Chương BẢY VĂN PHÒNG LUẬT SƯ TAN VÀ TAN, SINGAPORE
Trung tâm OCBC tại số 65 Phố Chulia được đặt biệt danh là “máy tính” bởi hình dạng mặt phẳng của nó và những ô cửa sổ giống những nút bấm. Kiến trúc sư I. M. Pei đã cố ý xây tòa tháp to lớn màu xám như biểu tượng của sức mạnh và sự vĩnh cửu, bởi vì nó là trụ sở chính của Tập đoàn Ngân hàng Trung Hoa tại Nước ngoài, ngân hàng lâu đời nhất của hòn đảo.
Nhiều người không biết rằng tầng thứ ba mươi tám của tòa tháp là nhà của Tan và Tan, một văn phòng luật nhỏ với hồ sơ ít ỏi nhưng lại là một trong những công ty tư pháp có ảnh hưởng nhất trên đất nước. Văn phòng này gần như chỉ đại diện độc quyền cho những công ty gia đình tại Singapore và không nhận những khách hàng mới – chỉ trừ những khách hàng được giới thiệu đặc biệt.
Hôm nay, chiếc bàn lễ tân bằng gỗ cây dái ngựa và kính được đánh bóng đặc biệt cẩn thận, những bông hồng mới cắt nở rộ trong phòng vệ sinh dành cho khách, và mọi nhân viên đều được yêu cầu mặc những bộ đồ thông minh nhất của họ. Vào khoảng mười giờ kém mười lăm, chiếc cửa thang máy bắt đầu làm việc liên tục bởi những người thừa kế của bà Shang Su Yi đến cùng với nhau. Con cháu họ Leong xuất hiện đầu tiên – Harry, Felicity, Henry Con, Peter, và Astrid 88* vào cùng với Victoria Young và gia đình Aakaras. Lúc 9:55 sáng, Philip, Eleanor, và Nick đến và ngồi cùng những người khác trong căn phòng tiếp khách kín đáo với những chiếc trường kỷ da bản sao của Le Corbusier.
Ngồi cạnh Astrid, Nick hỏi, “Chị có sao không?” - Anh luôn cảm nhận được khi có bất cứ chuyện gì không ổn với chị họ mình.
Astrid cười, cố gắng làm yên lòng cậu em họ: ”Chị ổn. Chị bị thiếu ngủ một chút, vậy thôi.”
“Em cũng không ngủ được tối qua. Rachel nghĩ rằng em đang quen dần với chuyện buồn, nhưng tất cả mọi chuyện như một giấc mơ kỳ lạ vậy.” - Nick nói. Anh vừa dứt lời thì chiếc đồng hồ quả lắc to trong sảnh bắt đầu đánh mười hồi chuông, khi đó Alix Young Cheng vào cùng chồng, Malcolm, và Eddie, Cecilia, và Alistair. Eddie hắng giọng như thể anh chuẩn bị phát biểu, nhưng anh bị cắt ngang bởi Cathleen Kah 89* , người vừa bước vào từ khu vực lễ tân để chào gia đình.
Cathleen đưa mọi người đi dọc hành lang và qua cánh cửa đôi bước vào phòng hội nghị chính. Một chiếc bàn bằng gỗ sồi tối màu lớn chiếm trọn căn phòng được đặt trước dãy cửa sổ, nơi mở ra khung hình toàn cảnh vịnh. Ngồi cuối bàn là Freddie Tan, luật sư lâu năm của Su Yi, đang uống cà phê cùng Alfred Shang, Leonard Shang, và Oliver T’sien.
Mình biết ông chú Alfred sẽ tham dự, nhưng Leonard và Oliver làm cái quái gì ở đây vậy? - Eddie tự hỏi.
“Chào buổi sáng mọi người.” - Freddie thân thiện nói. “Mời mọi người tự nhiên.”
Mọi người ngồi xuống xung quanh chiếc bàn, ít nhiều ngồi theo nhóm gia đình của mình, ngoại trừ Eddie, người đã tự ngồi vào vị trí đầu bàn.
“Buổi tiễn đưa ngày hôm qua khá suôn sẻ đấy chứ, đúng không? Eddie, ta không ngờ cháu có thể hát như vậy đấy.” - Freddie nhận xét.
“Cảm ơn chú, Freddie. Chúng ta bắt đầu được chưa nhỉ?” - Eddie hào hứng gợi ý.
“Thư giãn đi nhóc. Chúng ta đang đợi một người nữa.” - Freddie nói.
