Chương TÁM ĐỒI EMERALD, SINGAPORE
Kể từ khi li thân với Michael, Astrid đã chuyển tới một trong số những căn nhà phố thương mại thừa kế của mình ở đường Emerald Hill do bà dì Mathilda Leong để lại. Khi Nick rảo bước dọc con phố để tới chỗ cô, anh không cưỡng lại được nên đành dừng lại dọc đường chiêm ngưỡng mấy trụ gạch trang trí, cửa sổ khung gỗ, và cổng vào cầu kỳ trên những ngôi nhà có sân thượng kiểu Peranakan được phục dựng rất đẹp tạo nên sự độc đáo của con phố này. Không có hai bề mặt nào giống nhau—mỗi bề mặt được pha trộn những yếu tố khác nhau của các chi tiết trang trí hoa mỹ Trung Hoa và nghệ thuật cuối thời Victoria.
Khi Nick còn bé, rất nhiều những căn nhà phố thương mại này, vốn là nơi sống và làm việc của các gia đình Peranakan 63* , đã bị rơi vào quên lãng và con phố này mang một vẻ trang nghiêm tàn phai, nhưng bây giờ khi giá bất động sản đã tăng vọt lên tới mức phi lý và khu vực này đã được chỉ định làm khu bảo tồn, những ngôi nhà này trở thành thứ tài sản được nhiều người thèm thuồng với giá hàng chục triệu đô la. Nhiều ngôi nhà đã trở thành quán bar sành điệu hoặc quán cà phê vỉa hè, khiến cho một số họ hàng học đòi của Nick chế giễu gọi đường Emerald Hill là “con đường mà mọi ang mor kow sai đều đi leem tzhiu,” 64* nhưng Nick lại thấy nó khá quyến rũ. Tới một ngôi nhà phố thương mại rất đẹp có cửa chớp màu xám khói, anh dừng lại và bấm chuông.
Một cô gái tóc vàng mới chớm tuổi hai mươi ghé mắt nhìn qua pintu pagar—loại cửa gỗ chạm khắc cầu kỳ chỉ có một nửa đặc trưng của kiểu nhà này—và hỏi bằng giọng đặc sệt âm Pháp, “Chú là Nicolas à?”
Nick gật đầu, và cô bé trượt then cửa mở ra cho anh vào. “Cháu là Lupine, au pair của Cassian,” - Cô gái nói.
“Salut, Lupine, Ça va? ” - Nick mỉm cười nói.
“Comme ci comme ça.” - Lupine trả lời một cách quyến rũ, tự hỏi tại sao mình lại không gặp người bà con nóng bỏng nói tiếng Pháp này của bà chủ từ trước.
Bước vào phòng giải lao trước nhà, Nick có thể thấy rằng căn phòng này đã được cầu kỳ phục dựng lại phong cách ban đầu của nó. Sàn nhà là một lớp gạch gốm khảm công phu vẽ theo hoa văn của William Morris, và những bức mành gỗ mạ vàng chạm khắc tinh tế tạo nên vách ngăn giữa phòng trước và phần còn lại của ngôi nhà. Trung tâm của một gian trước đặc trưng kiểu Peranakan là ban thờ tổ tiên, và Astrid đã thể hiện sự kính trọng đối với truyền thống này bằng cách bày một ban thờ Victoria cầu kỳ nơi bức tường hậu. Nhưng thay vì đặt ảnh những người họ hàng đã khuất hoặc tượng sứ thần thánh vào ban thờ, cô ngang ngược treo một bức tranh nhỏ của Egon Schiele vẽ một người đàn ông khỏa thân bên trong.
Lupine dẫn Nick từ gian giải lao trước đi qua một phòng chờ tối tăm vào chimchay—khoảng sân trời cung cấp nguồn không khí và ánh sáng tự nhiên cần thiết cho căn nhà phố dài, hẹp. Đến đây, Astrid từ biệt truyền thống và biến đổi hoàn toàn không gian này: Mái nhà lợp kính và lắp điều hòa toàn bộ, trong khi sàn nhà bê tông thông thường được phủ một lớp đá lát sàn vỏ chai màu đen, lấp lánh như một hồ chứa mực đen.
