← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI PORTO FINO ELITE ESTATES, THƯỢNG HẢI

Đứng xếp hàng tăm tắp theo kiểu quân đội trên bậc thềm của tòa nhà xây bằng đá granite và bê tông là sáu người phục vụ. Thời Colette Bing còn là bà chủ của ngôi nhà này—nhờ vào ông bố chiều con, Jack, nhân viên đều mặc áo thun đen và quần jean đen hiệu James Perse. Nhưng kể từ khi Kitty Pong Tai Bing tiếp quản cơ ngơi rộng lớn này ở giữa trung tâm Porto Fino Elite Estates, cô cho cánh đàn ông mặc đồng phục người hầu thắt nơ đen còn phụ nữ thì mặc trang phục người hầu cổ điển trắng-đen kiểu Pháp.

Khi đoàn xe SUV Audi màu đen đi tới căn nhà, Kitty, cô con gái Gisele, cậu con trai mới sinh Harvard, và các bà vú của lũ trẻ bước xuống xe và hàng người hầu nhất loạt cúi chào trước khi hối hả chạy tới dỡ hết hành lý xuống.

“Ôi! Thật tuyệt khi được về nhà!” Kitty ré lên, chân đá văng đôi sandal Aquazzura màu đỏ tua rua khi bước vào đại sảnh, lúc này đã trở thành một công trường xây dựng với những bộ dàn giáo dựa vào tường, tua nilon làm dấu trên khắp đồ đạc, và những sợi dây treo lộ ra từ trần nhà. Với nỗ lực xóa đi bất cứ thứ gì gợi nhớ tới sở thích của Colette, Kitty đã dành nguyên một năm vừa qua “cộng tác” với Thierry Catroux—nhà thiết kế nội thất lừng danh chỉ làm việc với các tỉ phú—để thiết kế lại từng phân vuông của ngôi nhà này.

“Chồng tôi đâu?” Kitty hỏi Laurent, tay quản lý bất động sản mà cô ta cuỗm được từ một điền trang của tỉ phú công nghệ nào đó ở Kona để thay thế cho Wolseley, hầu cận người Anh của Colette vốn từng làm việc cho hoàng tử Michael xứ Kent ở điện Kensington.

“Ông Bing đang làm massage thường nhật, thưa phu nhân.”

Kitty đi về hướng khu spa và bước xuống các bậc thang dẫn tới bể bơi nước mặn trong nhà có những cây cột cẩm thạch chạm trổ bao quanh. Khi cô bước xuống lối đi sơn son dẫn tới phòng trị liệu, cô mỉm cười khi nghĩ tới cảnh toàn bộ chỗ này cũng sẽ sụp đổ--khu spa kiểu Thổ Nhĩ Kỳ lấy cảm hứng từ nhà tắm hơi sẽ được biến thành một spa tuyệt đẹp kiểu Ai Cập mang phong cách vị lai lấy cảm hứng từ bộ phim Stargate. Đây là ý tưởng của riêng cô!

Kitty đi vào căn phòng trị liệu được thắp sáng bởi những ngọn nến thơm và thấy Jack đang nằm úp mặt trên giường massage. Mùi dầu thơm thảo dược tràn ngập khắp căn phòng, giọng hát Céline Dion nhẹ nhàng vang lên từ đằng sau. Một nữ trị liệu viên 22* đang làm liệu pháp phản xạ trên bàn chân Jack, trong khi một người khác rón rén dẫm dọc xương sống ông ta như đang đi trên sợi dây thừng, vịn vào những cái cột bắt chéo nhau gắn lên trần để đảm bảo chính xác trọng lượng cơ thể trên phần cơ bắp bị đau của ông chủ.

“Waaah! Đấy! Đúng chỗ đấy!” - Jack rên lên qua cái gối úp mặt, còn người phụ nữ đứng trên lưng ông ta nhón chân nhấn xuống một phần cơ bên dưới bả vai.

“Có vẻ như ai đó đang hưởng thụ thì phải!” - Kitty nói trỏng.

“Ôôii! Ôi! Em đã về!”

“Thế mà em cứ nghĩ là sẽ thấy anh đang chờ đón em cơ đấy!”

“Khi anh nghe nói là máy bay bị trễ chuyến, anh nghĩ… ồ… mình đi massage cái đã!”

“Cái đám quan chức Pháp ngu ngốc kia làm trễ giờ cất cánh mất hai tiếng vì cái bệnh sợ bom ngớ ngẩn. Thậm chí bọn họ còn chẳng cho em lên máy bay của mình, vì vậy em bị kẹt trong cái sân bay gớm ghiếc đó với đám đông.” - Kitty vừa bĩu môi vừa duỗi người trên chiếc ghế dài vải nhung bên cạnh Jack.

“Anh xin lỗi vì em phải ở cùng với đám đông, cưng yêu. Em ở Paris có vui không?”

