← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI HAI SÂN BAY CHANGI, SINGAPORE

Khi Nick đẩy chiếc xe chở hành lý vào sảnh đến của Ga số 3, anh thấy một gương mặt quen thuộc đang giơ cao tấm biển ghi dòng chữ Giáo sư Nicholas Young, Esq, Phd. Hầu hết mọi người ở sân bay đều coi anh chàng cầm tấm biển—mặc chiếc áo ba lỗ ACS màu vàng bạc phếch, quần đi bộ Adidas màu xanh nước biển, và dép lê—như một tay lướt ván nào đó được thuê làm tài xế thay thế chứ không phải là người thừa kế của một trong những gia sản lớn nhất Singapore.

“Cậu làm cái gì ở đây thế?” - Nick vừa hỏi vừa ôm lấy người bạn thân Colin Khoo.

“Từ năm 2010 đến giờ cậu đã trở lại đây đâu. Tớ không thể để cậu tới mà không có một bữa tiệc chào đón ra trò được.” - Colin vui vẻ đáp.

“Nhìn cậu kìa! Vẫn rám nắng như ngày nào và lại còn để tóc búi nữa chứ! Bố cậu nghĩ sao về vẻ ngoài này?”

Colin cười nhăn nhở. “Ông ấy ghét cay ghét đắng. Ông bảo tớ giống như một thằng nghiện ma túy, và nếu đây là những năm 1970 và tớ đến sân bay Changi thì chắc rằng ngài Lý sẽ đích thân đến Cục Di trú, túm lấy tai tớ và kéo đến cửa hiệu cắt tóc gần nhất rồi cạo cho tớ thành botak 24* luôn!”

Họ vào chiếc thang máy bằng kính xuống tầng B2, nơi xe của Colin đang đậu sẵn.

“Dạo này cậu lái cái gì vậy? Đây là xe Porsche Cayene à?” - Nick hỏi khi Colin giúp anh chất hành lý lên đằng sau chiếc xe SUV.

“Không, đây là chiếc Macan đời mới của năm 2016. Thực ra thì tới tháng Ba này nó mới được ra mắt, nhưng họ cho tớ bản lái thử đặc biệt này.”

“Hay đấy.” - Nick nói, mở cửa bên ghế phụ. Có một chiếc áo choàng bằng vải cashmere trên ghế.

“Ồ, cứ vứt nó ra đằng sau đi. Của Minty đấy. Mỗi lần ngồi đằng trước là cô ấy lại lạnh cóng. Cô ấy gửi tình yêu của mình, nhân tiện nói luôn—cô ấy đang ở khu nghỉ dưỡng của mẹ tại Bhutan, một nơi tu tập thiền đạo.”

“Nghe hay đấy. Cậu không muốn đi cùng cô ấy à?”

“Khồng, cậu biết não tớ hoạt động kiểu gì rồi đấy. Tớ là ADHD toàn tập—kiếp này không thể nào thiền nổi. Hình thức thiền của tớ dạo này là võ Muay Thai.” - Colin vừa nói vừa lùi ra khỏi chỗ đỗ xe với tốc độ có vẻ như khoảng 90km/h.

Cố gắng để không hoảng, Nick hỏi, “Vậy là có vẻ như Araminta đã ổn hơn?”

“Ừ… đại loại thế.” - Colin ngập ngừng đáp.

“Thế thì tốt quá. Tớ biết gần đây mọi chuyện đã trở nên khó khăn.”

“Đúng vậy, cậu biết rồi còn gì—trầm cảm đến từng đợt. Và lần sẩy thai này thực sự đã kéo tuột cô ấy xuống mất một thời gian. Cô ấy đang cố gắng đối xử tốt với bản thân, tu tập các thứ, và giảm bớt công việc lại. Bây giờ cô ấy đang gặp một bác sĩ tâm lý cực giỏi, mặc dù bố mẹ cô ấy không vui lắm với điều đó.”

“Vẫn vậy à?”

“Ừ, bố Minty bắt bác sĩ của cô ấy ký vào chồng NDA to tổ bố này, mặc dù cậu biết là tất cả mọi bác sĩ tâm lý đều bị ràng buộc bởi điều khoản bảo mật. Nhưng Peter Lee cần đảm bảo rằng tay bác sĩ sẽ không bao giờ thừa nhận rằng Minty là khách hàng của ông ta, hoặc cô ấy sẽ không bao giờ cần tới một thứ đáng xấu hổ như là điều trị.”

