Chương CHÍN TYERSALL PARK, SINGAPORE
Eddie bước dọc theo hành lang phía đông tới phòng ngủ của bà ngoại, ngắm nhìn chùm ảnh cũ treo theo phong cách phòng khách trên chiếc ghế trường kỷ phủ vải hoa. Ở giữa là một bức ảnh quá cỡ đóng khung ông cố Shang Loong Ma tạo dáng bên cạnh mấy chiếc ngà voi to tướng và một maharaja đội khăn đá quý đằng sau một safari ở Ấn Độ. Bên cạnh đó là một bức chân dung phim trường của ông ngoại - Ngài James Young cuối những năm ba mươi, trông giống hệt như một thần tượng nhạc kịch khi mặc chiếc áo khoác ca rô và mũ phớt mềm màu trắng, và có thể đang cắp một chú chó sục Norwich trong tay. Trông ông mới bảnh làm sao! Ai đã làm chiếc áo khoác đó cho ông nhỉ? Có thể là Huntsman, hay Davies Son? Eddie tự hỏi. Ước gì thời đó mình đã biết ông. Trong tất cả những thằng cháu của ông thì rõ ràng mình là đứa duy nhất thừa kế được phong cách của ông.
Phía thấp dưới bức tường là một bức ảnh dài, hình chữ nhật của bà ngoại Su Yi mặc một bộ váy uống trà, nằm một cách tao nhã trên tấm chăn dã ngoại ở một nơi trông giống như Vườn Luxembourg. Bên cạnh bà là hai phụ nữ người Pháp, mỗi người cầm một chiếc ô đăng ten cầu kỳ dường như đang căng lên trước gió. Hai người này đang cười lớn, nhưng Su Yi nhìn thẳng vào máy ảnh, cực kỳ điềm tĩnh. Thời trẻ bà mới đẹp làm sao. Eddie săm soi chữ ký loằng ngoằng dưới chân bức ảnh: J. H. Lartigue. Ôi cái đệt, thực sự là nhà nhiếp ảnh vĩ đại người Pháp Jacques Henri Lartigue đã chụp bức ảnh này cho Ah Ma à? Lạy Chúa, bức ảnh này thật là vô giá. Mình phải kiếm nó về văn phòng mới được. Nó có thể nằm cạnh bức ảnh Cartier-Bresson cậu bé cầm mấy chai rượu vang. Không ai khác có thể thưởng thức bức ảnh này như mình. Nếu mình lấy bức ảnh này và thay nó bằng một tấm khác treo trên bức tường khác thì có ai nhận ra không nhỉ?
Eddie nhìn quanh góc nhà xem có người hầu gái nào đang lỉnh gần đấy không. Chỗ nào cũng thấy quá trời bọn người hầu, chẳng ai có chút riêng tư nào để ăn cắp cái gì trong ngôi nhà này cả. Đến lúc này anh nghe thấy tiếng rên chậm và thấp. Ooaahhh!!! Ooooaaaahhh! Nó đến từ một cánh cửa giữa chừng hành lang đang khép hờ. Eddie nhanh chóng nhận ra đấy là căn hộ mà người em họ Adam và Piya Aakara đang ở. Anh biết rằng người Thái có thể lập dị, nhưng có thật là họ để hờ cánh cửa như vậy trong khi đang giao ban buổi sáng không? Bất cứ ai đi xuống hành lang này đều có thể nghe thấy tiếng họ. Rồi nữa, nếu cô Piya quyến rũ kia là vợ anh, anh sẽ cưỡi cô ta sang tận tuần sau mà chẳng thèm quan tâm là cả ngôi nhà này có nghe thấy hay không.
Eddie bò tới gần cánh cửa, và nghe thấy giọng phụ nữ cười khúc khích. Bỗng nhiên, một giọng rên rỉ âu yếm vang lên trên giọng đầu tiên. Gwaahhh! Gwaahhh!Gượm đã, có hai người đàn ông trong phòng. Rồi sau đó giọng đàn ông thứ hai rên rỉ, Trời ơi, ngay chỗ đó! Vào sâu hơn nữa đi! Gwaaaahhh! Mắt Eddie mở to khi anh nhận ra giọng nói đó. Đấy là em trai anh, Alistair. Cái lều gì đang xảy ra thế? Phải chăng là Alistair đang chơi tay ba với mấy người họ hàng Thái Lanngay dưới mái nhà của bà anh, khi bà đang sắp chết? Thật là báng bổ! Mỗi khi tới thăm bà, anh luôn theo đúng phép tắc thông thường kiểm tra cô bồ mới nhất ở khách sạn Shangrila gần đó. Anh không bao giờ nghĩ tới việc ngủ với bất cứ ai ngoài vợ mình trong căn nhà của Ah Ma thân yêu.
