← Quay lại trang sách

Chương TÁM ĐỒI DEMPSEY, SINGAPORE

PS. Café là một ốc đảo núp mình trong những lùm cây quanh doanh trại cũ của Đồi Dempsey, và giây phút Nick bước vào khu vực yên tĩnh với Astrid, anh cảm thấy mình có thể thở dễ dàng hơn.

Âm vang trong suy tư của anh, Astrid nói, “Chị thật mừng vì chúng ta đã trốn thoát được.”

“Hai tiếng đồng hồ với người nhà trong một văn phòng luật sư… Em nghĩ em sẽ cần đến một năm để hồi phục mất!’ - Nick cười lớn, nhìn quanh để tìm Rachel và Carlton. “A, họ đang trốn trong góc kìa.”

“Vậy là em sẽ có một buổi hẹn hò lãng mạn vào tối mai sao?” - Rachel trêu em trai khi họ ngồi tại một chiếc bàn tràn ngập trong ánh nắng xuyên qua cửa sổ lắp kính dày.

“Em hy vọng rằng đó sẽ là một buổi hẹn lãng mạn! Chị biết đấy đôi khi một buổi hẹn thực sự có thể phá hỏng tất cả.” - Carlton vừa nói vừa nhấp một ngụm soda vải và chanh.

‘Scheherazade và em dính chặt với nhau trong cả tuần vừa rồi. Chị không nghĩ em có thể phá hỏng chuyện gì đâu.” - Rachel nhìn lên và thấy Nick cùng Astrid đang len lỏi qua những chiếc bàn tiến về phía họ. “Họ đây rồi. Chúng ta hãy hỏi Astrid –“

“Không!!!” Carlton bẽn lẽn nói.

“Hỏi chị gì cơ?” - Astrid hỏi và nghiêng người hôn má Rachel.

“Theo quan điểm chuyên gia của chị, chị có nghĩ rằng việc Carlton đưa người họ hàng của chị đi hẹn hò là một ý tồi không?”

“Sao, một cuộc hẹn thực sự sao? Chị còn tưởng họ đi được nửa đường đến Vegas để cưới rồi ý chứ!” - Astrid trêu.

“Dừng lại, đừng trêu em nữa, em còn không chắc liệu cô ấy có thích em đến thế không nữa.” - Carlton nói.

“Carlton à, nếu cô ấy không thích em, em còn chẳng có cơ hội đến gần chứ đừng nói là hẹn hò.”

“Thật sao?” - Carlton ngờ vực hỏi.

Astrid ngồi xuống bên cạnh anh. “Trước tiên, bố mẹ cô ấy luôn sát sao bảo vệ. Em thấy đội an ninh của cô ấy rồi đấy. Chị nghe nói là khi ở Paris còn có một đội điệp viên ngầm theo dõi từng bước đi của cô ấy, thậm chí chính cô ấy còn không biết họ là ai. Ngoài ra, Scheherazade đã tàn sát hàng loạt trái tim của những kẻ si tình. Nhưng cậu, Quý ngài Má Lúm Đồng Tiền, đã vượt qua được giàn Bảo vệ Pháp quan rồi.”

“Vậy em sẽ đưa cô ấy đi đâu vào buổi hẹn lãng mạn này?” - Nick xen vào.

“Em nghĩ em sẽ hướng mọi thứ bình thường hết sức… có lẽ là đi dạo và sau đó uống chút gì đó ở LeVeL33?”

Astrid hơi nheo mặt. “Chị nghĩ em nên suy nghĩ lại.”

“Cậu phải cao tay hơn, Carlton à. Scheherazade Shang không bị ấn tượng một cách dễ dàng đâu.” - Nick cảnh báo.

“Ok, em sẽ nghiêm túc xem xét lại.” - Carlton cười lớn.

Trong lúc đó Rachel đang rất hào hứng muốn biết chuyện gì đã xảy ra trong buổi mở di chúc. “Dù sao thì cũng đủ về cuộc tình của Carlton rồi. Hai người thế nào rồi? Mọi chuyện… ừm… ổn chứ?”

Nick nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Từ chỗ ngồi của mình, anh cảm thấy như toàn bộ quán cà phê là một ngôi nhà kính trên cây vậy, và anh chỉ muốn bay ra ngoài cửa sổ và trốn trong những tán cây. “Anh không biết nữa, đầu anh hoàn toàn trống rỗng. Chị nghĩ sao, Astrid?”

Astrid tựa người về sau và thở dài. “Chị chưa từng ở trong một căn phòng căng thẳng đến thế bao giờ. Có quá nhiều điều ngạc nhiên, và chị nghĩ mọi người vẫn đang bị sốc vô cùng. Đặc biệt là Eddie.”

“Eddie bị sao cơ?” - Rachel hỏi.

Nick hơi cười nói. “Thằng nhóc tội nghiệp đó tưởng rằng sẽ thừa kế toàn bộ Tyersall Park.” Biết trước câu hỏi lớn trong đầu Rachel, anh nói tiếp, “Nó cũng không thuộc về anh. Anh có một phần nhỏ, nhưng Tyersall Park sẽ được chia năm sẻ bảy như một miếng pho mát khổng lồ cho bố anh, các chị em của ông… và Alistair.”

