Chương MƯỜI TYERSALL PARK, SINGAPORE
“Chai nào?” - Jiayi hỏi bằng tiếng Quảng Đông khi cô đứng trên bậc cao thứ ba của chiếc thang cuộn bằng gỗ.
“Um… tìm chai nào từ trước năm 1950 là được.” - Ah Ling hướng dẫn. Cô hầu gái liếc mắt sang những tấm nhãn cổ đã ngả vàng dán lên mặt trước những chiếc hộp kính lớn, xem năm sản xuất. Cô nhớ khi còn bé đến một hiệu thuốc rất đẹp ở Thâm Quyến và thấy một hộp bằng vàng quý giá đựng yen woh (tổ yến) trong một chiếc tủ kính khóa kín đặt ở nơi trang trọng đằng sau quầy thu ngân. Mẹ cô đã giải thích rằng chiếc hộp đựng đầy thứ tổ chim ăn được—một trong những loại sơn hào hải vị đắt đỏ nhất ở Trung Quốc. Bây giờ cô đang nhìn cả một giá xếp cả dãy những hộp như thế. “Không thể tin được là những cái chai này lại đựng đầy yen woh. Nó phải đáng giá cả gia tài!”
“Đấy là lý do tại sao chúng ta lại phải khóa cái chạn này lại.” - Ah Ling nói. “Toàn bộ chỗ chai này là từ bố của phu nhân Young. Ông Shang có một công ty cung cấp loại yen woh tốt nhất châu Á, lấy từ những cái hang quý nhất ở Borneo.”
“Vậy ra ông ấy giàu lên là nhờ cách này?”
“Hiyah, cô không thể xây dựng được nên gia tài như nhà Shang chỉ nhờ yen woh. Đây chỉ là một trong số nhiều công ty của ông Shang mà thôi.”
Cô hầu gái leo xuống thang, ôm theo một hũ lớn to gần bằng vóc người cô. Qua lớp thủy tinh mờ mờ cô nhìn vào thứ trông giống như vỏ trấu khô màu trắng, kinh ngạc trước kho báu bên trong. “Bà đã bao giờ thử chưa?” “Tất nhiên. Phu nhân Young luôn chuẩn bị cho ta một bát vào ngày sinh nhật ta.”
“Vị nó thế nào?”
“Không thể miêu tả chính xác được… nó không giống như bất cứ cái gì cô từng ăn. Nó nằm ở chỗ kết cấu nhiều hơn… đại loại giống như nấm tuyết, nhưng tinh tế hơn. Nhưng ở đây, Ah Ching làm thành món súp tráng miệng. Bà ấy dùng nồi cách thủy nấu cùng với long nhãn và đường phèn trong bốn mươi tám giờ, sau đó cho đá bào lên trên. Thật là tuyệt diệu. Giờ thì, ngăn thứ ba từ dưới lên trên cái giá đằng kia. Lấy cho ta ba cốc long nhãn.” - Ah Ling hướng dẫn, đồng thời cẩn thận đánh dấu lượng tổ yến đã lấy ra khỏi hộp trong một cuốn sổ cái.
“Hôm nay là sinh nhật ai vậy?” - Jiayi hỏi.
“Chẳng của ai cả. Nhưng em trai phu nhân Young là ông Alfred Shang sẽ đến đây ăn cơm vào tối thứ Sáu. Và chúng ta biết ông ấy thích yen woh đến thế nào.”
“Vậy là mỗi khi muốn thì ông ấy đều được ăn?”
“Tất nhiên! Cô biết đấy, nơi đây đã từng là nhà của ông ấy mà.”
“Cuộc đời thật bất công…” - Jiayi vừa lẩm bẩm vừa gắng sức mở cái nắp của lọ long nhãn.
