Chương CHÍN TYERSALL PARK, SINGAPORE
Cái nắp ấm tráng men bắt đầu kêu lạch cạch, và đại tổng quản Ah Ling với tay lấy cái ấm trên chiếc đĩa nóng rồi rót một chút nước sôi vào cốc trà. Bà ngồi thư thái trong chiếc ghế bành và hít ngửi hương thơm mang mùi đất, mùi xạ của ying de hong cha (Anh Đức hồng trà) trước khi nhấp ngụm đầu tiên. Trong suốt hai thập kỷ nay, năm nào cậu em trai từ Trung Quốc cũng hai lần gửi sang loại trà này theo dạng bưu kiện, gói trong nhiều lớp giấy nâu và niêm phong bằng thứ băng keo vàng kiểu cũ. Loại lá trà này được trồng trên đồi cao ở quê bà, và uống trà là một trong những mối liên hệ cuối cùng của bà với nơi chôn rau cắt rốn.
Giống như nhiều cô gái cùng trang lứa, Lee Ah Ling rời làng quê bé nhỏ của mình ở ngoại ô Anh Đức khi mới chỉ mười sáu tuổi, ngồi tàu từ Quảng Đông tới một hòn đảo xa lắc lơ ở Thanyang, Nam Hải. Bà vẫn nhớ cái cảnh hầu hết các cô gái khác bị nhồi nhét trong cái cabin nhỏ xíu ngột ngạt đó đêm nào cũng đau khổ khóc than suốt cả chuyến đi, còn cô gái Ah Ling thì tự hỏi không biết mình có xấu xa hay không khi không thấy buồn mà còn thấy hào hứng. Cô vẫn luôn mơ ước được nhìn thế giới bên ngoài làng quê, và cô chẳng quan tâm đến việc phải rời xa gia đình để thực hiện được điều đó. Cô đang rời xa một ngôi nhà nghèo khó—bố mất khi cô mới mười hai tuổi còn mẹ cô thì dường như đã ghét cô ngay từ ngày cô mới chào đời.
Bây giờ, ít nhất cô đã có thể làm được điều gì đó dập tắt cảm giác ghét bỏ đó—để đổi lấy một khoản tiền khiêm tốn cho phép em trai có thể đến trường, cô đi ra nước ngoài, chấp nhận lời thề sống độc thân mà bất cứ amah đen-trắng 15* nào cũng phải tuân theo, và buộc phải phục vụ một gia đình xa lạ ở một vùng đất xa lạ cho đến hết đời.
Ở Singapore, cô được giới thiệu vào làm việc cho gia đình họ Tay. Họ là một cặp vợ chồng cuối độ tuổi ba mươi, có hai cậu con trai và một cô con gái sống trong căn biệt thự giàu có và sang trọng hơn những gì cô từng mơ tới. Thực ra thì đây là một căn nhà gỗ tương đối bình thường trên đường Serangoon, nhưng trong con mắt ngây thơ của Ah Ling khi ấy thì nó cũng giống như cung điện Buckingham vậy. Trong nhà còn có ba amah đen-trắng khác nữa giống như cô, nhưng họ đã làm được nhiều năm rồi. Ah Ling là người mới, vì vậy trong suốt sáu tháng tiếp theo cô được dạy dỗ chuyên cần từng chi tiết nhỏ nhất của nghệ thuật giúp việc, mà đối với cô đồng nghĩa với việc học cách lau chùi các món đồ gỗ đánh véc ni và đồ bạc thế nào cho đúng.
Một hôm, chị giúp việc lớn tuổi nhất tuyên bố, “Bà Tay nghĩ rằng cô đã sẵn sàng. Hãy thu dọn đồ đạc… chúng ta sẽ chuyển cô sang cho nhà họ Young.” Đến lúc này Ah Ling mới nhận ra rằng thời gian của cô ở nhà họ Tay chỉ là tập sự, và cô đã vượt qua một dạng bài thi không được nói rõ ra. Ah Lan, chị giúp việc trẻ tuổi hơn đã làm ở đó được mười năm, bảo với cô, “Em may mắn đấy. Em có gương mặt xinh xắn bẩm sinh, và em đã chứng minh rằng em giỏi đánh bóng đồ bạc. Vì vậy bây giờ em phải làm việc ở ngôi nhà lớn. Nhưng đừng có vì vậy mà tự cao tự đại nhé!”