Eddie xô mạnh vào phòng với thái độ tự mãn. “NHÂN DANH CHÚA CÁC NGƯỜI NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM—” anh bắt đầu, và rồi ngưng lại vì ngạc nhiên. Piya đang ngồi trên chiếc ghế dài nhấm nháp li cappuccino sáng, nhã nhặn trong chiếc áo dây lụa màu xanh lá cây tươi sáng ngắn tay phối với chiếc quần bút chì lụa của Rosie Assoulin. Eddie xoay người và phát hiện ra cảnh tượng cực kỳ đáng tò mò. Ngồi dưới chân chiếc giường bốn cọc khảm bạc là Alistair, cởi trần tới eo, và đang dựa vào cậu là ông bác rể Taksin, nhấn sâu khuỷu tay vào vai Alistair. Adam nằm trần truồng úp mặt trên giường trong khi mẹ anh đang dạng chân anh ra, mát xa phần lưng dưới của anh bằng dầu dừa.
“Ooaahhh!” Adam rên lên, còn Piya tiếp tục cười khúc khích.
“Ta đã bảo mấy đứa phải giãn cơ trước khi thi đấu cầu lông thì không nghe, đúng không?” - Catherine mắng, trong lúc xoa mạnh lên vùng thắt lưng của Adam.
“Anh giai, bác Taksin đang làm cho em món mát xa Thái tuyệt nhất quả đất! Anh phải thử mới được.” - Alistair nói.
Eddie nhìn cảnh tượng này với vẻ kinh ngạc. Anh không thể tin được rằng ông hoàng Thái Lan lại đang mát xa cho em trai mình. “Um, mấy cô hầu của anh không làm việc này sao?”
“Không... mẹ mới là nhất.” - Adam thở dài qua chiếc gối.
Piya phá lên cười. “Bọn con trai nhà Aakara đều bị bố mẹ làm hư do được mát xa từ nhỏ. Adam thậm chí còn không thích khi chị cố gắng mát xa cho anh ấy—chỉ có mẹ mới được làm thôi.”
Catherine ngước lên nhìn Eddie, cằm còn dính một giọt dầu dừa khi bà nhấn ngón tay sâu vào cơ mông Adam. “Cháu có muốn mát xa không? Bác sắp xong đây rồi.”
“Ơ... không, cháu ổn mà, cảm ơn bác. Cháu không chắc—cháu... cháu... chỉ chơi có hiệp đầu thôi mà, bác nhớ không?” - Eddie lắp bắp, khó chịu khi thấy bác gái chạm vào con trai của bà ngay dưới đó.
“Anh không biết là anh đang bỏ lỡ mất cái gì đâu.” - Alistair thở dài vẻ mãn nguyện.
“Cháu chỉ đang trên đường đi thăm Ah Ma thôi.” - Eddie nói, ra khỏi phòng nhanh nhất có thể. Mấy người nhà Aakara này thật lạ. Cứ thử hình dung xem, làm mát xa cho con cái khi đã có một đội người hầu phủ phục dưới chân chỉ chờ gọi! Anh không thể tin nổi rằng bác Cat và mẹ anh lại là chị em—họ trái ngược nhau như mặt trăng mặt trời vậy. Mẹ anh luôn điềm đạm và quý phái, trong khi bác Cat lại thẳng thắn và hơi giống đàn ông. Cánh tay, gương mặt—thực ra là toàn bộ phần thân trước của bà đều dính dầu dừa khi làm mát xa cho con trai. Còn mẹ anh thì thậm chí chẳng để ướt tay. Thế quái nào mà bà ấy lại vớ được một ông hoàng nhỉ? Trong số tất cả các chị em thì rõ ràng là mẹ anh lấy phải người kém nhất, tất nhiên là không kể bà cô già Victoria.
