← Quay lại trang sách

Chương BA SINGAPORE

Trong tất cả những năm làm việc cho gia đình nhà Young với tư cách là người phụ trách an ninh, đại úy Vikram Ghale chưa bao giờ phải đối mặt với một tình huống giống như bây giờ. Đứng trước anh tại cổng của Tyersall Park là Philip Young, con trai duy nhất của Shang Su Yi. Đây là người đã phỏng vấn và thuê anh làm công việc này cách đây ba mươi hai năm, và đây là người lẽ ra đã trở thành ông chủ tương lai của anh nếu như ông ta không dại dột gánh chịu lời thề của mẹ ông cách đây hai thập kỷ khi vô cớ đi Australia và mất đi quyền thừa kế hợp pháp đối với ngôi nhà mà ông đã lớn lên.

Thông thường thì chiếc xe Jaguar Vanden Plas màu xanh đen của Philip Young sẽ được vẫy cho qua cổng không chút chần chừ, nhưng vấn đề lại liên quan đến người ngồi bên ghế phụ đằng trước—Nicholas Young, người mà Vikram biết từ thời còn là một cậu bé. Cho tới năm năm trước, Nicky vẫn là đứa cháu được yêu quý của bà nội và là người thừa kế gần nhất của Tyersall Park. Chính thức mà nói thì anh là ông chủ trẻ của dinh thự này. Nhưng giờ thì Vikram đang phải nhận mệnh lệnh nghiêm khắc nhất là không cho Nicky vào.

Vikram biết anh phải xử lý tình huống này càng mềm dẻo càng tốt. Biết được tính bốc đồng của bà chủ Shang Su Yi, rất có thể vẫn có cơ hội bà sẽ thay đổi suy nghĩ vào giây phút cuối và trao lại quyền thừa kế tài sản cho Nicky hoặc Philip. Ơn chúa, chữ cái viết tắt tên của Philip đã tạo nên ma trận gỗ hoàng dương công phu trong vườn, còn phòng ngủ của Nicky vẫn bỏ trống và chưa ai động tới—chính xác như lần cuối cùng anh ở đó. Một trong hai người này rất có thể sẽ sớm trở thành ông chủ của anh, và anh không được xúc phạm họ.

“Tôi rất lấy làm tiếc, thưa ông Young. Ông phải thấy là tay tôi đã bị trói mất rồi. Xin đừng coi đây là việc cá nhân.” - Vikram thành thật nói, nở một nụ cười bối rối với Nick.

“Tôi hiểu. Hãy nói cho tôi biết, ai là người ra lệnh?” - Giọng Philip rất lịch sự, nhưng thể hiện rõ vẻ cáu kỉnh.

Eleanor mở toang cửa xe và giận dữ leo ra. “Vikram, chuyện vớ vẩn này là thế nào? Đừng có nói với tôi là bọn tôi không được vào nhé!”

“Thưa bà Young, như tôi vừa mới giải thích với ông Young đây, cả hai ông bà đều hết sức được chào đón vào. Nhưng tôi nhận được nghiêm lệnh là không được cho Nicky vào. Tôi đã kiểm tra lại sau khi cậu ấy vừa mới đặt chân tới đây đêm qua trong khi tôi nghỉ trực. Người ta trả lời là không, tuyệt đối không được.”

“Người ta là ai? Ai ra lệnh cho anh? Bà Su Yi giờ là người thực vật rồi… bà ấy không thể nói gì với anh được!”

“Xin bà thứ lỗi, thưa bà Young, nhưng phu nhân Young không phải là người thực vật!” - Vikram lắp bắp.

Nick hạ cửa sổ xe xuống. “Mẹ, bố, tại sao bố mẹ không vào đi còn con sẽ… ”

“Im lặng, lah!” - Eleanor xua xua tay trước mặt Nick. “Vikram, mấy năm qua anh đã kiếm được bao nhiêu tiền từ những lời khuyên chứng khoán của tôi thế? Sino Land, Keppel Corp, Silverlake Axis. Hừ! Tôi thề có Chúa sẽ không bao giờ mách cho anh câu nào nữa luôn. Tôi đã khiến anh trở nên giàu có, và đây là cách anh trả ơn chúng tôi hay sao? Mongkali kow sai!” 46*

Vikram thở dài, tìm cách thoát khỏi tình trạng sa lầy này. “Tại sao tôi không gọi lên nhà một lần nữa và có thể ông bà sẽ nói chuyện trực tiếp với bà Victoria?”

