← Quay lại trang sách

Chương MƯỜI HAI VƯỜN BÁCH THẢO, SINGAPORE

Khi Colin và Nick đặt chân vào Vườn bách thảo 71* thì trời vẫn còn tối. Họ đi theo gợi ý trong lời hướng dẫn của bức thư bí ẩn mà Nick nhận được—dừng xe ở chỗ đỗ xe của Bệnh viện Gleneagles và cắt ngang đường Cluny để đi vào khu vườn qua một cánh cổng phụ ít người biết. Như bức thư đã nói, cánh cổng không khóa.

Khi họ bước theo con đường đầy cây, có thể nghe thấy tiếng lũ khỉ chí chóe và nhảy vọt qua lùm cây, rõ ràng là giật mình bởi sự xuất hiện bất ngờ của con người trong chốn hẻo lánh này của khu vườn. “Lạy Chúa, bao nhiêu năm rồi tớ mới lại tới đây.” - Nick nói.

“Sao cậu lại tới đây? Cậu đã có khu vườn bách thảo của riêng cậu ngay cạnh nhà rồi mà!” - Colin nói.

“Đôi khi bố tớ và tớ tới đây đi dạo, chỉ để thay đổi không khí thôi, và tớ chỉ muốn tới chỗ cái hồ có hai hòn đảo ở giữa. Tớ gọi nó là ‘hòn đảo đặc biệt’ của tớ. Chờ chút đã, hãy kiểm tra lại hướng dẫn xem.” - Nick nói, mở tấm bản đồ được đặt bên trong phong bì. Colin cầm chiếc iPhone lên để rọi sáng, trong khi Nick chăm chú nhìn vào bản đồ.

“Được rồi, mấy cây cảnh hình con thú ở bên phải, vì vậy tớ nghĩ chúng ta sẽ phải đi qua lùm cây ngay đây.”

“Làm gì có lối đi nào.” - Colin nói.

“Tớ biết, nhưng mũi tên chỉ xuống lối này.”

Chỉ dùng ánh sáng của điện thoại soi đường, họ mạo hiểm đi vào rừng cây dày đặc, Colin cảm thấy có chút ớn lạnh. “Ở đây tối đen như mực. Thế nào mà tớ có cảm giác như bỗng nhiên tớ đang ở trong Dự án Phù thủy Blair nhỉ?”

“Có thể chúng ta sẽ gặp một pontianak.” 72* - Nick nói đùa.

“Đừng có mà đùa—cậu có biết là rất nhiều người bảo rằng các vùng trong Vườn bách thảo bị quỷ ám đấy. Ý tớ muốn nói rằng bọn Nhật tra tấn và giết người khắp nơi trên đảo.”

“May mà chúng ta không phải là bọn Nhật.” - Nick nói.

Chẳng mấy chốc, đám cây nhường chỗ cho một đường mòn, và sau khi đi được mấy phút, họ gặp một căn nhà nhỏ bằng bê tông nằm dưới một cây phi lao to.

“Tớ nghĩ là đây rồi. Nó là một dạng trạm bơm.” - Nick vừa nói vừa cố gắng ghé mắt nhìn qua cửa sổ tối om.

Bỗng nhiên, một cái bóng đen vụt ra từ đằng sau thân cây.

“Pontianak!” - Colin hét lên, hoảng hốt đánh rơi chiếc iPhone.

“Xin lỗi, là em đây.” - Một giọng nữ nói.

Nick chiếu đèn flash iPhone lên về hướng bóng đen và bỗng nhiên trước mắt họ, trong ánh sáng xanh trắng, hiện lên Astrid trong chiếc áo có mũ trùm Vetements rộng thùng thình ống tay siêu dài và chiếc quần bó ngụy trang.

“Lạy Chúa, Astrid! Suýt nữa thì anh bĩnh cả ra quần đấy!” - Colin kêu lên.

“Em xin lỗi! Em sợ mất một lúc khi các anh mới bước vào, và sau đó em mới nhận ra đấy là các anh.” - Astrid nói.

Nick mỉm cười nhẹ nhõm. “Chắc là em cũng nhận được thông báo như anh về việc gặp Ah Ma?”