Có tiếng gõ cửa, và Vikram, người phụ trách an ninh, thò đầu vào và cười với Ah Ling. “Bà đây rồi! Ah Tock bảo bà đang ở dưới kho thực phẩm, nhưng không nói là ở chỗ nào. Tôi phải tìm hai kho rồi mới thấy bà!”
“Tôi chỉ tới kho đồ khô thôi, bởi vì chỉ tôi mới có chìa khóa. Các kho khác tôi chẳng màng tới. Cậu cần gì?”
Vikram nhin cô hầu trẻ múc long nhãn vào cái bát và nói với người quản gia, “Sau khi bà xong việc ở đây tôi gặp bà vài phút được không?”
Ah Ling nhìn Jiayi. “Mang mọi thứ đến cho Ah Ching ngay. Và nếu ngoan với bà ấy thì có thể thứ Sáu này bà ấy sẽ cho cô thử một chút yen woh đấy.”
Ngay khi cô hầu gái đi ra khỏi phòng, Ah Ling hỏi bằng giọng hơi mệt mỏi, “Hôm nay có chuyện gì thế?”
“Thì mấy hôm vừa rồi tôi đang soát lại vài việc trong đầu.” Vikram bắt đầu. “Bà biết kể từ mẹ cậu ta phải phẫu thuật thì Joey phải nghỉ rồi đúng không? Tôi đích thân nhận lại lịch trực của cậu ta, và ngày hôm trước trong khi đang ở trên mái, tôi nghe thấy một chuyện khá thú vị phát ra từ ban công phòng phu nhân Young.”
Tai Ah Ling dỏng lên. “Cái gì mà thú vị đến vậy?”
“Đấy là Eddie Cheng nói chuyện với mẹ cậu ta. Theo những gì tôi thu thập được thì có vẻ như phu nhân Young chưa bao giờ nói là phu nhân không muốn gặp cậu Nicky cả. Tôi nghĩ đã Eddie bịa ra hết.”
Ah Ling mỉm cười. “Tôi đã nghi chuyện này bao lâu rồi. Từ trước tới nay Su Yi chưa bao giờ cấm ai vào nhà cả, và chắc chắn là Nicky lại càng không.”
“Tôi cũng cảm thấy chuyện này sai sai, nhưng tôi nói gì được? Rõ ràng là Eddie đã có kế hoạch riêng, và cậu ta là người xúi giục lệnh cấm này đối với Nicky. Và Victoria đã rơi vào thủ đoạn của cậu ta.”
“Thế Alix nói sao? Tôi thấy ngạc nhiên khi chị ta lại hùa theo—mẹ và con trai thường hay cãi nhau.”
“Bà ấy không nói gì nhiều. Cậu ta bận la hét với bà ấy đến nỗi con người tội nghiệp kia khó mà chen được lời nào vào. Có vẻ như Eddie đã khó chịu với mẹ mình một thời gian dài bởi vì bà ấy không mát xa cho mông cậu ta.”
“Cáiiiii giiiiì?” - Ah Ling nhăn mặt.
Vickram không cưỡng được bật cười một chút. “Vâng, tôi biết, gia đình này lạ lắm. Người ta có thể trông đợi gì được đây—họ là dân Hong Kong mà. Dù sao đi nữa thì Alix cũng đã cố gắng giải thích với Eddie, nhưng cậu ta quyết tâm đảm bảo rằng Nicky không được gặp phu nhân Young. Cái đầu béo của cậu ta cứ cả quyết rằng chỉ một mình cậu ta sẽ được thừa kế Tyersall Park—đấy là lý do tại sao cậu ta tự mình chôn chân trước cửa phòng ngủ của phu nhân trong suốt hai ngày qua như một con Doberman vậy. Cậu ta sẽ không để cho bất cứ ai có khả năng phá hủy kế hoạch của cậu ta vào đâu.”
“Sek si gau! ” 68* - Ah Ling giận dữ lẩm bẩm.
