← Quay lại trang sách

Chương TÁM BOMBAY, ẤN ĐỘ

Móng tay anh ấy giống như mã não. Chúng được tạo hình một cách hoàn hảo và hơi bóng tới mức người ta chỉ nghĩ tới lấp lánh. Su Yi chưa bao giờ thấy cái thứ móng tay được cắt tỉa đẹp đẽ đến vậy ở đàn ông nên không cưỡng được việc ngắm nhìn, trong lúc ngón tay anh đếm những đồng rupee cho người phụ nữ đang điều khiển chiếc xe đẩy chất đầy những cây nến và những món đồ bằng sáp màu sắc rực rỡ, một số hình em bé, một số hình ngôi nhà, số còn còn lại trông giống như tay và chân.

“Mấy bức tượng sáp kia để làm gì vậy?” - Su Yi hỏi.

“Mọi người đem đốt lên, hy vọng rằng lời cầu nguyện của họ sẽ được đáp lại. Mấy em bé là dành cho những người đang hi vọng có con, mấy ngôi nhà là dành cho những ai đang muốn có nhà mới, người bệnh thì chọn bộ phận cơ thể tương ứng với chỗ đau của mình. Vì vậy nếu em đang tìm cách chữa lành một cánh tay bị gãy, thì đây là thứ em nên có.” - Anh đáp, cầm lên một mẩu sáp hình cánh tay có bàn tay nắm chặt. “Anh mua hai cây nến màu đỏ nhạt và xanh dương—đây là những màu gần nhất với cờ Anh mà anh có thể tìm được.”

“Anh phải chỉ cho em biết cần làm thế nào chứ.” - Cô ngập ngừng đáp.

“Rất đơn giản. Chúng ta đặt nó vào trong đền thờ, thắp lên, và cầu nguyện điều gì đó.”

Khi họ bước lên ngọn đồi nhìn xuống phong cảnh tươi đẹp của biển Ả rập, Su Yi ngắm kiến trúc hùng vĩ kiểu Gothic của Nhà thờ Mount Mary. “Anh có chắc là họ sẽ cho phép em vào trong chứ? Em không phải là người Công giáo.”

“Tất nhiên. Anh cũng không phải là người Công giáo, nhưng tất cả mọi người đều được chào đón. Nếu có bất cứ ai hỏi chúng ta đang làm gì, chúng ta có thể bảo với họ rằng ta đang thắp nến cho Singapore. Mọi người đều biết về chuyện lúc này đang xảy ra ở đó.” - Giang rộng cánh tay, anh làm động tác lịch thiệp tại cánh cửa trước hình vòng cung.

Su Yi bước vào giáo đường nhà thờ, cảm thấy ngượng ngùng khi tiếng đôi giày cao gót của mình vang lên trên sàn nhà lát bằng đá cẩm thạch đen trắng. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào một nhà thờ Công giáo, và cô say sưa nhìn ngắm những bức bích họa đầy sức sống trên tường và những dòng chữ được mạ bằng vàng trên cổng vòm hoành tráng: Muôn Thế Hệ Sẽ Khen Tôi Có Phước. Ban thờ chính khiến cô nhớ tới ban thờ của ngôi chùa kiểu Trung Hoa, có điều thay cho tượng Phật là một bức tượng nhỏ bằng gỗ rất đẹp của Đức mẹ Đồng trinh Mary mặc bộ váy màu vàng và xanh dương, bế một bức tượng Jesus thậm chí còn nhỏ hơn 14* .

“Em không biết là ở Ấn Độ có đông người Công giáo đến thế đâu.” - Cô thì thầm với anh khi để ý thấy các tín đồ đã ngồi kín bốn năm hàng ghế đầu, một số người quỳ gối thầm cầu nguyện.

“Bombay là thuộc địa của Bồ Đào Nha trong suốt thế kỷ XVI, và họ đã cải đạo cho rất nhiều người Ấn Độ. Toàn bộ khu vực này—Bandra—là vùng Công giáo chủ yếu.”

Su Yi thật sự ấn tượng. “Anh mới chỉ ở đây có vài tháng mà đã hiểu thành phố này khá rõ đấy nhỉ?”

“Anh thích khám phá những vùng đất khác nhau. Hầu như là anh lang thang quanh thành phố do quá buồn chán.”