Nick lắc đầu. “Điều làm tớ ngạc nhiên là ở đây vẫn còn coi bệnh tâm thần là điều hết sức ô nhục.”

“‘Ô nhục’ có nghĩa là điều gì đó tồn tại nhưng xã hội mang định kiến về nó. Ở đây, mọi người đều phủ nhận dù rằng nó vẫn tồn tại!”

“Thì đó, điều này giải thích tại sao cậu không bị nhốt lại.” - Nick tưng tửng nói.

Colin đấm đùa Nick một cái. “Thật tuyệt khi được gặp cậu, được nói to những điều này ra!”

“Chắc là còn người khác để cậu có thể trò chuyện chứ?”

“Chẳng ai muốn nghe nói rằng Colin Khoo và Aramita Lee gặp bất cứ rắc rối nào cả. Bọn tớ quá giàu để không gặp phải vấn đề gì. Bọn tớ là cặp đôi vàng, phải không nào?”

“Các cậu là cặp đôi vàng chứ còn gì nữa. Và tớ đã được thấy những hình ảnh chứng minh cho điều đó!”

Colin khịt mũi, nhớ đến bức ảnh thời trang đáng hổ thẹn chụp cho Elle Singapore khi anh mặc giống như James Bond còn Araminta thì sơn vàng từ đầu tới chân. “Sai lầm lớn nhất của đời tớ là chụp bức hình đó! Tớ sẽ không bao giờ quên được điều đó. Cậu biết đấy, hôm kia tớ đang đi đái trong nhà vệ sinh ở Paragon thì một tay ở buồng đái bên cạnh bỗng nhìn tớ và nói, “Wahlao! Chẳng phải anh là Thần Vàng hay sao?’”

Nick bật cười lớn. “Vậy cậu có cho hắn số điện thoại không?”

“Mẹ nhà cậu!” Colin đáp. “Thật lạ nha, cậu có đoán được ai là bạn thân của Minty thời gian gần đây không? Kitty Pong!”

“Kitty! Thật sao?”

“Ừ, cô ta là người kết nối Minty với bác sĩ tâm lý đấy. Tớ nghĩ là do Kitty không phải dân ở đây—cô ta không có những quan niệm như bọn tớ, còn Araminta thì cảm thấy rằng có thể trò chuyện thẳng thắn với cô ta bởi vì cô ấy hoàn toàn được giải phóng khỏi cái vòng nhỏ chật chội của bọn tớ. Cô ta không tới Raffles, MGS, hay SCGS 25* , và cũng không phải là thành viên của Câu lạc bộ Churchill. Cô ấy giao lưu với đám tỉ phú người nước ngoài.”

“Thế mới phù hợp chứ. Bây giờ cô ấy là bà Jack Bing mà.”

“Ừ, tớ cảm thấy có đôi chút tiếc cho Bernard Tai. Từ chỗ một thằng ngốc, anh ta đã trở thành một người cha tốt, theo như tớ nghe thấy. Nhưng anh ta đã hoàn toàn mang vạ vào thân vì Kitty. Tớ không nghĩ rằng anh ta lại lường được chuyện Jack Bing sẽ xảy ra. Này, con gái anh ta thế nào rồi ấy nhỉ?”

“Colette ư? Biết thế quái nào được. Sau khi cô ta cho đầu độc Rachel, bọn tớ tránh xa cô ta ra. Tớ muốn theo kiện cô ta, cậu biết đấy. Nhưng Rachel không chịu nghe.”

“Hmm… Rachel hẳn là mẫu người biết tha thứ.”

“Thì đúng thế. Và đấy là lý do tại sao tớ lại ở đây. Tớ nhận được chỉ thị cụ thể phải quay về và làm lành với Ah Ma.”

“Vậy ra đây là điều mà cậu muốn?”

Nick ngưng lại một lát. “Tớ không chắc lắm, thành thật mà nói là như vậy. Một phần trong tớ cảm thấy tất cả những chuyện này đã xảy ra từ đời nảo đời nào rồi. Cuộc sống thường ngày của bọn tớ cũng chẳng liên quan gì tới bất cứ điều gì xảy ra ở đây. Một mặt, tớ chẳng thể nào quên đi được cách người ta đối xử với Rachel và việc bà tớ không tin tưởng tớ, nhưng mặt khác, chuyện bà có chấp nhận tớ hay không bây giờ lại chẳng liên quan gì cả.”