Philip đã hết sạch kiên nhẫn. “Không, Vikram, như thế là quá đủ rồi. Đây cũng là nhà tôi, và tôi sẽ không nhận lệnh từ em gái tôi! Nếu mẹ tôi không muốn gặp Nicky, bà ấy có thể bảo với tôi. Thằng bé sẽ không vào phòng bà ấy trừ phi được gọi. Nhưng tôi sẽ không để cho con tôi phải chờ ở cổng như một thằng ăn mày được. Cứ gọi lên nhà nếu anh muốn, nhưng chúng tôi sẽ cùng vào cả.”

Philip trở lại ghế lái và nổ máy. Vikram đứng khoanh tay trước cánh cổng sắt rèn màu xám, còn Philip chầm chậm nhích xe về phía cổng cho đến khi cản trước suýt chạm vào đầu gối người lính gác cao lớn. Những người lính gác khác đứng yên, không biết phải làm gì.

Năm, bốn, ba, hai, một. Vikram đếm trong đầu. Mình để cho việc này diễn ra đủ lâu chưa? Philip là người tử tế, và anh biết là ông ấy sẽ không kiếm chuyện với anh. Theo như anh được biết, để cho ba người bọn họ vào sẽ không có mối nguy nào về mặt an ninh cả. Đấy chỉ là mâu thuẫn gia đình, và bây giờ anh đã thực hiện nghĩa vụ của mình và thể hiện rất tốt, anh sẽ phải tránh đường thôi. Anh tránh chiếc xe bằng một bước chân và ra lệnh cho người của mình, “Mở cổng!”

Philip giận dữ nhấn lên chân ga và phóng tốc lực trên con đường trải sỏi. Khi con đường rẽ sang cổng chính tòa nhà, một cảnh tượng cực kỳ khó hiểu mở ra trước mắt họ. Xếp trên bãi cỏ trước sân là mấy hàng ghế dựa sắt rèn được che bằng những cây dù lụa đủ màu. Hầu hết các thành viên trong gia đình ở tại Tyersall Park - Victoria Young, nhà Aakara, và nhà Cheng - đều đang ngồi xem một trận đấu cầu lông đôi với mấy vị khách mời như giám mục See Bei Sien, Rosemary T’sien, và đại sứ Thái Lan. Đằng sau dãy ghế ngồi, một quầy kem cầu kỳ được bày dọc chiếc bàn bày một bát to tướng bằng pha lê đầy ắp món rượu pân hoa quả mát lạnh.

Eleanor lắc đầu với vẻ khinh bỉ. “Thật đáng xấu hổ! Mẹ các người nằm liệt giường trong khi mọi người thì ra ngoài mở tiệc trong vườn!”

“Họ phải làm gì bây giờ? Quỳ suốt ngày bên giường mẹ và cầu nguyện à?” - Philip hỏi.

“Ồ, ông giám mục ở đây! Chí ít thì ông ấy cũng phải ở trong nhà cầu nguyện cho mẹ thay vì ăn kem hoa quả chứ.”

“Mẹ ghét cay ghét đắng ông ta. Lý do duy nhất ông ta ở đây là vì Victoria vẫn mê đắm với ông ta. Nó đã như vậy từ thời ở NUS 47* rồi.”

“Ôi lạy Chúa tôi... sao em không bao giờ biết điều này? Đây là lý do tại sao con bé lúc nào cũng khó chịu với bà See.”

“Mẹ, mẹ không nhận thấy là cô Victoria luôn khó chịu với bất cứ ai không có bằng tiến sĩ thần học hay sao?” - Nick cười khẽ.