“Vui quá đi chứ! Anh có biết lúc ở đó em nhận được tin vui gì không?”

“Owwahhh! Nhẹ thôi, chỗ đó nhẹ thôi! Cái gì vậy?”

“Anh sẽ rất vui khi biết rằng cuối cùng thì con gái anh cũng đã lấy chồng.” - Kitty nói, giọng đẫm vẻ châm biếm.

Jack khẽ buông ra một tiếng càu nhàu. “Ummm… thật vậy sao?”

“Thật. Lấy một tay người Anh. Nhưng tất nhiên là anh đã biết rồi chứ?”

“Biết sao được? Colette không nói năng gì với anh gần hai năm nay rồi… chứ không phải từ khi chúng ta cưới nhau đâu.”

“Có vẻ như anh không ngạc nhiên lắm nhỉ?”

“Tại sao anh lại phải ngạc nhiên cơ chứ? Trước sau gì nó chả lấy chồng.”

“Nhưng lấy chồng người Anh?”

“Thì Carlton Bao tuyệt giao với nó, còn Richie Yang thì không chịu lấy nó, vậy nên anh nghĩ lựa chọn của con bé ở Trung Quốc hơi ít. Chuyện của tay này là sao?”

“Chẳng là ai cả. Một tay luật sư hoạt động phi lợi nhuận cố gắng cứu lấy hành tinh này. Em nghĩ vợ cũ của anh sẽ phải chu cấp cho hai đứa nó đến hết đời mất. Anh có biết em còn nghe được chuyện gì nữa không? Bộ váy cưới của Colette giá hai triệu đô đấy.”

“Vớ vẩn nhỉ. Nó được làm bằng vàng à?”

“Thực ra thì có những mảnh vàng được khâu lên váy, và được khảm đá quý. Thật là quá đáng.” - Kitty vừa nói vừa khịt mũi ngửi một cái cốc đựng dung dịch bôi lên cơ thể đặt trên chiếc bàn bên tường và bắt đầu xoa một ít lên cánh tay.

“Ờ, anh nghĩ là con bé có thể làm bất cứ điều gì nó muốn với đồng tiền của nó.”

“Nhưng em tưởng là anh đã cắt đứt hoàn toàn với con bé rồi?”

Jack im lặng một phút, rồi bỗng nhiên rên lên. “AWWWWW! Sao chỗ đó đau thế?”

Người trị liệu dùng ngón cái và ngón trỏ day một điểm trên bàn chân của ông ta rồi nghiêm nghị tuyên bố, “Thưa ngài, đây là túi mật của ngài—nó đang bị viêm. Tôi nghĩ chắc là đêm qua ngài đã đưa quá nhiều cognac và thức ăn dầu mỡ vào cơ thể. Ngài lại ăn hàu nướng và mì bào ngư phải không, trong khi tôi bảo ngài không được ăn?”

“Aww! Aww! Bỏ ra! Bỏ ra!” - Jack hét lên.

“Jack, trả lời em đi. Anh bảo tiền của nó nghĩa là sao?” - Kitty nhấn, rõ ràng là lên chỗ đau của ông.

Jack thở dài nhẹ nhõm khi cuối cùng người trị liệu cũng nhấc chân ra. “Colette có thu nhập từ một quỹ tài sản ủy thác. Đấy là một phần thỏa thuận khi anh li hôn với Lai Di.”

“Tại sao bây giờ em mới nghe thấy nhắc tới điều đó?”

“Thì anh không muốn làm phiền em với những chi tiết của vụ li hôn chứ sao.”

“Em tưởng Lai Di chỉ nhận được hai tỉ?”

“Đúng thế, nhưng để cô ta ra đi và không gây ầm ĩ gì thêm, anh phải lập cho Colette một quỹ tài sản ủy thác.”

“Ồ vậy sao? Thế quỹ tài sản ủy thác đó trị giá bao nhiêu?”

Jack lẩm bẩm điều gì đó bằng giọng bị nghẹt lại.

“Nói to lên cưng, em không nghe thấy gì cả… anh nói cái gì mà đô la Mỹ đấy?”

“Khoảng năm tỉ.”

“ANH CHO CON GÁI ANH NĂM TỈ ĐÔ LA?”

Kitty đứng bật dậy trên chiếc ghế dài.

“Anh không đưa cho con bé năm tỉ. Con bé nhận được thu nhập từ một quỹ tài sản ủy thác trị giá năm tỉ. Dù sao đi nữa thì tất cả đều bị ràng buộc với cổ phiếu trong các công ty của anh, vì vậy thu nhập của con bé dao động hàng năm tùy theo cổ tức nhận được. Và nó có giá trị suốt đời con bé.”

“Vậy điều gì xảy ra sau khi hết cuộc đời?”

“Nó sẽ được dành cho bất cứ đứa con nào của con bé.”

