Chương BỐN NHÀ THỜ THÁNH ANDREW, SINGAPORE
Bên trong chiếc xe Mercedes hộ tống đoàn đưa tang từ Tyersall Park đến nhà thờ, Harry Leong nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, cố gắng phớt lờ tiếng huyên náo không ngừng từ người vợ của mình, Felicity, đang tranh cãi về những chi tiết phút chót với bà cô Victoria.
“Không, chúng ta phải để ngài Tổng thống Singapore phát biểu trước. Như vậy mới tuân theo nghi thức chính thống.” - Victoria nói.
“Nhưng như vậy thì vị vua của Borneo sẽ bị sỉ nhục một cách kinh khủng. Những người hoàng gia luôn được ưu tiên trước những quan chứ được bầu cử.” - Felicity cãi lại.
“Vớ vẩn, đây là đất nước của chúng ta , và ngài Tổng thống của chúng ta phải được ưu tiên. Chị chỉ quan tâm đến vị vua vì những mảnh đất vàng của họ Leong trên đất Borneo mà thôi.”
“Chị quan tâm đến việc ông ta không làm ô uế bục giảng kinh ở Nhà thờ Thánh Andrew kia kìa. Vị vua đã già và mắc bệnh tiểu đường cùng bàng quang yếu vô cùng. Ông ta cần phải được phát biểu trước. Hơn nữa, ông ấy đã quen biết Mẹ trước cả khi ngài tổng thống sinh ra.”
“Cha Bo Lor Yong sẽ phát biểu trước tiên. Ngài ấy sẽ đọc lời kinh cầu xin phúc lành.”
“CÁI GÌ? Em mời cả Bo Lor Yong đến nữa sao? Sẽ có bao nhiêu vị mục sư đến dự đám tang vậy?” - Felicity hỏi giọng đầy hoài nghi.
“Chỉ ba người thôi. Cha Bo sẽ đọc lời cầu kinh, Mục sư See sẽ đọc lời thuyết giáo, và Mục sư Tony Chi sẽ đọc lời cầu nguyện kết.”
“Thật đáng tiếc. Liệu bây giờ có quá muộn để nhờ Tony đọc lời thuyết giáo không? Anh ta tốt hơn hẳn so với tay See Bei Sien đó.” - Felicity nhạo báng.
Hary Leong rền rĩ trả lời. “Em không nói nhỏ hơn được sao? Cả hai người khiến tôi bị đau nửa đầu. Nếu biết trước hai người định cãi nhau suốt dọc đường, tôi đã đi cùng xe Astrid rồi.”
“Anh biết là vệ sĩ của anh sẽ không để anh đi cùng nó đâu. Xe của con bé không có kính chống đạn.” - Felicity nói.
*
Trong chiếc xe Jaguar XJL (không chống đạn) đi ngay phía sau, Eleanor Young chăm chú săm soi gương mặt con trai mình. “Mẹ nghĩ rằng mẹ nên đặt lịch hẹn cho con gặp bác sĩ da liễu của mẹ vào tuần sau. Đám bọng mắt sưng húp dưới đôi mắt con… Mẹ không hài lòng chút nào. Bác sĩ Teo có thể làm nên điều kỳ diệu với chiếc máy laze của ông.”
“Mẹ à, không sao đâu. Tối qua con không ngủ được, vậy thôi.” - Nick nói.
“Anh ấy đã thức cả đêm để viết lời ai điếu cho Ah Ma.” - Rachel giải thích.
“Vì sao lại mất cả đêm?” - Eleanor hỏi.
“Đó là những lời khó khăn nhất con từng phải viết, Mẹ à. Con phải cố gắng tóm gọn toàn bộ cuộc đời của Ah Ma chỉ trong một nghìn từ mà thôi.”
Rachel siết chặt bàn tay Nick động viên. Cô biết anh đã cố gắng như thế nào vì bài diễn văn này, thức đến tờ mờ sáng để viết và ra khỏi giường vài lần sau đó để thay đổi câu chữ hay bổ sung thêm một chi tiết khác vào.
