← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI MỘT 28 ĐƯỜNG CLUNY PARK, SINGAPORE

Nigel Barker đã từng chụp cho những phụ nữ nổi tiếng và xinh đẹp nhất thế giới, từ Iman tới Taylor Swift. Nhưng chưa bao giờ anh được một chủ thể đưa anh bay nửa vòng trái đất bằng chiếc máy bay riêng Boeing 747-81 VIP, và anh cũng chưa bao giờ được mát xa dẫn lưu bạch huyết và quấn tảo biển bóc da chết toàn thân trong spa riêng trên máy bay riêng. Đương nhiên, khi anh tới căn nhà gỗ thừa kế sang trọng của Kitty Bing tại số 28 đường Cluny Park cùng với nhóm trợ lý nhiếp ảnh bốn người của mình, một bi kịch chưa-từng-thấy đã xảy ra.

Một người Hoa mặc áo choàng dài rộng có mũ trùm kiểu Ma Rốc màu đen đứng trên lối đi phía trước, hét lên, “CHUAAAAAAAAN! Mày để cái váy Oscar de la Renta đâu rồi? Nếu chưa xếp nó vào hành lý, tao sẽ lột sống da con mẹ mày luôn! CHUAAAAAAAN!” Vừa hét, anh ta vừa nhảy lên cao hơn mặt đất mấy phân, trông giống như một Jedi bị loạn trí.

Cách nhà chính khoảng sáu mét, một căn lều khổng lồ đã được dựng lên, và Nigel có thể thấy hàng chục trợ lý thời trang mặc áo khoác phòng thí nghiệm màu trắng chạy bổ từ ngôi nhà sang căn lều mang theo các món quần áo, trong khi một nhóm trợ lý khác bên trong căn lều đang xem xét kỹ từng cái giá lăn treo hàng trăm bộ váy dạ hội trực tiếp mang từ các sàn catwalk của Pariss. Một anh chàng mặc bộ áo liền quần kéo khóa vải bò màu trắng chạy ra khỏi lều. “Chúng tôi vẫn đang ủi bằng hơi nước! Nó vừa mới từ New York gửi sang được có ba mươi phút thôi!”

“Ka ni nah! Tao cần nó ngay bây giờ, đồ goondu vô dụng!” 69*

Nigel thận trọng tới gần tay Jedi đang chửi mắng. “Tôi đồ rằng đây là địa điểm chụp ảnh của Tattle?”

“Wah laoooo!” Anh ta thở hổn hển, đặt hai bàn tay lên che miệng. Anh ta bỗng nhiên đứng thẳng người, mặt đang từ phấn khích chuyển sang thiền trong một nano giây, và nói bằng thứ giọng Anh-pha-châu-Âu-đua-đòi. “Nigel Barker, đúng là anh thật rồi! Merde! Ngoài đời anh còn bảnh hơn nữa kìa! Sao lại thế được nhỉ? Tôi là Patric, tư vấn phục trang. Tôi tạo dáng cho buổi chụp hôm nay.”

“Rất vui được gặp anh.” Nigel trả lời bằng giọng Anh xịn đét.

Patric không ngừng nhìn Nigel từ trên xuống dưới. “Thật là vinh hạnh được làm việc với anh! Tôi đã từng làm việc với Mert và Marcus, Ines và Vinoodh, Bruce và Than, Alexis và Tico, tôi đã làm việc với tất cả bọn họ! Giờ thì đi theo tôi. Hiện tại chúng tôi đang gặp một chút vấn đề, nhưng tôi nghĩ sự hiện diện của anh sẽ giúp làm cho mọi thứ ổn thỏa!”