Rachel há hốc miệng. “Alistair sao? Trời ạ, bảo sao Eddie bị sốc!”

“Sốc ngày hôm nay, và sẽ giết em trai mình ngày mai.” - Astrid châm biếm nói.

“Vậy còn chị thì sao, Astrid? Chị có ngạc nhiên không khi không được nhận phần nào của ngôi nhà?” - Rachel hỏi.

“Chị chưa từng nghĩ mình sẽ được nhận. Chị vẫn rất vui bởi bà để lại cho chị một số vật mà bà biết rằng chị sẽ gìn giữ.” - Điện thoại của Astrid rung chuông, cô vội đứng dậy khỏi bàn khi thấy tên Charlie và nói, “Chị sẽ quay lại ngay. Nếu bồi bàn đến, gọi giúp chị rượu đào và vải sủi bọt nhé?”

Sau khi Astrid rời đi, Rachel hỏi, “Vậy nếu ngôi nhà được chia cho nhiều người như vậy, mọi người định làm thế nào?”

Nick nhún vai. “Anh đoán là họ đang cố gắng xử trí lúc này. Những người còn lại đã quay lại nhà để hội họp trong bữa trưa.”

Rachel với tay qua bàn, siết chặt lấy tay Nick. Cô hình dung được mọi chuyện khó khăn với anh đến nhường nào, ngồi đó trong văn phòng luật sư và biết rằng cả cuộc đời của bà nội mình sẽ bị phá bỏ và lụi tàn. Đổi chủ đề, cô vui vẻ nói, “Ừm, chúng ta gọi đồ thôi. Em sắp chết đói rồi, và nghe nói là món cá và khoai chiên bia Tiger ở đây siêu ngon.”

*

Đứng ngoài hè của quán café, Astrid lo lắng nghe Charlie trình bày tình hình. “Đội an ninh của anh đã rà soát toàn bộ căn hộ. Họ đã khám xét từng góc một của căn hộ nhưng không tìm thấy gì cả. Không một chiếc camera giấu kín nào, không thiết bị dân dụng, không gì cả. Và anh vừa nhận tin từ đội ở Singapore – họ cũng không tìm thấy bất cứ cái gì trong nhà của em.”

Astrid cau mày. “Điều này nghĩa là sao?”

“Anh không rõ. Thật sự đáng lo là có một đoạn phim của chúng ta trên giường, nhưng không ai biết nó được quay như thế nào.”

“Liệu có phải do một chiếc máy bay không người lái không?” - Astric thắc mắc.

“Không, góc quay đó thì không. Bọn anh đã nghiên cứu từng khung hình của đoạn phim, và chỉ có thể thấy rằng nó được quay từ chân giường của anh, chứ không phải ngoài cửa sổ. Dù là thiết bị gì đi chăng nữa, nó đã từng ở đó và giờ thì không.”

“Ồ nghe yên tâm ghê.” - Astrid chua cay nói. “Vậy là người đã gài thiết bị đó đã quay lại và gỡ bỏ rồi.”

“Có vẻ là như vậy. Nghe này, anh sẽ cử thêm những chuyên gia người Israel đến để đánh giá lại. Anh muốn họ kiểm tra mọi thứ thật kỹ lưỡng đến từng sợi tóc. Sau đó anh sẽ cử họ đến Singapore để rà soát lại nhà em. Trong lúc đó, anh không nghĩ em nên quay lại nhà đến khi chúng ta tìm ra chân tướng sự việc.”

Astrid tựa người vào một chiếc cột, thở dài chán nản. “Em không thể tin được chuyện này đang xảy ra. Em cảm thấy bị xâm phạm thực sự, như không còn nơi nào an toàn nữa. Em cảm giác như Michael có tai mắt khắp mọi nơi.”

“Sao em không đến Hong Kong nhỉ? Anh đang ẩn nấp ở Peninsula, trong dãy phòng Suite. Đây là nơi các nguyên thủ lưu trú. Đây thực sự là nơi an toàn nhất em có thể ở lại lúc này.”

“Nếu đi bây giờ, em cảm thấy giống như mình đang giương cờ đầu hàng vậy. Và Michael sẽ đắc ý khi biết rằng anh ta đã hăm dọa chúng ta thành công.”

“Astrid à, nghe anh nói này. Chúng ta đã nói gì với nhau tối qua? Chúng ta sẽ không để Michael thắng. Chúng ta không để cho anh ta ra luật ở đây. Em không bỏ trốn khỏi thành phố. Em đến Hong Kong để gặp anh, để xả hơi, để bắt đầu xem xét các lựa chọn cho đám cưới của chúng ta. Đám tang bà em đã qua rồi, và chúng ta cần tiếp tục sống.” - Charlie làm yên lòng cô.

“Anh hoàn toàn đúng. Em phải bay đến Hong Kong thôi. Chúng ta cần lên kế hoạch cho đám cưới!” - Astrid tuyên bố, sự mạnh mẽ thể hiện trong giọng cô.