Eleanor tiếp tục gặng hỏi.”Vì sao lại có giới hạn từ vậy?”
“Cô Victoria khăng khăng rằng con chỉ có năm phút cho bài diễn văn của mình. Và đó là khoảng một ngàn từ.”
“Năm phút thôi sao? Thật vớ vẩn! Con là cháu trai gần gũi với bà nhất, và là người họ Young duy nhất. Nhẽ ra con phải được phép nói trong bao lâu tùy thích!”
“Có vẻ như sẽ có rất nhiều diễn văn, nên con chỉ tuân theo yêu cầu mà thôi.” - Nick nói. “Không sao đâu, Mẹ à. Con rất hài lòng với bài diễn văn của mình rồi.”
“Ôi trời. Người phụ nữ trong chiếc xe bên cạnh chúng ta là ai vậy ạ?” - Rachel đột ngột hỏi. Tất cả mọi người cùng quay sang nhìn vào trong chiếc Rolls đang cố vượt họ, ngồi trong đó là một người phụ nữ đội mũ đen với mạng che mặt đen phô trương.
“Có vẻ như đó là Marlene Dietrich.” - Philip cười nói vừa lái xe.
“Aiyah, Philip à! Chú ý vào đường đi chứ!” - Eleanor than phiền. “Thực ra người đó có vẻ giống Marlene Dietrich. Không biết cô ấy là vợ của vị vua nào đây?”
Nhìn qua phía chiếc xe, Nick cười lớn. “Đó không phải vợ vị vua nào cả. Đó là Fiona Tung phía sau mạng che mặt.”
Trên ghế sau của chiếc xe Rolls-Royce Phantom – chiếc Rolls duy nhất trong đoàn xe diễu hành oai nghiêm – Fiona cựa quậy không thoải mái trong chiếc mũ của mình. “Em không hiểu vì sao anh bắt em đeo chiếc mạng che mặt ngớ ngẩn này. Em không thể nhìn thấy gì qua nó, và khó khăn lắm mới thở được.”
Eddie khịt mũi tức giận. “Anh không hiểu em đang nói cái gì nữa. Kalliste có thể thở bình bình thường trong chiếc mạng che của mình, đúng không con?”
Cô con gái thứ hai của Eddie cũng đội một cái mũ với mạng che y hệt chiếc của mẹ mình, và cô bé nhìn chằm chằm về phía trước, không trả lời câu hỏi của cha mình.
“Kalliste, BỐ HỎI: CON CÓ THỞ ĐƯỢC KHÔNG?”
“Chị ấy đang đeo tai nghe, Bố à. Chị ấy không nghe hay thấy gì cả. Chị ấy giống như Helen Keller 84* vậy.” - Augustine nói.
“Ít nhất thì Hellen Keller còn nói chuyện được!” - Eddie bực dọc nói.
“Ừm, thực ra cô ấy không thể, Pa à. Cô ấy bị câm mà.” – Constantine, ngồi cạnh ghế lái, trả lời. Eddie với lên trước và kéo mạnh chiếc mạng của con gái sang một bên. “Tháo tai nghe ra ngay! Con đừng có đeo chúng vào trong nhà thờ!”
“Có khác nhau gì chứ? Không ai có thể thấy con dưới cái thứ này cả. Con không thể nghe nhạc của Shawn Mendes khi trong nhà thờ sao? Con hứa là những bài hát của anh ấy sẽ khiến con khóc ra hàng xô nước mắt đúng như bố muốn.”
“Không có Shawn Mendez! Và không Mario Lopez, Rosie Perez, hay Lola Montez gì cả! Các con, các con sẽ ngồi trong nhà thờ với dáng ngồi thẳng cứng, hát các bài thánh ca và khóc đầy bi thương. Hãy khóc như thể bố đã cắt tiền trợ cấp của các con!”
“Hẳn sẽ hiệu quả lắm đây, Bố à. Boo hoo hoo, tôi sẽ làm gì nếu không có hai mươi đô la tuần này bây giờ?” - Constantine nói mỉa mai.