Nhưng quan trọng nhất là bức tường phía đông của khoảng sân, nơi Astrid đã làm việc cùng kiến trúc sư phong cảnh tiên phong người Pháp Patrick Blanc để sắp xếp một khu vườn thẳng đứng cao tới ba tầng. Các loại dây leo, cây dương xỉ, và các loại cọ nước ngoài khác dường như mọc ra từ bức tường, bất chấp trọng lực. Nổi bật trên bức tranh hoa ấn tượng này là những chiếc đi văng bằng đồng điêu khắc rất đẹp phủ đầy những chiếc gối mềm làm bằng vải lanh trắng toát. Không gian này tạo nên một vẻ tĩnh lặng xanh tươi giống như tu viện, và giữa tất cả những thứ đó, Astrid ngồi bắt chéo chân trên một chiếc đi văng, ôm tách trà trên đùi, mặc một chiếc áo dây màu đen với một chiếc váy lụng thụng màu đen. 65*
Astrid đứng dậy và ôm chặt lấy Nick. “Chị nhớ cậu quá!”
“Em cũng vậy! Vậy ra đây là nơi mà chị vẫn thường chui rúc hả?”
“Ừa, cậu thích không?”
“Thật không thể tin nổi! Em nhớ thời bé tới đây để ăn tiệc nyonya của một bà cô nào đó bên nhà chị-em không thể nào tin được những gì chị đã làm với nó!”
“Chị chuyển tới đây nghĩ là tạm thời thôi, nhưng cuối cùng lại đâm ra yêu cái nơi này nên chị tính phải làm cái gì đó. Chị có thể cảm nhận được bà cô của chị đang ở quanh đâu đây.” - Astrid ra hiệu cho Nick ngồi xuống bên cạnh cô trên chiếc đi văng, và cô bắt đầu rót trà cho anh từ chiếc ấm gang. “Đây là loại trà Thilgiri từ điền trang trà Dunsandle ở Nam Ấn Độ… Hi vọng là cậu thích.”
Nick nhấp một ngụm trà, thưởng thức mùi khói tinh tế của nó. “Hmmm… tuyệt vời.” - Anh ngạc nhiên ngước nhìn cửa sổ trần hoa văn thị giác ở trên cao. “Thực sự là chị đã vượt xa chính chị với không gian này!”
“Cảm ơn nhé, nhưng chị không dám nhận chút công nào đâu—Studi KO, cặp đôi tuyệt vời người Pariss, đã thiết kế mọi thứ.”
“Ồ, chắc là chị đã truyền cho họ nhiều cảm hứng hơn những gì chị thể hiện ra. Em không nghĩ là mình lại có lúc được ở trong ngôi nhà thế này—cảm giác như Marrakech hai trăm năm trước vậy.”
Astrid mỉm cười rồi khẽ thở dài. “Ước gì chị đang ở Marrakech cách đây hai trăm năm trước.”
“Hả? Em có cảm giác sáng nay không được ổn lắm. Câu chuyện mới nhất em nghe được là sao vậy?” - Nick hỏi, thả mình xuống chiếc ghế sofa vải nhung lông.
“Ồ, cậu chưa xem sao?”
Nick lắc đầu.
“Thì bây giờ chị quá nổi tiếng rồi,” Astrid vừa nói bằng giọng tự trào vừa trao cho anh tờ báo. Đây là tờ South China Morning Post, và trên trang nhất, dòng tiêu đề rao:
MICHAEL TEO ĐÒI MỨC PHÍ LI HÔN KỶ LỤC 5 TỈ ĐÔ TỪ NGƯỜI THỪA KẾ ASTRID LEONG
SINGAPORE—Trong hai năm qua, tỉ phú đầu tư mạo hiểm Michael Teo, 36 tuổi, đã sa lầy trong vụ kiện li hôn với người thừa kế người Singapore Astrid Leong. Đang từ một vụ li hôn có thể thương thảo được, vụ việc đã có bước ngoặt mới khi nhóm pháp lý của ông Teo bây giờ yêu cầu một khoản tiền 5 tỉ đô la trước những diễn biến gần đây.