Ah Ling không biết chị ta nói vậy nghĩa là gì… cô không thể tưởng tượng ra được có ngôi biệt thự nào còn lớn hơn cả ngôi biệt thự mà cô đang ở. Rồi cô nhanh chóng thấy mình ngồi trên ghế phụ của chiếc Austin-Healey, ông Tay lái còn bà Tay ngồi phía sau, và cô sẽ không bao giờ quên được chuyến đi đó. Họ lái vào cái gì đó kiểu như con đường giữa rừng, và tới một khoảng rừng thưa thì họ dừng lại trước một cánh cổng to lớn bằng sắt rèn sơn màu xám nhạt. Cô nghĩ cô đang mơ, vì ở giữa chốn đồng không mông quạnh thế này bỗng nhiên lại xuất hiện một cánh cổng lộng lẫy kỳ lạ.
Một jaga 16* người Ấn trông dữ tợn mặc bộ đồng phục mới cứng màu olive và chiếc khăn xếp màu vàng nhạt xuất hiện chỗ vọng gác và săm soi họ một cách kỹ càng qua cửa sổ xe hơi, trước khi trịnh trọng vẫy chào họ đi qua cánh cổng. Sau đó xe dọc theo lối đi trải sỏi quanh co rồi dừng lại ở một khoảng có những thân cây to lớn, nhường chỗ cho một con đường nối liền với những cây cọ kỳ vĩ, cho đến khi tòa nhà hoành tráng nhất mà cô từng thấy trong đời xuất hiện. “Nơi đây là cái gì vậy?” - Cô hỏi, đột nhiên cảm thấy sợ hãi.
“Đây là Tyersall Park, dinh thự của ngài James Young. Từ giờ trở đi cô sẽ làm việc ở đây.” - Bà Tay thông báo.
“Ông ấy là thống đốc của Singapore hay sao?” - Ah Ling sợ hãi hỏi. Cô chưa bao giờ biết tới một ngôi nhà nào mênh mông đến nhường này… nó giống như một trong những tòa nhà lớn cổ ở cảng Thượng Hải mà cô có lần nhìn thấy trên bưu thiếp.
“Không, nhưng gia tộc Young còn quan trọng hơn cả thống đốc.”
“Ông… ngài James làm gì vậy?”
“Ông ấy là bác sĩ.”
“Em không biết là bác sĩ có thể giàu như vậy.”
“Ông ấy giàu, nhưng thực ra ngôi nhà này lại thuộc về vợ ông ấy, bà Su Yi.”
“Một phu nhân sở hữu ngôi nhà này?” - Ah Ling chưa bao giờ nghe thấy điều tương tự như vậy.
“Đúng vậy, bà ấy lớn lên ở đây. Đây là nhà của ông nội bà ấy.”
“Ông ấy cũng là ông của ta.” - Ông Tay quay sang Ah Ling mỉm cười.
“Ngôi nhà này là của ông nội ông ư? Tại sao ông lại không sống ở đây?” - Ah Ling hỏi, cảm thấy khó hiểu.
“Ai dà, đừng có hỏi quá nhiều như vậy!” - Bà Tay gắt gỏng. “Đến lúc em sẽ hiểu thêm về gia đình này… ta chắc là các gia nhân khác sẽ bổ sung cho em qua các câu chuyện gẫu rất nhanh thôi. Em sẽ nhanh chóng thấy rằng chính bà Su Yi mới là người điều khiển tất cả mọi việc. Chỉ cần làm việc chăm chỉ và đừng bao giờ làm điều gì khiến bà ấy giận là được.”