“Được rồi, con vừa mất tiền trợ cấp từ giờ đến hết năm đấy! Và nếu bố không thấy con khóc cho đến khi mắt đỏ hoe, đặc biệt khi bố hát bài hát của mình ---“
“Eddie, ĐỦ RỒI! Có nghĩa lý gì khi anh cứ bắt bọn trẻ con khóc dù chúng không muốn?” - Fiona gắt gỏng.
“Anh còn phải nói với em bao nhiêu lần nữa đây… chúng ta phải là những người gào khóc chính tại đám tang. Chúng ta phải thể hiện cho mọi người thấy chúng ta đau buồn đến nhường nào, vì mọi con mắt sẽ đổ dồn về chúng ta! Tất cả mọi người sẽ biết rằng chúng ta được hưởng nhiều nhất!”
“Và họ sẽ biết điều đó bằng cách nào?”
“Fiona, em bị lạc vào cõi thần tiên suốt tuần này sao? Ah Ma đã qua đời trước khi bà kịp thay đổi bất cứ điều gì trong di chúc của mình! Chúng ta sẽ là những người nhận được phần chia lớn nhất! Trong vài ngày tới, chúng ta sẽ trở thành những thành viên thật sự của câu lạc bộ ba dấu phẩy! 85* Vậy nên chúng ta sẽ phải thể hiện hết mình sự đau đớn buồn khổ chúng ta đang trải qua!”
Fiona lắc đầu đầy ghê tởm. Ngay lúc này, chồng cô thực sự đã khiến cô muốn khóc.
*
“Lorena, Lorena, ở đằng này! Tôi đã choped 86* chỗ ngồi cho cô!” - Daisy hét lớn, vẫy từ dãy ghê cô đã chọn có mục đích.
Lorena đi thẳng tới chỗ Daisy và thấy gói giấy ăn cô ta đã đặt ngay cạnh mình trên dãy ghế nhà thờ bằng gỗ. “Cảm ơn cô vì đã giữ chỗ ngồi này cho tôi! Tôi cứ tưởng mình sẽ phải ngồi với những anh chị em dâu rể của mình. Q.T vẫn đang đỗ xe sao?”
“ Aiyah , cô biết là chồng tôi không thích những đám tang mà. Chỉ cần nhìn thấy quan tài là anh ấy bị tiêu chảy ngay.” - Ngay lúc đó, có một tiếng chuông lớn phát ra từ trong túi của Daisy. “Đợi chút, tôi sẽ lấy iPad ra. Nadine muốn tôi gọi FaceTime với cô ấy từ đám tang. Cô ấy đã sốc và điên loạn lên vì không được mời.”
“Sao? Ronnie và cô ấy không nhận được lời mời sao?”
“Không, Lão Già Shaw nhận được lời mời, và đương nhiên ông ta đã đem cô vợ trẻ đến. Họ ngồi trước chúng ta hai hàng ghế.”
Lorena rướn cổ lên để thấy bố chồng của Nadine, ông già tám mươi nhăm tuổi sống sót qua cơn đột quỵ. Ngài Ronald Shaw và và cô vợ hai mươi chín tuổi mới toanh của ông đến từ Thâm Quyến. “Tôi phải công nhận cô ta xinh thật, nhưng tôi vẫn còn ngạc nhiên Ngài Ronald vẫn chưa, cô biết đấy, chưa chee cheong fun .”
“ Aiyah , ngày nay đã có Viagra, ngay đến chee cheong fun cũng có thể biến thành you char kway. 87* ” Daisy cười khúc khích vừa bật chế độ FaceTime lên. Gương mặt giả bộ kịch tính của Nadine xuất hiện trên màn hình. “Alamak, Daisy, tôi cứ đợi mãi đợi mãi! Có những ai đã đến? Cô thấy những ai rồi?”
“Ừ thì, bố chồng cô đang ở đây với… cô em… mẹ chồng mới của cô.”
“Ồ, tôi cóc quan tâm đến họ! Eleanor trông như thế nào? Và Astrid đang mặc gì rồi?” - Nadine hỏi.
