Chương BA TÒA CLAYMORE, SINGAPORE
Oliver T’sien đang cạo râu vào buổi sáng trong căn hộ của mình thì Kitty gọi điện, nên anh bật loa ngoài để nghe.
“Hôm nay tôi sẽ gặp cậu đấy! Tôi sẽ đến viếng đám tang bà của Alistair Cheng chiều nay.” - Kitty nói líu lo.
“Cậu nhận được lời mời sao?” - Oliver cố gắng tỏ ra sửng sốt qua giọng nói.
“Tôi nghĩ rằng Alistair là bạn trai cũ của tôi, và tôi đã gặp bà anh ấy một lần, sẽ thật đúng đắn nếu tôi trực tiếp đến chia buồn. Sẽ thật tốt khi gặp lại gia đình anh ấy.”
“Cậu đã nghe về đám tang ở đâu vậy?” - Oliver hỏi, anh ta rướn cổ về phía chiếc gương và tập trung dao cạo vào những ngọn râu còn sót lại dưới cằm.
“Tất cả mọi người đều nói về nó tại bữa tiệc của Wandi Meggaharto Widjawa tối qua. Có vẻ như Wandi biết một vài người đã bay từ Jakarta đến để dự đám tang. Cô ấy nói đó sẽ là một đám tang của thế kỷ.”
“Tôi cá là cô ta đã nói vậy. Nhưng tôi e rằng đám tang chỉ dành cho những người nhận được giấy mời.”
“Ừ thì cậu sẽ lấy được cho tôi một tờ giấy mời mà, đúng không?” - Giọng nói cợt nhả của Kitty hàm ý rõ ràng, bởi vì tôi trả lương cho cậu mà.
Oliver xả nước để rửa ke cạo râu. “Kitty à, tôi e rằng lần này tôi thực sự không đủ khả năng để giúp cô.”
“Nếu tôi mặc một chiếc váy Roland Mouret cổ điển và một chiếc mũ thật đẹp thì sao? Tôi thậm chí sẽ đi bằng chiếc xe Bentley thay vì Rolls và đem rất ít vệ sĩ theo. Tôi chắc rằng họ sẽ không từ chối tôi đâu?”
“Kitty, cô phải tin tôi lần này. Cô sẽ không muốn đến đám tang này đâu. Nó sẽ trở thành một câu chuyện đùa được truyền tai như sử thi vậy. Đây là đám tang dành cho người thân trong gia đình và những người bạn cực kỳ thân thiết mà thôi. Tôi đảm bảo rằng sẽ không có một ai cô biết ở đó, và thực sự sẽ không có vấn đề gì nếu cô không đến.”
“Anh có thể đảm bảo với tôi rằng Colette sẽ không đến đó không?”
“Kitty à, tôi có thể đảm bảo với cô rằng cô ta thậm chí còn chưa từng nghe đến gia đình tôi.”
“Nhưng điều đó không thực sự có nghĩa là cô ấy sẽ không đến. Tôi nghe nói cô ta đã quay lại Singapore hai ngày trước. Điều đó được nhắc đến trên trang blog tán gẫu của Honey Chai: ‘Nữ bá tước Palliser sẽ nghỉ tại Khách sạn Rafles.’ Liệu cô ta có để lại những con đười ươi của mình để đến đám tang không?”
Oliver đảo mắt một cách điên tiết. “Không đời nào Colette hay Quý cô Mary hay bất cứ tên gọi nào khác của cô ta ngày nay sẽ đến gần đám tang đâu. Tôi hứa.”
“Vậy thì tôi đoán rằng tôi sẽ dành một ngày trên chiếc du thuyền mới của Tatiana Saverin. Cô ấy nói rằng nó được thiết kế bởi cùng một gã đã thiết kế chiếc thuyền của Giorgio Armani.”
“Đúng, hôm nay là một ngày đẹp để ra khơi. Vì sao cô không trườn mình vào bộ bikini Eres quyến rũ nhất, đeo lên mình những viên kim cương để ra khơi, và dành một ngày nhâm nhi những ngụm cocktail spritzes Aperol trên du thuyền nhỉ? Hãy ngừng lãng phí thời gian quý báu của cô nghĩ về một đám tang ảm đạm mà tôi ước chi mình không phải tham dự!” (Oliver đã nói dối. Mặc cho việc anh ta yêu quý Su Yi bao nhiêu, anh ta phải công nhận rằng hôm nay thực sự sẽ là một sự kiện giao lưu của thế kỷ.)
“Được rồi, được rồi.” - Kitty cười lớn và cúp máy.
Oliver dựa vào bồn rửa mặt, vỗ nước hoa hồng sau khi cạo râu một cách theo trình tự lên má và cổ. Chiếc điện thoại lại đổ chuông lần nữa.
“Chào Kitty.”
“Kim cương để ra khơi là cái gì vậy? Tôi có cần mua chúng không?”
“Đó chỉ là cách nói thôi, Kitty à. Tôi bịa ra đấy.”
“Nhưng anh có thực sự nghĩ rằng tôi nên đeo một chiếc vòng cổ bằng kim cương với bộ bikini của tôi không? Tôi có thể đeo chuỗi vòng kim cương Chanel Joaillier của mình, chuỗi có hình hoa mặt trời ý. Kim cương chống thấm nước mà, đúng không?”
