà đấy chẳng ích lợi gì cho bọn con cả, nguyên việc lau dọn đã đủ chết rồi!”

“Mẹ không bảo con phải sống ở đó. Con có thể bán nó đi. Hãy nghĩ về đống của trời cho ấy đi.”

Rachel mở to mắt. “Mẹ, chúng ta đã quá giàu có so với phần còn lại của thế giới này rồi.”

“Mẹ biết, mẹ biết. Nhưng hãy hình dung là cuộc đời con có thể thay đổi ngay bây giờ nếu như Nick được thừa kế ngôi nhà đó. Nó đáng giá hàng trăm triệu, người ta bảo vậy. Nó giống như trúng xổ số Powerball vậy. Tiền này là tiền điên, tiền đổi đời, có đủ tiền để cho người mẹ nghèo khổ của con không cần phải làm việc vất vả chút nào nữa cả.”

“Mẹ ơi… mẹ biết là mẹ đã có thể về hưu từ mấy năm trước, nhưng mẹ yêu thích công việc của mình. Mẹ là đại lý bất động sản hàng đầu ở Cupertino suốt ba năm nay rồi.”

“Mẹ biết, nhưng mẹ chỉ muốn con nghĩ về việc có được loại tài sản đó trên tay ra làm sao thôi. Mẹ muốn nhìn thấy tất cả những điều tốt đẹp mà con và Nick có thể làm được với số tiền đó. Giống như con bé Trung Quốc lấy anh chàng chủ Facebook gì đó—chúng nó cho đi hàng tỉ đô. Hãy nghĩ xem bố mẹ con bé sẽ tự hào thế nào về nó!”

Rachel nhìn về phía Sylvia, lúc này đang ngả người một cách chênh vênh trên chiếc ghế để với lấy miếng bánh trên bàn cà phê.

“Con không thể nói chuyện này bây giờ được đâu mẹ. Sylvia sắp ngã gãy cổ rồi.”

“Gọi lại cho mẹ nhé! Chúng ta cần phải… ”

Rachel ngắt cuộc điện thoại với mẹ đúng lúc bạn cô dùng ngón tay vét một miếng chocolate dừa đông ngon lành và thư thái ngồi trở lại vị trí trước đó.

“Đừng có hòng. Dùng tớ làm cớ để ngắt điện thoại với mẹ.” - Sylvia vừa cười khúc khích vừa liếm ngón tay.

Rachel mỉm cười. “Đôi khi tớ quên mất là cậu biết tiếng Quan thoại.”

“Còn hơn cậu nhiều, gái chuối ạ! Nghe có vẻ như mẹ cậu đang ở chế độ cằn nhằn dữ ghê.”

“Ừa, bà ấy đang tập trung vào cái gì thì không chịu buông ra đâu.”

“Nếu mà giống như mẹ tớ thì đêm nay bà ấy sẽ gọi lại cho cậu và sẽ thử ở góc độ tội lỗi.”

“Có thể cậu nói đúng. Đấy là lý do tại sao tớ cần phải xem Nick đã có gì cho bữa trưa chưa.”

Vài giờ sau, Rachel và Nick đã ngồi ở chiếc bàn quen thuộc cạnh cửa sổ tại Tea Sympathy. Nicky Perry, chủ quán, đã ngồi cạnh đó để chia sẻ một video ngộ nghĩnh về chú chó bull Cuthbert của cô, và bữa trưa vừa được đặt lên bàn. Đấy là một buổi chiều tháng Giêng có tuyết nên cửa sổ đọng hơi nước phía bên trong nhà hàng ấm áp, tạo ra một không gian thậm chí còn mời gọi hơn đối với Rachel để thưởng thức món bánh gà-tỏi-tây trước mặt cô.

“Đây là một ý tưởng hoàn hảo. Làm thế nào mà em biết là anh đang thèm ăn trưa ở T S?” Nick vừa hỏi vừa chén ngon lành món bánh kẹp kiểu Anh mà anh vẫn thường ăn, gồm thịt nguội, trái bơ và cà chua.

Nhân khi tâm trạng anh đang tốt, Rachel đi thẳng luôn vào vấn đề.

“Lúc nãy em có nói chuyện một chút với mẹ. Có vẻ như là mẹ chúng ta vừa nói… ”

“Lạy Chúa, không phải lại là chuyện muốn có cháu bế đấy chứ!”

“Không, lần này là về anh.”