Họ đi vào nhà, trong đó còn nhiều người hơn đang chạy như điên hết tốc lực. “Anh biết đấy, bà Bing không tính toán gì tới tiền nong cho buổi chụp này. Oliver T’sien đã chở nhà làm tóc hàng đầu bay từ New York sang, nghệ sĩ trang điểm hàng đầu bay từ London sang, và những nhà thiết kế phục trang hàng đầu bay từ Italy sang cho buổi chụp này. Ai nấy đều là hàng đầu hết, và chúng ta phải cạnh tranh không gian với tất cả những con người hàng đầu này. Đây không phải là cách tôi vẫn thường làm việc.” - Patric vừa nói vừa nhướn cong lông mày. Bước lên cầu thang bằng gỗ rất đẹp theo kiểu Nghệ thuật và Mỹ nghệ, anh ta dẫn Nigel tới cánh cửa thư viện.

“Cố gắng nhé.” - Patric vừa cảnh báo vừa chậm rãi mở cánh cửa.

Bên trong, Nigel có thể thấy một người phụ nữ ngồi trong chiếc ghế làm tóc đặt trước một dãy gương phát sáng, gương mặt vương những vệt nước mắt, xung quanh là nửa tá nhà tạo mẫu.

“Kitty… Kitty… tôi có chút niềm vui cho cô đây… ” - Patric thủ thỉ.

Kitty nhìn vào gương và thấy họ đang tới gần. “Nigel! Nigel Barker! Ôi không, tôi không muốn anh gặp tôi lần đầu trong bộ dạng thế này. Nhìn tóc tôi kìa! Xem họ đã làm gì kìa! Kinh khủng quá, phải không?”

Nigel liếc nhanh lên sàn nhà và thấy họ đã tỉa khoảng chín mươi phần trăm tóc của cô. Lúc này Kitty đang có mái tóc tém thực ra trông thực sự cực kỳ thanh lịch. “Kitty, thật vui khi được gặp cô, và tôi nghĩ trông cô thật tuyệt.”

“Thấy chưa? Chúng tôi muốn có một sự thay đổi lớn, và đây là một ngoại hình hết sức tuyệt vời đối với cô. Trông rất nam tính.” - Oliver cố gắng an ủi cô bằng giọng trầm tĩnh.

“Trông cô giống như Emma Watson đấy. Hãy chờ đến lúc chúng tôi nhuộm màu đã.” - Jo nhà tạo mẫu tóc nói.

“Không, không, tôi không còn hấp dẫn chút nào nữa. Trông tôi giống như… một bà mẹ! Nigel, anh nghĩ sao? Anh có bao giờ muốn làm tình với tôi khi trông như thế này không?” - Kitty xoay mạnh chiếc ghế và nhìn anh với ánh mắt sắc lẻm.

Nigel lưỡng lự một lúc.

“Giờ thì đừng có mà làm cho Nigel ngượng đấy! Anh ấy có vợ rồi.” - Một người phụ nữ tóc vàng nói bằng giọng Anh.

“Xin chào, Charlotte, tôi không biết là cô ở đây.”- Nigel nói, ôm nhanh người nghệ sĩ trang điểm một cái.

Patric tiếp tục an ủi cô. “Kitty, đến lúc Jo Blackwell Preston nhuộm xong tóc, Charlotte Tilbury trang điểm xong, tôi mặc cho cô xong một chiếc váy tuyệt diệu, và Nigel thực hiện phần phù phép của anh ấy, trông cô sẽ giống hệt như chính định nghĩa về MILF 70* ! Tất cả mọi anh chồng và các cậu bé mới lớn thấy cô trong những tấm ảnh này sẽ muốn cầm tờ tạp chí vào trong nhà tắm thôi, tin tôi đi.”

“Kitty, hãy nhớ những gì chúng ta đã thảo luận.” - Oliver nói. “Toàn bộ mục đích của tấm hình này là nhằm định vị lại hình ảnh của cô. Cô không còn được trông giống như một người khêu gợi ăn mặc sành điệu nữa. Cô sẽ trông như một bà chủ nhà vô cùng lịch lãm không hề cố gắng quá nhiều để gây ấn tượng. Một thế lực văn hóa và một lãnh đạo công dân đang nổi. Charlotte, hãy nghĩ đến những tấm ảnh do Skrebneski chụp Jacqueline de Ribes trong căn hộ của cô ấy ở Pariss. Hoặc C. Z. Guest đang cúi xuống nựng con chó xù. Hoặc Marina Rust trong ngày cưới của cô ấy. Chúng tôi muốn trẻ trung, vương giả, hợp chuẩn.”