“Đương nhiên rồi. Đeo đi. Tôi phải đi rồi Kitty à, Không tôi sẽ đến đám tang muộn mất.” Hai giây sau khi cúp máy, mẹ của Oliver, bà Bernadette, đi vào phòng tắm.
“Mẹ, con chưa hề mặc đồ!” - Oliver rên rỉ, buộc chiếc khăn tắm quanh hông.
“Hiyah, mẹ chưa nhìn thấy con có gì ở đó sao? Nói mẹ nghe xem, con thấy thế nào?”
Oliver nhìn người mẹ sáu mươi chín tuổi của mình thật chăm chú, có chút phiền muộn bởi những ngọn tóc bạc điểm xuyết trên đỉnh đầu bà. Tay thợ làm tóc người Bắc Kinh của bà đã không làm tốt công việc duy trì màu tóc của bà. Bernadette, sinh ra mang họ Ling, đến từ gia đình mà tất cả những người phụ nữ đều được biết đến nhờ vẻ đẹp của họ. Không giống với những người chị và họ hàng của mình – Jacqueline Ling là một ví dụ điển hình, người đã bảo tồn vẻ đẹp thật trái với tự nhiên – Bernadette tầm tuổi cô ấy. Thực ra, trong bộ đồ thủ công bằng gấm lụa màu xanh thẫm với dải dây buộc trên cổ, nhìn bà có vẻ già hơn. Điều này sẽ xảy ra nếu bạn dành hai mươi lăm năm làm việc vất vả ở Trung Quốc, Oliver nghĩ.
“Đây là chiếc váy tối màu duy nhất mẹ đem theo sao?”
“Không, mẹ đã đem ba chiếc váy, nhưng mẹ đã mặc hai chiếc váy kia vào những buổi viếng thăm tối rồi.”
“Vậy con nghĩ rằng chiếc váy này là phù hợp rồi. Có phải thợ may ở Bắc Kinh đã may cho mẹ chiếc váy này không?”
“Aiyah, chiếc váy này khá là đắt đỏ so với thợ may người Bắc Kinh của mẹ đấy! Cô gái của Mabel Shang ở Singapore đã may cho mẹ chiếc váy này hơn ba mươi năm trước. Đó là bản sao chiếc váy của một nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp. Mẹ nghĩ là Pierre Cardin.”
Oliver phát ra tiếng cười lớn. “Mẹ à, không ai bắt chước Pierre Cardin cả. Có lẽ đó là một trong những nhà thiết kế những năm 80 mà Mabel từng yêu thích mà thôi. Scherrer, Féraud, hay Lanvin thời mà Maryll phụ trách. Ít nhất mẹ vẫn còn mặc vừa. Mẹ không mang một chiếc mũ chụp nhỏ nhắn nào theo đâu, đúng không?”
“Không, không hề. Mẹ gói đồ theo thời tiết tại Singapore. Nhưng Oliver à, con nghĩ sao về chiếc này?” - Bernadette vừa hỏi vừa bấm tay vào một chiếc cài áo hình chú bướm bằng ngọc thạch và hồng ngọc ấn tượng.
“Ồ, nó thật là hoàn mỹ.”
“Con chắc là sẽ không ai nhận ra chứ? Mong là Chúa sẽ không để mẹ ngồi cạnh bà con và bà ấy nhận ra.” - Bernadette lo lắng nói.
“Với bệnh nhãn áp cao của bà, con không nghĩ là bà sẽ nhận ra là có chiếc cài áo trên ve áo mẹ nữa là. Mẹ tin con đi, con đã nhờ thợ làm trang sức giỏi nhất London để làm lại nó.”
“Nhẽ ra mẹ không nên bán chiếc thật đi.” - Bernadette thở dài.
“Chúng ta không thực sự có lựa chọn nào khác mà, đúng không. Mẹ hãy quên chuyện đó đi. Mẹ vẫn có chiếc cài áo ngay đây. Ngọc thạch không tì vết, hồng ngọc nhìn rất thật, những viên kim cương lấp lánh như thể chúng đến từ bàn tay của Laurence Graff vậy. Nếu con không nhận ra được, thì không ai có thể.”
“Được rồi nếu con đã nói vậy. Giờ thì con có chiếc cà vạt nào cho bố con mượn không? Chiếc duy nhất mà bố con mang theo đã dính vết bánh socola tối qua mất rồi. Thật đáng buồn, khi không còn Tyersall Park nữa, mẹ sẽ nhớ món bánh socola đó cho mà xem.”
“Đương nhiên rồi. Mẹ hãy tới tủ quần áo của con và chọn bất cứ thứ gì mẹ thích cho bố. Một chiếc hiệu Borrellis hẳn sẽ đẹp. Thực ra thì mẹ hãy cho con một giây và con sẽ chọn cho.” Khi mẹ anh rời khỏi phòng tắm, anh nghĩ, Mình đã rút ra được bài học sâu sắc cho. Lần tới mình sẽ để họ ở khách sạn, dù họ có đấm đá và la hét đi chăng nữa 83* . Căn hộ này quá nhỏ cho ba người cùng ở.