← Quay lại trang sách

Chương SÁU PORTO FINO ELITE ESTATES, THƯỢNG HẢI

Chiếc Benley Mulsanne màu xanh nước biển dừng lại trước bậc thềm và một người vệ sĩ nhảy ra khỏi ghế phụ để mở cửa sau. Khi Araminta Lee Khoo bước ra khỏi chiếc xe trong bộ váy Delpozo ba lê không dây bằng lụa màu hồng với nhiều đường nét điêu khắc cùng một chiếc nơ ngoại cỡ màu vàng tương phản và chân váy gắn sequin hồng lấp lánh, nhóm săn ảnh bắt đầu chụp lia lịa trước vẻ ngoài được nhiều người tán thưởng của cô.

“Araminta! Araminta! Nhìn bên này!”

“Cho phép chúng tôi chụp một kiểu thời trang được không, Araminta?”

Araminta dừng một lúc, xoay một cách rất chuyên nghiệp về phía người thợ ảnh, một tay đặt lên hông, tay kia chìa chiếc túi trang sức Neil Felipp Suzy tinh xảo, trước khi tiếp tục bước về bậc thềm trải thảm đỏ.

Chờ đợi ở cánh cửa trước vừa được sơn son của dinh thự là Kitty và Jack. Kitty khoác lên mình bộ cánh lông vũ màu xanh nhạt theo thiết kế gốc của Arman Privé, và chọn dịp này để ra mắt bộ hoa tai mới bằng kim cương và ngọc bích cổ Miến Điện của Chaumet. Jack tỏ ra lúng túng đến khó chịu bên cạnh cô trong chiếc quần jean màu đen bó sát và chiếc áo vest kiểu tuxedo màu trắng kín cổ của Balmain mặc dù được may đo nhưng trông như bé hơn hai số.

“Minty! Cậu đã thành công!” - Kitty vươn người tới và dành cho cô một cái hôn gió, trong lúc một nhóm nhiếp ảnh khác chờ sẵn ở cửa trước bấm máy tới tấp.

“Chỗ tớ luyện yoga thực ra ngay sát bên cạnh chỗ cậu ở Moganshan, vì vậy nên tớ nghĩ nếu như chỉ trốn đi một đêm cũng sẽ chẳng ảnh hưởng gì!” - Araminta trả lời.

“Tớ rất vui khi cậu làm vậy. Và bây giờ cuối cùng thì cũng gặp chồng tớ. Jack, đây là bạn thân nhất của em từ Singapore qua—Araminta Lee, ý em nói là Khoo.”

“Cảm ơn em vì đã tới đây.” - Jack nói với vẻ cứng nhắc.

“Thật tuyệt khi được gặp anh! Em có cảm giác như đã gặp anh rồi!” Araminta cố gắng hôn gió Jack, nhưng ông ta nghiêng người theo phản xạ khi thấy đôi môi đỏ bóng loáng ghé tới gần mình. Kitty dùng cùi chỏ thúc mạnh và Jack nhanh chóng thẳng người lên đúng lúc cụng đầu với Araminta.

“Aiyoh!” - Jack rên rỉ. Araminta có vẻ như xây xẩm mất một giây, nhưng nhanh chóng hồi phục và cười trừ.

“Bỏ qua cho chồng tớ nhé. Chẳng qua là anh ấy quá bồn chồn khi được gặp cậu thôi—mỗi khi gần các siêu mẫu là anh ấy lại bồn chồn như vậy đó.” - Kitty tuôn một tràng với vẻ hối lỗi.

Araminta đi vào nhà, trong khi Kitty ném cho chồng những cái nhìn sắc lẻm. “Anh không biết làm thế nào để thực hiện một cái hôn gió ba-má hoàn hảo đối với một chuyên gia thời trang châu Âu à? Suýt thì anh làm cô ấy bị chấn thương rồi!”

Jack thì thào lẩm bẩm, “Hãy cho anh biết tại sao chúng ta lại phải tiếp tục làm điều này?”

“Cưng à, chúng ta được Vogue China đặc biệt chọn làm chủ nhà cho bữa tiệc dành riêng cho giới nhà giàu của Tuần lễ Thời trang Thượng Hải! Đây là bữa tiệc mà tất cả những lao wai 60* quan trọng nhất đều tham dự! Anh có biết bao nhiêu người sẽ bán nội tạng người hầu của họ để có cơ hội này không? Đừng có mà lèm bèm nữa.”