“Ollie, chúng ta sẽ làm cho cô ấy hợp vãi cả chuẩn ra! Kitty, lau nước mắt đi. Chúng tôi cần phải tăng acid hyaluronic khẩn cấp cho gương mặt cô trước khi nó sưng húp lên quá mức.” - Charlotte ra lệnh.

“Và sau đó chúng tôi sẽ bổ sung những đường highlight rực rỡ tinh tế nhất lên tóc cô. Trông cô sẽ giống như vừa trở về từ một mùa hè ở Seychelles!” - Jo tuyên bố.

Hai giờ sau, Kitty đã tạo dáng trên một chiếc trường kỷ Regency đặt trước Cung điện thập bát hoàn, bức tranh thủy mặc hùng vĩ của Trung Quốc mà cô mua cách đây hai năm với mức giá phá kỉ lục 195 triệu đô la. Cô mặc chiếc váy dạ hội Oscar de la Renta trễ vai màu hồng nhạt, chiếc váy satanh bóng căng phồng một cách lộng lẫy quanh cô, và trên đầu cô là một dải băng đô đính ngọc trai tinh tế kiểu Edward.

Gisele, trong chiếc váy xanh dương đậm ánh tím đáng yêu của Mischka Aoki gắn lông vũ có diềm đăng ten rủ xuống được xếp ngồi trên chiếc trường kỷ, một chân buông thõng, đầu dựa vào đùi mẹ. Harvard đứng bên phía còn lại, tay vòng qua cổ mẹ, trông quý phái trong bộ đồ thủy thủ màu trắng có những đường viền màu xanh nước biển của Bonpoint và đôi vớ trắng kéo tận đầu gối. Dưới chân ghế là một đôi chó săn lông xù Ireland bóng mượt.

Nigel đã hình dung bức ảnh bìa của Kitty theo kiểu sáng tạo lại một bức chân dung của Watteau hiện đại, và để làm được điều này anh đã mang từ tận New York qua đây chiếc máy ảnh Polaroid 20 x 24 khổng lồ. Chỉ có sáu chiếc máy ảnh thủ công độc đáo như thế trên toàn thế giới, và in ảnh cầu kỳ tới mức mỗi khung hình Nigel chụp sẽ mất 500 đô la. Nhưng bằng cách nào đó, chiếc máy ảnh còn có thể đạt được một thuật giả kim không thể nào mô tả nổi, tạo ra những hình ảnh vừa chính xác vừa phi hiện thực. Để thực hiện được ý tưởng này, Nigel đã tạo ra một hỗn hợp lạ thường giữa ánh sáng tự nhiên pha lẫn với ánh sáng quy mô lớn của phòng chụp để tạo nên kiểu ánh sáng lốm đốm chiều muộn của phương bắc chiếu thẳng từ một xưởng vẽ thế kỷ mười tám.

“Gisele, cháu có nụ cười xinh nhất đấy.” - Nigel nhận xét khi anh nhìn vào ống ngắm. Harvard bị xao lãng với mấy chú chó nên cứ vươn ra tìm cách âu yếm chúng. “Harvard, hôn mẹ cái đi!” - Nigel khích lệ, và rồi tại đúng khoảnh khắc đó, khi Gisele đang thả lỏng theo nụ cười, Harvard đang đặt những nụ hôn lên má mẹ, và ánh mặt trời đang chiếu vào bức tranh đúng góc độ, Nigel hỏi, “Kitty, cô đang nghĩ gì?” Nét mặt cô bỗng nhiên mang một vẻ xa xăm, và Nigel bấm màn trập, biết rằng anh đã chụp được bức ảnh minh định.

Mấy phút sau, chiếc Polarid đã sẵn sàng, và Toby, người trợ lý thứ nhất, thận trọng đặt bức ảnh lên một chiếc khung vẽ ở cuối phòng cho tất cả mọi người cùng xem.

