Chương MƯỜI BA SÂN BAY CHANGI, SINGAPORE
Oliver vừa mới lên chuyến bay tới London và đang ăn trộm một chiếc gối phụ từ chiếc ghế đằng sau thì Kitty gọi.
“Chúc buổi sáng tốt lành, Kitty.” - Anh vui vẻ nói, gồng mình đón loạt đạn mà anh biết là sắp sửa bắn ra. “Cô ngủ ngon chứ?”
“Anh đùa tôi chắc? Đấy là đêm tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi!”
“Tôi biết vài tỉ người sẽ vui vẻ đổi chỗ cho cô, Kitty ạ. Cô được dự một bữa tiệc tối huyền thoại của Yolanda Amanjiwo. Đầu bếp danh tiếng nhất thế giới chuẩn bị một thực đơn mười hai món ngon lành cho cô. Cô vẫn không thích điều đó? Tôi nghĩ rằng món tôm hùm Na Uy thật là tuyệt vời—”
“Ọe! Tay đầu bếp mà người ta gọi là thiên tài từ cái hầm chứa đó cần phải bị nhốt trong căn hầm của riêng hắn và người ta phải quẳng chìa khóa đi mới phải!”
“Thôi nào, chẳng phải cô đang hơi khắt khe hay sao? Chỉ vì cô không thưởng thức phong cách ăn uống nấu chảy kiểu siêu thực phân chiết của Catalan đâu có nghĩa là cô phải tống anh ta lên giá treo cổ. Có lẽ tôi đã ăn hơn mười đĩa cơm rang cấp đông jamón ibérico đó.”
“Làm thế nào mà tôi thưởng thức được thức ăn trong khi đang bị tra tấn cơ chứ? Chưa bao giờ tôi bị sỉ nhục như vậy trong đời cả!” - Kitty sôi lên.
“Tôi không hiểu cô muốn nói gì, Kitty.” - Oliver vừa nhẹ nhàng nói vừa rút tập tạp chí trên chuyến bay từ trong chiếc túi nơi lưng ghế và nhét chúng vào chiếc túi bên cạnh anh trước khi người hành khách tới. Bất cứ điều gì để có thêm chỗ duỗi chân.
“Mọi người ở bữa tiệc đều nhún gối chào Colette! Ông đại sứ Thụy Điển mũi lõ bên cạnh trừng mắt nhìn tôi khi tôi không nhúc nhích, nhưng tôi sẽ bị nguyền rủa nếu như tôi nhún gối chào con gái riêng của chồng!”
“Vậy thì rõ ràng là Thorsten không biết cô là ai rồi. Và Kitty này, toàn bộ vụ nhún gối chào này đúng là hài thật. Tôi không biết Yolanda Amanjiwo đang đọc bảnDebrett nào, nhưng cô ta không hề đúng chút nào. Một bá tước người Anh không thể được ưu tiên hơn Đệ nhất Phu nhân của đất nước mà anh ta chỉ là một người khách không hơn. Lẽ ra người ta nên cúi chào bà ấy. Nhưng những người Singapore này lại quá tôn sùng bất cứ ang mor nào có tước hiệu vớ vẩn nào đó đến mức cúi chào và bò rạp xuống như những kẻ bợ đỡ nhỏ bé lệ thuộc. Tôi còn nhớ có lần nữ bá tước Mountbatten tới thăm Tyersall Park, và Su Yi thậm chí còn chẳng xuống dưới gác để đón bà ấy nữa!”
“Anh không nắm được vấn đề rồi. Mọi người đều coi Colette như người của hoàng gia trong suốt cả bữa tiệc. Bọn họ ăn mặc như nông dân, ấy thế mà mọi người vẫn cứ bám lấy như sên! Thằng ngốc bên phải tôi thậm chí còn chờ đến lúc Colette nhấc dĩa lên mới chịu cầm dĩa. Và rồi đến lúc con bé ăn xong bữa tối, tất cả chúng ta đều phải dừng lại. Cái món Carolina Herrera đó—món bánh flan thơm lừng là thứ đầu tiên tôi thực sự thích, nhưng rồi bữa tiệc đột ngột chấm dứt và cặp đôi hoàng tộc ra về.”
“Thứ cuối cùng tôi nghĩ rằng tôi muốn ăn là món tráng miệng có vị giống như Carolina Herrera, nhưng mà nó quá tuyệt, phải không? Đấy, chẳng phải là ít nhất cô cũng thấy vui khi bữa tiệc trôi qua mà không có sự cố gì cả hay sao? Colette đã không tìm cách lăng mạ hay gây chuyện với cô.”
“Không, điều nó làm còn tồi tệ hơn—thậm chí nó không thèm thừa nhận sự hiện diện của tôi! Ấy thế mà tôi lấy bố nó cơ đấy! Lấy cái người vẫn thanh toán mọi hóa đơn cho nó mặc dù nó không còn nói chuyện với anh ấy nữa! Anh có biết là anh ấy cảm thấy tổn thương ra sao không? Con nhãi ương ngạnh, vô ơn!”
“Kitty, nếu tôi là cô thì tôi sẽ không coi đây là chuyện cá nhân tới mức đó đâu. Ba mươi người chúng ta ở trong cái phòng kinh khủng đó, nếu tính cả đám phục vụ lố bịch nữa là sáu mươi, còn Yolanda thì chiếm lấy từng phút từng giây của Lucien và Colette. Tin tôi đi, tôi ngồi đối diện với bọn họ. Cô ở đằng cuối bàn đằng kia, khuất sau mấy cái lồng chim lố bịch đặt ở giữa—thành thật mà nói là tôi không nghĩ rằng cô ta nhìn thấy cô đâu.”