“Để anh đoán xem... mẹ anh nhờ mẹ em nói giúp để thuyết phục anh quay về Singapore.”

“Anh siêu thế.”

Nick mở to mắt. “Mẹ anh dễ đoán mà. Em biết đấy, anh nghĩ là bà ấy chả mấy quan tâm đến việc bà anh chết đâu… bà ấy chỉ tập trung vào việc anh lấy được Tyersall Park thôi. Lẽ sống của bà ấy có mỗi thế.”

Rachel dùng dĩa chọc vỡ lớp vỏ bột dày màu vàng kim của chiếc bánh thịt gà để cho đôi chút hơi nước bốc lên. Cô ngập ngừng cắn miếng đầu tiên của món nước sốt nhiều kem nóng sôi rồi mới nói tiếp. “Điều em không bao giờ hiểu nổi là tại sao mọi người lại cứ nghĩ căn nhà đó lẽ ra phải thuộc về anh. Thế còn bố anh, hay các cô anh thì sao? Họ không có nhiều quyền lợi hơn đối với ngôi nhà à?”

Nick thở dài. “Em biết đấy, Ah Ma là mẫu người Trung Hoa cổ hủ. Bà lúc nào cũng trọng con trai hơn con gái—bà nghĩ là các cô chỉ việc lấy chồng và được gia đình nhà chồng lo cho, còn bố anh sẽ được nhận Tyersall Park. Đây là kiểu pha trộn méo mó giữa phong tục Trung Hoa cổ xưa với quy luật con trai trưởng thừa kế của Anh.”

“Nhưng như vậy chả công bằng chút nào,” Rachel lẩm bẩm.

“Anh biết, nhưng kiểu nó như vậy và các cô của anh lớn lên đều xác định rằng họ sẽ luôn nhận được phần thiệt. Em cũng biết đấy, mỗi cô vẫn sẽ được thừa kế từ các công ty tài chính của Ah Ma—như vậy chả ai bị tổn thương về mặt tiền bạc ở đây cả.”

“Vậy thì làm sao mà đột nhiên anh lại đứng đầu tiên trong danh sách thừa kế Tyersall Park?”

Nick ngả người dựa vào lưng ghế. “Em có nhớ lúc Jacqueline Ling đến New York cách đây vài năm và kêu anh lên du thuyền của bà ấy ăn trưa không?”

“Ồ có chứ, bà ấy cho hai cô tóc vàng người Thụy Điển bắt cóc anh giữa bài thuyết trình!” Rachel cười lớn.

“Đúng rồi. Jacqueline là con gái đỡ đầu của Ah Ma, hai người thân thiết lắm. Jacqueline tiết lộ với anh là hồi đầu những năm chín mươi, khi bố anh quyết định chuyển đến Australia để làm cố định ở đó, bà nội anh giận dữ tới mức quyết định thay đổi di chúc và gạch tên ông ấy không cho thừa kế Tyersall Park nữa. Bà bỏ qua một thế hệ và cho anh thừa kế gia sản đó. Nhưng rồi sau khi anh lấy em, có lẽ là bà lại thay đổi di chúc một lần nữa.”

“Anh nghĩ bây giờ ai là người được bà yêu quý để nhận Tyersall Park?”

“Thực sự là anh không biết. Có thể là Eddie, có thể là một người nào đó trong số các anh chị em họ ở Thái Lan, có thể là bà sẽ để lại hết cho mấy cây ổi yêu quý. Vấn đề là, Ah Ma dùng tài sản để điều khiển gia đình. Bà luôn luôn thay đổi di chúc theo ý thích gần nhất. Chẳng ai thực sự biết được bà sắp sửa làm gì, và đến bây giờ thì anh cũng chả quan tâm nữa.”

Rachel nhìn thẳng vào mặt Nick. “Đây là vấn đề. Em biết là anh không quan tâm đến những gì xảy ra với tài sản của bà nội, nhưng anh không thể giả vờ là anh vẫn không quan tâm tới bà. Và đấy là lý do duy nhất em nghĩ anh nên quay về ngay.”

Nick nhìn ra ngoài cửa sổ mờ sương một lát, tránh nhìn vào mắt vợ. “Anh không biết... Anh nghĩ một phần trong anh vẫn còn giận vì cách bà đối xử với anh.”

“Nick, đừng bám lấy chuyện này vì em. Em đã tha thứ cho bà nội anh lâu rồi.”

Nick nhìn vợ với vẻ hoài nghi.