“Còn ai đến nữa vậy?” - Eddie nói, bỗng cảm thấy lo lắng.
Ngay lúc đó, có tiếng chân bước nhẹ nhàng trên đá cẩm thạch của một đôi gót giày thiết kế đắt tiền vang lên từ hành lang bên ngoài, và lễ tân mở cửa phòng hội nghị nói. “Lối này, thưa bà.”
Jacqueline Ling bước vội vào căn phòng trong một chiếc váy choàng tím đậm, cô vẫn đang đeo cặp kính Res Rei của mình và chiếc áo khoác màu xanh Mitford cao cấp của hãng Yves Saint Laurent vắt hờ trên vai cô. “Rất xin lỗi vì đã khiến mọi người phải chờ đợi! Các vị có tin được rằng lái xe của tôi đến nhầm địa chỉ không? Anh ta tưởng rằng chúng tôi sẽ đến Tòa Singapore Land vì lý do nào đó.”
“Không cần xin lỗi đâu. Mới quá mười giờ có vài phút thôi, vậy nên cô đến muộn trong phong cách, haha.” - Freddie nói đùa.
Jacqueline ngồi vào chiếc ghế cạnh Nick, anh nghiêng người và tặng cô một nụ hôn thân thiện lên má. Freddie quan sát xung quanh những người đang lo lắng ngồi trước mặt mình và quyết định giải thoát cho họ khỏi sự khốn khổ của chính họ. “Chúng ta đều biết lý do tụ họp ở đây ngày hôm nay rồi, vậy nên bắt đầu thôi.”
Eleanor trầm ngâm cười, trong khi Philip tựa người ra sau. Alfred nhìn xuống những thớ gỗ sơn bóng xa hoa, thắc mắc liệu có phải David Linley đã làm ra chiếc bàn này. Nick nháy mắt với Astrid ngồi đối diện anh, và Astrid mỉm cười lại.
Freddie nhấn nút chiếc điện thoại bên cạnh ông. “Tuan, cậu có thể đem nó vào.” Một trợ lý mặc áo len gile đỏ và đeo cà vạt sọc lịch sự bước vào phòng, trịnh trọng cầm một chiếc phong bì da lớn. Người trợ lý đặt chiếc phong bì trên bàn cạnh Freddie, và sau đó trao cho ông một dụng cụ mở thư có tay cầm. Tất cả mọi người đều thấy dấu niêm phong bằng sáp ong cá nhân của Su Yi trên phong bì. Freddie cầm lấy dụng cụ mở thư và đưa lưỡi dao đầy kịch tính phía dưới dấu sáp ong màu đỏ máu. Từ Eddie vang rõ tiếng hít hơi thật sâu.
Freddie cẩn thận lấy một tài liệu có kích cỡ của một văn bản pháp lý ra khỏi phong bì thư, cầm cao lên để mọi người cùng thấy, và bắt đầu đọc:
Lời di chúc và Chúc thư cuối của Shang Su Yi
Tôi, Shang Su Yi sống tại Tyersall Park, Đại lộ Tyersall, Singapore, thu hồi và hủy mọi bản di chúc và chúc thư từng viết trước đây và tuyên bố đây là bản Di chúc cuối cùng của tôi.
1. Chỉ định Người thực hiện di chúc. Tôi chỉ định cháu trai tôi Ngài Leonard SHANG và cháu họ Oliver T’SIEN Đồng thực hiện Di chúc của tôi.
Tôi, Shang Su Yi sống tại Tyersall Park, Đại lộ Tyersall, Singapore, thu hồi và hủy mọi bản di chúc và chúc thư từng viết trước đây và tuyên bố đây là bản Di chúc cuối cùng của tôi.
1. Chỉ định Người thực hiện di chúc. Tôi chỉ định cháu trai tôi Ngài Leonard SHANG và cháu họ Oliver T’SIEN Đồng thực hiện Di chúc của tôi.
(Eddie lia ánh mắt tới hai người anh họ của mình, có chút sững sờ. Vì lý do quái quỷ nào Ah Ma lại chọn họ làm người thực hiện cơ chứ? Mình có thể xử lý Oliver, nhưng, ugh, giờ mình phải chịu đựng cả thằng Leonard kiêu căng đó sao!)
2. Chi tiết phân chia di sản tiền mặt. Tôi chỉ định Công ty Bất động sản Residuary của tôi thực hiện những khoản chia di sản như sau:
a. $3,000,000 cho Quản gia LEE Ah Ling, người đã phục vụ gia đình tôi xuất sắc và tận tâm từ thời cô ấy còn trẻ.