Ah Ling đã làm hơn cả được. Trong suốt sáu mươi ba năm sau đó, từ một trong mười hai cô hầu gái trẻ tuổi, bà đã vươn lên trở thành vú em được tin cậy nhất của gia tộc Young—giúp nuôi nấng hai đứa con sau cùng của Su Yi, tiểu thư Victoria và Alix, và sau đó là thế hệ tiếp theo, cậu Nick. Bây giờ bà là đại tổng quản, giám sát một đội ngũ lúc đỉnh cao lên tới năm mươi tám người, nhưng trong thập kỷ qua chỉ còn lại có ba mươi hai. Hôm nay, khi bà ngồi tại phòng mình uống trà và ăn một ít bánh quy kem Jacob phết bơ lạc và mứt nho đỏ Wilkin Sons—một trong những thói quen lạ lẫm của phương Tây mà bà học được từ Philip Young—thì một gương mặt tròn, mỉm cười đột nhiên xuất hiện nơi cửa sổ.
“Ah Tock! Lạy Chúa, tôi đang ngồi đây suy nghĩ về bà nội của cậu thì đột nhiên cậu xuất hiện!” - Ah Ling thở hổn hển.
“Già Ling, bà không biết là tôi không có lựa chọn nào khác mà phải đến đây vào chiều nay hay sao? Thái hậu cho triệu tôi tới.” - Ah Tock nhắc bà bằng tiếng Quảng Đông.
“Tôi quên béng mất. Hôm nay đầu tôi lẫn lộn cả triệu thứ.”
“Đúng là chỉ có trong tưởng tượng! Này, tôi ghét phải làm khó thêm cho cuộc đời bà, nhưng phiền bà được không?” - Ah Tock giơ cao cái túi mua sắm ở Metro đựng đầy quần áo. “Đây là váy của mẹ… ”
“Tất nhiên, tất nhiên.” - Ah Ling đáp, đón lấy cái túi. Ah Tock là họ hàng nhà Young bên phía Su Yi 17* , và Ah Ling quen biết mẹ cậu ta, Bernice Tay, từ thời còn con gái—là con gái của hai vợ chồng đầu tiên nhận Ah Ling “để đào tạo” khi mới tới Singapore. Bernice thường lén tuồn một số quần áo tốt vào giặt ở Tyersall vì biết rằng có nguyên cả một tốp thợ giặt dùng tay giặt từng món đồ, phơi khô chúng dưới ánh nắng mặt trời, và ủi bằng thứ nước có mùi thơm oải hương. Khắp cả hòn đảo này chẳng có dịch vụ giặt ủi nào tốt hơn thế nữa cả.
“Mẹ muốn tôi đưa cho bà xem chiếc sam fu này… cái móc cài bị rơi mất.”
“Cậu đừng lo, chúng tôi sẽ khâu lại cho bà ấy. Tôi biết chiếc sam fu kiểu hoài cổ này… Su Yi cho bà ấy đã nhiều năm rồi.”
Ah Tock lôi từ chiếc túi khác ra một chai rượu rum Trung Quốc. “Đây, quà của mẹ.”
“Ây dà, bảo với mẹ cậu là không cần phải lo chuyện đó đâu! Chai rượu bà ấy cho từ năm ngoái đến giờ đã uống hết đâu. Thời gian đâu mà uống cơ chứ?”
“Nếu phải điều hành chỗ này như bà thì đêm nào tôi cũng uống!” - Ah Tock khẽ cười đáp.
“Chúng ta đi lên trên bây giờ chứ?” - Ah Ling ra hiệu, đứng dậy khỏi ghế.
“Tất nhiên rồi. Công nương hôm nay thế nào?”
“Cáu kỉnh, như mọi khi.”
“Hi vọng là tôi có thể xử lý được.” - Ah Tock vui vẻ đáp. Ah Tock thường xuyên có mặt tại Tyersall, không phải vì anh là họ hàng được yêu quý mà vì chuyên môn của anh là đáp ứng nhu cầu của những người bà con quyền quý này. Trong hai thập kỷ qua, Ah Tock đã khéo léo tác động đến mối liên hệ gia đình này và thành lập FiveStarLobang.com, một dịch vụ khuân vác sang trọng độc quyền phục vụ những người Singapore khó tính nhất - từ việc săn lùng chiếc Benley Bentayga màu đen trứng cá nhiều tháng trước khi được tung ra thị trường cho đến việc thu xếp dịch vụ nâng mông kiểu Brazil bí mật cho các quý bà buồn đời.
