← Quay lại trang sách

Chương CHÍN TYERSALL PARK, SINGAPORE

Ngay cả từ cánh tà, phục vụ dưới tầng vẫn nghe được tiếng Eddie quát tháo. Ah Ling, Ah Ching, và hàng tá người phục vụ khác ghé tai bên cửa sổ phòng bếp, mường tượng âm thanh thoáng qua từ phòng ngủ của Eddie và Fiona.

“Mẹ kiếp! Bấy lâu nay cô vẫn biết nội dung di chúc của bà tôi, và cô không nói cho tôi một cái gì hết!” - Eddie quát lớn.

“Tôi vẫn nói với anh là tôi không biết gì cả mà! Tôi chỉ chứng kiến phần ký tên, anh không hiểu sao? Tôi không có ý định ngồi đó và đọc di chúc của bà!” - Fiona cãi lại.

“Vì lý do mẹ kiếp nào vậy?”

“Hạ giọng xuống, Eddie! Tất cả mọi người đều có thể nghe thấy chúng ta đấy!”

“Tôi thực sự cóc quan tâm thằng cha nào có thể nghe thấy chúng ta! Tôi muốn cả thế giới này biết cô là đồ ngu như thế nào! Cô có cơ hội đọc di chúc của bà tôi và cô không đọc!”

“Tôi tôn trọng quyền riêng tư của bà anh!”

“Tôn trọng cái mẹ gì! Thế còn tôi thì sao? Vì sao tôi không nhận được lòng tôn trọng chết tiệt mà tôi xứng đáng?” - Eddie tiếp tục la.

“Tôi sẽ không ngồi đây và chịu sự sỉ nhục nữa đâu! Hãy uống một viên Effexor và bình tĩnh lại đi.” - Fiona đứng dậy khỏi chiếc ghế trường kỷ và định rời đi, Eddie kéo cô thật mạnh.

“Cô không hiểu sao? Cô đã phá hoại cuộc sống của các con cô và cuộc sống của tôi!” - Anh ta hét lên và lắc mạnh vai cô.

“Thả tôi ra, Eddie!” - Fiona rít lên.

“Aiyoh! Thằng cha Eddie đó thật là quá đáng.” - Ah Ching nói khi nghe thấy tiếng anh ta quát tháo. “Có vẻ như anh ta không được nhận ngôi nhà này, đúng không? Ôi Tạ ơn Chúa!”

“Anh ta hẳn là một thằng ngu ngốc nếu nghĩ rằng Su Yi sẽ để lại nơi này cho hắn!”

Khi đó, một tiếng bịch như thể có vật gì đó đập mạnh sàn gỗ vang lên.

Jiayi, cô hầu rửa chén trẻ người Trung Quốc bỗng nao núng khiếp sợ. “Ôi Chúa ơi! Có phải anh ta vừa đánh cô ấy không? Nghe như thể cô ấy vừa ngã xuống sàn nhà vậy! Ai đó làm gì đó đi chứ! Ah Ling à, chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Ah Ling chỉ thở dài. “Chúng ta nên tránh ra thì hơn! Hãy nhớ này, Jiayi, chúng ta không thấy gì cả và không nghe gì hết. Đó là việc chúng ta làm. Giờ thì hãy đem năm món đầu ra phòng ăn. Nhanh tay! Những con thú đang đói rồi.”

Khi toàn bộ những người hầu trong bếp bắt tay làm việc, Jiayi vội vã bước lên phòng ngủ của Eddie. Fiona đã đối xử thật là tốt với cô, cô sẽ không để ai làm hại cô ấy đâu. Cô rón rén đi về phía hành lang của phòng ngủ dành cho khách, và khi tới gần, cô nghe thấy tiếng ai đó rên rỉ trong đau đớn. Jiayi chậm rãi mở cửa và thì thầm, ‘Thưa cô, cô có sao không?” - Cô nhìn vào và thấy Eddie nằm úp dưới sàn nhà, đầu anh bị kẹp bởi đùi của Fiona. Fiona ngồi trên sàn nhà, bình tĩnh như một Đức Bà, vuốt tóc Eddie đang khóc thổn thức như một cậu bé. Cô nhìn lên Jiayi, và người hầu gái vội khép cánh cửa.