(Victoria mỉm cười. Chúa ơi, cô ấy thực sự xứng đáng.)
b. $2,000,000 cho bếp trưởng cá nhân LIM Ah Ching, người đã nuôi dưỡng gia đình tôi với tài năng ẩm thực tuyệt hảo của cô từ năm 1965.
(Victoria lắc đầu nghĩ: Ah Ching chắc hẳn sẽ tức lắm khi biết mình nhận được ít hơn Ah Ling. Tốt nhất không nên ăn món súp tối nay!)
c. $1,000,000 cho người làm vườn trưởng Jacob THESEIRA, người đã chăm sóc những mảnh đất tại Tyersall Park với tình yêu thương đong đầy. Tôi cũng trao cho anh mọi quyền và tiền bản quyền phát sinh trong tương lai của những giống cây phong lan lai ghép mà chúng tôi cùng phát triển trong năm thập kỷ vừa rồi.
d. $1,000,000 cho mỗi người hầu gái thân mến của tôi Madri VISUDHAROMN và Patravadee VAROPRAKORN cùng với những chiếc lắc tay bằng vàng và kim cương Peranakan được làm dành cho riêng họ đang cất tại hầm của Tyersall Park.
e. $500,000 cho Đội trưởng an ninh Vikram GHALE, người đã cần cù bảo vệ tôi từ năm 1983. Tôi cũng trao cho anh cây súng ngắn Type 14 Nambu mà Bá tước Hisaichi Terauchi đã trao cho tôi trước khi rời Singapore vào năm 1944.
(Eleanor: Oa, thật hào phóng làm sao! Mình thắc mắc liệu bà cụ có biết rằng cây súng ấy có thể đem đến cả một gia tài cho anh ta với giao dịch thời nay không?)
f. $250,000 cho người tài xế riêng của tôi Ahmad BIN YOUSSEF. Tôi cũng trao cho anh chiếc xe Cabriolet 68J12 90* hãng Hispano-Suiza đời 1935 mà bố tôi đã tặng tôi vào sinh nhật thứ mười sáu.
(Alfred: Chết tiệt, mình đã muốn chiếc xe Hispano! Có lẽ mình sẽ mua chuộc anh ta.)
g. Tôi trao cho mỗi nhân viên tại Tyersall Park không được đề cập phía trên mỗi người $50,000.
3. Chi tiết phân chia Di sản Cá nhân.
a. Tôi chỉ định trao bộ sưu tập đồ trang sức của tôi theo danh sách chi tiết như Phụ lục A đính kèm cùng Bức Di chúc và Chúc thứ cuối cùng, được cất trong hầm của tôi tại Tyersall Park.
(Cecilia Cheng Moncur: Mình không hiểu bà còn để tâm soạn phụ lục làm gì. Ai cũng biết rằng Astrid sẽ được những món đồ giá trị nhất rồi.)
b. Tôi chỉ định mọi bức tranh, đồ cổ, và những sản phẩm gia dụng khác không được trao tặng cụ thể trong Di chúc sẽ được phân chia đồng đều nhất có thể tới những người con còn sống của tôi bởi những người thực hiện di chúc, với một số ngoại lệ sau:
i . Dành cho con gái của tôi Felicity YOUNG LEONG, tôi trao bộ sưu tập gốm sứ Celadon và tin chắc rằng cô sẽ giữ gìn và bảo quản cả bộ sưu tập sạch bong không tì vết mãi mãi.
(Alix: Hahaha! Felicity và chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của chị ấy. Mẹ hẳn đã dùng tính hài hước của mình khi viết bức di chúc này!)
ii. Dành cho con gái Victoria YOUNG, tôi trao bức tranh một cô gái đứng bên cửa sổ phòng ngủ của họa sĩ Eduard Vuillard. Tôi biết cô luôn ghét bức tranh đó, nên tin rằng cô sẽ bán nó đi ngay lập tức và lấy tiền thu lại để mua ngôi nhà mơ ước của cô ở Anh.
(Victoria: Hãy chỉ trích con dưới nấm mồ bao nhiêu tùy thích, nhưng con đã bắt đầu lùng mua nhà trong thị trấn trên trang Sothebysreality.com rồi.)
iii. Dành cho con trai Philip YOUNG, tôi trao cho anh mọi đồ vật từng thuộc về bố anh, Ngài James Young, tại Tyersall Park.