Vikram nhìn ra ngoài cửa một lát xem có ai trong tầm nghe hay không rồi hạ thấp giọng tiếp tục nói. “Bây giờ, theo như tôi hiểu thì phu nhân Young nghĩ rằng Nicky phải hủy chuyến đi của mình do Chiến tranh liên ngân hà. Phu nhân đã bị che mắt hoàn toàn, và thậm chí không biết là cậu ấy đã trở lại đảo. Astrid cũng đang bị đẩy ra xa, và bà biết đấy, mấy người con gái của phu nhân không ai nói gì với bà ấy cả. Chúng ta phải làm điều gì đó về chuyện này!”
Ah Ling buông ra một hơi thở dài. “Tôi không biết chúng ta có thể can thiệp nổi hay không. Đây là chuyện của gia đình. Tôi không thích bị kéo vào những cuộc cãi vã của họ. Và tôi đặc biệt không muốn anh hay tôi bị vướng vào rắc rối vì chuyện này… sau khi Su Yi ra đi.”
“Phu nhân Young có… đi đâu đâu?” - Vikram thốt ra.
“Vikram, cả hai ta đều phải đối diện với chuyện này… tôi không nghĩ Su Yi sẽ còn sống được quá lâu nữa. Tôi thấy bà ấy đang héo tàn từng ngày. Và chúng ta không biết được ai sẽ nắm quyền ở Tyersall Park cả. Cầu trời đừng xảy ra, đấy có thể là Eddie. Chúng ta cần phải hết sức cẩn thận, đặc biệt là lúc này. Tôi đã chứng kiến những điều xảy ra trước đây trong gia đình này. Anh không ở đây khi T’sien Tsai Tay qua đời. Lạy chúa tôi, bi kịch!”
“Tôi nghĩ kiểu gì cũng sẽ có bi kịch thôi. Nhưng đúng là bà đã nuôi nấng Nicky—chẳng lẽ bà không muốn thấy cậu ấy trong ngôi nhà này sao?”
Ah Ling ra hiệu cho Vikram đi theo tới cuối phòng. “Tất nhiên là tôi muốn rồi.” - Bà thì thầm.
“Cả hai chúng ta đều biết nếu Nicky là ông chủ mới của Tyersall Park thì tuyệt vời. Cậu ấy là niềm hi vọng tốt nhất cho chúng ta để giữ yên ổn cho mọi thứ như hiện nay. Đấy là lí do tại sao chúng ta phải làm những gì có thể để đảm bảo cậu ấy gặp được phu nhân Young.”
“Nhưng chúng ta làm được gì? Làm thế nào mà đưa Nicky vào trong nhà và vào phòng ngủ của phu nhân được mà không để cho cả nhà biết về điều đó? Mà không làm chúng ta bị mất việc?”
Vikram cảm thấy trong họng mình có cục gì đó, nhưng anh vẫn tiếp tục nói. “Ah Ling, tôi đã thề--lời thề của một Gurkha—sẽ bảo vệ và phục vụ phu nhân Young trọn đời. Tôi cảm thấy như mình sẽ phản bội phu nhân nếu như tôi không chứng kiến nguyện ước của bà được đáp ứng. Bà vừa khẳng định rằng phu nhân muốn gặp Nicky, đúng không?”
Ah Ling gật đầu. “Tôi có cảm giác như phu nhân đang mong mỏi được gặp cậu ấy.”
“Vậy thì nghĩa vụ của tôi là đảm bảo cho việc đó được xảy ra. Dù có mất việc đi chăng nữa.”
“Anh là một người chính trực.” -Ah Ling vừa nói vừa ngồi xuống một chiếc ghế gỗ, trầm tư trong chốc lát. Bà ngước lên nhìn từng hàng từng dãy chai thủy tinh đựng những thực phẩm hiếm có nhất thế giới—nhân sâm núi hoang, bào ngư bảo tồn, đông trùng hạ thảo—loại thảo dược quý hiếm đã được cất giữ ở đây từ trước Chiến tranh Thế giới thứ Hai, bỗng nhớ lại một buổi chiều hồi đầu những năm tám mươi...