“Rốt cục thì dường như mọi thứ đều chả liên quan gì đến nhau trước mất mát.” - Colin vừa nói vừa lước nhanh lên đại lộ East Coast. “Vậy tớ đưa cậu về thẳng chỗ đó, hay cậu có muốn ăn cái gì đã không?”

“Cậu biết đấy, đã muộn rồi nên có lẽ tớ nên về thẳng nhà. Chắc là ở đó sẽ có thức ăn cho chúng ta. Khi mà mọi người đều về đây cả thì tớ nghĩ là nhân viên nhà bếp của Ah Ching hẳn phải đang khuấy thức ăn không ngừng nghỉ.”

“Được thôi. Tyersall Park thẳng tiến! Tớ sắp sửa được chứng kiến hàng trăm xiên thịt nướng chờ sẵn tớ ở đấy. Cậu biết đấy, không phải là tớ bơm vá gì cậu đâu, nhưng tớ thích bà cậu. Bà ấy lúc nào cũng tốt với tớ. Cậu còn nhớ cảnh tớ chạy trốn khỏi nhà sau khi bà dì ghẻ dọa sẽ gửi tớ sang trường nội trú ở Tasmania, còn bà cậu thì cho bọn mình trốn trên ngôi nhà cây ở Tyersall Park không?”

“Đúng rồi! Và sáng nào bà cũng bắt đầu bếp gửi một giỏ đầy đồ ăn sáng ngon lành lên cây.” - Nick phụ họa.

“Ý tớ là vậy đó! Mọi liên tưởng của tớ về bà cậu đều xoay quanh đồ ăn. Tớ sẽ không bao giờ quên món chee cheong fun và char siew bao đựng trên khay tre, và món roti prata mới nướng! Chúng ta được thết đãi như vua ở trên đó! Sau này khi bị đưa về nhà, tớ cứ muốn tìm bất cứ cái cớ nào để được chạy trốn lên ngôi nhà trên cây đó một lần nữa. Đầu bếp nhà tớ chẳng là gì so với đầu bếp nhà cậu cả!”

“Haha! Tớ nhớ là cậu bỏ nhà đi nhiều lần lắm cơ mà.”

“Đúng vậy. Mụ dì ghẻ nhà tớ khiến cho cuộc đời quá ư là khốn khổ. Cậu chỉ bỏ nhà đi có một lần, nếu như tớ nhớ đúng.”

Nick gật đầu khi kí ức bắt đầu trải ra trong tâm trí anh, đưa anh về thời còn là một cậu bé tám tuổi…

Họ đang ăn dở bữa tối, chỉ ba người với nhau. Bố cậu, mẹ, và cậu, trong căn phòng ăn sáng đằng nhà bếp, như những lúc bố mẹ cậu không đãi khách trong phòng ăn chính thức. Thậm chí anh vẫn còn nhớ họ ăn món gì đêm đó. Bak ku teh. Cậu rưới quá nhiều thứ nước xuýt béo ngậy, thơm lừng đó lên cơm, vì vậy nó trở nên lõng bõng và cậu không muốn ăn nữa, nhưng mẹ cậu nhất quyết bắt cậu phải ăn hết bát đó rồi mới được lấy tiếp. Bà cáu giận hơn thường lệ - có vẻ như cả bố mẹ cậu đều đã quá căng thẳng suốt mấy hôm đó.

Có ai đó phóng xe trên lối đi, rất nhanh, và thay vì đỗ xe bên cạnh cổng vòm đằng trước nhà như mọi vị khách khác, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy tới phía sau ngôi nhà, dừng lại đằng sau garaga. Nick nhìn ra cửa sổ và thấy cô Audrey, bạn thân của bố mẹ cậu, bước ra khỏi chiếc Honda Prelude. Cậu thích cô Audrey, cô luôn làm món nyonya kuey ngon nhất trần đời. Phải chăng cô lại mang tới món gì ngon lành để tráng miệng cho tối nay? Cô lao qua cánh cửa hậu, và lập tức Nick thấy rằng gương mặt cô Audrey sưng húp, thâm tím, môi chảy máu. Ống tay áo khoác của cô bị rách, và trông cô thực sự choáng.