(Philip: Mình đã lập trình đầu ghi DVR để ghi lại mùa mới của phim Arrow chưa nhỉ? Mình rất mong quay trở lại Sydney. Đây quả là sự lãng phí thời gian kinh khủng!)
iv. Dành cho con gái Alexandra YOUNG CHENG, tôi trao bộ sưu tập những chiếc dấu in tên được chạm khắc từ ngà voi và ngọc thạch, bởi vì cô là người duy nhất biết tiếng Trung Phổ thông trong những đứa con của tôi.
v . Dành cho con dâu Eleanor SUNG, tôi trao một hộp Xà bông mùi Hạnh nhân của hãng Santa Maria Noverlla.
(Tất cả những người phụ nữ trong căn phòng há hốc miệng rõ rệt, trong khi Eleanor chỉ cười lớn thành tiếng. Nick liếc nhìn mẹ mình tỏ vẻ không hiểu, Jacqueline thì thầm với Nick, “Bà muốn tất cả mọi người nghĩ rằng mẹ cậu là một người phụ nữ ở dơ.”)
vi. Dành cho cô cháu gái rượu Astrid LEONG, người luôn trân trọng học theo phong cách của mẹ tôi, tôi để lại bộ sưu tập sườn xám, những bộ áo choàng dành cho các nghi lễ, vải, mũ và phụ kiện cổ.
vii. Dành cho cháu gái Cecilia CHENG MONCUR, nhà vô địch cưỡi ngựa, tôi trao bức tranh lụa cuộn Trung Hoa hình một đàn ngựa đang phi nước kiệu từ thời nhà Tống của Li Gonglin (Lý Công Lân).
viii. Dành cho cháu trai trung thành và vui tính Oliver TSIEN, tôi tặng và trao cặp đèn bàn Émile-Jacques Ruhlmann trong phòng thay đồ của tôi và ấn bản đầu tiên có chữ ký tác giả cuốn Truyện xứ Viễn Đông của W. Somerset Maugham.
(Oliver: Tuyệt !!!)
ix. Dành cho cháu trai tận tâm Edison CHENG, tôi trao một đôi khuy măng séc Asprey bằng xa-phia và bạch kim mà Vua xứ Perawak đã tặng chồng tôi là Ngài James Young nhân ngày kỷ niệm đám cưới vàng của chúng tôi. James quá khiêm tốn nên đã không đeo đôi khuy măng séc, nhưng tôi biết Edison sẽ không bẽn lẽn đâu.
(Eddie: Phwoar! Thực sự quá đủ cho những thứ vớ vẩn này rồi – chúng ta chuyển sang việc chính được chưa nhỉ?)
x. Tôi không để lại di sản hay đồ vật cụ thể nào cho hai người cháu mà tôi rất yêu quý Henry LEONG Con và Peter LEONG vì chúng đã nhận một khoản di sản hào phóng trong Di chúc của người chồng quá cố của tôi Ngài James Young, và vì tôi biết rằng chúng được chu cấp dư dả bởi Quỹ Ủy thác Dòng họ Leong.
(Henry Leong Con: Khoản di sản hào phóng nào vậy? Gong Gong chỉ để lại cho mình một triệu đô la Mỹ và khi đó mình mới chỉ là một đứa trẻ)
4. Di sản thuộc về Những tài liệu, Ảnh, Tư liệu, Thư cá nhân và Kỷ Vật Lịch sử. Tôi trao quyền sở hữu và toàn bộ bản quyền cũng như quyền sở hữu trí tuệ thuộc về những tài liệu cá nhân của tôi tại Tyersall Park, bao gồm tất cả những bức ảnh, thư tay, những cuốn nhật ký, và tài liệu của gia đình đến người cháu trai yêu quý nhất của tôi, Nicholas YOUNG, người được biết đến như nhà sử học của gia đình chúng tôi.
5. Di sản Cổ phần. Tôi trao 1,000,000 Cổ phiếu ưu đãi của Công ty Tư nhân Trách nhiệm hữu hạn Ling Holdings – mà tôi đã thắng của Ling Yin Chao trong một trận mạt chược kinh điển vào năm 1954 – cho con gái đỡ đầu yêu quý của tôi là Jacquiline LING. Nếu cô ra đi trước khi tôi mất, tôi trao phần cổ phiếu đó cho con gái cô là Amanda LING. Tôi hy vọng rằng điều này sẽ giúp cân bằng quyền lực trong thị tộc Ling.
