Chương NĂM NHÀ THỜ THÁNH ANDREW, SINGAPORE
Sau buổi lễ tưởng niệm, các vị khách được mời di chuyển sang chiếc lều màu trắng được dựng ngay cạnh nhà thờ, nơi tất cả mọi người tham dự một bữa trà chiều tự phục vụ cầu kì. Chiếc lều được trang trí theo mẫu nhà kính của Su Yi ở Tyersall Park. Hàng trăm chậu hoa phong lan nở rộ được treo trên trần, những chậu cây được cắt tỉa đẹp mắt xen lẫn những bông hồng từ vườn hồng của Su Yi đặt trên khăn trải bàn ren Battenberg là điểm nhấn của mỗi chiếc bàn. Một tiểu đoàn người phục vụ đi xung quanh với những chiếc khay bạc cổ chứa những cốc trà Thiết quan âm nóng hổi và những ly sâm panh Lillet mát lạnh, trong khi những vị bếp trưởng đội mũ trắng bày biện bàn đầy những món ăn tiêu chuẩn của bữa trà chiều như bánh sandwich mini, bánh nướng tròn phết kem, và những chiếc bánh nyonya (bánh truyền thống nhiều sắc màu của Malaysia).
Nick, Rachel, và Astrid ngồi lại với anh chị em họ Alistair, Scheherazade và Lucia trong một góc yên tĩnh, hồi tưởng những kỷ niệm về người quá cố.
“Mọi người biết không, em đã sợ Ah Ma chết khiếp khi còn nhỏ.” - Alistair thú nhận. “Em nghĩ là bởi vì những người lớn đều sợ bà, nên em cứ vin vào cớ đó.”
“Thật sao? Vậy mà bà luôn đối với tôi như một bà tiên đỡ đầu vậy.” - Scheherazade nói. “Tôi nhớ một kỳ nghỉ hè nhiều năm về trước, tôi đi dạo quanh Tyersall Park một mình thì gặp dì cố Su Yi. Bà đứng bên rìa ao có những lá hoa súng khổng lồ, và bà thấy tôi, bà nói ‘Zhi Yi, đến đây nào.” – Bà luôn gọi tôi bằng cái tên Trung Hoa của mình. Bà nhìn lên trời và tạo ra những tiếng click bằng lưỡi. Bỗng hai chú thiên nga xuất hiện từ hư không, sà xuống và hạ cánh ngay trên mặt ao! Bà Su Yi thò tay vào trong túi của chiếc áo choàng làm vườn màu xanh mà bà luôn mặc và lấy ra những chú cá xác-đin nhỏ xíu. Những chú thiên nga lướt về phía bà và nhẹ nhàng ăn những chú cá trên tay bà. Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi cảnh tượng đó.”
“Đúng vậy, những con thiên nga đó chính là đôi thiên nga luôn xuất hiện trong Vườn Bách thảo. Ah Ma từng nói rằng ‘Mọi người đều nghĩ rằng những chú thiên nga này sống ở đó, nhưng thực ra thì đây là chiếc ao của chúng, và chúng chỉ ghé thăm Vườn Bách thảo bởi vì chúng trở nên béo quay và được chiều chuộng bởi những khách du lịch đã cho chúng ăn!’” - Nick nhớ lại.
“Thật không công bằng, tôi cảm thấy như cô được biết bà Su Yi nhiều hơn so với tôi, Scheherazade à!” - Lucia nói và khẽ bĩu môi.
Rachel cười với Lucia, sau đó nhận thấy Carlton đang rảo bước đầy uể oải về phía họ. “Carlton! Em đã vượt qua Fort Knox kiểu gì vậy?”
“Có thể một cách nào đó một ai đó đã lén đưa em một tờ giấy mời.” - Carlton nháy mắt nói, trong khi hai má của Scheherazade ửng hồng.
“Astrid, cô có phiền không nếu tôi nói chuyện với cô một chút?” - Carlton nói.
“Tôi sao?” - Astrid ngạc nhiên nhìn lên.
“Đúng vậy.”
Astrid đứng dậy khỏi ghế của mình và Carlton đưa cô vào một góc. “Tôi có tin nhắn từ một người bạn. Hãy đến nhà nguyện đằng sau cánh ngang phía Bắc của nhà thờ ngay bây giờ. Tin tôi đi.”