Tuần trước, hình ảnh cô Leong, 37 tuổi, đã lan truyền trên các trang chuyện phiếm quốc tế. Những bức ảnh có ý cho thấy cô Leong đang được cầu hôn bởi ông trùm công nghệ Hong Kong Charles Wu, 37 tuổi, tại pháo đài Mehrangarh ở Jodhpur, Ấn Độ. Vây quanh họ là 100 vũ công cổ điển Ấn Độ, 20 người chơi Sitar, hai con voi và siêu sao Bollywood Shah Rukh Khan, được cho là đã hát cho cặp đôi này nghe bản tình ca “Anh là của em” phiên bản Hindi của Jason Mraz.
Hiện nay, theo hồ sơ li hôn mới nhất, ông Teo đang cáo buộc cô Leong “ngoại tình và tàn nhẫn không thể chịu nổi.” Ông tuyên bố đã có bằng chứng rành rành cho thấy vợ ông đang qua lại với ông Wu “mãi từ năm 2010.” Đây là một kết thúc buồn đối với câu chuyện Lọ Lem phiên bản ngược lãng mạn một thời: Ông Teo, con trai của hai giáo viên, lớn lên trong môi trường trung lưu ở Toa Payoh, gặp gỡ bà Teo, người thừa kế của một trong những gia sản lớn nhất châu Á, tại bữa tiệc sinh nhật của một người bạn thời quân ngũ. Sau thời gian tìm hiểu và đám cưới đầy sóng gió, cặp đôi ăn ảnh đến mức buồn cười đã cưới nhau vào năm 2006.
Đây là một cuộc hôn nhân khiến nhiều người thuộc giới thượng lưu châu Á phải ngạc nhiên. Cô Leong là con gái duy nhất của Henry Leong, chủ tịch Cty TNHH S.K. Leong Holdings Pte, tập đoàn giấu mặt được coi là nhà cung cấp dầu cọ hàng đầu thế giới. Trước khi cưới ông Teo, cô đã đính hôn với Charles Wu và cũng có quan hệ với một hoàng tử Hồi giáo và vài thành viên của giới quý tộc châu Âu. Giống như gia đình mình, cô Leong là một người cực kỳ kín kẽ, chưa bao giờ trả lời phỏng vấn và không hề xuất hiện trên phương tiện truyền thông đại chúng. Báo cáo Thịnh vượng Heron đã xếp gia đình Leong hạng ba trong danh sách những gia đình giàu nhất châu Á và ước tính tài sản riêng của cô Leong khoảng trên 10 tỉ đô.”
Giờ đây, một nửa tài sản của cô Leong đang bị đe dọa, cùng với quyền giám hộ con trai bảy tuổi của họ, Cassian. “Khách hàng của tôi là một tỉ phú tự thân—đây không phải là chuyện tiền bạc,” luật sư của ông Teo, Jackson Lee thuộc công ty luật danh tiếng Gladwell và Malcolm, tuyên bố. Đây là vấn đề về phép tắc. Michael Teo, một người chồng trung thành và tận tụy, đã bị sỉ nhục trên vũ đài thế giới. Hãy tưởng tượng cảm giác của bạn nếu người phụ nữ vẫn đang kết hôn với bạn lại được cầu hôn bởi một người đàn ông khác, theo phương thức hết sức công khai và phô trương đến kinh tởm.”
Các chuyên gia pháp lý Singapore cảm thấy rằng các thủ đoạn pháp lý của ông Teo khó mà thành công được, do tài sản của cô Leong đã được ràng buộc trong mê cung các quỹ ủy thác S. K. Leong. Nhưng tài liệu mới nhất này đã có sức sát thương của nó. Một tay trong của giới xã hội Singapore bình luận rằng, “Nhà Leong không bao giờ thích xuất hiện trên bản tin. Đây là một nỗi xấu hổ lớn đối với họ.”
“Quỷ tha ma bắt.” - Nick nói, quẳng tờ báo ra sàn nhà với vẻ kinh tởm.
Astrid uể oải cười với anh.
“Tờ Post cho đăng tin này thì sao thoát được? Đời em chưa bao giờ đọc nhiều tin cứt đái thế này.”
“Cậu đang nói cho chị nghe đấy. Tỉ phú tự thân gì chứ.”
“Và nếu thực sự chị đáng giá mười tỉ thì em muốn có bộ đĩa David Bowie này nhân sinh nhật em. Amazon bán 89,95 đô.”