*

Trong phòng ăn gia đình tại Tyersall Park, tất cả mọi người ngồi quây quanh chiếc bàn tròn bằng gỗ dái ngựa khổng lồ được thiết kế bởi nghệ sĩ vĩ đại người Thượng Hải, Huang Pao Fan. Đoán trước rằng đây sẽ là một bữa ăn nảy lửa, Ah Ling và Ah Ching đã thiết kế một bữa trưa bao gồm những món ăn yêu thích khi còn nhỏ của anh chị em nhà Young – bún nước bí đỏ và tôm (món yêu thích của Catherine), cơm chiên với lạp xưởng 92* và thêm trứng (món yêu thích của Philip), cá chim hầm sốt gừng (món yêu thích của Felicity), lor mai kai 93* (món yêu thích của Alix), và món pudding Yorkshire (món yêu thích của Victoria). Đó là một thực đơn khác thường mà chỉ có những người dâu rể mới nhận ra.

Victoria mở lời sau khi thưởng thức một dĩa pudding thật lớn. “Philip, chắc hẳn anh không nghiêm túc khi nói rằng chúng ta nên bán Tyersall Park đúng không?”

“Anh không thấy chúng ta có lựa chọn nào khác cả.” - Philip trả lời.

“Sao anh không mua hết những phần còn lại? Anh có phần lớn ngôi nhà, và bọn em sẽ bán phần của mình cho anh với giá thương mại dành cho gia đình. Như vậy tất cả chúng ta có thể giữ phòng của mình, và Tyersall Park sẽ như một khách sạn gia đình của riêng chúng ta vậy.”

Alix nhìn lên từ khỏi món xôi gà thơm lừng của mình. Victoria đang gợi ý cái quái gì vậy? Cô không hề định bán phần của mình với giá thấp hơn.

Philip vừa nuốt một thìa cơm chiên lớn vừa lắc đầu nói. “Trước tiên, anh không có đủ tiền để mua các phần còn lại của mọi người, nhưng đó không phải vấn đề chính. Anh sẽ làm gì với ngôi nhà đây? Anh sống ở Sydney gần như quanh năm – anh không thể bận tâm đến chuyện duy trì một chú voi màu trắng như thế này được.”

“Cat, chị có muốn mua lại Tyersall Park không? Chị có đủ tiền mà, đúng không?” - Victoria hỏi chị mình đầy hy vọng.

“Mọi thứ ở đây đều gợi nhớ về Mẹ, và chị sẽ thấy quá đau buồn.” - Catherine trầm ngâm nói, gắp những sợi bún một cách lơ đãng.

Alix lên tiếng. “Cat nói đúng đấy. Ngôi nhà không còn như cũ khi Mẹ đã ra đi. Nghe này, rõ ràng là Mẹ muốn chúng ta bán nó. Bà biết rằng không ai trong chúng ta thực sự muốn giữ nó cả.”

Victoria đau khổ nhìn lên. “Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với chị đây? Chẳng nhẽ chị phải chuyển đến một căn hộ để sống sao? Chúa lòng lành, chị cảm thấy mình như một phần của “thế hệ nghèo mới” vậy!”

“Victoria à, không ai quan tâm nữa đâu.” - Alix cãi lại. “Hãy nhìn tất cả những người bạn của chúng ta, những người họ hàng – nhà T’sien, nhà Tan, nhà Shang. Không một ai trong những người chúng ta quen còn sống trong nhà gốc của họ. Buitenzorg, Khu villa Eu, số 38 đường Newton, Nhà của Jade. Tất cả những khu vực bất động sản thịnh vượng đã không còn. Ngay đến Command House cũng thuộc về công ty tài chính UBS quái quỷ đó rồi. Em đã sống trong căn hộ có ba phòng ngủ hàng thập kỷ nay và em thực sự yêu quý nơi đó!”