Rachel đặt tay lên tay anh. “Rồi. Thật đấy. Em đã nhận ra rằng giận bà chỉ tổ mất thời gian, bởi vì bà chẳng bao giờ biết tới em là ai cả. Bà chẳng bao giờ cho em một cơ hội nào đâu—em là đứa con gái từ trên trời rơi xuống và đánh cắp mất trái tim cháu trai yêu quý của bà. Nhưng dần dần, bây giờ em thấy mình thực sự biết ơn bà.”

“Biết ơn là sao?”

“Hãy nghĩ đi Nick. Nếu bà anh không phản đối chuyện chúng ta đến với nhau quyết liệt như thế, nếu bà anh không ủng hộ mẹ anh trong tất cả những trò tai quái điên rồ đó, em đã chẳng bao giờ tìm thấy người bố thật sự của mình. Em đã chẳng bao giờ gặp Carlton. Anh có hình dung nổi cuộc đời em sẽ ra sao nếu như không gặp họ không?

Nick dịu đi đôi chút khi nghe nhắc tới người em khác mẹ của Rachel. “Thì đấy, anh có thể hình dung cuộc đời của Carlton sẽ ra sao nếu như không gặp được em—có lẽ đến giờ cậu ấy đã phá thêm cả chục chiếc siêu xe thể thao nữa rồi.”

“Ôi lạy Chúa, đừng có nói vậy chứ! Điều em muốn nói tới ở đây là, em nghĩ anh cần phải tìm cách tha thứ cho bà nội. Bởi vì nếu không thì rõ ràng đây là một vấn đề đối với anh, và nó sẽ tiếp tục gặm nhấm anh từ bên trong. Anh còn nhớ điều người dẫn chương trình truyền thanh Delilah vẫn luôn nói không? ‘Tha thứ là món quà chúng ta tự tặng cho bản thân.’ Nếu anh nghĩ anh có thể buông bỏ mọi điều và chẳng bao giờ gặp lại bà nữa thì đấy là tùy anh. Em sẽ không bắt anh phải lên máy bay đâu. Nhưng em nghĩ anh cần phải gặp riêng bà, và em đoán có lẽ bà cũng thực sự muốn gặp anh, nhưng—giống như anh—bà quá kiêu hãnhnên không thể thừa nhận điều đó.”

Nick nhìn xuống tách trà của mình. Chiếc đĩa được vẽ hình nữ hoàng Elizabeth Đệ nhị, và khi nhìn những đường nét trang trí bằng vàng bên viền món đồ sứ, bỗng nhiên anh nhớ tới một kỉ niệm ở Tyersall Park, hồi sáu tuổi cùng bà ngồi trong mái hiên lộng lẫy kiểu Pháp thế kỷ XVIII nhìn xuống ao sen, đang được dạy cách rót trà cho phụ nữ thế nào cho phải phép. Anh còn nhớ cái ấm trà Longquan màu ngọc bích nặng trĩu trên tay mình thế nào khi anh thận trọng nhấc nó về phía chiếc tách. Nếu người quản gia không để ý rằng tách của bà ấy cần phải được rót thêm, cháu phải làm điều đó. Nhưng khi rót đừng bao giờ nhấc chiếc tách ra khỏi chiếc đĩa, và hãy chắc chắn rằng cái vòi ấm không được chĩa về hướng bà ấy, bà nội anh hướng dẫn.

Sực tỉnh ra khỏi kí ức, Nick nói, “Hai đứa mình không thể cùng đi Singapore khi mới vào đầu học kì được.”

“Em đâu nói là cả hai đứa cùng đi… em nghĩ đây là chuyến đi mà anh nên đi một mình. Bây giờ anh đang nghỉ phép, và chúng ta đều biết rằng anh chưa tiến được bao nhiêu trong cuốn sách mà anh định viết cả.”

Nick vừa dùng cả hai tay gạt mái tóc bù xù trên trán vừa thở dài.

“Bây giờ mọi thứ trong cuộc đời chúng ta đều đang rất hoàn hảo, em thực sự muốn anh quay về Singapore và mở một chiếc hộp Pandora 13* khác ra đấy à?”

Rachel lắc đầu vẻ bực tức. “Nick, hãy nhìn xung quanh anh đi. Chiếc hộp đã mở rồi. Nó đã bị đập ra và đang há mõm về phía anh trong suốt bốn năm nay rồi! Anh phải quay về và sửa cái hộp đó đi. Trước khi quá muộn.”