Chương BỐN SURREY, NƯỚC ANH
B ất cứ ai đủ may mắn được làm khách tại Harlinscourt đều nên thức dậy đúng giờ để ngắm mặt trời mọc trên vườn, Jacqueline Ling nghĩ khi nhấp một ngụm hồng trà cam vừa được mang tới bên giường cho cô trên chiếc khay tre chế tạo rất tinh xảo. Tựa trên bốn lớp gối lông ngỗng, cô nhìn được khung cảnh hoàn hảo với cấu trúc hoàn toàn đối xứng của những bồn hoa hình hộp, những hàng rào gỗ thông đỏ kỳ vĩ xa xa, và màn sương mai đang bay lên trên Surrey Downs. Đây chính là những khoảnh khắc tĩnh lặng mà Jacqueline thích nhất, trước khi mọi người bắt đầu tụ tập dưới lầu để ăn sáng, trong suốt những lần thường xuyên về thăm nhà Shang.
Trong tầng bình lưu loãng khí mà hầu hết các gia đình ưu tú bậc nhất châu Á đang ở, người ta đồn rằng họ nhà Shang đã bỏ rơi Singapore. Điệp khúc phổ biến là “Họ đã lớn tới mức nghĩ rằng mình là người Anh”. Mặc dù đúng là Alfred Shang thích lối sống vượt xa mức của một hầu tước trong dinh thự sáu ngàn héc ta ở Surrey, Jacqueline vẫn biết rằng thật sai lầm khi cho là ông đã chuyển toàn bộ lòng trung thành sang cho nữ hoàng và đất nước này. Sự thật đơn giản là qua nhiều thập kỷ nay, ba đứa con trai của ông (tất cả đều học ở Oxbridge, tất nhiên) đều lần lượt lấy vợ Anh (từ những gia đình quý tộc phù hợp, tất nhiên) và chọn sinh sống ở Anh. Vì vậy từ lúc mới bước qua tuổi tám mươi, Alfred và vợ, bà Mabel, buộc phải dành phần lớn thời gian trong năm ở đó—cách duy nhất để họ thường xuyên được gặp con cháu.
Là con gái của T’sien Tsai Tay và Rosemary Young T’sien, Mabel mang đậm chất Trung Hoa hơn hẳn chồng mình, vốn là người ái mộ nước Anh ngay cả trước khi sang Oxford du học cuối những năm 1950. Tại Harlinscourt, Mabel bắt đầu tạo ra một lĩnh vực thuộc trường phái suy đồi thỏa mãn các khía cạnh yêu thích của mình đối với cả phương Đông lẫn phương Tây. Để phục hồi ngôi nhà phong cách Phục Hưng thế kỷ XIX kiểu Venice do Gabriel-Hippolyte Destailleur xây dựng, Mabel thuyết phục nhà sử học nghệ thuật trang trí vĩ đại Trung Quốc Huang Pao Fan đang nghỉ hưu tiếp tục làm việc cùng với nhà trang trí huyền thoại người Anh David Hicks. 49* Kết quả là một sự kết hợp táo bạo mê hồn giữa đồ đạc hiện đại châu Âu với một vài món đồ cổ tinh tế nhất của Trung Quốc do tư nhân nắm giữ.
Harlinscourt nhanh chóng trở thành một trong những ngôi nhà tuyệt vời mà mọi người đều nhắc tới. Ban đầu, phần đông giới quý tộc ở Burke đều cho rằng thật là hết sức thô bỉ khi một người Singapore mua một trong những căn nhà tốt nhất ở Anh và tìm cách vận hành nó “theo cách cũ” cùng số nhân sự nhạt nhẽo và tất cả mọi đồ trang trí. Nhưng dù sao thì giới quý tộc có đất cũng đã nhận lời mời và sau chuyến thăm bất đắc dĩ đã phải thừa nhận rằng nhà Shang đã không làm hỏng ngôi nhà. Công việc khôi phục đã thành công tốt đẹp, vùng đất này thậm chí còn đẹp đẽ hơn, còn đồ ăn thì—đúng là thiên đường. Trong những thập kỷ sau đó, khách khứa trên khắp thế giới bắt đầu thèm muốn giấy mời của họ bởi vì người ta đồn rằng đầu bếp Marcus Sim của Harlinscourt—một kỳ tài bẩm sinh từng được Frédy Girardet đào tạo—là một thiên tài trong cả ẩm thực Pháp lẫn Hoa. Và chính ý nghĩ về bữa sáng trong sáng nay đã khiến cho Jaqueline lần lữa không muốn dậy.