“Cuộc sống buồn chán vậy sao?”

“Trước khi em tới, mọi thứ đều rất buồn chán.” - Anh đáp, nhìn vào mặt cô một cách đầy chủ ý.

Su Yi cụp mắt xuống, cảm thấy gương mặt mình bắt đầu ửng đỏ. Họ đi dọc theo gian ngang nhà thờ cho đến khi tới một nhà nguyện bên chái với hàng trăm ngọn nến đang cháy lung linh. Anh trao cho cô cây nến màu đỏ và nhẹ nhàng nâng tay cô khi cô đưa đầu bấc lên ngọn lửa. Toàn bộ nghi thức này diễn ra với vẻ lãng mạn rất lạ.

“Đấy. Giờ thì chỉ cần tìm một chỗ trống cho cây nến là xong. Bất cứ chỗ nào em thích.” - Anh thì thầm nói.

Cô đặt cây nến của mình lên cái giá thấp nhất, bên cạnh một cây nến đã cháy gần tàn. Khi Su Yi nhìn ngọn lửa bắt đầu sáng lên, cô nghĩ tới hòn đảo mà cô buộc phải chạy trốn. Cô vẫn ước sao có thể bất chấp lời cha và ở lại. Cô biết mình nên cảm thấy biết ơn chứ không phải là giận cha, đặc biệt là sau khi nhận được tin tức gần nhất. Phòng tuyến Jurong-Kranji cuối cùng cũng đã bị chọc thủng vào sáng hôm qua, và quân lính Nhật Bản xâm lược bây giờ có thể đã tràn khắp Bukit Timah, nhung nhúc trên đất nhà cô khi tiến quân vào trung tâm thành phố. Cô tự hỏi điều gì đang xảy ra ở Công viên Tyersall, không biết có bị bom đạn làm hư hỏng gì không, hay quân lính đã phát hiện ra và cướp phá nơi đây chưa.

Su Yi nhắm mắt lại và ngân nga lời cầu nguyện cho mọi người vẫn còn ở lại Tyersall và cho các anh chị em họ, các cô các chú, và cho bạn bè cô—những người không thể kịp thời rời đảo. Khi cô mở mắt, James đang đứng ngay trước mặt cô, gần tới mức cô có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

“Lạy Chúa lòng lành, anh làm em giật mình!” - Cô thở hổn hển.

“Em có muốn xưng tội không?” - Anh hỏi, dẫn cô tới một cái buồng đứng bằng gỗ.

“Em không chắc… có nên không anh?” - Su Yi hỏi, tim cô bắt đầu đập thình thịch. Cô không chắc là mình có muốn vào cái hộp tối um kia hay không.

“Anh nghĩ đã tới lúc rồi.” - Anh mở cánh cửa bình phong mắt cáo cho cô.

Cô ngập ngừng bước vào buồng xưng tội, ngồi xuống và ngạc nhiên thấy tấm nệm chỗ ngồi thật là thoải mái. Nó làm bằng vải nhung lông, và bỗng nhiên có cảm giác như cô đang được ngồi trong chiếc xe Hispano-Suiza mà cha cô tặng nhân dịp sinh nhật tuổi mười sáu. Mỗi lần cô lái xuống phố, từng đám người cứ chạy theo chiếc xe với vẻ phấn khích. Người Anglo thường nhìn vào xe bằng con mắt tò mò, tự hỏi nhân vật quyền quý nào đang ở trong chiếc xe sang trọng ấy, còn cô thì thích nhìn vẻ mặt sững sờ của họ khi nhận ra đấy là một cô gái Trung Hoa. Lũ trẻ thì bám lấy chiếc xe, trong khi những chàng trai trẻ si tình cố gắng ném hoa hồng qua cửa xe với hi vọng được cô để mắt tới.

Cửa sổ buồng xưng tội trượt mở ra, và cô có thể thấy James đang ngồi ở phía bên kia, đóng vai cha đạo.

“Hãy nói cho ta biết, con của ta, con có phạm tội hay không?” - Anh hỏi.

Cô không muốn nói gì, những bỗng nhiên, cô cảm thấy môi mình mấp máy không tự chủ được. “Con có.”