“Ồ, đúng là bức ảnh đó! Trông giống như một Ngài Joshua Reynolds hiện thân vậy! Chẳng phải đây là hoạt cảnh hoàn hảo nhất mà anh từng được xem hay sao?” - Oliver nói với Patric.

“Giá như Nigel có thể tham gia vào bức ảnh với họ. Và cởi áo sơ mi của anh ấy ra. Thì đúng là hoàn hảo.” - Patric thì thầm trả lời.

“Tôi không biết nói gì luôn! Nó quá tuyệt diệu tới mức khó mà tin nổi. Nigel, đây sẽ là tấm bìa tuyệt nhất của chúng tôi từ trước tới nay!” - Violet Poon, tổng biên tập Singapore Tattle, thổ lộ. “Oliver, tôi thừa nhận là lúc anh bảo anh muốn cắt hết tóc cô ấy tôi đã nghĩ rằng anh điên. Nhưng đúng là một sáng kiến thiên tài! Kitty trông mới tao nhã làm sao! Giống như Emma Stone! Bây giờ trông cô ấy cực kỳ vương giả. Tôi đã có thể nhìn thấy dòng tiêu đề trên bìa: Công chúa Kitty! Tôi sẽ chụp bức ảnh lộng lẫy này cho bạn tôi Yolanda, vì cô ấy đã tốt bụng cho chúng tôi mượn mấy con chó Ireland cho buổi chụp!”

Violet chụp nhanh một tấm ảnh trên điện thoại và lập tức gửi nó qua tin nhắn. Mấy phút sau, cô hào hứng báo cáo, “Yolanda hoàn toàn phát điên lên với bức ảnh!”

“Phải chăng là cô đang nói tới Yolanda Amanjiwo?” - Oliver hỏi.

“Còn ai vào đây nữa!”

“Người này rất hay khoe khoang, cô ta đặt một bức Picasso trong phòng vệ sinh ngay trên bệ xí để mọi người không có lựa chọn nào khác mà nhận ra nó lúc đi đái?”

“Cô ấy thực sự không phải như thế, Oliver. Hai người chưa gặp nhau à?”

“Tôi không chắc là cô ta có bao giờ hạ cố muốn gặp tôi hay không nữa, vì tôi không có tước hiệu hay máy bay riêng.”

“Ồ thôi nào Oliver. Anh biết là Yolanda sẽ muốn được gặp anh. Đêm nay cô ấy sẽ tổ chức một bữa tiệc tối lừng danh. Để tôi xem anh có tới được không.” - Violet vừa nói vừa tiếp tục nhắn tin với tốc độ nhanh hơn cả ánh sáng. Vài giây sau, cô ngước lên nhìn Oliver. “Đoán xem? Yolanda muốn mời tất cả mọi người tới ăn tối. Anh, Nigel, và đặc biệt là Kitty.”

“Rõ ràng là cô ấy đã nghe tin về ba chiếc máy bay của Kitty.” - Oliver châm biếm.

“Oliver T’sien, đừng có mà nói thế!” - Violet mắng.

Oliver đến bên Kitty, lúc này đang uể oải tạo dáng theo phong cách Phu nhân Récamier trong bộ váy dạ tiệc Anouska Hempel hoài cổ sọc xanh lục bảo và trắng còn Nigel và đội của anh sắp xếp lại ánh sáng để trông giống một buổi tối ấn tượng. “Anh nghĩ dáng này ổn không?” - Kitty hỏi.

“Tuyệt lắm. Vậy thì, đoán xem họ sẽ đăng gì lên trang bìa của Tattle làm tiêu đề cho bức ảnh của cô nào? ‘Công chúa Kitty.’”

Mắt Kitty mở to ra. “Ôi lạy Chúa tôi. Tôi thích quá!”

“Vaaaaà… đoán xem ai vừa mời cô đi dự tiệc đêm nay nào? Yolanda Amanjiwo.”

Kitty không thể tin nổi vào tai mình. “Là người mà Tattle gọi là Nữ hoàng Giải trí ư?”