Cô đi vào phòng thay đồ bên cạnh phòng ngủ và phát hiện thấy một ngọn lửa đã được nhóm lên trong lò sưởi, một bình hoa hồng Juliet mới cắt vào đã được bày trên bàn trang điểm, và bộ quần áo mà cô chọn mặc cho buổi sáng đã được treo trên giá làm ấm bằng đồng. Jacqueline xỏ vào bộ váy cộc tay fit-and-flare (thân ôm đuôi xòe-ND) màu kem bó sát người đan hoa văn hở, kinh ngạc thấy nó đã được sưởi ấm tới nhiệt độ hoàn hảo. Cô nghĩ về những cuối tuần tại các dinh thự khác ở Anh, nơi phòng ngủ cảm giác như ngăn đá tủ lạnh vào buổi sáng và quần áo như đóng băng khi cô mặc vào. Mình nghĩ đến cả Nữ hoàng cũng chẳng sống được sung sướng thế này, Jacqueline nghĩ, nhớ lại rằng trước khi Alfred và Mabel chuyển tới, mẹ đỡ đầu của cô, Su Yi, đã gửi hẳn một đội từ Tyersall Park tới để giúp đào tạo nhân sự người Anh cho đúng kiểu. Tiêu chuẩn phục vụ của châu Á được kết hợp với truyền thống nhà trang viên của Anh, và lần trước tới thăm, ngay cả bạn trai Victor của cô cũng thấy ấn tượng. Một buổi tối, giơ đôi giày Aubercy của mình lên khi họ thay đồ đi ăn tối, anh ngạc nhiên nói, “Cưng ơi, họ là mẹ nó cả dây giày của anh này!”
Sáng nay, chính những quả trứng của người đầu bếp đã làm Jacqueline ngạc nhiên nhất khi cô ngồi tại một đầu của chiếc bàn ăn rộng mênh mông ở phòng ăn sáng được Grade II Heritage đưa vào danh sách. “Ừmmmm. Làm sao mà chỉ có Marcus mới làm được món trứng tráng như thế này?” - Cô thở dài với Mabel khi chén thêm một dĩa đầy nữa.
“Đầu bếp chỗ cô làm trứng không ngon sao?” - Mabel hỏi.
“Món ốp lết của Sven thì tuyệt vời, và anh ấy có thể chần một cách hoàn hảo. Nhưng món trứng tráng này có một cái gì đó tuyệt đối thần thánh. Mịn, mượt, và độ lỏng vừa phải. Cháu mong chờ mỗi chuyến tới thăm chỉ vì chúng. Có bí quyết gì vậy?”
“Chịu—tôi chưa bao giờ động tới món trứng. Nhưng cô phải thử một chút món yu zhook 50* này. Nó được làm bằng cá bơn Dover mới bắt sáng nay.” – Bà Mabel nói.
“Là kem tươi đấy ạ. Ông Marcus dùng loại kem ngon nhất từ lũ bò Guernsey của nhà cháu để làm món trứng tráng.” - Cô bé Lucia Shang mười hai tuổi nói to từ đầu kia bàn.
“Cuối cùng—cô bé cũng lên tiếng! Đấy là lời đầu tiên cô nghe từ cháu trong suốt buổi sáng hôm nay đấy, Lucia. Giờ thì, cháu đang mê mải với cuốn sách gì vậy? Không phải là cháu vẫn đang đọc mấy cuốn tiểu thuyết ma cà rồng Đấu trường sinh tử 51* đấy chứ?” - Jacqueline hỏi.