“Thật là mất thời gian…” - Jack thì thào lẩm bẩm.

“Mất thời gian ư? Anh có biết bạn em là ai không?”

“Một cô người mẫu ngớ ngẩn nào đó.”

“Cô ấy không phải chỉ là người mẫu—cô ấy là vợ của Colin Khoo.”

“Chả biết là ai luôn.”

“Ồ thôi nào, anh ấy là người thừa kế đế chế Khoo ở Singapore đấy. Và hơn nữa, Araminta cũng là con gái duy nhất của Peter Lee. Em chắc là anh biết người này—ông ấy là tỉ phú đô la người Trung Quốc đầu tiên đấy.”

“Peter Lee là tin cũ rồi. Anh giàu hơn anh ta gấp nhiều lần.”

“Anh có thể có tiền, nhưng họ Lee có ảnh hưởng hơn. Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng em đang giới thiệu với anh những người có ảnh hưởng nhất trên thế giới sao?”

“Mấy người này chỉ làm quần áo. Họ có ảnh hưởng như thế nào?”

“Anh không biết gì cả. Những người này kiểm soát cả thế giới. Và giới tinh hoa của xã hội Thượng Hải đều muốn gặp họ. Hãy cứ nghĩ tới những người đã tới đi—Adele Deng, Stephanie Shi. Và bây giờ thì Đệ nhất phu nhân cũng sắp tới… ”

“Và trông có vẻ như Mozart tới cùng với bà ấy.”

“Ôi lạy chúa tôi, đó không phải là Mozart, là Karrl Lagerfeld. Ông ấy là một người rất, rất quan trọng! Ông ấy là Kaiser của ngành thời trang.”

“Điều đó có nghĩa quái quỷ gì vậy?”

“Ông ấy rất quyền lực, chỉ cần ông ấy xì một bên mũi là em bị cấm vĩnh viễn khỏi Chanel luôn và có thể là chết luôn. Làm ơn, làm ơn hãy lịch sự.”

Jack khịt mũi. “Anh sẽ cố gắng không đánh rắm vào hướng chung của ông ta.”

Sau khi toàn bộ các lao wai VVIP đã được chào đón, Kitty dẫn lối cho cả đoàn vào nhà còn Jack thì trốn vào phòng chiếu phim cho đến tận giờ ăn tối. (“Miễn là anh có mặt lúc em nâng ly và nói với Đệ nhất phu nhân rằng anh ngưỡng mộ giọng hát của bà ấy trong bữa tiệc, còn lại em chẳng quan tâm đến những việc khác của anh,” Kitty đã bảo với ông ta như vậy.) Thực ra toàn bộ bữa tiệc là một cái cớ để Kitty khoe thiết kế màu đỏ của ngôi nhà, và cô đứng trên bậc thềm cao nhất của đại sảnh cũ—nơi được cô đổi thành tên mới là Salon Grand—bao quát toàn bộ khung cảnh.

Thiết kế kiểu thiền, lấy cảm hứng từ khách sạn Puli của Colette đã biến mất, và thay vào đó, Thierry Catroux tạo ra một phong cách mà ông gọi là “hoàng đế nhà Minh gặp gỡ Louis-Napoléon tại Studio 54.” Những chiếc đỉnh triều Minh xen lẫn với những tấm thảm Aubusson hiếm có tương phản với đồ nội thất da-và-thủy-tinh-hữu-cơ kiểu thập niên sáu mươi của Ý, trong khi các bức tường gạch xám đơn sắc Shikumen bây giờ được phủ bởi lông bò Tây Tạng nhuộm dần sang màu hồng vàng. Bức tường dài hai mươi lăm mét được che chắn bởi những tấm rèm mắt cáo tím-và-đỏ-thẫm—bày tỏ sự thần phục với Bài Vân Điện trong Di Hòa Viên ở Bắc Kinh. Bộ sưu tập thư pháp thủy mặc Wu Boli từng đoạt giải của Colette đã bị chuyển ra bên chái bảo tàng, và thế chỗ nó là những bức tranh sơn dầu lớn, màu sắc sống động của Andy Warhol, Jean-Michel Basquiat, và Keight Haring lồng trong khung rococo thếp vàng kiểu cổ. Khách khứa của Kitty túm tụm bên cô, trầm trồ khen ngợi sự thay đổi triệt để này.