“Chính xác.” - Violet hào hứng nói. “Tôi gửi cho cô ấy ảnh chụp bức ảnh của cô và cô ấy muốn gặp cô phát điên lên được. Thấy chưa, bức ảnh còn chưa được công bố, thế mà cô đã được cả thành phố chúc mừng rồi, Công chúa Kitty! Hãy nói là tối nay cô sẽ tới đấy nhé!”

“Tất nhiên rồi. Để tôi thay đổi kế hoạch.” - Kitty nói. Cô đã lên kế hoạch ăn tối ngắm trăng trên tàu biển cùng Nigel, nhưng cô cảm thấy chuyện này còn quan trọng hơn.

“Tuyệt! Đúng tám giờ, nơ bướm trắng.”

“Nơ bướm trắng? Ở Singapore?” - Oliver cau mày.

“Ồ đúng vậy. Anh sẽ thấy. Yolanda làm cái gì cũng hoành tráng. Cô ấy tiếp đãi không giống với bất cứ ai tôi từng biết.”

· · ·

Vài tiếng sau, Oliver, Nigel, và Kitty đã xuất hiện ở phòng thay đồ của Yolanda Amanjiwo, một không gian mênh mông với những sàn đá vôi lỗ màu đen khiến người ta có cảm giác giống như hành lang của một khách sạn nghỉ dưỡng hơn là nhà ở. Một nửa căn phòng được tạo nên từ một bể bơi phản chiếu lấp lánh được mở rộng ra ngoài thành một cái bể lớn hơn, và giữa bể nổi lên một Con chó Bóng bay to đùng của Jeff Koons.

Yolanda và chồng, Joey, đứng ở đằng cuối căn phòng trước một khối cẩm thạch rộng trưng bày một bộ sưu tập bình cổ Apulian. Khi Kitty được dẫn tới lối tiếp đón, cô biết cô đã lựa chọn đúng khi mặc bộ váy hoài cổ Givenchy trễ vai màu đen, găng tay satanh trắng và sợi dây chuyền kim cương không quá lấp lánh sắp xếp theo thang bậc, phía cuối là một viên kim cương hoàng yến hình giọt nước bốn mươi carat. Khi cô tới gặp chủ nhà, hai bên có người tùy tùng lịch lãm mặc vest tuxedo màu trắng, một người quản gia thông báo bằng giọng mũi, cao, “Quý ngài Oliver T’sien, ông Nigel Barker, và phu nhân Jack Bing.”

Yolanda là một người phụ nữ cao, gầy, có mái tóc phồng bất chấp trọng lực, khoác một chiếc váy trụ rực rỡ không vai màu đỏ thắm mà Kitty nhận ra là đồ của Christian Dior. Rõ ràng là cô ta đã chọn bác sĩ phẫu thuật tạo hình của mình hết sức cẩn thận, bởi vì cô ta có một gương mặt căng và đường nét đến mức hoàn hảo, nhưng không một sợi cơ nào chuyển động khi cô ta nói. Đây là điều đáng tiếc, bởi vì cô ta nói bằng giọng Indonesia ấm và nhanh quá mức. “Oliver T’sien, cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau tôi ngưỡng mộ gia đình anh quá chừng luôn và tất nhiên ông nội anh là một con người tuyệt vời Nigel Barker thật tuyệt khi được gặp anh lạy Chúa tôi bộ ảnh hôm nay anh chụp thật là đẹp quá đi mất tôi có thể đặt anh chụp một bức chân dung cho mấy con chó xù Ireland nhà tôi không?”

“Thực ra thì tôi đã chụp riêng mấy bức cho hai đứa chúng nó rồi. Tôi đang cho in ra làm quà cho cô.”

“Ôi lạy chúa lòng lành Joey anh có nghe thấy rằng Nigel Barker đã chụp chân dung cho Liam và Niall không mà thậm chí chúng còn chẳng phải trả cho anh ấy một triệu đô nữa!”

“Ummm” là tất cả những gì người đàn ông lùn bụng phệ nói, mí mắt sụp xuống.