(Gương mặt điềm đạm và bình tĩnh của Jacquiline đang cố giấu đi những cảm xúc dâng trào trong cô: Su Yi thân mến, mẹ đã giải phóng cho con rồi! Chúa ơi, ước chi con có thể ôm mẹ ngay bây giờ! Bà Felicity và các cô em hơi cau mày, không thực sự hiểu ý nghĩa của di sản này, nhưng Eleanor, người nhanh trí nhất, ngay lập tức làm một bài toán trong đầu mình: Một triệu cổ phiếu, mỗi cổ phiếu của Ling Holdings trị giá xấp xỉ $145 hiện nay. Chúa ơi, Jacqueline vừa nhận được một món khổng lồ từ trên trời rơi xuống! )
6. Phần Di sản còn lại của tôi. Phần di sản còn lại của tôi bao gồm: Tiền mặt và những công cụ tài chính còn lại được cất tại các ngân hàng (OCBC tại Singapore, HSBC tại Hong Kong, Ngân hàng Băng Cốc tại Thái Lan, C. Hoare Co. tại London, Landolt Cie tại Thụy Sĩ). Tôi chỉ định sử dụng tất cả số tiền được cất giữ tại những cơ sở này để thực hiện những di sản được nêu tại Điều 2. Sau khi đã hoàn thành những di sản đó, tôi yêu cầu dùng số tiền còn lại để lập quỹ từ thiện mới mang tên QUỸ YOUNG để tưởng nhớ người chồng của tôi là Ngài James Young. Tôi chỉ định Astrid Leong và Nicholas Young đồng thành lập quỹ từ thiện trên.
7. Di sản Bất động sản.
a. Tôi tặng và trao tài sản của mình tại CAMERON HIGHLANDS, Malaysia, và tất cả cơ sở vật chất trên mảnh đất rộng tám mươi mẫu Anh cho người cháu yêu quý Alexander LEONG. Nếu cậu ấy ra đi trước khi tôi mất, tôi trao tài sản này chia đều cho vợ cậu ấy là Salimah LEONG và những người chắt của tôi là James, Anwar, và Yasmine LEONG, những đứa cháu mà thật không may là tôi chưa có cơ hội gặp.
(Harry Leong hoàn toàn sững sờ. Đây quả là một cái tát giáng vào mặt ông! Felicity không dám nhìn chồng mình, nhưng Astrid không thể giấu một nụ cười trên môi: Mình không thể đợi để gọi điện qua Skype cho Alex. Mình muốn nhìn mặt anh khi anh phát hiện ra rằng Ah Ma đã để lại một di sản tuyệt vời ở Malaysia cho CHÍNH ANH – người con trai bị cha từ mặt chỉ vì cưới một cô gái người Malay.)
b. Tôi tặng và trao tài sản của tôi ở CHIANG MAI, Thái Lan, và tất cả cơ sở vật chất trên mảnh đất rộng ba trăm mẫu Anh cho người con gái yêu quý Catherine YOUNG AAKARA. Nếu cô ra đi trước khi tôi mất, tôi trao tài sản này chia đều cho các con của cô là James, Matthew, và Adam AAKARA.
(Catherine bắt đầu thổn thức, trong khi Felicity, Victoria, và Alix đều vùng dậy khỏi ghế ngồi, ngỡ ngàng nhìn cô. Tài sản nào ở Chiang Mai cơ?)
c. Tôi tặng và trao ngôi nhà của tôi ở SINGAPORE cho những thành viên của gia đình theo phần chia dưới đây:
Con trai duy nhât của tôi, PHILIP YOUNG: 30 phần trăm
Con gái lớn nhất của tôi, FELICITY YOUNG: 12,5 phần trăm
Con gái thứ hai của tôi, CATHERINE YOUNG AAKARA: 12,5 phần trăm
Con gái thứ ba của tôi, VICTORIA YOUNG: 12,5 phần trăm
Con gái út của tôi, ALEXANDRA YOUNG CHENG: 12,5 phần trăm
Cháu trai của tôi, NICHOLAS YOUNG: 10 phần trăm
Cháu trai của tôi, ALISTAIR CHENG: 10 phần trăm
ĐÃ KÝ bởi SHANG SU YI
Freddie đặt tập tài liệu xuống và nhìn lên mọi người. Felicity, Victoria, và Alix vẫn đang cố gắng tiêu hóa cái thông tin đột ngột rằng mẹ họ sở hữu một tài sản bí mật ở Thái Lan.
“Tiếp tục đi!” – Eddie mất kiên nhẫn nói.
“Tôi đã kết thúc rồi.” - Freddie trả lời.
“Ông nói đã kết thúc ý là gì? Thế còn Tyersall Park thì sao?”
“Tôi vừa đọc cho cậu nghe điều khoản đó đấy thôi.”