Bỗng nhiên, hình ảnh Colette và những đứa con lai da trắng trong tương lai bắt đầu tràn ngập trong tâm trí Kitty. Cô có thể nhìn thấy Colette mặc chiếc váy mùa hè màu trắng, chân trần chạy qua cánh đồng ở vùng nông thôn nước Anh với những đứa trẻ tóc vàng đang cười vang. Cô bắt đầu âm thầm giận dữ khi đếm những con số này trong đầu. Ngay cả khi quỹ có nhận được lợi tức một phần trăm ít ỏi của năm tỉ thì điều này vẫn có nghĩa rằng Colette—người mà cô luôn cho rằng được hỗ trợ bởi người mẹ nghèo khổ chỉ có hai tỉ đô la—sẽ nhận được ít nhất năm mươi triệu đô thu nhập ròng mỗi năm! Và những đứa con ăn ảnh một cách không tự nhiên của cô ta, những đứa trẻ thậm chí còn không biết tới ông ngoại người Hoa của mình, cũng sẽ được hưởng lợi từ khoản này!

“Vậy điều này sẽ khiến chúng ta ra sao?” - Kitty nói với giọng nghiêm nghị.

“Ý em là sao?”

“Nếu như anh đã để dành nhiều tiền đến vậy cho cô con gái yêu của anh, mà nhân tiện nói luôn là sẽ chẳng trò chuyện gì với anh nữa, cùng với đám con cái lai tạp của nó, thậm chí còn chưa được sinh ra, vậy thì anh sẽ làm gì cho những đứa con khác và người vợ khốn khổ của anh?”

“Anh không hiểu em hỏi gì cả. Anh làm gì cho em ư? Anh cày lớt cả dái ra cho em để em có một cuộc sống vô cùng sung sướng và nhận được bất cứ điều gì trái tim em muốn có. Chẳng phải là em vừa mới tiêu mười triệu đô ở Paris hay sao?”

“Chỉ có chín triệu rưỡi thôi—Em là khách ruột của Chanel Privé nên họ giảm giá đặc biệt cho em. Nhưng hãy nói đến những gì xảy ra với anh? Điều gì xảy ra với em?” - Kitty yêu cầu.

“Chẳng có chuyện gì xảy ra với anh cả. Nhưng đừng lo, em sẽ được chăm sóc chu đáo.”

“Anh nói ‘được chăm sóc chu đáo’ nghĩa là sao?”

“Em cũng sẽ có một cái quỹ hai tỉ đô.”

Vậy là tôi còn không đáng giá bằng con gái anh cơ đấy, Kitty tự nhủ, cảm thấy cơn giận của mình trào sôi. “Thế Harvard nhận được bao nhiêu?”

“Harvard là con anh. Tất nhiên nó sẽ nhận được mọi thứ khác, và để anh nhắc cho em nhớ rằng nó sẽ nhận được hơn năm tỉ đô rất nhiều.”

“Thế còn Gisele?”

“Anh không thấy có lý do gì lại phải để cho Gisele cái gì đó. Một ngày nào đó con bé sẽ được thừa hưởng toàn bộ gia sản của nhà Tai.”

Kitty đứng dậy khỏi chiếc ghế dài và bước về phía cánh cửa.

“Thật là thú vị khi biết tất cả những điều này. Giờ thì tôi biết ưu tiên thực sự của anh dành cho nơi nào rồi.”

“Như thế nghĩa là sao?”

“Anh chẳng nghĩ gì đến tôi… hay con cái chúng ta cả.” - Kitty nói, giọng run lên vì xúc động.

“Có chứ sao không!”

“Không, không hề! Anh chẳng nghĩ ngợi gì đến mẹ con tôi cả.”

“Cưng yêu à, đừng có mà vô lý như vậy chứ… ooohhwwhhh… đừng mạnh quá ở đó!” - Jack kêu lên với người trị liệu vừa mới trèo lên chiếc bàn massage và lúc này đang tẩm quất mông ông ta bằng toàn bộ trọng lượng cơ thể dồn trên đôi chân trần.

“Thưa ngài, ngài ngồi quá nhiều—đấy là lý do tại sao mông lại đau đến vậy. Tôi chỉ vừa mới dẫm lên thôi đấy.” - người phụ nữ nhẹ nhàng nói.

“Tôi không thể tin nổi là anh lại cho con gái anh năm tỉ đô như vậy! Sau tất cả những gì con bé làm với anh!” - Kitty khóc lóc.

“Ối… á… Kitty, em chẳng hiểu gì cả! Colette là con gái duy nhất của anh—con bé nhận được năm tỉ thì có vấn đề gì đâu cơ chứ, trong khi anh đã cho em tất cả những gì em muốn? Ái ôi!” - Jack rên rỉ.

“Dẫm mạnh hơn lên mông ông ta đi! Và khi đến chỗ hai hòn dái xệ của ông ta thì đứng lại ở đó!” - Kitty hét lên, chạy ra khỏi phòng khóc như mưa.