“Và hẳn cô là Kitty Bing thần thánh mà tôi đã nghe nhắc tới rất nhiều và lạy Chúa tôi bộ váy quá đẹp đi mất hẳn phải là bộ váy cổ điển của Givenchy và bữa tiệc mà cô tổ chức trong suốt Tuần lễ Thời trang Thượng Hải ô la la ước gì tôi có mặt ở đó Karl Lagerfeld bảo tôi ngôi biệt thự mới của cô thật là đáng thèm muốn và máy bay của tô thật là to có cả spa bên trong lạy Chúa tôi thật là một ý tưởng thiên tài tôi phải tới thăm chắc chắn phải tới!”

“Cảm ơn cô. Tất nhiên là cô sẽ phải tới thăm spa của tôi rồi—chúng tôi gọi nó là spa cao hàng dặm.”

“Hahahehe spa cao hàng dặm cô thật là quá hài hước ôi lạy Chúa lòng lành Kitty tôi biết chúng ta sẽ là bạn thân với nhau.”

Trong lúc nhà Amanjiwo tiếp tục chào đón các vị khách đang tới, Kitty nở một nụ cười lớn khi nhìn thấy Wandi Meggaharto Widjawa đang tới.

“Kitty!” - Wandi hét lên từ giữa phòng, và hai người phụ nữ chạy tới ôm lấy nhau như thể không phải họ vừa mới gặp nhau hôm qua vậy.

“Cậu làm gì ở đây?” - Kitty hồ hởi hỏi.

“Joey là bà con nhà tớ. Tớ luôn được mời tới những bữa tối như thế này bởi vì Yolanda cần tớ bên cạnh để giữ cho anh ấy khỏi ngủ. Nhìn cậu kìa! Tớ thích kiểu tóc mới của cậu. Trông cậu giống như Emma Thompson! Buổi chụp hôm nay thế nào?”

“Tuyệt vời luôn. Tớ chẳng thể nào hạnh phúc hơn.”

“Ôi gặp cậu ở đây tớ hạnh phúc quá! Chúng ta sẽ rất là vui đây! Cậu biết đấy, đêm nay Joan Roca I Fontané là đầu bếp trứ danh đấy. Ngay lúc này anh ấy đã có nhà hàng hàng đầu thế giới rồi—El Celler de Can Roca. Cực khó đặt bàn, cậu phải giết đi ai đó mới có thể xen vào danh sách đó được. Tớ đang thắc mắc không biết Yolanda còn mời ai nữa? Ồ xem ai kìa—là Đệ nhất Phu nhân Singapore!”

Kitty nhìn sang và thấy Oliver đang chào đón Đệ nhất Phu nhân như thể họ đều ngượng ngùng khi bị nhìn thấy gặp nhau ở bữa tiệc.

“Cậu bây giờ là đỉnh của đỉnh ở Singapore rồi, Kitty. Những bữa tiệc như thế này quá chọn lọc khách mời nên không một tay chụp ảnh nào được phép tới.” - Wandi nói, đúng lúc một tay chụp ảnh dạo mặc bộ vest tuxedo màu đen nháy đèn về phía họ.

“Đấy là ghi riêng cho Yolanda. Không phải để công bố.” - Wandi nhanh chóng giải thích. “Ồ nhìn kìa, mấy người hầu đây rồi—điều đó có nghĩa là chúng ta đang ở cạnh phòng ăn!”

Một bộ cửa đôi lớn mở ra, và khi Kitty bước qua cánh cửa vòm, mắt cô mở to vì kinh ngạc. Cô cảm thấy như mình vừa được đưa về một bữa tiệc hoàng gia nước Pháp thế kỷ XVIII. Căn phòng là một buồng phản chiếu được trang hoàng bởi những tấm vàng thế kỷ XVII, những tấm gương thếp đồng trải từ sàn lên tới trần, và hàng chục cây đèn thả pha lê thắp nến. Một chiếc bàn ăn mênh mông dành cho ba mươi người trải ra giữa phòng, chất nặng những đồ sứ Meissen, đồ thếp bạc, và những chiếc lồng chim bằng vàng đồ sộ đặt ở giữa đầy những con bồ câu trắng. Căn phòng lấp lánh dưới ánh sáng của hàng ngàn ngọn nến, và những người quản gia đội tóc giả màu trắng rắc phấn mặc đồ chế phục đen-vàng đứng sau mỗi chiếc ghế phủ thảm Amiens.