“Ý ông là sao? Ông không hề nhắc đến Tyersall Park!” - Eddie khăng khăng nói.
Freddie thở dài và bắt đầu đọc lại điều khoản cuối một lần nữa. Khi ông đọc xong, cả căn phòng im lặng một khoảnh khắc, và mọi thứ vỡ òa khi mọi người bắt đầu nói cùng một lúc.
“Tất cả chúng ta đều có một phần của Tyersall Park sao? Felicity bối rối hỏi.
“Phải, cụ thể là cô có 12,5 phần trăm giá trị tài sản.” - Freddie giải thích.
“Mười hai phẩy năm phần trăm sao… điều này nghĩa là gì cơ chứ?” - Victoria lầm bầm.
Eleanor tâm đắc cười với Nick, rồi cô quay sang thì thầm vào tai Philip, “Mẹ anh có thể sỉ nhục em bao nhiêu tùy thích, nhưng cuối cùng thì anh và Nick vẫn nhận được phần lớn tài sản và đó là điều quan trọng nhất!”
Nick liếc qua bàn về phía Alistair, người đang lắc đầu không tin. “Tôi không thể tin được rằng Ah Ma thực sự đã để lại cho tôi một chút gì đó trong di chúc của bà.”
“Hơn cả một chút gì đó đấy.” - Nick nở một nụ cười lớn và nói.
Nghe cuộc trao đổi giữa Nick và em trai mình, Eddie càng trở nên bực tức. Bỗng nhiên anh ta nhảy ra khỏi ghế, hét lên, “ĐIỀU NÀY THẬT LÀ VỚ VẨN! Phần chia Tyersall Park của tôi ở đâu? Đưa tôi xem di chúc đó! Các vị có chắc rằng đây là bản cuối cùng không vậy?”
Freddie bình tĩnh nhìn cậu ta. “Tôi đảm bảo với cậu rằng đây là Di chúc và Chúc thư cuối cùng của bà cậu. Tôi đã có mặt khi bà ấy ký nó.”
Eddie giật tập tài liệu khỏi tay ông và lật đến trang cuối. Ngay đó, phía cuối trang, là dấu công chứng đi kèm với những dòng sau:
Được ký tên dưới sự làm chứng của FIONA TUNG CHENG
và ALFRED SHANG
Ngày mùng chín tháng Sáu năm 2009
Eddie trố mắt nhin. “Cái quái gì vậy, vợ tôi đã làm chứng sao?”
“Đúng là như vậy.” - Freddie trả lời.
“Con khốn đó chưa từng nói với tôi! Và bản di chúc được ký vào năm 2009 sao? Tại sao lại có thể như vậy được?” - Eddie nói gần như rít lên.
“Hãy thôi hỏi những câu hỏi ngu ngốc đó đi, đồ goblok 91* ! Cô ta đã cầm bút và ký nó!” – Ông Alfred chán ngấy mắng hắn ta.
Eddie phớt lờ lời của người ông họ mình. “Nhưng điều này có nghĩa là bà đã không hề thay đổi bản di chúc của mình sao? Ngay cả khi Nicky cưới Rachel?”
Nick nhận ra rằng em họ mình nói đúng. Sau tất cả những hoài nghi về việc bị tước quyền thừa kế, hóa ra bà anh chưa từng thay đổi kế hoạch ban đầu. Bà để lại phần chia lớn nhất của Tyersall Park cho bố anh, biết rằng một ngày nào đó phần thừa kế ấy sẽ được truyền lại cho anh. Bỗng nhiên anh cảm thấy tội lỗi vô cùng. Vì sao anh lại tốn nhiều năm liền cảm thấy tức giận với Ah Ma cơ chứ?
Nhưng Eddie vẫn chưa kết thúc những lời chỉ trích của mình. Anh ta chạy về phía ghế ngồi của Fredie Tan và nhìn ông với ánh mắt buộc tội. “Hôm trước khi ông đến gặp bà tôi, ông đã nói với tôi rằng, tôi sẽ là người được hưởng lợi chính!”
Freddie sững sờ. “Tôi không hiểu cậu đang nói chuyện gì. Tôi chưa từng nói điều đó.”
“Ông đã nói rằng tôi là ‘người được chú tâm’!”
Freddie gần như bật cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Eddie, ông cố gắng làm dịu không khí xuống. “Eddie, tôi chỉ chơi chữ về chiếc đồng hộ hiệu Patek Philipe mà cậu đeo thôi mà. Cậu đã đeo nó vào dịp kỷ niệm thứ 150 của chiếc đồng hồ đeo tay Jump Hour Reference 3969. Đó lã một trong những mẫu yêu thích nhất của tôi.”