“Đấu trường sinh tử không phải viết về ma cà rồng. Và cháu thôi đọc nó từ nhiều năm trước rồi. Bây giờ cháu đang đọc Siddhartha.”
“À, Hesse. Ông này hay phết.”
“Nghe như là Ấn Độ vậy.” – Bà Mabel nói, chun mũi với cô cháu gái.
“Sách về Đức Phật ạ.”
“Aiyah, Lucia, cháu làm cái gì mà đọc về Đức Phật vậy? Cháu là người Thiên chúa giáo, và đừng quên là chúng ta xuất thân từ một dòng rất cao quý của Hội giám lý đấy.”
“Đúng vậy, Lucia, về phía bà cố Rosemary của cháu—họ nhà Young—tổ tiên cháu thực sự là những người Thiên chúa giáo đầu tiên ở miền Nam Trung Quốc đấy.” - Jacqueline đồng ý.
Lucia trợn mắt. “Thực sự thì nếu không phải nhờ những người truyền giáo chạy như điên ở Trung Quốc sau khi nước Anh giành thắng lợi trong Chiến tranh Nha phiến thì chúng ta đã theo Phật giáo hết rồi.”
“Im lặng, lah! Đừng có mà trả treo cô Jacqueline như thế!” – Bà Mabel mắng.
“Không sao đâu, Mabel. Lucia chỉ đang nói ra suy nghĩ của mình thôi.”
Bà Mabel không bỏ qua, lẩm bẩm với Jacqueline, “Neh gor zhap zhong syun neui; zhan hai suey toh say! ” 52*
“Ah Ma, cháu hiểu từng lời bà nói đấy!” - Lucia nói với vẻ ranh mãnh.
“Hiểu gì mà hiểu. Im lặng đọc sách đi!”
Cassandra Shang, con gái Mabel (được biết tới nhiều hơn với cái tên “Đài phát thanh Á châu 1” trong giới của mình), bước vào phòng, má vẫn ửng hồng sau chuyến cưỡi ngựa buổi sáng. Jacqueline nhìn lại cô một lần nữa. Tóc của Cassandra, thường được chia đôi ra ở giữa và buộc lại thành một túm chặt ở gáy theo kiểu Frida Kahlo, được tết rối theo kiểu chẳng có gì đặc biệt dọc theo hai bên nhưng lại thả buông xuống lưng. “Cass, bao nhiêu năm rồi chị chưa nhìn thấy tóc em thả kiểu này! Kiểu này là trở lại thời Slade đây mà. Trông tuyệt lắm!”
Bà Mabel chăm chú nhìn con gái qua cặp kính hai tròng. “Chyee seen, ah! 53* † Con chẳng còn trẻ mỏ gì nữa đâu—trông lố bịch lắm.”
Cassandra thấy thèm được nói với mẹ rằng mẹ có thể bắt đầu thấy những vết sẹo đang căng da qua lớp tóc mỏng trên sọ cô, nhưng cô cưỡng lại được. Thay vào đó, cô chọn cách ghi nhận lời khen của Jacqueline. “Cảm ơn nhiều, Jac. Và trông chị vẫn hoàn hảo đến mức khó coi như mọi khi. Váy mới à?”
“Không lah! Mớ giẻ rách cũ kỹ này lâu lắm rồi.” - Jacqueline nói với giọng phản đối.
Cassandra mỉm cười, biết quá rõ Jacqueline đang mặc một bộ váy Azzedine Alaïa độc nhất vô nhị. Thậm chí vấn đề không phải là cô mặc gì—Jacqueline có kiểu đẹp khiến mọi thứ cô mặc lên người đều cực kỳ thanh lịch. Cassandra hướng về chiếc bàn búp phê, tự lấy cho mình một khoanh bánh mì, một khúc Marmite, và một ít mận tươi. Khi cô ngồi xuống đối diện Jacqueline, một người hầu bước tới, khéo léo đặt ly cappuccino (làm bằng hạt cà phê nguyên chất, xay từng mẻ nhỏ) và chiếc iPad bên cạnh cô.