“Đúng vậy! Chuyện này thật là bí hiểm. Em đang ở nhà bố mẹ xem Casian bơi trong bể. Chắc là em đã chợp mắt đi một lúc ở ghế xếp, bởi vì khi em tỉnh dậy, có một khay trà đá và bánh pandan bên cạnh, còn phong bì thì ở dưới cái bánh. Cassian thề nó không thấy ai đặt ở đấy cả.”

“Tò mò thật đấy. Em ổn chứ?” - Nick hỏi.

“Em ổn. Em không thấy sợ lắm.” - Đúng lúc Astrid vừa nói câu này, một tia sáng xuất hiện từ bên trong trạm bơm và cả ba người khẽ nhảy lên vì sốc. Tiếng mở cánh cửa thép từ bên trong vang lên, và khi nó mở ra cùng một tiếng ken két rất to, họ thấy một bóng người đội khăn thò ra.

“Vikram!” - Nick phấn khởi nói.

“Đi nhanh nào.” - Vikram nói, dẫn toàn bộ mọi người đi vào.

“Chỗ này là cái gì thế?” - Astrid hỏi.

“Đây là trạm bơm kiểm soát lượng nước vào trong hai cái ao.” - Vikram vừa nói vừa dẫn họ đi về phía sau, nơi chất đầy máy móc. Đằng sau một đường ống tròn lớn dẫn vào lòng đất, một tấm bảng khó nhận thấy mở ra để lộ một cái hốc trống. “Đây là nơi chúng ta tới. Lần lượt từng người một—trên vách trong của đường ống này có bậc thang.”

“Phải chăng đây là thứ tôi nghĩ?” - Nick kinh ngạc nói.

Vikram mỉm cười. “Nào, Nicky, cậu đi trước.”

Nick bước vào khoảng trống chật hẹp nhỏ bé và trèo xuống thứ trông có vẻ như là khoảng chục bậc thang. Sau khi đáp xuống mặt đất rắn, anh giúp Astrid tìm chỗ đặt chân trong khi cô trèo xuống từng bậc thang. Khi cuối cùng cả bốn người đều đã xuống hết, họ thấy mình trong một hành lang nhỏ vách bằng thép. Một tấm biển cũ đóng lên một bức tường bằng cả tiếng Anh, tiếng Hoa, lẫn tiếng Malaysia:

NGUY HIỂM! KHÔNG LỐI RA!

PHÒNG SẼ NGẬP KHI MỞ VAN!

Vikram nhấn lên một tấm ván tường, và nó mở ra để lộ một đường hầm rất sáng. Nick, Astrid, và Colin vừa đi vào vừa há hốc mồm, sững sờ trước sự tồn tại của một không gian như vậy.

“Không. Thể. Nào!” - Colin thốt lên.

“Đường hầm này dẫn tới Tyersall Park, phải không?” - Nick hào hứng hỏi.

“Nó đi ngay dưới đường Adam và đưa chúng ta tới nền nhà. Đi thôi, chúng ta không có nhiều thời gian.” - Vikram nói.

Khi họ đi xuyên qua đường hầm, Nick nhìn xung quanh sửng sốt. Có những vết khuôn dọc theo một số bức tường bê tông và mặt đất đóng thành một lớp bụi, nhưng toàn bộ đường hầm vẫn được giữ khá tốt. “Khi tôi còn bé, bố tôi thường kể cho tôi nghe chuyện về những đường hầm bí mật trong Tyersall Park, nhưng tôi chỉ nghĩ rằng ông ấy trêu tôi mà thôi. Tôi nài ông ấy chỉ cho tôi xem, nhưng ông ấy chẳng bao giờ chịu.”

“Anh luôn biết về nó từ trước tới giờ à?” - Astrid hỏi Vikram.

“Đến tận hôm nay mới biết.” - Vikram nói. “Ah Ling kể cho tôi nghe. Có vẻ như đường hầm này được ông cố Shang Loong Ma của cô sử dụng trong suốt chiến tranh. Đây là cách ông đi ra đi vào mà không bao giờ bị lính Nhật bắt gặp.”

“Em đã nghe nói về những đường hầm tương tự thế này. Người ta bảo rằng có một cái dẫn từ nhà chú Quang Diệu trên đường Oxley tới Istana.” - Astrid nhận xét. “Em chỉ chưa bao giờ tưởng tượng được là Tyersall Park cũng có một cái.”