“Ta không nghe thấy… ”

“Con có tội. Con có tội với cha.” - Một lần nữa những lời này lại tuôn ra mặc dù cô đã cố gắng khép miệng lại.

“Nói to lên, con yêu. Con có nghe thấy ta nói hay không?”

“Tất nhiên là con nghe được lời cha. Cha chỉ ngồi cách con có một bước chân.” - Su Yi đáp, bực bội khi ánh sáng lấp lánh xuyên qua tấm bình phong mắt cáo bỗng nhiên rọi vào mắt cô.

“Con có nghe thấy ta nói hay không?” - Giọng nói nghe méo đi khi chuyển từ tiếng Anh sang tiếng Phúc Kiến.

Bỗng nhiên cô thấy xung quanh sáng lòa, và cô không còn ở trong buồng xưng tội của Mount Mary ở Bombay nữa. Cô đang ở trong một phòng bệnh, và bác sĩ tim mạch đang nhìn xuống cô. “Bà Young, bà có nghe tôi nói không?”

“Có,” - Bà yếu ớt lẩm bẩm.

“Tốt, tốt.” - Giáo sư Oon nói. “Bà có biết bà đang ở đâu không?”

“Bệnh viện.”

“Đúng vậy, bà đang ở Mount Elizabeth. Bà có triệu chứng tim mạch, nhưng chúng tôi đã tìm cách giúp bà ổn định và tôi rất vui với tiến triển của bà hiện nay. Bà có cảm thấy đau không?”

“Không đau lắm.”

“Tốt, không đau là đúng. Chúng tôi đã lập tức cho bà một liều hydrocodone, vì vậy bà sẽ không phải khó chịu chút nào cả. Bây giờ, tôi sẽ đi gọi Felicity vào. Cô ấy rất nóng lòng được gặp bà.”

Felicity đi vào, nhón chân rón rén đi tới bên giường mẹ. “Ôi mẹ! Cuối cùng thì mẹ cũng đã tỉnh. Người ta cho mẹ dùng thuốc an thần trong suốt hai ngày vừa qua để tim mẹ được nghỉ ngơi. Mẹ đang cảm thấy thế nào? Mẹ làm bọn con sợ quá!”

“Madri và Patravadee đâu?”

“Ồ, mấy người hầu của mẹ đang ở ngay bên ngoài. Họ vẫn ở suốt bên mẹ, nhưng mẹ đâu biết. Francis chỉ cho phép từng người vào một thôi.”

“Mẹ khát quá.”

“Được, được. Chính loại thuốc mà họ cho mẹ dùng, và cái ống ôxy nơi mũi mẹ. Chính nó làm mẹ bị khô họng. Để con lấy cho mẹ ít nước.” - Felicity nhìn quanh và thấy một cái ca nước trên bàn. “Hừm. Không biết đã lọc chưa hay là vặn thẳng từ vòi nữa. Ôi trời, người ta chỉ có mỗi cốc nhựa. Mẹ có ngại không? Để con cho mang mấy cái ly tử tế hơn tới càng sớm càng tốt. Con không thể hiểu được tại sao ở đây lại chỉ có mỗi cốc nhựa. Không biết là mẹ có nhận ra hay không, nhưng mẹ đang ở Buồng Hoàng gia, được xây dựng cho người của hoàng gia Brunei đấy. Bọn con đã thu xếp đặc biệt dành cho mẹ. Nhưng than ôi, họ cần phải có mấy cái ly cho tử tế chứ.”

“Ta không quan tâm.” – Bà Su Yi nóng nảy đáp.

Felicity rót chút nước vào cốc và mang tới cho mẹ. Cô nâng cái cốc lên ngang môi mẹ và bắt đầu nghiêng về phía trước, nhận thấy rằng tay mình bắt đầu run lên. “Ôi, con ngốc quá, bọn con phải có ống hút chứ. Bọn con không muốn làm đổ chút nước nào lên người mẹ cả.”

Bà Su Yi thở dài ra một hơi. Ngay cả trong tình trạng hôn mê, bà vẫn nhận thấy rằng cô con gái đầu của mình lúc nào cũng mang tới một thứ năng lượng điên loạn nào đó. Con bé rất háo hức làm bà vui lòng, nhưng theo kiểu thảo mai, xun xoe đến nỗi Su Yi phát cáu. Nó luôn như vậy ngay từ khi còn bé. Con bé học trò này từ đâu ra chứ?