“Alamak, Audrey! Có chuyện gì vậy?” - Mẹ cậu thở hổn hển, trong lúc mấy cô hầu gái lao vào phòng.

Audrey không đếm xỉa gì tới bà, mà nhìn chằm chằm vào bố cậu, Philip. “Hãy nhìn xem chồng tôi đã làm gì với tôi này! Tôi muốn anh thấy con quái vật kia đã làm gì với tôi này!”

Mẹ cậu chạy bổ đến bên cạnh cô Audrey. “Desmond làm điều này ư? Ôi lạy Chúa tôi!”

Bố cậu đứng dậy khỏi bàn. “Nicky, đi lên gác ngay!”

“Nhưng bố—”

“NGAY!” - Bố cậu quát lên.

Ling Jeh chạy tới bên cạnh Nick và dẫn cậu ra khỏi phòng ăn.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Cô Audrey có sao không?” - Nick lo lắng hỏi.

“Đừng lo lắng về cô ấy, cứ đi về phòng cậu đi. Tôi sẽ chơi domino với cậu.” - Bà vú trả lời bằng giọng Quảng Đông dịu dàng và đẩy cậu lên gác.

Họ ngồi đó trong phòng cậu khoảng mười lăm phút. Ling Jeh bày domino ra, nhưng cậu quá phân tâm với những âm thanh vang lên từ dưới lầu. Cậu có thể nghe thấy những tiếng la hét nghẹn ngào của một người phụ nữ đang khóc. Là mẹ, hay là cô Audrey? Cậu chạy ra đầu cầu thang và nghe thấy tiếng cô Audrey hét lên, “Chỉ vì các người là người nhà Young mà nghĩ rằng các người được phép đi lung tung và lang chạ với bất cứ ai hay sao?”

Cậu không tin vào tai mình. Chưa bao giờ cậu nghe thấy một người lớn nào dùng từ tục tĩu như vậy. Từ đó có nghĩa là gì?

“Nick, trở lại phòng ngay lập tức!” - Ling Jeh quát lên và lôi cậu trở lại vào phòng. Bà đóng chặt cửa và bắt đầu chạy quanh, vội vàng đóng mấy khung cửa sổ có che rèm và bật máy lạnh lên. Bỗng nhiên tiếng cóc cóc quen thuộc của một chiếc xe taxi cũ vang lên khi ì ạch leo lên con đường dốc. Nick chạy tới chỗ mái hiên và khi nhoài người ra, cậu có thể thấy chú Desmond—chồng của cô Audrey—đang nhảy bổ ra khỏi xe taxi. Bố cậu bước ra ngoài, và cậu có thể nghe thấy tiếng họ cãi nhau trong bóng tối, chú Desmond thì cãi, “Cô ta nói láo! Em nói cho anh biết, toàn là lời nói láo!” trong khi bố cậu lẩm bẩm điều gì đó và rồi bỗng nhiên, cất giọng một cách mạnh mẽ. “Không phải trong nhà tao. KHÔNG PHẢI TRONG NHÀ TAO!”

Đã có lúc chắc là cậu ngủ thiếp đi. Cậu tỉnh dậy, không biết lúc đó là mấy giờ rồi. Ling Jeh đã rời phòng, và máy lạnh đã được tắt nhưng mấy khung cửa sổ che rèm vẫn đóng. Cảm giác nóng đến khó thở. Cậu thận trọng cạy cửa và nhìn thấy bên kia tiền sảnh vệt sáng dưới cánh cửa phòng bố mẹ cậu. Cậu có dám rời phòng mình hay không? Hay là họ sẽ lại lớn tiếng với nhau? Cậu không muốn nghe thấy họ cãi nhau—cậu biết cậu không được phép nghe như vậy. Cậu cảm thấy khát, vì vậy cậu bước ra tới đầu cầu thang nơi đặt chiếc tủ lạnh luôn có đá và một ca nước. Khi mở chiếc tủ lạnh ra và đứng trước nó, cảm nhận hơi mát phả lên cơ thể, cậu nghe thấy tiếng nức nở từ phòng bố mẹ. Bò đến bên cánh cửa, cậu nghe thấy tiếng mẹ bỗng hét lên, “Thách anh dám! Thách anh dám! Anh sẽ thấy tên mình nổi bật trên các trang nhất ngày mai luôn.”

