← Quay lại trang sách

Chương BẢY DINH THỰ Ở ONE CAIRNHILL, SINGAPORE

Người đầu bếp đã mua từ chợ mang về nhà những đồ ăn sáng ngon nhất Singapore. Có món chwee kueh—bánh bột gạo hấp công phu rắc thêm dưa cải mặn và tương ớt; món rotiprata mới nướng—thứ bánh mì Ấn Độ giòn tan, nhiều bơ ăn với nước chấm cà ri; chai tow kuay—loại bánh dưa củ cải trắng chiên với trứng, tôm, và hành hoa; và char siew bao —món bánh bao thịt heo nướng ngọt. Khi Eleanor và Philip đang sung sướng mở mấy gói nhỏ giấy sáp màu nâu đựng đồ ăn thì Nick đi vào nhà bếp ốp đá cẩm thạch Calacatta và bước về phía chiếc quầy trang nhã phong cách quán ăn được ngăn kính để khách khứa của Eleanor vẫn có thể trải nghiệm “bàn đầu bếp” mà không phải lo lắng về việc bị ám khói lên những bộ đồ đắt tiền hoặc lên mái tóc hoàn hảo của mình.

“Ồ tốt quá, con dậy rồi. Đến đây, đến đây, ăn khi vẫn còn đang nóng.” - Eleanor nói, chấm một miếng rotiprata vào chỗ cà ri gà dừa thơm mùi gia vị.

Nick đứng bên chiếc bàn, chẳng nói chẳng rằng. Eleanor ngước lên nhìn và thấy vẻ nhăn nhó trên mặt anh. “Có chuyện gì vậy? Con bị táo bón à? Mẹ biết là đêm qua chúng ta không nên tới cái nhà hàng Ý đó mà. Toàn là nói quá lên, và quá ư là tệ.”

“Anh thà ăn món mì sợi với nấm trắng còn hơn.” - Philip nhận xét. “Aiyah, chẳng có gì đặc biệt lah. Anh có thể mở một can Kem súp nấm Campbell và rưới lên mì mà em chẳng thể nhận ra sự khác biệt! Không đáng đồng tiền, dù là Colin trả, và chỗ phô mai đó lúc nào cũng làm tắc cả hệ thống.”

“Đôi khi con chẳng tin nổi bố mẹ nữa.” - Nick kéo một chiếc ghế ra và ngồi xuống quầy.

“Con không tin cái gì? Ăn một quả chuối chín, hoặc nếu không được mẹ sẽ lấy cho con một ít Metamucil.”

“Con không bị táo bón, mẹ ơi, con bực mình. Con vừa nói chuyện điện thoại với Rachel xong.”

“Ồ, con bé thế nào?” - Eleanor hỏi bằng giọng vui vẻ, trong lúc bà múc một thìa chai tow kuay đầy ứ lên chiếc đĩa Astier de Villatte của mình.

“Mẹ biết chính xác là cô ấy thế nào mà. Mẹ mới nói chuyện với cô ấy hôm qua xong.”

“Ồ, nó bảo với con rồi à?”

“Cô ấy là vợ con—cô ấy kể cho con nghe tất cả mọi chuyện, mẹ ạ. Con không thể tin được là mẹ lại hỏi cô ấy bọn con dùng biện pháp tránh thai nào!”

“Thế thì sao cơ chứ?” - Eleanor hỏi.

“Mẹ điên hẳn rồi à? Cô ấy đâu phải là kiểu con gái Singapore để mẹ có thể thẩm vấn về mọi chức năng trên cơ thể. Cô ấy là người Mỹ. Người ta không bàn đến những chuyện như thế với bất cứ ai!”

“Mẹ không phải là bất cứ ai. Mẹ là mẹ chồng của nó. Mẹ có quyền được biết khi nào thì nó rụng trứng!” - Eleanor ngắt lời.

“Không được! Cô ấy rất hoảng sợ và xấu hổ, thậm chí cô ấy còn không biết phải nói gì nữa.”

“Thảo nào nó gác máy nhanh thế.” - Eleanor cười khúc khích.

“Toàn bộ chuyện cháu chắt này phải dừng lại, mẹ. Bọn con sẽ không bị buộc phải có con chỉ vì mẹ muốn như vậy.”

Eleanor cáu kỉnh đập đôi đũa xuống. “Con nghĩ là mẹ đang ép hai đứa ư? Hiyah, chúng mày đâu có biết thế nào là áp lực! Khi bố mày và mẹ đi trăng mật về, Ah Ma thân yêu của mày ra lệnh cho mấy đứa người hầu lục lọi hành lý của bố mẹ! Khi bà tìm ra được mấy chữ tiếng Pháp 62* của chúng ta, bà rất là giận, bà bảo nếu mẹ không có thai trong vòng sáu tuần nữa thì bà sẽ tống cổ ta ra khỏi nhà! Mày có thực sự muốn biết mẹ phải làm thế nào để có thai không? Bố mày và mẹ phải—”

“Dừng lại, dừng lại! Xin hãy có giới hạn! Con không cần biết những chuyện như thế!” - Nick rên rỉ, điên cuồng xua tay trước mặt mẹ mình.

“Tin mẹ đi, mẹ không tìm cách ép hai đứa phải có con đâu. Mẹ chỉ đang cố gắng giúp con thôi!”