Anh đi vào phòng làm việc riêng của bà ngoại và thấy bố anh đang hội ý với giáo sư Oon. Malcolm Cheng là một trong những bác sĩ phẫu thuật tim đáng kính nhất châu Á, và chỉ mới nghỉ hưu gần đây khi đang ở cương vị giám đốc Trung tâm Tim mạch tại Viện điều dưỡng Hong Kong. Giáo sư Oon là một trong những người được ông đỡ đầu, và rõ ràng là ông đang theo dõi rất sát sao tình trạng của Su Yi.
“Bệnh nhân hôm nay thế nào rồi?” - Eddie vui vẻ hỏi.
“Đừng có xen vào khi bố đang nói!” - Bố anh quắc mắt với anh, rồi quay lại với giáo sư Oon. “Và tôi thực sự không vui với việc phổi bà bị tích nước.”
“Tôi biết, Malcolm.” - Giáo sư Oon lẩm bẩm vẻ lo lắng.
Eddie vào phòng ngủ, thấy mẹ anh đang xếp lại mấy lọ hoa được người ta gửi tới cho Su Yi. Ngày nào cũng có vài chục thứ được gửi tới tòa nhà, cùng với từng chồng hộp nước cốt gà Brand’s.
“Mẹ ghét hoa tú cầu. Ai gửi thế nhỉ?” - Alix nói, mở chiếc phong bì dày mịn ra nhìn vào danh thiếp. “Ôi trời, là của nhà Shear. Vậy thì em nghĩ chúng ta sẽ phải giữ chỗ hoa này ở đây tới khi mẹ tỉnh dậy để nhìn mới được. Mẹ rất thân với Benjamin. Ông ấy là bác sĩ đỡ đẻ cho em, chị biết không?”
“Ồ xem kìa, con nghĩ là bà đã dậy rồi!” - Eddie phấn khởi nói, chạy tới và sụp xuống bên cạnh bà. “Ah Ma thân yêu, hôm nay bà thấy thế nào?”
Cổ họng Su Yi khô cứng nên không nói được, nhưng bà cố gắng thều thào, “Nước...”
“Vâng, vâng, tất nhiên. Mẹ, Ah Ma cần uống nước ngay bây giờ!”
Alix nhìn quanh và túm lấy bình nước gần nhất. “Chậc, sao lại trống không thế này?” - Bà cáu kỉnh nói và chạy vào nhà tắm để lấy nước. Bà quay lại và bắt đầu rót một ít nước vào chiếc ly nhựa cùng với cây ống hút.
“Nước máy à? Mẹ định giết Ah Ma hay sao?” - Eddie cáu với mẹ mình.
“Ý con là sao? Nước máy Singapore cực kỳ an toàn!” - Alix cãi lại.
“Trong hoàn cảnh này Ah Ma chỉ uống nước khử trùng thôi. Cái thứ nước Thụy Sĩ khỉ gió mà nhà Aakara vẫn nốc không ngừng đâu rồi? Tại sao ở đây không còn chút nào nữa vậy? Và cái đám hầu gái của bà đâu rồi trong lúc cần tới thế này?”
“Mẹ cho đi chuẩn bị bữa sáng cho bà rồi.”
“Vậy thì gọi xuống và bảo bọn họ mang lên đây thêm một ít nước Thụy Sĩ đó.” - Eddie ra lệnh.
Su Yi thở dài, lắc đầu bực bội. Tại sao con bà chẳng đứa nào có khả năng thực hiện yêu cầu đơn giản này của bà vậy?
Alix có thể nhìn thấy vẻ bực bội trên gương mặt mẹ mình nên nhanh chóng quyết định thay con trai. “Tránh sang Eddie, để mẹ cho bà uống thứ nước này cái đã.”
“Không, không, để con.” - Eddie khăng khăng, nắm lấy chiếc cốc từ tay mẹ và cúi xuống bà ngoại, đồng thời tập trung vẻ Florence Nightingale 67* tốt nhất của mình.
Khi Su Yi đã uống nước và cảm thấy sống lại đôi chút, bà nhìn quanh phòng ngủ như đang tìm cái gì. “Astrid đâu?” - Bà hỏi.
“Ơ… Astrid hiện không ở đây.” - Alix nói, không muốn nhắc bất cứ điều gì liên quan tới vụ lùm xùm bị lộ liên quan tới cháu gái bà.