Eddie trừng mắt nhìn ông đầy ngờ vực trước khi sụp đổ vào chiếc ghế đầy xấu hổ. Alix nhìn con trai mình thương cảm, và quay sang phía luật sư. “Freddie à, tôi không chắc lắm những cổ phần tài chính của mẹ tôi sẽ được chia như thế nào. Vậy còn những cổ phần và cổ phiếu khác của bà thuộc Tập đoàn Shang thì sao?”
Freddie có vẻ không thoải mái, ông quay ghế về phía của Alfred.
“Mẹ cháu không còn cổ phần nào khác ngoại trừ Long Holdings.” - Alfred nói.
“Nhưng mẹ cháu có một danh sách cổ phần khổng lồ mà – bà đã nói với cháu rằng bà có mọi cổ phiếu Blue-chip! Không phải bà là cổ đông tư nhân lớn nhất của Keppel Land, Robinson’s, Singapore Press Holdings sao?” - Felicity cãi lại.
Alfred lắc đầu nói “Không, ta mới là cổ đông tư nhân lớn nhất.”
“Nhưng không phải bà ấy cùng sở hữu những thứ đó với cậu sao? Với tư cách đồng sở hữu của Tập đoàn Shang?”
Alfred tựa người vào ghế và nhìn Felicity. “Cháu cần phải hiểu điều này… Tập đoàn Shang – bao gồm công ty vận tải, văn phòng thương mại, những mối kinh doanh đa dạng khác trên khắp thế giới – được quản lý bởi Quỹ Ủy thác Shang Loong Ma. Mẹ cháu là người thụ hưởng của Quỹ Ủy thác, nhưng chưa từng là người đồng sở hữu.”
“Vậy ai là người sở hữu Tập đoàn Shang?” - Alix hỏi.
“Ta nhắc lại lần nữa, Quỹ Ủy thác sở hữu Tập đoàn Shang, và ta là người quản lý chính của Quỹ. Di chúc của ông ngoại các cháu đã quy định rằng Quỹ Ủy thác sẽ được truyền nối qua các đời nam. Chỉ những người đàn ông họ Shang mới được thừa kế. Ông là một người vô cùng cổ hủ, như các cháu đã biết.”
“Vậy mẹ cháu đã kiếm tất cả số tiền bằng cách nào vậy?” - Alix hỏi.
“Bà ấy không hề có thu nhập, nhưng Quỹ Ủy thác đã chi trả cho mọi khoản chi của bà. Những lời dặn của cha ta trong di chúc của ông nêu rất rõ ràng. Ông yêu cầu ‘Mọi nhu cầu, khát vọng và ý thích của Su Yi sẽ được đáp ứng bởi Quỹ Ủy thác trong suốt cuộc đời của cô.’ Vậy nên chúng ta đã làm như thế.”
“Quỹ Ủy thác đã chi trả cho mọi thứ sao?” - Felicity ngờ vực hỏi.
Alfred thở dài. “Mọi thứ. Như cháu đã biết, mẹ cháu không hề có khái niệm nào về tiền cả. Bà ấy được sinh ra để sống như công chúa, và bà đã sống như vậy trong suốt chín thập kỷ vừa qua. Chu cấp cho các cháu, duy trì phong cách sống tại Tyersalll Park, Cameron Highlands, bất cứ nơi đâu bà du lịch. Cháu nghĩ rằng cần có bao nhiêu tiền để giữ bảy mươi nhân viên trong bao nhiêu năm như vậy? Để tổ chức những bữa tiệc tráng lệ mỗi tối Thứ Sáu? Tin ta đi, mẹ cháu đã tiêu tốn một khoản kha khá đấy.”
“Vậy bây giờ Quỹ Ủy thác đó sẽ chi trả cho cái gì?” - Victoria hỏi.
Alfred tựa người về sau. “Ừm… không gì cả. Quỹ đã hoàn thành mọi nghĩa vụ ủy thác đối với mẹ cháu.
Victoria nhìn vào cậu mình, cảm thấy sợ hãi khi hỏi câu tiếp theo. “Vậy cậu đang nói rằng chúng cháu không hề thừa kế gì từ Quỹ Ủy thác Shang sao?”
Alfred lắc đầu một cách trịnh trọng. Cả căn phòng im lặng sững sờ.