“Giúp như thế nào? Bằng cách hủy hoại cuộc hôn nhân của con một lần nữa sao?”

“Con không thấy sao? Mẹ nghĩ nếu chúng ta bắt được Rachel đúng thời điểm trong chu kỳ thì chúng ta chỉ cần đưa nó bay về Singapore. Cô Carol đã đề nghị cho mượn chiếc Gulfstream G650 mới mua—nó bay rất nhanh và Rachel có thể có mặt ở đây trong vòng mười tám giờ. Thậm chí nó có thể tới đây vào cuối tuần này. Và kang tao của mẹ ở Capella Resort có thể bố trí cho mẹ một căn hộ nhìn ra đại dương rất đẹp.”

“Rồi sao nữa?”

“Aiyah, con làm việc của con và cho nó có bầu, và chúng ta có thể lập tức thông báo về việc này. Và rồi có thể, chỉ có thể thôi nhé, Ah Ma sẽ đồng ý gặp con!”

Nick nhìn bố với vẻ ngờ vực. “Bố tin được chuyện này không?”

Philip im lặng đặt một chiếc char siew bao lên đĩa của Nick, thể hiện vẻ thương hại.

“Tin cái gì? Bố đang cố gắng làm mọi việc có thể để đưa con vào trong căn nhà khỉ gió đó! Cơ hội tốt nhất của con bây giờ là làm cho Rachel có bầu. Chúng ta cần phải chứng minh với Su Yi rằng con thực sự có thể sản sinh ra người kế thừa tiếp theo cho Tyersall Park.”

Nick thở dài. “Con không nghĩ rằng việc đó quan trọng ở thời điểm này đâu mẹ.”

“Hừm! Con không biết bà nội con rồi—bà ấy cổ hủ lắm. Tất nhiên là điều đó quan trọng với bà! Nó sẽ khiến cho bà vui vẻ trở lại với con. Bà sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc gặp con!”

“Nghe con đi mẹ. Rachel sẽ không có bầu chỉ để cho con được gặp Ah Ma. Đấy là kế hoạch lố bịch nhất mà con từng nghe tới. Mẹ nên dừng tất cả mọi thủ đoạn tìm cách đưa con vào Tyersall Park. Điều đó chỉ làm cho mọi việc tồi tệ hơn mà thôi. Con thực sự vừa hòa giải với toàn bộ tình huống này. Con đến Singapore, con xin được gặp Ah Ma. Nếu bà không muốn gặp con, con sẽ vượt qua điều đó. Ít nhất thì con cũng đã cố gắng.”

Eleanor không nghe anh nói. Thay vào đó, mắt bà nheo lại khi một ý nghĩ mới vừa lọt vào đầu bà. “Đừng có bảo với mẹ… hmm… Nicky, con đang… người ta nói sao nhỉ… robbing banks (cướp nhà băng) à?”

Nick cau mày bối rối. “Cướp nhà băng ư? Ý mẹ là sao? Bây giờ con toàn giao dịch ngân hàng online thôi, mẹ.”

“Aiyah, lần gần đây nhất con gặp bác sĩ là bao giờ? Có phải con có một bác sĩ tiết niệu giỏi ở New York phải không?” - Eleanor gặng hỏi.

Philip cười thầm, nhận ra vợ mình đang nói đến điều gì. “Bà ấy bảo là shooting blanks (bắn nước trong), Nicky ạ.”

“Đúng, đúng, bắn nước trong! Con đã bao giờ đi kiểm tra số lượng tinh trùng chưa? Khi còn trẻ con qua lại với bao nhiêu là đứa con gái, có lẽ con đã dùng hết sạch tinh trùng tốt rồi.”

“Ôi lạy Chúa tôi. Lạy Chúa tôi.” - Nick đặt tay lên trán và lắc đầu, cảm thấy mất mặt hoàn toàn.

“Đừng có ‘lạy Chúa tôi’ với mẹ. Mẹ đang rất nghiêm túc đấy.” - Eleanor vừa giận dữ nói vừa nhai.

Nick bực bội đứng dậy khỏi bàn. “Con sẽ không trả lời bất cứ câu hỏi nào kiểu này nữa. Hết sức kỳ quái và không phù hợp! Và mẹ cũng đừng có bao giờ nhắc lại chuyện này với Rachel nữa. Tôn trọng riêng tư của bọn con một chút!”

“Được rồi lah, được rồi lah. Đừng có mà nhạy cảm quá như thế. Ước gì bố mẹ đừng có gửi con đi học ở Anh, mẹ không biết ở đó họ đã biến con thành đàn ông kiểu gì nữa. Cái gì cũng riêng tư-riêng tư với con, kể cả các vấn đề y tế. Con là con trai của mẹ—mẹ đã xem các bà vú thay bỉm cho con, con biết rồi đấy! Giờ thì, con không định ăn chút thức ăn nào bố mẹ mua về hay sao? Món chwee kueh hôm nay cực ngon đấy.” - Eleanor nói.

“Không chỉ cảm thấy không ngon miệng chút nào nữa mà con còn chuẩn bị gặp Astrid để ăn sáng.”

“Aiyah, con bé tội nghiệp. Con đã đọc mẩu chuyện phiếm mới nhất sáng nay chưa?”

“Chưa mẹ ạ. Con không để ý đến mấy chuyện phiếm ngớ ngẩn.” - Nick vừa trả lời vừa lao ra ngoài.