Chị đưa mắt ra hiệu với Eddie, thầm cảnh báo anh không được nói gì.
“Astrid đi Ấn Độ.” - Eddie thông báo với vẻ chế giễu.
Alix hoảng hốt nhìn con trai mình. Tại sao nó lại tìm cách gây bực mình cho bà ngoại như thế này cơ chứ?
“Ồ tốt quá. Nó đi rồi.” - Su Yi nói.
Eddie không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên. “Bà biết chuyện này sao? Bà biết vụ cầu hôn của Charlie Wu sao?”
Su Yi không nói gì. Bà nhắm mắt lại, môi hơi cong lên khẽ mỉm cười. Bỗng nhiên bà lại mở mắt ra và nhìn Alix vẻ dò hỏi. “Thế Nicky?”
“Um, Nicky thì sao ạ?” - Alix thận trọng hỏi.
“Không phải là bây giờ nó đã quay về rồi sao?”
“Ý mẹ là mẹ muốn gặp Nicky?” - Alix hỏi, cố gắng xác minh.
“Tất nhiên. Nó đâu?” Su Yi nói.
Alix chưa kịp trả lời thì Eddie đã xen vào. “Ah Ma, Nicky không may phải hủy chuyến đi vào phút cuối. Có chuyện gì đó liên quan đến công việc, và anh ấy chưa kịp quay lại. Bà biết là công việc giáo sư lịch sử quan trọng với anh ấy thế nào rồi đấy. Anh ấy phải giảng về Chiến tranh liên ngân hà.”
“Ồ.” - Su Yi nói ngắn gọn.
Alix nhìn con trai, kinh ngạc trước lời dối trá mặt dày của gã. Bà đang định nói thì một người hầu gái của bà Su Yi đã vào, mang theo những chiếc khay đựng đồ ăn sáng.
“Mẹ—” - Alix bắt đầu nói thì đột nhiên thấy Eddie túm mạnh lấy cánh tay mình từ đằng sau và lôi vào phòng thay đồ của Su Yi. Từ đó, gã lôi mẹ lên ban công và đóng chặt cánh cửa kính sau lưng.
“Eddie, mẹ không biết con bị làm sao nữa. Câu chuyện vớ vẩn về Nicky là sao thế? Lần này con định bày trò gì vậy?” - Alix hỏi, liếc nhìn gã dưới ánh nắng của mặt trời buổi sáng.
“Con không bày trò gì cả, mẹ ạ. Con chỉ đang để cho thiên nhiên làm phần việc của nó thôi.”
Alix nhìn thẳng vào mắt con trai. “Eddie, mẹ muốn biết sự thật: Ah Ma có thực sự bảo với con là bà không muốn Nicky vào nhà hay không?”
“Bà… bà gần như ngừng tim khi con nhắc đến tên anh ấy!” - Eddie lắp bắp.
“Vậy thì nói cho mẹ biết tại sao bà lại chỉ hỏi cậu ta?”
Eddie đi qua đi lại nơi ban công, tìm một chỗ bóng râm để đứng.
“Chẳng lẽ mẹ không thấy là Nicky chỉ muốn gặp Ah Ma để cầu xin bà tha thứ hay sao?”
“Có, và mẹ ủng hộ hết mình cho việc đó. Tại sao cậu ấy lại không được phép giải quyết mọi chuyện với bà?”
“Mẹ điên hay sao thế? Có cần con phải giải thích rõ ra cho mẹ hiểu không? Con đang đấu tranh cho những thứ lẽ ra phải thuộc về con!”
Alix giơ tay lên vì tức giận. “Con hoang tưởng rồi, Eddie. Con thực sự nghĩ rằng mẹ của mẹ sẽ thay đổi di chúc và để Tyersall Park cho con ư?”
“Bà đã thay đổi, mẹ ơi! Chẳng lẽ mẹ không thấy Freddie Tan hôm trước cư xử thế nào sau khi ông ta tới gặp Ah Ma hay sao?”
“Có vẻ như ông ta vẫn thân thiện với mẹ như thường lệ thôi.”