Harry gật đầu đồng ý. “Anh mơ ước sống tại một nơi nào đó nhỏ và xa hoa, như một căn hộ HDB chẳng hạn! Vì sao ư, anh nghe nói hầu như những tòa nhà đó ngày nay đều có thang máy rồi! 94 ”

Alix nhìn các anh chị em mình một lượt quanh bàn. “Một khu đất to cỡ này chưa lên thị trường cả thế kỷ nay rồi – đây sẽ giống như Công viên Trung Tâm được giảm giá ở New York vậy. Trong khu dân cư này, giá thị trường là khoảng $1.000 một feet vuông. Chúng ta có hơn 2,8 triệu feet vuông ở đây, tính ra là 2,8 tỷ đô la Mỹ. Nhưng em nghĩ rằng các nhà phát triển sẽ trả giá còn cao hơn thế, và sẽ có một trận chiến đấu giá xảy ra. Tin em đi, em đã nghiên cứu đất đai ở Hong Kong hàng năm nay rồi. Chúng ta phải tính toán thật kỹ, bởi vì đây là cơ hội để chúng ta làm điều gì đó thật sự đột phá.”

Victoria thở dài đầy bi đát, mặc dù trong thâm tâm cô đang nghĩ đến những chậu cây tỉa đáng yêu cô sẽ đặt trên thềm căn nhà ở London của mình. “Được thôi, vậy hãy bán căn nhà đi. Nhưng chúng ta không thể bán căn nhà ngay được. Như vậy sẽ không đúng đắn cho lắm đâu.”

“Chị nghĩ chúng ta nên đợi ít nhất là sáu tháng. Chúng ta không muốn mang tiếng là những chú lợn tham lam đâu.” - Felicity nói sau khi mút một chiếc xương cá.

Philip nhấp một ngụm cà phê và cau mày nói. “Được rồi, em sẽ quay lại Sydney tối nay – em không thể chịu được thêm ngày nào mà không uống một cốc flat white tử tế. Em sẽ quay trở lại sau sáu tháng và chúng ta có thể đưa căn nhà ra bán.”

Ngay khi đó, Ah Ling vào phòng ăn đem tới một thông báo: “Có một vật được gửi đến, mà tôi nghĩa rằng các ông các bà nên cùng nhau xem.”

Hai chàng vệ sĩ Gurkha đẩy một chiếc dàn đỡ phẳng vào phòng. Trên đó là một núi những chiếc họp bọc nhiều màu, đều là của hãng Ladureé từ Paris. Những chiếc hộp xếp chồng lên những chiếc hộp khác, chứa đầy kẹo socola và kẹo truffle, macaroon và các loại bánh, đều là tinh hoa của hãng đồ tráng miệng nổi tiếng nhất. Một tòa tháp croquembouche (bánh tráng miệng của Pháp) đặt trên cùng của những hộp bánh kẹo tỉ mỉ kia như một chiếc vương miện, trên đó gắn một tấm thẻ dập nổi chữ vàng lớn. Ah Ling gỡ tấm thẻ và đưa cho Philip. Ông mở nó ra và cười lớn.

“Cái gì vậy?” - Eleanor hào hứng hỏi.

Philip đọc to tấm thẻ. “Công ty Bất động sản Ngôi sao sáng chúc gia đình họ Young thịnh vượng và sung túc nhân dịp Năm con Dê. Cho phép chúng tôi kính cẩn đề xuất mở rộng toàn bộ số tiền mặt với con số 1,8 tỷ đô la Mỹ để mua lại Tyersall Park.”

Felicity há hốc miệng, trong khi Alix quay về phía Victoria cười tự mãn. “Chị không nghĩ chúng ta phải lo về việc trông như những chú lợn tham đâu.”