“Ồ, được thôi.” - Astrid nói, rướn lông mày khi nhận tin nhắn bí ẩn của Carlton. Cô ra khỏi chiếc lều và đi thẳng về phía nhà thờ qua cửa phụ, hướng đến cánh ngang phía Bắc. Khi cô bước vào nhà nguyện khuất bên trong của nhà thờ, mắt cô phải mất một lúc để thích nghi với bóng tối của căn phòng. Một bóng hình xuất hiện phía sau của một cái cột.
‘Charlie! Ôi Chúa ơi! Anh làm gì ở đây vậy?” - Astrid thốt lên, chạy tới ôm anh.
“Anh không thể để em một mình ngày hôm nay được.” - Charlie ôm cô thật chặt, hôn lên trán cô liên tục. “Em có khỏe không?”
“Em khá ổn, em nghĩ vậy.”
“Anh biết đây là điều cuối cùng em muốn nghe, nhưng em thực sự lộng lẫy ngày hôm nay.” - Charlie nói, chiêm ngưỡng chiếc váy đen dài đến đầu gối với những họa tiết xoắn mô típ Hy Lạp trên chây váy và cổ.
“Đây là chiếc váy của bà em, từ những năm 1930.”
“Buổi lễ diễn ra suôn sẻ chứ?”
“Em không chắc chắn lắm. Đó là một buổi lễ tráng lệ, và kỳ lạ. Vị vua của Borneo đã nói về chiến tranh và việc cụ cố của em đã cứu gia đình ông ấy như thế nào. Ông nói bằng tiếng Malay, nên từng câu chữ được dịch lại bởi một người phụ nữ ngạo mạn. Sau đó đến lượt anh trai em nói, anh ấy nói rất kỳ cục và thiếu tự nhiên như một Ứng cử viên Manchurian (người bị điều khiển bởi một đảng phái) vậy. Khoảnh khắc xúc động nhất là khi quan tài bà được đưa vào nhà thờ. Khi thấy Madri và Patravadee đi phía sau, em thực sự không kìm được cảm xúc.”
“Anh biết ngày hôm nay là một ngày rất buồn. Anh có mang cho em một thứ… thứ mà anh đã đấu tranh tư tưởng một lúc rất lâu không biết có nên cho em xem nó vào ngày hôm nay không, nhưng anh nghĩ rằng nó có thể làm em vui lên.” Charlie lấy một chiếc phong bì nhỏ từ trong túi áo và đưa cho Astrid. Cô mở phong bì và lấy ra một tờ giấy viết tay:
Astrid thân mến,
Tôi mong cô không phiền sự xen ngang này, nhưng tôi mong bày tỏ lời chia buồn sâu sắc nhất của mình khi nghe tin bà cô đã mất. Bà là một người phụ nữ tuyệt vời, và tôi biết cô yêu quý bà đến nhường nào. Tôi cũng từng rất thân với Ah Ma của mình, nên tôi có thể hiểu được cảm xúc lúc này của cô.
Tôi cũng muốn xin lỗi cô vì những hành động của tôi vài tháng trước tại Singapore. Tôi thật lòng vô cùng xin lỗi vì những nỗi đau và sự xấu hổ tôi đã gây ra cho cô và gia đình. Tôi chắc rằng cô đã biết chuyện tôi không phải chính mình ngày hôm đó. Tôi đã hoàn toàn bình phục sau lần đó, và tôi chỉ có thể hy vọng và cầu nguyện rằng cô sẽ chấp nhận lời xin lỗi tận sâu đáy lòng này của tôi.
Trong một vài tháng gần đây, tôi đã có một khoảng thời gian xa xỉ. Thời gian để chữa lành và phục hồi, thời gian để nhìn nhận lại cuộc sống của mình. Tôi biết rằng mình không bao giờ muốn xen vào những gì cô và Charlie đang có với nhau, và tôi mong gửi lời chúc phúc tới cô, dù rằng cô cũng không cần chúng. Charlie đã đối xử với tôi thật tử tế suốt bao nhiêu năm nay, và tôi chỉ mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh ấy. Chúng ta đều nhận ra một điều sau bao nhiêu đắng cay rằng cuộc sống này thật đáng quý, và cuộc sống qua đi thật nhanh, vậy nên tôi chúc cả hai người hành phúc mãi mãi.
Thân ái,
Isabel Wu.
“Cô ấy mới đáng yêu làm sao!” - Astrid ngẩng lên nói. “Em mừng vì cô ấy đã ổn hơn nhiều.”