Felicity tìm thấy môt bó ống hút trên chiếc bàn kê bên giường và vội vã cắm một ống vào cốc nước. “Đây, thế này tốt hơn nhiều rồi.” Khi đặt chiếc ống hút lên môi mẹ, Felicity liếc nhìn vào màn hình đo nhịp tim và thấy các con số bắt đầu từ từ tăng lên: 95… 105…. 110. Cô biết mình đang làm mẹ giận, và tay lại bắt đầu run lên. Vài giọt nước bắn lên cằm mẹ.

“Yên nào!” – Bà Su Yi rít lên.

Felicity siết chặt lấy chiếc cốc, bỗng nhiên có cảm giác như đang trở lại tuổi lên mười, đứng vắt vẻo trên chiếc ghế dài trong phòng ngủ của mẹ để một cô hầu người Thái tết tóc cho cô thành một bím cầu kỳ. Cô hơi nhổm người lên một chút, và mẹ lại lầm bầm khó chịu. “Yên nào! Siri đang làm một công việc rất dễ hỏng, và nếu con chỉ cần làm sai một bước là sẽ hỏng bét hết cả! Con có muốn trở thành cô gái duy nhất có mái tóc xấu xí ở bữa tiệc trà của Nữ bá tước Mountbatten không? Mọi người sẽ nhìn vào con bởi vì con là con gái của mẹ. Con có muốn làm mẹ xấu hổ vì trông bù xù không?”

Felicity có thể cảm nhận được mạch máu nơi cổ mình bắt đầu đập mạnh khi nhớ tới ký ức này. Mấy viên thuốc huyết áp của mình đâu rồi? Mình không thể đối xử với mẹ như thế này được. Mình thậm chí còn ghét phải nhìn thấy bà như thế này, mặc áo khoác bệnh viện và tóc tai bù xù. Chưa bao giờ trông thấy mẹ bù xù hết. Bây giờ mẹ đã tỉnh, người ta phải gửi tới một ít quần áo của mẹ và cho Simon làm tóc cho mẹ đàng hoàng. Và một ít đồ trang sức nữa. Lá bùa hộ mệnh bằng ngọc bích mà mẹ vẫn luôn đeo ở cổ đâu rồi ấy nhỉ? Cô lo lắng nhìn màn hình theo dõi nhịp tim: 112… 115… 120. Ôi trời đất ơi. Cô không muốn phải chịu trách nhiệm cho việc gây nên một cơn đau tim nữa. Cô cần phải rời khỏi phòng ngay.

“Mẹ biết đấy, Astrid đang ao ước được gặp mẹ.” - Felicity thốt lên, kinh hãi trước lựa chọn từ ngữ của chính mình. Cô kéo chiếc cốc ra xa và chạy vọt ra khỏi cửa.

Vài giây sau, Astrid bước vào, ánh sáng rực rỡ từ lối vào làm hình bóng cô nổi bật lên, và khiến cô bừng sáng như một thiên thần. Bà Su Yi mỉm cười với cô. Cô cháu gái yêu quý của bà lúc nào cũng có cái vẻ điềm tĩnh và tự chủ, bất kể hoàn cảnh thế nào. Hôm nay, cô mặc bộ váy màu tím hoa cà nhạt có chiếc khăn thắt lưng trễ hông với những nếp gấp sắc cạnh dọc theo váy. Mái tóc dài của cô vén thành một búi trễ nơi gáy, và những lọn tóc mỏng manh bên mặt khiến cô trông giống như tượng thần Vệ nữ của Botticelli.

“Ai dà, trông cháu mới tuyệt làm sao!” – Bà Su Yi nói bằng tiếng Quảng Đông, thứ phương ngữ mà bà thích dùng với hầu hết các cháu ruột của mình.

“Bà có nhận ra chiếc váy này không? Đây là một trong những chiếc váy Poiret của bà từ những năm 1920 đấy.” - Astrid nói, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường và nắm lấy tay bà.

“À tất nhiên là có chứ. Thực ra là của mẹ bà. Bà nghĩ lúc bà cố để lại cho bà thì nó đã lạc mốt lắm rồi, nhưng cháu mặc lên trông thật là hoàn hảo.”