Khi chiếc Jaguar dừng lại trước con đường hình tròn trước cửa nhà, Nick có thể thấy Eddie Cheng và em trai cậu ta, Alistair, đang vật nhau với dượng Taksin và Adam Aakara. Taksin, Adam, và Alistair mặc quần soóc và áo thun ngắn tay polo rất thoải mái, nhưng Eddie lại mặc hoàn toàn đồ trắng—từ chiếc áo sơ mi bằng lanh dài tay màu trắng, chiếc quần bằng lanh màu trắng gấp li cho tới đôi giày đi núi buộc dây cũng màu trắng. Nick khẽ cười khi anh nhận thấy vợ Eddie, Fiona, và ba đứa con của họ cũng đang toát mồ hôi dưới ánh mặt trời buổi chiều khi mặc những bộ đồ vải lanh màu trắng, áo len cashmere màu be buộc quanh vai, rõ ràng là theo chỉ thị của Eddie.

Khi Philip, Eleanor và Nick bước ra từ xe hơi, trận đấu bất ngờ dừng lại khi cả nhóm tụ tập trên bãi cỏ đứng nhìn những người mới đến. Trong giây lát, Nick tự hỏi không biết bây giờ những người bà con của anh có đối xử với anh khác đi hay không khi anh chính thức bị cấm cửa ở Tyersall Park. Thằng em họ Alistair lập tức thả chiếc vợt xuống và nhảy cẫng lên. “Vui quá khi gặp anh ở đây,” cậu ta nói, ôm chầm lấy Nick. Nick mỉm cười nhẹ nhõm - anh luôn có thể tin tưởng được ở Alistair của ngày nào.

Theo sau cậu ta là Catherine. Trong số bốn chị em nhà Young, bà luôn là người thân nhất với bố của Nick, bởi vì họ chỉ cách nhau suýt soát hai tuổi và cùng được cử đi học trường nội trú ở Anh với nhau.

“Gor Gor,” 48* - Bà nồng nhiệt nói, hôn phớt lên má Philip. “Em vừa mới tới hả?”

“Chào chị, Cat! Em tới đây sáng sớm nay. Cả gia đình ở đây hết à?”

“Tạm thời có mỗi Tak, Adam và Piya thôi. Mấy thằng kia đang lên kế hoạch để tới.”

“Em thấy là Thái Lan đang đấu với Hong Kong. Tỉ số thế nào rồi?”

“Năm hai. Đội Thái dẫn. Eddie đề nghị thi đấu, nhưng cậu ta chẳng lê nổi thân mình nữa rồi. Alistair đang cố gắng duy trì một cách đáng ngưỡng mộ, nhưng chị không nghĩ là cậu ta nhận ra rằng Tak từng chơi cho đội tuyển Olympic của Thái.”

“Quỷ tha ma bắt! Chẳng trách bác ấy đánh cho con te tua!” - Alistair rên rỉ.

Catherine hôn Eleanor một cái rồi nhìn sang Nick. “Thật vui khi được gặp cháu, Nick. Đi xa lâu quá rồi. Rachel không ở đây cùng cháu à? Bác không tin là đến giờ bác vẫn chưa gặp con bé đâu nhé.”

“Không, chỉ có mỗi mình cháu thôi.” - Nick đáp, ôm lấy bác mình. Catherine nhìn vào mắt anh, muốn nói điều gì đó, nhưng Victoria đã rảo bước đến nhóm của họ trước khi bà tiếp tục.

“Gor Gor.” Victoria gật đầu gọn lỏn với anh trai mình trong khi giận dữ quạt mát bằng một chiếc quạt gỗ chạm khắc. Rồi bà nhìn Nick và nói, “Cô e là cháu không thể vào trong nhà được. Đừng coi đây là chuyện cá nhân nhé.”

“Vậy thì cháu sẽ coi nó là cái gì đây?” - Nick nói cùng một nụ cười chế giễu.

Eleanor lên tiếng. “Chuyện này thật là lố bịch! Tại sao Nicky lại không thể vào trong nhà? Nó chỉ muốn có cơ hội được xin lỗi mẹ.”

Victoria nhăn mặt thấy rõ. Ngay cả sau bốn thập kỷ, bà cũng không bao giờ quen nổi việc chị dâu gọi mẹ mình là mẹ. “Eleanor, hãy cho em biết em cần phải làm gì? Mấy người cần phải biết mẹ thế nào chứ. Em chỉ làm theo mong muốn của bà ấy thôi.”