“Eleanor đương nhiên là trông rất tuyệt – Tôi nghĩ rằng cô ấy đang mặc bộ đồ đen Akris với ve áo hình chữ V mà cô ấy đã mua khi chúng ta đến buổi giảm giá của Harrods một vài năm trước. Astrid chưa tới, hoặc ít nhất tôi chưa thấy cô ấy đâu cả. Ôi Chúa tôi! Ai kia? Cô dâu của Frankenstein vừa mới bước vào!”
“Cái gì cơ? Ai? Cầm iPad của cô lên, cho tôi xem với!” - Nadine hào hứng nói.
Daisy lén lút hướng chiếc iPad của mình về phía dãy ngồi chính. “Alamak, đó là vợ của Eddie Cheng, cô gái họ Tung nhẫn nhục đó. Cô ta ăn mặc như Nữ hoàng Victoria trong bộ y phục tang lễ với chiếc mũ đen to với mạng che mặt đen dài tới sàn nhà. Và, ồ, nhìn kìa, con gái họ ăn vận giống hệt cô ấy! Và những đứa con trai thì mặc những chiếc áo khoác gấm Nehru đen. Trời ơi, nhìn họ như một nhóm tôn thờ tự sát vậy!”
*
Rachel đi cùng cha mẹ của Nick đến dãy ghế gỗ được đánh bóng thật đẹp dành cho gia đình, ngạc nhiên với vẻ đẹp theo kiến trúc tân-Gothic của nhà thờ lâu đời nhất Singapore khi đi vào dãy ghế ngồi chính. Trong khi đó, Nick đi vào nhà nguyện phía sau lễ đường để tham khảo ý kiến bà cô Victoria, người đang kết nối các diễn giả. Anh bắt tay ngài Tổng thống và kiên nhẫn đợi được sắp xếp thứ tự. Cuối cùng cô Victoria cũng để ý thấy anh. “Ồ Nicky đó à, tốt rồi, cháu đã đến nơi. Nghe này, dì mong là cháu không thấy phiền, nhưng chúng ta phải cắt bài diễn văn của cháu ra khỏi chương trình. Đơn giản là chúng ta không đủ thời gian, khi mà mọi người đều cần phát biểu.”
Nick nhìn cô ruột mình một cách sứng sờ. “Cô nghiêm túc đấy chứ?”
“Cô e là vậy. Làm ơn hãy thông cảm, chúng ta đã cháy lịch trình rồi. Chúng ta đã có ba mục sư phát biểu, Vua xứ Borneo, và ngài Tổng thống. Và ngài Đại sứ Thái Lan cũng có một tin nhắn đặc biệt cần chuyển đến, và chúng ta còn phải sắp xếp cho bài hát của Eddie –“
“Eddie sẽ hát sao?” - Nick ngờ vực hỏi lại.
“Ồ đúng vậy. Nó đã luyện tập một bài thánh ca đặc biệt suốt tuần nay với một nghệ sĩ khách mời rất đặc biệt, người vừa đáp máy bay tới.”
“Cô muốn cháu hiểu thế này: Chúng ta có sáu người sẽ phát biểu, nhưng không một ai trong gia đình sẽ có cơ hội bày tỏ về Ah Ma đúng không?”
“Thực ra có một bài diễn văn được thêm vào phút chót. Henry Leong Con quyết định sẽ phát biểu.”
“Henry Con sao? Nhưng anh ta thậm chí còn không biết Ah Ma. Anh ta đã dành hầu hết cuộc sống của mình để nhận sự chiều chuộng của ông bà Leong ở Malaysia cơ mà!”
Victoria cười ngượng nghịu với ngài Tổng thống, người đã theo dõi toàn bộ cuộc trao đổi với sự hứng thù tò mò. “Nicky à, ta có cần nhắc cháu nhớ rằng anh họ Henry của cháu là cháu trai cả không. Cậu ta có mọi quyền để phát biểu. Và hơn nữa,” Victoria hạ giọng xuống, “cậu ta đang chạy cuộc bầu cử vào nghị viện trong năm nay. Felicity nói rằng chúng ta PHẢI cho cậu ta nói. Và đương nhiên ngài Tổng thống cũng muốn cậu ta phát biểu!”