“Cảm ơn anh, Paul.” - Cassandra nói, mở máy lên và nhận thấy rằng hộp thư của cô đầy một cách bất thường ở thời điểm sáng sớm như thế này. Tin nhắn đầu tiên tới từ người em họ Oliver ở London:
[email protected]: Chị xem ảnh chưa? Oy vey! Em đã có thể hình dung mẹ chị sẽ nói gì rồi…
[email protected]: Ảnh nào?
Trong lúc cô chờ câu trả lời, một tin nhắn tức thì đến từ chị dâu India Heskeith Shang. Cassandra ngẩng đầu nhìn lên từ iPad và tuyên bố với mọi người, “India vừa nhắn tin cho con—có vẻ như tối nay Casimir có buổi ra mắt triển lãm ảnh tại Central Saint Martins mà không nói cho ai biết cả. Cô ấy đang không biết là chúng ta có muốn tới và làm cho cậu bé ngạc nhiên hay không? Lucia, mẹ con muốn biết con có muốn đi London và xem những bức ảnh mới nhất của anh trai con hay không?”
“Nếu là thêm những bức ảnh bạn anh ấy nôn cà ri bên ngoài quán rượu thì cháu không quan tâm đâu ạ.” - Lucia trả lời.
“Aiyah, đừng có mà nói như vậy! Đấy là nghệ thuật. Năm ngoái Casimir đã giành được giải thưởng nhiếp ảnh đấy.” – Bà Mabel nói với Jacqueline, bảo vệ ra mặt đứa cháu trai yêu quý của mình.
Cassandra nhận thấy rằng hẳn là Oliver đang nói về những bức ảnh của Casimir. “Thì con nghĩ những bức ảnh này khá là… bạo dạn. Con vừa nhận được email từ Oliver, và có thể là cậu ta đã xem chúng rồi.”
“Ồ. Oliver đã trở lại London sao? Thằng bé cũng sẽ tới xem triển lãm ư?” - Bà Mabel hỏi.
“Con không chắc lắm, nhưng India đang bảo rằng Leonard có thể đón chúng ta bằng trực thăng trên đường từ Southampton. Tất cả chúng ta có thể cùng nhau tới lễ ra mắt và sau đó ăn tối ở chỗ Clarke’s.”
“Alamak, lại một bữa tối vô vị kiểu Anh nữa.” – Bà Mabel rên rỉ.
Cassandra kiểm tra tường Facebook của mình và đột nhiên buông ra một hơi thở gấp. “Ôi. Trời. Ơi.” Cô bưng tay che miệng, nhìn vào những bức ảnh hiện lên trên iPad. Hóa ra Oliver không hề nói tới buổi triển lãm nhỏ xíu ngớ ngẩn của Casimir. Đây là những bức ảnh cậu ta đang nói tới.
“Con đang xem cái gì vậy? Lại một câu chuyện phiếm bẩn thỉu từ một kang tao 54* không đáng tin của con chứ gì?” - Mẹ cô hỏi bằng giọng chế giễu.
“Jacqueline, chị phải xem cái này!” - Cassandra nói, chìa chiếc iPad của mình ra. Jacqueline nhìn vào màn hình và thấy ảnh Astrid đứng trên tháp canh cạnh một con voi.
“Chị không hiểu. Có gì to tát đâu?” - Jacqueline hỏi.
“Ồ, chị đang xem bức ảnh cuối cùng. Cuộn lên đi. Có cả một loạt ảnh cơ mà.”
Jacqueline vuốt tay trên màn hình, mắt cô mở to khi nhìn kỹ những bức ảnh. “Có thật không đây?”
“Với em thì có vẻ như là thật.” - Cassandra cười khúc khích.
“Ôi trời…”
“Cái gì vậy?” – Bà Mabel hỏi.
