Chương MƯỜI MỘT HONG KONG
Chloe cuối cùng cũng đã ngủ sau khi anh xoa lưng cho cô bé được nửa giờ, vì vậy Charlie nhẹ nhàng nhón chân đi lên phòng mình. Anh ngồi dựa lưng vào chân giường, hướng về khung cửa sổ kéo dài từ sàn tới trần nhìn ra toàn cảnh cảng Victoria và bấm gọi đường dây riêng của Astrid ở Singapore. Chuông đổ vài lần, và khi Charlie bắt đầu nghĩ rằng anh gọi quá khuya thì một Astrid giọng ngái ngủ nhấc máy.
“Xin lỗi em, anh có làm em thức giấc không?” Charlie hơi thì thầm.
“Không, em đang đọc sách. Anh vừa về nhà hả?”
“Anh ở nhà suốt buổi tối mà, nhưng anh đang dập mấy ngọn lửa.”
“Lại là Isabel sao?”
Charlie thở dài. “Không, lần này chẳng liên quan gì tới cô ta cả. Chloe quấy anh suốt mấy tuần nay đòi xem bộ phim này, và tối nay anh đã ngu ngốc để cho con bé cùng Delphine xem… The Fault in Our Stars (Khi lỗi thuộc về những vì sao).”
“Em không biết phim này.”
“Anh nghĩ đây là phim cho trẻ em, nhưng tin anh đi, không hề luôn. Một kiểu như làm lại bộ Love Story thời hiện đại.”
“Ôi không. Yêu sớm, kết thúc bi kịch à?”
“Em không hiểu được đâu. Khi bắt đầu nhận ra bộ phim định nói gì, anh cố gắng tắt đi, nhưng hai đứa nó khóc như cha chết, vì vậy anh để cho chúng nó xem tiếp. Chloe thì ám ảnh với nhân vật nam trong phim, thằng bé tóc vàng ngốc nghếch. Nhưng rồi cuối cùng… lạy Chúa.”
“Cuối cùng là hai đứa đều khóc?”
“Khóc như mưa như gió. Anh nghĩ Delphine sẽ tổn thương suốt đời.”
“Charlie Wu! Con bé mới tám tuổi thôi! Anh nghĩ cái quái gì vậy?” - Astrid nổi đóa.
“Anh biết, anh biết. Do anh lười nên chỉ xem bìa đĩa DVD và đọc hai dòng đầu tiên ở mặt sau. Trông có vẻ vô hại.”
“Lẽ ra anh nên mở A Clockwork Orange (Cỗ máy con người) cho mấy đứa xem mới đúng.”
“Anh là một ông bố tồi, Astrid. Đấy là lý do tại sao anh cần em trong cuộc đời anh. Mấy đứa trẻ cần em. Chúng cần một sức ảnh hưởng tốt, nhạy cảm bên cạnh.”
“Ha! Em không nghĩ là mẹ em sẽ đồng ý với quan điểm đó đâu.”
“Mấy đứa chúng nó sẽ yêu quý em lắm, Astrid ạ. Anh biết điều đó. Và chúng cũng sẽ yêu quý Cassian nữa.”
“Chúng ta sẽ trở thành The Brady Bunch 23* của châu Á, thiếu mất vài đứa con.”
“Anh không chờ được đâu. Nhân tiện, hôm qua anh vừa có một cuộc gặp rất tốt đẹp với luật sư của Isabel. Ơn Chúa, họ không phản đối gì thêm nữa. Em biết đấy, thật kỳ lạ là trò lố của Isabel ở Singapore lại có lợi cho chúng ta. Luật sư của cô ta sợ rằng anh sẽ tìm cách giành toàn quyền giám hộ hai đứa con nên đã rút lại hầu hết mọi yêu sách và sẵn sàng đàm phán.”
“Đây là tin tốt lành nhất em nghe được trong cả tuần này đấy.” - Astrid nói, nhắm mắt lại trong giây lát. Chậm rãi nhưng chắc chắn, cô bắt đầu nhìn thấy cuộc đời của cô với Charlie hiện ra một cách rõ ràng. Cô mường tượng cô nằm cuộn mình bên anh trên chiếc giường mới trong căn nhà mới xinh đẹp của họ ở Shek O, cách xa đám đông ở Hong Kong hay Singapore, tắm trong ánh trăng và lắng nghe tiếng sóng vỗ lên những tảng đá trên vách núi bên dưới xa. Cô có thể hình dung cảnh Chloe và Delphine đang xem một bộ phim phù hợp với lứa tuổi trong phòng chiếu phim cùng với đứa em khác mẹ Cassian, chuyền tay nhau một ly to tướng kem gelato.