“Ước gì cháu được gặp bà cố.”

“Chắc hẳn là cháu sẽ rất thích bà cố. Bà ấy rất xinh đẹp, giống như cháu ấy. Bà ấy luôn bảo với bà rằng thật không may khi bà lại giống bố.”

“Ồ nhưng Ah Ma ơi, bà đẹp lắm! Chẳng phải bà là cô gái nổi bật nhất trong lễ trưởng thành thời đó hay sao?”

“Ta không xấu, nhưng còn xa mới bằng được vẻ ngoài của mẹ ta. Anh trai của ta giống mẹ hơn.” - Su Yi thở dài một lúc. “Giá mà con được gặp ông ấy.”

“Ông Alexander ấy à?”

“Ta vẫn luôn gọi ông ấy bằng cái tên Trung Hoa là Ah Jit. Ông ấy đẹp trai ghê gớm mà lại tốt bụng nữa.”

“Bà vẫn luôn kể như vậy mà.”

“Ông ấy chết quá trẻ.”

“Bệnh tả, phải không nhỉ?”

Su Yi ngừng một lát rồi nói tiếp, “Đúng vậy, hồi đó có đại dịch ở Batavia, còn cha ta thì gửi ông ấy tới đó để quản lý công việc kinh doanh. Cháu biết đấy, nếu ông ấy còn sống thì mọi việc đã khác đi rất nhiều cho tất cả chúng ta.”

“Ý bà là sao?”

“Điều đầu tiên là ông ấy sẽ không hành xử như Alfred.”

Astrid không hiểu rõ ý bà nội lắm, nhưng cô không muốn khơi thêm nữa làm bà buồn. “Ông chú Alfred đang về, bà có biết không? Ông sẽ về tới nơi vào thứ Năm. Dì Cat và dì Alix cũng đang trên đường về.”

“Sao mọi người về hết cả vậy? Bọn nó nghĩ ta sắp chết à?”

“Ồ, không, không. Mọi người chỉ muốn gặp bà thôi.” - Astrid khẽ cười.

“Hừm. Nếu vậy thì ta muốn được ở nhà. Hãy bảo với Francis là ta muốn về nhà hôm nay.”

“Con nghĩ là bà chưa được về đâu, Ah Ma. Trước hết bà phải khỏe lên chút đã.”

“Vớ vẩn! Francis đâu rồi?”

Astrid nhấn cái nút bên cạnh giường, và mấy giây sau Francis Oon vào phòng cùng với nhóm y tá tùy tùng như thường lệ. “Mọi việc ổn cả chứ?” - Ông hỏi, trông có vẻ hơi bối rối. Khi ở cạnh bà Su Yi lúc nào ông cũng bối rối. Astrid nhận thấy một vệt tương ớt bên khóe miệng ông và cố gắng lờ đi. Cô chào ông bằng tiếng Anh. “Bà cháu muốn được về nhà.”

Giáo sư Oon cúi người về phía bệnh nhân và nói bằng tiếng Phúc Kiến. “Thưa bà Young, chúng tôi chưa thể cho bà về nhà được. Bà cần phải khỏe lên đã.”

“Tôi thấy khỏe.”

“Thế thì chúng tôi muốn bà thậm chí còn khỏe hơn nữa trước khi cho bà… ”

Astrid ngắt lời. “Giáo sư Oon, tôi nghĩ bà tôi sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều nếu được về nhà. Chúng ta không thể sắp xếp mọi thứ cho bà ở Công viên Tyersall hay sao?”

“Ờ, không đơn giản như vậy. Cô ra ngoài với tôi một lát nhé?” - Vị bác sĩ nói với giọng có chút bồn chồn. Astrid theo ông ra khỏi phòng, hơi bực mình với cách xử lý có phần bất lịch sự của ông. Bây giờ thì bà cô đã biết là họ đang trao đổi về tình trạng của bà.

