← Quay lại trang sách

Chương NĂM CÂU LẠC BỘ PULAU, SINGAPORE

Godfrey Loh, thẩm phán đáng kính của Tòa án Tối cao, không thể tin nổi những gì ông đang nghe từ gian kế bên trong phòng nam giới ở Câu lạc bộ Pulau.

“Ừa, thật là nóng bỏng. Ôi vkl! Tôi cần cận cảnh. Gửi cho tôi một tấm cận cảnh đi nào.”

Nhân danh Chúa chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Chờ một phút. Bức ảnh này vẫn đang tải xuống—wifi ở đây tệ quá. Ôi lạy Chúa tôi… tôi đang xem nó đây. Phwoar! Thật là… sexy… vãi cả ra!”

Có kẻ đang xem ảnh bậy trên điện thoại ngay bên cạnh mình! Nhưng là ai? Nghe như giọng Hong Kong. Chẳng trách, đàn ông ở Hong Kong toàn là thằng biến thái cả. Đấy là những gì người ta nhận được từ một đất nước mà người ta có thể mua tạp chí bẩn ngay từ sân bay!

“Trông có vẻ như nó đang ướt nhẹp ra kìa. Thật là đẹp quá, tôi chỉ muốn liếm lên khắp nó thôi! Nào, nào, tôi đã sẵn sàng cho nó rồi!”

Phải chăng tên tởm này đang chơi trò tình dục trên điện thoại ở ngay gian kế bên? Godfrey đã nghe quá đủ. Ông vội vã bước ra khỏi căn buồng nhỏ và đi tới chỗ chậu rửa, giận dữ rửa tay bằng hai lần lượng xà phòng mà bình thường ông vẫn dùng. Ông cảm thấy chỗ nào cũng bẩn thỉu khi nghe tiếng thở nặng nề đó trong quầy.

“Tôi muốn sục cả bàn chân của tôi vào trong.”

Hắn ta muốn làm GÌ với bàn chân của hắn? Tên này cần phải bị bắt. Godfrey đấm tay vào cửa quầy và nói to, “Anh là một kẻ suy đồi! Một nỗi nhục nhã với câu lạc bộ cao quý này! Đem cái việc bẩn thỉu của anh đi chỗ khác đi! Không phải ở trong nhà vệ sinh của chúng tôi!”

Bên trong buồng vệ sinh, Eddie ngẩng đầu nhìn lên từ chiếc điện thoại, hoàn toàn không hiểu. “Xin lỗi, tôi không biết là chuyện gì nữa. Một kẻ lập dị nào đó đang quát mắng—Singapore đầy ra ấy mà. Dù sao đi nữa, bao giờ thì lớp phủ cuối cùng này khô? Đừng nhèm tôi nữa, Carlo. Tôi cần đôi giày này ngay!”

“Chỉ vài ngày nữa thôi. Chúng tôi đang chờ lớp phủ mới nhất này khô, và sau đó chúng tôi sẽ cho thêm một lớp nữa. Chừng nào lớp nước bóng hoàn chỉnh thì chúng tôi sẽ gửi xuyên đêm cho anh ở Singapore.” - Carlo trả lời.

“Dượng Taksin của tôi—anh biết đấy, ông ấy là một ông hoàng Thái Lan—tôi không thể chờ ông ấy nhìn tôi đi đôi này được. Taksin bắt đầu đi loại giày Lobbs trứ danh từ khi mới năm tuổi. Không có người nào khác hiểu rõ giá trị của chúng như ông ấy.” - Eddie vừa nói vừa nhìn bức ảnh đôi giày Marini mới đặt làm của mình một cách thèm thuồng. Đôi giày bệt có quả tua này được phủ màu xanh da trời, một quá trình phải mất tới bốn tuần ở xưởng của Marini tại Rome mới làm xong, và người thợ giày, Carlo, đã gửi cho anh những bức ảnh giới thiệu về quá trình này suốt cả tháng trời nay.

“Cuối tuần này anh sẽ nhận được hàng.” - Carlo hứa hẹn.