“Đánh dấu #kieutocphuconmenonhan!” - Oliver lẩm bẩm không thành lời.

“Yolanda cho giải cứu phòng ăn này từ một cung điện cũ đổ nát ở Hungary và chuyển từng mảnh về đây. Phải mất ba năm mới khôi phục được về với thời hoàng kim của nó.” - Wandi tự hào tuyên bố.

“Chúng ta có thể làm thế này ở nhà tôi được không? Tìm một cung điện cũ và chuyển nguyên phòng ăn về?” - Kitty thì thào với Oliver.

Oliver nhìn Kitty với ánh mắt thất vọng. “Không thể nào! Alexis de Redé sẽ nôn từ dưới mộ nôn lên nếu ông ấy nhìn thấy sự bôi bác này.”

Kitty không hiểu anh nói vậy nghĩa là gì, nhưng cô đang hồi hộp khi được một người hầu đẹp trai hướng dẫn tới chỗ ngồi của mình, nơi có tấm thẻ giữ chỗ nhỏ xíu làm bằng gương thếp theo kiểu cổ có khắc tên cô trên kính. Khi cô vừa chớm ngồi xuống, người đàn ông bên cạnh túm lấy tay cô. “Thưa bà, khoan đã. Chừng nào Đệ nhất Phu nhân ngồi xuống thì chúng ta mới ngồi. Yolanda tuân thủ nghi thức cung đình chính thống ở đây.” - Anh ta nói bằng giọng Bắc Âu.

“Ồ, xin lỗi, tôi không biết.” - Kitty nói. Cô đứng cạnh chiếc ghế, quan sát mọi người đứng tại chỗ của mình. Cuối cùng, người quản gia đứng cạnh cánh cửa đôi thông báo, “Đệ nhất Phu nhân tôn kính của nước Cộng hòa Singapore!”

Đệ nhất Phu nhân vào và được dẫn tới ghế ngồi của bà. Đôi giày cao gót mười hai phân Gianvito Rossi của Kitty bắt đầu làm cô đau muốn chết và cô không thể chờ tới lúc được ngồi, nhưng Đệ nhất Phu nhân vẫn đang lúng túng đứng cạnh ghế gần đầu bàn. Thế quái nào mà mọi người vẫn còn đứng vậy?

Người quản gia lại vào phòng và xướng to bằng giọng trầm vang, “Bá tước và bá tước phu nhân Palliser tới!”

Mắt Kitty mở to ra vì choáng khi một người đàn ông tóc vàng cao lớn bước vào phòng, mặc thoải mái một chiếc áo sơ mi mở cúc, quần vải khaki, và một chiếc áo khoác cũ nát màu xanh nước biển. Bên cạnh anh là Colette, mặc chiếc váy dài bằng vải bông màu trắng có lỗ nhỏ, tóc buộc hờ thành đuôi gà. Có vẻ như cô không hề trang điểm chút nào, và đồ trang sức duy nhất của cô là một đôi hoa tai bằng ngọc-trai-và-san-hô.

Sau khi phản ứng lại với cơn sốc thấy đối thủ của mình ở Singapore, Kitty muốn cười phá lên với cách ăn mặc chẳng hề phù hợp chút nào của Colette. Cô con riêng của chồng cô đúng là một nỗi ô nhục thật sự. Liệu Colette có biết cô ta đang ở đâu không vậy?

Và rồi, trước sự hoảng hốt của Kitty, Đệ nhất Phu nhân Singapore nhún thấp đầu gối cúi chào. Yolanda Amanjiwo và tất cả các vị khách khác trong phòng nhanh chóng làm theo—cánh đàn ông cúi thấp xuống chào còn cánh phụ nữ thì nhún gối chào khi Bá tước và bá tước phu nhân Palliser được dẫn tới vị trí danh dự.