Đi qua cái sân vuông ngăn cách khu ở của người hầu với nhà chính, họ ngang qua khu vườn nhà bếp, nơi từng hàng rau và rau thơm được chăm bón một cách cẩn thận. “Ôi lạy Chúa tôi. Nhìn xem những trái ớt hiểm bé xíu đỏ rực kia kìa—hẳn là cay phải biết!” - Ah Tock thốt lên.
“Rõ. Cay rớt lưỡi ấy chứ. Đừng quên hái một ít về cho mẹ cậu nhé. Ở đây còn đang có quá trời húng quế nữa—chúng bắt đầu mọc hoang rồi đấy. Cậu có muốn lấy luôn không?”
“Tôi không rõ là mẹ sẽ làm gì với chúng nữa. Đấy chẳng phải là rau ang mor 18* hay sao?”
“Ở đây chúng tôi dùng để nấu món Thái. Người Thái dùng húng quế rất nhiều trong nấu nướng. Và đôi khi Thái hậu cũng yêu cầu phải nấu ang mor thật ngon. Bà ấy mê cái thứ nước sốt gớm ghiếc gọi là ‘pesto.’ Để làm được một chút sốt pesto cần rất nhiều lá húng quế, nhưng rồi bà ấy chỉ ăn một đĩa bé xíu mì sợi với sốt pesto, phần còn lại đem đổ hết.”
Một cô hầu trẻ bước ngang qua, và Ah Ling đổi sang tiếng quan thoại ra lệnh, “Lan Lan, cô hái một túi ớt hiểm lớn lớn cho ông Tay đây mang về nhà nhé?”
“Vâng, thưa bà.” - Cô gái thẹn thùng đáp trước khi chạy vọt đi.
“Đáng yêu thế. Cô này mới à?” - Ah Tock hỏi.
“Đúng thế, nhưng sẽ chẳng ở được lâu. Cô ta dành quá nhiều thời gian nhìn vào điện thoại trong khi không được phép làm vậy. Mấy đứa con gái Trung Quốc bây giờ chả đứa nào giữ được đạo đức công việc như thời tôi nữa.” - Ah Ling vừa phàn nàn vừa dẫn Ah Tock đi qua khu bếp, nơi có nửa tá đầu bếp đang ngồi quanh một chiếc bàn gỗ to tướng, hết sức chăm chú, tỉ mỉ gấp từng miếng bánh nhỏ.
“Shiok! 19* † Mọi người đang làm bánh dứa!” - Ah Tock nói.
“Vâng—mỗi khi Alfred Shang về là chúng tôi lại làm một mẻ thật to.”
“Nhưng chẳng phải người ta bảo rằng Alfred đã mang đầu bếp người Sing của ông ấy sang Anh hay sao? Một tay người Hải Nam khéo léo nào đó?”
“Đúng vậy, nhưng Alfred vẫn thích món bánh dứa của chúng tôi. Ông ấy kêu rằng khi Marcus thử làm món đó ở Anh thì chẳng được giống nữa… có lẽ bột và nước ở đó không giống.”
Thằng khốn có tiền điên rồ, Ah Tock rủa thầm. Mặc dù đã tới đây từ thuở nảo nào chẳng nhớ nữa nhưng anh chưa bao giờ hết kính sợ Tyersall. Tất nhiên anh đã tới nhiều nhà quyền cao chức trọng, nhưng chẳng nơi nào sánh nổi với nơi này. Ngay cả căn bếp cũng đã ấn tượng tới mức khó tin—một loạt các không gian thụt vào có trần vòm, tường được phủ ngói gốm rất đẹp, từng hàng chảo bằng đồng lung linh và những chiếc chảo được gia giảm một cách hoàn hảo treo trên những chiếc bếp lò Aga khổng lồ. Nơi đây trông giống như nhà bếp của một khách sạn nghỉ dưỡng nổi tiếng nào đó ở miền nam nước Pháp. Ah Tock còn nhớ câu chuyện mà cha anh từng kể: Thời trước chiến tranh, Công Công 20* rất thích ăn chơi—hàng tháng đều có những bữa tiệc cho ba trăm người được tổ chức tại Tyersall Park, và lũ trẻ nghèo hèn bọn ta không được phép tham dự, vì vậy bọn ta thường phải mặc đồ pijama đứng từ trên ban công nhìn trộm xuống khách khứa bên dưới.