Philip nhìn em gái mình với ánh mắt hoài nghi. “Mẹ nói rõ với em là mẹ không muốn gặp Nick à?”

“Thực ra thì mẹ bảo với Eddie.”

“Eddie! Lạy chúa lòng lành! Cô tin nó ư? Eddie vẫn luôn ghen tị với Nicky từ thời chúng còn bé xíu cơ!” - Eleanor nhạo báng.

Nghe thấy tên mình được nhắc tới trong câu chuyện, Eddie bước tới chỗ cả nhóm.

“Bác Philip, bác Elle, để cháu nói thẳng nhé. Ba ngày trước, khi cháu ở trong phòng Ah Ma, cháu bảo với bà rằng Nicky đang trên đường về. Cháu nghĩ rằng bà sẽ nguôi bớt khi biết rằng anh ấy sẽ về sửa sai, nhưng thay vào đó bà lại trở nên bực bội tới mức ngừng tim. Dì Victoria ở ngay đó khi chuyện xảy ra. Hôm đó suýt nữa thì chúng ta đã mất bà rồi.”

“Thì đó là chuyện của ba ngày trước. Tôi sẽ lên gặp mẹ bây giờ. Mẹ có thể nói thẳng vào mặt tôi nếu bà không muốn gặp Nicky nữa.” - Philip cả quyết.

“Bác thực sự định gây nguy hiểm cho tính mạng Ah Ma lần nữa hay sao?” - Eddie nói.

Philip khinh bỉ nhìn thằng cháu mình, lúc này đang ướt sũng mồ hôi, làn da ẩm ướt của cậu ta hiện ra qua những vệt lớn lùng nhùng trên bộ đồ trắng. Thật là một tay lố bịch, lúc nào cũng ăn mặc như đang thi đấu bóng cricket ở sân Lord’s. Ông chẳng tin gã lấy một giây. “Eddie, hãy để ta lo lắng cho mẹ của ta. Có lẽ bây giờ cháu nên lo cho con của cháu thì hơn.”

“Ý bác là sao?” - Eddie quay quanh và thấy mấy đứa con đang đứng bên quầy bar kem cùng với thằng anh họ Jake Moncur. Constantine, Augustine, và Kalliste đang sung sướng liếm những cây ốc quế mang theo hai viên kem, quên mất kem đang tan chảy theo bàn tay và nhỏ lên khắp bộ quần áo bằng vải lanh màu trắng.

Eddie chạy hết tốc lực về phía chúng và bắt đầu hét lên, “FI! FIONA! XEM LŨ TRẺ ĐANG LÀM GÌ KÌA! ANH ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ KEM DÂY LÊN BỘ ĐỒ LANH BRUNELLO CUCINELLI CỦA CHÚNG CƠ MÀ!”

Fiona Tung-Cheng, lúc này đang tụ tập trò chuyện với Piya Aakara và Cecilia Cheng Moncur, ngước nhìn lên trong giây lát. Cô đảo mắt và lại tiếp tục trò chuyện với mấy người phụ nữ.

Trong lúc Eddie vội vã lùa ba đứa con đi tìm Ah Ling và người phụ trách giặt giũ, Nick thay vị trí cậu ta trong trận đấu cầu lông còn bố mẹ anh thì đi vào nhà cùng với Victoria. “Hôm nay thực sự không được thêm khách nào vào thăm mẹ nữa cả.” - Victoria lẩm bẩm khi dẫn Philip và Eleanor đi theo hành lang tới căn hộ có phòng ngủ kiêm bệnh viện của bà Su Yi.

“Anh không phải là khách—anh là con trai của mẹ.” - Philip bực bội đáp.