Eddie kết thúc cuộc gọi, kéo quần lên, xả bồn cầu và quay lại về chỗ Lookout—nhà hàng bình thường có thể nhìn bao quát khu bảo tồn tự nhiên nơi tọa lạc câu lạc bộ đồng quê xưa nhất và chọn lọc thành viên khắt khe nhất Singapore. 59* Quay lại bàn ăn nơi các thành viên gia đình mở rộng của anh đã tập trung ăn tiệc trưa do dì Felicity đãi, anh hỏi vợ mình, Fiona, “Em đã gọi cho anh món bò xiên nướng và cơm gà chưa?” “Chưa ai gọi món hết.” - Fiona trả lời, cau mày với anh vẻ rất lạ. Đến lúc này Eddie mới nhận ra rằng ở bàn không ai nói gì cả, mọi con mắt đều đổ dồn về Felicity. Mắt bà đỏ hoe và sưng lên vì nước mắt, còn mẹ anh, Alix, đang dùng cuốn thực đơn quạt cho bà.

“Chuyện gì vậy? Là Ah Ma à?” - Eddie thì thầm với Fiona.

“Hiyah! Ah Ma không sao, nhưng dì Felicity vừa mới nhận được tin không vui cho lắm.”

“Tin gì thế?” - Eddie hỏi, bực mình vì anh chỉ vừa mới vào nhà vệ sinh chưa đầy mười phút thì đã bỏ lỡ mất toàn bộ màn đầu tiên.

Dì Cat lúc này đang nói với Felicity bằng giọng hạ thấp, nhẹ nhàng. “Nếu chị hỏi em thì gần như chẳng làm được gì cả. Tuần này đói tin nên báo chí phải quẳng cái gì đấy lên thôi.”

“Cứ xem đi Felicity, tin này sẽ chỉ vài ngày là qua thôi mà.” - Taksin đồng ý.

Eddie, lúc này đang ngồi giữa chiếc bàn dài, lớn tiếng hắng giọng. “Có ai đó vui lòng cho con biết chuyện gì đang xảy ra được không?”

Alistair đưa cho anh một chiếc điện thoại di động, và Eddie háo hức cuộn qua những tấm ảnh chụp trộm Astrid và Charlie Wu ở Ấn Độ, cảm thấy mạch máu bắt đầu chạy rần rật. Ôi trời ôi trời ôi trời. Sau bao nhiêu lâu thì cuối cùng cô chị họ lúc nào cũng hoàn hảo, tốt đẹp của anh đã dẫm phải cứt! Ah Ma sẽ nghĩ gì khi bà phát hiện ra nhỉ? Lần lượt tất cả mọi đứa anh em họ của anh đều dính chàm, và anh là người cuối cùng còn sót lại. Anh nhìn chằm chằm vào hàng trăm lời bình luận của người xem những bức ảnh rò rỉ này:

Wah! Đẹp quá. Đây là lễ đính hôn trong mơ của tôi.—Công chúa Ang MohKio

Thật là lãng cmn phí! Quá sỉ nhục khi CRA chi bao nhiêu tiền như vậy cho một ngày trong khi 75 triệu người dân Ấn Độ vẫn đang không có nước sạch để dùng!—clement_desylva

Astrid quá rực rỡ. Charlie Wu là tâm điểm chú ý!—shoikshoik.

Bỗng nhiên, những lời này làm lóe lên trong đầu Eddie một điều mà từ trước tới nay chưa bao giờ xảy ra với anh. Tâm điểm chú ý. Từ hôm đầu tuần, luật sư của bà ngoại anh, Freddie Tan, một đối tác cao cấp của công ty luật uy tín nhất Singapore Tan and Tan, đã có một chuyến thăm bất ngờ tới Tyersall Park. Ngoài giám mục See ra, ông ta là người duy nhất không phải thành viên gia đình được phép vào phòng ngủ riêng biệt của bà anh, và quý ông tóc bạc cao quý này mang theo một chiếc cặp Dunhill rất bảnh và dành khá nhiều thời gian sau cánh cửa đóng kín cùng Su Yi. Tại một thời điểm nào đó trong suốt cuộc gặp của họ, giáo sư Oon và các bác sĩ phụ tá của ông đã được gọi vào phòng. Phải chăng họ là nhân chứng của việc ký kết một bản di chúc mới?