“Không thể nào tin được. Tớ không thể tin được rằng toàn bộ kế hoạch tinh vi này lại chỉ để gặp bà của cậu!” - Colin nói với Nick.

“Vâng, xin lỗi vì cái trò bí mật này. Ah Ling và tôi cần phải nghĩ ra cách để đưa lời nhắn đến cho cả hai cô cậu mà không bị liên lụy. Cô cậu biết thừa rồi, mấy hôm nay Tyersall Park đã bị đóng cửa hoàn toàn.” - Vikram vừa cười vừa nói.

“Rất cảm ơn anh, Vikram.” - Nick mỉm cười lại với anh.

Họ tới cuối đường hầm và gặp một đợt thang nữa. Nick đi đầu, và khi anh vừa ra khỏi đường hầm, anh nhìn xuống Astrid khi cô đang leo lên. “Chị sẽ không bao giờ tin được là chúng ta đang ở đâu đâu!”

Astrid leo ra khỏi miệng hầm và thấy mình đang đứng giữa những giò phong lan. Họ đang ở trong căn nhà kính trồng phong lan của bà mình, và chiếc bàn đá lớn hình tròn có phần đáy chạm khắc những con sư tử đầu chim đặt giữa nhà kính được lăn sang một bên để lộ lối vào đường hầm.

“Chị đã ngồi ở chiếc bàn này uống trà với Ah Ma không biết bao nhiêu là giờ rồi!” - Astrid thốt lên.

Đứng ở cửa nhà kính nhìn ra là Ah Ling. “Tới đây, tới đây, đi vào trong trước khi bật đèn và mọi người bắt đầu thức giấc.”

Khi tất cả mọi người đều đã an toàn nép mình trong phòng Ah Ling tại khu người hầu, bà không để lãng phí thời gian giải thích kế hoạch của mình. “Colin, cậu có thể ở trong phòng tôi, đừng để ai nhìn thấy. Tôi sẽ đưa Astrid và Nicky lên phòng ngủ của bà chủ. Tôi biết một lối đi đặc biệt sẽ đưa chúng ta vào từ ban công bên ngoài phòng thay đồ của phu nhân, và Astrid, cô nên vào một mình trước và ở cùng phu nhân lúc phu nhân thức giấc. Thường thì phu nhân sẽ thức dậy sau khi cô kéo rèm mở ra. Phu nhân sẽ rất vui được gặp cô, và lúc đó cô có thể bảo với phu nhân rằng Nicky đang ở bên ngoài chờ được gặp phu nhân. Làm cách này thì phu nhân sẽ không bị sốc nếu thức dậy và thấy Nicky đang đứng ngay đó.”

“Tư duy tốt đấy.” - Nick nói.

“Madri và Patravadee biết kế hoạch này. Họ đang gác ngay bên ngoài cửa phòng phu nhân ở phòng khách. Thường thì cứ mười lăm phút y tá sẽ kiểm tra phu nhân một lần, nhưng hôm nay họ sẽ ngăn không cho y tá vào. Giáo sư Oon thường có mặt vào lúc bảy rưỡi. Giờ thì, Astrid, tôi mong rằng cô sẽ ở ngoài cửa phòng ngủ của bà chủ vào lúc bảy rưỡi để ngăn ông ta lại. Tôi đã thấy ông ta phục tùng cô thế nào rồi.”

Astrid gật đầu. “Đừng lo, tôi sẽ xử lý giáo sư Oon.”

“Vấn đề còn lại là Eddie. Mấy hôm nay cậu ta muốn được là người đầu tiên tới thăm Su Yi vào buổi sáng. Nhưng sáng nay tôi đã bố trí cho Ah Ching làm món bánh kếp ưa thích cùng với Sirô Vàng của Lyle, vì vậy tôi sẽ bảo cậu ta cần phải ăn chúng khi còn nóng. Tôi sẽ cố gắng giữ chân cậu ta ở bữa sáng càng lâu càng tốt.”

“Có lẽ bà nên cho một ít thuốc an thần vào bột bánh kếp cho cậu ta.” - Nick đề xuất.

“Hoặc thứ gì đó để cậu ta bị Tào Tháo đuổi chạy mất dép ấy.” - Colin nói.

Tất cả phá lên cười một lúc, và rồi Ah Ling đứng dậy khỏi ghế. “Được rồi, mọi người sẵn sàng chưa?”