“Anh cũng vậy. Cô ấy đưa anh tờ giấy khi anh đưa bọn trẻ con về tối qua. Cô ấy khá lo lắng rằng em không muốn đọc nó.”
“Vì sao lại không chứ? Em rất mừng vì anh đã cho em xem. Đó là điều tuyệt nhất xảy ra ngày hôm nay. Cảm giác như một nỗi lo đã được rũ bỏ. Anh biết không, trong suốt thời gian làm lễ, em cứ nghĩ mãi về cuộc trò chuyện cuối cùng của bà với em. Bà thực sự mong em hạnh phúc. Bà muốn chúng ta bỏ qua mọi luật lệ nghi lễ sau đám tang và cưới sớm nhất có thể.”
“Chúng ta sẽ cưới nhau, Astrid à, anh hứa đấy.”
“Em chưa bao giờ lại nghĩ rằng chính Michael là người sẽ kìm chân chúng ta lại.” - Astrid thở dài nói.
“Chúng ta sẽ vượt qua được thôi. Anh đã có kế hoạch rồi.” - Charlie nói.
Bỗng nhiên có tiếng nói vang vọng trong cánh ngang phía Bắc cắt ngang cuộc nói chuyện của họ. Astrid ngó ra khỏi cửa một lúc. “Đó là mẹ em.” - Cô nói nhỏ với Charlie.
Victoria, Felicity, và Alix lén lút đi vào nhà nguyện phía đối diện. Ở giữa căn phòng đặt quan tài của bà Su Yi.
“Chị nói rồi, răng giả của mẹ đã bẻ cong rồi mà.” - Felicity nói.
“Em không thấy vậy đâu.” - Victoria cãi lại.
“Chị sẽ thấy thôi. Nhà thầu tang lễ nào đã tắm rửa cho mẹ cũng đã ngu ngốc vô cùng khi đặt chúng một cách không tử tế.”
“Đây là một ý tồi---“ - Alix bắt đầu phản kháng.
“Không, chúng ta phải làm vì Mẹ. Chị sẽ không thể ngủ ngon khi biết rằng mình đã hỏa táng Mẹ với răng giả bị bẻ.” - Felicity bắt đầu tháo chiếc nắp của quan tài. “Đây, giúp chị với cái này đi.”
Ba người phụ nữ nâng chiếc nắp áo quan lên chậm rãi. Nhìn người mẹ của mình được bọc trong chiếc áo choàng vàng, những người chị em, thường là những trụ cột vững vàng và kiên quyết, bắt đầu thổn thức khẽ khàng. Felicity với lên để ôm Victoria, và hai người họ bắt đầu khóc còn to hơn trước.
“Chúng ta cần phải mạnh mẽ. Bây giờ chỉ còn chúng ta mà thôi.” - Felicity lấy lại hơi và bắt đầu bình tĩnh. “Thật buồn cười khi lúc này chị thấy mẹ mới thật đáng yêu làm sao. Làn da của mẹ mịn màng hơn bao giờ hết.”
“Chúng ta đang ở đây thì có nên để chiếc hộp Fabergé lộng lẫy kia vào hỏa táng cùng không? Quả là một sự lãng phí.” - Victoria khịt mũi nói.
“Đó là chỉ dẫn đám tang của mẹ mà. Chúng ta phải tôn trọng chứ.” - Alix khăng khăng nói.
Victoria chế giễu em gái mình. “Chị không nghĩ là mẹ đã thực sự ẩn ý như vậy trong lời hướng dẫn đó đâu. Hẳn là mẹ sẽ mong chúng ta cất chiếc hộp Fabergé sau lễ tang chứ? Giống như chiếc vương miện bằng vàng vậy? Em biết là bà ghét sự lãng phí mà.”
“Được rồi, được rồi, hãy lấy cặp kính ra và đặt trên gối bên cạnh mẹ đi. Giờ thì ai đó hãy giúp chị mở miệng mẹ ra nào.” - Felicity đứng tựa vào quan tài và dùng tay kéo mạnh khuôn hàm cứng đờ của mẹ mình ra.
Bỗng nhiên, bà hét ầm lên.
“Chuyện gì thế, chuyện gì đã xảy ra vậy?” - Victoria há hốc miệng.
Felicity khóc, “ Viên ngọc trai! Viên ngọc trai đen Tahitian! Em mở miệng mẹ ra và nó lăn xuống cổ họng mẹ rồi!”