Đi theo cầu thang phục vụ lên tầng hai, họ bước dọc một hành lang khác dẫn tới khu phía đông. Tại đây, Ah Tock nhìn thấy người chị em họ Victoria Young ngồi trên chiếc ghế sofa phòng học nối liền với phòng ngủ của mình, đang lật giở từng chồng giấy cũ cùng với một cô hầu riêng. Victoria là người con duy nhất của bà Su Yi hiện vẫn sống tại Tyersall, và chị ta thậm chí còn hống hách hơn cả mẹ trên nhiều phương diện, từ đó mới có cái biệt danh “Công nương” do Ah Tock và Ah Ling đặt để gọi sau lưng chị ta. Ah Tock đứng trong phòng vài phút, có vẻ như bị phớt lờ. Đến bây giờ thì anh đã quen với kiểu đối xử khinh miệt này rồi, vì về cơ bản cả nhà anh suốt ba đời nay đã cúc cung phục vụ những người bà con này, nhưng dù sao thì anh vẫn cảm thấy có chút nhục.
“Lincoln, cậu tới sớm thế.” - Cuối cùng Victoria cũng ngẩng lên một lát để công nhận sự hiện diện của anh, gọi Ah Tock bằng cái tên tiếng Anh khi lật một chồng thư đường hàng không màu xanh dương. “Chỗ này xé được rồi,” chị ta nói, trao chúng cho cô hầu gái, và cô này lập tức đút chúng vào máy hủy giấy.
Mái tóc ngắn ngang cằm giản dị của Victoria trông xoăn và bạc hơn bao giờ hết. Ah Tock tự hỏi không biết chị ta đã bao giờ nghe nói đến dầu dưỡng tóc hay chưa thế. Chị ta mặc một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng bị vấy sơn, bên trong là một chiếc áo cánh bằng vải poly in hình con báo và một thứ có vẻ như là chiếc quần pijama bằng lụa trắng. Nếu không phải là người nhà Young thì bất cứ ai cũng có thể nghĩ rằng chị ta vừa trốn trại Woodbridge 21* † ra. Đã chán cảnh chờ đợi, Ah Tock tìm cách phá vỡ im lặng. “Giấy tờ gì mà cả núi thế!”
“Giấy tờ riêng tư của mẹ. Mẹ muốn hủy hết mọi thứ.”
“Ơ… cô có chắc là cần phải làm thế này không? Chẳng lẽ không có nhà sử học nào quan tâm tới thư từ của bà cô Su Yi hay sao?”
Victoria cau mày nhìn Ah Tock. “Chính xác đó là lý do tại sao ta lại phải xem tất tần tật. Một số lá chúng ta sẽ để dành cho Cục lưu trữ Quốc gia hoặc bảo tàng nếu như có thứ gì đó liên quan. Nhưng bất cứ chuyện gì riêng tư thì mẹ đều muốn xử lý trước khi mất.”
Ah Tock kinh ngạc trước vẻ thản nhiên của Victoria khi nhắc tới chuyện này. Anh cố gắng đổi sang đề tài khác vui vẻ hơn. “Cô sẽ hài lòng thôi… mọi thứ đều đã lên lịch để giao. Bên cung cấp hải sản ngày mai sẽ cho một xe tải lớn qua. Họ hứa với cháu loại ngon nhất, từ tôm hùm, tôm sú khổng lồ, cho tới cua Dungeness. Trước tới nay chưa bao giờ họ có một đơn hàng cá nhân lớn đến thế.”
“Tốt.” - Victoria gật đầu.