“Thật không thể tin nổi, Kitty ạ.” - Phạm Đình Đình khen.

“Quá ư là… nguyên bản, Kitty.” - Adele Deng lưỡng lự.

“Cậu thực sự đã để lại dấu ấn của mình lên ngôi nhà.” - Stephanie Shi vừa nói vừa mỉm cười.

“Chuyến đi đã thật, chỉ còn thiếu mỗi món quaalude!” - Michael Kors 61* nói.

Một lần nào đó trong vòng xoáy xã giao, Araminta xuất hiện bên cạnh cô cùng với một ly champagne. “Tớ nghĩ cậu có thể dùng cái này. Tớ có thể thấy rằng nãy giờ cậu xoay như chong chóng.”

“Ồ cảm ơn cậu. Vâng, mọi người dễ thương quá đi mất, ngoại trừ tay người Anh kinh khủng đằng kia đang nói chuyện với Hung Huang.”

“Philip ư? Nhưng thường thì anh ấy đáng yêu lắm đấy!” - Araminta cau mày ngạc nhiên.

“Đáng yêu ư? Cậu có biết tay hợm hĩnh kia nói gì với tớ không? Khi tớ hỏi hắn ta làm gì, hắn cả gan nói, “Tôi là triệu phú!’”

Araminta nắm chặt lấy tay Kitty và gập người lại vì cười. Cố gắng lấy lại hơi thở, cô nói, “Không, không, cậu nhầm rồi!”

Kitty tiếp tục tràng tố cáo của mình, “Vì vậy nên tớ bảo với hắn ta, ‘Ồ, tôi là một tỉ phú!’”

Lau nước mắt vì cười, Araminta giải thích. “Kitty, người đó là Philip Treacy. Anh ấy không phải là millionaire (triệu phú), mà là milliner, người thiết kế mũ. Tớ chắc chắn đấy là điều mà anh ấy nói với cậu. Anh ấy là một trong những người thiết kế mũ giỏi nhất đấy—Perrineum Wang ngay đằng kia đang đội mũ của anh ấy.”

Kitty nhìn sang cô gái thượng lưu người Thượng Hải đang chưng một cái đĩa màu thịt to đùng có gắn một con sao biển trang sức bằng hồng ngọc màu hồng ở giữa che hết tám mươi phần trăm gương mặt. “Chẳng trách anh ấy nhìn tớ lạ thế.”

“Ôi Kitty, cậu lúc nào cũng có thể làm tớ kiệt sức!” - Araminta vẫn đang cười to thì một đôi bàn tay thò ra từ phía sau và bịt lấy mắt cô.

“Ồ, ai vậy?” - Araminta cười khúc khích.

“Cho đoán ba lần.” - Một người đàn ông thì thầm vào tai cô bằng giọng nhiễm nặng cách phát âm của Pháp.

“Bernard?”

“Non.”

“Ờ… Antoine?”

“Non.”

“Chắc chắn là không phải Delphine rồi? Tôi chịu thua!” - Araminta quay lại và thấy một người Trung Quốc vẻ quý phái mặc bộ vest ba mảnh và đeo một cặp kính tròn nhỏ gọng đồi mồi đang cười lại với cô.

“Oliver T’sien, đồ quỷ sứ! Cậu lừa tớ bằng cái giọng khỉ gió đó.” Araminta cười khúc khích. “Oliver, cậu đã gặp bà chủ của… ơ… tòa nhà hoành tráng này chưa, Kitty Bing?”

“Tớ đang hi vọng cậu sẽ giới thiệu với tớ.” - Oliver gừ gừ.

“Kitty, đây là Oliver T’sien. Cậu ấy là bạn cũ của tớ ở Singapore… và… có phải là bây giờ đã có chút họ hàng phải không Colin? Thực ra thì Oliver có họ hàng với bất cứ ai ở châu Á, và cậu ấy cũng là tư vấn tự do cho Christie’s.”