Nick nhìn chằm chằm người cô một lúc. Không nói thêm lời nào, anh quay lại và bước về phía dãy ghế của mình.
...
Michael Teo – Người chồng đang ly thân của Astrid – sải bước về phía dãy ghế chính của Nhà thờ Thánh Andrew, mặc bộ vét Rubinacci mới toanh và đôi giày wing tips cổ điển đen bóng loáng. Anh ta nhìn quanh tìm chỗ ngồi của gia đình Leong, và khi vừa bắt gặp Astrid đang chỉnh chiếc nơ Windsor cho Cassian ở dãy ghế thứ hai từ trên xuống, hai người đàn ông mặc vét tối màu bỗng xuất hiện, chắn lối đi của anh ta.
“Tôi xin lỗi, ông Teo. Phía này chỉ dành riêng cho gia đình.” - Người đàn ông đeo khuyên nói.
Michael mở miệng định nói gì đó, nhưng anh biết rằng mọi ánh mắt đang dồn về phía mình, anh gật đầu, cười lịch sự, và ngồi luôn vào chỗ trống gần mình nhất ở một dãy ghế khác.
Đối diện với dãy ghế Michael ngồi là những thành viên gia đình T’sien. “Dì có thấy chuyện vừa xảy ra không? Quả là tàn nhẫn.” - Oliver thì thầm vào tai bà cô Nancy của anh.
“Hừm! Đáng đời anh ta thôi. Ta thậm chí không hiểu vì sao anh ta còn được mời.” - Nancy giận dữ nói, lòng thầm nghĩ, Người đàn ông đó quả là lãng phí khi dành cho Astrid. Tôi có thể làm bao nhiêu thứ với thân hình đó…
Nancy quay sang đối diện với mẹ của Oliver. “Bernadette à, nhìn chị thật đẹp trong chiếc… áo thụng đó.” - Thật kinh khủng. Tôi có thể ngửi thấy mùi băng phiến.
“Cảm ơn cô. Nhìn cô vẫn thời thượng, như mọi khi vậy.” - Bernadette trả lời, quan sát bộ váy cao cấp hiệu Gaultier của Nancy. Quả là sự lãng phí tiền của anh chồng tôi. Dù cho chiếc váy đó có đắt cỡ nào đi chăng nữa, nhìn cô vẫn giống một miếng thịt cừu ăn diện thành cừu non mà thôi.
Món nữ trang Bernadette đang mang là món đồ gia truyền từ mẹ của T’sien Tsai Tay đến Bernadette – cô cháu dâu yêu quý của bà – được cho là từng thuộc về Nữ hoàng Dowager Ci’an. Nancy nghiêng về phía mẹ chồng mình và nói, “Mẹ có thấy chiếc cài áo của Bernadette không… chẳng phải chú bướm tạc từ ngọc thạch nhìn trong suốt và sáng ánh hơn bao giờ hết sao?”
Bà Rosemary cười nói. “Đó là ngọc thạch hoàng tộc. Đeo càng lâu thì nó sẽ càng đẹp.” Ta thật mừng vì đã đưa nó cho Bernadette. Đây là món đồ gia bảo truyền đời – hãy nhìn xem Nancy vẫn ghen tị suốt bao nhiêu năm nay.
Bernadette cười sốt ruột với hai người phụ nữ và cố gắng tránh sự tập trung vào mình. “Aiyah, Nancy à, đây chẳng là gì cả. Tôi không có nhiều thứ để so với dì. Hãy nhìn viên ngọc trai của dì mà xem! Chúa ơi, tôi chưa từng thấy nhiều ngọc trai đến vậy.” Cô ta trông như người đàn bà điên vừa cướp ở Mikimoto vậy.
