Chương SÁU ĐỒI EMERALD, SINGAPORE
Lúc đó là mười một giờ rưỡi tối Chủ nhật, và Cassian cuối cùng cũng đã ngủ. Astrid khẽ bước về phòng ngủ của mình, ập xuống giường một cách mệt mỏi. Đó là một cuối tuần thật dài sau một tuần rất dài với đám tang của bà, và cô nghĩ rằng Cassian dành một ngày với bố mình sẽ cho cô cơ hội phục hồi một chút. Nhưng thay vào đó, con trai cô về nhà và biến phần còn lại của buổi tối thành một cuộc nổi loạn. Astrid giận dữ gửi tin nhắn cho Michael:
ASTRID LEONG: Một thỉnh cầu đơn giản – khi Cassian dành một ngày với anh, anh có thể làm ơn kiềm chế con chơi Warcraft (trò chơi điện tử) 7 tiếng đồng hồ liền được không? Nó về nhà như một thây ma và vô cùng khó bảo. Tôi tưởng chúng ta đã thống nhất về việc chơi điện tử rồi chứ.
Một vài phút sau, Michael nhắn tin lại:
MICHAEL TEO: Cô ngừng phóng đại đi. Con không hề chơi 7 tiếng đồng hồ liền.
AL: 7 tiếng, 6 tiếng, rõ ràng là quá nhiều. Ngày mai phải đi học mà con vẫn đang thức.
MT: Tôi không rõ vấn đề của cô là gì cho lắm. Nó luôn ngủ khi ở nhà tôi.
AL: Bởi vì anh cho nó ngủ bất cứ lúc nào! Lịch sinh hoạt của nó rối loạn hết mỗi khi trở về. Anh không hiểu gì hết – tôi đã phải trông chừng nó suốt cả tuần liền.
MT: Là cô muốn như thế này đấy chứ, nhẽ ra nó phải ở Gordonstoun.
AL: Trường nội trú ở tận Scotland không phải là giải pháp. Tôi không định tranh cãi với anh về vấn đề này nữa. Tôi chỉ không hiểu vì sao anh vẫn muốn nuôi con khi mà còn không thèm dành thời gian cho nó.
MT: Để nó tránh xa sự ảnh hưởng thối nát của cô.
Astrid thở dài ngao ngán. Cô biết rằng Michael đang cố gắng xỉ nhục cô lần nữa. Anh ta chỉ đang muốn trả thù bởi cách mà anh ta bị đối xử tại đám tang của bà ngoại. Cô chuẩn bị tắt điện thoại thì tin nhắn tiếp theo xuất hiện:
MT: Dù sao thì tôi cũng sẽ sớm dành toàn quyền nuôi Cassian thôi.
AL: Anh bị ảo tưởng rồi.
MT: Không, cô mới là một con điếm ngoại tình dối trá.
Ứng dụng nhắn tin của Astrid đơ một giây, và một bức hình chất lượng cao được gửi đến. Đó là một hình chụp Astrid và Charlie cùng nằm nghỉ với nhau trên boong của một chiếc thuyền mành Trung Hoa cổ dạo khơi trên biển Đông. Đầu Astrid đang tựa vào ngực Charlie một cách thân mật. Astrid nhận ra bức hình từ năm năm trước, khi đó Charlie cố gắng làm cô vui sau khi bị Michael thả một quả bom lên đầu ở Hong Kong, cầu xin cô chấm dứt cuộc hôn nhân. Michael nhắn cho cô ngay sau bức hình:
MT: Giờ thì sẽ không có một thẩm phán nào cho cô quyền nuôi con đâu.
AL: Những bức hình này chẳng chứng tỏ điều gì cả. Charlie chỉ an ủi tôi sau khi anh rời đi mà thôi.
MT: “An ủi.” An ủi có bao gồm việc cô quỳ dưới chân anh ta không?
AL: Vì sao anh lại ngu ngốc thế nhỉ? Anh biết thừa rằng tôi chưa bao giờ lừa dối anh cả. Chính anh mới là người đã giả bộ lừa dối tôi, muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân khi đó, và tôi hoàn toàn bị anh phá hủy. Charlie chỉ là một người bạn tốt mà thôi.