Astrid phá lên cười một lúc, rồi lắc đầu. Cả đời mình chị làm mọi thứ để khỏi xuất hiện trên bất cứ tờ báo nào, nhưng có vẻ như dạo này càng cố gắng thì chị lại càng trở thành tin trang nhất. Bố mẹ chị thì giận điên lên. Khi mới rò rỉ ảnh ra họ đã đủ giận rồi, nhưng cái này khiến họ không còn chịu nổi nữa. Mẹ chị đã đổ bệnh và phải tiêm Xanax, và chưa bao giờ chị nghe thấy bố quát to như sáng nay khi ông cầm tờ báo đi vào. Ông giận đến mức mạch máu phình to ra làm chị tưởng là ông ấy sắp bị đột quỵ đến nơi.”
“Nhưng chẳng lẽ họ không thấy rằng đâu phải là lỗi của chị? Ý em là chắc họ phải biết rằng Michael đã dàn xếp chuyện này chứ?”
“Với chị thì có vẻ như khá rõ, nhưng tất nhiên, chẳng quan trọng với họ. Chị là đứa con gái hư hỏng đã trốn đi Ấn Độ. Ý chị muốn nói rằng chị là một bà mẹ ba mươi bảy tuổi, và chị vẫn phải xin phép bố mẹ để đi chơi vào cuối tuần. Tất cả là lỗi của chị. Chị là đứa ‘làm lộ’ cả gia đình, chị là đứa làm ô uế danh tiếng gia đình ngàn đời.”
Nick lắc đầu thương cảm, trong khi bẻ mấy đốt ngón tay thì một điều khác nảy ra trong đầu anh. “Chị phải quy tội cho Michael… anh ta biết là báo chí Singapore sẽ không đụng tới câu chuyện này, vì vậy anh ta cố tình cho rò rỉ lên tờ South China Morning Post ở Hong Kong.”
“Đây là một nước cờ rất hay. Anh ta đang cố gắng gây sát thương tối đa lên Charlie và lên cuộc sống tương lai của bọn chị ở đó.”
“Em cá với chị mọi thứ là anh ta cũng đứng sau những bức ảnh chụp trộm đó.”
“Có vẻ như Charlie cũng nghĩ vậy. Anh ấy đã cho nguyên đội bảo vệ tìm hiểu xem làm cách nào mà Michael theo dõi được chị.”
“Em biết chuyện này là phạm trù của Jason Bourne rồi, nhưng liệu có cách nào Michael cài thiết bị theo dõi lên người chị trước khi chị đi không? Ý em là anh tađã hack điện thoại di động của chị từ xửa xưa ấy.”
Astrid lắc đầu. “Gần cả năm nay chị có gặp Michale đâu. Bọn chị giờ chỉ nói chuyện với nhau qua luật sư thôi—và là luật sư của anh ta, không phải của chị. Kể từ khi anh ta thuê cái tay Jackson Lee này, nghe bảo là một thiên tài điên rồ về pháp lý, mọi việc ngày càng trở nên gay gắt.”
“Bao lâu thì Michael gặp Cassian một lần?”
“Theo luật thì một tuần ba ngày, nhưng hiếm khi nào mà Michael sử dụng hết thời gian đó lắm. Mỗi tuần anh ta đưa Cassian đi ăn khoảng một lần, nhưng đôi khi anh ta đi hai hoặc ba tuần rồi mới gặp thằng bé. Giống như anh ta quên mất là đang có một đứa con ấy.” - Astrid buồn bã nói.
Một cô hầu bước vào sân và đặt cái khay ăn sáng xuống bàn cà phê.
“Bánh mì Kaya!” - Nick vui sướng thốt lên khi nhìn thấy những miếng bánh mì tam giác được nướng một cách hoàn hảo phủ một lớp dày mứt dừa kaya. “Sao chị biết là sáng nay em thèm món này?”
Astrid mỉm cười. “Cậu không biết là chị có thể đọc được suy nghĩ của cậu à? Đây là kaya nhà làm của Ah Ching từ Tyersall Park, tất nhiên.”
“Tuyệt!” Nick nói.