Su Yi lấy từ trong hầm ra một chiếc hộp da đựng đầy những tấm huy chương cũ mà bà muốn Ah Ling đánh bóng hết sức cẩn thận. Hầu hết là những danh hiệu qua năm tháng được dành tặng cho chồng Su Yi—huy hiệu Huân chương Đế chế Anh, một huy chương của Hội hiệp sĩ Thánh John ở Jerusalem, các loại huân huy chương của hoàng gia Malaysia—trừ một chiếc huy chương đứng riêng lẻ: một chiếc thánh giá hướng tâm tám cạnh làm bằng thiếc, chính giữa có một viên thạch anh tím lớn.
“Ngài Young nhận tấm huy chương này vì việc gì?”- Ah Ling hỏi, giơ viên đá quý mờ mờ lên trước ánh sáng.
“Ồ, không phải của ông ấy. Nó được nữ hoàng trao cho ta sau chiến tranh. Chẳng cần đánh bóng nó đâu.” - Su Yi trả lời.
“Sao con lại chưa bao giờ biết rằng bà được nữ hoàng ban tặng nhỉ?”
Su Yi tự dưng nổi cáu. “Nó chẳng quá quan trọng với ta. Tại sao ta lại phải quan tâm nữ hoàng Anh nghĩ gì? Người Anh đã bỏ rơi chúng ta trong suốt Thế chiến II. Thay vì gửi thêm quân đến để bảo vệ thuộc địa đã góp phần làm cho họ trở nên giàu có, họ rút quân như những kẻ hèn nhát và thậm chí còn không để lại vũ khí thật cho bọn ta nữa. Quá nhiều chàng trai trẻ-- họ hàng của ta, những người anh khác mẹ của ta—đã chết khi cố gắng đẩy lùi quân Nhật.”
Ah Ling nghiêm nghị gật đầu. “Vậy bà được thưởng tấm huy chương này vì việc gì?”
Su Yi mỉm cười với cô vẻ chế giễu. “Một đêm nọ trong thời gian cao điểm chiếm đóng, ta trở nên bất cẩn. Ta đang ở trong Vườn bách thảo cùng với một tốp bạn, và bọn ta không nên có mặt ở đó. Cả đảo đang chịu lệnh giới nghiêm, và buổi tối thì vườn bách thảo bị khóa lại—đặc biệt cấm không cho ai vào. Một nhóm Kempeitai—quân cảnh khét tiếng của Nhật—thình lình xuất hiện làm chúng ta bất ngờ. Lúc này, vài người bạn của ta không thể mạo hiểm để cho người Nhật bắt—họ đã nằm trong danh sách bị truy nã—vì vậy ta để cho họ chạy trốn còn ta chịu bị bắt. Ta có giấy bảo lãnh, cô biết đấy. Người bạn của gia đình ta là Lim Boon Keng đã cho ta một tấm thẻ đặc biệt đóng dấu ‘Sĩ quan Liên lạc Hoa kiều Hải ngoại,’ và điều này có nghĩa là ta có thể đi trên đảo mà không bị binh lính cản trở.
“Nhưng đám lính này không tin câu chuyện của ta—ta bảo với họ rằng bọn ta chỉ là bạn bè thân thiết đang đi chơi, nhưng họ vẫn bắt ta và đưa về gặp sĩ quan chỉ huy. Khi ta thấy rằng ta đang bị đưa tới một ngôi nhà cụ thể ở điền trang Dalvey, ta nhớ là đã rất lo lắng—tay đại tá này nổi tiếng tàn bạo. Hắn ta đã có lần bắn một thanh niên trên phố chỉ vì cậu ta không chào hắn đúng cách. Và ở đây ta sắp sửa phải đối mặt với hắn sau khi phạm phải một tội lớn.