MT: Bạn tình thì có. Tôi còn có hàng tấn ảnh khác. Cô không ngờ được đâu.
AL: Tôi chẳng cần biết anh có những gì. Tôi chẳng làm gì sai cả.
MT: Đúng vậy, bồi thẩm đoàn hẳn sẽ tin cô lắm đây. Hãy đợi đến khi họ thấy những gì tôi có.
Astrid nhìn chằm chằm vào từng tin nhắn của anh ta, mặt cô nóng ran lên vì giận dữ. Ngay lập tức cố bấm máy gọi anh ta, nhưng bị chuyển sang chế độ hộp thư thoại. Xin chào, bạn đã gọi Michael Teo. Đây là đường dây cá nhân của tôi, hẳn là bạn quan trọng lắm đây. Hãy để lại tin nhắn và tôi sẽ trả lời nếu nó đủ quan trọng. Heh Heh Heh.
Nghe thấy tiếng bíp, Astrid nói: “Michael, chuyện này không còn vui nữa đâu. Tôi chẳng biết tay luật sư của anh đã cho anh những lời khuyên gì, nhưng những chiến thuật này sẽ chỉ làm hại anh mà thôi. Làm ơn hãy dừng đi, và chúng ta cùng cố gắng đi đến một đồng thuận hợp lý. Vì lợi ích của Cassian.”
Astrid dập máy, đặt điện thoại lên bàn cạnh giường, và tắt đèn ngủ. Cô nằm trên giường trong bóng tối, cảm thấy tức giận Michael, nhưng cô còn giận chính mình hơn nữa vì đã tự mình cho đầu vào rọ. Nhẽ ra cô không nên nhắn tin cho anh ta ngay từ đầu. Michael chỉ muốn kích động cô mà thôi. Đó là tất cả những gì anh ta cố gắng làm khi họ tương tác những ngày gần đây. Cô quyết tâm không đọc bất cứ tin nhắn nào của anh ta nữa. Cô cần chợp mắt một chút, vì ngày mai sẽ là một ngày trọng đại khác – buổi đọc di chúc của bà ngoại cô sẽ diễn ra vào đúng 10 giờ sáng.
Điện thoại cô kêu lên lần nữa thông báo một tin nhắn khác. Và thêm một tin nhắn khác. Astrid quay sang phía khác để không phải nhìn điện thoại nữa, nhắm chặt mắt. Bỗng cô nghĩ… Nếu đó không phải Michael thì sao nhỉ? Nếu đó là Charlie vừa đáp xuống Hong Kong thì sao? Cô thở dài và với điện thoại, bật nó lên.
Có ba tin nhắn, và ngạc nhiên chưa, đều là tin nhắn của Michael. Tin nhắn đầu tiên đơn giản như sau:
Vì lợi ích của Cassian.
Tệp tin thứ hai vẫn đang trong quá trình tải về, nhưng tin thứ ba viết:
Năm tỉ đô la Mỹ hoặc cô sẽ mất con mãi mãi.
Chỉ một vài giây sau, tệp tin được tải về, Astrid nhấn vào ký hiệu trước khi cô kịp dừng. Đó là một đoạn video dài ba mươi giây, một cảnh quay hồng ngoại rõ nét, Astrid nheo mắt nhìn màn hình sáng choang trong bóng tối, cô bắt đầu thấy hình bóng một người phụ nữ không mặc đồ hướng lưng về phía máy quay, đang cưỡi trên một người đàn ông nằm trên giường. Cặp đôi rõ ràng đang giữa chừng một cuộc mây mưa, và khi người phụ nữ đẩy và xoay người, đầu cô gái di chuyển trong chốc lát, Astrid có thể nhìn rõ người đàn ông trên giường là Charlie. Chính lúc đó, cô kinh hãi nhận ra, người phụ nữ trong video chính là mình.