Eddie tất nhiên lượn lờ bên ngoài phòng ngủ của bà như chó chực xương, và khi Freddie xuất hiện, ông ta nhìn Eddie từ cà vạt tới dây giày và nói, “Cậu là con trai cả của Alix Young phải không? Từ khi cậu còn bé xíu tới nay mới gặp lại, thế mà trông cậu kìa—tâm điểm chú ý!” Sau đó Freddie dành thêm mười phút nữa để trò chuyện cùng Eddie, hỏi thăm vợ anh và trường nào con anh đang theo học. Lúc đó, Eddie chưa hiểu tại sao một người từ trước tới nay chưa bao giờ để ý tới anh bỗng nhiên lại trò chuyện như thể anh là khách hàng lớn nhất của ông ta. Nhưng giờ thì mọi việc đã sáng tỏ với anh… phải chăng bà ngoại đã chọn anh làm người thừa kế Tyersall Park? Phải chăng đây là lý do Freddie gọi anh là tâm điểm chú ý?

Khi lễ hiển linh này vẫn đang bám lấy đầu óc Eddie, bỗng nhiên anh nghe thấy Alistair nói, “Dì biết đấy, thực sự là dì không thể trách Astrid vì việc này được. Làm sao mà chị ấy biết là tay săn ảnh trộm sẽ tới đó chứ? Cháu chắc là chị ấy coi đây là một thời điểm cực kỳ riêng tư.”

Đậu má! Eddie cáu kỉnh nghĩ. Alistair đang làm cái quái gì khi bảo vệ Astrid vậy? Lẽ nào nó không nhận ra rằng bọn họ đều phải tận dụng lợi thế của mình, đặc biệt là ngay lúc này khi anh đứng ra thừa kế cả mớ chứ. Eddie nhanh chóng cắt lời, cau mày nhìn em mình. “Dì Felicity, cháu rất tiếc khi dì phải chịu vụ lùm xùm kinh khủng này. Nhục nhã quá!”

Alix quắc mắt nhìn con, như muốn nói, Đừng có làm chuyện này trở nên tồi tệ quá mức!

Victoria lên tiếng, “Thực ra thì em khá là đồng ý với Eddie. Đây là điều hết sức nhục nhã. Em không thể tin được là Astrid lại bất cẩn đến thế.”

Felicity rút một tờ khăn giấy khác từ hộp lụa Jim Thompson và xì mạnh vào đó. “Đứa con gái vô vọng của tôi! Chúng ta đã dành cả đời để bảo vệ nó khỏi báo chí, chi ra bao nhiêu tiền của để bảo vệ nó khỏi những chú ý không mong muốn. Vậy mà bây giờ xem nó trả ơn bố mẹ thế nào kìa!

Từ đầu bàn phía bên kia, Piya Aakara thì thầm vào tai chồng, “Em không hiểu chuyện có gì to tát đâu. Con gái dì ấy vừa đính hôn, và những bức ảnh trông thật tuyệt vời. Lẽ nào dì ấy lại không thấy vui cho chị ấy?”

“Anh nghĩ là dì Felicity không ưa tay này. Và gia đình anh không thích thấy mình trên báo chí—không bao giờ.” - Adam giải thích.

“Ngay cả trên Tattle cũng không?”

Thoáng nghe thấy lời Piya nói, Victoria bỗng nhiên nói to, “Tattle lại càng không. Lạy chúa tôi, cái tờ tạp chí kinh tởm đó! Cháu biết không, hồi những năm 1970 dì có viết cho họ mấy bài. Nhưng rồi một ngày tay biên tập viên bảo rằng chuyện của dì quá ‘văn hóa’—ừ, dì tin rằng hắn ta dùng từ đó. Hắn bảo với dì, và dì sẽ không bao giờ quên được, rằng, ‘Chúng tôi không cần thêm câu chuyện nào nữa về những nghệ sĩ Trung Quốc mới nổi. Chúng tôi nghĩ chị nên viết về những người họ hàng của chị. Đấy là lý do tại sao chúng tôi thuê chị.’ Và đấy là khi dì thông báo nghỉ việc!”