“Thấp cái giọng xuống!” - Bố cậu giận dữ quát lại.

“Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ hủy hoại cái tên quý giá của anh! Những gì tôi đã phải chịu đựng gia đình anh bao nhiêu năm nay! Tôi sẽ bỏ đi. Tôi sẽ bỏ đi cùng với Nicky tới Mỹ và anh sẽ không bao giờ được gặp lại nó nữa!”

“Nếu cô đưa con trai tôi đi tôi sẽ giết cô!”

Nicky có thể cảm thấy tim mình đập thình thịch. Từ trước tới nay chưa bao giờ cậu thấy bố mẹ mình giận dữ thế này. Cậu chạy về phòng, lột bộ pajama ra và mặc vào chiếc áo thun có cổ và chiếc quần sooc đá bóng. Cậu lấy hết chỗ tiền ang pow dành dụm trong chiếc két sắt nhỏ của mình ra—790 đô la—và chộp lấy cây đèn pin màu bạc, nhét nó vào lưng quần sooc. Cậu đi ra khỏi cánh cửa dẫn tới mái hiên, nơi có cây ổi lớn phủ lên tầng hai. Cậu ôm chặt lấy một nhánh lớn, đu người lên thân cây, rồi nhanh chóng tụt xuống đất như đã từng làm hàng trăm lần trước đây.

Nhảy lên chiếc xe đạp mười tốc độ của mình, cậu guồng chân đạp ra khỏi garage và xuống Tudor Close. Cậu có thể nghe thấy tiếng những con chó Alsatian bên nhà hàng xóm bắt đầu sủa, và điều đó chỉ làm cậu đạp nhanh chân hơn mà thôi. Cậu lao xuống con dốc dài đường Harlyn cho đến khi gặp đường Berrima. Tại ngôi nhà thứ hai bên phải, cậu dừng lại trước cánh cổng điện cao bằng thép và nhìn quanh. Hàng rào bê tông có cắm mảnh chai ở trên đầu, nhưng cậu vẫn tự hỏi không biết mình có thể trèo lên nổi không, rồi bám lấy gờ và đẩy mình qua nhanh để khỏi bị cứa đứt. Cậu vẫn đang hết hơi do chạy trốn. Một lính gác người Malaysia bước ra khỏi buồng gác bên cạnh cánh cổng, ngạc nhiên khi thấy một cậu bé đứng đó vào lúc hai giờ sáng.

“Cậu muốn gì vậy nhóc?”

Người lính gác đêm này không biết cậu. “Cháu cần phải gặp Colin. Chú có thể báo với cậu ấy rằng Nicky đang ở đây được không?”

Người lính gác bối rối trong giây lát, nhưng rồi anh vẫn vào buồng gác và nhấc điện thoại lên. Vài phút sau, Nick có thể nhìn thấy ánh điện sáng lên trong nhà, và cánh cổng sắt bắt đầu trượt sang để mở cùng với một tiếng va khe khẽ. Khi Nick bước theo lối đi về phía ngôi nhà, đèn hành lang bật sáng và cánh cửa chính mở ra. Bà nội người Anh của Colin, bà Winifred Khoo, người luôn khiến cậu nghĩ tới một phiên bản mập hơn của Margaret Thatcher, đứng ở cửa ra vào mặc chiếc váy chần bằng lụa trái đào.

“Nicholas Young! Mọi chuyện không sao chứ?”

Cậu chạy ào tới chỗ bà và hổn hển thốt lên, “Bố mẹ cháu đánh nhau! Họ muốn giết lẫn nhau, và mẹ cháu muốn đưa cháu đi xa!”

“Bình tĩnh, bình tĩnh nào. Không ai đưa cháu đi đâu hết.” - Bà Khoo nhẹ nhàng nói, vòng tay ôm lấy cậu. Nỗi căng thẳng dồn nén suốt đêm bật ra, và cậu bắt đầu khóc như mưa như gió.

Nửa giờ sau, khi cậu ngồi trên chiếc ghế ngang trong thư viện trên gác, thưởng thức món kem vanilla có ga cùng với Colin, thì Philip và Eleanor Young đến dinh thự nhà Khoo. Cậu có thể nghe thấy giọng nói lịch thiệp của họ khi nói chuyện với Winifred Khoo trong phòng khách dưới lầu.