Kitty lịch sự bắt tay anh. “Rất vui được gặp cậu. Cậu làm việc cho Christie’s, nhà đấu giá à?”

“Đúng là như vậy.”

“Oliver là một trong những chuyên gia hàng đầu về mỹ thuật và đồ cổ châu Á.” - Araminta tiếp tục.

“Hừm…có một hình điêu khắc con ngựa nho nhỏ trong thư viện tớ muốn cho cậu xem. Chồng tớ tin rằng nó là của đời Đường, nhưng tớ lại nghĩ là đồ giả. Vợ cũ của anh ấy đã mua nó,” Kitty nói với giọng chế giễu.

“Sẵn lòng phục vụ bà, thưa phu nhân.” - Oliver nói, chìa một cánh tay ra.

Họ đi vào thư viện, và Kitty dẫn anh tới một chiếc tủ đứng Macassar và Gabon Boulle to tướng trong góc nhà. Cô nhấn lên cánh cửa gỗ hoa văn bằng đồi mồi và thếp đồng, cửa mở ra để lộ một lối đi bí mật dẫn vào phòng hút thuốc riêng của Jack Bing.

“Ồ, chỗ này đẹp ra phết!” - Oliver thốt lên, nhìn quanh căn phòng được trang trí theo phong cách suy đồi.

Khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng họ, Kitty gieo người xuống một chiếc ghế bành hút thuốc kiểu Louis-Napoleon trang trí tua nhung và buông ra một hơi thở dài nhẹ nhõm. “Thật là vui khi cuối cùng chúng ta cũng được yên thân! Cậu thấy nó thế nào?”

Không một vị khách nào, và đặc biệt là những người bạn như Araminta, biết rằng Kitty biết khá rõ về Oliver—anh đã bí mật tư vấn cho cô trong suốt mấy năm qua và vẫn đang cố công giúp cô giành được Cung điện thập bát hoàn, bộ cuốn thư Trung Quốc đã phá vỡ kỷ lục đấu giá hai năm trước để trở thành tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc đắt giá nhất từng được bán ra.

“Cô không phải lo lắng gì cả. Mọi người cực kỳ ấn tượng. Cô có nhận thấy là Anna đã tháo kính ra một lúc để nhìn kỹ cái bình rồng Càn Long của cô không?”

“Không, tôi bỏ lỡ mất màn đấy!” - Kitty hào hứng nói.

“Nó xảy ra nhanh quá, nhưng đúng là như vậy. Tôi còn nói với Karl và—bắt chéo ngón tay—tôi nghĩ cô sẽ được ngồi hàng đầu trong show diễn mùa tới ở Pariss đấy.”

“Oliver, anh đúng là một người thợ kỳ diệu! Anh sẽ nghĩ rằng mỗi năm bỏ ra chín triệu đô la cho Chanel là đủ để giành được một ghế ngồi hàng đầu trong show diễn thời trang quái quỷ đó.”

“Mùa sau cô sẽ ngồi chính giữa hàng ghế đầu! Thấy không? Cô chẳng có gì phải lo lắng cả. Chúng ta nên quay lại bữa tiệc trước khi có ai đó nghi ngờ. Chúng ta đã đi quá lâu chỉ để xem một con ngựa đời Đường. Nhân tiện, nó không phải là hàng giả nhưng quá ư là tầm thường. Bất cứ phòng vẽ nào ở đại lộ Park cũng có ít nhất một con bám bụi đặt trên một chồng sách ở bàn cà phê. Quẳng nó đi, hoặc mang bán đấu giá ở Sotheby’s—một tay trọc phú nào đó sẽ mua nó.”

Khi Oliver và Kitty chuẩn bị bước ra khỏi phòng hút thuốc thì một tốp ba người phụ nữ đi vào thư viện. Oliver hé nhìn qua vết nứt trên cánh cửa tủ đứng và thì thầm với Kitty, “Là Adele Deng, Stephanie Shi, và Perrineum Wang!”

Tiếng Stephanie vang lên, “Ồ, chắc chắn là Kitty đã thành công trong việc xóa hết mọi dấu vết của Colette ra khỏi ngôi nhà này. Các cậu nghĩ thế nào về bức Picasso trên cái bàn kia?”