Ah Tock rất hài lòng với món tiền lót tay khổng lồ mà anh nhận được từ nhà cung cấp hải sản, nhưng anh vẫn thấy khó mà tin được rằng hai cô con dâu người Thái của Catherine Young Aakara—người con thứ của bà Su Yi—lại chỉ sống nhờ vào các món tôm cua ốc hến chứ không ăn thứ gì khác.
“Và cháu đã tìm ra công ty đóng chai nước khoáng ở Adelboden.” - Ah Tock nói.
“Như vậy là họ có thể mang nước tới đây đúng hẹn?”
“Vâng, họ ở Thụy Sĩ nên sẽ mất khoảng một tuần… ”
“Cat cùng gia đình sẽ đến đây vào thứ Năm. Cậu có thể cho chuyển bằng máy bay được không?”’
“Thì chuyển bằng máy bay mà.”
“Ồ Lincoln, bảo họ nhanh tay lên. Nếu không thì tìm một dịch vụ vận chuyển nào đó nếu những người này không thể đưa tới đây đủ nhanh.”
“Để đưa được năm trăm gallon nước đóng chai tới đây trong một đêm sẽ mất tiền tấn đó!” - Ah Tock thốt lên.
Victoria nhìn anh như muốn nói: Trông cô mày đây giống kiểu quan tâm đến chi phí lắm hay sao?
Trong những thời điểm như thế này, Ah Tock không thể nào tin nổi là mình lại có họ hàng với những người như vậy. Suốt cuộc đời mình, anh không tài nào hình dung được tại sao nhà Aakara lại cần phải cho chở loại nước khoáng đặc biệt lấy từ một dòng suối ất ơ nào đó ở Oberland thuộc núi Bern chỉ để cho họ. Lẽ nào nước máy Singapore—được đánh giá thuộc loại tốt nhất trên thế giới—lại không đủ tốt cho những người này? Hay nước khoảng Perrier chẳng hạn! Bố tiên sư khỉ? Liệu những thành viên hoàng gia Thái Lan tinh tế này có lăn ra chết nếu phải uống Perrier không nhỉ?
“Các thứ khác liên quan đến căn phòng thì sao?” - Victoria hỏi.
“Cả đội sẽ tới đây lắp đặt mọi thứ vào sáng mai. Cháu cũng đã thuê hai đơn vị nhà di động, có thể cho đậu đằng sau khu vườn có tường kiểu Pháp. Bác sĩ và y tá có thể đóng tại đấy, vì cô không muốn cho họ ở trong nhà.” - Ah Tock báo cáo.
“Không phải là chúng ta không muốn cho họ ở trong nhà, mà vì Alix và Malcolm từ Hong Kong về, rồi nhà Aakara còn mang hết đám người hầu tới nên không còn chỗ ở nữa.”
Ah Tock chả tin. Đây là ngôi nhà tư lớn nhất Singapore—anh chưa bao giờ đếm nổi thực sự ở đây có bao nhiêu phòng ngủ—vậy mà người ta thậm chí còn không tìm được chỗ ở cho nhóm y bác sĩ tận tụy sẽ chuyển tới để chăm sóc cho người mẹ sắp chết của mình?
“Cô Cat sẽ mang tới bao nhiêu người hầu?”
“Thường thì chị ấy sẽ mang tới ba người cho riêng mình, năm nếu đi cùng Taksin, nhưng toàn bộ lũ con trai và con dâu cùng đến thì chúa mới biết được là bao nhiêu người.” - Victoria thở dài.
“Đội Mount E. đã tới từ sáng nay để triển khai công tác đánh giá, và họ nghĩ rằng chỗ tốt nhất để bố trí đơn vị chăm sóc tim mạch là trong nhà kính.” - Anh đáp, cố gắng giải thích với người cô họ.
Victoria lắc đầu một cách cáu kỉnh. “Không, không được. Mẹ sẽ muốn bố trí ở trong phòng ngủ trên gác.”
Đến lúc này, Ah Ling cảm thấy cần phải xen vào. “Nhưng Victoria, nhà kính là chuẩn nhất. Họ sẽ không phải chuyển phu nhân lên gác, chưa nói đến các thứ máy móc và máy phát. Nó sẽ tránh được mọi tiếng ồn từ bên khu phục vụ, và họ có thể lắp đặt tất cả mọi máy móc trong phòng ăn bên cạnh và chỉ cần cho chạy dây qua mấy cánh cửa nhà kính.”