Jacqueline giơ chiếc iPad lên, và từ bên kia bàn, Mabel có thể thấy dòng tiêu đề nổi bật:
HÌNH ẢNH ĐỘC QUYỀN VỀ MÀN CẦU HÔN HOANG PHÍ CỦA GÃ KHỔNG LỒ CÔNG NGHỆ CHARLES WU VỚI BẠN GÁI ASTRID LEONG—NHƯNG CÔ ẤY VẪN ĐANG CÓ CHỒNG!
“Alamak! Để ta xem! Để ta xem!” – Bà Mabel yêu cầu một cách phấn khích. Một người hầu lặng lẽ xuất hiện bên cạnh Jacqueline. Cô trao chiếc iPad cho anh ta và anh ta ngoan ngoãn mang nó qua bên kia bàn nơi Mabel đang ngồi. Lucia, rõ ràng là không chăm chú vào cuốn Siddhartha như cô bé đang tỏ ra, chạy tới nhìn những bức ảnh cùng với bà mình và đọc to:
“Mực vẫn chưa ráo trên giấy tờ li hôn của người khổng lồ công nghệ Hong Kong Charles Wu, nhưng có vẻ như điều này không ngăn được anh sắp xếp một màn cầu hôn quá mức cho cô bạn gái xinh đẹp Astrid Leong. Màn cầu hôn triệu đô này bao gồm thuê hẳn pháo đài Mehrangarh trong truyện cổ tích ở Jodhpur, thuê hơn một trăm nhạc công và vũ công, và siêu sao Bollywood Shah Rukh Khan hát dạ khúc cho họ nghe trong khi một con voi góp phần trao chiếc nhẫn kim cương khổng lồ. Nhìn vào ảnh chụp, rõ ràng là Astrid đã đồng ý, nhưng có một vấn đề nhỏ--theo như chúng tôi được biết, người đẹp quý tộc này VẪN ĐANG LÀ VỢ của đối thủ đáng gờm, wünderkind (thần đồng) công nghệ Michael Teo.”
Mabel nghiêng mắt nhìn bức ảnh. “Aiyah, hou sau ga! 55* Chụp từ bao giờ đấy?”
“Cuối tuần trước, có vẻ như thế.” - Jacqueline nói.
“Cuối tuần trước? Nhưng chẳng phải là Astrid ở Singapore với cả gia đình hay sao?”
“Rõ ràng là cô ấy đã chuồn ra khỏi thành phố cùng với Charlie. Lạy Chúa tôi, mẹ có thể tưởng tượng được Felicity và Harry sẽ giận dữ thế nào khi nhìn thấy cái này không?” - Cassandra vừa nói vừa lắc đầu.
“Không chỉ có vậy, nhưng đây là một thảm họa cho vụ li hôn của cô ấy. Giờ thì Michael sẽ có thêm bao nhiêu là vũ khí mới. Tội nghiệp Astrid!” - Jacqueline thở dài.
Bà Mabel cáu, “Tội nghiệp Astrid cái gì chứ! Nó đáng ra phải ở bên giường bệnh của bà ngoại thay vì xuất hiện khắp nơi trên bản tin! Tay Charlie Wu đó dám cả gan cầu hôn con bé lần nữa! Thật là láo xược… vẫn tìm cách xâm lược gia đình ta! Mẹ nghĩ Felicity đã tống cổ nó nhiều năm trước rồi chứ!”
“Ồ mẹ ơi, hai người này đã yêu nhau từ ngày đầu tiên rồi. Nếu Felicity cho phép điều đó xảy ra từ đầu thì toàn bộ thảm họa Michael Teo đã không bao giờ xảy ra!” - Cassandra nói.
“Felicity đúng khi ngăn chặn chuyện vớ vẩn đó. Bọn nhà Wu thật sự không thể chấp nhận nổi! Con mẹ nhà nó mới thô bỉ làm sao—mẹ sẽ không bao giờ quên được những gì mụ đã làm với mẹ!”
“Irene Wu làm gì với cô cơ?” - Jacqueline hỏi.
Cassandra mở to mắt. “Chuyện từ đời nảo đời nào rồi mẹ. Đừng có mà khơi lại nữa chứ!”