Nick và Astrid đi cầu thang của người hầu lên tầng hai, lặng lẽ đi theo Ah Ling khi bà thoăn thoắt dẫn mọi người đi qua hành lang phục vụ cho đến khi tới ban công bên ngoài phòng thay đồ của bà Su Yi. Astrid mở cửa nhẹ nhàng hết sức có thể và nhón chân bước vào. Không gian mát mẻ khảm đá lát giáp phòng ngủ của Su Yi thơm mùi nước hoa nhài và hoa hải đường. Cô đứng nơi khung cửa, hé mắt nhìn vào phòng ngủ của bà mình và thấy mấy người hầu phu nhân của Su Yi đang lặng lẽ sửa soạn phòng cho buổi sáng. Madri đang phun nước cho một lọ phong lan rất đẹp, trong khi Patravadee đang dọn dẹp buồng y tá.

Khi vừa nhìn thấy Astrid, họ gật đầu với cô và kéo rèm mở ra. Rồi hai người phụ nữ đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại sau lưng, và mẫn cán đứng gác bên ngoài. Người ta nghe thấy tiếng một người y tá hỏi đằng sau cánh cửa, “Phu nhân Young đã dậy chưa? Các chị đang chuẩn bị bữa sáng cho bà ấy à?” Một trong hai người hầu phu nhân trả lời, “Hôm nay phu nhân muốn ngủ thêm một chút. Chúng tôi sẽ cho người đi lấy bữa sáng cho phu nhân sau tám giờ.”

Astrid bước tới chiếc bàn cạnh tường, mở một chai nước Adelboden, và rót đầy một cốc. Rồi cô mang nó tới bên giường của Su Yi và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bà.

Mí mắt Su Yi mấp máy mở, mắt bà mơ hồ nhận ra Astrid bên cạnh mình.

“Chúc Ah Ma buổi sáng tốt lành.” - Astrid vui vẻ nói. “Đây, bà uống chút nước đi.”

Su Yi khoan khoái nhận ly nước, và sau khi đã làm ướt cổ họng khô khốc của mình, bà nhìn quanh phòng và hỏi, “Hôm nay là thứ mấy?”

“Là Thứ Năm ạ.”

“Con vừa từ Ấn Độ về hay sao?”

“Vâng, Ah Ma.” - Astrid nói đùa, không muốn gây cho bà bất cứ nỗi lo lắng không cần thiết nào.

“Cho ta xem cái nhẫn nào.” - Su Yi nói.

Astrid giơ tay lên cho bà ngoại xem chiếc nhẫn đính hôn của mình.

Su Yi chăm chú nhìn chiếc nhẫn. “Ta biết là trông nó sẽ hoàn hảo trên tay con mà.”

“Con không biết phải cảm ơn bà thế nào vì việc này, Ah Ma.”

“Mọi việc theo đúng kế hoạch chứ? Charlie có làm cho con ngạc nhiên không?”

“Có, con sững sờ luôn!”

“Có voi không? Ta bảo Charlie nó cần phải cưỡi voi tới. Người bạn Maharaja xứ Bikaner của ta đã cầu hôn hoàng hậu của ông ấy như vậy.”

“Có, có một con voi.” - Astrid phá lên cười, chợt nhận ra bà ngoại mình tham gia vào việc giúp đỡ lên kế hoạch cho toàn bộ vụ việc này nhiều tới mức nào.

“Có bức ảnh nào không?”

“Không, bọn con không chụp bức… ồ, chờ chút.” Astrid rút điện thoại ra và tìm kiếm nhanh trên google những bức ảnh chụp trộm để lộ giây phút riêng tư của cô. Cho tới tận giây phút này, cô vẫn chưa bao giờ hình dung được chúng lại hữu ích như vậy. Khi cô cho người bà đang háo hức của mình xem một vài bức ảnh đó, cô nghĩ thật mỉa mai làm sao khi cả gia đình cô lại khó chịu với một trong những khoảnh khắc hạnh phúc nhất của đời cô. Su Yi thở dài. “Trông đẹp lắm, ta ước sao ta có thể tới đó. Charlie trông rất đẹp trai trong bộ đồ đó. Hãy nói cho ta biết, bây giờ nó có ở Singapore hay không?”