“Khi chúng ta đến chỗ cửa trước, mấy tên lính đi ra mang theo một cái xác được phủ tấm vải đẫm máu. Ta nghĩ đời ta thế là xong, rằng ta sắp sửa bị cưỡng hiếp hoặc bị bắn, hoặc cả hai. Tim ta đập thình thịch như ngựa phi. Bọn chúng lôi ta vào phòng khách, và ta gặp một cảnh tượng cực kỳ bất ngờ. Tay đại tá lại là một người đàn ông cao ráo, lịch lãm đang ngồi trước chiếc đàn đại dương cầm chơi Beethoven. Ta đứng đó cứ thế xem ông ta biểu diễn toàn bộ tác phẩm, và khi ông ta chơi xong, không hiểu sao ta lại quyết định lên tiếng trước, điều mà người ta không bao giờ nên làm. Ta nói với ông ta, ‘Bản Concerto số 5 cung Mi giáng trưởng dành cho piano là một trong những bản yêu thích của tôi.’
“Tay đại tá quay lại nhìn ta bằng ánh mắt sắc lẻm và nói bằng thứ tiếng Anh cực chuẩn, ‘Cô quen với tác phẩm này? Cô biết chơi piano? Chơi cho ta nghe thứ gì đó đi.’
“Ông ta đứng dậy khỏi ghế, và ta ngồi ngay đơ xuống chỗ chiếc đàn piano, biết rằng những gì mình chọn để chơi có thể đồng nghĩa với sự khác biệt giữa sống và chết. Vì vậy nên ta hít một hơi thở sâu và nghĩ, nếu như mình sắp chết, đây là thứ mình muốn chơi. ‘Clair de Lune’ của Debussy.
“Ta chơi với tất cả trái tim, và khi ta kết thúc, ta đứng dậy khỏi cây đàn và thấy nước mắt trong mắt ông ta. Hóa ra là trước chiến tranh, ông ta đã làm việc cho ngoại giao đoàn ở Pariss. Debussy là tác giả ông ta yêu thích. Ông ta thả cho ta đi, và trong suốt năm sau đó, cứ hai lần một tuần ông ta bắt ta phải đến nhà để chơi piano cho ông ta nghe.”
Ah Ling lắc đầu hoài nghi với câu chuyện. “Bà thật là quá may mắn khi thoát được như vậy. Ban đầu làm thế nào mà bà và bạn bè lại đi vào Vườn bách thảo?”
Su Yi mỉm cười với cô vẻ bí ẩn, như thể bà đang cố gắng quyết định có cho cô biết điều gì đó hay không. Và rồi bà chia sẻ bí mật của mình.
Thoát ra khỏi ký ức về câu chuyện của Su Yi, một ý tưởng bắt đầu hình thành trong đầu Ah Ling. Bà ngước lên nhìn Vikram và nói, “Có một bí mật về ngôi nhà này mà ngay cả anh cũng không biết. Có từ thời chiến tranh.”
Vikram nhìn bà vẻ ngạc nhiên.
Ah Ling tiếp tục, “Bây giờ thì, chẳng phải là anh có quan hệ với quản lý nhà Khoo hay sao?”
“Chắc chắn rồi, tôi biết khá rõ người quản lý an ninh bên đó.”
“Đây là điều tôi cần anh làm…”
...
Nick và Colin đang dành cả buổi chiều lang thang tại Cửa hàng Đĩa hát Red Point trên đường Playfair, nơi mà thời mới lớn họ đã bỏ ra không biết bao nhiêu giờ lắng nghe những bản thu âm vô danh. Khi Nick lật qua những thùng đĩa được sắp xếp ngay ngắn, anh gọi to với Colin, “Cậu có biết là Cocteau Twin đã bắt tay hợp tác với Faye Wong không?”
“Làm gì có!”