“Con! Mẹ! Đó! Tìm! Cách! Đánh! Cắp! Thợ! May! Của! Ta! Ta tìm ra cô gái này, Minnie Pock, may vá đẹp tuyệt vời. Cô ta có một cửa hàng nhỏ bên cạnh Fitzpatrick’s trên phố Dunearn, quá ư là tiện lợi, và cô ta có thể làm nhái tất cả những bộ váy Nina Ricci, Scherrer, và Féraud mà ta thích mê!”
“Lạy chúa lòng lành, Mabel, mấy món Louis Féraud kia là đồ giả hết à? Trông giống như là đến thẳng từ cửa hàng thời trang của anh ấy ở Paris đấy chứ!” - Jacqueline nói dối.
Bà Mabel gật đầu vẻ phẫn nộ. “Ừ, ta đã lừa tất cả mọi người. Nhưng rồi mụ Irene Wu đó xuất hiện và tìm cách thuê cô gái kia làm việc trọn ngày trong căn ‘biệt thự’ tồi tàn của họ! Vì vậy nên ta phải đi thuê cô ta trọn ngày!”
“Vậy là cô thắng?” - Jacqueline hỏi.
“Ừ, nhưng lẽ ra chuyện đó đừng bao giờ nên xảy ra. Ta phải trả cho Minnie Pock gần năm mươi phần trăm những gì Irene đề nghị trả cho cô ta!”
“Hồi đấy là năm 1987 đấy mẹ. Đã đến lúc phải bỏ qua mọi chuyện rồi.” -Cassandra nói.
“Những người như họ Wu… bọn họ chẳng bao giờ biết lúc nào thì phải dừng lại cả. Và giờ thì nhìn xem chuyện gì xảy ra kìa? Lại một lần nữa bọn chúng lôi tên tuổi nhà ta xuống bùn. Nhưng mà ai đưa bài báo này cho con vậy?”
“Phu nhân Lee Yong Chien đăng lên Facebook của bà ấy.” - Cassandra trả lời.
“Phu nhân Lee Yong Chien lên Facebook ư? Ta không tin! Bà già đó thậm chí còn chẳng kẻ nổi lông mày nữa là!” – Bà Mabel thốt lên.
“Rosie, cô con nuôi mà bà ấy đối xử như nô lệ làm hết mọi việc cho bà ấy! Từ khi phu nhân Lee khám phá ra Facebook, bà ấy đăng như điên. Cứ cách ngày lại đăng, không phải bức ảnh khó chịu về lũ cháu giành được giải thưởng nào đó thì lại là ảnh về một đám tang mà bà ấy tham dự.”
“Aiyah, nếu phu nhân Lee biết về điều này thì cả Singapore cũng sẽ sớm biết thôi. Toàn bộ kakis 56* mạt chược của bà ấy sẽ phát hiện ra điều này!” – Bà Mabel phỏng đoán.
“Ah Ma, cháu nghĩ là bà chưa hiểu—đây là trên Facebook mà. Cả thế giới có thể đã thấy điều này.” - Lucia thông báo cho bà.
Bà Mabel buồn rầu tặc lưỡi. “Vậy thì ta thực sự thấy buồn cho Su Yi! Chuyện này xảy ra vào thời điểm tồi tệ nhất. Ta nghĩ Astrid là niềm hi vọng cuối cùng của bà ấy, nhưng lần lượt đứa cháu nào cũng làm bà ấy thất vọng. Làm sao mà bà ấy có thể thanh thản nhắm mắt được chứ? Chẳng trách mà bà ấy lại thay đổi di chúc một lần nữa!”
“Thật sao?” - Jacqueline và Cassandra đồng thanh thốt lên.
Jacqueline ngồi bật thẳng dậy trên ghế. “Đây là lý do tại sao Alfred vội vàng về Singapore phải không?”
Trông bà Mabel có vẻ hơi đỏ mặt. “Aiyah, lẽ ra ta không được nói gì cả.”