“Có thể ông ấy vẫn luôn thân thiện với mẹ, nhưng với con, ông ấy chưa bao giờ xử sự như thế. Ông đấy hiếm khi nào nói với con quá hai từ trong suốt ba mươi năm qua, nhưng hôm trước, ông ấy nói chuyện với con như thể con là khách hàng lớn nhất của ông ấy vậy. Ông ấy bảo con là ‘tâm điểm chú ý.’ Rồi sau đó ông ấy dành ra một khoảng thời gian quá mức nói chuyện với con về bộ sưu tập đồng hồ của con. Mẹ thấy thế nào về điều đó?”
“Chẳng qua tay Freddie Tan ấy cũng cuồng đồng hồ như con thôi.”
“Không đâu mẹ ạ, Freddie Tan đang cố gắng đưa manh mối cho con về việc trở thành tâm điểm chú ý trong di chúc mới của Ah Ma! Ông ta đã bắt đầu bợ đỡ chúng ta, mẹ không thấy sao? Giờ thì mẹ có muốn phá hủy hết mọi điều đó và xem Ah Ma cho Nicky ngôi nhà này không? Ngôi nhà mà mẹ đã lớn lên?” Alix thở dài mệt mỏi. “Eddie, ngôi nhà này đã được coi là của cậu ấy. Chúng ta ai nấy đều biết từ ngày Nicky được sinh ra là nó được dành cho cậu ấy. Cậu ấy là người nhà Young.”
“Đúng vậy, anh ta là người nhà Young, anh ta là người nhà Young! Suốt cuộc đời khốn kiếp này của con mọi người đều luôn bảo con rằng anh ta là người nhà Young và con chỉ là người nhà Cheng. Tất cả là lỗi của mẹ!”
“Lỗi của mẹ ư? Mẹ không hiểu con một nửa thời gian… ”
“Thế quái nào mà mẹ lại phải lấy bố, một người hoàn toàn vô danh ở Hong Kong? Tại sao mẹ không thể lấy một ai khác, chẳng hạn như một người Aakara hoặc Leong? Một ai đó mang cái họ đáng kính? Mẹ không nghĩ điều đó sẽ ảnh hưởng đến con của mẹ hay sao? Mẹ không nhận ra nó đã hủy hoại cả cuộc đời con thế nào hay sao?” - Eddie sôi lên sùng sục.
Alix nhìn biểu hiện nóng nảy của con trai và trong giây lát cảm thấy muốn tát cho gã một cái. Thay vào đó, bà hít một hơi thở sâu, ngồi xuống một chiếc ghế sắt rèn và nói qua hàm răng nghiến chặt, “Tao mừng là tao đã lấy bố mày. Có thể ông ấy không được thừa hưởng một đế chế hoặc sinh ra là một ông hoàng, nhưng với tao ông ấy hết sức ấn tượng. Ông ấy tự đi lên từ đôi bàn tay trắng để trở thành một trong những chuyên gia tim mạch hàng đầu thế giới, và ông ấy lao động vất vả để cho mày được tới ngôi trường tốt nhất thế giới và cho chúng ta một ngôi nhà thân thương.”
Eddie phá lên cười nhạo. “Một ngôi nhà thân thương ư? Ôi lạy chúa tôi, mẹ ơi, căn chung cư của mẹ thật đáng xấu hổ!”
“Tao nghĩ chín mươi lăm phần trăm dân số Hong Kong sẽ không đồng ý điều đó. Và đừng quên, thậm chí chúng tao đã mua cho mày căn nhà đầu tiên sau khi tốt nghiệp đại học để giúp mày bắt đầu… ”
“Ha! Leo Ming được cho một công ty công nghệ trăm triệu đô la khi cậu ta tốt nghiệp.”
“Và điều đó đã dẫn cậu ta tới đâu, Eddie? Tao không thấy thằng Leo đó đạt được gì nhiều trong đời ngoại trừ gia tăng con số vợ cũ của nó lên. Chúng tao hỗ trợ cho mày để mày tự lực vươn lên thành công. Tao không thể tin nổi là mày lại không thấy được tất cả những lợi thế mà bố mày và tao đã cố gắng mang lại cho mày. Chúng ta đã nuôi nấng mày thế nào để trở nên vô ơn như thế? Tao không từng nghe Cecilia hay Alistair phàn nàn gì về cuộc đời hay tên họ của chúng hết.”