“Xem đây này.” - Nick nói, đưa cho anh một chiếc đĩa. Trong khi Colin đọc thông tin trên bìa về một chiếc EP hiếm có của pa người Hong Kong với tiêu đề The Amusement Park, điện thoại của anh rung lên báo có tin nhắn. Anh nhìn màn hình và đọc tin nhắn của Aloysius Pang—người quản lý đội an ninh của gia đình anh—triệu tập anh về nhà bố anh để lấy đồ càng nhanh càng tốt. Colin tự hỏi không biết là chuyện gì, vì Aloysius không bao giờ có cái kiểu triệu tập anh như vậy.
“Này Nick, tớ phải chạy tới chỗ bố tớ lấy một thứ gì đó có vẻ như khá là gấp. Cậu muốn ở đây hay đi cùng?”
“Tớ sẽ đi cùng. Nếu tớ ở lại lâu hơn thì tớ sẽ mua hết cả cửa hàng này mất.” - Nick trả lời.
Hai người phi nhanh tới nhà bố Colin ở đường Leedon, một biệt thự đồ sộ kiểu Georgia trông như đã được chuyển thẳng từ Bel Air, California, về đây.
“Ái chà, bao nhiêu năm rồi tớ mới lại tới đây.” - Nick nói khi họ đi qua cánh cửa trước đi vào nhà. Một chiếc đồng hồ quả lắc đứng đặt trên sàn nhà kêu tích tắc rất lớn trong phòng giải lao hình tròn, và tất cả rèm trong căn phòng khách chính đã được hạ xuống để ngăn ánh mặt trời buổi chiều. “Có ai ở nhà không?”
“Bố tớ và mẹ kế tớ bây giờ đang đi săn ở Kenya.” - Colin trả lời, trong lúc một cô hầu người Philippine xuất hiện từ hành lang.
“Aloysius ở đây không?”
“Không, nhưng có một gói đồ dành cho ông, thưa ông Colin.” - Người phụ nữ trả lời. Cô đi vào nhà bếp và mấy giây sau trở lại cùng một phong bì lớn bọc kín không đóng dấu của bất cứ công ty vận chuyển nào.
“Ai đưa cái này tới?” - Colin hỏi.
“Là ông Pang, thưa ông.”
Colin xé phong bì, và bên trong là một chiếc phong bì bằng giấy manila đóng dấu RIÊNG MẬT. Có một tờ giấy ghi chú Post-it đính đằng trước. Colin ngước lên nhìn Nick với vẻ ngạc nhiên. “Gói đồ này không phải dành cho tớ - là dành cho cậu!”
“Thật sao?” - Đón lấy gói đồ, Nick thấy tờ giấy nhắn ghi:
Xin hãy đưa tận tay lá thư này cho bạn cậu Nicholas Young.
Cậu ấy buộc phải nhận được trong đêm nay.
“Thế này thì tiện quá! Tớ đoán là người nào gửi cái này cũng đều biết là tớ đang lẻn vào nhà cậu.” - Nick vừa nói vừa bắt đầu xé chiếc phong bì dán kín.
“Chờ đã! Chờ đã! Cậu có chắc là cậu muốn làm điều này không?” Colin hỏi.
“Sao lại không?”
Colin nhìn gói đồ với ánh mắt nghi ngờ. “Tớ không biết… nếu như trong đó có bệnh than hoặc cái gì đó thì sao?”
“Tớ không nghĩ là cuộc đời của tớ lại lý thú đến thế. Nhưng đây, sao cậu không mở nó ra đi?”
“Đệt, không.”
Nick vừa phá lên cười vừa tiếp tục mở chiếc phong bì. “Đã ai bảo với cậu rằng cậu có một trí tưởng tượng quá phong phú chưa?”
“Anh bạn đùa à, tớ không phải là kẻ nhận những gói đồ bí hiểm giao tới nhà bạn thân nhất của mình đâu!” - Colin nói, lùi ra sau mấy bước.