“Colette đã thấy tôi, tôi có thể cam đoan với anh là như vậy. Con bé chẳng bỏ sót cái gì cả. Nhưng thế quái nào mà nó lại ở Singapore nhỉ?”
“Lucien là một nhà hoạt động môi trường, và họ sắp làm việc ở Singapore trong tháng tới, thế thôi. Bọn họ đang trên đường tới Sumatra để quan sát hình hình đười ươi.”
“Tình hình đười ươi gì?”
“Ồ, đấy là cả một bi kịch. Hàng ngàn con đười ươi đang chết vì nạn phá rừng làm mất chỗ ở tự nhiên của chúng. Colette tham gia khá nhiều vào việc giải cứu đười ươi non.”
“Đấy là điều mà anh nói tới? Không nhắc gì đến tôi? Đến bố cô ta?”
“Kitty, tôi có thể cam đoan với cô rằng kẻ duy nhất được nhắc tới là lũ đười ươi.”
“Vậy cô ta không biết rằng anh và tôi có liên hệ với nhau?”
“Không. Nhưng thế thì có gì quan trọng cơ chứ? Tại sao cô không cứ thế bước tới chào? Làm một người lớn hơn và chào mừng cô ta đến Singapore? Đấy hẳn là một nước đi thông minh.” - Oliver vừa nói vừa tìm cách nhét chiếc túi da của mình xuống dưới chiếc ghế bên cạnh.
“Hừ! Tôi là mẹ kế của nó! Nó phải tự giới thiệu với tôi, chứ không phải ngược lại!”
“Chờ đã… cô đang bảo rằng cô chưa bao giờ gặp Colette?” - Oliver sốc thực sự.
“Tất nhiên là chưa! Tôi bảo anh rồi, con bé chưa hề gặp lại bố nó kể từ khi phát hiện ra mối quan hệ của bọn tôi. Và nó cũng chẳng tới dự đám cưới. Hơn hai năm nay nó chưa hề đặt chân tới Trung Quốc. Nó bảo với anh ấy… rằng anh ấy đang cưới một con điếm.”
Oliver có thể nghe thấy trong giọng cô có cả nước mắt, và anh bắt đầu nhìn tình huống theo một cách hoàn toàn khác. Chẳng trách Kitty đau khổ đến vậy khi đêm qua Colette long trọng bước vào cửa chính. Ở Trung Quốc, Kitty đã bị lu mờ trước Colette vắng mặt, và ở đây tại Singapore, lại một lần nữa cô bị che khuất còn nhiều hơn nữa. Một người phục vụ trên máy bay ra hiệu với Oliver. “Kitty, chuyến bay của tôi đi London chuẩn bị cất cánh rồi, vậy nên tới phải gác máy đây.”
“Ồ thật sao? Tôi nghĩ chẳng ai quan tâm nếu anh dùng điện thoại ở khoang hạng nhất đâu.”
“Ồ, cô không biết rồi, nhưng tôi là một kẻ lập dị của ngành hàng không thực sự thích các màn thuyết minh an toàn.”
“Tôi không biết là anh lại chuẩn bị bay đi London. Lẽ ra anh nên bảo với tôi—có thể tôi đã cho anh mượn một chiếc máy bay.”
“Cô thật là tốt bụng. Kitty này, tôi chuẩn bị dùng mười bốn tiếng trên chuyến bay này để xây dựng một kế hoạch. Tôi hứa với cô, Colette sẽ không bao giờ sỉ nhục cô được nữa.”
“Anh hứa chứ?”
“Đúng vậy. Và hãy nhìn vào mặt tích cực đi… cô có quá nhiều thứ để mà trông đợi. Trang bìa Tattle của cô sắp ra mắt vào tháng tới. Cô sẽ có một tin giật gân ra trò, tôi cam đoan với cô đấy! Và bây giờ cô là bạn thân với Yolanda Amanjiwo rồi. Đây chỉ là sự khởi đầu với cô thôi, Kitty. Colette phải quay về một dinh thự cũ kỹ lạnh giá nào đó ở Anh, trong khi chúng ta đang thiết kế cho cô căn nhà đẹp nhất mà Singapore từng thấy.
Kitty thở dài. Oliver nói đúng. Có quá nhiều thứ để mà chờ đón. Cô đặt điện thoại xuống và nhìn lên tấm gương nhỏ thếp vàng đêm qua được tặng cho cô làm quà tại bữa tiệc. Đúng là cô hơi giống với Emma Watson, cô diễn viên đóng vai Hermione Granger. Và Oliver với cặp kính tròn trông giông giống như Harry Porter. Oliver thực sự là một kiểu pháp sư. Và bây giờ anh ta sẽ vẫy chiếc đũa của mình để mang tới cho đời cô thêm nhiều phép màu nữa.
Trên chuyến bay SQ 909 tới London, Oliver tắt điện thoại và nhét nó vào chiếc túi trên lưng ghế. Một tiếp viên bỗng nhiên cúi xuống hàng ghế của anh. “Xin lỗi? Có phải đấy là chiếc gối phụ không? Tôi e là tôi sẽ cần đến nó.” - Cô nói bằng giọng biết lỗi.
“Tôi xin lỗi, thậm chí tôi còn chẳng nhìn thấy nó.” - Oliver nói dối.
“Còn chiếc túi da này là của anh phải không? Tôi cũng sẽ phải yêu cầu anh nhét nó xuống chính ghế ngồi của anh. Hãy đảm bảo sao cho dây quai được nhét vào hoàn toàn. Hôm nay khoang phổ thông rất chật.” - Cô tiếp viên nói.
“Ồ, tất nhiên.” - Oliver nói, vừa cúi xuống lấy lại chiếc túi của mình vừa rủa thầm. Đây sẽ là một chuyến bay rất dài.