“Tớ phát ốm lên với việc đi xem Picasso—tỉ phú mới nổi nào ở Bắc Kinh cũng có một bức. Các cậu có biết rằng trong hai thập kỷ cuối đời, ông ta vẽ bốn bức một ngày giống như một ả điếm tuyệt vọng không? Thị trường đang tràn ngập những bức Picasso tầm thường. Hôm nào đó hãy cho tớ xem một bức Gauguin thật đẹp đi—giống như bức trong bảo tàng của bố tớ ấy.” - Adele Deng vừa khịt mũi vừa nói.

“Con mắt nhìn của Colette đối với căn nhà này thực sự là hoàn hảo, nhưng bây giờ nó đã bị phá hủy.” - Stephanie than.

“Tớ chẳng quan tâm người khác nói gì—đối với tớ đây sẽ luôn là ngôi nhà của Colette.” - Perrineum phụ họa.

Adele bước tới chiếc tủ đứng Boulle, dùng ngón tay sờ trên các hoa văn bằng gỗ. “Cái này thật là đẹp, nhưng nó ở trong góc này làm cái quái gì không biết? Nếu cậu hỏi tớ, Kitty sẽ cố gắng hết sức để gây ấn tượng. Mỗi đồ vật trong nhà này là một vật trưng bày trong viện bảo tàng. Mọi thứ đều kêu gào, ‘Nhìn tôi đi! Xem tôi đi!’ Kitty sẽ không hiểu ý nghĩa của tinh tế nếu như nó đánh vào cặp vếu giả của cô ta. Nói như Marella Agnelli, ‘Cô ta phải mất một đời nữa mới hiểu được cành liễu gai.’”

“Hiyah, cậu mong đợi gì ở một diễn viên khiêu dâm cơ chứ? Cô ta sẽ không bao giờ có được thị hiếu của Colette—cái đó phải bẩm sinh cơ.” - Perrineum khẳng định, lần thứ một triệu chỉnh lại chiếc mũ khổng lồ của mình.

“Tớ không biết chúng ta có thể lẻn vào phòng ngủ của cô ta không nhỉ. Tớ muốn xem cô ta làm gì với không gian đó.” - Stephanie đề xuất.

“Có lẽ cô ta gắn gương lên trần.” - Perrineum búng tay.

“Gương thời Louis XIV. Ăn cắp từ điện Versailles!” - Adele vừa cười khùng khục vừa đi theo mấy cô kia đi ra khỏi cửa.

Ngồi trong góc chiếc ghế hút thuốc, Kitty không giấu nổi vẻ thất vọng. “Ngực của tôi không phải hàng giả!” - Cô bật khóc.

“Đừng có nghe bọn họ, Kitty.”

Oliver dừng một lát, nghĩ rằng Adele nói đúng ở một điểm—Kitty chắc chắn không để ý tới mấy câu tinh tế hơn. “Bọn họ chỉ ghen tị với tất cả những sự chú ý mà cô đang có thôi. Bỏ qua đi.”

“Anh biết đấy, không dễ gì mà bỏ qua được mấy người đó đâu. Adele Deng và Stephanie Shi—họ chi phối bối cảnh ở đây. Nếu họ thực sự nghĩ như vậy thì tôi sẽ không bao giờ cạnh tranh nổi cả.”

“Kitty, xem nào—cô vừa mới chinh phục sân khấu thế giới. Mấy cô đó không còn là đối thủ của cô nữa, cô không thấy sao?”

“Tôi nhận ra điều đó, nhưng tôi cũng nhận ra điều khác nữa. Bất kể tôi có làm gì đi nữa thì nơi đây vẫn bị coi là nhà của Colette. Và nơi đây sẽ luôn là thành phố của Colette, mặc dù cô ta đã ra đi. Cô ta sinh ra ở đây—đây là cộng đồng của cô ta. Tôi sẽ mãi mãi là người ngoài ở Thượng Hải, bất kể tôi có làm gì đi chăng nữa. Tại sao tôi lại phải bỏ ra tới hai năm để thiết kế lại ngôi nhà này chứ? Tôi cần phải tới nơi nào biết tán thưởng tôi.”