Nancy lướt tay lên chiếc khóa gài xa-phia và kim cương Sri Lanka khổng lồ trên chuỗi vòng cổ ngọc trai tám vòng của cô. “Ồ những viên này sao? Tôi đã có nó từ lâu lắm rồi. Tôi nghĩ Dickie đã mua chiếc vòng khi chúng tôi được mời đến đám cưới của Hoàng tử Abdullah xứ Jordan với cô nương Rania xinh đẹp. Đương nhiên đó là rất lâu trước khi anh ấy biết mình được chọn kế vị.”
Nghe được cuộc trao đổi, Oliver nói thêm vào, “Cháu nghĩ là Abdullah chưa bao từng ngờ đến chuyện đó. Chú của anh ta nhẽ ra đã là vị vua tiếp theo, nhưng vua Hussein đã đã phớt lờ người em trai trên giường bệnh và tấn phong con trai mình là người kế vị. Còn nhớ khi đó tất cả mọi người đã sốc như thế nào.”
Nancy ngồi lại về chỗ của mình, thắc mắc không biết điều gì đang chờ đợi để khiến những người họ hàng bên họ Young của cô bị sốc đây. Chuyện gì sẽ xảy ra với số trang sức của Su Yi? Bộ sưu tập của bà nổi tiếng không có đối thủ trên khắp Á châu này, vậy nên chắc chắn sẽ có một cuộc tranh đấu giành giật những kho báu của bà.
Ngồi giữa dãy ghế của mình, Astrid nhận được tiếng tin nhắn khẩn cấp trên điện thoại. Cô thận trọng lấy điện thoại ra và đọc tin nhắn:
MICHAEL TEO: Trước tiên cô loại tên tôi ra khỏi lời cáo phó trên tờ The Straits Times, và giờ cô ngăn tôi ngồi cạnh con trai mình! Cô sẽ phải trả giá cho việc này.
Astrid bắt đầu nhắn tin lại đầy giận dữ.
ASTRID LEONG: Anh đang nói gì vậy? Mẹ và chú tôi đã viết lời cáo phó đó. Tôi thậm chí còn không biết rằng anh sẽ đến.
MT: Tôi không phải quái vật. Tôi rất quý Ah Ma của cô, được chứ?
AL: Vậy anh đang ở đâu? Anh sẽ đến muộn mất!
MT: Đang ở đây. Tôi ngồi cách một dãy ở hàng đối diện với cô.
Astrid xoay người và thấy Michael ngồi hàng đối diện.
AL: Vì sao anh ngồi ở đó?
MT: Đừng giả bộ như không biết. Những tay vệ sĩ chết tiệt của bố cô không cho tôi vào hàng!
AL: Tôi hứa với anh là tôi không liên can gì với chuyện đó. Hãy đến đây ngồi cùng chúng tôi.
Michael đứng dậy, nhưng trước khi có thể rời hàng ghế của mình, thì một đoàn khách vừa đến và được dẫn lên hàng ghế của mình đã chặn khiến anh ta không di chuyển được. Thay vào đó, họ được dẫn đến đúng dãy ghế của anh ta, và một quý cô mặc váy lụa Sơn Đông màu xám sang trọng khoác một chiếc áo choàng màu xám ánh bạc và đeo đôi găng tay đen được dẫn đến chỗ ngồi bên cạnh anh.
Astrid há hốc miệng. Cô xoay người đối diện với Oliver, người ngồi ngay đằng sau cô. “Tôi có bị ảo giác không, hay kia chính là người mà tôi nghĩ, người mặc đồ Chanel cao cấp từ đầu đến chân ấy?”
Oliver quay lại và thấy quý cô vừa ngồi hàng ngay đối diện hàng của anh. “Trời ạ, là Anita Sarawak!” anh thì thầm từng hơi thở. Là Colette, ngồi cạnh chồng - Ngài Bá tước vùng Palliser, và Đại sứ Vương quốc Anh. Anh mới ngu ngốc làm sao – đương nhiên ngài Bá tước sẽ tham dự rồi. Bố của ngài, Công tước vùng Glencora, là người bạn thân thiết của Alfred Shang.
Nancy T’sien với đôi mắt diều hâu nghiêng người và thì thầm hỏi Oliver, “Cô gái ngồi đằng kia là ai vậy?”
“Cô gái nào?” - Oliver hỏi, tỏ vẻ không để tâm.