Cô rít lên thành tiếng và ném chiếc điện thoại như thể nó làm cô bỏng tay. “Ôi Chúa ơi Ôi Chúa ơi Ôi Chúa ơi!”- Cô thì thầm với chính mình trước khi kịp cầm điện thoại lên và cố gắng quay số gọi Charlie. Những ngón tay run rẩy của cô không thể nhấn trở về màn hình gọi điện, và thay vào đó nhấn xem lại đoạn video. Cuối cùng, cô cũng mở được danh bạ và nhấn CW1, số di động cá nhân của anh ấy.
Sau một vài hồi chuông, Charlie cũng nhấc máy. “Em yêu à, anh đang nghĩ đến em này.”
“Ôi Chúa ơi, Charlie à –“
“Em có ổn không? Chuyện gì vậy?”
“Ôi Chúa ơi, em không biết nên nói gì –“
“Em cứ bình tĩnh. Có anh đây rồi.” - Charlie nói, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Anh có thể cảm nhận thấy sự khiếp sợ trong giọng nói của cô.
“Michael vừa gửi em một đoạn video. Đoạn video của hai chúng ta.”
“Video kiểu gì?”
“Anh ta gửi qua tin nhắn cho em. Đó là video chúng ta đang… làm tình.”
Charlie gần như nhảy ra khỏi chiếc ghế của mình. “Cái gì? Ở đâu?”
“Em không biết. Em hiện lên không thực sự rõ trong đoạn video. Lúc nhìn thấy mặt anh, em mới kinh hãi nhận ra.”
“Hãy gửi cho anh ngay bây giờ!”
“Liệu có an toàn không nếu gửi cho anh bằng tin nhắn?”
“Anh biết thế quái nào được. Hãy gửi bằng WhatsApp. Anh nghĩ rằng ứng dụng đó an toàn hơn.”
“Được rồi. Đợi em chút.” - Astrid tìm lại đoạn video và chuyển tiếp cho Charlie. Anh im lặng trong một vài phút bất tận, và cô biết anh đang xem xét đoạn video một cách kỹ lưỡng. Cuối cùng anh cũng cất giọng, bình tĩnh một cách lạ thường.
“Michael vừa gửi cái này cho em sao?”
“Đúng vậy. Em và anh ta đang cãi nhau giữa chừng qua tin nhắn. Đương nhiên là về Cassian. Charlie, đó thực sự là chúng ta sao?”
“Đúng thế.” - Charlie nghiêm nghị nói.
“Đó là ở đâu vậy? Bằng cách nào –“
“Nó được quay ngay tại đây, trong phòng ngủ của anh ở Hong Kong.”
“Vậy là nó được quay trộm từ năm ngoái. Bởi vì em chỉ bắt đầu ngủ lại nhà anh ba tháng sau khi chính thức ly thân Michael.”
Bỗng dưng Charlie rên rỉ. “Mẹ kiếp, có thể anh vẫn đang bị theo dõi ngay lúc này! Để anh ra khỏi đây đã và anh sẽ gọi lại cho em.”
Astrid luẩn quẩn trong phòng ngủ, đợi Charlie gọi lại cho cô. Bỗng cô cảm thấy bất an cho bản thân mình. Michael từng là chuyên gia an ninh cao cấp cho Bộ Quốc phòng. Liệu anh ta có cài một chiếc camera giấu kín nào trong căn phòng này không? Cầm lấy điện thoại, cô lao ra khỏi phòng ngủ và đi xuống phòng chờ dưới sân của mình. Có lẽ ở một không gian yên tĩnh có thể làm cô bình tĩnh lại. Khi cô thả mình vào chiếc ghế sofa trắng mịn màng, cô mới nhận ra rằng cả ngôi nhà có thể bị theo dõi. Cô không còn cảm thấy an toàn ở đây nữa. Cô đi tạm đôi sandal và ra khỏi nhà. Lúc đó đã là nửa đêm, một vài quán café trên đường Đồi Emerald vẫn râm ran tiếng người trò chuyện và uống nước. Cô bắt đầu tản bộ lên trên phố thì Charlie gọi lại.
“Charlie! Anh có ổn không?”
“Anh không sao. Anh đang ở dưới tầng, ngồi trên xe. Anh xin lỗi vì để em đợi lâu. Anh đã gọi đội an ninh đến kiểm tra. Họ đang quét toàn bộ căn hộ.”