“Nói gì cơ? Bố nói gì với mẹ?” - Cassandra khơi chuyện, dướn người về phía trước vẻ đề phòng.
“Không có gì, không có gì!” - Bà Mabel khẳng định.
“Mẹ, mẹ nói dối rất dở. Rõ ràng là mẹ biết điều gì đó. Thôi nào, nói ra đi!”
Mabel nhìn xuống bát cháo của mình, vẻ mâu thuẫn.
“Ồ nào, ép cô ấy có ích gì đâu. Sau bao nhiêu năm nay, mẹ em vẫn đâu có tin chúng ta. Buồn ghê.” - Jacqueline thở dài, dành cho bà Mabel cái nhìn nghiêng quyến rũ.
“Thấy mẹ làm gì chưa? Mẹ vừa xúc phạm Jacqueline đấy!” - Cassandra trách mẹ.
“Hiyah! Hai đứa này! Ta biết là cả hai đứa đều to mồm cả. Nếu ta nói ra, hai đứa phải hứa là không được nói gì cả đấy nhé?”
Hai người phụ nữ cùng gật đầu như những cô nữ sinh ngoan ngoãn.
Vốn là người lớn lên quen với cảnh có gia nhân xung quanh nên thường nói chuyện không e dè và không nghĩ đến sự có mặt của họ, bà Mabel đã làm một việc hiếm thấy là đưa mắt nhìn George, người tổng quản, và anh này lập tức nhận ra tín hiệu cần riêng tư của bà. George nhanh chóng ra hiệu cho bốn người hầu khác, và họ âm thầm rút lui ra khỏi phòng ăn sáng.
Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, Mabel nói bằng giọng thì thầm, “Ta biết hai ngày trước bố con đã gặp tất cả các luật sư của hãng Tan and Tan. Rất bí mật. Và sau đó Fredie Tan lên đường đi gặp Su Yi. Một mình.”
“Hừm.” - Jacqueline nói, tiếp nhận mẩu tin mới hấp dẫn này.
Cassandra nháy mắt với Jacqueline. “Đừng lo—em chắc là chị vẫn có tên trong di chúc thôi!”
Jacqueline khẽ cười. “Thôi nào, chị là người cuối cùng được nghĩ tới trong di chúc của Su Yi. Bao nhiêu năm qua bà đã quá hào phóng với chị rồi.”
“Không biết lần này bà ấy định làm gì nhỉ?” - Cassandra ngẫm nghĩ.
“Thì trước khi những bức ảnh này lộ ra, chị thực sự nghĩ rằng Astrid có cơ hội được thừa kế Tyersall Park.” - Jacqueline đưa ra giả thuyết.
“Astrid ư? Không bao giờ lah! Su Yi cổ lỗ sĩ lắm, bà ấy sẽ không bao giờ để lại ngôi nhà đó cho một đứa con gái đâu! Cũng có thể bà ấy sẽ chỉ để lại cho mấy đứa con gái của mình!” - Mabel khẳng định.
“Nếu chỉ là đám con trai thì con sẽ đặt cửa Eddie. Con nghe nói anh ta thực sự nỗ lực không quản ngày đêm để trở thành đứa cháu số một. Có lẽ anh ta sẽ không rời bà đâu!” - Cassandra báo cáo.
“Chị không chắc sẽ là Eddie. Đích thân Su Yi bảo với chị rằng bà ấy không coi trọng cậu ta lắm.” - Jacqueline nói.
“Nếu thế thì bà ấy chẳng còn đối thủ nữa. Chẳng bao giờ bà ấy lại để cho một thằng nào nhà Leong giữ ngôi nhà được, nhưng biết đâu lại là người nhà Aakara?” – Bà Mabel phỏng đoán.
Cassandra khịt mũi. “Dùng từ như thế thì mỉa mai quá! Lẽ nào bà ấy chọc tức Philip và Nicky—những người duy nhất còn lại của nhà Young—để ủng hộ cho mấy thằng cháu nước ngoài lấy Tyersall Park? Con không nghĩ vậy.”