Felicity im lặng, bởi lượng thông tin trong những lời của ông cậu cô dần trở nên thấm thía. Bấy lâu nay cô vẫn nghĩ rằng mẹ cô là người thừa kế chính và người đồng sở hữu một tập đoàn trị giá hàng tỷ đô, nhưng giờ lại hóa là bà chưa từng là một phần của bài toán đó. Điều này có nghĩa rằng cô sẽ không được thừa kế gì từ Tập đoàn Shang cả. Cô không phải là người thừa kế chính của bất kỳ cái gì cả. Cô chỉ được trao có 12,5 phần trăm của ngôi nhà, cũng như những người em gái khác của mình. Nhưng điều này thật không đúng chút nào. Cô là con cả cơ mà. Vì sao Mẹ lại có thể làm vậy với cô? Bình tĩnh lại, Felicity mạnh mẽ lên và nhìn thẳng vào mắt ông Alfred hỏi. “Mẹ cháu có bao nhiêu trong những tài khoản ngân hàng của bà?”
“Thực sự là không nhiều. Một vài tài khoản của bà đã lâu đời lắm rồi. Hoare chỉ có khoảng ba triệu bảng thôi – bà ấy đã thừa kế lại từ mẹ chúng ta, và đó là tài khoản mua sắm của cụ khi đặt hàng từ Harrods. Landolt Cie ở Thụy Sĩ thì giữ những thỏi vàng của bà, và đó thực sự chỉ để trong trường hợp thế giới này trở thành địa ngục mà thôi. Tôi ước chừng tổng cộng bà có khoảng bốn mươi nhăm, năm mươi triệu thôi.”
Freddie xen vào, “Nhưng khoản tiền đó sẽ tự động chia theo di chúc bà đã để lại – cho Ah Ching, Ah Ling, và tương tự.”
Victoria cau mày với Freddie và buộc nói. “Tôi không tin vào điều này! Tôi không tin rằng bấy lâu nay mẹ lại có ít tiền đến vậy!”
Freddie thở dài. “Ừ thì bà ấy có một khoản tạo ra thu nhập chính, và đó là cổ phiếu ưu đãi của bà tại Ling Holdings. Bà có một triệu cổ phiếu và chúng sinh ra khoản lợi tức đáng kể, nhưng bà đã đầu tư để mua nhiều cổ phiểu hơn. Cổ phiếu của bà trị giá khoảng nửa tỷ đô la hiện nay, nhưng như các cô đã biết đó, khoản đó đã được trao tặng rồi.”
Những người con gái trừng mắt nhìn Jacqueline đầy kinh hãi. Cô con gái đỡ đầu xinh đẹp của Su Yi đã nghiễm nhiên thừa kế lại từ mẹ của họ nhiều tiền hơn số tài sản họ mà nhận được.
“Vậy ý ông là thứ duy nhất tạo ra lợi nhuận mà chúng tôi thừa kế được từ mẹ là Tyersall Park sao?” - Felicity chậm rãi nói, như thể không tin vào chính lời của mình.
“Uhm, điều đó không thực sự tồi tệ lắm đâu. Tyersall Park trị giá khoảng một tỷ đô nếu các cô bán nó đi.” - Freddie nhấn mạnh.
“Hai tỷ,” Alfred cao giọng nói.
Victoria lắc đầu dữ dội. “Nhưng chúng tôi không thể bán Tyersall Park được! Nó bắt buộc phải được giữ trong gia đình. Vậy thì chúng tôi còn cái gì cơ chứ? Chúng tôi chẳng nhận được gì cả! Chẳng nhẽ tôi phải sống dựa vào khoản tiền thu được từ việc bán một bức tranh khốn khổ của Vuillard sao?”
Bà Felicity mắt đẫm lệ nhìn chồng, run rẩy nói, “Nếu chúng em bị ép phải bán Tyersall Park, em cũng chỉ nhận được một vài trăm triệu. Từ giờ em sẽ là không ai cả!”
Harry nắm chặt lấy tay cô động viên. “Em yêu à, em là vợ anh. Em là Công nương của Harry Leong và chúng ta có tiền của riêng mình. Em sẽ không bao giờ là không ai cả.”
Philip đột ngột đứng dậy khỏi bàn và lần đầu cất tiếng. “Đây rõ ràng là kế hoạch của Mẹ ngay từ đầu. Nếu bà muốn trao ngôi nhà cho một người trong chúng ta, bà đã trao thẳng ngôi nhà cho người đó. Nhưng cái cách bà đã chia nó ra, bà biết rằng chúng ta chỉ có thể làm một việc mà t