Eddie tiếp tục đổ dầu vào lửa. “Đưa lên Tattle hay Town Country là một lẽ—cháu được lên mấy tờ tạp chí đó suốt. Bị tiết lộ sạch trơn, Piya ạ—Fiona và anh đã một lần lên trang bìa tờ Hong Kong Tattle, và cá nhân anh đã ba lần lên trang bìa. Nhưng nhìn thấy ảnh của Astrid xuất hiện trên những trang web chuyện phiếm rẻ tiền này lại là chuyện khác. Cứ như thể chị ấy là diễn viên, hoặc thậm chí tệ hơn, một ngôi sao khiêu dâm vậy. Giống như cô Kitty Pong mà Alistair có lần hẹn hò trong nửa phút ấy.”

Alistair phẫn nộ. “Em nói lần thứ một triệu nhé, Kitty không phải là ngôi sao khiêu dâm! Đấy là một cô khác trông giống cô ấy thôi!”

Eddie phớt lờ em trai mình và tiếp tục lên tiếng, “Điều cháu không thể tin nổi là Astrid lại dám rời Singapore khi Ah Ma đang ốm nặng như vậy. Ý cháu là, khi tất cả chúng ta đều đang ở đây, dành từng phút giây quý báu của mình với bà.”

“Lẽ ra nó phải ở Malaysia, thay chúng ta dự đám cưới công chúa Ismail. Ta không thể tin được là nó lại lừa chúng ta như thế này! Chạy tới Ấn Độ, tới mọi nơi. Đính hôn trên lưng voi! Thằng Charlie Wu này nghĩ nó là cái thá gì cơ chứ? Maharaja chắc?” - Felicity giận dữ sụt sịt.

“Thật là thô bỉ. Bọn nhà họ Wu kia đều giống nhau cả—bao nhiêu năm rồi mà chẳng thay đổi chút nào.” - Victoria tặc lưỡi, lắc đầu. “Chị có biết là con đàn bà kinh khủng họ Wu kia đã tìm cách đánh cắp thợ may của Mabel Shang không? Hãy hình dung xem nó láo xược thế nào! Ơn Chúa lòng lành là Mabel đã giải cứu cô gái tài năng kia khỏi nanh vuốt của mụ! Cô ấy đã may cho em mấy cái áo lụa dệt hoa rất dễ thương, nhái mẫu phong cách của chiếc áo Liz Claiborne mà Lillian May Tan mang từ Mỹ về cho em. Em cho mẹ một chiếc và mẹ rất thích, và không phải là em cũng cho chị một chiếc hay sao Cat, khi em tới thăm chị vào năm 1992?”

Trông Catherine như con hươu bị dính ánh đèn pin mất một lúc. “Ồ đúng rồi, đúng rồi… rất đáng yêu!” - Bà nói, nhớ lại rằng bà đã lập tức chuyển cái áo gớm ghiếc đó cho một người hầu của mình.

Eddie cau mày và cố gắng nói điều gì đó thực sự liên quan. “Cháu đã gặp Charlie Wu ở Davos. Dì biết đấy, thậm chí hắn ta còn chẳng đủ lịch sự để mặc vest và thắt cà vạt khi tới dự hội nghị quan trọng nhất thế giới! Lạy Chúa tôi, nếu Astrid và Charlie đang trên đường quay về Singapore lúc này thì sao nhỉ? Nếu chị ấy muốn hắn ta gặp Ah Ma thì sao nhỉ? Hoặc tệ hơn, giới thiệu mẹ hắn với Ah Ma? Chúng ta có thể mạo hiểm quấy rầy Ah Ma khi tình trạng của bà đang mong manh như vậy không?”

“Con bé sẽ không dám đưa thằng đó tới Tyersall Park đâu! Hoặc con mẹ ăn cắp thợ may của nó!” - Victoria sụt sịt.

“Nó sẽ không có cơ hội đó đâu. Chị sẽ đảm bảo là con bé không chường cái mặt ra ở đâu đó gần Tyersall Park được!” - Felicity giận dữ ra lệnh.

Eddie cố gắng giấu nụ cười thỏa mãn của mình bằng cách nhìn ra quang cảnh sân golf một lúc. Nicky đã bị cấm vào Tyersall Park, và bây giờ đồng minh lớn nhất của hắn ta cũng bị cấm cửa. Mọi việc không thể xuôi chèo mát mái hơn một khi anh đã tự mình lên kế hoạch. Và đừng quên rằng, đôi giày danh tiếng Marini quyến-rũ-như-chịch của anh cũng đã gần xong.