“Cô gái Trung Hoa xinh đẹp ngồi với đám ang mors (người da trắng) kia.” Khi cả hai cùng nhìn về phía Colette, bỗng cô ấy hất tóc sang một bên, để lộ một chiếc trâm hình chú bướm bằng ngọc thạch khổng lồ cài trên vai áo trái. Mặt Oliver trắng bệch như một tờ giấy.
Nancy gần há hốc miệng, nhưng cô ngăn được mình. Thay vào đó, cô nói, “Quả là một chiếc cài áo tuyệt mỹ. Mẹ có nhìn thấy chiếc cài áo ngọc thạch đáng yêu của cô gái đằng kia không?” - Cô giật cùi trỏ của Rosemary T’sien một cách giận dữ.
“Ồ. Có.” – Bà Rosemary ngừng trong thoáng chốc khi nhận ra. “Thật là đáng yêu.”
Ngay khi đó, đức cha Bo Lor Yong tiến đến bục giảng kinh và nói quá sát vào chiếc mic. Giọng ông phát ra ầm ầm: “Tâu Bệ hạ, Tâu Hoàng thân, Ngài Tổng thống, các quý ông quý bà, cho phép tôi giới thiệu cháu trai yêu quý nhất của Shan Su Yi, Edison Chen, cùng với ca sĩ chỉ một và duy nhất… Lang Lang!”
Đám đông rì rào đầy hào hứng khi nghe thông báo về tên nhạc công chơi piano, mọi ánh mắt đều hướng về lễ đường chính khi Lang Lang bước về phía chiếc đàn piano lớn và bắt đầu đánh hợp âm mở đầu của một giai điệu quen thuộc đến khác lạ. Cánh cửa nhà thờ mở toang, tám lính canh Gurkha từ Tyersall Park đứng vòng quanh tại cổng đầy kịch tính, khiêng quan tài của Su Yi trên vai họ. Đội trưởng Vikram Ghale là người dẫn đầu đoàn khiêng quan tài, và khi họ chậm rãi bước vào giảng đường của nhà thờ, Eddie xuất hiện từ bóng râm cánh ngang nhà thờ và đứng trước đàn piano, một chiếc đèn rọi xuống anh ta. Khi các vị quan khách trong nhà thờ đứng lên tỏ lòng tôn kính, chiếc quan tài được khênh qua lối đi trung tâm và Eddie bắt đầu cất giọng nam cao một cách run rẩy”
“Hẳn là dưới đó lạnh lẽo lắm trong bóng hình của cooooooooon, mặt trời sẽ không còn chiếu rọi trên gương mặt bà nữaaaaaa...”
“Mày hẳn đang đùa tao đây mà,” - Nick làu bàu, lấy tay ôm lấy mặt.
“Họ đã cắt bài diễn văn của anh và thay bằng thứ này sao?” - Rachel tức giận vô cùng nhưng cũng đồng thời cố gắng kiềm chế hết sức để không cười phá lên.
“Liệu con có từng nói với bà rằng bà là người hùng của cooooooooooon...” - Eddie rống lên, không đạt đúng độ cao như mong đợi cho lắm.
Victoria cau mày nhìn Felicity. “Cái quái gì vậy?”
Felicity thì thầm với Astrid, “Con có biết bài thánh ca này không?”
“Đó không phải là thánh ca, Mẹ à. Đó là bài hát ‘Luồng gió dưới cánh tôi’ hát bởi Bette Midler.”
“Bet gì cơ?”
“Chính xác đấy mẹ. Cô ấy là một ca sĩ mà Ah Ma sẽ chẳng bao giờ nghe.”
Khi những vệ sĩ đi lên lối đi chính, tất cả mọi người trong nhà thờ bỗng yên lặng khi thấy hai cô hầu người Thái tận tâm của bà Su Yi. Họ quấn quanh mình chiếc váy lụa màu xám thẫm với một bông phong lan đen đơn cài trước ngực, họ đi cách năm bước phía sau quan tài, nước mắt lăn dài trên gò má của hai cô.