“Tất nhiên là con trai chúng tôi đã phản ứng quá mức. Tôi nghĩ rằng thằng bé bỏ chạy vì trí tưởng tượng của nó.”

Cậu có thể nghe thấy tiếng mẹ cười lớn, nói bằng thứ giọng Anh mỗi khi bà trò chuyện với người phương Tây.

“Dù sao đi nữa thì tôi vẫn nghĩ rằng có lẽ thằng bé nên ở lại đây qua đêm.” - Winifred Khoo nói.

Đúng lúc đó, mọi người nghe thấy tiếng một chiếc xe nữa đỗ lại ở lối đi phía trước. Colin bật tivi lên, cho thấy một màn hình camera an ninh chiếu cảnh một chiếc Limousin Mercedes 600 Pullman màu đen oai vệ chạy tới cửa trước. Một Gurkha cao lớn mặc đồng phục nhảy ra và mở cánh cổng dành cho khách.

“Đấy là Ah Ma của cậu!” - Colin phấn khởi nói, và hai cậu bé chạy tới lan can để nhìn trộm xem chuyện gì xảy ra dưới lầu.

Bà Su Yi bước vào nhà cùng với hai người hầu gái đi theo, và bà vú của Nick, Ling Jeh, cũng đột ngột xuất hiện, cắp theo ba chiếc hộp lớn đựng bánh trung thu. Nick nghĩ chắc hẳn Ling Jeh đã báo cho bà cậu biết chuyện xảy ra ở nhà. Ngay cả khi bây giờ làm việc cho bố mẹ cậu, lòng trung thành tuyệt đối của bà ấy vẫn luôn dành cho Su Yi.

Đeo cặp kính màu thương hiệu, bà Su Yi mặc bộ vest lanh màu hồng thanh lịch cùng chiếc áo khoác cao cổ diềm đăng ten, trông cứ như vừa đi phát biểu ở Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc về. “Tôi phải xin lỗi vì đã làm phiền mọi người như thế này.” - Cậu nghe bà cậu nói với Winifred bằng thứ tiếng Anh chuẩn. Nick không biết là bà nội mình có thể nói tiếng Anh tốt đến vậy. Cậu thấy bố mẹ mình đứng sang một bên với vẻ mặt sững sờ, kiềm chế.

Ling Jeh trao cho Winifred chồng hộp thiếc vuông vắn.

“Ơn Chúa, thứ bánh nổi tiếng của Tyersall Park! Bà thật là hào phóng quá!” - Winifred nói.

“Có gì đâu. Tôi rất lấy làm cảm kích khi bà gọi cho tôi. Giờ thì Nicky đâu rồi?” - Bà nội cậu hỏi. Nick và Colin chạy trở lại thư viện, giả vờ như không hề nghe thấy gì cho đến khi hai đứa được bà vú của Colin đưa xuống lầu.

“Nicky, con đây rồi!” - Bà nội cậu nói. Bà đặt tay lên vai cậu và nói, “Giờ thì hãy cảm ơn bà Khoo đi nào.”

“Cháu cảm ơn bà Khoo. Chúc ngủ ngon, Colin!” - Cậu vừa nói vừa toe toét cười, trong lúc bà dẫn cậu ra cửa trước vào chiếc xe Mercedes. Bà lên xe sau cậu, và Ling Jeh cũng vào, ngồi trên chiếc ghế gấp ở hàng giữa chiếc limousine dài cùng với mấy người hầu gái. Khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, bố cậu chạy ra. “Mẹ, mẹ định đưa Nicky tới…”

“Wah mai chup!” 26* Su Yi nói gọn lỏn, quay đi trong lúc người cận vệ đóng chặt cửa lại.

Khi chiếc xe ra khỏi dinh thự Khoo, cậu hỏi bà nội bằng tiếng Quảng Đông, “Chúng ta đi về nhà bà ạ?”

“Đúng vậy, ta đưa con về Tyersall Park.”

“Con được ở đó bao lâu?”

“Con muốn ở bao lâu thì ở.”

“Bố mẹ có tới tìm con không?”

“Chừng nào họ biết cách xử sự thì được.” – Bà Su Yi trả lời. Rồi bà nội vươn tay ra, kéo cậu lại gần, và cậu nhớ là lúc đó cậu thấy ngạc nhiên với cử chỉ này, với sự mềm mại của cơ thể bà khi cậu dựa vào người bà trong khi chiếc xe hơi lắc lư chạy trên con đường tối tăm đầy lá.