“Đừng tranh cãi vô ích. Nhiều năm trước khi ta đề nghị mẹ chuyển phòng ngủ xuống dưới để bà khỏi phải leo cầu thang, bà đã bảo, ‘Ta không bao giờ ngủ dưới lầu hết. Chỉ có người hầu mới ngủ dưới lầu. Những thành viên duy nhất của gia đình ta có ngủ dưới lầu thì cũng là nằm trong quan tài mà thôi.’ Tin ta đi, bà ấy sẽ bắt lắp mọi thứ trong phòng ngủ cho mà xem.”
Ah Tock phải cố gắng mới không trợn mắt lên. Ngay cả khi đã cận kề cái chết, bà cô Su Yi vẫn tìm cách kiểm soát cả thế giới. Và một chút lòng biết ơn từ Công nương là quá đủ—anh đã làm việc không ngừng nghỉ để toàn bộ những thứ này được xử lý trong thời gian kỷ lục, ấy vậy mà Victoria vẫn không hề nói “cảm ơn” dù chỉ một lần.
Đúng lúc đó, một người hầu khẽ gõ lên cánh cửa đang mở và thò đầu vào.
“Gì thế?” - Victoria hỏi.
“Tôi có lời nhắn dành Ah Ling.” - Cô hầu nói với giọng hết sức khẽ.
“Thế thì vào đây và nói với bà ấy đi. Đừng có đứng thập thò sau cửa như vậy!” - Victoria gắt gỏng.
“Xin lỗi phu nhân.”- C hầu gái đáp, nhìn Ah Ling với vẻ lo lắng. “Um, bên phía bốt gác gọi. Bà Alexandra Cheng và gia đình đang tới.”
“Đang tới nghĩa là sao?” - Ah Ling hỏi.
“Họ đang kéo tới nhà ngay bây giờ.”
“Bây giờ? Nhưng họ bảo là tận thứ Năm mới tới đây giống như những người khác mà!” - Ah Ling rên rỉ.
“Ồ, lạy Chúa—hay họ báo cho bà nhầm ngày?” - Victoria nổi đóa.
Ah Ling nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy rằng không phải chỉ có mỗi Alix và chồng, Malcolm, bước ra khỏi xe. Có sáu chiếc xe, và toàn bộ cái gia đình quỷ quái đó ào ra ngoài—Alistair Cheng; Cecilia Cheng Moncur cùng chồng, Tony, và con trai, Jake, và ai đang bước ra khỏi chiếc xe mặc bộ vest vải lanh màu trắng vậy? Ôi lạy Chúa. Không thể nào. Bà nhìn Victoria với vẻ hoảng hốt và thốt lên, “Eddie đang ở đây!”
Victoria rên rỉ. “Alix không hề báo rằng hắn ta sẽ tới! Chúng ta sẽ nhét hắn ta vào đâu bây giờ?”
“Không phải chỉ có mỗi ông ấy… Fiona và mấy đứa con cũng ở đây.”
“Chúa lòng lành! Hắn ta sẽ làm nhặng xị lên và lại đòi căn hộ Ngọc Trai. Mà căn đấy thì dành cho Catherine và Taksin khi họ tới đây vào thứ Năm rồi.”
Ah Ling lắc đầu. “Thực ra thì người hầu phu nhân của Catherine ở Bangkok đã gọi cho tôi nói rằng Adam và vợ sẽ lấy căn Ngọc Trai.”
“Nhưng Adam là con út của họ. Thế quái nào mà nó lại được ở căn Ngọc Trai?”
“Có thể vợ Adam là con gái của một ông hoàng nào đó thứ bậc cao hơn Taksin. Vì vậy nên họ phải được ở căn Ngọc Trai.”
“Ồ, ta quên béng mất cái nghi thức vớ vẩn đó. Vậy thì Ah Ling, việc của bà là báo tin này cho Eddie biết.” - Victoria mỉm cười vẻ chế giễu.