“Anh có đánh thức Chloe và Delphine không?”
“Cả hai đứa đang ở một buổi tiệc ngủ tối nay.”
“Lạy Chúa vì chúng đều đã ra khỏi nhà.”
“Michael đang bày cái trò quái gì vậy? Anh ta có nhận ra việc này bất hợp pháp như thế nào không?” - Charlie nổi giận.
“Anh ta khùng điên suốt cuối tuần vừa rồi, từ đám tang khi vệ sĩ của bố em cố ngăn anh ta ngồi ở hàng ghế dành cho gia đình. Anh ta muốn thỏa thuận – 5 tỉ đô la Mỹ - không thì anh ta sẽ phát tán đoạn video. Anh ta chắc chắn em sẽ mất quyền nuôi Cassian, và anh ta biết đó là điều cuối cùng em mong xảy ra.”
“Anh không thể tin được thằng cha khốn nạn đó lại dùng chính con trai của mình làm điều kiện mặc cả!”
“Chúng ta nên làm gì đây, Charlie? Em nghĩ nhà em đang bị theo dõi.”
“Anh sẽ cử đội an ninh của anh đến Singapore ngày mai và họ sẽ lo việc đó. Chúng ta sẽ tìm ra chân tướng sự việc. Em nên về nhà. Không sao đâu. Dù là nhà em có bị theo dõi đi chăng nữa, ít nhất chúng ta cũng biết ai đang làm việc đó. Không phải một băng đảng trộm cắp đang muốn cướp của em hay gì cả.”
“Chỉ là một thằng khốn đang cố cướp của em 5 tỉ đô mà thôi.” - Astrid thở dài.
“Em biết sao không? Anh nghĩ chúng ta nên cử một đội an ninh đến bảo vệ em. Anh sẽ kiếm biệt đội tốt nhất trên thế giới.”
“Anh nói y hệt bố em vậy. Ông luôn muốn làm vậy với em. Em không muốn sống trong một chiếc lồng, Charlie à. Anh biết em đã cố gắng trở nên vô hình thế nào mà. Nếu em không thể cảm thấy an toàn trong chính ngôi nhà của mình, chính quê hương của mình, em không thấy có ý nghĩa gì khi sống ở đây nữa.”
“Đúng vậy, em nói đúng. Có lẽ anh bị hoang tưởng một chút.”
“Uhm, em đang đi lang thang khắp các con phố của Singapore trong một chiếc áo sơ mi vải lanh và đôi dép sandal đi trong nhà, và không ai chú ý đến em.”
“Anh cá là em nhầm rồi. Anh chắc rằng mọi chàng trai trên phố đều đang nghĩ cô em bán khỏa thân kia là ai?”
Astrid cười lớn. “Ồ Charlie, em yêu anh. Ngay cả những lúc điên rồ như thế này, anh vẫn có thể khiến em cười.”
“Cười là đòn đáp trả quan trọng em à. Nếu không cười chúng ta đang để thằng khốn nạn đó thắng.”
Astrid đã quay lại ngôi nhà trên dãy của cô, cô ngồi xuống bậc thang nhỏ chỉ cách cổng chính nhà có một bước chân. “Thắng thua, chuyện này đã trở thành một cuộc chiến từ bao giờ vậy? Tất cả những gì em mong muốn chỉ là tìm thấy hạnh phúc cho chúng ta.”
Charlie thở dài. “Đối với anh thì rõ ràng Michael không hề muốn hạnh phúc. Chưa bao giờ. Anh ta luôn muốn gây chiến với em. Đó là lý do anh ta theo dõi chúng ta mọi lúc mọi nơi và trì hoãn đàm phán ly hôn.”
“Anh nói đúng, Charlie ạ. Anh ta đã gửi đoạn video đó tối nay bởi anh ta muốn dọa cho chúng ta sợ và ra khỏi nhà của chính mình.”
“Và anh ta đã gần thành công. Nhưng em biết sao không? Chúng ta đâu có sợ hãi một cách dễ dàng như thế. Cả hai chúng ta sẽ quay lại nhà của mình bây giờ. Chúng ta sẽ khóa cửa lại, và không bao giờ để anh ta vào nữa!”