Astrid nhận ra một thoáng buồn hiện qua mắt khi Nick cắn miếng đầu tiên của chiếc bánh mì trắng vừa giòn vừa mềm. “Nghe này, chị đã nghe nói cậu bị cấm cửa khỏi Tyersall Park. Thật là lố bịch quá. Rất tiếc là chị không giúp gì được, nhưng bây giờ khi đã quay lại, chị sẽ cố gắng làm rõ mọi chuyện.”
“Thôi nào, Astrid, chị đã có quá nhiều việc phải xử lý rồi. Đừng lo chuyện đó. Chị có biết mẹ em đang tìm cách bày trò gì không? Bà ấy muốn em làm cho Rachel có thai, ngay lập tức, rồi bà ấy sẽ thông báo tin này tới Ah Ma với hi vọng là bà nội sẽ muốn gặp em.”
“Chuyện như đùa thế?”
“Bà ấy gọi cho Rachel và đòi phải được biết cô ấy đang ở giai đoạn nào trong kỳ kinh. Bà ấy cho Carol Tai chuẩn bị sẵn máy bay để đưa cô ấy tới Singapore vào cuối tuần này chỉ để em làm cho cô ấy có thai. Thậm chí bà ấy còn chuẩn bị sẵn một căn hộ trăng mật tại khu nghỉ dưỡng của bạn bà ấy ở Sentosa.”
Astrid ôm miệng phá lên cười. “Lạy Chúa! Vậy mà chị nghĩ là mẹ chị đã điên lắm rồi cơ đấy!”
“Chẳng có ai điên hơn Eleanor Young cả đâu.”
“Thì ít nhất bà ấy vẫn còn tìm cách dòm ngó tới cậu. Bà ấy sẽ làm bất cứ điều gì để được Ah Ma chiếu cố trở lại.”
“Đối với mẹ em, việc gì cũng đều liên quan tới ngôi nhà. Nhưng chị biết là em chỉ muốn gặp Ah Ma thôi. Em phải mất một thời gian mới tới được đó, nhưng em nhận ra rằng em nợ bà một lời xin lỗi.”
“Cậu thật là cao cả, Nicky. Ý chị là, bà quá khắt khe với cậu và Rachel.”
“Em biết, nhưng em vẫn không nên nói những điều em đã nói. Em biết bà đau lòng thế nào.”
Astrid ngẫm nghĩ về điều này, nhìn chăm chú vào tách trà của mình một lúc rồi ngẩng lên nhìn cậu em họ. “Chị chỉ không hiểu tại sao Ah Ma bỗng nhiên lại không muốn gặp cậu. Chị ngồi bên giường bà suốt cả tuần lúc bà còn đang ở Mount E. Bà biết cậu đang trở về, và bà không bao giờ nhắc câu nào tới việc không muốn gặp cậu cả. Có chuyện gì đó rồi. Chị nghĩ dì Victoria hoặc Eddie hoặc ai đó đã tác động tới bà trong lúc chị không có mặt ở đó.”
Nick nhìn Astrid với ánh mắt hi vọng. “Có thể chị sẽ tìm ra được cách nào đó để nhắc chuyện này với bà... một cách tế nhị. Chị vẫn luôn có cách với bà mà không ai khác có được.”
“Ồ, cậu không biết sao? Chị cũng là kẻ không được chấp nhận ở Tyersall Park. Bố mẹ chị không muốn chị chường mặt ở nhà, hoặc ở bất cứ nơi công cộng nào quan trọng, cho đến khi vụ lùm xùm này nhạt bớt.”
Nick không nhịn được phá lên cười với tình huống này. “Vậy là cả hai chị em mình đều bị rút phép thông công, như thể chúng ta là quỷ hiện hình vậy.”
“Đúng thế. Chúng ta là Những đứa con chết tiệt của bắp 66* . Nhưng chúng ta làm gì được? Bây giờ thì mẹ chẳng muốn làm bất cứ điều gì có thể khiến Ah Ma bực mình cả.”
“Em nghĩ Ah Ma sẽ càng bực hơn nếu chị không có mặt ở đó bên cạnh giường của bà.” - Nick phẫn nộ nói.
Mắt Astrid ngấn lệ. “Chúng ta đang đánh mất thời gian quý báu với bà, Nicky à. Mỗi ngày bà lại càng trở nên tàn úa hơn.”