Giáo sư Oon thấy mình đang nhìn chằm chằm vào Astrid. Người phụ nữ này đẹp một cách chói lóa, điều này khiến ông thấy căng thẳng khi ở bên cô. Ông cảm thấy có thể mất tự chủ bất cứ lúc nào và nói ra điều gì đó không phù hợp. “Ờ, Astrid này, chắc chắn là cô thấy tôi rất… ừm, lỗ mãng. Tình trạng của bà cô… lúc này là hết sức… bấp bênh. Từ trước tới nay trái tim của bà ấy đã có quá nhiều vết sẹo, và tỉ lệ đào mỏ… ý tôi muốn nói là đào thải của bà ấy lên tới hai mươi bảy phần trăm. Tôi biết trông có vẻ như bà ấy đang bình phục, nhưng cô cần phải biết rằng chúng tôi đang cố gắng ghê gớm để giữ cho bà ấy được sống. Tất cả những máy móc đang gắn vào người… bà ấy cần chúng, và bà ấy cần được chăm sóc liên tục.”

“Bà tôi thực sự còn bao lâu nữa?”

“Rất khó nói, nhưng chỉ còn tính bằng tuần thôi. Cơ tim của bà ấy đã bị tổn thương tới mức không còn khôi phục được nữa, còn tình trạng của bà ấy đang ngày một tệ hơn. Thực sự thì bà ấy có thể ra đi bất cứ lúc nào.”

Astrid thở hắt ra. “Thế thì chúng ta lại càng cần đưa bà về nhà. Tôi biết bà tôi sẽ không muốn dành những ngày cuối cùng ở đây đâu. Tại sao chúng ta không thể đơn giản chuyển tất cả máy móc về? Hãy lắp đặt một phòng y tế giống thế này ở nhà cho bà. Chúng tôi có thể thu xếp cho ông và toàn bộ đội ngũ y tế của ông ở lại đó.”

“Điều tương tự như vậy từ trước tới nay chưa bao giờ có. Để lắp đặt một đơn vị di động chăm sóc tim mạch chuyên sâu tại nhà riêng với tất cả mọi thiết bị cần thiết cùng đội ngũ bác sĩ và y tá túc trực ngày đêm—đấy là một nhiệm vụ khổng lồ, và chi phí thì tốn kém tới mức không tưởng.”

Astrid nghểnh đầu lên, nhìn ông ta với chút soi mói như muốn nói: Thật vậy sao? Chúng tôi thực sự phải tới đây sao? “Giáo sư Oon, tôi nghĩ tôi có thể nói chuyện với cả gia đình. Chi phí không phải là vấn đề. Hãy thực hiện điều đó, được chứ?”

“Được, tôi sẽ xử lý chuyện này.” - Giáo sư Oon trả lời, gương mặt ửng đỏ.

Astrid quay trở lại Căn phòng Hoàng gia, và Su Yi mỉm cười với cô.

“Tất cả đã được xử lý, Ah Ma ạ. Người ta sẽ chuyển bà về nhà sớm nhất có thể. Có điều họ cần bố trí thiết bị y tế cho bà đã.”

“Cảm ơn cháu. Cháu được việc hơn mẹ cháu nhiều.”

“Suỵt! Đừng để mẹ nghe thấy bà nói vậy nhé. Dù sao đi nữa thì bà cũng không nên nói nhiều như thế. Bà nên nghỉ ngơi.”

“Ồ, bà cảm thấy bà nghỉ thế là đủ rồi. Trước khi tỉnh dậy, ta mơ thấy ông nội của con. Ah Yeh đấy.”

“Bà có thường mơ thấy Ah Yeh không?”

“Ít lắm. Nhưng giấc mơ này rất lạ. Một phần cảm giác rất thật, bởi vì đây là ký ức về một việc thực tế đã xảy ra hồi chiến tranh, khi ta phải di tản sang Bombay.”

“Nhưng Ah Yeh đâu có ở Bombay, đúng không? Chẳng phải là bà chỉ gặp ông lúc bà đã quay về Singapore hay sao?”

“Đúng vậy, khi ta đã về nhà.” - Su Yi nhắm mắt lại và im lặng một lát, vì vậy Astrid nghĩ bà đã trôi lại vào giấc ngủ. Bỗng nhiên, bà mở to mắt ra. “Ta cần con giúp ta một việc.”

Astrid ngồi nhổm dậy trên ghế. “Vâng, tất nhiên rồi. Bà muốn cháu làm gì nào?”

“Có mấy việc con phải lập tức làm ngay cho ta. Việc quan trọng...”