Giọng nói của Charlie đột nhiên vang lên khiến cô thoát ra khỏi cơn mơ mộng. “Này, ngày mai anh sẽ đi Ấn Độ đấy. Đi thăm mấy nhà máy mới của bọn anh ở Bangalore, và sau đó anh sẽ tham gia trận đấu polo từ thiện ở Jodhpur mà bọn anh tài trợ. Tại sao em không tới đấy vào cuối tuần?”
“Cuối tuần này ư?”
“Đúng vậy. Chúng ta có thể ở chỗ Điện Umaid Bhawan. Em đã bao giờ tới đó chưa? Đấy là một trong những cung điện hoành tráng nhất thế giới, và bây giờ thì tập đoàn Taj đang vận hành nơi đấy thành một khách sạn cực kỳ kén khách. Shivraj, tương lai sẽ lên ngôi maharaja (tiểu vương), là một người bạn tốt, và anh cam đoan là chúng ta sẽ được đối xử như người hoàng thất.” - Charlie nói.
“Nghe hấp dẫn đấy, nhưng bây giờ thì em chẳng thể nào rời Singapore được khi mà Ah Ma đang ốm nặng như vậy.”
“Chẳng phải là bà đã đỡ hơn đôi chút rồi sao? Và chẳng phải là em đã nói rằng có cả triệu họ hàng đã đêbs Tyersall hay sao? Vài ba ngày thì họ sẽ chẳng nhớ em đâu.”
“Chính là vì có quá nhiều họ hàng đến đây nên họ mới cần có em. Nghĩa vụ của em là giúp tiếp đãi mọi người.”
“Xin lỗi em, anh nhận ra rằng anh quá là ích kỷ. Em thực sự là một vị thánh đối với gia đình. Chẳng qua là anh nhớ em quá.”
“Em cũng nhớ anh. Em không thể tin được là hơn một tháng rồi mình chưa gặp nhau cơ đấy! Nhưng giữa bà nội em và mọi việc diễn ra với Isabel và Michael cùng với đội quân pháp lý đáng yêu của chúng ta, anh có nghĩ rằng tốt hơn hết là bây giờ chúng ta nên im hơi lặng tiếng và đừng để người khác nhìn thấy mình gặp nhau không?”
“Ai mà biết được là chúng ta đang ở Ấn Độ cơ chứ? Anh sẽ bay vào Mumbai, em có thể bay thẳng tới Jodhpur, và chúng ta hoàn toàn lánh mình ở khách sạn đó. Thực ra thì nếu mọi việc diễn ra theo kế hoạch của anh, chúng ta sẽ chẳng bao giờ ra khỏi phòng mình suốt cả cuối tuần này.”
“Nếu mọi việc diễn ra theo kế hoạch của anh? Nghĩa là thế nào vậy, thưa ông Grey?” - Astrid trêu.
“Anh sẽ không kể cho em nghe đâu, nhưng nó sẽ bao gồm bánh mút chocolate, lông công, và một chiếc đồng hồ bấm giờ loại tốt.”
“Hừm. Em thích cái đồng hồ bấm giờ loại tốt.”
“Đi thôi. Sẽ rất vui đấy.”
Astrid ngẫm nghĩ. “Vậy thì Michael sẽ đón Cassian vào cuối tuần này, còn em thì đang tính sẽ thay mặt gia đình tham dự đám cưới hoàng gia ở Malaysia vào thứ Sáu. Em có thể sẽ bay từ KL sau bữa đại tiệc… ”
“Anh sẽ cho chuẩn bị máy bay và chờ em.”
“Khaleeda, cô dâu, là một người bạn thân của gia đình. Em biết cô ấy sẽ để mắt tới em. Em có thể nói rằng em không còn cách nào khác ngoài việc phải ở lại suốt cả cuối tuần để dự tiệc. Em bị lôi kéo.”
“Và anh là chủ mưu của vụ lôi kéo đó. Anh cần phải gặp em.” - Charlie nài nỉ.
“Anh thật là một kẻ hư hỏng. Ngay từ thời chúng ta sống ở London trong suốt những ngày còn đi học, anh đã luôn bắt em làm toàn điều xấu xa rồi.”
“Đấy là vì anh luôn biết sâu bên trong sâu thẳm con người em muốn được hư hỏng. Thừa nhận đi, em muốn anh đưa em bay tới Ấn Độ, dội lên người em những viên đá quý, và làm tình với em suốt cả cuối tuần trong cung điện.”
“Thôi, anh đã nói vậy thì…”