“Vậy thì có lẽ bà ấy đã chuyển tâm rồi. Em không nghĩ là Nicky có thể đã được khôi phục sao?” - Jacqueline hỏi.
“Chắc chắn là không. Anh ấy vẫn bị cấm không được vào nhà! Nguồn tin của em nói rằng anh ấy ngày nào cũng khom lưng quỳ gối ở đấy, nhưng vẫn không được vào. Tại sao bây giờ bỗng nhiên bà ấy lại cho anh ấy Tyersall Park được chứ?” - Cassandra lập luận.
Mabel nhăn mặt. “Thằng nhóc ngu ngốc. Bỏ hết mọi thứ vì con bé xấu xí đó.”
“Thôi nào lah, Mabel, cô ấy đâu có xấu. Thực ra thì cô ấy khá xinh. Cô ấy chỉ… không phải kiểu xinh đẹp mà người ta mong đợi cho Nicky thôi.” - Jacqueline xã giao nhận xét.
“Em biết chị muốn nói gì. Rachel xinh đẹp, nhưng theo cách rất thông thường. Cô ấy thiếu phong cách nên không có lợi gì cho cô ấy cả.” - Cassandra nói.
Jacqueline mỉm cười. “Ước gì chị có thể bảo với cô ấy rằng cô ấy cần phải nuôi tóc dài thêm chừng mươi phân nữa. Kiểu dài lưng lửng đó chỉ hợp với người Mỹ thôi.”
Cassandra gật đồng đồng ý. “Và mũi của cô ấy cũng hơi tẹt quá nữa. Mắt cô ấy cũng cần phải lớn hơn một chút.”
“Và con đã thấy cách nó ngồi chưa? Quá ư là tầm thường.” – Bà Mabell khịt mũi.
“Ui chà! Cháu không thể nghe thêm những câu kiểu thế này nữa!” - Lucia ré lên giận dữ, đột ngột đẩy chiếc ghế lùi lại phía sau. “Mọi người toàn nói về Rachel như thể cô ấy là một loại có biểu diễn vậy! Cô ấy trông ra sao thì có gì quan trọng đâu, miễn là họ yêu thương nhau? Chú Nicky từ bỏ tất cả mọi thứ vì cô ấy. Cháu nghĩ như vậy thật là lãng mạn! Cháu không thể chờ đợi đến lúc được gặp cô ấy nữa. Và tất cả mọi người đều sau… cháu biết chuyện gì sẽ xảy ra với Tyersall Park, và chắc chắn là không phải điều mà bà với mấy cô nghĩ!”
“Im lặng đi, Lucia! Đừng có mà dựng chuyện nữa!” – Bà Mabel mắng.
“Ah Ma, bà và cô Cassie cứ nói đi nói lại về những thứ vô giá trị nhưng chẳng ai có chút manh mối nào về những gì đang thực sự diễn ra! Bà đã bao giờ nghe ông và bố nói chuyện chưa?” - Nói xong, Lucia lao vọt ra khỏi phòng ăn sáng, mấy người phụ nữ há hốc mồm nhìn theo.
“Thật là hết sức vớ vẩn!” - Cassandra nhạo báng.
Bà Mabel lắc đầu với vẻ nghiêm trọng. “Hai đứa có tin được là con bé đã trở nên hỗn láo như vậy không? Ta biết là Bedales hoàn toàn sai về nó—mấy người giáo viên kia chẳng làm được gì ngoài việc khích lệ sự tự tin ở nó! Lạy chúa lòng lành, thời ta còn ở Tu viện, 57* nếu ta mà nói năng như vậy, các xơ sẽ lấy thước gỗ đánh ta thâm tím luôn! Neh kor suey neui moh yong, gae! ” 58* †
Jacqueline nheo mắt lại. “Ngược lại, Mabel—con nghĩ rằng con bé không hề vô dụng chút nào. Con nghĩ cô đang có một cô cháu gái rất thông minh đấy. Thông minh hơn cháu từng nhận ra…”