“Tôi không thể đồng ý hơn được. Cô có nhà ở khắp nơi trên thế giới, cô có thể ở bất cứ nơi nào cô muốn, tạo ra vũ trụ xã hội của riêng mình. Thành thật mà nói, tôi không biết tại sao cô lại không sống thường xuyên ở Hong Kong. Đấy là thành phố ưa thích của tôi ở châu Á.”

“Corinna Ko-Tung bảo với tôi rằng phải mất ít nhất một thế hệ mới chen được vào xã hội Hong Kong—Harvard có thể sẽ có cơ hội nếu tớ đăng ký cho thằng bé học đúng trường mẫu giáo, nhưng Gisele thì quá trễ rồi. Anh biết đấy, nơi duy nhất mà người Trung Quốc từng đối xử tốt với tôi là Singapore. Hãy nhìn xem Araminta Lee mới tử tế làm sao. Và các bạn của tôi - Wandi, Tatiana, và Georgina - cũng sống bán thời gian ở đó.”

Oliver không muốn nhắc Kitty rằng thực ra Araminta sinh ra ở Trung Hoa lục địa, và cả Wandi, Tatiana, hay Georgina đều chẳng có ai là người bản địa Singapore cả, nhưng anh bắt đầu thấy xuất hiện một cơ hội mới. “Cô biết đấy, cô đã sở hữu một trong những ngôi nhà giàu tính lịch sử nhất ở một trong những con phố tốt nhất ở Singapore. Tôi đã bảo cô hãy dành thêm thời gian ở đó ngay sau khi cậu mua nó mà.”

“Tôi đã nghĩ vậy. Nhưng rồi vì có bầu Harvard và Jack nhất quyết bắt tôi phải sinh con ở Mỹ. Và sau đó không hiểu sao tôi lại dành nhiều thời gian hơn ở Thượng Hải chỉ vì tôi cần phải làm lại ngôi nhà này.”

“Nhưng ngôi nhà Frank Brewer tội nghiệp của cô ở Singapore lại hoàn toàn bị bỏ bẵng đi mất. Nó chỉ mới được trang trí có một nửa. Hãy nghĩ tới những gì cô có thể hoàn thành được ở đó nếu như cô tập trung chú ý tới nó hơn. Hãy nghĩ tới tất cả những lời tán thưởng mà cô sẽ nhận được từ các nhà bảo tồn kiến trúc nếu cô thực sự trả lại vinh quang trước đây của nó. Lạy Chúa tôi, tôi chắc là anh bạn Rupert của tôi sẽ nhất định làm một bài tiêu điểm cho tờ Thế giới Nội thất.”

Mấy bánh xe trong đầu Kitty bắt đầu quay. “Đúng, đúng. Tôi có thể biến đổi ngôi nhà nhỏ đó. Biến nó trở nên đẹp hơn cả cái nơi bị nguyền rủa này! Và nó sẽ là một trăm phần trăm của tôi! Anh sẽ giúp tôi chứ?”

“Tất nhiên rồi. Nhưng cô biết đấy, bên cạnh ngôi nhà, tôi nghĩ đã đến lúc cô cũng phải tiến hành một cuộc biến hình triệt để. Cô cần một ngoại hình mới để đưa cô vào xã hội Singapore một cách đúng cách. Lạy Chúa tôi, đám đông của Tattle sẽ yêu quý cô. Nào cùng kiếm cho cô một tấm hình và một câu chuyện tiêu điểm. Quỷ thật, tôi chắc là mình có thể đưa cô lên trang bìa.”

“Anh thực sự nghĩ vậy sao?”

“Chắc như bắp luôn. Tôi đã có thể nhìn ra nó rồi… chúng ta sẽ thuê Bruce Weber chụp. Cô, bé Gisele, và Harvard, nô đùa khắp ngôi nhà di sản lịch sử của cô ở Singapore, vây quanh là một tá chó Golden. Tất cả đều mang đồ Chanel! Kể cả lũ chó!”

“Ừm… thay vào đó chúng ta có thể thuê Nigel Barker chụp được không? Anh ấy thật là tuyệt!”

“Ồ, tất nhiên rồi, cưng. Bất cứ ai mà cô muốn.”

Mắt Kitty sáng lên.