Và bây giờ trong thoáng chốc, Nick lại thấy mình trên con đường tối tăm đó, hơn hai thập kỷ sau, với Colin đằng sau tay lái chiếc xe Porsche. Khi chiếc xe rẽ dọc đại lộ Tyersall, Nick cảm giác như anh biết từng khúc quanh, từng ổ gà của con đường - cú nghiêng đột ngột khiến tầm mắt của họ ngang với những thân cây cổ thụ xù xì, những tán lá phủ dày đặc khiến nơi này mát rượi ngay cả trong những ngày nóng nực nhất. Chắc hẳn anh đã đi bộ hoặc đạp xe dọc lối đi hẹp này hàng ngàn lần khi còn là một đứa trẻ. Lần đầu tiên anh nhận ra mình đang háo hức được trở về nhà, và nỗi đau anh cảm nhận trong mấy năm vừa qua đang phai mờ dần. Dù cho không nhận ra điều đó thì anh cũng đã tha thứ cho bà nội mình rồi.

Chiếc xe dừng lại trước cánh cổng quen thuộc của Tyersall Park, và Colin phấn khởi thông báo với người lính gác đang tới gần, “Xe chở Nicholas Young.”

Gurkha đội khăn vàng liếc qua cửa sổ trước nhìn hai người rồi nói, “Tôi xin lỗi, nhưng đêm nay chúng tôi không tiếp thêm bất cứ khách nào nữa.”

“Chúng tôi không phải khách. Đây là Nicholas Young cơ mà. Đây là nhà của bà nội anh ấy.” - Colin cương quyết.

Nick vươn người ra phía ghế lái, cố gắng nhìn rõ hơn người lính gác. Anh không nhận ra người này, chắc hẳn anh ta bắt đầu làm việc cho Tyersall Park sau lần cuối cùng anh tới đây. “Này, tôi không nghĩ là chúng ta đã từng gặp nhau. Tôi là Nick, mọi người đang chờ tôi trên nhà.”

Người lính gác quay đi và trở lại chòi gác một lúc. Anh ta quay lại cùng với một tập giấy màu nâu và bắt đầu lướt qua các trang. Colin quay sang Nick và cười khúc khích vẻ hoài nghi. “Cậu có tin được điều này không?”

“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thấy tên anh nào ở đây cả, và thời điểm này chúng tôi phải đề cao cảnh giác. Tôi e rằng sẽ phải yêu cầu các anh quay lại.”

“Xem nào, có Vikram ở đây không? Anh có thể vui lòng gọi Vikram được không?” - Nick hỏi, bắt đầu mất kiên nhẫn. Vikram, người phụ trách đơn vị bảo vệ trong suốt hai thập niên qua, sẽ nhanh chóng chấm dứt sự ngớ ngẩn này.

“Đại úy Ghale giờ này đã hết ca rồi. Anh ấy sẽ trở lại vào tám giờ sáng mai.”

“Vậy thì gọi cho anh ấy đi, hoặc gọi cho bất cứ người phụ trách nào đang trực ấy.”

“Thế thì là trung sĩ Gurung.” –N gười lính gác nói, rút bộ đàm ra. Anh ta bắt đầu nói bằng tiếng Thepali vào máy, và vài phút sau, một sĩ quan xuất hiện từ trong bóng tối, hẳn là đến từ chòi gác chính phía cuối đường.

Nick lập tức nhận ra anh ta. “Này Joe, tôi đây, Nick đây! Anh bảo bạn anh cho chúng tôi qua với?”

Người lính vạm vỡ trong bộ đồng phục màu olive được hồ cứng bước tới cửa sổ bên phía ghế phụ với nụ cười rạng rỡ. “Nicky Young! Thật tuyệt khi được gặp lại anh! Bao lâu rồi ấy nhỉ? Bốn, năm năm nay rồi?”

“Lần cuối tôi về là năm 2010. Đấy là lý do tại sao anh bạn này lại không biết tôi.”

Trung sĩ Gurung dựa người vào cửa sổ xe. “Nghe này, chúng tôi có lệnh đặc biệt ở đây. Tôi không biết phải giải thích thế nào, nhưng chúng tôi không được phép cho anh vào.”