“Thực ra thì ngày mai anh ấy mới tới. Tháng nào anh ấy cũng về thăm mẹ một lần.”

“Thằng bé ngoan đấy. Ngay từ lúc mới gặp ta đã biết là nó sẽ luôn chăm sóc con thật tốt.” Su Yi nhìn bức ảnh bị rạn chụp cảnh Charlie đeo nhẫn vào ngón tay Astrid. “Con biết không, trong số tất cả những đồ trang sức mà ta có, chiếc nhẫn này đối với ta đặc biệt nhất.”

“Con biết, Ah Ma.”

“Ta chẳng bao giờ có cơ hội được hỏi ông ngoại con là có phải ông ấy mua nó hay không.”

“Ý bà là sao? Nếu không phải ông thì ai là người mua chiếc nhẫn đính hôn này?”

“Lúc ta mới gặp thì ông ngoại con chẳng có nhiều tiền đến thế đâu. Ông ấy chỉ vừa mới tốt nghiệp trường y. Làm sao mà ông ấy lại có đủ tiền để mua được viên kim cương hoàng yến này cơ chứ?”

“Bà nói đúng. Lúc đó hẳn nó phải đáng giá cả một gia tài.” - Astrid nói.

“Ta vẫn luôn ngờ rằng chú T’sien Tsai Tay là người mua nó, bởi vì chú ấy đã giúp mai mối chúng ta lấy nhau. Chất lượng viên đá không được hoàn hảo, nhưng khi ta đeo vào, nó luôn nhắc ta đến việc cuộc đời có thể làm ta ngạc nhiên thế nào. Đôi khi, thứ ban đầu tỏ ra khiếm khuyết rốt cục lại có thể trở thành thứ hoàn hảo nhất trên thế giới đối với con.”

Su Yi im lặng một lát, và rồi đột nhiên bà nhìn cháu gái mình với vẻ chăm chú. “Astrid, ta muốn con hứa với ta một điều.”

“Vâng, Ah Ma.”

“Nếu ta chết trước ngày cưới của con, đừng có làm ba cái trò khóc thương vớ vẩn. Ta muốn con tổ chức lễ cưới như con đã dự định vào tháng Ba. Con hứa với ta như vậy chứ?”

“Ồ, Ah Ma, chẳng có chuyện gì đâu. Bà sẽ… sẽ ngồi ở hàng trước trong đám cưới của con.” - Astrid lắp bắp.

“Ta sẽ làm vậy, nhưng ta muốn nói điều này phòng xa.”

Astrid nhìn ra xa, cố gắng kìm giữ nước mắt. Cô ngồi đó nắm lấy tay bà im lặng một lúc, rồi cô nói, “Ah Ma, bà có biết là ai đã quay về Singapore để gặp bà không? Nicky đó.”

“Nicky về rồi sao?”

“Vâng, em ấy đang ở đây. Thực ra thì em ấy ở ngay bên ngoài. Bà có muốn gặp em ấy bây giờ không?”

“Bảo nó vào đi. Ta nghĩ nó đã tới đây từ tuần trước cơ.”

Astrid đứng dậy khỏi ghế và đang định đi sang phòng thay đồ thì bà ngoại cô nói, “Chờ chút đã.”

Astrid dừng chân và quay người lại. “Vâng?”

“Vợ nó cũng ở đây chứ?” - Su Yi hỏi.

“Không, chỉ mình em ấy thôi.” - Astrid ngừng lại một giây, đón chờ câu hỏi khác từ bà ngoại. Nhưng Su Yi lúc này đang cựa quậy với bộ phận điều khiển chiếc giường, nâng nó lên tới đúng góc độ mà bà muốn. Astrid tiếp tục đi tới ban công và thấy Nick đang đứng trầm ngâm chỗ chiếc bàn sắt rèn.

“Bà dậy chưa?” - Anh hỏi.

“Rồi.”

“Bà thế nào?”

“Bà ổn. Thực ra thì ổn hơn rất nhiều so với chị dự kiến. Đi nào, tới lượt em.”

“Um… bà thực sự muốn gặp em chứ?” Nick lo lắng hỏi.

Astrid mỉm cười với người em họ. Trong giây lát, trông anh lại như một đứa trẻ sáu tuổi. “Đừng có buồn cười thế chứ. Tất nhiên rồi. Bà đã sẵn sàng gặp em.”