“Cả hai đứa tụi nó đều là những kẻ thất bại kém cỏi! Cecilia thì quá ám ảnh với mấy con ngựa của nó, lẽ ra mẹ nên đặt tên nó là Catherine đại đế! Còn Alistair và trò làm phim cứt đái của nó--ở Hong Kong đã có ai xem bất cứ bộ phim nghệ thuật kỳ lạ mà thằng bạn đạo diễn của nó làm chưa? Thiên thần sa ngã? Lẽ ra phải gọi nó là ‘Sa vào buồn ngủ’ thì có! Con là đứa duy nhất trong nhà đạt được một cái gì đó! Mẹ có thực sự muốn biết việc mang họ Cheng đã làm gì cho con không? Nó có nghĩa là con không phải tới bữa tiệc sinh nhật của Robbie Ko-Tung ở Ocean Park khi bọn con học lớp hai. Nó có nghĩa là con không được chọn vào nhóm hùng biện ở Diocesan. Nó có nghĩa là con không được nhờ làm phù rể tại đám cưới của Andrew Ladoorie. Nó có nghĩa là con biết rằng con sẽ không bao giờ tìm được một công việc nhàn hạ thích đến thì đến tại một ngân hàng ở Hong Kong và phải dành nửa đời bưng bô cái đám ở Liechtenburg Group để bò được lên đỉnh cao!”
“Tao chưa bao giờ nhận ra là mày lại nhìn nhận theo cách này.” - Alix lắc đầu buồn bã.
“Đấy là vì mẹ chẳng bao giờ buồn hiểu con cái! Mẹ chưa bao giờ thực sự dành thời gian quan tâm đến nhu cầu của chúng con!”
Alix đứng dậy khỏi ghế, cuối cùng cũng đánh mất bình tĩnh. “Tao sẽ không ngồi đây chịu nắng nóng để nghe mày lải nhải về việc phải làm một đứa con bị quên lãng, trong khi mày bay vòng quanh thế giới và hầu như chẳng bao giờ dành thời gian cho con cái!”
“Ờ, thế cũng đúng mà, phải không? Bố đã dành hầu hết thời thơ ấu của con bay đi dự các hội nghị y khoa ở Thụy Điển hay Thụy Sĩ trong khi mẹ suốt ngày đi mua bất động sản ở Vancouver. Bố mẹ có bao giờ lắng nghe con đâu! Bố mẹ chưa bao giờ hỏi con thực sự muốn gì! BỐ MẸ CHƯA BAO GIỜ LÀM MÁT XA MÔNG CHO CON!” - Eddie rền rĩ, đổ sụp xuống một chiếc ghế nơi ban công, thân hình bỗng suy sụp vì cơn nức nở.
Alix nhìn con trai, nghĩ hẳn gã đang nhất thời bị điên.
Eddie gạt nước mắt và nhìn mẹ mình. “Nếu mẹ thực sự quan tâm tới con cái, nếu mẹ thực sự yêu chúng con như lời mẹ nói, mẹ KHÔNG ĐƯỢC nói gì với Ah Ma về Nicky. Mẹ không thấy đây là một cơ hội hoàn hảo cho chúng ta hay sao? Chúng ta phải đảm bảo anh ta không bao giờ được gặp bà, và chúng ta phải tiếp tục nói thêm với dì Felicity rằng Astrid vẫn không được chào đón ở đây! Chúng ta có thể bảo với cậu Philip rằng Ah Ma quá yếu nên không gặp ai cả. Con sẽ liên tục túc trực ngoài phòng ngủ của Ah Ma—chúng ta không cho phép thì không ai được vào ra hết!”
“Điên mất rồi, Eddie. Con không thể cấm các thành viên khác trong gia đình tới thăm Ah Ma như thế này được.”
“Đây không phải là điên!” - Eddie hét lên. “MẸ mới điên nếu như mẹ để cho bọn con đánh mất cơ hội này. Đây có thể là cơ hội duy nhất của chúng ta để giành lấy Tyersall Park. Đúng vậy—CỦA CHÚNG TA. Mẹ thấy đấy, con luôn nghĩ điều gì là tốt nhất cho gia đình chúng ta! Con làm điều này không phải cho mình con, mà cho Alistair và Cecilia và toàn bộ những đứa cháu quý báu của mẹ nữa. Nếu chúng ta là chủ nhân mới của Tyersall Park, không ai còn có thể nói được rằng họ Cheng không lớn bằng họ Young hay họ Shang được nữa. Vì chúng con, xin đừng hủy hoại mọi thứ lúc này!”