Victoria thầm cáu với chính mình. Vâng, tôi biết anh là con trai bà ấy. Thằng con trai duy nhất. Mẹ đã nói điều này quá rõ trong suốt cả cuộc đời tôi rồi. Thằng con trai duy nhất quý báu của bà tuần nào cũng được chuẩn bị cho một bát súp tổ yến đặc biệt trong suốt cả thời thơ ấu còn lũ con gái bọn tôi chỉ được ăn vào mỗi ngày sinh nhật. Thằng con trai duy nhất của bà được may đo toàn bộ quần áo ở Savile Row trong khi bọn tôi phải tự khâu lấy váy cho mình. Thằng con trai duy nhất của bà được thưởng chiếc Jaguar có thể mở mui ngay khi vừa từ đại học trở về trong khi bọn con gái phải dùng chung chiếc Morris Minor khốn khổ. Thằng con trai duy nhất của bà muốn cưới ai thì cưới bất kể cô gái đó bình dân ra sao trong khi mỗi anh chàng mà tôi đưa về nhà đều bị coi là “không phù hợp.” Thằng con trai duy nhất của bà bỏ rơi bà để sống với những ảo tưởng về cá sấu Dundee ở Austrailia trong khi mình buộc phải ở đây và chăm sóc bà ấy lúc tuổi già sức yếu. Thằng con trai quý báu duy nhất của bà.

Khi họ tới phòng chờ chỗ bà Su Yi, Victoria bắt đầu cật vấn các cô y tá trong khi Philip và Eleanor đi vào phòng ngủ. Lúc họ vào Alix đang ngồi trong chiếc ghế bành bên cạnh giường mẹ. “Ồ, Gor Gor, anh đây rồi. Mẹ vừa mới ngủ thiếp đi. Huyết áp của mẹ lên xuống lung tung quá, vì vậy nên họ cho mẹ một liều an thần.”

Philip nhìn xuống mẹ, bỗng thấy sốc với vẻ ngoài của mẹ. Lần gần đây nhất gặp bà là hồi Giáng sinh, cách đây chưa tới năm tuần, bà vẫn còn leo thang trèo lên tận ngọn cây khế. Nhưng giờ có vẻ như bà quá nhỏ bé trong chiếc giường bệnh viện, chìm sau mớ dây nhợ lùng nhùng và máy móc xung quanh. Suốt đời ông, dường như mẹ luôn quá mạnh mẽ, quá bất khuất, ông không tài nào bắt đầu hiểu được về khả năng không còn mẹ nữa.

“Anh nghĩ đêm nay anh sẽ ở đây với mẹ.” - Ông khẽ nói.

“Thực ra chẳng ích gì đâu. Mẹ sẽ ngủ suốt đêm, và hơn nữa, các người hầu của mẹ sẽ luân phiên trực bên mẹ suốt cả đêm trong trường hợp mẹ tỉnh dậy. Cứ nửa tiếng một lần các y tá lại tới kiểm tra mẹ. Mai hẵng quay lại. Thường thì mẹ sẽ tỉnh vài giờ vào buổi sáng.” - Alix nói.

“Nếu mẹ ngủ mà không vấn đề gì thì anh sẽ ở cùng mẹ.” - Philip cố gắng cả quyết.

“Anh có chắc không? Trông anh có vẻ như cần được ngủ một lát đấy… ” - Alix bắt đầu.

Eleanor đồng ý. “Đúng rồi lah, trên chuyến bay anh cũng đâu có ngủ mấy, đúng không? Trông anh mệt mỏi quá—em có thể nhìn thấy quầng thâm dưới mắt anh rồi kìa. Nào mình về nhà và sáng sớm mai quay lại.”

Cuối cùng Philip cũng dịu lại. “Thôi được. Nhưng Alix này, em giúp anh một việc được không? Nếu mẹ dậy sớm vào bất cứ lúc nào, em bảo với mẹ là anh ở đây nhé?”

“Tất nhiên rồi.” - Alix mỉm cười.

“Và em sẽ bảo với mẹ là Nicky cũng ở đây nhé?” - Philip tấn tới.

Alix ngần ngừ một lát. Cô lo rằng chỉ cần nhắc tới Nicky là sẽ lại làm mẹ giận, nhưng cô cũng cảm nhận được rằng mẹ cần phải hàn gắn vết nứt với cậu cháu trai. Đấy là cách duy nhất để bà có thể thanh thản nhắm mắt. “Để xem đã. Em sẽ cố hết sức, Gor Gor.”